Danh Môn

Quyển 3 - Chương 191: Sẵn sàng ra trận

Cao Nguyệt

26/03/2013

Vương Xử Tử vẫn còn đắm chìm trong suy nghĩ thần kỳ hiếm thấy về ống trúc nhồi hạt sắt, chợt thấy Trương Hoán hỏi chính mình thì hắn vội vàng đáp: “ Đô đốc, kỳ thật không phải là vấn đề cách điều chế. Tại hạ dùng cách pha chế đều có thể làm chúng nổ mạnh, mấu chốt là kích cỡ lớn nhỏ của các hạt. Mấy lần trước thất bại đều ở chỗ này, nếu như muốn cho hỏa dược có thể cháy đều thì phải khống chế tốc độ cháy của nó và làm cho cháy hết. Nhất định phải dùng loại kích cỡ lớn nhỏ giống như nhau, tốt nhất là hỏa dược nhỏ như hạt kê. Như vậy không chỉ có thể làm dính chùm vào nhau, hơn nữa làm càng nhỏ đi thì hiệu quả nổ mạnh sẽ tốt. Cũng giống như cái này.”

Vương Xử Tử chỉ vào một cái đầu đinh cắm thật sâu vào trong tấm ván gỗ thấu mà nói: “ Nếu dùng ống nhỏ cột vào trên mũi tên trên bắn ra, như vậy sự sát thương của mũi tên cũng không chỉ là một người.”

Trương Hoán yên lặng gật đầu, hắn tiếp nhận từ trên tay Tống Tề một cái bình rồi đổ những hạt hỏa dược nhỏ bên trong ra lòng bàn tay của mình. Đều là những hạt mượt mà, tất cả cùng có kích cỡ giống như hạt kê.

“ Vậy hiện tại khó khăn của ngươi là gì?” Trương Hoán cố gắng nín nhịn nỗi mừng như điên trong lòng liền dùng một loại giọng điệu bình tĩnh để hỏi Vương Xử Tử: “ Ta muốn sản xuất loại hỏa dược này quy mô,lớn ngươi có thể làm được?”

Vương Xử Tử thấy Trương Hoán không kích động như hắn nghĩ thì trong lòng bất giác có hơi thất vọng. Có điều hắn cũng biết chính mình là người đang chịu tội, nếu như muốn miễn được tử tội thì chỉ có thể thanh thản ổn định làm việc cho quân đội. Nói như vậy không chừng tương lai có một ngày mình cũng có thể kiếm được một chức quyền.

Nghĩ vậy, hắn do dự một lát liền nói: “ Tại hạ hiện tại muốn tìm ra một loại biện pháp mau lẹ để mài nghiền hỏa dược, còn phải tiếp tục cải tiến cách điều chế hỏa dược. Hy vọng đô đốc có thể cho tại hạ mấy người thợ khéo để giúp việc.”

“ Cái này không thành vấn đề, chỉ cần ngươi có thể luyện ra hỏa dược mà ta cần thì tiền vật tư cùng nhân lực ta đều sẽ toàn lực ủng hộ ngươi, tương lai ta cũng sẽ không bạc đãi ngươi. Nhưng mà hiện tại ngươi cũng không thể đi đâu cả.”

Trương Hoán lại quay đầu nhìn thoáng qua Tống Tề, cười nhạt bảo: “ Ngươi hiểu rõ ý của ta không?”

Rời khỏi sân thí nghiệm hỏa dược, Trương Hoán cùng Đỗ Mai trở lại trên đường cái. Bởi vì Lý Bí trước sau không chịu đến Hà Tây, Đỗ Mai kỳ thực chính là quân sư hàng đầu của Trương Hoán. Đặc điểm lớn nhất của Đỗ Mai là nhìn nhỏ thấy lớn, hắn thường thường có thể từ một vài chuyện nhỏ không ra gì mà nhìn ra manh mối của vấn đề.

Suốt một hai tháng nay hắn thấy Trương Hoán nhiều lần bí mật phái người đi các nơi Lũng Hữu dò hỏi quân tình, lại dùng giá cao để thu mua lương thực từ trong tay dân chúng. Hắn liền cũng hơi đoán được Trương Hoán có thể sẽ dụng binh với Lũng Hữu.

Nhưng mà hắn cũng không hỏi nhiều, ở cùng vị đô đốc trẻ tuổi này đã lâu, hắn cũng hơi hơi hiểu ra tính tình Trương Hoán. Về quyết sách đại sự Trương Hoán không thích bị người khác khống chế, thường thường là sau khi đưa ra quyết định thì mới hỏi ý kiến thuộc hạ về chi tiết. Nhưng hôm nay Trương Hoán tự dẫn mình đến xem thí nghiệm hỏa dược thì chỉ sợ cũng không phải là mục đích thực sự của hắn.



Quả nhiên, đi không được một trăm bộ thì Trương Hoán trầm tư một lát liền hỏi Đỗ Mai: “ Ngươi thấy chuyện Chu Thử tạo phản tại Thục quận như thế nào?”

Đỗ Mai hiểu rõ suy nghĩ của Trương Hoán, hắn mỉm cười đáp: “ Đây là một cơ hội ngàn năm một thuở của đô đốc. Nếu như đô đốc có thể nắm bắt nó, chúng ta sẽ ăn lễ mừng năm mới tại Lũng Hữu.”

Trương Hoán cười tít mắt. Nếu triều đình muốn liên minh cùng tộc Thổ Phiên, lại muốn hòa giải với Hồi Hột thì đương nhiên hắn sẽ không thể đi phá hư bầu không khí láng giềng hoà thuận hữu hảo vào lúc này. Vì tạm thời không thể phát triển hướng tây vậy thì hắn chỉ có thể đông tiến. Lũng Hữu dân cư tập trung, ruộng đất màu mỡ là nơi giàu có và đông đúc từ trước đến giờ của Đại Đường. Nếu như có thể lấy được nó làm căn cơ thì hắn cũng không phải nhìn mắt người ta để hành động .

Chu Thử tạo phản rất kịp thời! Bất kể là hắn tạo phản hay là tự lập, Thôi Viên cũng sẽ không để mặc hắn ở đó, tất nhiên sẽ lấy danh nghĩa triều đình phái đại quân đi trấn áp. Mấu chốt chính là thành phần của đại quân, đây mới là tiêu điểm chú ý của Trương Hoán.

“ Ngươi nói không sai, ta xác đã có kế hoạch này.” Trương Hoán liếc mắt nhìn hắn rồi nói với hàm ý sâu sắc: “ Nếu muốn lấy Lũng Hữu thì phải làm cho binh lực Lũng Hữu trống rỗng mới được. Vi Ngạc không phải ngu dốt, hắn đương nhiên cũng phải phòng bị ta đánh lén Lũng Hữu. Cho nên chúng ta muốn làm cho Vi Ngạc tin tưởng rằng ta sẽ không tiến công Lũng Hữu, hoặc là không dám tiến công Lũng Hữu. Đây là điều mà hôm nay ta gọi ngươi tới. Muốn cùng ngươi thương lượng công việc.”

Đỗ Mai không trả lời Trương Hoán ngay. Hắn cùng với Trương Hoán thả lỏng cương chạy chầm chậm, cúi đầu trầm tư. Từ xưa hai nước mà không tin nhau thì đều trao đổi con tin. Nhưng con của Trương Hoán còn chưa chào đời, coi như đã sinh rồi thì làm sao mà có thể giao nó cho Vi gia. Đương nhiên, tiêu diệt Chu Thử không phải là việc của riêng Thôi gia một nhà, cuối cùng tất nhiên là mỗi đại thế gia sẽ liên hợp xuất binh. Lần này là lần đầu tiên từ năm Khánh Trì thứ nhất có liên lụy tới sự cân bằng lợi ích nhiều mặt nên không thể chỉ làm mấy động tác nho nhỏ đơn giản là xong.

Nhưng mà Đỗ Mai cũng biết Trương Hoán sở dĩ hỏi hắn, chính là muốn mình phải suy nghĩ thêm một số chi tiết nào đó. Đây mới là thứ mà mình am hiểu. Vẫn đang chạy đến phủ đô đốc thì Đỗ Mai ngẩng đầu nhìn chăm chú vào Trương Hoán mà nói: “ Để tính toán trước sau, thuộc hạ cho là đô đốc hiện tại sẽ bắt đầu bắt tay vào làm chuẩn bị từ ba phương diện.”

“ Ngươi cứ nói!”

“ Đầu tiên chính là tăng cường quân bị. Vũ Uy hiện tại đã có hơn hai vạn binh lực, nhưng nếu muốn cướp lấy Lũng Hữu thì vẫn còn phải để lại một bộ phận trông nhà. Vậy tối thiểu cũng cần bốn vạn người. Thuộc hạ thấy đô đốc đã bắt đầu gom góp quân lương, như vậy thì đúng là nên chuẩn bị tăng cường quân lực đi!”

Trương Hoán cười cười bảo: “ Ta đương nhiên là muốn tăng thêm quân. Có điều mấu chốt là khi tăng thêm quân thì lại có vẻ rất ầm ĩ nên sẽ làm trong bụng Vi Ngạc sinh ra phòng bị. Cần phải nghĩ biện pháp tốt mới được.”



“ Thuộc hạ xin thay đô đốc nghĩ tới hai biện pháp tốt tăng thêm quân.”

“ Nói thứ đi, có biện pháp gì tốt?”

“ Một là dùng Dân Đoàn ở mỗi huyện. Về phương diện này thì có hơn hai vạn người. Bình thường vào lúc nông nhàn thì cũng có huấn luyện, đô đốc không ngại liền nhân tiện coi bọn họ như tân binh, gia tăng cường độ huấn luyện. Nếu như tình thế cần thiết thì thay quân phục là thành quân lính.”

“ Biện pháp này không tệ.” Trương Hoán khen ngợi cười cười, lại hỏi: “ Vậy còn biện pháp thứ hai thì sao?”

“ Biện pháp thứ hai chính là những nô lệ Đảng Hạng trong tay đô đốc. Những người Đảng Hạng này lúc trước chính là toàn dân làm lính, họ đánh giặc cũng khá dũng cảm. Đô đốc không ngại thì chọn một số ít nam nhân có gia đình trước hết tạo thành Dân Đoàn. Thuộc hạ nghĩ từ chỗ này ít nhất cũng có thể mộ được bảy tám ngàn người. Cứ như vậy, vấn đề tăng thêm quân liền được lặng lẽ giải quyết .”

Trương Hoán yên lặng gật đầu. Trong biện pháp thứ hai của Đỗ Mai đề cập đến người Đảng Hạng. Làm thế nào giải quyết thích đáng tiền đồ của bốn vạn người Đảng Hạng này vẫn luôn là vấn đề khiến hắn suy nghĩ. Những người Đảng Hạng này trước mắt có thân phận là nô lệ, bị quan phủ ghi danh trong hồ sơ. Bọn họ có người ở tại xưởng quân giới chế tạo quân khí, có kẻ đãi vàng tại Lưu Sa Hà, lại cũng có người khai thác đá khai thác mỏ ở tại Kỳ Liên sơn. Còn đám phụ nữ thì ở trong xưởng dệt cửi làm giầy.

Mặc dù những điều này là vì có sức lao động giá rẻ, nhưng Trương Hoán cũng không muốn để bọn họ vĩnh viễn làm nô lệ. Mục đích cuối cùng của hắn là muốn cho bọn họ hòa nhập vào trong người Hán, cho nên rốt cuộc hắn nghĩ đến lựa chọn thời cơ thích hợp để khôi phục thân phận bình dân cho bọn họ. Nhập ngũ lại là biện pháp tốt, dùng quân công để đổi lấy tự do cùng ruộng đất cho bọn họ và người nhà.

Nghĩ vậy, Trương Hoán dứt khoát hạ quyết tâm, hắn liền tạm thời tạm dững ý nghĩ này lại rồi vừa cười vừa hỏi Đỗ Mai: “ Ngươi vừa rồi có nói đến tiến hành chuẩn bị về ba phương diện. Cái thứ nhất là tăng cường quân bị, cái thứ hai là gì đây?”

“ Việc thứ hai là phải phòng ngừa Thôi Viên mời đô đốc vào Trường An làm con tin.”

Cuối mùa thu vốn là lúc tiết trời dễ chịu mà tĩnh lặng, là lúc thu hoạch mùa tràn ngập niềm vui. Nhưng năm Tuyên Nhân thứ hai thì mùa thu cũng là thời điểm căng thẳng mà đầy rẫy sát khí. Giải đấu mã cầu lớn vốn luôn thu hút ánh mắt của muôn người lại một lần nữa bị hủy bỏ, nguyên nhân là tình thế ở Kiếm Nam nhanh chóng chuyển biến xấu. Mỗi ngày quân báo tin bôn ba trên đường với thư hỏa tốc tám trăm dặm đã làm cho dân chúng bình thường trở nên chết lặng. Hầu như mỗi ngày đều có châu quận rơi vào tay giặc hay đầu hàng. Thế lực của Chu Thử giống như quả cầu tuyết, càng ngày càng lớn mạnh.

Tương ứng chính là bệnh tình Thôi Viên càng ngày càng trầm trọng, từ sau khi ông ta thổ huyết lần trước thì người liền mỗi một ngày gầy đi, thân thể cũng bắt đầu trở nên yếu hẳn. Có lúc sáng sớm trên đường đi Đại Minh Cung lại quay xe về nhà. Ông ta không thể không nằm ở trên giường để bình ổn cảm giác chóng mặt trước mắt mình cứ kéo đến từng đợt mãnh liệt.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Danh Môn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook