Danh Môn

Quyển 3 - Chương 173: Nhật Nguyệt tranh huy (5)

Cao Nguyệt

26/03/2013

Sau khi tết qua đi, cuối cùng mùa đông cũng chậm rãi quan đi. Tuy gió vẫn mang theo hơi lạnh nhưng vẫn còn ánh nắng ấm áp xế chiều, đôi khi còn những luồng gió mát bất ngờ từ phương nam thổi tới. Lúc này mùa đông không còn lạnh nữa

Ngày mùng sáu tháng giêng chính là một ngày như vậy, cuối buổi chiều từng cơn gió mang theo hơi ấm từ phương nam thổi tới khắp các đường phố lớn nhỏ thành Trường An khiến con người ta không muốn ngồi lỳ ở nhà nữa. Tất cả chỉ muốn ra ngoài đường thưởng thức hơi thở mùa xuân. Trên bầu trời cũng bắt đầu xuất hiện những cánh diều nhiều màu bay trong gió phát ra những tiếng u u.

Lúc này Trương Hoán không có thời gian dẫn tân nương của mình đi dạo phố thưởng thức cảnh xuân. Sau khi Trương Hoán quay về từ phường Vĩnh Gia ban trưa, hắn tới gặp Bùi Tuấn về chuyện Thị Lang bộ Lễ.

Trong thư phòng của Bùi Tuấn, Trương Hoán cầm một phong thư bồ câu đưa cho Bùi Tuấn. Đây chính là do xạ thủ ngầm bố trí gần Thôi phủ bắn chết bồ câu từ Thôi phủ bay ra đoạt được. Nội dung chính của lá thư chính là ra lệnh cho con trai trưởng của Thôi Viên là Thôi Hiền, Thứ sử Hán Trung lập tức vào kinh báo cáo công việc.

Mặc dù trong lá thư không đề cập tới chuyện Thị Lang bộ lễ nhưng đối với Trương Hoán và Bùi Tuấn chỉ như vậy là đủ.

Xem xong lá thư, Bùi Tuấn không khỏi mỉm cười nói: “ Những chuyện như này chỉ có hiền tế mới làm được. Thôi phủ thả ra mấy chục con bồ câu, không ngờ có người lại bắn trúng bồ câu đưa thư. Xem ra sau này ta cũng phải cẩn thận” .

Trương Hoán không nhịn được cười nói: “ Thật ra đây là sở trường của một phụ tá của con. Hắn vẫn luôn tin rằng các chi tiết tỉ mỉ sẽ quyết định sự thành bại. Hắn thích nhất là tìm hiểu những chi tiết mà người khác không thể nghĩ ra. Ví dụ như lần trước vấn đề quan trọng khi đàm phán của Vi Ngạc chính là thu hồi Hội Quận, hắn đã tìm ra câu trả lời của đối phương từ mảnh giấy trong xe ngựa” .

“ Ồ, đây chính là một nhân vật lợi hại” Bùi Tuấn có vẻ rất hứng thú, ông ta cười nói: “ Khi nào thì hiền tế dẫn tới gặp ta?”

“ Nếu nhạc phụ đại nhân có hứng thú, lần sau con sẽ tìm cơ hội cho hắn vào kinh giải quyết việc công là được” .

Hôn nhân chỉ là liên kết chính trị. Câu nói này hoàn toàn không giả dối. Sau khi Trương Hoán chính thức trở thành con rể của Bùi Tuấn. Mối quan hệ của hai người đã có thay đổi rất kỳ diệu. Biểu hiện, giọng nói, cách xưng hô, thậm chí là tư thế ngồi của hai người khi nói chuyện hoàn toàn khác trước nhưng đây chỉ là một hình thức bề ngoài. Điều thay đổi thực tế chính là lúc này trong phòng chỉ có hai người. Bùi Minh Viễn thường có mặt khi hai người nói chuyện trước đây, lúc này không có mặt. Điều này cũng có nghĩa là Bùi Tuấn đã chính thức coi Trương Hoán là người nhà, thừa nhận hắn là người Bùi gia.

Cũng chính vì nguyên nhân này là khi nói chuyện hai người hòa hợp, thẳng thắn hơn trước nhiều.

“ Buổi trưa, cậu của con đã tới tìm ta, đề nghị ta từ bỏ chức Thị Lang bộ Lễ để đổi lấy chức vụ Tiết độ sứ Sóc Phương cho Đoạn Tú Thực. Điều này thật ra là ý kiến của con, đúng không?”

“ Dạ!” Trương Hoán không phủ nhận, hắn thẳng thắn thừa nhận.

Lúc này Bùi Tuấn giống như gặp Trương Hoán lần đầu, ông ta chăm chú nhìn Trương Hoán, đột nhiên ông ta cười nhạt nói: “ Nếu như ta đoán không sai, Lễ bộ Thị Lang Tưởng Hoán là do con giết đúng không?”

Trương Hoán đi khỏi, Bùi Tuấn đứng một mình trước cửa sổ, yên lặng nhìn phiến đá xanh có ở trong vườn đã trăm năm. Trong đầu lại quay cuồng với những lời nói của Trương Hoán

“ Chỉ có Đoàn Tú Thực ở quận Linh Vũ thì khu vực Hà Lũng mới hình thành thế chân vạc khiến Vi Ngạc không dám tùy tiện hành động. Con mới có thể toàn lực phát triển sang hướng Tây. Mặc dù bề ngoài thì nhạc phụ mất đi một ghế ở bộ Lễ nhưng nhạc phụ lại khiến Thôi Tiểu Phù và Đoàn Tú Thực phải chịu ơn một lần. Khiến cho việc giao thiệp với Sóc Phương trong tương lai dễ dàng hơn. Con nghĩ nhạc phụ có tầm nhìn xa chắc là đã nhìn thấu điều này rồi!”

“ Con đã là con rể nhà họ Bùi, việc hưng suy của nhà họ Bùi cũng là việc của con. Tin rằng việc phát triển tại Hà Tây cũng phù hợp với lợi ích lâu dài của họ Bùi. Hy vọng nhạc phụ có thể giúp con một tay.”

Điều Bùi Tuấn phải suy nghĩ nhiều lúc này không phải là tranh giành lợi ích giữa hai thế gia mà là thân phận thật sự của Trương Hoán. Hắn là con của thái tử Lý Dự người mà trước kia Trương Nhược Hạo từng ủng hộ lên ngôi hoàng đế để tái phục hồi Trương gia. Đáng tiếc là ông ta lại thất bại, vậy mình phải làm gì? Dốc toàn lực ủng hộ hắn khiến cho hắn ngày càng lớn mạnh để một ngày nào đó hắn leo lên ngôi vị hoàng đế? Việc này có thể thành công. Khi hắn lên ngôi hoàng đế thì nhà họ Bùi sẽ được gì, ngôi hoàng hậu? Hay là thay thế được chức hữu tướng quốc của Thôi Viên.

Bùi Tuấn lại nghĩ tới việc Thôi Ngụ thay mặt Thôi Viên nói chuyện với ông ta. Có ý nhắc ông ta đề phòng việc Trương Hoán phát triển mạnh sẽ trở thành đối thủ của các thế gia.

Nhưng Bùi Tuấn lại không nghĩ như vậy. Hoàng đế mạnh mẽ lên đăng cơ tất nhiên sẽ muốn tranh quyền với các thế gia. Điều này là không thể tránh khỏi. Nhưng hoàng đế cũng không thế tiêu diệt các thế gia được. Muốn yên ổn trên ngôi vị hoàng đế phải có sự ủng hộ của các thế gia. Nếu quá khích sẽ khiến lưỡng bại câu thương mà thôi.

Cuối cùng sẽ từ từ hình thành chế độ thế gia cùng hoàng đế có quyền lực ngang nhau. Thế gia thì kiềm chế sự độc tài của hoàng đế còn hoàng đế thì ngăn ngừa việc thế gia cát cứ một phương. Lúc đó mới khiến Địa Đường ổn định được, việc thế gia chuyên quyền sau loạn An Sử sẽ không tồn tại được lâu. Sớm muộn gì cũng có một ngày sự mâu phẫn quá mức sẽ bùng phát thành xung đột tạo thành sự cát cứ địa phương một lần nữa xuất hiện cảnh loạn lạc cuối thời Hán. Là một người nhìn xa lại nắm quyền tướng quốc nhất định phải tránh được việc này.

Tu thân, tề gia, trị quốc, bình thiên hạ đây là lý tưởng mà từ trước đến này mỗi một sĩ phu theo đuổi. Cũng là lý tưởng của Bùi Tuấn. Làm sao để Đại Đường trường tồn cường thịnh lại vừa có thể đảm bảo lợi ích của gia tộc đây là vấn đề mà Bùi Tuấn lo lắng. Lợi ích của gia tộc là vấn đề rất trọng yếu nhưng Đại Đường phát triển ổn định cũng quan trọng như vậy.



Đáp án chính là hai chữ cân bằng, quân quyền và thế gia quyền phải cân bằng. Dù cho quân quyền hay thế gia quyền chiếm ưu thế tuyệt đối đề không được. Đương nhiên Bùi Tuấn còn có lòng mong muốn riêng đó chính là quyền lực của quân vương và thế gia hòa làm một. Như vậy mới có thể đem lại lợi ích lớn nhất cho họ Bùi.

Nếu toàn lực ủng hộ Trương Hoán, tạm thời Bùi gia mất đi một chút quyền lợi nhưng sau khi Trương Hoán đã phát triển vũng vàng sẽ trợ giúp rất lớn cho Bùi gia. Sự trợ giúp này thì một chức Thị lang của bộ Lễ không thể sánh bằng. Dù sau này Trương Hoán không thể đăng cơ thì thực lực của hắn cũng có thể trợ giúp Bùi Tuấn thay thế Thôi Viên.

Lúc này Bùi Tuấn dần cảm thấy rối trí giữa hai sự cân nhắn lựa chọn.

Nếu ví Bùi Tuấn là một người đang vất vả tìm lối đi trong đêm đen thì ông ta cũng không cô độc. Tại thế gia lớn nhất thiên hạ ít ra cũng còn một người khác cũng đang khổ công tính toán lối thoát.

Người này chính là Thôi Viên. Lúc này người cầm quyền của thế gia lớn nhất thiên hạ đang phải đưa ra một sự lựa chọn khó khăn. Bỏ qua Vi gia cùng Bùi Tuấn chia sẽ bộ Lễ hay tiếp nhận điều kiện của Vi ngạc để đưa người của mình lên vị trí Lễ

Việc này không nghi ngờ gì chính là một sự lựa chọn khó khăn, việc hợp tác với Vi gia không có nghĩa là là gia tăng tình đoàn kết với Vi gia. Liên kết với Vi gia cũng không thể áp đảo Bùi Tuấn mà ngược lại nó khiến cho tình thế cân bằng ổn định vừa mới có được lại mất đi.

Nếu như không đáp ứng điều kiện của Vi Ngạc thì một phiếu của Vi Ngạc sẽ thuộc về phe Bùi Tuấn, để trả thù việc mình để quân Hồ Hột tắm máu thành Khai Dương. Nếu vậy Bùi Tuấn sẽ có bốn phiếu thắng ba phiếu của mình và có được bộ Lễ.

Thôi Viên chắp tay sau lưng đi đi lại lại trong phòng. Ông ta suy nghĩ nửa canh giờ trời đã sập tối mà vẫn chưa đưa ra được quyết định nào.

Thôi Viên chậm rãi đi đến bàn viết, ông ta cầm bút lên định viết nhưng nghĩ mãi chẳng biết viết gì. Ông ta thở dài nhẹ một cái. Sau loạn An Sử hoàng thất Đại Đừng suy sụp, khiến cho thiết kỵ Hồi Hột nhân dịp đó kéo xuống phía nam. Ông ta trấn tĩnh được nhân tâm cả thiên hạ, nhờ thiên thời, địa lợi, nhân hòa mà mới có thể một lần nữa thành lập được cục diện thế gia triều chính giống thời Ngụy Tấn trước kia. Cục diện này có thể duy trì được từ bấy đến nay cũng là do Thôi Viên gắng hết sức mà giữ được.

Là thiên hạ đệ nhất thế gia chiếm cứ Sơn Đông, Trung Nguyên và nửa Hà Đông tất cả đều là nơi trù phú nhất của Đại Đường. Thôi gia sao có thể nhả ra được.

Là tướng quốc có quyền hành nhất trong triều ông ta có được những gì mà mình mong ước . Cho nên việc giữ gìn loại thế gia triều chính này tồn tại lâu dài là điều mà Thôi Viên theo đuổi. Vì vậy ông ta chèn ép Lý Hệ người thừa kế hoàng uyền hết mức. Bởi vậy đầu năm này ông ta phá vỡ quy định lấy việc thi cử làm tiêu chí để đề bạt quan chức mới mà lại cho một lượng lớn con em thế gia vào làm quan tất cả là để quân quyền không thể trỗi dậy khiến cho chế độ thế gia quyền tiếp tục kéo dài thêm. Không có việc quân vương quyết định tất cả, không có quân vương có quyền sinh sát với triều thần tất cả đều phải tuân thủ theo đúng luật pháp của Đại Đường đó là một thế giới hoàn hảo trong măt Thôi Viên.

Đương nhiên quan trọng hơn là Thôi Viên phải là người nắm hoàn toàn pháp chế của Đại Đường. Ông ta sẽ tuyệt đối không cho phép điều gì uy hiếp đến thể chế thế gia triều chính cả.

Thôi Viên không khỏi nghĩ đến Trương Hoán, hắn ta mới chỉ xuất hiện có một năm thôi nhưng hắn đã tỏ ra là một nhân vật đáng sợ. Nếu hắn chỉ là một thứ tử của Trương gia Thôi Viên cũng không cần để ý nhưng hắn bỗng nhiên liên tục vang danh thiên hạ. Điều này khiến cho Thôi Viên không thể không run sợ. Nếu cứ cái đà này, Thôi Viên chẳng dám nghĩ đến những gì sau đó nữa.

Đối với Trương Hoán, Thôi Viên vẫn có một thái đội rất mâu thuẫn. Vừa sợ hắn sẽ phát triển mạnh uy hiếp đến chế độ thế gia triều chính. Mặc khác nếu hắn mạnh lên sẽ uy hiếp đến thế lực củaviệc Vi gia.

Việc này thật khó xử, một bên là tay gấu một bên là bào ngư, hai đằng đều có lợi. Chính vì cách suy nghĩ này khiến cho Thôi viên dao động, suy tính hơn thiệt không ngừng. Nhưng hiện tại có vẻ Thôi Viên mong muốn có được chức vị tại bộ Lễ có sức nặng hơn nhiều.

Rắc ! Cây bút trong tay ông ta bị bẻ gãy thành hai đoạn. Lúc này Thôi Viên đã quyết định, ông ta hạ lệnh: Lập tức mời Thôi Ngụ đến phủ của ta, nhanh lên.”

Ngay khi Thôi Ngụ, đến trước cửa Vi phủ thì Lễ bộ Ti lang – Trung Nguyên Tái cũng âm thầm tới phủ cảu Hộ bộ ti lang Bùi Hữu. Thôi Tiểu Phù cũng vội vàng trở về cung bí mật bàn bạc với Lý Phiên Vân tìm đối sách cho buổi đại triều hôm sau.

Tối hôm đó, dưới màn đêm, trong thành Trường An đầy dãy nhưng giao dịch, toan tính. Điều này cũng khiến cho vô số người khó mà an giấc được.

Canh năm, trời vẫn tối đen trong thành Trường An đột nhiên có tiếng trống như trời long đất lở. Tiếng tróng này thong thường cứ ba tháng mới nổi lên một lần. Nhưng nửa năm nay dân chúng thành Trường An mới nghe thấy.

Hôm nay là ngày đại triều đâu năm Tuyên Nhân thứ hai, các quan viên từ ngũ phẩm trở lên đều tập trung đến tham dự buổi đại triều. Để có cơ hội nhìn thấy tân quân và thái hậu. Hôm nay cũng là ngày thi thứ hai từ mười mấy vạn sĩ tử trong cả nước chọn ra mười người cuối cùng đỗ tiến sĩ.

Cùng lúc tiếng trống vang lên, màn đên tối đen bị xua tan bởi trùng trùng điệp điệp các đèn lồng giống như một dòng sông sao ở dưới đất chảy dài suốt Sùng Nhân phường và Bình Khang phường

Gia nhân của Bùi phủ đã dậy từ canh ba, làm việc tất bật, đun nước, tắm cho ngựa, chuẩn bị điểm tâm. Các thị thiếp thì hầu hạ lão gia thay quần áo. Tại tiểu viện Trương Hoán ở, Bùi Oánh dậy từ canh tư bận rộn chuẩn bị bộ quần áo quan tam phẩm, chuẩn bị điểm tâm. Bùi oánh luôn tay luôn chân giải quyết công việc. Vừa khi làm xong mọi việc thì tiếng trống thiết triều ầm ầm nổi lên.



“ Sau khi đại triều kết thúc chúng ta sẽ cùng đến thăm ông ngoại.” Bùi Oánh vừa chỉnh lại mũ ô sa của Trương Hoán vừa dặn dò.

“ Ta biết rồi, ta đoán hôm nay đại triều sẽ mất rất nhiều thời gian, có lẽ buổi trưa ta không về ăn được.”

Bùi Oánh gật đầu, nàng vừa dặn dò thâm vài câu rồi cùng hai nha hoàn tiễn Tương Hoán ra đến cửa lớn. Nàng ngẫn người nhìn theo hơn trăm thân binh hộ tống xe ngựa khuất sau mà sương. Trong lòng cảm thấy hơi mất mát quay trở vào trong phủ.

Bùi phủ tại phường Tuyên Nghĩa quanh đó cũng không nhiều quan viên. Thỉnh thoảng mới có một vài cỗ xe ngựa có gia đinh hộ tống chạy ra cửa phường. Nhưng tới đường cái Chu Tước, cả một dòng người trùng điệp toàn là các cỗ kiêu có đèn lồng ở trên như một dòng sông chảy trên đường cái lướt nhanh về phía trước.

Hôm nay cũng là ngày đầu tiên thực hiện quy định cho phép có thân binh hộ vệ nên mỗi xe ngựa của quan lại đều có ít thì mười người nhiều thì một trăm người vũ trang đầy đủ đi theo hộ tống khiến cho đội ngũ tiến đến nơi thiết triều càng đông đảo hơn.

Tới trước Đan Phượng môn xe ngựa và đám hộ vệ đứng chặt cả con đường rộng cả năm mươi bộ đến mức nước chảy cũng không lọt. Các quan viên đến nơi đều phải xuống xe đi bộ qua cả dàn đao kiếm của các hộ vệ phủ khác. Xem ra còn nguy hiểm hơn cả ngày thường

Trương Hoán qua một bàn kiểm tra đơn giản ở ngoài cửa Đan Phượng môn rồi đi vào cái sân rộng sau Đan Phượng môn. Lúc này trời đã sang lên được một chút, gió thổi mạnh và rét giống như dao cắt vào mặt mọi người.

“ Thập Bát lang!” tiếng gọi trầm nhẹ quen thuộc vang lên sau lưng Trương Hoán. Đây là người mà theo sự xuống dốc của Trương gia người ta cũng dần quên lãng. Trương Hoán vụt xoay người lại sau hắn năm bước là một người đứng lặng lẽ, là người mà mấy tháng nay hắn không gặp – Trương Phá Thiên.

Trương Phá Thiên gây đi rõ rệt, như vừa bệnh nặng mới khỏi, trên mặt hiện vẻ đau buồn. Đây là người mang nặng đau thương với Trương gia. Mười hai năm trước nhận chức tướng quốc được một tháng liền bị đuổi khỏi Chính sự đường. Nửa năm trước nhậm chức Lễ bộ thượng thư không tới ba tháng lại bị cho về vườn. Hơn nữa đứa con mà ông ta kỳ vọng nhất lại chết không rõ nguyên nhân. Bị kịch của đời người hình như gắn liền với ông ta.

Hôm nay cũng cũng là lần đầu tiên ông ta vào triều sau khi bị cho về vườn. Không ngờ vừa vào cửa Đan Phượng môn đã gặp Trương Hoán. Mặc dù người đáng nghi ngờ nhất trong cái chết của con ông ta là Trương Hoán nhưng Trương Phá Thiên cũng không hè mang lòng thù hận với hắn. Trương gia đã tan nát cả, tất cả hi vọng của ông ta đã bị cuốn theo chiều gió, đây là nỗi đau lớn nhất của ông ta khiến trái tim của ông ta như đã chết

Ông ta bình tình nhìn Trương Hoán. Cho đến nay bọn họ mới chỉ không gặp chỉ gần ba tháng nhưng hình như đã rất nhiều năm. Con nghé con không sợ hổ ngày xưa dám đánh vào nha môn cứu bạn nay đã trở thành chư hầu một phương. Từ lúc họ quen biết nhau cũng chỉ có một năm.

Trong ánh nắng ban mai mờ nhạt, Trương Hoán yên lặng nhìn vị trưởng bối Trương gia. Trương gia ngày xửa đã không tồn tại nữa. Một chi bị Thôi Viên lôi kéo do Trương Nhược Cẩm làm gia chủ vẫn ở nguyên nhà cũ. Một chi do Trương Xán làm gia chủ có hơn mười hộ di cư lên Vũ Uy Hà Tây. Một chi nữa do con trưởng của Trương Nhược Hạo – Trương Huyên làm gia chủ lập nên Trương gia ở Tương Dương. Ngoài ra còn rất nhiều người họ Trương sống rải rác ở khắp nơi tại Hà Đông.

Tại Kinh thành có gần trăm hộ họ Trương nhưng lại chia rẽ, bọn họ hi vong Trương Phá Thiên ra mặt thống nhất, đứng đầu họ Trương tại kinh thành. Nhưng Trương Phá Thiên lại ru rú trong nhà, không có tâm trí tranh hùng nữa.

Có lẽ thời gian dần dần làm dịu được nỗi đau của ông ta. Một thời gian sau ông ta cũng đi ra ngoài gặp những người bạn già của mình hoặc đến quán trà ngồi cả ngày. Đã trở thành một người nhàn rỗi ông ta cũng không muốn vào trầu ngày hôm nay. Nhưng còn trai của ông ta là Tư mã trưởng sử Trương vân cầu xin ông ta dự buổi trầu để nắm được thong tin về tương lai, phương hướng của Đại Đường.

Trương Phá Thiên chậm rãi đi đến trước mặt Trương Hoán nhìn đám ria ngắn trên miệng hắn cười nói: “ Nghe nói ngươi đã thành thân.”

“ Vâng! Việc đó cũng tổ chức đơn giản, nêu không dám mời tứ thúc tham gia.” Trương Hoán có vẻ cười xin lỗi nói.

“ Than dự hay không cũng không sao, ta chỉ hy vọng ngươi được trở thành cha sơm một chút. Lúc đó ngươi sẽ hiểu được tấm lòng người làm cha. Tin rằng tương lai thủ đoạn của ngươi trong tương lai sẽ khoan dung hơn nhiều.”

Trương Phá Thiên nói xong liền vỗ nhẹ bả vai Trương Hoán rồi đi. Chỉ thấy văng vẳng tiếng ông ta vọng lại: “ Sự đời biến ảo không lường không biết ta còn có thể chứng kiến được ngày đó không?”

“ Keng” một tiếng chuông trong trẻo vang lên giữa không gian của cung Đại Minh báo hiệu cuộc đại triều năm mới tại Hàm Nguyên điện sắp bắt đầu. Điện Hàm Nguyên, gần ngàn thượng quan từ ngũ phẩm ở Đại Đường đang tụ tập lại. Bọn họ tới chúc mừng tân hoàng Đại Đường và Hoàng thái hậu. Thôi Tiểu Phù ngồi trên ngai vàng, dung mạo đoan trang cao quý, trên tay nàng là tân hoàng Lý Mạc mới ba tuổi còn đang say ngủ. Chỗ ngồi uy nghiêm này trong đại điện lại một lần nữa đang rung chuyển. Từ bên ngoài, hướng vào đại điện, gần ngàn quan viên, tán quan, vương công quý tộc cùng hữu tướng Thôi Viên và tả tướng Bùi Tuấn dẫn đầu đang chậm rãi quỳ xuống hành đại lễ với tân hoàng và thái hậu.

“ Thần, Trung thư lệnh Thôi Viên. Thần, Môn hạ thị trung Bùi Tuấn. Thần, Hình bộ thượng thư Sở Hành Thủy …” Âm thanh càng ngày càng hỗn tạp, không thể phân biệt được rõ ràng, dần dần giống như một tiếng gầm phẫn nộ, vang vọng thật lâu quanh quẩn trong Hàm Nguyên điện “ Chúc Ngô hoàng vạn tuế vạn vạn tuế, chúc Thái hậu thiên tuế.”

Cả ngàn người hành lễ xong, cả đại điện lặng im như tờ. “ Các vị ái khanh bình thân!” Thanh âm Thôi Tiểu Phù không lớn nhưng rõ ràng dứt khoát, lập tức được đáp lại bằng một loạt tiếng: “ Tạ Thái hậu thiên tuế!”

Các quan trở về vị trí của mình, quan viên tam phẩm trở lên đều được ban cho ghế ngồi. Tiên đế chỉ để lại một người con chính là tân hoàng bây giờ. Lý Cầu bước nhanh lên bậc ngọc, tiếng tuyên bố vang vọng: “ Đại triều bắt đầu. Mời bộ Lại đọc các sự thay đổi nhân sự.” Mọi người đều bình tĩnh, trên triều cũng thường có sự thay đổi nội bộ giống như hôm nay. Lại bộ Tả thị lang Thôi Ngụ rời khỏi vị trí đi đến bậc ngọc, lấy ra một quyển sổ nhỏ, thanh âm vang lên khắp điện Hàm Nguyên: “ Lô Kỉ được đặc biệt bổ nhiệm làm Lễ bộ Thượng thư, cùng môn hạ Trung thư bàn bạc chính sự, bách quan có ý kiến gì không?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Danh Môn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook