Quyển 3 - Chương 399: Tra ra manh mối
Cao Nguyệt
19/10/2013
Đại Minh Cung mặc dù có rất nhiều cung điện, nhưng Trương Hoán vì tiết
kiệm chi tiêu cung đình đồng thời cũng xuất phát từ suy nghĩ an toàn nên bảo mấy thê thiếp đều đến ở tại trong Lăng Khởi Điện. Mặc dù như thế,
dãy Lăng Khởi Điện có kiến trúc to lớn hãy còn dư dả để cho mấy người
bọn họ ở lại được .
Trước mắt, Trương Hoán cả thảy có hai thê ba thiếp tổng cộng năm người. Chánh thê Bùi Oánh mười ngày trước đã chính thức được sắc phong là Hoàng Hậu; thứ thê Thôi Trữ được phong làm Nguyên Phi; quý phi vốn là để cho Bình Bình, nhưng nàng khinh thường với thân phận, cũng không nguyện bị lễ nghi cung đình trói buộc nên trước sau không chịu gả cho Trương Hoán. Bất đắc dĩ, Trương Hoán đành phải phong Bình Bình làm Tấn Quốc phu nhân, vị trí quý phi cũng tương ứng bị bỏ trống; Tiếp xuống phía dưới, thiếp Dương Xuân Thủy được phong làm Thục phi, sau đó Đức phi cùng Hiền phi tất cả cũng để trống; Thiếp khác của Trương Hoán cũng là Công Chúa Lý Ngân Bình dân tộc Khương được phong làm Chiêu Nghi, cuối cùng một người nạp thiếp Hoa Cẩm Tú thì được phong làm Chiêu Dung.
So với hậu cung Đường Huyền Tông Lý Long Cơ có hơn bốn vạn người, hậu cung Trương Hoán không nói là vô tiền thì cũng coi như là khoáng hậu. Mặt khác trong mấy người con của Trương Hoán thì con trưởng Lý Kỳ được phong làm Ung vương, con thứ phong làm Triệu vương, con gái Lý Thu được phong làm Vũ Dương Công Chúa.
Trong cung không có gì giải trí, cả nhà tập trung trong đại điện chơi trò ném thẻ vào bình rượu. Tại phía trước hơn hai trượng có đặt một cái cái bình cao chân, mỗi người mười mũi tên nếu ném trúng có thưởng. Loại trò chơi này mà nói là để người lớn chơi đùa thì không bằng nói là người lớn đang cùng con cái chơi đùa.
Cả nhà đang đùa một hồi thì người lớn đều từ từ lui ra ngồi ở một bên xem đám trẻ con ném tên. Trước mắt vẫn còn có năm người đang chơi. Ngoại trừ ba đứa con đủ điều kiện thì có thêm hai người. Một người đương nhiên là Bình Bình tính trẻ con chưa hết, mà người khác là con gái nuôi Thi Bách Linh mà Trương Hoán thu nhận tại Trần Lưu. Còn anh trai của bé là Thi Dương lại giống như người lớn cũng chỉ ngồi ở một bên xem cuộc chiến, có vẻ như khinh thường với việc chơi loại trò chơi ngây thơ cùng bọn nhỏ.
“ Đồ tồi, cháu đã ném liền hai lần !” Bình Bình với vết thương đã khá hơn quên hết tất cả, nàng kéo Lý Kỳ chen ngang từ phía trước ra. Lý Kỳ chen ngang không được lại cười hì hì chạy đến cuối cùng.
“ Bách Linh, tới phiên cháu.” Bình Bình kéo Thi Bách Linh trắng nõn mà nói nhỏ bên tai cô bé: “ Không nên căng thẳng, nhìn chuẩn hãy ném!”
Thi Bách Linh năm nay hãy còn không đến bốn tuổi. Lúc ở Trần Lưu thì bé gầy như que củi, trên người đầy chấy rận, trải qua hơn một tháng chăm sóc thì bé mới từ từ mập lên, da hồng hào, Hơn nữa bé có đôi mắt tròn trịa thật to, đúng là tiểu cô nương cực kỳ khả ái, người gặp người thích. Đặc biệt là Bình Bình thích nó nhất.
Thi Bách Linh cực kỳ xấu hổ nên cũng không nói nhiều hơn. Nó cầm hai mũi tên lần lượt trước sau nhắm ngay miệng bình mà ném. Nhưng bởi vì sức yếu nên không ném trúng.
“ Không sao, ném lại một lần.”
Bình Bình lại cầm một mũi tên đưa cho nó. “ Lại đây! Dì Bình dạy cháu.”
Bình Bình nửa quỳ xuống, cầm cả bả vai cô bé. Nàng cầm lấy một mũi tên làm mẫu cho cô bé nhìn.” Nhìn thấy không, cần phải cầm mũi tên như vậy, đúng! Cứ như vậy, dùng sức ném!”
Được Bình Bình dốc lòng dạy, Thi Bách Linh dùng hết sức lực ném ra, đầu mũi tên trúng ngay miệng bình làm tiểu nương hoan hỉ vỗ tay nhảy dựng lên. Đáng tiếc mũi tên kia lại đập vào miệng bình rồi rơi trên mặt đất. Ánh mắt tiểu cô nương lập tức ảm đạm đi.
“ Không có việc gì! Không có việc gì! Cái này kỳ thật cũng tính như ném trúng.” Bình Bình vội vàng nhặt mũi tên lên trực tiếp nhét vào bình.
“ Dì Bình, dì xấu lắm.” Lý Kỳ đứng ở cuối cùng đột nhiên kêu lên “ Đây rõ ràng là chưa ném vào!” “ Bách Linh, đến phía sau đi.” Thi Dương ở bên cạnh đột nhiên lớn tiếng trách cứ em gái.
Thi Bách Linh sợ hãi anh, vội vàng chạy đến phía sau đi xếp hàng.
“ Đây mà là anh à, sao dữ như vậy!” Bình Bình thấy cô bé bị hù dọa chạy đành phải than thở một câu, lại lấy mũi tên kia ra ngoài, tức giận bảo: “ Đến phiên ta.”
Nàng chân tay dài nên ba mũi tên tự nhiên đều trúng, nàng “ Ha!” kêu một tiếng rồi vội vàng chạy đến trước mặt Chu Quang Huy phụ trách phát thưởng mà thò tay ra “ Đưa phần thưởng cho ta.”
Chu Quang Huy vội vàng khom người cười nói: “ Bình phu nhân trúng liền ba mũi tên, có thể tuyển chọn phần thưởng hạng A. Không biết muốn món nào?”
Phần thưởng cực kỳ phong phú, gần như đều là những món quý năm đó Trương Hoán có được từ trong Vương Cung Hồi Hột. Bình Bình đã sớm nhìn trúng một thanh loan đao Đại Mã Sĩ Cách ( đa mát) nạm hồng bảo thạch. Nàng đang muốn chỉ hướng loan đao để nói thì lại đột nhiên do dự một lát, rồi quay đầu len lén liếc liếc mắt nhìn Thi Bách Linh. Thấy bé lại một lần không ném trúng rồi cúi đầu lại đến phía sau, mà Lý Kỳ lại ném trúng một mũi tên đang mặt mày hưng phấn chạy tới bên này.
“ Phu nhân, muốn thanh loan đao này sao?” Chu Quang Huy chỉ vào loan đao mà cười hỏi.
“ Không! Ta không cần cái đó.” Bình Bình nhìn lướt qua giá đặt phần thưởng, đột nhiên chỉ vào một chuỗi vòng cổ đại Trân Châu to bằng ngón cái mà bảo: “ Ta muốn chuỗi Trân Châu kia.”
Chu Quang Huy hơi kinh ngạc. Bình phu nhân cho tới bây giờ không cần trang sức, làm sao lại muốn chuỗi vòng cổ Trân Châu? Kinh ngạc thì kinh ngạc, hắn vẫn lập tức gỡ vòng cổ Trân Châu xuống đưa cho Bình Bình “ Phu nhân, của ngài!” Dì Bình, cháu cũng trúng.” Lý Kỳ giống như một trận gió chạy tới lôi kéo Bình Bình mà bảo: “ Dì Bình, dì chọn giúp cháu một cái.”
“ Một mình cháu cứ chọn đi! Ta còn muốn đi ném mũi tên.” Bình Bình cầm vòng cổ Trân Châu vào trong tay rồi xoay người liền đi .
Bên này, mấy đứa trẻ lại ném một vòng nhưng cũng không có ai ném trúng, Bình Bình lại thừa dịp lúc Thi Bách Linh xếp cuối hàng thì len lén đưa Trân Châu cho bé “ Cho cháu cái này.”
“ Thật sự cho cháu sao?” Thi Bách Linh nhìn những hạt Trân Châu tròn xoe, sáng bóng trong suốt thì mừng vui bất ngờ hỏi lại.
“ Tất nhiên, dì Bình cho thật.” Bình Bình đeo vòng cổ Trân Châu cho bé, Trân Châu trong suốt và khuôn mặt hồng hào nhỏ nhắn của bé tôn nhau lên rạng ngời. Bình Bình khen tự đáy lòng: “ Thật là một tiểu cô nương xinh đẹp.”
Đột nhiên, dường như nàng lại nghĩ ra cái gì bèn quay đầu lại hung hăng trợn mắt nhìn vào mắt Thi Dương, vừa há miệng muốn trách cứ Thi Dương thì lại nuốt trở vào. Lúc này nàng mới vui mừng kéo Thi Bách Linh “ Đi! Dì Bình dạy cháu ném, lần này nhất định sẽ ném trúng.”
Trong khi mấy người lớn trẻ con đang hứng thú dạt dào ném tên, bên này Bùi Oánh lại khều khều Trương Hoán nói nhỏ: “ Khứ Bệnh, chàng có nhìn thấy không?”
“ Nhìn thấy cái gì?” Trương Hoán đang ở trầm tư về việc xây dựng thể chế cho tướng thì bị vợ khều, lập tức tỉnh lại.
Bùi Oánh biết chồng đang thất thần liền chỉ chỉ vào Bình Bình và Thi Bách Linh rồi nói: “ Bách Linh là trẻ cô nhi, thiếp xem Bình Bình thích nó như vậy. Hay là để nó cho Bình Bình làm con nuôi đi!”
Trương Hoán nhìn qua Bình Bình đang cùng với Bách Linh góp sức ném mũi tên, hắn đột nhiên lại quay đầu nhìn Thi Dương đang liếc mắt nhìn em với vẻ mặt ân cần liền cười nói: “ Ta không có ý kiến, mấu chốt là nó đồng ý.” Trương Hoán nhìn hướng Thi Dương mà nhếch mép.
Bùi Oánh cười nói: “ Cái này không thành vấn đề, để thiếp tới nói với nó. Em gái có người trông nom, tương lai nó cũng có thể yên tâm đi ra ngoài làm chuyện.”
Trương Hoán cũng gật đầu. Bình Bình một mực không chịu gả cho mình, nhưng nếu như nàng có con gái thì tâm tư nói không chừng sẽ thay đổi. Hắn vỗ nhẹ nhẹ chụp mu bàn tay Bùi Oánh “ Chuyện này ta liền nhờ vả nàng.”
Dứt lời, hắn đứng lên nói áy náy: “ Ngày mai phải khai Triều hội, ta cần đi trước chuẩn bị. Ở đây sẽ để cho nàng.”
“ Khứ Bệnh.” Bùi Oánh đột nhiên gọi hắn lại, chần chờ rồi mới hỏi: “ Ngày mai thiếp muốn quay về thăm nhà một chuyến, chàng có đồng ý không?”
Trương Hoán đã nghe nói sau khi Bùi Minh Viễn trở về thì ở Bùi gia bùng nổ tranh chấp, huyên náo cực kỳ nghiêm trọng làm Bùi Oánh phải đi về giải quyết vấn đề Gia chủ Bùi gia. Hắn không phản đối, liền gật đầu đáp: “ Được rồi! Ta sẽ phái thị vệ hộ tống nàng nhiều hơn, phải chú ý an toàn.”
Bùi Oánh cảm kích liếc mắt nhìn chồng, lại tỉ mỉ dặn dò: “ Buổi tối cần sớm trở về nghỉ ngơi, không nên lại thức đêm, biết không?”
Trương Hoán cười cũng chắp tay “ Phu nhân yên tâm, ban ngày ta phê tấu chương được một lượng lớn rồi. Tối nay cam đoan sẽ không phải lại thức đêm.”
Trong mưa phùn mênh mông, hai hàng đèn lồng màu vỏ cam treo ở hai bên long xa, ba trăm kỵ binh thị vệ hộ vệ chung quanh long xa đi về hướng Lân Đức Điện. Ngoài ra còn có hơn mười hoạn quan cùng năm sáu cung nữ đi theo. Chỉ một chốc, Trương Hoán đã đi tới Lân Đức Điện. Trong Ngự Thư Phòng đã chỉnh lý sạch sẽ, luồng sáng êm dịu mà rạng ngời, tám mươi bản tấu chương nằm ngay ngắn trên bàn, trong một gian nhỏ bên cạnh Ngự Thư Phòng, Khởi Cư Lang Dương Khiêm đã ngồi nghiêm chỉnh.
Trước mắt, Trương Hoán cả thảy có hai thê ba thiếp tổng cộng năm người. Chánh thê Bùi Oánh mười ngày trước đã chính thức được sắc phong là Hoàng Hậu; thứ thê Thôi Trữ được phong làm Nguyên Phi; quý phi vốn là để cho Bình Bình, nhưng nàng khinh thường với thân phận, cũng không nguyện bị lễ nghi cung đình trói buộc nên trước sau không chịu gả cho Trương Hoán. Bất đắc dĩ, Trương Hoán đành phải phong Bình Bình làm Tấn Quốc phu nhân, vị trí quý phi cũng tương ứng bị bỏ trống; Tiếp xuống phía dưới, thiếp Dương Xuân Thủy được phong làm Thục phi, sau đó Đức phi cùng Hiền phi tất cả cũng để trống; Thiếp khác của Trương Hoán cũng là Công Chúa Lý Ngân Bình dân tộc Khương được phong làm Chiêu Nghi, cuối cùng một người nạp thiếp Hoa Cẩm Tú thì được phong làm Chiêu Dung.
So với hậu cung Đường Huyền Tông Lý Long Cơ có hơn bốn vạn người, hậu cung Trương Hoán không nói là vô tiền thì cũng coi như là khoáng hậu. Mặt khác trong mấy người con của Trương Hoán thì con trưởng Lý Kỳ được phong làm Ung vương, con thứ phong làm Triệu vương, con gái Lý Thu được phong làm Vũ Dương Công Chúa.
Trong cung không có gì giải trí, cả nhà tập trung trong đại điện chơi trò ném thẻ vào bình rượu. Tại phía trước hơn hai trượng có đặt một cái cái bình cao chân, mỗi người mười mũi tên nếu ném trúng có thưởng. Loại trò chơi này mà nói là để người lớn chơi đùa thì không bằng nói là người lớn đang cùng con cái chơi đùa.
Cả nhà đang đùa một hồi thì người lớn đều từ từ lui ra ngồi ở một bên xem đám trẻ con ném tên. Trước mắt vẫn còn có năm người đang chơi. Ngoại trừ ba đứa con đủ điều kiện thì có thêm hai người. Một người đương nhiên là Bình Bình tính trẻ con chưa hết, mà người khác là con gái nuôi Thi Bách Linh mà Trương Hoán thu nhận tại Trần Lưu. Còn anh trai của bé là Thi Dương lại giống như người lớn cũng chỉ ngồi ở một bên xem cuộc chiến, có vẻ như khinh thường với việc chơi loại trò chơi ngây thơ cùng bọn nhỏ.
“ Đồ tồi, cháu đã ném liền hai lần !” Bình Bình với vết thương đã khá hơn quên hết tất cả, nàng kéo Lý Kỳ chen ngang từ phía trước ra. Lý Kỳ chen ngang không được lại cười hì hì chạy đến cuối cùng.
“ Bách Linh, tới phiên cháu.” Bình Bình kéo Thi Bách Linh trắng nõn mà nói nhỏ bên tai cô bé: “ Không nên căng thẳng, nhìn chuẩn hãy ném!”
Thi Bách Linh năm nay hãy còn không đến bốn tuổi. Lúc ở Trần Lưu thì bé gầy như que củi, trên người đầy chấy rận, trải qua hơn một tháng chăm sóc thì bé mới từ từ mập lên, da hồng hào, Hơn nữa bé có đôi mắt tròn trịa thật to, đúng là tiểu cô nương cực kỳ khả ái, người gặp người thích. Đặc biệt là Bình Bình thích nó nhất.
Thi Bách Linh cực kỳ xấu hổ nên cũng không nói nhiều hơn. Nó cầm hai mũi tên lần lượt trước sau nhắm ngay miệng bình mà ném. Nhưng bởi vì sức yếu nên không ném trúng.
“ Không sao, ném lại một lần.”
Bình Bình lại cầm một mũi tên đưa cho nó. “ Lại đây! Dì Bình dạy cháu.”
Bình Bình nửa quỳ xuống, cầm cả bả vai cô bé. Nàng cầm lấy một mũi tên làm mẫu cho cô bé nhìn.” Nhìn thấy không, cần phải cầm mũi tên như vậy, đúng! Cứ như vậy, dùng sức ném!”
Được Bình Bình dốc lòng dạy, Thi Bách Linh dùng hết sức lực ném ra, đầu mũi tên trúng ngay miệng bình làm tiểu nương hoan hỉ vỗ tay nhảy dựng lên. Đáng tiếc mũi tên kia lại đập vào miệng bình rồi rơi trên mặt đất. Ánh mắt tiểu cô nương lập tức ảm đạm đi.
“ Không có việc gì! Không có việc gì! Cái này kỳ thật cũng tính như ném trúng.” Bình Bình vội vàng nhặt mũi tên lên trực tiếp nhét vào bình.
“ Dì Bình, dì xấu lắm.” Lý Kỳ đứng ở cuối cùng đột nhiên kêu lên “ Đây rõ ràng là chưa ném vào!” “ Bách Linh, đến phía sau đi.” Thi Dương ở bên cạnh đột nhiên lớn tiếng trách cứ em gái.
Thi Bách Linh sợ hãi anh, vội vàng chạy đến phía sau đi xếp hàng.
“ Đây mà là anh à, sao dữ như vậy!” Bình Bình thấy cô bé bị hù dọa chạy đành phải than thở một câu, lại lấy mũi tên kia ra ngoài, tức giận bảo: “ Đến phiên ta.”
Nàng chân tay dài nên ba mũi tên tự nhiên đều trúng, nàng “ Ha!” kêu một tiếng rồi vội vàng chạy đến trước mặt Chu Quang Huy phụ trách phát thưởng mà thò tay ra “ Đưa phần thưởng cho ta.”
Chu Quang Huy vội vàng khom người cười nói: “ Bình phu nhân trúng liền ba mũi tên, có thể tuyển chọn phần thưởng hạng A. Không biết muốn món nào?”
Phần thưởng cực kỳ phong phú, gần như đều là những món quý năm đó Trương Hoán có được từ trong Vương Cung Hồi Hột. Bình Bình đã sớm nhìn trúng một thanh loan đao Đại Mã Sĩ Cách ( đa mát) nạm hồng bảo thạch. Nàng đang muốn chỉ hướng loan đao để nói thì lại đột nhiên do dự một lát, rồi quay đầu len lén liếc liếc mắt nhìn Thi Bách Linh. Thấy bé lại một lần không ném trúng rồi cúi đầu lại đến phía sau, mà Lý Kỳ lại ném trúng một mũi tên đang mặt mày hưng phấn chạy tới bên này.
“ Phu nhân, muốn thanh loan đao này sao?” Chu Quang Huy chỉ vào loan đao mà cười hỏi.
“ Không! Ta không cần cái đó.” Bình Bình nhìn lướt qua giá đặt phần thưởng, đột nhiên chỉ vào một chuỗi vòng cổ đại Trân Châu to bằng ngón cái mà bảo: “ Ta muốn chuỗi Trân Châu kia.”
Chu Quang Huy hơi kinh ngạc. Bình phu nhân cho tới bây giờ không cần trang sức, làm sao lại muốn chuỗi vòng cổ Trân Châu? Kinh ngạc thì kinh ngạc, hắn vẫn lập tức gỡ vòng cổ Trân Châu xuống đưa cho Bình Bình “ Phu nhân, của ngài!” Dì Bình, cháu cũng trúng.” Lý Kỳ giống như một trận gió chạy tới lôi kéo Bình Bình mà bảo: “ Dì Bình, dì chọn giúp cháu một cái.”
“ Một mình cháu cứ chọn đi! Ta còn muốn đi ném mũi tên.” Bình Bình cầm vòng cổ Trân Châu vào trong tay rồi xoay người liền đi .
Bên này, mấy đứa trẻ lại ném một vòng nhưng cũng không có ai ném trúng, Bình Bình lại thừa dịp lúc Thi Bách Linh xếp cuối hàng thì len lén đưa Trân Châu cho bé “ Cho cháu cái này.”
“ Thật sự cho cháu sao?” Thi Bách Linh nhìn những hạt Trân Châu tròn xoe, sáng bóng trong suốt thì mừng vui bất ngờ hỏi lại.
“ Tất nhiên, dì Bình cho thật.” Bình Bình đeo vòng cổ Trân Châu cho bé, Trân Châu trong suốt và khuôn mặt hồng hào nhỏ nhắn của bé tôn nhau lên rạng ngời. Bình Bình khen tự đáy lòng: “ Thật là một tiểu cô nương xinh đẹp.”
Đột nhiên, dường như nàng lại nghĩ ra cái gì bèn quay đầu lại hung hăng trợn mắt nhìn vào mắt Thi Dương, vừa há miệng muốn trách cứ Thi Dương thì lại nuốt trở vào. Lúc này nàng mới vui mừng kéo Thi Bách Linh “ Đi! Dì Bình dạy cháu ném, lần này nhất định sẽ ném trúng.”
Trong khi mấy người lớn trẻ con đang hứng thú dạt dào ném tên, bên này Bùi Oánh lại khều khều Trương Hoán nói nhỏ: “ Khứ Bệnh, chàng có nhìn thấy không?”
“ Nhìn thấy cái gì?” Trương Hoán đang ở trầm tư về việc xây dựng thể chế cho tướng thì bị vợ khều, lập tức tỉnh lại.
Bùi Oánh biết chồng đang thất thần liền chỉ chỉ vào Bình Bình và Thi Bách Linh rồi nói: “ Bách Linh là trẻ cô nhi, thiếp xem Bình Bình thích nó như vậy. Hay là để nó cho Bình Bình làm con nuôi đi!”
Trương Hoán nhìn qua Bình Bình đang cùng với Bách Linh góp sức ném mũi tên, hắn đột nhiên lại quay đầu nhìn Thi Dương đang liếc mắt nhìn em với vẻ mặt ân cần liền cười nói: “ Ta không có ý kiến, mấu chốt là nó đồng ý.” Trương Hoán nhìn hướng Thi Dương mà nhếch mép.
Bùi Oánh cười nói: “ Cái này không thành vấn đề, để thiếp tới nói với nó. Em gái có người trông nom, tương lai nó cũng có thể yên tâm đi ra ngoài làm chuyện.”
Trương Hoán cũng gật đầu. Bình Bình một mực không chịu gả cho mình, nhưng nếu như nàng có con gái thì tâm tư nói không chừng sẽ thay đổi. Hắn vỗ nhẹ nhẹ chụp mu bàn tay Bùi Oánh “ Chuyện này ta liền nhờ vả nàng.”
Dứt lời, hắn đứng lên nói áy náy: “ Ngày mai phải khai Triều hội, ta cần đi trước chuẩn bị. Ở đây sẽ để cho nàng.”
“ Khứ Bệnh.” Bùi Oánh đột nhiên gọi hắn lại, chần chờ rồi mới hỏi: “ Ngày mai thiếp muốn quay về thăm nhà một chuyến, chàng có đồng ý không?”
Trương Hoán đã nghe nói sau khi Bùi Minh Viễn trở về thì ở Bùi gia bùng nổ tranh chấp, huyên náo cực kỳ nghiêm trọng làm Bùi Oánh phải đi về giải quyết vấn đề Gia chủ Bùi gia. Hắn không phản đối, liền gật đầu đáp: “ Được rồi! Ta sẽ phái thị vệ hộ tống nàng nhiều hơn, phải chú ý an toàn.”
Bùi Oánh cảm kích liếc mắt nhìn chồng, lại tỉ mỉ dặn dò: “ Buổi tối cần sớm trở về nghỉ ngơi, không nên lại thức đêm, biết không?”
Trương Hoán cười cũng chắp tay “ Phu nhân yên tâm, ban ngày ta phê tấu chương được một lượng lớn rồi. Tối nay cam đoan sẽ không phải lại thức đêm.”
Trong mưa phùn mênh mông, hai hàng đèn lồng màu vỏ cam treo ở hai bên long xa, ba trăm kỵ binh thị vệ hộ vệ chung quanh long xa đi về hướng Lân Đức Điện. Ngoài ra còn có hơn mười hoạn quan cùng năm sáu cung nữ đi theo. Chỉ một chốc, Trương Hoán đã đi tới Lân Đức Điện. Trong Ngự Thư Phòng đã chỉnh lý sạch sẽ, luồng sáng êm dịu mà rạng ngời, tám mươi bản tấu chương nằm ngay ngắn trên bàn, trong một gian nhỏ bên cạnh Ngự Thư Phòng, Khởi Cư Lang Dương Khiêm đã ngồi nghiêm chỉnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.