Danh Môn

Quyển 3 - Chương 305: Quyết định của Tán Phổ tộc Thổ Phiên

Cao Nguyệt

31/08/2013



“ Thái Hậu, Bùi Tướng quốc khẩn cấp cầu kiến.” Phùng Ân Đạo bên cạnh lại nhỏ giọng nhắc nhở nàng.

“ Không cần, cứ nói cho Bùi Tướng quốc, chuyện này ngày mai tại hội nghị Nội các sẽ thảo luận. Ai gia thấy thân thể không khỏe, cũng không gặp hắn.” Thôi Tiểu Phù vô cùng yếu ớt đáp lời.

Sáng sớm hôm sau, Thôi Tiểu Phù cũng không đi tham gia hội nghị khẩn cấp do Nội các triệu tập, nàng đã ngã bệnh. Trong phòng rất an tĩnh, tràn ngập một mùi thuốc nồng đậm. Tấm lụa trướng xanh buông xuống, Vương ngự y đứng đầu trong cung đang lặng lẽ thu thập đồ vì sợ quấy rầy Thái Hậu nghỉ ngơi. Hoạn quan Phùng Ân Đạo tiến lên nhỏ giọng hỏi: “ Vương ngự y, bệnh tình của Thái Hậu như thế nào?”

Vương ngự y chỉ chỉ ra gian ngoài, ý bảo đi ra bên ngoài nói chuyện. Phùng Ân Đạo hiểu ý, cùng hắn đi tới gian ngoài. Vương ngự y thở dài bảo: “ Bệnh là bởi vì là buồn giận mà thành bệnh, nhưng đây chỉ là bề ngoài. Nhưng căn bện thực sự lại là trường kỳ Âm Dương không điều hòa cần tĩnh dưỡng, không thể tức giận”

Bên trong gian phòng trướng lụa xanh có hơi lay động. Bên trong trướng, Thôi Tiểu Phù trở mình, sắc mặt nàng trắng bệch dị thường. Không có bất cứ trang điểm gì, trên làn da đã không còn căng phân bố đầy nếp nhăn mảnh nên đã giống hệt lão phụ hơn năm mươi tuổi. Nàng nhắm mắt lại, tựa hồ vẫn còn ngủ say chưa tỉnh. Nhưng trong phòng yên tĩnh lại truyền đến đứt quãng lời của Vương ngự y, trường kỳ Âm Dương không điều hòa khiến cho bất tri bất giác làn da chưa già đã yếu của Thôi Tiểu Phù co giật hai cái, rồi lại chảy xuống hai giọt nước mắt chua xót. Sự mềm yếu của nữ nhân vào giờ khắc này đều tùy tiện tuôn ra từ trong đôi mắt.

Nhưng đúng lúc này, động tĩnh của tấm lụa trướng xanh lại dẫn đến sự hiểu lầm. Bên ngoài trướng vang lên một hồi tiếng bước chân dồn dập, lụa trướng vén ra làm xuất hiện một gương mặt cung nữ. Nàng muốn đở Thôi Tiểu Phù lên đi tới sau bình phong để thay quần áo. Cung nữ đột nhiên nhìn thấy Thái Hậu nước mắt chảy ràn rụa thì nàng sợ đến “ a!” một tiếng rồi lui về phía sau hai bước, toàn thân run rẩy. Nàng ta biết chính mình nhìn thấy bí mật quyết không thể nhìn thấy.

Ngay trong nháy mắt này, sự mềm yếu của Thôi Tiểu Phù đột nhiên biến mất, lại khôi phục sự kiên cường ngày thường của nàng. Nàng nhanh chóng lau đi nước mắt, lạnh lùng bảo: “ Còn không mau đỡ ta đứng lên!”

Cung nữ nơm nớp lo sợ tiến tới giúp nàng đứng lên. Lúc này Phùng Ân Đạo cũng chạy vào, Thôi Tiểu Phù khoát tay áo mệnh cho cung nữ lui ra ngoài mà nhìn chăm chú vào bóng lưng nàng ta. Thôi Tiểu Phù thấp giọng hạ lệnh cho Phùng Ân Đạo “ Cung nữ thấy điều mà nàng ta không nên thấy, ngươi biết nên làm sao bây giờ chứ?”

Phùng Ân Đạo quay đầu lại liếc mắt nhìn cung nữ kia rồi gật đầu đáp: “ Thái Hậu yên tâm, lão nô lập tức đi làm!”

“ Cũng không cần khẩn cấp như vậy, trước hết giúp ta mặc y phục.”



Thôi Tiểu Phù cố hết sức ngồi dậy, nàng thở hổn hển rồi lại nói: “ Hôm nay ai gia tạm thời không đi hội nghị Nội các để tránh hiềm nghi. Nhưng buổi sáng hôm nay có đặc sứ Hồi Hột yết kiến, sự tình liên quan đến quốc thể nên phải đi tiếp kiến hắn. Cần chuẩn bị một chút, ai gia muốn thay quần áo.”

Phùng Ân Đạo bị dọa cho hoảng sợ, hắn lắp bắp nói: “ Thái Hậu thân thể không tốt, không bằng không đi!”

“ Không đi?” Thôi Tiểu Phù kinh ngạc liếc mắt nhìn hắn, thấy mồ hôi trên trán hắn đều chảy ra thì trong lòng nàng nổi lên nỗi nghi ngờ “ Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?”

“ Không có, không có gì!” Phùng Ân Đạo càng thêm bối rối .

Thôi Tiểu Phù ngồi thẳng người. Một tiếng không nói mà nhìn chòng chọc hắn hồi lâu, rồi mới lạnh lùng hỏi: “ Chẳng lẽ ngay cả ngươi cũng muốn lừa gạt ai gia sao?”

Phùng Ân Đạo bùm! Quỳ rạp xuống đất. Liên tục dập đầu mấy cái “ Lão nô không dám giấu diếm, lão nô nói. Nhưng Thái Hậu đừng nóng giận a!” “ Nói!”

Phùng Ân Đạo thở dài, lúc này mới ấp a ấp úng tâu lên: “ Sứ thần Hồi Hột đã đến Lân Đức Điện một canh giờ trước, hiện tại Hoàng thượng đang tiếp kiến hắn.”

“ Hoàng thượng?” Thôi Tiểu Phù quả thực không thể tin được vào tai mình. Lý Diêu lại tiếp kiến sứ thần ngoại quốc. Nàng ngồi yên hồi lâu, một ngọn lửa hung tợn tự nhiên sinh ra trong lòng. Mấy ngày trước hắn tự tiện phê duyệt tấu chương, chính mình cũng không tìm hắn tính sổ. Hiện tại càng làm quá phân, lại bắt đầu tiếp kiến sứ thần Hồi Hột. Nàng “ vụt!” đứng lên, lạnh lùng nói: “ Thay quần áo cho ai gia!”

Phùng Ân Đạo sợ đến liên tục tận lực khuyên can “ Thái Hậu phải bảo trọng phượng thể. Nhịn một chút là tốt.”

Thôi Tiểu Phù Toàn Phong lại xoay người, gắt gao nhìn chăm chú hắn mà nói: “ Ngươi còn muốn khuyên ta nhẫn nhịn nữa thì ai gia sẽ bị cọp con ăn thịt.”

Sau nửa canh giờ, Thôi Tiểu Phù đơn giản đeo đồ trang sức trang nhã có gần trăm tên cung nữ, hoạn quan đi theo trùng trùng điệp điệp đi tới Lân Đức Điện. Hoạn quan ở cửa điện đang muốn cao giọng hô thì lại bị Thôi Tiểu Phù ngăn. Nàng đi qua hết cửa cung này tới cánh của khác, rốt cục đi tới bên trong điện nơi Lý Diêu đang tiếp kiến sứ thần Hồi Hột. Lúc này Thôi Tiểu Phù đã có hơi khó chỗng đỡ bệnh tật. Nàng cố hết sức tựa vào tường, chờ đợi cảm giác chóng mặt biến mất, bên tai lại rõ ràng nghe thấy từ trong điện truyền tới âm thanh lanh lảnh mà hơi non nớt.



“ Cái gì gọi là gác lại tranh luận, lãnh thổ Đại Đường ta có thể cò kè mặc cả sao? Gác lại tranh luận không phải là thừa nhận sự chiếm giữ của Hồi Hột các ngươi đối với An Tây cùng Bắc Đình sao? Không được! Vấn đề lãnh thổ không có gì cò kè mặc cả. Các ngươi hoặc là phải rút quân rời Tây Vực, hoặc là phải cùng đánh một trận. Ai thắng, đất đai liền thuộc người ấy.”

“ Hoàng đế bệ hạ xin bớt giận, xin nghe thần một lời. Hồi Hột cho tới bây giờ đều là phiên quốc ( nước lệ thuộc) Đại Đường. Tuy có một chút mâu thuẫn, nhưng đó cũng là tranh chấp bên trong người nhà. Không thể so sánh với người Thổ Phiên. Khả Hãn của thần cũng nói, chỉ cần có thể để quân Hồi Hột ta mượn đường đi qua, chờ đánh bại người Thổ Phiên là chúng ta lập tức liền nhượng lại An Tây cùng Bắc Đình, thừa nhận nó là lãnh thổ Đại Đường, quyết không nuốt lời.”

“ Hừ! Ngươi cho trẫm là đứa trẻ ba tuổi sao? Các ngươi nếu như thực sự thừa nhận An Tây cùng Bắc Đình là lãnh thổ Đại Đường. Vậy bảo Hiệt Kiền Già Tư ở Yên Kỳ hạ vũ khí xuống. Trẫm có khả năng lệnh Trương Thượng thư thả bọn họ về nước. Còn người Thổ Phiên, tướng sĩ Đại Đường tự nhiên sẽ đối phó bọn họ, không nhọc quý quốc quan tâm.”

Tiếp xuống là một lúc yên lặng. Hồi lâu, lại nghe sứ thần Hồi Hột trầm giọng nói: “ Trước khi thần đi thì Khả Hãn luôn dặn dò, muốn thần gặp mặt đàm phán cùng Thôi Thái Hậu. Xin hỏi Thôi Thái Hậu có khả năng ở đây?”

Lúc này cảm giác chóng mặt của Thôi Tiểu Phù dần dần biến mất, nàng vừa muốn lệnh cho hoạn quan thông báo, lại đột nhiên nghe thấy được một câu nói khiến nàng cực kỳ đau lòng:

“ Trẫm là Thiên Tử Đại Đường. Có trẫm ở đây sẽ không có Thái Hậu. Nói cho Khả Hãn các ngươi, trẫm đã nói là đại diện Đại Đường.”

Tâm Thôi Tiểu Phù chìm xuống mãnh liệt, phảng phất một bước sa vào vực sâu vạn trượng, lại giống hệt bị niện một quyền đúng mặt. Nàng cũng không gắng gượng được nữa, thân hình lảo đảo, trước mắt tối sầm rồi lại hôn mê bất tỉnh.

Cuối tháng sáu năm Tuyên Nhân thứ bảy, Trung Trinh Khả Hãn của Hồi Hột khẩn cấp phái đặc sứ đến Trường An cầu hòa, nhưng Đại Đường quả quyết cự tuyệt thỉnh cầu của Hồi Hột cùng cai trị Tây Vực. Đồng thời gia phong Trương Hoán là An Tây Đại đô hộ, thu hồi tất cả An Tây cùng với Bắc Đình. Người Cát La Lộc bị quân Đường đánh bại, xung đột quân Đường cùng Hồi Hột đã không thể tránh né. Ngay vào lúc quan hệ Đại Đường cùng Hồi Hột ngày càng căng thẳng thì người Thổ Phiên lại đột nhiên xảy ra dị động.

Bốn quân trấn Quy Tư, Sơ Lặc, Yên Kỳ, Cao Xương hơn một trăm năm qua luôn là trụ cột của Đại Đường để thống trị An Tây. Trong đó Quy Tư chính là trung tâm tứ trấn, cũng là nơi đặt An Tây Đô Hộ Phủ. Nhưng lúc này Quy Tư lại nằm trong tay người Thổ Phiên. Sự thực, từ thời Võ Tắc Thiên trở đi, chiến tranh giữa Đại Đường cùng tộc Thổ Phiên để tranh đoạt An Tây chưa từng có ngừng nghỉ. Sau vài lần qua tay, cho đến sau khi Cao Tiên Chi chưởng quản An Tây thì Đại Đường cuối cùng mới ổn định đối với khống chế An Tây. Đáng tiếc không lâu sau, triều đường liền gặp kiếp nạn An Lộc Sơn, lại cũng vô lực bảo hộ An Tây nên cuối cùng lại bị tộc Thổ Phiên thừa dịp hư nhược mà vào cướp đi.

Giờ phút này, Thái Dương chậm rãi chìm xuống, những đám mây được ánh mặt trời nhuộm thành những màu sắc rực rỡ. Đây là một cảnh tượng trước hoàng hôn, một đám mâu mù màu tím nhạt từ đại mạc bay lên đến bầu trời làm cho ngọn núi tuyết phủ trắng ngần ở đằng xa bị nhuộm thành màu ửng đỏ.

Xích Tùng Đức Tán đứng ở trên tường thành Quy Tư, vẻ mặt nghiêm túc nhìn chăm chú vào cảnh đẹp trước mắt. So sánh với bốn năm trước thì hắn cũng già yếu đi rất nhiều. Ngoài ra trong chiến tranh cùng Đại Thực tại Thổ Hỏa La thì hắn từng bị trọng thương. Thậm chí một lần còn đồn đãi hắn đã chết. Mặc dù không chết, nhưng thân thể của hắn đang chịu thương tổn hết sức sâu sắc. Ốm đau không ngừng hành hạ hắn làm cho chính hắn cũng biết rõ, thời gian của hắn đã không còn nhiều lắm.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Danh Môn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook