Danh Môn

Quyển 3 - Chương 213: Sứ thần tộc Thổ Phiên

Cao Nguyệt

26/03/2013

Trong đó có cô chị tuổi lớn hơn thập phần thông minh , nó lập tức quay sang thi lễ với Trương Hoán nhỏ giọng nói: “ Nô tỳ Minh Nguyệt tham kiến lão gia!”

Cô em bên cạnh nhỏ hơn một chút cũng làm thi lễ theo, rụt rè nói: “ Nô tỳ Minh Châu tham kiến lão gia!”

“ Minh Châu, Minh Nguyệt, tên cũng không tệ!” Trương Hoán cười gật đầu nói với hai đứa: “ Các ngươi đi theo ta.”

Hai cô bé đi theo sát Trương Hoán vào bên trong phòng. Thôi Ninh đã ngồi dậy, Trương Hoán chỉ vào Thôi Ninh cười nói với hai cô bé: “ Đây là bà chủ của các ngươi, sau này hầu hạ cho tốt rồi về sau ta sẽ không bạc đãi các ngươi.”

“ Hoán lang, bọn họ là chị em sinh đôi sao?” Thôi Ninh thấy hai cô bé bề ngoài rất giống nhau không khỏi hứng thú dạt dào hỏi han.

“ Khác nhau” Trương Hoán trả lời. Cô chị liền tiến lên quỳ xuống “ Nô tỳ Minh Nguyệt lớn hơn em mình một tuổi, khấu kiến chủ mẫu.”

Cô em cũng quỳ xuống làm hệt như vậy mà đáp: “ Nô tỳ Minh Châu, nhỏ hơn chị một tuổi, khấu kiến chủ mẫu.”

“ Mau mau đứng lên! Ta không thích các người quì.” Thôi Ninh thấy các nàng thanh tú khả ái, trong lòng thập phần hoan hỉ, nàng liền chắp tay với Trương Hoán cười nói: “ Tạ ơn Đại Tướng quân !”

Trương Hoán ha ha cười một tiếng, cũng chắp tay đáp lễ : “ Chúng ta đều chẳng phải là tương kính như tân sao?”

Thôi Ninh nhịn không được cười đến mức bắt đầu ho khan kịch liệt bèn nhẹ nhàng đấm ngực. Hai chị em thấy chủ nhân thân thiết thì bọn họ cũng yên tâm liền bước lên phía trước giúp Thôi Ninh nằm xuống. Trương Hoán thấy các nàng nhu thuận liền từ trong ngực lấy ra hai viên Minh Châu đưa cho hai chị em mà nói : “ Đây là quy củ trong phủ của ta, chủ mẫu cũng có lễ ra mắt nha hoàn thiết thân. Sau này liền nhờ cậy vào hai người các ngươi .”

“ Vâng!” Hai chị em tiếp nhận minh châu, thi lễ bái tạ Trương Hoán . Thôi Ninh thấy hắn nghĩ đến chu đáo liền vỗ vỗ giường nói với hai chị em: “ Đến đây! Ngồi ở đây, nói qua cho ta thân thế các ngươi, các ngươi là người ở nơi nào? Sao lại bị bọn buôn người đem bán?” Trương Hoán nháy mắt với Thôi Ninh, hướng ra phía ngoài chỉ chỉ tỏ vẻ chính mình có việc. Thôi Ninh cũng đưa mắt liếc nhìn hắn một cái, nhưng lại làm bộ như không nhìn thấy.

Thôi Ninh đã có người chăm sóc, Trương Hoán lúc này mới yên tâm . Hắn ra lệnh cho mười mấy tên thân binh canh giữ nghiêm nhà cửa, còn chính mình thì đi theo Lận Cửu Hàn nhằm hướng quân doanh bên ngoài thành phi đi. Quân doanh nằm ở trên một vùng đất bằng phẳng phía bắc thành, chiếm hơn hai trăm mẫu đất có cả chuồng ngựa bên trong. Ở đó có hạ hơn năm trăm lều trại, chỉ huy quân binh doanh là Trung Lang Tướng Lận Cửu Hàn. Lận Cửu Hàn theo sát Trương Hoán. Khi hắn không ở đây thì quân binh doanh do tả hữu Lang Tướng chỉ huy. Lúc này bởi vì trong huyện thành gặp chuyện không may nên đám lính nghỉ định kì đều lục tục chạy về quân doanh.

Lúc này trong quân doanh cực kì náo nhiệt, ở chính giữa một bãi đất trống tụ tập hơn ba nghìn nô lệ. Nam nhân trai tráng trẻ tuổi chiếm đa số, mặt khác cũng không thiếu nữ nhân trẻ tuổi, cũng có một ít người già và trẻ em.

Giờ phút này bọn họ đang tập trung ở một chỗ ăn cơm trưa. Cứ hai mươi mấy người lại làm thành một vòng say sưa ăn bánh kẹp thịt hương vị ngọt ngào, húp canh thịt nóng hổi hết chén này đến chén khác. Trên người bọn họ đều mặc quân phục binh lính để chống lạnh, còn nữ nhân cùng đám trẻ em thì tập trung vào lều trại ăn cơm.

Chỉ lát sau Trương Hoán liền vào quân doanh, bọn lính đang vây quanh đám nô lệ thấy đô đốc đến liền nhao nhao mau tránh đường. Trương Hoán đi tới bên cạnh đám nô lệ thì dừng bước, hắn chỉ nhìn chốc lát liền nói với Lận Cửu Hàn: “ Số lượng nô lệ đã được thống kê cả chứ?”

“ Khởi bẩm đô đốc, thanh niên trai tráng trẻ tuổi ước độ hơn hai nghìn ba trăm người. Nữ nhân trẻ tuổi có hơn bốn trăm người, ngoài ra có hơn một trăm người già yếu, phần lớn là người Thục.”

Do dự một phen rồi Lận Cửu Hàn lại hỏi: “ Đô đốc cần mấy trăm nữ nhân trẻ làm cái gì? Chẳng lẽ để bọn họ làm quân kỹ?”

Trương Hoán lắc đầu “ Ta nghe nói rất nhiều huynh đệ đánh giặc bị tổn thương tàn tật không lấy được vợ. Con gái nhà bình thường cũng không nguyện gả cho bọn họ, cho nên mua một số nô lệ nữ nhân hứa gả cho bọn hắn làm vợ. Cũng coi như một tâm nguyện của ta.”

“ Thuộc hạ suy nghĩ cũng là đem bọn họ phân phối cho các huynh đệ, nhưng đô đốc so với thuộc hạ suy nghĩ còn sâu xa hơn một tầng.” Lận Cửu Hàn cảm khái hồi lâu rồi lại hỏi: “ Còn có hơn một trăm người già lão suy yếu, xin chỉ thị của đô đốc nên xử lý như thế nào?”

“ Tất cả dẫn tới Lũng Hữu. Giao cho quan địa phương bố trí.” Trương Hoán thấy đám nô lệ đã ăn xong liền nói với Lận Cửu Hàn: “ Bảo bọn họ đều đứng lên xếp thành hàng, ta sẽ huấn thị bọn họ!”

“ Vâng!” Lận Cửu Hàn vung tay lên, mấy trăm tên binh lính lập tức tiến vào hô đám nô lệ sắp xếp đội ngũ. Rất nhanh, đám nô lệ đã xếp thành một hình bán nguyệt thật lớn, Trương Hoán bước lên một cái đài cao, hắn nhìn quét một vòng qua mọi người rồi cao giọng nói: “ Các vị, ta là Tiết Độ Sứ Lũng Hữu, Hà Tây. Hoan nghênh mọi người gia nhập Tây Lương”

“ Nam nhi Đại Đường chúng ta đã sống ở thế gian thì nên vì nước giết giặc kiếm lấy công danh, há có thể ủy thân làm nô lệ. Từ giờ trở đi, ta liền chính thức giải phóng cho các ngươi làm người tự do, cùng tất cả binh lính của ta đều bình đẳng. Chỉ cần các ngươi lập nhiều công tích, các ngươi cũng có thể thăng quan tiến tước, thậm chí trở thành tướng quân.”

Trong gió lạnh, một đám nô lệ ngơ ngác nhìn người chủ soái trẻ tuổi này. Rồi không cần ai dẫn dắt bọn họ cùng vung tay reo to. Trong mắt bọn họ đều toát ra ánh sáng vui sướng cùng kích động. Vốn vận mệnh của bọn họ đã định là cả một đời làm nô lệ cho người. Nhưng ông trời lại thay đổi vận mệnh bọn họ.



“ Ta sẽ phái người đi tìm cha mẹ vợ con các ngươi đưa bọn họ đến Lũng Hữu. Trao tặng nhà cửa ruộng vườn để bọn họ trở thành người nhà của người trong quân đội. Nếu như các ngươi đánh giặc dũng cảm, lập nhiều công tích, bọn họ sẽ nhận được càng nhiều đất đai, các ngươi tương lai khi xuất ngũ cũng được vinh quang sống nốt nửa đời. Nhưng nếu như các ngươi tham sống sợ chết, thậm chí còn đào binh thì người nhà các ngươi cũng bị trở thành quân nô. Các ngươi sau này sẽ từ từ biết, quân Tây Lương chúng ta thưởng phạt phân minh.”

Sau khi huấn thị xong, một đám nô lệ liền chính thức trở thành tân binh. Bọn họ tạm thời được phân phối đến trong mỗi quân ngũ, tùy ngũ trưởng dẫn bọn hắn trở về thu xếp. Sau khi quay về Lũng Hữu lại để Tân binh cục thống nhất thu xếp. Cả quân doanh lập tức trở nên náo nhiệt, công việc lu bù hẳn lên.

Trương Hoán có mười mấy tên thân binh hộ vệ lần lượt đến từng quân doanh thăm hỏi. Có tân binh đang nghe ngũ trưởng giảng giải về quân quy, có người đang thay đổi quân phục, có kẻ lại thử giương cung.

Khi đi tới bên cạnh một đội quân doanh thì lại nghe thấy bên trong phát ra từng đợt âm thanh trầm trồ khen ngợi. Hắn đi vào trướng môn , vài tên binh lính trong trướng lập tức hành lễ. Trương Hoán khoát tay để bọn họ không làm lộ việc có mặt của hắn. Vào tới lều lớn, chỉ thấy trong trướng ước chừng có hơn một trăm người đang làm thành cái vòng tròn lớn . Bên trong có hai tên binh lính đang đấu vật, một người nguyên là đội phó Đặc Cần Doanh Phi Viên tên là Lý Chí Xa. Trong một trận đánh tại Hội Tây Bảo có biểu hiện xuất sắc mà được thăng là Tả Lang Tướng thân binh doanh. Trước khi nhập ngũ hắn từng là phó tổng giáo đầu Tần Xuyên kiếm quán nổi danh nhất Trường An. Thân thủ nhẹ như yến, võ nghệ cao cường, cũng là bởi vì say rượu giết người bị đi đày đến biên ải Hà Tây rồi được Trương Hoán đặc biệt sử dụng.

Mà đối đầu với hắn dường như là một người tân binh hôm nay. Chỉ thấy tuổi hắn ước hai mươi bảy hai tám tuổi, mặt như quả táo lớn, ánh mắt lạnh lùng. Đặc điểm lớn nhất của người này là vóc người cực cao, so với mãnh tướng số một Thành Liệt của quân Tây Lương thì cũng tương đương. Hắn phảng phất giống như một quả núi. Người này Trương Hoán tựa hồ đã gặp ở chợ nô lệ, lúc ấy hắn cùng mười mấy nô lệ khác bị sợi xích thật lớn trói cả tay chân rao bán làm gia đinh hộ vệ. Không nghĩ rằng trong người hắn lại có võ nghệ .

Lý Chí Xa phảng phất như một con cá lanh lẹn lượn lờ vây quanh hắn càng lúc càng nhanh, mạnh mẽ như cơn lốc. Nhưng người này lại đồ sộ bất động, ánh mắt lại giống như một sợi dây luôn trói chặt Lý Chí Xa .

Thân hình Lý Chí Xa đột nhiên chuyển động, cả người bất ngờ tăng gia tốc giống như quỷ mỵ lẻn phía sau hắn rồi chợt quát một tiếng bay lên tung một cước nhanh như chớp giật từ phía sau nhằm bên hông hắn đá tới. Đây là một tuyệt kỹ nổi danh của hắn gọi là Bá vương đỉnh, đã từng một cước đá gãy tấm đá dày hơn ba tấc. Nếu như đá thực thì ngay cả gấu cũng chưa chắc chịu đựng nổi.

Bên trong quân doanh cùng kêu lên kinh ngạc, mặc dù luận võ trong quân bất dung tình, nhưng Lý Chí Xa đối với người mới gặp mà đã sử dụng tuyệt kỷ thì cũng là lần đầu. Trương Hoán lại cười mà không nói, tầm nhìn của hắn sắc bén đã thấy Lý Chí Xa rơi vào vạn bất đắc dĩ. Vị trai tráng kia mặc dù không có động tác gì, nhưng ánh mắt của hắn lại hết sức lợi hại, bám thật sát Lý Chí Xa làm hắn căn bản không có cơ hội ra chiêu.

Trong nháy mắt, Lý Chí Xa đã lẻn đến sau lưng hắn. Nhưng tráng sĩ kia tựa hồ không có bất cứ phản ứng gì, trên mặt vẫn là nụ cười lạnh lùng. Tất cả mọi người trong trướng đều biến sắc mặt, ai nấy đều cho là vị tráng sĩ kia khó thoát kiếp này. Đúng lúc này, Lận Cửu Hàn bên cạnh Trương Hoán lại thốt ra: “ Công phu khá thật!”

Trương Hoán liếc mắt nhìn hắn, hắn cũng đã nhìn ra. Giờ phút này ở trong trướng ngoại trừ Trương Hoán cùng Lận Cửu Hàn thì chỉ có Lý Chí Xa trong lòng hiểu rõ , một cước này của hắn nhìn như đã đá trúng sau lưng trai tráng kia, nhưng người đó ngay vào lúc cước đến thì thân thể đã đi chuyển về phía trước một thước vô cùng quỷ dị nên căn bản khiến người khác không thể phát hiện. Nhưng chính là một thước này đã giúp cho lực đạo đến người hắn thì vừa lúc biến mất, mà hắn căn bản còn không xuất thủ.

Trong lúc Lý Chí Xa âm thầm kêu khổ trong lòng thì Trương Hoán lại cười cười mà nói: “ Tốt lắm, đến điểm dừng là thôi!”

Mọi người lúc này mới phát hiện đô đốc nguyên lai đã ở trong trướng liền nhao nhao quỳ xuống đồng loạt thi lễ “ Tham kiến đô đốc!”

“ Mọi người đứng lên đi!” Trương Hoán khoát tay đi tới bên cạnh hai người. Lý Chí Xa thấp thỏm bất an tiến lại thi lễ, Trương Hoán liếc mắt nhìn hắn lạnh lùng nói: “ Tân binh nhập doanh là phải giảng quân quy, biết quân sử, lão binh không được ăn hiếp tân binh. Đây là quân quy của Tây Lương. Ngươi đó! Lấy thân phận đường đường là Lang Tướng mà cũng thích cùng kẻ mới thi đấu khốc liệt. Cũng không sợ đấu không lại người ta, thua tân binh làm mất quân uy của quân Tây Lương chúng ta sao?”

“ Mạt tướng biết tội!” Lý Chí Xa xấu hổ nói: “ Nguyện chịu đô đốc xử phạt!”

Trương Hoán nhìn hắn trầm giọng nói: “ Vì có tân binh nhập doanh, ta đây lần này lưu mặt mũi cho ngươi , nhưng ghi nợ ba mươi quân côn, đi đi!”

“ Tạ đô đốc lưu tình!” Lý Chí Xa thi lễ vái sâu rồi xoay người mà đi. Trương Hoán cẩn thận đánh giá một phen tráng sĩ này mà âm thầm gật đầu. Tráng sĩ này võ công cao cường chỉ là hàng thứ yếu , mấu chốt là hắn rất vì người. Rõ ràng có thể dễ dàng đánh ngã Lý Chí Xa nhưng trước sau ở trước mặt mọi người vẫn giữ mặt mũi cho hắn.

“ Ngươi tên là gì?”

Tráng sĩ nửa quỳ xuống đáp “ Khởi bẩm đô đốc, tiểu nhân họ Phương tên Vô Tình.”

“ Phương Vô Tình?” Trương Hoán mỉm cười hỏi: “ Đây là tên thật của ngươi sao?”

“ Khởi bẩm đô đốc. Tiểu nhân ở Giang dầu Lão Quân Sơn làm đại đệ tử Na Trá Cung của Thanh Ngưu chân nhân, tên là sư phụ dặt cho đã dùng hơn hai mươi năm. Còn tên thật là gì thì đã không quan trọng.”

Trương Hoán gật đầu, lại hỏi: “ Võ công của ngươi cao cường như thế thì vì sao lại sa vào làm nô lệ. Thật là làm cho người ta cảm thấy khó có thể tin nổi.”

Phương Vô Tình thở dài đáp: “ Chu Phỉ lệnh cho sư phụ ta đưa đệ tử nhập ngũ, sư phụ không nghe. Họ Chu liền phái người dẫn đại quân đánh lên Lão Quân Sơn, đốt Na Trá Cung. Mọi người thất lạc, tiểu nhân cũng bị thương nên bị bắt, cuối cùng bị bán làm nô lệ. Tiểu nhân vốn nghĩ sau khi tới nhà chủ mới sẽ lại đào tẩu, cũng không nghĩ lại được đô đốc cứu!”

“ Thì ra là thế, vậy ngươi có bằng lòng tòng quân hay không?”

“ Tiểu nhân nguyện ý, chỉ là tiểu nhân vẫn còn có một chút khó xử.”



“ Khó xử gì?” Trương Hoán ngoài mặt vẫn không chút thay đổi mà hỏi han, nhưng trong lòng hắn đã hơi không vui. Chẳng qua cũng chỉ là một tân binh mà cũng có thể cùng mình cò kè mặc cả sao?

Lận Cửu Hàn đứng bên cạnh Trương Hoán thập phần tán thưởng võ nghệ của Phương Vô Tình, hắn ra sức nháy mắt với Phương Vô Tình để bảo hắn không nên trái ý. Nhưng Phương Vô Tình lại làm như không thấy, hắn vẫn đang rất cứng cỏi nói: “ Tiểu nhân ở Thục trung còn có một mẹ già, vốn đang ở cùng anh trai và chị dâu. Nhưng sau nạn binh hoả này lại sinh tử không biết, tiểu nhân muốn trở về tìm mẹ. Bất kể có tung tích hay không thì trong một tháng tiểu nhân sẽ về trong quân!”

Trương Hoán trầm mặc một hồi lâu rồi mới thản nhiên nói: “ Trong quân không có tiền lệ này, nhưng có quy chế ba năm một lần thăm người thân. Nếu như ngươi muốn sử dụng trước thì cũng có thể. Nhưng thời gian quân dịch so với người khác sẽ kéo dài ba năm, ngươi cần phải nghĩ cho kỹ.”

Phương Vô Tình thấy hắn không đề cập tới chuyện mình không quay lại mà chỉ đưa ra quân quy thăm người thân thì biết hắn kỳ thật là vì mình mà phá lệ. Trong lòng hắn cảm động bèn quì một gối, cung kính chào theo nghi thức quân binh “ Thuộc hạ nguyện ý sử dụng quyền đi thăm người thân trước.”

“ Tốt lắm!” Trương Hoán liếc liếc mắt nhìn Lận Cửu Hàn “ Ngươi đã quan tâm hắn như thế thì chuyện này liền do ngươi thu xếp.”

Dứt lời, hắn xoay người rời khỏi trướng. Trên bãi đất trống trong doanh trại, mấy trăm nữ nhân cùng người già lão đang ghi danh, còn bên ngoài đại doanh đã mướn đến hơn mười cỗ xe ngựa chuẩn bị đem bọn họ về Lũng Hữu.

Lúc này, một người thân binh từ bên ngoài doanh trại phi nhanh mà đến. Hắn khom người bẩm báo: “ Hồ tiên sinh đã quay về khách điếm, ngài có chuyện quan trọng muốn bẩm báo đô đốc.”

“ Đã biết!” Xử lý xong những nô lệ này, Trương Hoán lại không yên lòng về Thôi Ninh. Hắn dẫn hơn trăm tên thân binh nhảy lên ngựa hướng về huyện thành phi tới.

Hồ Dong tối hôm qua cùng nội gián của Bùi Tuấn đi cả đêm đến Phượng Tường. Vừa mới chạy về khách điếm Quắc huyện thì biết được Trương Hoán đã đi quân doanh. Không lâu sau, Trương Hoán chạy về khách điếm, Hồ Dong lập tức ra đón mà nói: “ Đô đốc, người có biết ta tại Phượng Tường gặp phải ai không?”

Trương Hoán phẩy tay cười nói: “ Hồ tiên sinh đố ta như vậy! Ta như thế nào mà đoán được?”

“ Là sứ thần tộc Thổ Phiên vào kinh tạ ơn!” Hồ Dong khẽ vuốt râu dài, híp mắt cười nói: “ Không chỉ có sứ thần tộc Thổ Phiên , còn có Thái bộc tự khanh Bùi Y đi sứ tộc Thổ Phiên trở về cũng đi cùng, giờ phút này bọn họ đều nghỉ ngơi và hồi phục ở Phượng Tường . Đô đốc cũng biết Bùi Y tại Phượng Tường đang làm chuyện gì chứ?”

Trương Hoán mỉm cười nói: “ Chẳng lẽ Bùi đại nhân hứa như đinh đóng cột với quân đồn trú ở Phượng Tường cam đoan khoản tiền trợ cấp sẽ đối xử như nhau sao?”

Hồ Dong cười to, “ Đô đốc đoán rất đúng . Đúng là có Bùi Thái bộc toàn lực đảm bảo nên tình hình cơ hồ đã không khống chế được ở thành Phượng Tường mới bình tĩnh trở lại. Bùi Tướng quốc chỉ sợ tức đến thổ huyết .”

“ Nếu Bùi thái bộc đang ở tại Phượng Tường, vậy cơ hội lần này chúng ta càng phải lợi dụng cho tốt.” Bùi Y là em thứ tư của Bùi Tuấn, có hắn tại Phượng Tường thì mình liền càng dễ dàng hành động. Hôm nay đã là mùng bốn tháng giêng, thời gian vừa sang năm mới chưa được vài ngày. Lúc này Bùi Tuấn tất nhiên là đang nghển cổ trông ngóng. Bất kể thật hay giả thì mình đều nên hành động .

Trương Hoán trầm tư chỉ chốc lát rồi đưa ra quyết định bèn nói với một người thân binh ở đằng sau: “ Ngươi nhanh đi quân doanh thông cáo Lận Cửu Hàn, sáng sớm ngày mai toàn quân nhổ trại đi Phượng Tường!”

Ngày hôm sau, sắc trời tờ mờ sáng thì một đoàn của Trương Hoán liền rời khỏi Quắc huyện nhằm hướng Phượng Tường mà đi. Bệnh của Thôi Ninh cũng đã có chuyển biến tốt đẹp, mặc dù thân thể vẫn còn rất yếu nhưng cố gắng để có thể ngồi xe ngựa đi theo. Hai tiểu nha hoàn mới nhận cũng ngồi ở trong xe ngựa làm bạn với nàng. Có người hầu hạ, dọc theo đường đi cũng thoải mái hơn rất nhiều.

Ước chừng hai canh giờ sau, đại đội nhân mã lại một lần nữa đến thành Phượng Tường. Lần này bởi vì tình hình trong thành đã yên tĩnh trở lại, Tiết Độ Sứ Lý Mạc của Phượng Tường liền không ngăn cản Trương Hoán vào thành, mà là phái người đem quân lính của Trương Hoán thu xếp trong doanh trại ở ngoài thành rồi đưa hắn vào thành nghỉ ngơi.

Trương Hoán dẫn theo ba trăm thân vệ mới vào cổng thành môn lại thấy trước mặt có một đội ngũ chậm rãi đi tới ước chừng ngàn người. Toàn bộ là kỵ binh trang phục tộc Thổ Phiên , trên mười mấy thớt ngựa ở giữa bọn họ ngồi hơn mười vị quan viên tộc Thổ Phiên. Bọn họ đúng là sứ thần tộc Thổ Phiên đi Trường An đáp lễ.

Hai quân gặp nhau ở cửa thành thì cùng nhau dừng ngựa lại lấy ánh mắt lạnh lùng đánh giá đối phương. Lúc này, một ông lão quần áo đẹp đẽ thúc ngựa đi ra , lão nhìn Trương Hoán vài lần rồi đột nhiên hỏi: “ Người mới đến phải chăng là Lương Châu Trương Đô đốc?”

Trương Hoán tiến lên cũng chắp tay cười nói: “ Đúng là ta, xin hỏi các hạ là ai? Tại sao mà biết ta?”

“ Ta là tướng quốc Thượng Tán Bà của Thổ Phiên quốc.” Lão già kia mỉm cười nói: “ Ở chỗ đại tướng ta đã nhìn thấy bức họa của ngươi, cũng thường nghe đại tướng nói chuyện về ngài. Đại tướng rất muốn gặp mặt ngài, có được không? Để khi ta trở về thì ngài có bằng lòng cùng ta đi La Ta làm khách không?”

Trương Hoán ngửa mặt lên trời cười nói: “ Từ lâu đã nghe danh đại tướng rất hào sảng, ta rất muốn gặp mặt. Chỉ là gần đây công việc bận rộn, nhất thời khó có thể rời khỏi Lũng Hữu. Nếu như có cơ hội ta nhất định phải đi La Ta thăm viếng”

Sứ thần kia cũng ha hả cười một tiếng “ Tuy nói Đường, Thổ hai nước quan hệ giao hảo. Nhưng thực sự tiếp xúc cùng tộc Thổ Phiên chúng ta vẫn là Trương Đô đốc. Khi đi ngang qua quận Kim Thành ta đã muốn đi đến thăm hỏi, nhưng thuộc hạ của đô đốc nói đô đốc đã vào kinh báo cáo công việc cho nên ta vội vàng đuổi theo. Đã nghĩ tại Trường An cùng đô đốc uống rượu kết giao, lại không nghĩ rằng chúng ta gặp nhau tại Phượng Tường.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Danh Môn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook