Quyển 3 - Chương 171: Nhật Nguyệt tranh huy (3)
Cao Nguyệt
26/03/2013
Trong khi đó bên trong nội viện lại vô cùng yên tĩnh. Hành lang rực rỡ ánh sáng, đèn đồng kiểu dáng lá sen, đèn đồng tử bái phật, đèn tiên nữ tán hoa, đủ các kiểu dáng treo trên nóc đại đường.
Con trai, con dâu, con gái, con rể Bùi phủ, thê thiếp của Bùi Tuấn, các huynh đệ, cháu họ vân vân, khoảng chừng mấy trăm người tụ tập dưới một mái nhà, tất cả ngồi trên mặt đất trải chiếu, trước mặt mọi người là rượu, thức ăn. Mặc dù trong này bầu không khí không ồn ào như bên ngoài ngoại viện nhưng vẫn có tiếng thì thào nói chuyện. Nam nhân chủ yếu nói chuyện hôm nay Thị lang bộ lễ Tưởng Hoán bị đâm chết cùng với chuyện một số lượng lớn con cháu thế gia bắt đầu tham gia chính sự vào năm nay. Trong khi đó câu chuyện của đám nữ nhân thì vô cùng mập mờ, dù không có ai dũng cảm nói tới tên của tiểu thư nhưng ý tứ trong câu chuyện thì tám chín phần mười ám chỉ.
Bùi Tuấn không có chính thê, chỉ có hai thứ thê ngồi cùng bàn tiệc với ông ta. Bên phải Bùi Tuấn là ông ngoại của Bùi Oánh, Nhan Chân Khanh, bên phải ông ta chính là cậu của Trương Hoán, Sở Hành Thủy.
Trương Hoán và Bùi Oánh ngồi bên cạnh nhau trên bàn tiệc. Đương nhiên Trương Hoán mặc một chiếc áo hỉ bào màu đỏ tươi, trong khi đó Bùi Oánh mặc một chiếc váy dài màu xanh biếc, bên ngoài là áo khoác ngắn. Chiếc áo khoác ngắn tay màu đỏ nhạt. Mái tóc nàng búi cao. Trên búi tóc có cài một cây châm bằng ngọc, trên khảm đầy đá quý, phát ra ánh sáng lung linh. Gương mặt xinh xắn của Bùi Oánh đỏ hồng không hiểu vì vui mừng hay xấu hổ hay cả vì chiếc áo lụa đỏ trên vai nàng.
Bùi Oánh liếc nhìn ái lang của mình, thấy Trương Hoán mặc hỉ phục màu đỏ, hai tay giơ chén rượu gật đầu với mọi người, trong lòng nàng không khỏi có cảm giác ngọt ngào. Bùi Oánh lén cầm tay Trương Hoán nói: “ Khứ Bệnh, chàng đang kính rượu ai vậy?”
“ Ta đang kính rượu với cái người có mũi củ tỏi kia, người đó là ai vậy?”
“ Đó là tam ca Bùi minh Khiên. Cái gì là mũi củ tỏi, khó nghe chết đi được?”
“ Hì hì. Người bên cạnh hắn có một đôi tai dài đón gió có phải là nhị ca của nàng không? Nụ cười trông rất hiền lành” .
“ Đúng là chàng uống rượu hơi nhiều. Đó là pho tượng phật Di Lặc” .
Lúc này Bùi Oánh vừa bực vừa buồn cười. nàng hung hăng nhéo vào tay Trương Hoán một cái mắng yêu: “ Đại ngốc, chàng mau mau đứng dậy cùng với thiếp tới dập đầu với phụ thân và ông ngoại” .
Trương Hoán cười hì hì đứng dậy, chỉnh đốn lại trang phục rồi cùng với Bùi Oánh đi tới bàn tiệc chính. Hai người cùng quỳ xuống hướng vào các trưởng bối ngồi ở bàn tiệc chính, cung kính dập đầu bái lạy ba cái.
Lúc này Bùi Tuấn đứng dậy, bốn phía xung quanh lập tức trở nên tĩnh lặng. Bùi Tuấn cầm chén rượu nhìn hai người Trương Hoán, Bùi Oánh nói: “ Hôm nay Bùi Oánh và hôn phu của mình lần đầu tiên quay về nhà. Ta không muốn nói điều gì, ta chỉ hy vọng hai người là phu thê yêu thương nhau tới đầu bạc răng long. Mọi người hãy nâng chén chúc phúc cho hai người” .
Mọi người đồng loạt đứng dậy, đồng thanh chúc mừng, nâng chén rượu, uống cạn. Hai người Bùi Oánh, Trương Hoán nâng chén rượu, dùng ánh mắt biểu đạt tình cảm thầm kín của mình với người kia. Hôm nay là hôn lễ của hai người, không có nghi lễ chính thức, không người chủ lễ, không có nến đỏ, chữ hỉ, cũng không có bái thiên địa nhưng khi uống cạn chén rượu này hai người đã chính thức là vợ chồng.
Hai chén rượu khéo léo, nhẹ nhàng cạch một tiếng trên không trung. Hai người nhìn nhau, chậm rãi uống cạn chén rượu mừng ngọt ngào tình cảm.
Phòng tân nương ấm áp nhưng gió xuân. Một đôi nến đỏ thẫm với ánh lửa chao đảo, chữ hỉ màu vàng dán trên tường, mùi gỗ đàn hương đậm đà, màn lụ màu hồng nhạt. hai dải lụa kết lại với nhau treo ở giữa phòng.
“ Đi! Đi! Hai người … tiểu nha đầu các ngươi không biết hầu hạ cái gì cả. Bây giờ các ngươi vào đây hầu hạ cái gì hả?” Trương Hoán cười đuổi hai tiểu nha hoàn ra ngoài rồi đóng cửa lại. Trương Hoán còn cẩn thận thò đầu ra ngoài căn dặn thêm một câu: “ Đêm nay ta sẽ hầu hạ phu nhân. Cho dù có chuyện gì xảy ra cũng không được quấy rầy, hiểu chưa?”
“ Khứ Bệnh, chàng nói gì với hai người đó vậy?” Bùi Oánh thấy ái lang của mình dùng từ một cách tùy tiện liền gắt lên nói với hắn.
Trương Hoán cười ha hả, hắn vung tay vẻ phóng khoáng nói: “ Hai tiểu nha đầu này còn nhỏ, không biết chuyện nam nữ, đừng ngại, đừng ngại!” .
Bùi Oánh thấy ái lang uống rượu tới mức thần trí mơ màng, nàng chỉ hận không thể gõ cho hắn mấy cái vào đầu. Thiếu nữ mười hai, mười ba tuổi còn chưa hiểu chuyện luyến ái nam nữ sao?
Bùi Oánh thấy cánh cửa khẽ lắc lư, nàng nhẹ nhàng bước tới, kéo mạnh cánh cửa. Hai tiểu nha hoàn của nàng khom người núp như mèo, hai tai dựng thẳng đang chăm chú lắng nghe lén, hai tay còn che miệng cười thầm.
“ Chàng nhìn xem hai nha đầu này có hiểu chuyện nam nữ không?” Bùi Oánh dài giọng nói.
“ Ồ, có lẽ các cô ấy chỉ muốn biết vi phu ta hầu hạ nàng như thế nào thôi” Trương Hoán thừa dịp Bùi Oánh không chú ý, hắn lặng lẽ nháy mắt với hai tiểu nha hoàn nhưng bề ngoài thì lại làm ra vẻ tức giận quát to: “ Hai người các ngươi … lên giường ngủ đi. Không cho phép các ngươi tiếp tục làm náo loạn, có nghe rõ hay không?”
Mặc dù hai tiểu nha hoàn này không sợ Trương Hoán nhưng hai nàng lại sợ Bùi Oánh, cả hai cúi đầu rụt rè trả lời, quay người bối rối chạy đi.
Trương Hoán cười ha hả đóng cửa lại, sau khi cài cửa trong, Trương Hoán cười nói: “ Coi như các cô ấy không thể quấy rầy động phòng nữa. Nương tử, chúng ta đi nghỉ thôi’.
Trương Hoán bước đi hai bước, đột nhiên hắn phát hiện ra Bùi Oánh vẫn không nhúc nhích. Trương Hoán kinh ngạc quay đầu lại, hắn kịp nhìn thấy đôi mắt đẹp của nàng trừng lên liếc xéo hắn, nàng bĩu môi nói: “ Ôm thiếp” .
Trương Hoán gãi gãi đầu, hắn cười gượng nói: “ Đều là vợ chồng già với nhau còn bực bội làm gì?”
Bùi Oánh nổi giận, nàng giẫm chân quát vẻ nũng nịu: “ Nếu biết thế nào thiếp không sớm cho tên vô lại chàng. Có phải bây giờ chàng thích của lạ rồi phải không?”
“ Xuỵt!” Trương Hoán hoảng sợ khoát khoát tay, hắn cuống quýt chỉ ra ngoài nói: “ Bà cô trẻ của ta ơi, các cô ấy nghe thấy bây giờ” .
Bùi Oánh cười hì hì, giơ bàn tay che miệng, nàng tới tới mức cả người run rẩy: “ Xem ra chàng vẫn chưa hồ đồ”.
Lúc này Trương Hoán cũng không nhịn được cười. Bây giờ hắn mới nhìn rõ kiều thê của mình dưới ánh nến đỏ. Mái tóc đen của nàng óng ả như mây, làn da tróng như trứng gò bóc, đôi mắt sáng ngời như băng tuyết trong suốt đang di chuyển, hai con ngươi đen nhánh, trong suốt óng ánh, linh hoạt, sống động. Một phong thái mê người tới kỳ lạ lan tỏa khắp phòng.
Đột nhiên Trương Hoán nghĩ tới chuyện một mỹ nữ xinh đẹp, thông minh, tràn đầy sức sống, từ nay về sau đã trở thành vợ hắn, một luồng khí nóng không khỏi từ từ dâng lên trong lòng. Trâu Nghĩa tiến tới trước mặt Bùi Oánh, khom người, cười nói: “ Nương tử có lệnh, đương nhiên vi phu phải nghe theo” .
Bùi Oánh cười thản nhiên, nàng giơ tay ôm cổ Trương Hoán. Bất chợt trong lúc này mùi rượu nồng nặc trên người Trương Hoán tỏa ra khiến Bùi Oánh phải trừng mắt Trương Hoán, nàng nói vẻ oán trách: “ Chàng biết rõ hôm nay là động phòng của hai ta, tại sao còn uống nhiều rượu vậy?”
Trương Hoán cười mập mờ, hắn thì thào vào tai Bùi Oánh: “ Khi vi phu uống rượu sẽ trở nên cực kỳ thần dũng. Đợi lát nữa nàng sẽ biết” .
“ Chàng!” .
Bùi Oánh xấu hổ đỏ bừng mặt, cả người nàng mềm nhũn. Nàng chỉ muốn giơ tay đánh Trương Hoán nhưng lúc này cả người nàng không còn chút sức lực. Trong đầu nàng liên tục hiện lên dáng vẻ cực kỳ dũng mãnh của Trương Hoán, sắc mặt nàng càng thẹn thùng. Hai vai nàng lúc nàng uốn éo không theo sự chỉ huy của nàng nữa. Lúc này lửa dục trong Trương Hoán đã bị vẻ quyến rũ của Bùi Oánh khơi dậy. Trương Hoán đứng từ xa thổi tắt hai cây nến to bằng chén rượu. Quả thực rất thần dũng.
Không biết trải qua bao lâu, đột nhiên Bùi Oánh giật mình tỉnh giấc từ trong giấc ngủ say nồng. Nàng giờ tay quờ sang bên cạnh, ái lang của nàng không còn nằm đó nữa. Bùi Oánh ngồi dậy nhưng rồi “ a” một tiếng đau đớn. Bùi Oánh đành phải nằm xuống, nàng cảm thấy cả người bủn rủn mệt mỏi như hết sức, không thể cứ động. Lúc này bất chợt Bùi Oánh nghĩ tới chuyện cá nước vui vày đêm qua khiến nàng cảm thấy mặt mình nóng bỏng. Hai tay Bùi Oánh ôm mặt, nàng cố gắng ngồi dậy. Không biết lúc này tên vô lại đó chạy đi đâu rồi? Bùi Oánh vén màn lên nhìn ra ngoài. Hai cây nến đỏ bên ngoài cháy chỉ còn một nửa. Trương Hoán mặt quần áo lót đang ngồi ngẩn ngơ trên ghế trường kỷ nhìn các vật phẩm để trên nền nhà. Bùi Oánh thoáng nhìn thấy một bọc vải xanh, đột nhiên nàng nhớ ra mẫu thân Trương Hoán đã đưa vật đó cho nàng, bảo nàng đưa cho Trương Hoán, hình như là kỷ vật của phụ thân hắn để lại. Không phải phụ thân chàng là Thái tử Dự sao? Nghĩ tới đó, sự tò mò bùng phát trong lòng, nàng gọi nhỏ: “ Khứ Bệnh” .
Trương Hoán giật mình kinh ngạc, hắn đứng dậy, quay trở lại giường nằm, cười nói: “ Bây giờ mới canh tư, sao nàng đã tỉnh?”
Thân thể mềm mại của Bùi Oánh chui vào tronglòng hắn, nàng nũng nịu trách mắng Trương Hoán: “ Không có chàng ở bên cạnh, người ta đương nhiên không ngủ được” .
Giọng nói ngọt ngào khiến lòng Trương Hoán rung động. Khi nhìn thấy dáng vẻ yêu kiều, mệt mỏi của Bùi Oánh, Trương Hoán lại nghĩ tới hành động phóng túng cùng với Bùi Oánh đêm qua. Một lần nữa Trương Hoán lại muốn mở khóa động đào. Lúc này đột nhiên Bùi Oánh có cảm giác Trương Hoán đang thay đổi, nàng hoảng sợ, khoát tay nói: “ Xin chàng, đừng, đừng. Oánh nhi không chịu nổi nữa rồi” .
Trương Hoán thấy Bùi Oánh thật sự không thể tiếp chiến, không nỡ làm kiều thê đau đớn, hắn đành phải từ bỏ ý nghĩ đó. “ Thôi được, bản tướng quân tạm thời tha cho nàng lúc này” Vừa nói Trương Hoán vừa nâng đầu Bùi Oánh gối lên cánh tay mình, nhẹ nhàng ôm bờ vai nàng.
Khi nhìn thấy Trương Hoán quan tâm săn sóc mình, lòng Bùi Oánh như được rót mật ngọt, nàng liền cuộn người ôm chặt lấy Trương Hoán. Một lát sau giọng nói thỏ thẻ của nàng vang lên: “ Mới rồi chàng nhìn gì vậy?” Nói xong nhân cơ hội Trương Hoán không chú ý, nàng nghịch ngợm nhổ râu ở cằm Trương Hoán. Trương Hoán không đề phòng đau điếng người, hắn lật người Bùi Oánh xuống, đè lên nàng cười nói: “ Dám đánh lén bản tướng quân. Xem ta thu thập nàng đây” .
Bùi Oánh chịu được, nàng thở hổn hển, ánh mắt xinh đẹp của nàng nhướng lên, nàng cười nói: “ Tướng quân giỏi tướng quân nên đi chinh phục thiên hạ. Tại sao tướng quân chỉ muốn chinh phục một tiểu nữ tử?”
“ Một nữ tử không chinh phục được sao có thể chinh phục thiên hạ?” Trương Hoán cười hì hì, hắn lại bắt đầu lên ngựa, ra roi.
Một lúc lâu sau Bùi Oánh nhẹ nhàng lau mồ hôi trên gương mặt Trương Hoán, tha thiết nói: “ Hôm nay thiếp để cho chàng phóng túng một lát. Sau này chàng phải biết quý thân thể của mình, không được phép làm như vậy nữa” .
“ Tuân lệnh” sau mấy lần mây mưa, thực ra Trương Hoán cũng không kiên trì được nữa. Hắn lấy ra một bức thư đã ố vàng bên cạnh gối, đưa cho Bùi Oánh nói: “ Đây là chứng minh thân phận cha ta để lại cho ta, thừa nhận ta là con của người” .
Bùi Oánh kinh hãi nói: “ Khứ Bệnh, chẳng lẽ bây giờ chàng muốn nhận tổ tổng của mình sao?”
“ Không! Bây giờ không được. Bây giờ mà nhận tổ tông thì ta sẽ trở thành cái bia cho mọi người chỉ trích. Sau này tốt hơn” .
“ Thiếp cũng muốn khuyên chàng khi làm việc thu mình lại, hãy tập trung phát triển thế lực của mình. Dù sao phải có thực lực hùng mạnh mới có thể nói chuyện phải trái. Chàng phải nhanh chóng quay về Hà Tây” .
Trương Hoán gật đầu nói: “ Ta biết, chờ tới khi bố trí cục diện Hà Lũng xong xuôi, ta sẽ lập tức quay về Hà Tây” .
“ Vậy còn Thôi Ninh thì sao?” Bùi Oánh yếu ớt hỏi: “ Nàng có nguyện ý đi theo chàng không?”
Trương Hoán mỉm cười, hắn chuyển sang chuyện khác: “ Tối hôm qua ông ngoại của nàng không vui lắm. Vì sao lại như vậy?”
Bùi Oánh thấy Trương Hoán chuyển chủ đề, nàng đành phải từ bỏ chuyện Thôi Ninh, nàng chỉ cười nói nhỏ: “ Ông ngoại muốn hai chúng ta bái thiên địa, tiến hành hôn lễ nghiêm chỉnh theo lễ nghi nhưng phụ thân không đồng ý vì vậy hai người tranh cãi một hồi. Ông ngoại không lay chuyển được quyết định của phụ thân nên đương nhiên không vui” .
Trương Hoán thầm áy náy trong lòng. Đối với phần lớn các thiếu nữ mà nói ngồi kiệu hoa, bái thiên địa, cảnh tượng xuất giá nở mày nở mặt, trong đời chỉ có một lần. Thiếu nữ con nhà bình dân còn có thể được trải nghiệm điều này, trong khi đó vợ hắn, đường đường là con gái của Tướng quốc đương triều lại không có cơ hội. Hắn không thể trốn tránh trách nhiệm này.
Hình như Bùi Oánh đọc được suy nghĩ trong đầu Trương Hoán, nàng dịu dàng nói với hắn: “ Quan trong nhất là vợ chồng ân ái .. tới răng long đầu bạc, có … có nghi lễ hay không, không quan trọng. Ít nhất là Oánh nhi không cần” .
Trương Hoán biết Bùi Oánh đang an ủi chính mình. Hắn nhẹ nhàng gật đầu, vuốt ve mái tóc đen mượt óng ả như suối mây của nàng và nói: “ Một ngày nào đó ta nhất định dùng nghi thức long trọng nhất thiên hạ để bù đắp thiếu hụt ngày hôm nay của nàng” .
Bùi Oánh thở nhẹ vui sướng, nàng liền dịu dàng khuyên Trương Hoán đi ngủ: “ Hôm nay chàng còn rất nhiều việc, chàng hãy ngủ đi” .
“ Không được!” Trương Hoán mệt mỏi ngồi dậy, mặc quần áo. “ Hôm nay là ngày rất quan trọng, nhất định ta phải rời giường” .
Mặc dù kẻ khác say mê đêm tân hôn nhưng lúc này Trương Hoán không có thời gian để hưởng thụ dòng mật ngọt tân hôn. Lúc này hắn không còn thời gian. Ngay khi trời còn chưa sáng. Trương Hoán ra khỏi Bùi phủ trong cơn gió lạnh thấu xương.
Hôm nay là ngày mùng sáu tháng giêng, ngày đầu tiên bá quan bắt đầu làm việc, cũng là ngày đầu tiên của khoa khi năm nay. Dòng người, xe ngựa nườm nượp trên đường. Từng quan lại được mười mấy tên gia đinh hộ vệ đi vào triều. Từng tốp sĩ tử dự khoa thi ngồi trong xe ngựa, với ánh mắt căng thẳng mà chờ mong. Hai dòng người cùng tiến tới một chỗ, tạo nên một biển người khổng lồ.
Trương Hoán được hơn một trăm tên thân binh hộ tống đi tới phường Sùng Nhân. Nơi này là Quốc Tử giám, trường thi của khoa cử lần này. Vốn quan chủ khảo năm nay chính là Thị lang bộ Lễ Tưởng Hoán nhưng sau khi Tưởng Hoán chết, Thôi Viên đã bổ nhiệm Ti Lang trung bộ Lễ - Nguyên Tái làm chủ khảo khoa thi lần này. Người Trương Hoán muốn gặp chính là Nguyên Tái.
Mặc dù Trương Hoán hy vọng Bùi Tuấn có thể từ bỏ chức Thượng thư bộ Lễ để đổi lại chức Tiết độ sứ Sóc Phương nhưng Trương Hoán biết với kế hoạch của Bùi Tuấn thì có lẽ ông ta không muốn trả một cái giá lớn như vậy. Còn một khả năng nữa chính là khiến Bùi Tuấn từ bỏ vị trí Thị lang bộ Lễ để đổi lấy chức Tiết độ sứ Sóc Phương. Dù sao Thôi Viên cũng hy vọng Vi gia suy yếu.
Nhưng chuyện đã đi tới nước này, Bùi Tuấn nhất định phải tìm một ứng cử viên khác cho vị trí Thị lang bộ Lễ khi đã loại trừ Phòng Tu. Trương Hoán hắn không thể tìm hộ cho Bùi Tuấn hay sao? Thực tế Trương Hoán cũng vì tương lai của mình mà gây dựng một cơ sở ngầm.
Trong khi đó Nguyên Tái chính là tâm phúc của Trương Nhược Hạo khi xưa. Vợ của Nguyên Tái chính là em gái của Trương Nhược Hạo. Ban đầu Nguyên Tái làm huyện lệnh Ngu Hương sau đó từng bước được Trương Nhược Hạo đề bạt, tiến vào bộ Lễ, trước tiên làm Thiện Bộ Ti viên ngoại lang, sau làm Chủ Khách Ti lang trung, nắm trước thăng lên làm Lễ bộ ti lang trung. Dựa theo trình tự thăng chức, chức tiếp theo của Nguyên Tái nhất định là Thị lang nhưng vốn không nhất định phải ở bộ Lễ.
Thế nhưng có thể khẳng định một điều là do Nguyên Tái có thân phận là con rể Trương gia nên trước khi Trương Phá Thiên chưa chết, Thôi Viên nhất định sẽ không trọng dụng Nguyên Tái. Bản thân Nguyên Tái cũng hiểu rõ chuyện này.
Lúc này trên sân rộng của Quốc Tử Giám đã tấp nập người ra vào. Mấy vạn thí sinh dự thi xếp thành mấy chục hàng dài chậm rãi đi lên trước, đợi sau khi qua khảo nghiệm sẽ có người dẫn vào trường thi.
Trương Hoán đã tìm được Hàn Dũ đang đảm nhiệm chức Giáo thụ Quốc Tử Giám. Dưới sự giúp đỡ của Hàn Dũ, Trương Hoán đã vào trong Quốc Tử Giám theo cửa ngách, ngồi chờ Nguyên Tái ở trong một phòng nghỉ nhỏ.
Việc thực thi quy định khoa cử Đại Đường chỉ trên danh nghĩa nhưng thực tế cuộc thi khá thả lỏng, quan chủ khảo không cần phải triệt để cách ly. Thế nhưng cho dù không cần cách ly quan chủ khảo nhưng cũng không có ai tới đây trong thời điểm nhạy cảm này. Người nào mà chả có mấy môn sinh, đệ tử. Tốt nhất vào lúc này cứ nên tránh né sự nghi ngờ.
Một lát sau bên ngoài cửa vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng mà chậm chạp. Khi tiếng bước chân đi tới cửa thì dừng lại. Một lát sau cánh cửa chậm rãi bị mở ra. Một nam nhân trung niên dáng người cao béo bước vào. Người này chính là quan chủ khảo tạm thời của khoa thi năm nay, Lễ bộ ti lang trung Nguyên Tái. Nguyên Tái đã nhận được một mảnh giấy của Trương Hoán, trên mảnh giấy chỉ có bốn chữ: Lễ bộ thị lang vì vậy sau một hồi do dự, cuối cùng Nguyên Tái cũng đẩy cửa phòng Trương Hoán.
Lễ bộ ti là một trong bốn ti của bộ Lễ, Lễ bộ, Từ bộ, Thiện bộ, Chủ khách. Trong khi đó Lễ bộ thị lang là quan hàm chính ngũ phẩm, phẩm bậc không cao nhưng quyền lực rất lớn, tương đương với Tuần phủ tỉnh. Tuy chức Thị lang chỉ là phố, Trương Hoán tuy là Đô đốc tam phẩm, phẩm bậc cao hơn Nguyên Tái nhiều nhưng nếu bản thân hắn không có quân đội, nếu xét về quyền lực, Trương Hoán không thể bằng Nguyên Tái.
“ Trương đô đốc, ta không nên ở đây lâu. Có chuyện gì ngài cứ nói thẳng ra” Nguyên Tái nhìn người trẻ tuổi trước mặt mình. Đây là người nối nghiệp mà Trương Nhược Hạo yêu thích. Có lẽ một ngày nào đó, hắn có thể trở thành Lễ bộ thị lang. Đáng tiếc người cũ đã không còn, hy vọng và giấc mộng của hắn cũng đã tan biến nhưng cả hai người chính vì mối quan hệ với Trương Nhược Hạo mà có tình cảm bằng hữu cũ rất kỳ diệu.
“ Tại hạ sẽ nói rõ” Trương Hoán mỉm cười nói: “ Bùi Tuấn đang lo lắng tuyển người cho vị trí Lễ bộ tị lang. Nếu như Nguyên Tái huynh có lòng, hôm nay không ngại hãy đi bái kiến tả Tướng, bày tỏ thái độ” .
“ Chuyện này là sao?” Nguyên Tái nghi ngờ nhìn Trương Hoán rồi mỉm cười nói: “ Chức Lễ bộ thị lang đã có triều đình suy xét. Ta nghĩ chuyện này không cần Trương đô đốc quan tâm” .
“ Nếu Nguyên Tái huynh không tin Trương mỗ vậy thì coi như tại hạ chưa nói gì. Cáo từ!” Trương Hoán chắp tay chào Nguyên Tái, đứng dậy định bước đi. Nguyên Tái nhanh tay nhanh mắt đóng cửa phòng lại, ông ta nói nhỏ: “ Không phải là Nguyên mỗ không tin nhưng vấn đề là sự việc quá đột xuất nên trong lòng có nghi ngờ” .
Nguyên Tái mời Trương Hoán ngồi xuống, ông ta suy nghĩ một lát rồi thẳng thắn hỏi: “ Vì sao Trương đô đốc nghĩ tới Nguyên mỗ?”
Trương Hoán cười nhạt nói: “ Bởi vì tại hạ họ Trương, trong khi đó Nguyên huynh sau khi Trương gia bại vong vẫn không bỏ vợ lấy vợ khác. Chỉ nguyên điều này là đủ rồi” .
Con trai, con dâu, con gái, con rể Bùi phủ, thê thiếp của Bùi Tuấn, các huynh đệ, cháu họ vân vân, khoảng chừng mấy trăm người tụ tập dưới một mái nhà, tất cả ngồi trên mặt đất trải chiếu, trước mặt mọi người là rượu, thức ăn. Mặc dù trong này bầu không khí không ồn ào như bên ngoài ngoại viện nhưng vẫn có tiếng thì thào nói chuyện. Nam nhân chủ yếu nói chuyện hôm nay Thị lang bộ lễ Tưởng Hoán bị đâm chết cùng với chuyện một số lượng lớn con cháu thế gia bắt đầu tham gia chính sự vào năm nay. Trong khi đó câu chuyện của đám nữ nhân thì vô cùng mập mờ, dù không có ai dũng cảm nói tới tên của tiểu thư nhưng ý tứ trong câu chuyện thì tám chín phần mười ám chỉ.
Bùi Tuấn không có chính thê, chỉ có hai thứ thê ngồi cùng bàn tiệc với ông ta. Bên phải Bùi Tuấn là ông ngoại của Bùi Oánh, Nhan Chân Khanh, bên phải ông ta chính là cậu của Trương Hoán, Sở Hành Thủy.
Trương Hoán và Bùi Oánh ngồi bên cạnh nhau trên bàn tiệc. Đương nhiên Trương Hoán mặc một chiếc áo hỉ bào màu đỏ tươi, trong khi đó Bùi Oánh mặc một chiếc váy dài màu xanh biếc, bên ngoài là áo khoác ngắn. Chiếc áo khoác ngắn tay màu đỏ nhạt. Mái tóc nàng búi cao. Trên búi tóc có cài một cây châm bằng ngọc, trên khảm đầy đá quý, phát ra ánh sáng lung linh. Gương mặt xinh xắn của Bùi Oánh đỏ hồng không hiểu vì vui mừng hay xấu hổ hay cả vì chiếc áo lụa đỏ trên vai nàng.
Bùi Oánh liếc nhìn ái lang của mình, thấy Trương Hoán mặc hỉ phục màu đỏ, hai tay giơ chén rượu gật đầu với mọi người, trong lòng nàng không khỏi có cảm giác ngọt ngào. Bùi Oánh lén cầm tay Trương Hoán nói: “ Khứ Bệnh, chàng đang kính rượu ai vậy?”
“ Ta đang kính rượu với cái người có mũi củ tỏi kia, người đó là ai vậy?”
“ Đó là tam ca Bùi minh Khiên. Cái gì là mũi củ tỏi, khó nghe chết đi được?”
“ Hì hì. Người bên cạnh hắn có một đôi tai dài đón gió có phải là nhị ca của nàng không? Nụ cười trông rất hiền lành” .
“ Đúng là chàng uống rượu hơi nhiều. Đó là pho tượng phật Di Lặc” .
Lúc này Bùi Oánh vừa bực vừa buồn cười. nàng hung hăng nhéo vào tay Trương Hoán một cái mắng yêu: “ Đại ngốc, chàng mau mau đứng dậy cùng với thiếp tới dập đầu với phụ thân và ông ngoại” .
Trương Hoán cười hì hì đứng dậy, chỉnh đốn lại trang phục rồi cùng với Bùi Oánh đi tới bàn tiệc chính. Hai người cùng quỳ xuống hướng vào các trưởng bối ngồi ở bàn tiệc chính, cung kính dập đầu bái lạy ba cái.
Lúc này Bùi Tuấn đứng dậy, bốn phía xung quanh lập tức trở nên tĩnh lặng. Bùi Tuấn cầm chén rượu nhìn hai người Trương Hoán, Bùi Oánh nói: “ Hôm nay Bùi Oánh và hôn phu của mình lần đầu tiên quay về nhà. Ta không muốn nói điều gì, ta chỉ hy vọng hai người là phu thê yêu thương nhau tới đầu bạc răng long. Mọi người hãy nâng chén chúc phúc cho hai người” .
Mọi người đồng loạt đứng dậy, đồng thanh chúc mừng, nâng chén rượu, uống cạn. Hai người Bùi Oánh, Trương Hoán nâng chén rượu, dùng ánh mắt biểu đạt tình cảm thầm kín của mình với người kia. Hôm nay là hôn lễ của hai người, không có nghi lễ chính thức, không người chủ lễ, không có nến đỏ, chữ hỉ, cũng không có bái thiên địa nhưng khi uống cạn chén rượu này hai người đã chính thức là vợ chồng.
Hai chén rượu khéo léo, nhẹ nhàng cạch một tiếng trên không trung. Hai người nhìn nhau, chậm rãi uống cạn chén rượu mừng ngọt ngào tình cảm.
Phòng tân nương ấm áp nhưng gió xuân. Một đôi nến đỏ thẫm với ánh lửa chao đảo, chữ hỉ màu vàng dán trên tường, mùi gỗ đàn hương đậm đà, màn lụ màu hồng nhạt. hai dải lụa kết lại với nhau treo ở giữa phòng.
“ Đi! Đi! Hai người … tiểu nha đầu các ngươi không biết hầu hạ cái gì cả. Bây giờ các ngươi vào đây hầu hạ cái gì hả?” Trương Hoán cười đuổi hai tiểu nha hoàn ra ngoài rồi đóng cửa lại. Trương Hoán còn cẩn thận thò đầu ra ngoài căn dặn thêm một câu: “ Đêm nay ta sẽ hầu hạ phu nhân. Cho dù có chuyện gì xảy ra cũng không được quấy rầy, hiểu chưa?”
“ Khứ Bệnh, chàng nói gì với hai người đó vậy?” Bùi Oánh thấy ái lang của mình dùng từ một cách tùy tiện liền gắt lên nói với hắn.
Trương Hoán cười ha hả, hắn vung tay vẻ phóng khoáng nói: “ Hai tiểu nha đầu này còn nhỏ, không biết chuyện nam nữ, đừng ngại, đừng ngại!” .
Bùi Oánh thấy ái lang uống rượu tới mức thần trí mơ màng, nàng chỉ hận không thể gõ cho hắn mấy cái vào đầu. Thiếu nữ mười hai, mười ba tuổi còn chưa hiểu chuyện luyến ái nam nữ sao?
Bùi Oánh thấy cánh cửa khẽ lắc lư, nàng nhẹ nhàng bước tới, kéo mạnh cánh cửa. Hai tiểu nha hoàn của nàng khom người núp như mèo, hai tai dựng thẳng đang chăm chú lắng nghe lén, hai tay còn che miệng cười thầm.
“ Chàng nhìn xem hai nha đầu này có hiểu chuyện nam nữ không?” Bùi Oánh dài giọng nói.
“ Ồ, có lẽ các cô ấy chỉ muốn biết vi phu ta hầu hạ nàng như thế nào thôi” Trương Hoán thừa dịp Bùi Oánh không chú ý, hắn lặng lẽ nháy mắt với hai tiểu nha hoàn nhưng bề ngoài thì lại làm ra vẻ tức giận quát to: “ Hai người các ngươi … lên giường ngủ đi. Không cho phép các ngươi tiếp tục làm náo loạn, có nghe rõ hay không?”
Mặc dù hai tiểu nha hoàn này không sợ Trương Hoán nhưng hai nàng lại sợ Bùi Oánh, cả hai cúi đầu rụt rè trả lời, quay người bối rối chạy đi.
Trương Hoán cười ha hả đóng cửa lại, sau khi cài cửa trong, Trương Hoán cười nói: “ Coi như các cô ấy không thể quấy rầy động phòng nữa. Nương tử, chúng ta đi nghỉ thôi’.
Trương Hoán bước đi hai bước, đột nhiên hắn phát hiện ra Bùi Oánh vẫn không nhúc nhích. Trương Hoán kinh ngạc quay đầu lại, hắn kịp nhìn thấy đôi mắt đẹp của nàng trừng lên liếc xéo hắn, nàng bĩu môi nói: “ Ôm thiếp” .
Trương Hoán gãi gãi đầu, hắn cười gượng nói: “ Đều là vợ chồng già với nhau còn bực bội làm gì?”
Bùi Oánh nổi giận, nàng giẫm chân quát vẻ nũng nịu: “ Nếu biết thế nào thiếp không sớm cho tên vô lại chàng. Có phải bây giờ chàng thích của lạ rồi phải không?”
“ Xuỵt!” Trương Hoán hoảng sợ khoát khoát tay, hắn cuống quýt chỉ ra ngoài nói: “ Bà cô trẻ của ta ơi, các cô ấy nghe thấy bây giờ” .
Bùi Oánh cười hì hì, giơ bàn tay che miệng, nàng tới tới mức cả người run rẩy: “ Xem ra chàng vẫn chưa hồ đồ”.
Lúc này Trương Hoán cũng không nhịn được cười. Bây giờ hắn mới nhìn rõ kiều thê của mình dưới ánh nến đỏ. Mái tóc đen của nàng óng ả như mây, làn da tróng như trứng gò bóc, đôi mắt sáng ngời như băng tuyết trong suốt đang di chuyển, hai con ngươi đen nhánh, trong suốt óng ánh, linh hoạt, sống động. Một phong thái mê người tới kỳ lạ lan tỏa khắp phòng.
Đột nhiên Trương Hoán nghĩ tới chuyện một mỹ nữ xinh đẹp, thông minh, tràn đầy sức sống, từ nay về sau đã trở thành vợ hắn, một luồng khí nóng không khỏi từ từ dâng lên trong lòng. Trâu Nghĩa tiến tới trước mặt Bùi Oánh, khom người, cười nói: “ Nương tử có lệnh, đương nhiên vi phu phải nghe theo” .
Bùi Oánh cười thản nhiên, nàng giơ tay ôm cổ Trương Hoán. Bất chợt trong lúc này mùi rượu nồng nặc trên người Trương Hoán tỏa ra khiến Bùi Oánh phải trừng mắt Trương Hoán, nàng nói vẻ oán trách: “ Chàng biết rõ hôm nay là động phòng của hai ta, tại sao còn uống nhiều rượu vậy?”
Trương Hoán cười mập mờ, hắn thì thào vào tai Bùi Oánh: “ Khi vi phu uống rượu sẽ trở nên cực kỳ thần dũng. Đợi lát nữa nàng sẽ biết” .
“ Chàng!” .
Bùi Oánh xấu hổ đỏ bừng mặt, cả người nàng mềm nhũn. Nàng chỉ muốn giơ tay đánh Trương Hoán nhưng lúc này cả người nàng không còn chút sức lực. Trong đầu nàng liên tục hiện lên dáng vẻ cực kỳ dũng mãnh của Trương Hoán, sắc mặt nàng càng thẹn thùng. Hai vai nàng lúc nàng uốn éo không theo sự chỉ huy của nàng nữa. Lúc này lửa dục trong Trương Hoán đã bị vẻ quyến rũ của Bùi Oánh khơi dậy. Trương Hoán đứng từ xa thổi tắt hai cây nến to bằng chén rượu. Quả thực rất thần dũng.
Không biết trải qua bao lâu, đột nhiên Bùi Oánh giật mình tỉnh giấc từ trong giấc ngủ say nồng. Nàng giờ tay quờ sang bên cạnh, ái lang của nàng không còn nằm đó nữa. Bùi Oánh ngồi dậy nhưng rồi “ a” một tiếng đau đớn. Bùi Oánh đành phải nằm xuống, nàng cảm thấy cả người bủn rủn mệt mỏi như hết sức, không thể cứ động. Lúc này bất chợt Bùi Oánh nghĩ tới chuyện cá nước vui vày đêm qua khiến nàng cảm thấy mặt mình nóng bỏng. Hai tay Bùi Oánh ôm mặt, nàng cố gắng ngồi dậy. Không biết lúc này tên vô lại đó chạy đi đâu rồi? Bùi Oánh vén màn lên nhìn ra ngoài. Hai cây nến đỏ bên ngoài cháy chỉ còn một nửa. Trương Hoán mặt quần áo lót đang ngồi ngẩn ngơ trên ghế trường kỷ nhìn các vật phẩm để trên nền nhà. Bùi Oánh thoáng nhìn thấy một bọc vải xanh, đột nhiên nàng nhớ ra mẫu thân Trương Hoán đã đưa vật đó cho nàng, bảo nàng đưa cho Trương Hoán, hình như là kỷ vật của phụ thân hắn để lại. Không phải phụ thân chàng là Thái tử Dự sao? Nghĩ tới đó, sự tò mò bùng phát trong lòng, nàng gọi nhỏ: “ Khứ Bệnh” .
Trương Hoán giật mình kinh ngạc, hắn đứng dậy, quay trở lại giường nằm, cười nói: “ Bây giờ mới canh tư, sao nàng đã tỉnh?”
Thân thể mềm mại của Bùi Oánh chui vào tronglòng hắn, nàng nũng nịu trách mắng Trương Hoán: “ Không có chàng ở bên cạnh, người ta đương nhiên không ngủ được” .
Giọng nói ngọt ngào khiến lòng Trương Hoán rung động. Khi nhìn thấy dáng vẻ yêu kiều, mệt mỏi của Bùi Oánh, Trương Hoán lại nghĩ tới hành động phóng túng cùng với Bùi Oánh đêm qua. Một lần nữa Trương Hoán lại muốn mở khóa động đào. Lúc này đột nhiên Bùi Oánh có cảm giác Trương Hoán đang thay đổi, nàng hoảng sợ, khoát tay nói: “ Xin chàng, đừng, đừng. Oánh nhi không chịu nổi nữa rồi” .
Trương Hoán thấy Bùi Oánh thật sự không thể tiếp chiến, không nỡ làm kiều thê đau đớn, hắn đành phải từ bỏ ý nghĩ đó. “ Thôi được, bản tướng quân tạm thời tha cho nàng lúc này” Vừa nói Trương Hoán vừa nâng đầu Bùi Oánh gối lên cánh tay mình, nhẹ nhàng ôm bờ vai nàng.
Khi nhìn thấy Trương Hoán quan tâm săn sóc mình, lòng Bùi Oánh như được rót mật ngọt, nàng liền cuộn người ôm chặt lấy Trương Hoán. Một lát sau giọng nói thỏ thẻ của nàng vang lên: “ Mới rồi chàng nhìn gì vậy?” Nói xong nhân cơ hội Trương Hoán không chú ý, nàng nghịch ngợm nhổ râu ở cằm Trương Hoán. Trương Hoán không đề phòng đau điếng người, hắn lật người Bùi Oánh xuống, đè lên nàng cười nói: “ Dám đánh lén bản tướng quân. Xem ta thu thập nàng đây” .
Bùi Oánh chịu được, nàng thở hổn hển, ánh mắt xinh đẹp của nàng nhướng lên, nàng cười nói: “ Tướng quân giỏi tướng quân nên đi chinh phục thiên hạ. Tại sao tướng quân chỉ muốn chinh phục một tiểu nữ tử?”
“ Một nữ tử không chinh phục được sao có thể chinh phục thiên hạ?” Trương Hoán cười hì hì, hắn lại bắt đầu lên ngựa, ra roi.
Một lúc lâu sau Bùi Oánh nhẹ nhàng lau mồ hôi trên gương mặt Trương Hoán, tha thiết nói: “ Hôm nay thiếp để cho chàng phóng túng một lát. Sau này chàng phải biết quý thân thể của mình, không được phép làm như vậy nữa” .
“ Tuân lệnh” sau mấy lần mây mưa, thực ra Trương Hoán cũng không kiên trì được nữa. Hắn lấy ra một bức thư đã ố vàng bên cạnh gối, đưa cho Bùi Oánh nói: “ Đây là chứng minh thân phận cha ta để lại cho ta, thừa nhận ta là con của người” .
Bùi Oánh kinh hãi nói: “ Khứ Bệnh, chẳng lẽ bây giờ chàng muốn nhận tổ tổng của mình sao?”
“ Không! Bây giờ không được. Bây giờ mà nhận tổ tông thì ta sẽ trở thành cái bia cho mọi người chỉ trích. Sau này tốt hơn” .
“ Thiếp cũng muốn khuyên chàng khi làm việc thu mình lại, hãy tập trung phát triển thế lực của mình. Dù sao phải có thực lực hùng mạnh mới có thể nói chuyện phải trái. Chàng phải nhanh chóng quay về Hà Tây” .
Trương Hoán gật đầu nói: “ Ta biết, chờ tới khi bố trí cục diện Hà Lũng xong xuôi, ta sẽ lập tức quay về Hà Tây” .
“ Vậy còn Thôi Ninh thì sao?” Bùi Oánh yếu ớt hỏi: “ Nàng có nguyện ý đi theo chàng không?”
Trương Hoán mỉm cười, hắn chuyển sang chuyện khác: “ Tối hôm qua ông ngoại của nàng không vui lắm. Vì sao lại như vậy?”
Bùi Oánh thấy Trương Hoán chuyển chủ đề, nàng đành phải từ bỏ chuyện Thôi Ninh, nàng chỉ cười nói nhỏ: “ Ông ngoại muốn hai chúng ta bái thiên địa, tiến hành hôn lễ nghiêm chỉnh theo lễ nghi nhưng phụ thân không đồng ý vì vậy hai người tranh cãi một hồi. Ông ngoại không lay chuyển được quyết định của phụ thân nên đương nhiên không vui” .
Trương Hoán thầm áy náy trong lòng. Đối với phần lớn các thiếu nữ mà nói ngồi kiệu hoa, bái thiên địa, cảnh tượng xuất giá nở mày nở mặt, trong đời chỉ có một lần. Thiếu nữ con nhà bình dân còn có thể được trải nghiệm điều này, trong khi đó vợ hắn, đường đường là con gái của Tướng quốc đương triều lại không có cơ hội. Hắn không thể trốn tránh trách nhiệm này.
Hình như Bùi Oánh đọc được suy nghĩ trong đầu Trương Hoán, nàng dịu dàng nói với hắn: “ Quan trong nhất là vợ chồng ân ái .. tới răng long đầu bạc, có … có nghi lễ hay không, không quan trọng. Ít nhất là Oánh nhi không cần” .
Trương Hoán biết Bùi Oánh đang an ủi chính mình. Hắn nhẹ nhàng gật đầu, vuốt ve mái tóc đen mượt óng ả như suối mây của nàng và nói: “ Một ngày nào đó ta nhất định dùng nghi thức long trọng nhất thiên hạ để bù đắp thiếu hụt ngày hôm nay của nàng” .
Bùi Oánh thở nhẹ vui sướng, nàng liền dịu dàng khuyên Trương Hoán đi ngủ: “ Hôm nay chàng còn rất nhiều việc, chàng hãy ngủ đi” .
“ Không được!” Trương Hoán mệt mỏi ngồi dậy, mặc quần áo. “ Hôm nay là ngày rất quan trọng, nhất định ta phải rời giường” .
Mặc dù kẻ khác say mê đêm tân hôn nhưng lúc này Trương Hoán không có thời gian để hưởng thụ dòng mật ngọt tân hôn. Lúc này hắn không còn thời gian. Ngay khi trời còn chưa sáng. Trương Hoán ra khỏi Bùi phủ trong cơn gió lạnh thấu xương.
Hôm nay là ngày mùng sáu tháng giêng, ngày đầu tiên bá quan bắt đầu làm việc, cũng là ngày đầu tiên của khoa khi năm nay. Dòng người, xe ngựa nườm nượp trên đường. Từng quan lại được mười mấy tên gia đinh hộ vệ đi vào triều. Từng tốp sĩ tử dự khoa thi ngồi trong xe ngựa, với ánh mắt căng thẳng mà chờ mong. Hai dòng người cùng tiến tới một chỗ, tạo nên một biển người khổng lồ.
Trương Hoán được hơn một trăm tên thân binh hộ tống đi tới phường Sùng Nhân. Nơi này là Quốc Tử giám, trường thi của khoa cử lần này. Vốn quan chủ khảo năm nay chính là Thị lang bộ Lễ Tưởng Hoán nhưng sau khi Tưởng Hoán chết, Thôi Viên đã bổ nhiệm Ti Lang trung bộ Lễ - Nguyên Tái làm chủ khảo khoa thi lần này. Người Trương Hoán muốn gặp chính là Nguyên Tái.
Mặc dù Trương Hoán hy vọng Bùi Tuấn có thể từ bỏ chức Thượng thư bộ Lễ để đổi lại chức Tiết độ sứ Sóc Phương nhưng Trương Hoán biết với kế hoạch của Bùi Tuấn thì có lẽ ông ta không muốn trả một cái giá lớn như vậy. Còn một khả năng nữa chính là khiến Bùi Tuấn từ bỏ vị trí Thị lang bộ Lễ để đổi lấy chức Tiết độ sứ Sóc Phương. Dù sao Thôi Viên cũng hy vọng Vi gia suy yếu.
Nhưng chuyện đã đi tới nước này, Bùi Tuấn nhất định phải tìm một ứng cử viên khác cho vị trí Thị lang bộ Lễ khi đã loại trừ Phòng Tu. Trương Hoán hắn không thể tìm hộ cho Bùi Tuấn hay sao? Thực tế Trương Hoán cũng vì tương lai của mình mà gây dựng một cơ sở ngầm.
Trong khi đó Nguyên Tái chính là tâm phúc của Trương Nhược Hạo khi xưa. Vợ của Nguyên Tái chính là em gái của Trương Nhược Hạo. Ban đầu Nguyên Tái làm huyện lệnh Ngu Hương sau đó từng bước được Trương Nhược Hạo đề bạt, tiến vào bộ Lễ, trước tiên làm Thiện Bộ Ti viên ngoại lang, sau làm Chủ Khách Ti lang trung, nắm trước thăng lên làm Lễ bộ ti lang trung. Dựa theo trình tự thăng chức, chức tiếp theo của Nguyên Tái nhất định là Thị lang nhưng vốn không nhất định phải ở bộ Lễ.
Thế nhưng có thể khẳng định một điều là do Nguyên Tái có thân phận là con rể Trương gia nên trước khi Trương Phá Thiên chưa chết, Thôi Viên nhất định sẽ không trọng dụng Nguyên Tái. Bản thân Nguyên Tái cũng hiểu rõ chuyện này.
Lúc này trên sân rộng của Quốc Tử Giám đã tấp nập người ra vào. Mấy vạn thí sinh dự thi xếp thành mấy chục hàng dài chậm rãi đi lên trước, đợi sau khi qua khảo nghiệm sẽ có người dẫn vào trường thi.
Trương Hoán đã tìm được Hàn Dũ đang đảm nhiệm chức Giáo thụ Quốc Tử Giám. Dưới sự giúp đỡ của Hàn Dũ, Trương Hoán đã vào trong Quốc Tử Giám theo cửa ngách, ngồi chờ Nguyên Tái ở trong một phòng nghỉ nhỏ.
Việc thực thi quy định khoa cử Đại Đường chỉ trên danh nghĩa nhưng thực tế cuộc thi khá thả lỏng, quan chủ khảo không cần phải triệt để cách ly. Thế nhưng cho dù không cần cách ly quan chủ khảo nhưng cũng không có ai tới đây trong thời điểm nhạy cảm này. Người nào mà chả có mấy môn sinh, đệ tử. Tốt nhất vào lúc này cứ nên tránh né sự nghi ngờ.
Một lát sau bên ngoài cửa vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng mà chậm chạp. Khi tiếng bước chân đi tới cửa thì dừng lại. Một lát sau cánh cửa chậm rãi bị mở ra. Một nam nhân trung niên dáng người cao béo bước vào. Người này chính là quan chủ khảo tạm thời của khoa thi năm nay, Lễ bộ ti lang trung Nguyên Tái. Nguyên Tái đã nhận được một mảnh giấy của Trương Hoán, trên mảnh giấy chỉ có bốn chữ: Lễ bộ thị lang vì vậy sau một hồi do dự, cuối cùng Nguyên Tái cũng đẩy cửa phòng Trương Hoán.
Lễ bộ ti là một trong bốn ti của bộ Lễ, Lễ bộ, Từ bộ, Thiện bộ, Chủ khách. Trong khi đó Lễ bộ thị lang là quan hàm chính ngũ phẩm, phẩm bậc không cao nhưng quyền lực rất lớn, tương đương với Tuần phủ tỉnh. Tuy chức Thị lang chỉ là phố, Trương Hoán tuy là Đô đốc tam phẩm, phẩm bậc cao hơn Nguyên Tái nhiều nhưng nếu bản thân hắn không có quân đội, nếu xét về quyền lực, Trương Hoán không thể bằng Nguyên Tái.
“ Trương đô đốc, ta không nên ở đây lâu. Có chuyện gì ngài cứ nói thẳng ra” Nguyên Tái nhìn người trẻ tuổi trước mặt mình. Đây là người nối nghiệp mà Trương Nhược Hạo yêu thích. Có lẽ một ngày nào đó, hắn có thể trở thành Lễ bộ thị lang. Đáng tiếc người cũ đã không còn, hy vọng và giấc mộng của hắn cũng đã tan biến nhưng cả hai người chính vì mối quan hệ với Trương Nhược Hạo mà có tình cảm bằng hữu cũ rất kỳ diệu.
“ Tại hạ sẽ nói rõ” Trương Hoán mỉm cười nói: “ Bùi Tuấn đang lo lắng tuyển người cho vị trí Lễ bộ tị lang. Nếu như Nguyên Tái huynh có lòng, hôm nay không ngại hãy đi bái kiến tả Tướng, bày tỏ thái độ” .
“ Chuyện này là sao?” Nguyên Tái nghi ngờ nhìn Trương Hoán rồi mỉm cười nói: “ Chức Lễ bộ thị lang đã có triều đình suy xét. Ta nghĩ chuyện này không cần Trương đô đốc quan tâm” .
“ Nếu Nguyên Tái huynh không tin Trương mỗ vậy thì coi như tại hạ chưa nói gì. Cáo từ!” Trương Hoán chắp tay chào Nguyên Tái, đứng dậy định bước đi. Nguyên Tái nhanh tay nhanh mắt đóng cửa phòng lại, ông ta nói nhỏ: “ Không phải là Nguyên mỗ không tin nhưng vấn đề là sự việc quá đột xuất nên trong lòng có nghi ngờ” .
Nguyên Tái mời Trương Hoán ngồi xuống, ông ta suy nghĩ một lát rồi thẳng thắn hỏi: “ Vì sao Trương đô đốc nghĩ tới Nguyên mỗ?”
Trương Hoán cười nhạt nói: “ Bởi vì tại hạ họ Trương, trong khi đó Nguyên huynh sau khi Trương gia bại vong vẫn không bỏ vợ lấy vợ khác. Chỉ nguyên điều này là đủ rồi” .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.