Danh Môn

Quyển 3 - Chương 310: Hồi Hột kịch biến

Cao Nguyệt

31/08/2013

“ Vương Tướng quân, bọn họ chính là hậu duệ của dũng sĩ trường chinh năm đó.” Người nói chuyện chính là một lão tướng hơn năm mươi tuổi tên là Lỗ Dương. Lão cũng là tướng lãnh quân Đường lưu thủ Tây Vực, làm Trấn Thủ Sứ Sơ Lặc. Lần này sau khi Vương Tư Vũ đưa bọn họ quay về Đôn Hoàng thì lão lại chủ động xin đi giết giặc, theo đại quân tây tiến, là quan dẫn đường cho Vương Tư Vũ.

Lão nhìn những dân chúng hoan hô này mà nói thập phần cảm khái: “ Trong lúc người Thổ Phiên thống trị, bọn họ bị chịu phân biệt đối sử, gánh chịu thuế má nặng nhất, cuộc sống thập phần khốn khổ. Cho nên bọn họ phần lớn ở loại nhà xây đơn sơ từ bùn. Quân Đường đến, người cao hứng nhất ắt là bọn họ.”

Vương Tư Vũ yên lặng gật đầu, đoạn lịch sử này hắn đã biết đến. Năm Khai Nguyên thứ hai mươi lăm, Huyền Tông hoàng đế từ các nơi chọn người tráng kiện, xưng là dũng sĩ trường chinh, liền cùng người nhà bọn họ đến trấn thủ Tây Vực. Đồng thời thu xếp cho bọn họ là quân hộ, nhiều thế hệ ở An Tây lập đồn điền trông giữ biên cương. Sống mấy chục năm, bọn họ có nhà cửa của mình, có điền sản của mình, thậm chí còn cùng dân bản xứ kết hôn, dần dần đã an cư lạc nghiệp tại An Tây. Nhưng bọn hắn thủy chung không có quên ghi nhớ cố quốc của mình, thủy chung vẫn duy trì phong tục cùng truyền thống người Hán. Sau khi tộc Thổ Phiên chiếm lĩnh An Tây, thân phận đặc thù của bọn họ cũng khiến cho bọn họ trở thành một tộc người bị áp bức nặng nhất.

Hiện tại quân Đường xa cách mấy chục năm lần nữa lại đến, sao mà không làm cho bọn họ vui mừng khôn xiết.

“ Lỗ Dương , Lỗ Tướng quân!” Đột nhiên trong đám người hoan nghênh có người lớn tiếng hô lên. Lỗ Dương ngẩn ra, lão theo tiếng la nhìn lại, chỉ thấy trong đám người chen ra một lão tăng đầu bóng lưởng đang vẫy tay với mình.

Lỗ Dương nhận ra lão liền vội vàng nhảy xuống ngựa, chắp tay thi lễ với tăng nhân kia “ Đại sư như thế nào mà ở tại Quy Tư?”

“ Ta vừa mới từ Sơ Lặc đến, chuẩn bị quay về Trường An.”

Vương Tư Vũ ở bên cạnh nghe giọng của lão tăng tựa hồ là người Trường An, hơn nữa là từ Sơ Lặc mà đến thì trong lòng hắn không khỏi chấn động. Hắn liền cũng xuống ngựa tiến lên trước cười nói: “ Lỗ Tướng quân, vị đại sư này là?”

Lỗ Dương vội vàng kéo tăng nhân đến giới thiệu: “ Vị đại sư này nguyên lai cũng là quan viên Đại Đường chúng ta, tên tục gọi là Xa Phụng Triêu. Bốn mươi năm trước đi sứ Kiện Đà La quốc rồi xuất gia ở nơi này, theo Tam Tạng pháp sư tu hành, có pháp danh là Đạt Ma Đà Đô.”

Vương Tư Vũ bừng tỉnh đại ngộ, vội vàng chắp tay thi lễ “ Nguyên lai là Đại sư tiền bối, vãn bối thất lễ.”

“ Không dám! Không dám!” Đạt Ma Đà Đô vội vàng đáp lễ “ Đại Tướng quân dẫn nghĩa quân thu phục cố thổ Đại Đường chúng ta, bần tăng thực là kính nể.”

Vương Tư Vũ lại thi lễ, thành khẩn nói: “ Ta vừa mới nghe Đại sư từ Sơ Lặc mà đến, có thể nói một chút tình hình người Thổ Phiên cho ta hay không?”

Đạt Ma Đà Đô lại mỉm cười bảo: “ Ta trên thực tế là từ Thổ Hỏa La mà đến, ta không những nói được cho tướng quân một chút về tình huống tộc Thổ Phiên, cũng lại có thể nói cho tướng quân một chút về tình huống người Đại Thực. Tin tưởng tướng quân nhất định sẽ càng cảm thấy hứng thú.”

Hạ tuần tháng bảy, tình thế An Tây phát sinh biến hóa như vở hí kịch. Cánh quân của Vương Tư Vũ thừa dịp tộc Thổ Phiên rút lui về phía tây, còn Hồi Hột bị kiềm chế nên nhân cơ hội tiến vào, một lần công chiếm Yên Kỳ, Quy Tư, chọc gậy bánh xe của tộc Thổ Phiên cùng Hồi Hột. Lúc này Hiệt Kiền Già Tư đã không đường thối lui, dưới tình thế cấp bách hắn cả đêm phái mười mấy tên mang tin tức theo các đường khác nhau xông ra, nhằm hướng Đại Hãn ở Bắc Đình cầu cứu. Nhưng hắn không biết, Trung Tinh Khả Hãn cùng Trương Hoán giằng co gần nửa tháng lúc này cũng lâm vào hoàn cảnh nguy ngập.

Phàm là tân quân một nước lên ngôi thì luôn nội trước ngoại sau. Chấn chỉnh nội chính, giết nghịch thần để củng cố vương vị, nhưng Hồi Hột Trung Tinh Khả Hãn lên ngôi chưa kịp hai tháng liền tác chiến đối với bên ngoài. Đầu tiên là phái Hiệt Kiền Già Tư chỉ huy mười vạn đại quân Nam chinh. Sau đó khi bị quân Đường cắt đường về thì Trung Tinh Khả Hãn liền cử đại quân xuôi nam cứu viện khiến cho kinh thành trống rỗng, đây là phạm vào tối kỵ của tân quân lên ngôi.

Ngay tại lúc Trung Tinh Khả Hãn xuất binh mới chỉ gần mười ngày, nghĩa đệ Thác Bạt Thiên Lý có hai đại bộ lạc Phó Cố, A Bố Tư ủng hộ đang ở biên giới với Đường liền dẫn năm vạn đại quân quay về Hàn Nhĩ Đóa Bát Lý. Lại được Tương Mặc Xuyết Đạt Kiền ủng hộ, hắn tuyên bố phế truất Trung Tinh Khả Hãn, lập con thứ của Đăng Lợi Khả Hãn trước đây kế thừa hãn vị, xưng là Anh Vũ Khả Hãn. Chính hắn thì tự phong là đại tướng, thống lãnh đại quyền của quân Hồi Hột.

Tin tức quốc nội phát sinh kịch biến rất nhanh đã truyền tới tai Trung Tinh Khả Hãn đang cùng Trương Hoán giằng co. Trung Tinh Khả Hãn năm nay ước hơn ba mươi tuổi, thân thể có vẻ yếu ớt, từ lúc cha hắn vẫn còn là đại tướng Hồi Hột thì hắn là một tay nổi danh du đãng trong kinh Hồi Hột. Năm đó khi Bùi Minh Viễn đi sứ Hồi Hột thì hắn nhận tiền của Bùi Minh Viễn, thu xếp gặp mặt cùng cha mình.

Sự đáng khinh đó cũng thay đổi, sau khi cha hắn kế nhiệm Hồi Hột Khả Hãn, hắn làm Vương Tử nên cũng thu lại tính tình bừa bãi. Bắt đầu lo lắng đến đại sự quân quốc. Hắn cũng cho rằng văn hóa Trung Nguyên vững chắc, lịch sử xa xưa nên cũng không phải Hồi Hột có khả năng thay thế được. Còn phương tây là khu vực rộng lớn, người ở rất thưa thớt, lại có Đột Quyết đặt nên móng văn hóa căn bản, cùng tập tục Hồi Hột có kế thừa nên thích hợp để người Hồi Hột thống trị. Bởi vậy hắn cũng cực lực duy trì quốc sách tây tiến do phụ thân định ra.

Sau khi hắn lên ngôi không bao lâu, hắn liền hùng tâm hừng hực phái Đại tướng thu phục Bắc Đình, tiến sát An Tây. Ý đồ lấy chiến quả huy hoàng để bịt miệng tù trưởng các bộ lạc nhằm củng cố vương vị Khả Hãn của hắn. Chỉ tiếc lòng người khó dò, người được phụ thân hắn tán thưởng nhất, quý tộc Đảng Hạng Thác Bạt Thiên Lý không ngờ lại cướp đi hãn vị của hắn.

Trung Tinh Khả Hãn chắp tay đằng sau đi nhanh qua lại trong đại trướng. Hắn đã từ trong cơn vừa sợ vừa giận lúc ban đầu tỉnh táo lại. Hiện tại hắn đang suy nghĩ làm như thế nào có thể đoạt lại hãn vị. Trong lòng hắn rất rõ ràng, sở dĩ Thác Bạt Thiên Lý có thể đoạt vị thành công lại được rất nhiều bộ lạc ủng hộ, mấu chốt ở chỗ phụ thân hắn năm đó đã đoạt vị. Nhưng cho dù nói như thế nào thì hắn tuyệt sẽ không cam tâm không công vứt bỏ Đại Hãn vị của mình như vậy.

Lúc này, ngoài cửa truyền đến một tiếng cười nhẹ: “ Khả Hãn phải chăng đang phát rầu?”



Trung Tinh Khả Hãn quay đầu lại, chỉ thấy một người đứng ở cửa trướng. Lại là một nghĩa đệ khác của hắn Dược La Cát Linh. Dược La Cát Linh vốn là người Hán tên là Lữ Cát Linh. Trong loạn An Lộc Sơn trốn theo cha mẹ về Hồi Hột. Sau cha mẹ đều mất, hắn bị bán đi cuối cùng thuộc về Tể Tướng Hồi Hột Đốn Mạc Hạ Đạt Kiền làm nô trong quý phủ. Bởi vì hắn thông minh lanh lợi nên rất được Đốn Mạc Hạ Đạt Kiền yêu thích, liền thu nhận hắn làm con nuôi. Sau khi Đốn Mạc Hạ Đạt Kiền đăng vị Khả Hãn, liền ban cho hắn họ của quý tộc Hồi Hột Dược La, đổi tên là Dược La Cát Linh .

Lần này Trung Tinh Khả Hãn tự mình dẫn đại quân trợ giúp An Tây, hắn liền làm quân sư đi theo. Trung Tinh Khả Hãn thấy hắn đi vào liền phảng phất như tìm thấy một khúc gỗ cứu mạng, vội vàng kéo hắn vào lều lớn. Trước hết đơn giản nói một lần về tình huống, cuối cùng bảo: “ Lần này Thác Bạt Thiên Lý tạo phản, vi huynh đã tâm thần đại loạn. Mong rằng đệ dạy thượng sách cho ta.”

Dược La Cát Linh nghe nói Thác Bạt Thiên Lý lập tân quân khác thì hắn cũng lấy làm kinh hãi mãnh liệvô cùng. Nhưng hắn lập tức liền tỉnh táo lại, hắn hơi hơi trầm ngâm liền nói: “ Khả Hãn không nên sốt ruột, thần cho rằng chuyện vẫn còn có cách vãn hồi.”

Trung Tinh Khả Hãn vui mừng vội vàng kéo hắn ngồi xuống mà la lên: “ Ngươi nói mau, ta nên làm gì bây giờ?”

Dược La Cát Linh suy nghĩ một chút liền nói: “ Hiện tại Khả Hãn trong tay còn có bảy vạn nhân mã, còn có Hiệt Kiền Già Tư kia cũng hơn bảy vạn quân tổng cộng thành mười lăm vạn. Từ binh lực đối lập thì mạnh hơn so với Thác Bạt Thiên Lý. Mấu chốt là cần tranh thủ thời gian, cần trước khi lòng quân tan rã đã quay về đô thành. Nếu không một khi Thác Bạt Thiên Lý dùng người nhà để uy hiếp binh lính thì tất cả đều xong.”

Trung Tinh Khả Hãn mặt mày nhăn tít, hắn do dự một lúc lâu mới nói: “ Ta cũng biết cần tranh thủ thời gian. Nhưng hiện tại chúng ta giằng co cùng quân Đường, còn Hiệt Kiền Già Tư cũng khốn với An Tây, muốn ta làm thế nào mới tốt?”

Dược La Cát Linh cười “ Cái này cần xem Khả Hãn có thể nhượng bộ hay không.”

“ Ngươi là nói buông tha cho An Tây, Bắc Đình.” Trung Tinh Khả Hãn lắc đầu, thở dài nói: “ Quân Đường cùng ta giằng co đến bây giờ thì sẽ muốn tìm kiếm thời cơ chiến đấu. Hiện tại tình thế bất lợi với ta, Trương Hoán sao có thể từ bỏ cơ hội tiêu diệt toàn bộ quân ta.”

“ Thần lại không cho là như vậy, Trương Hoán không phải là Đại tướng cầm quân bình thường. Khả Hãn chỉ cần suy nghĩ một chút, hắn năm đó vẫn chỉ có một thành thì Vũ Uy liền phái sứ giả đến liên lạc cha của ngài cùng đánh tộc Thổ Phiên. Mà hiện tại hắn đã là Binh Bộ Thượng Thư Đại Đường, là quyền thần thứ hai của Đại Đường. Hắn há có thể không có nhãn quan này?”

Nói tới đây, Dược La Cát Linh đứng lên thi lễ thật sâu: “ Thần nguyện làm sứ thần của Khả Hãn đi tới Đường doanh, thuyết phục Trương Hoán giảng hòa cùng Khả Hãn.”

Trung Tinh Khả Hãn suy nghĩ một hồi lâu, liền dứt khoát quyết định: “ Có lẽ ngươi nói không sai, Thác Bạt Thiên Lý cũng là tử địch của Trương Hoán. Chỉ bằng điểm này, hắn có lẽ có thể suy nghĩ giảng hòa. Ngươi hiện tại cứ đi, nếu có cần thì ta có thể tự mình cùng hắn đàm phán.”

Đại doanh quân Đường cách đại doanh Hồi Hột ước độ mười dặm ở vào phía bắc trấn Hàm Tuyền. Giờ phút này Trương Hoán đang ngồi xếp bằng trong lều lớn tập trung tinh thần đọc một phong thư nhà. Thư là do thê tử Bùi Oánh viết, hy vọng hắn ở trong quân chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn, bảo trọng thân thể. Nhưng tin trọng điểm cũng là Thôi Trữ đã vì hắn sinh hạ một con trai. Đứa con là trẻ sinh non, thân thể tương đối gầy yếu. Nhưng cả hai mẹ con bình an, mẫu thân đã đặt tên cho cháu.

Đang ở xa mấy ngàn dặm đột nhiên nghe được chính mình lại có con trai, Trương Hoán không khỏi nở ruột nở gan, hắn từ từ đi tới trước trướng ngắm nhìn những vì sao Đông Phương, nỗi nhớ nhà bỗng nhiên cồn cào ở trong lòng hắn. Lúc này, chỉ thấy một người thân binh từ xa chạy chậm mà đến. Trương Hoán thấy hắn đi lại vội vàng thì biết là có chuyện quan trọng, liền cất thư nhà vào trong ngực rồi hỏi: “ Có chuyện gì?”

“ Bẩm báo đô đốc. Bên ngoài có mấy chục binh lính Hồi Hột hộ tống một người đến đây, nói là đặc sứ của Khả Hãn.”

Trương Hoán ngẩn ra, Trung Tinh Khả Hãn phái sứ thần tìm chính mình, chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ là hắn cũng đã biết cánh quân Vương Tư Vũ tiến chiếm Quy Tư cùng Yên Kỳ rồi sao?

“ Dẫn hắn đi vào!”

Trương Hoán bước nhanh trở về lều lớn rồi ngồi xuống. Chỉ chốc lát, vài tên thân binh dẫn Dược La Cát Linh đi vào. Dược La Cát Linh tiến lên thi lễ thật sâu “ Tể Tướng Hộ Đô Dược La Cát Linh dưới trướng Trung Tinh Khả Hãn tham kiến Trương Thượng thư!”

Trương Hoán nghe giọng hắn thuần khiết, không có chút xíu sự khó hiểu như của người Hồi Hột nói Hán ngữ thì không khỏi có chút có chút kinh ngạc mà hỏi: “ Ngươi chẳng lẽ là người Hán?”

“ Đúng vậy!” Dược La Cát Linh gật đầu đáp: “ Tại hạ nguyên quán là người Thái Nguyên Hà Đông, trong loạn An Lộc Sơn thì theo cha mẹ trốn vào Hồi Hột.”

Trương Hoán mỉm cười “ Nói như vậy thì chúng ta vẫn còn là đồng hương. Mời ngồi đi!”

Dược La Cát Linh ngồi xuống, hắn do dự một phen liền nói thẳng thắn: “ Trương Thượng thư còn nhớ rõ Thác Bạt Thiên Lý chứ!”

Trương Hoán không biết đối phương vì sao lại đột nhiên nhắc tới Thác Bạt Thiên Lý, hắn không nói gì mà chỉ cảnh giác nhìn vị khách không mời mà đến này. Dược La Cát Linh cười khổ một phen liền nói: “ Thực không dối gạt đô đốc. Chính Thác Bạt Thiên Lý này hiện tại đã gây ra sóng to gió lớn ở Hồi Hột. Hắn đã dẫn quân chiếm lĩnh Hàn Nhĩ Đóa Bát Lý, tuyên bố huỷ bỏ tư cách của Khả Hãn nhà ta, đồng thời lập con thứ của Đăng Lợi làm tân Khả hãn, còn Thác Bạt Thiên Lý hắn hiện tại đã là Tể Tướng nắm giữ đại quyền quân chính.”



Lúc này Trương Hoán mới hiểu được, nguyên lai Hồi Hột lại xảy ra nội loạn. Hiện tại đã có hai vị Khả Hãn, thực thú vị. Dụng ý đối phương tất nhiên là cầu hòa mà đến.

Hắn cười cười, mặt không biến sắc mà nói: “ Cho nên Khả Hãn các ngươi liền phái ngươi tới hạ chiến thư, ngày mai hai quân quyết chiến. Là ý tứ này chứ!”

“ Không! Không! Không!” Dược La Cát Linh sợ đến liên tục khoát tay “ Khả Hãn chúng ta phái tại hạ tới là muốn hòa giải cùng Trương Thượng thư, cũng không có ý quyết chiến. Thượng Thư ngàn vạn lần không nên hiểu lầm thành ý Khả Hãn chúng ta.”

“ Thành ý?” Trương Hoán ngửa mặt lên trời cười to, cười đến không ngừng được Dược La Cát Linh kinh hồn táng đảm. Hắn vừa muốn nói chuyện thì tiếng cười của Trương Hoán lại đột nhiên thu lại, lạnh lùng nhìn hắn điềm nhiên nói: “ Cách đây không lâu, Khả Hãn các ngươi phái người đi Trường An cầu hòa. Nhưng hắn đồng thời cầu hòa thì lại tự mình dẫn đại quân xuôi nam, tác phong hành sự như vậy thì ta sao có thể hiểu được thành ý của Khả Hãncác ngươi?”

“ Cái này”

Dược La Cát Linh cứng họng .

Trương Hoán đứng thẳng người lên, lạnh lùng bảo: “ Muốn hòa giải cũng có thể, buổi trưa ngày mai thì Khả Hãn các ngươi tự mình đến đại doanh của ta. Ta cùng với Khả Hãn các ngươi mật đàm. Nếu không, cho dù Khả Hãn chủ động rút quân thì ta cũng truy theo đến cùng, càng không nói đến buông tha Hiệt Kiền Già Tư .”

Dược La Cát Linh nghe giọng điệu Trương Hoán kiên quyết, đành phải bất đắc dĩ đứng dậy cáo từ. Đi tới cửa trướng thì lại nghe Trương Hoán nói ở sau lưng: “ Hãy chuyển lời cho Khả Hãn nhà ngươi, không nên nghĩ đến việc nhân cơ hội đánh lén. Như vậy hắn sẽ thật sự xong.”

Thân thể Dược La Cát Linh chấn động, hắn đột nhiên biết rõ thâm ý của Trương Hoán bèn quay đầu lại thi lễ Trương Hoán, liền bước nhanh đi.

Đúng vậy! Trương Hoán đã đem ý của mình kín đáo truyền cho Dược La Cát Linh. Hắn có thể đón nhận hòa giải, đương nhiên là hòa giải có điều kiện.

Trương Hoán chắp tay đằng sau đi ra ngoài - trướng, đêm hè gió mát hây hẩy thổi vào mặt của hắn. Hồi Hột phát sinh nội loạn, đây cũng là việc hắn thật không ngờ. Trong lòng hắn rất rõ ràng, chỉ cần giữ đại quân Trung Tinh Khả Hãn quá mười ngày thì quân Hồi Hột liền sụp đổ. Hắn hoàn toàn nắm chắc việc tiêu diệt toàn bộ mười lăm vạn quân Hồi Hột tại An Tây. Thậm chí ngay buổi tối hôm nay hắn sẽ có thể đánh bại kẻ địch.

Nhưng là hắn không muốn làm như vậy, hắn phải suy nghĩ về lâu dài. Thác Bạt Thiên Lý là một người có hận thù mãnh liệt đối với Đại Đường và là người có dã tâm. Một khi hắn thực sự cầm quyền, vậy quốc sách tây tiến của Hồi Hột chắc chắn thay đổi. Đại quân Hồi Hột sẽ lại xuôi nam lần nữa, giết hại dân vùng biên giới Đại Đường, đoạt lấy tiền của cùng con gái Đại Đường. Không thể! Hắn quyết không thể để Thác Bạt Thiên Lý nắm giữ Hồi Hột, Trung Trinh Khả Hãn mặc dù cũng không đáng tin, nhưng hắn ít nhất kế thừa quốc sách tây tiến của cha mình. Mà quốc sách đó đối với việc Đại Đường ổn định tình thế Mạc Bắc rất trọng yếu.

Như vậy, quân Đường liền có thể dành vào việc ra tay giải quyết từng dân tộc thiểu số như Khiết Đan, Thất Vi ... Không cho bọn họ cơ hội phát triển an toàn. Thậm chí thu phục cả lãnh thổ rộng lớn ở phía tây Thông Lĩnh cũng cần có một thế cục ổn định tại Mạc Bắc.

Trương Hoán cũng hy vọng nội bộ người Hồi Hột gà nhà bôi mặt đá nhau sẽ tiến hành càng thảm thiết, càng kéo dài thì càng tốt. Buổi trưa hôm sau, ba nghìn kỵ binh Hồi Hột hộ vệ Trung Tinh Khả Hãn của bọn họ nhằm hướng đại doanh quân Đường chậm rãi mà đến. Lúc này đại doanh quân Đường đã sẵn sàng trận địa đón quân địch, phòng ngừa người Hồi Hột có thể xuất hiện đánh lén.

Ba nghìn kỵ binh ngừng lại cách đường doanh hơn một dặm, lập tức một đội quân Đường đi trước để điều đình. Rất nhanh, hơn trăm kỵ binh hộ vệ một chiếc xe ngựa tráng lệ nhằm hướng đại doanh quân Đường chạy tới.

Bên trong xe ngựa, Trung Tinh Khả Hãn tâm tình thấp thỏm nhìn đại doanh quân Đường đằng đằng sát khí. Nếu như nói hắn hôm nay không sợ hãi bị quân Đường giữ lại thậm chí sát hại thì là nói dối. Hơn nữa làm vua của một nước, hắn lại tự mình đến doanh quân Đường đàm phán, tự thân mình chính là một loại tư thái cực kỳ khuất nhụ. Nhưng tình thế quốc nội nghiêm trọng đã khiến cho hắn không có chỗ lựa chọn.

Hắn cũng biết Trương Hoán kỳ thật đã đáp ứng thỉnh cầu hòa giải của hắn. Cho dù điều kiện cần để trao đổi cũng có thể do sứ giả song phương thảo luận, Trương Hoán lại kiên trì muốn hắn tự mình đến quân doanh đàm phán. Thứ nhất là muốn xác nhận chuyện thiệt giả, nhưng quan trọng hơn là muốn cho các tướng sĩ dưới tay hắn một cái thông báo.

Xe ngựa chậm rãi mà đi giữa núi đai rừng thương của quân Đường, một trăm thân vệ của hắn tất cả cũng xuống ngựa đi bộ theo. Hai bên quân Đường đứng thành hàng khôi giáp sáng lòa, ánh mắt lạnh lùng nhìn chăm chú xe ngựa.

Xe ngựa rốt cục ngừng lại trước một lều lớn màu trắng. Trương Hoán dẫn mười mấy tên quan viên văn võ đã sớm chờ ở trước trướng, hắn thấy hai tên tướng lĩnh Hồi Hột và Dược La Cát Linh cùng nhau giúp một nam nhân mặc trang phục Hồi Hột xa xỉ từ trong xe ngựa bước ra. Chỉ thấy sắc mặt hắn tái nhợt, thân thể gầy yếu, so với thủ lĩnh cường tráng người Hồi Hột trong tưởng tượng thì rất không giống. Trương Hoán liền quay đầu lại nhỏ giọng hỏi đại diện triều đình đến đây khao quân Ngự Sử Trung Thừa Trầm Phòng: “ Là hắn sao?”

Trầm Phòng hơn một tháng trước vừa mới từ đô thành Hồi Hột đi vòng mà đến đây, đã từng yết kiến qua Trung Tinh Khả Hãn. Hắn gật đầu “ Hắn đúng là Hồi Hột Khả Hãn.”

Trương Hoán thấy thần sắc Hồi Hột Khả Hãn có chút bất an liền cười lớn bước ra nghênh đón, chắp tay thi lễ với hắn: “ Trương Hoán nghe uy danh Khả Hãn đã lâu. Hôm nay là lần đầu gặp mặt, nếu có chỗ thất lễ mong rằng Khả Hãn lượng thứ.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Danh Môn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook