Quyển 3 - Chương 163: Trở lại Trường An
Cao Nguyệt
26/03/2013
Ba trăm thân binh hình thành đội ngũ chậm rãi đi trên đường Chu Tước. Cho dù số lượng không nhiều nhưng vẫn khiến cho người đi trên đường Chu Tước kinh hãi đứng lại, quan sát bọn họ. Mấy hôm nay quân đội các địa phương vào kinh khá nhiều. Quân Hoài Nam, quân Tương Dương, Quân Kiếm Nam, quân Lũng Hữu. Có thể nói một đội quân thì uy phong, một đội quân áo giáp sáng loáng, một đội quân tinh thần sung mãn. Thế nhưng đội quân này khác hẳn. Áo giáp của bọn họ có vẻ cũ, phong trần mệt mỏi, trên người bọn họ hình như còn vết máu đọng lại.
Thế nhưng mỗi chiến sĩ của đội quân này đều kiên cường, mạnh mẽ, ánh mắt đều lạnh lùng, khi bọn họ tụ tập lại cùng nhau, sát khí phát ra đủ khiến những đội quân khác mờ nhạt, ảm đạm.
Vào lúc tảng sáng, đội quân này tiến tới phường Tuyên Nghĩa, phủ đệ của tả Tướng quốc Bùi Tuấn nằm ở phường này. Bùi Tuấn mới dọn tới phủ mới vào tháng mười. Phủ mới của Bùi Tuấn nguyên là phủ đệ của hữu Tướng quốc Dương Quốc Trung thời Thiên Bảo. Phủ này gấp đôi so với phủ của của Bùi Tuấn bởi vì nó ở vào vị trí phong thuỷ ngôi cửu ngũ chí tôn nên không được ban cho ai một thời gian dài. Sau khi Thôi Tiểu Phù lên ngôi Thái hậu không lâu đã ban nó cho Bùi Tuấn, bày tỏ sự ân sủng.
Khi Trương Hoán đi tới trước Bùi phủ, người canh cổng nhìn thấy liền chạy vào trong phủ bẩm báo. Không bao lâu sau, cánh cổng Bùi phủ mở rộng, Bùi Tuấn tự mình dẫn mấy con trai ra ngoài nghênh đón. Phía sau Bùi Tuấn là một nhóm lớn nữ nhân Bùi gia. Các nàng đi ra đón Bùi Oánh.
Bùi Tuấn không nhịn được phá lên cười ha hả. Hai ngày trước Bùi Hữu quay về đã báo cho Bùi Tuấn biết Trương Hoán quay về kinh báo cáo nhưng ông ta không ngờ Trương Hoán lại về nhanh như vậy. Điều này đủ chứng tỏ thành ý của Trương Hoán. Không ngờ cuối cùng Trương Hoán lại là người của ông ta.
Trương Hoán nhìn thấy Bùi Tuấn đi tới trước mặt, hắn lập tức quay người nhảy xuống ngựa, tiến lên rồi quỳ một gối chào theo quân lệnh: “ Đô đốc Lương Châu Trương Hoán, tham kiếm Tướng Quốc” .
“ Khứ Bệnh miễn lễ” . Bùi Tuấn vội bước tới đưa tay đỡ Trương Hoán đứng dậy, cười tủm tỉm quan sát Trương Hoán. Người này là con rể ông ta, cũng chính là một nửa con trai của ông ta.
“ Vốn tưởng hai người qua tết nguyên tiêu mới quay về. Không ngờ hôm nay đã về tới. Vậy là các ngươi ăn tết trên đường rồi” .
Bùi Tuấn vừa nói vừa liếc mắt nhìn con gái bước xuống từ xe ngựa. Bùi Tuấn thấy con gái mình ngày càng diễm lệ nhưng lại gầy hơn. Nhưng khi Bùi Tuấn nghĩ tới việc Bùi Oánh bỏ đi không từ giã, trong lòng ông ta vừa đau lòng, vừa vui mừng nhưng lại có chút tức giận.
Bùi Oánh đã nhìn thấy phụ thân, nàng vô cùng căng thẳng, nhưng khi nhìn thấy thái độ ân cần của phụ thân với Trương Hoán thì thầm thở phào một hơi. Nàng rất hiểu tính cách của phụ thân mình. Bùi Tuấn là một người tính tình kiêu ngạo, chưa bao giờ dễ dàng ra ngoài đón tiếp người nào đó, càng đừng nói tới chuyện dẫn cả nhà ra ngoài nghênh đón. Khi Bùi Oánh nhìn thấy cảnh này, nàng hiểu rằng phụ thân mình đã chấp nhận trượng phu yêu quý của nàng.
Đối với phụ thân mình, Bùi Oánh không thi lễ như Trương Hoán, nàng chạy tới kéo tay Bùi Tuấn làm nũng: “ Không được. Không cho phụ thân mắng Oánh nhi. Nếu không con đi mách với ngoại công và tổ mẫu” .
Bùi Tuấn khẽ gõ đầu con gái, nói: “ Ta không mắng con. Ta muốn đánh con'.
“ Phụ thân, đau!” .
“ Được rồi! Được rồi!” Bùi Tuấn gỡ tay con gái ra nhìn Trương Hoán cười nói: “ Con kêu đau trước mặt Trương Hoán, con không xấu hổ hả?”
Bùi Oánh quay đầu nháy mắt vẻ dí dỏm với Trương Hoán rồi nàng lại nói với phụ thân: “ Con vội xem nhà mới, giao chàng cho phụ thân. Không cho phép phụ thân bắt nạt chàng” Nói xong Bùi Oánh quay sang nói chuyện với mấy huynh trưởng rồi kéo tay tỷ muội, di nương đi vào trong phủ.
Bùi Tuấn vờ bất lực nhìn con gái của mình đi vào trong phủ. Bùi Tuấn lắc đầu nói với Trương Hoán: “ Nha đầu này từ nhỏ đã được ta nuông chiều khiến ngươi thêm phiền toái” .
Trương Hoán mỉm cười nói: “ Thế thúc chỉ nhìn thấy vẻ yểu điệu ở nhà của nàng nhưng lại không nhìn thấy vẻ kiên cường của nàng. Nàng có thể ngày đêm ngồi trên ngựa hành quân với binh lính. Tất cả binh lính thủ hạ của ta đều cực kỳ bội phục nàng” .
Bùi Tuấn vuốt râu cười, ông ta quay đầu căn dặn trưởng tử và quản gia: “ Hãy chuẩn bị phòng khách, để binh lính vào trong phủ. Hãy chiêu đãi trọng thể, không được phép sai sót” .
Trưởng tử và quản gia của Bùi Tuấn vội vàng đi sắp đặt cho binh lính. Bùi Tuấn vỗ vỗ vai Trương Hoán nói: “ Nào vào đây. Tới thư phòng của ta. Hãy nói cho ta biết tình hình quận Vũ Uy” .
Thư phòng mới của Bùi Tuấn không có gì khác so với thư phòng cũ. Tất cả sắp đặt đều dựa theo thư phòng cũ. Bùi Tuấn chỉ có một thư phòng. Không phải là ông ta không cho phép ai bước chân vào thư phòng của mình. Thế nhưng người đủ tư cách không nhiều hơn mười người. Trương Hoán may mắn có đủ tư cách này. Thư phòng của Bùi Tuấn không rộng, bài trí vô cùng trang nhã. Màu sắc trong phòng chủ yếu là màu xanh nhạt. Trên tường có treo mấy bản thư pháp của Nhan Chân Khanh và Trương Húc, còn cả một bức tranh vẽ cảnh đối ẩm dưới gốc tùng do chính Bùi Tuấn vẽ. Tất cả đồ vật sắp đặt ngăn nắp, không một hạt bụi.
“ Hiền chất, mời ngồi” Bùi Tuấn cười ha hả mời Trương Hoán ngồi xuống. Mấy thị nữ dâng trà cho hai người. Đột nhiên Trương Hoán phát hiện ra một người đi theo sau Bùi Tuấn. Người đó chính là con trai thứ năm của Bùi Tuấn, Bùi Minh Viễn. Nói cách khác khi Trương Hoán hắn kể lại tình hình Hà Tây, Bùi Minh Viễn sẽ ở cạnh nghe. Liệu đây có phải là ám chỉ gì đó của Bùi Tuấn không? Vô số suy nghĩ xuất hiện trong đầu Trương Hoán. Chẳng lẽ Bùi Minh Viễn sẽ tới Hà Tây nhậm chức sao? Điều này hoàn toàn có khả năng. Bùi Minh Viễn rất am hiểu tình hình Tây Vực, cắm hắn vào Hà Tây, đó chính là lợi ích thực tế.
Nghĩ tới đó, Trương Hoán bình tĩnh thăm dò: “ Minh Viễn huynh cũng quay về thăm người thân vào ngày tết sao?”
“ Không phải vậy” Bùi Minh Viễn chắp tay cười nói: “ Minh Viễn không có chức tước, tới nay vẫn nhàn rỗi ngồi nhà. Khứ Bệnh huynh có thể dìu dắt ta không vậy?”
“ Minh Viễn huynh nói đùa. Con trai tả Tướng chính là bánh thơm. Tại sao lại không thể có chức được? Ta thấy Minh Viễn huynh ôm chí lớn. Những chức vụ bình thường không lọt vào mắt” .
Trương Hoán không nói tới chủ đề này nữa, hắn nói với Bùi Tuấn: “ Không biết Bùi tướng muốn biết những mặt nào của Hà Tây?”
Bùi Tuấn lấy từ trên án một quyên sách con, mở ra rồi cười nói: “ Đây là báo cáo tình hình chính sự của hiền chất. Tất cả những tình hình của Hà Tây đã được bẩm báo rất chi tiết. Ta không cần hỏi lại nữa. Ta chỉ muốn biết tương lai hiền chất chuẩn bị đối phó với Thổ Phiên thế nào? Bắt tay vào chuẩn bị từ chỗ nào?”
Nói xong Bùi Tuấn gấp báo cáo công tác lại, bưng chén trà, nhấp một ngụm, chờ Trương Hoán trả lời.
Trương Hoán cúi người cười nói: “ Ta mới lấy được Hà Tây, thế như cưỡi cọp. Hiển nhiên là muốn phát triển về tây nếu không sao lại bố cáo với người trong thiên hạ. Thế nhưng vấn đề quan trọng chính là thời cơ. Hiện tại dù người Thổ Phiên đã suy yếu nhưng đối với ta vẫn vô cùng hùng mạnh. Binh lính Hà Tây chỉ hơn một vạn, lương thực thiếu, lòng quân không yên, áo giáp, binh khí đều không đủ. Nếu không có một, hai năm nghỉ ngơi lấy lại sức thì e rằng ngay cả quận Vũ Uy duy nhất cũng phải bỏ. Năm đó lão tướng Tân Vân Kinh tài năng nhưng cũng phải chật vật chống đỡ bảo vệ Vũ Uy. Trương Hoán chỉ là một người non nớt, sao dám không biết đất rộng trời cao?”
Bùi Tuấn vuốt râu, khẽ gật đầu nói: “ Tuy nói nghé mới sinh không sợ hổ uy, thế nhưng nếu thực sự vuốt râu hổ, nhất định chỉ có con đường chết. Ngươi làm việc chững chạc khiến ta rất mừng. Ta cũng không muốn thúc ngươi hấp tấp tiến binh về Tây. Ngược lại ta sợ ngươi nóng vội, tổn thương nguyên khí. Ngươi nói một, hai năm ta thấy vẫn còn chưa đủ, ta thấy ít nhất cũng phải năm năm nghỉ ngơi lấy lại sức” .
Nói tới đây Bùi Tuấn đứng dậy, kéo tấm màn che trên tường ra. Phía sau tấm màn chính là bản đồ Lũng Hữu về phía tây, chiếm cả một vách tường. Bùi Tuấn cầm một que gỗ, chỉ vào địa khu Cửu Khúc Hoàng Hà nói: “ Sở dĩ quân Thổ Phiên hết lần này tới lần khác có thể xâm chiếm Lũng Hữu chính là nhờ có địa khu Cửu Khúc tiếp tế hậu cần, nhất là quận Tây Bình ( này là Tây Ninh ), vùng đất Hà Hoàng mầu mỡ, sản xuất ra nhiều lương thực. Quân Thổ Phiên bắt nữ tử người Đường chủ yếu là tới đây canh tác, cung cấp quân lương cho quân Thổ Phiên. Vào năm Thiên Bảo thứ sau, Ca Thư Hàn đã chiếm được thành Thạch Bảo khiến Đại Đường ta cuối cùng đã xây dựng nền tảng vững chắc để có thế chủ động chiến lược dẫn tới thắng lợi trong cuộc chiến trấn Bá Tiên và Tiểu Bột Luật. Vì vậy ta hy vọng ngươi có thể đánh chiếm được Hà Hoàng. Không chỉ đoạt được quyền chủ động chiến lược từ quân Thổ Phiên hơn nữa còn có thể có dân cư, tự cung cấp lương thực. Tới lúc đó ngươi sẽ thật sự có cơ hội ngang bằng với Vi gia ở Lũng Hữu” .
Trương Hoán yên lặng, chăm chú nhìn địa khu Hà Hoàng. Bùi Tuấn nói rất đúng. Mặc dù hành lang Hà Tây tuy đồng cỏ tốt tươi chăn nuôi gia súc nhưng đất đai trồng trọt rất ít. Hơn nữa dân cư của Hà Tây chủ yếu là người Khương cùng người Đảng Hạng. Trong khi đó tương lai sau này hắn chỉ có thể dựa vào người Hán. Nếu không thể thu hút một lượng lớn di dân từ Trung nguyên, một khi không đủ dân cư, không đủ nguồn mộ lính, sớm muộn gì cũng là tử huyệt của hắn. Bây giờ chỉ cần hắn chiếm được Hà Hoàng. Những thứ khác không nói, gần một trăm vạn nô lệ người Đường chính là nguồn tài nguyên phong phú.
Thế nhưng mỗi chiến sĩ của đội quân này đều kiên cường, mạnh mẽ, ánh mắt đều lạnh lùng, khi bọn họ tụ tập lại cùng nhau, sát khí phát ra đủ khiến những đội quân khác mờ nhạt, ảm đạm.
Vào lúc tảng sáng, đội quân này tiến tới phường Tuyên Nghĩa, phủ đệ của tả Tướng quốc Bùi Tuấn nằm ở phường này. Bùi Tuấn mới dọn tới phủ mới vào tháng mười. Phủ mới của Bùi Tuấn nguyên là phủ đệ của hữu Tướng quốc Dương Quốc Trung thời Thiên Bảo. Phủ này gấp đôi so với phủ của của Bùi Tuấn bởi vì nó ở vào vị trí phong thuỷ ngôi cửu ngũ chí tôn nên không được ban cho ai một thời gian dài. Sau khi Thôi Tiểu Phù lên ngôi Thái hậu không lâu đã ban nó cho Bùi Tuấn, bày tỏ sự ân sủng.
Khi Trương Hoán đi tới trước Bùi phủ, người canh cổng nhìn thấy liền chạy vào trong phủ bẩm báo. Không bao lâu sau, cánh cổng Bùi phủ mở rộng, Bùi Tuấn tự mình dẫn mấy con trai ra ngoài nghênh đón. Phía sau Bùi Tuấn là một nhóm lớn nữ nhân Bùi gia. Các nàng đi ra đón Bùi Oánh.
Bùi Tuấn không nhịn được phá lên cười ha hả. Hai ngày trước Bùi Hữu quay về đã báo cho Bùi Tuấn biết Trương Hoán quay về kinh báo cáo nhưng ông ta không ngờ Trương Hoán lại về nhanh như vậy. Điều này đủ chứng tỏ thành ý của Trương Hoán. Không ngờ cuối cùng Trương Hoán lại là người của ông ta.
Trương Hoán nhìn thấy Bùi Tuấn đi tới trước mặt, hắn lập tức quay người nhảy xuống ngựa, tiến lên rồi quỳ một gối chào theo quân lệnh: “ Đô đốc Lương Châu Trương Hoán, tham kiếm Tướng Quốc” .
“ Khứ Bệnh miễn lễ” . Bùi Tuấn vội bước tới đưa tay đỡ Trương Hoán đứng dậy, cười tủm tỉm quan sát Trương Hoán. Người này là con rể ông ta, cũng chính là một nửa con trai của ông ta.
“ Vốn tưởng hai người qua tết nguyên tiêu mới quay về. Không ngờ hôm nay đã về tới. Vậy là các ngươi ăn tết trên đường rồi” .
Bùi Tuấn vừa nói vừa liếc mắt nhìn con gái bước xuống từ xe ngựa. Bùi Tuấn thấy con gái mình ngày càng diễm lệ nhưng lại gầy hơn. Nhưng khi Bùi Tuấn nghĩ tới việc Bùi Oánh bỏ đi không từ giã, trong lòng ông ta vừa đau lòng, vừa vui mừng nhưng lại có chút tức giận.
Bùi Oánh đã nhìn thấy phụ thân, nàng vô cùng căng thẳng, nhưng khi nhìn thấy thái độ ân cần của phụ thân với Trương Hoán thì thầm thở phào một hơi. Nàng rất hiểu tính cách của phụ thân mình. Bùi Tuấn là một người tính tình kiêu ngạo, chưa bao giờ dễ dàng ra ngoài đón tiếp người nào đó, càng đừng nói tới chuyện dẫn cả nhà ra ngoài nghênh đón. Khi Bùi Oánh nhìn thấy cảnh này, nàng hiểu rằng phụ thân mình đã chấp nhận trượng phu yêu quý của nàng.
Đối với phụ thân mình, Bùi Oánh không thi lễ như Trương Hoán, nàng chạy tới kéo tay Bùi Tuấn làm nũng: “ Không được. Không cho phụ thân mắng Oánh nhi. Nếu không con đi mách với ngoại công và tổ mẫu” .
Bùi Tuấn khẽ gõ đầu con gái, nói: “ Ta không mắng con. Ta muốn đánh con'.
“ Phụ thân, đau!” .
“ Được rồi! Được rồi!” Bùi Tuấn gỡ tay con gái ra nhìn Trương Hoán cười nói: “ Con kêu đau trước mặt Trương Hoán, con không xấu hổ hả?”
Bùi Oánh quay đầu nháy mắt vẻ dí dỏm với Trương Hoán rồi nàng lại nói với phụ thân: “ Con vội xem nhà mới, giao chàng cho phụ thân. Không cho phép phụ thân bắt nạt chàng” Nói xong Bùi Oánh quay sang nói chuyện với mấy huynh trưởng rồi kéo tay tỷ muội, di nương đi vào trong phủ.
Bùi Tuấn vờ bất lực nhìn con gái của mình đi vào trong phủ. Bùi Tuấn lắc đầu nói với Trương Hoán: “ Nha đầu này từ nhỏ đã được ta nuông chiều khiến ngươi thêm phiền toái” .
Trương Hoán mỉm cười nói: “ Thế thúc chỉ nhìn thấy vẻ yểu điệu ở nhà của nàng nhưng lại không nhìn thấy vẻ kiên cường của nàng. Nàng có thể ngày đêm ngồi trên ngựa hành quân với binh lính. Tất cả binh lính thủ hạ của ta đều cực kỳ bội phục nàng” .
Bùi Tuấn vuốt râu cười, ông ta quay đầu căn dặn trưởng tử và quản gia: “ Hãy chuẩn bị phòng khách, để binh lính vào trong phủ. Hãy chiêu đãi trọng thể, không được phép sai sót” .
Trưởng tử và quản gia của Bùi Tuấn vội vàng đi sắp đặt cho binh lính. Bùi Tuấn vỗ vỗ vai Trương Hoán nói: “ Nào vào đây. Tới thư phòng của ta. Hãy nói cho ta biết tình hình quận Vũ Uy” .
Thư phòng mới của Bùi Tuấn không có gì khác so với thư phòng cũ. Tất cả sắp đặt đều dựa theo thư phòng cũ. Bùi Tuấn chỉ có một thư phòng. Không phải là ông ta không cho phép ai bước chân vào thư phòng của mình. Thế nhưng người đủ tư cách không nhiều hơn mười người. Trương Hoán may mắn có đủ tư cách này. Thư phòng của Bùi Tuấn không rộng, bài trí vô cùng trang nhã. Màu sắc trong phòng chủ yếu là màu xanh nhạt. Trên tường có treo mấy bản thư pháp của Nhan Chân Khanh và Trương Húc, còn cả một bức tranh vẽ cảnh đối ẩm dưới gốc tùng do chính Bùi Tuấn vẽ. Tất cả đồ vật sắp đặt ngăn nắp, không một hạt bụi.
“ Hiền chất, mời ngồi” Bùi Tuấn cười ha hả mời Trương Hoán ngồi xuống. Mấy thị nữ dâng trà cho hai người. Đột nhiên Trương Hoán phát hiện ra một người đi theo sau Bùi Tuấn. Người đó chính là con trai thứ năm của Bùi Tuấn, Bùi Minh Viễn. Nói cách khác khi Trương Hoán hắn kể lại tình hình Hà Tây, Bùi Minh Viễn sẽ ở cạnh nghe. Liệu đây có phải là ám chỉ gì đó của Bùi Tuấn không? Vô số suy nghĩ xuất hiện trong đầu Trương Hoán. Chẳng lẽ Bùi Minh Viễn sẽ tới Hà Tây nhậm chức sao? Điều này hoàn toàn có khả năng. Bùi Minh Viễn rất am hiểu tình hình Tây Vực, cắm hắn vào Hà Tây, đó chính là lợi ích thực tế.
Nghĩ tới đó, Trương Hoán bình tĩnh thăm dò: “ Minh Viễn huynh cũng quay về thăm người thân vào ngày tết sao?”
“ Không phải vậy” Bùi Minh Viễn chắp tay cười nói: “ Minh Viễn không có chức tước, tới nay vẫn nhàn rỗi ngồi nhà. Khứ Bệnh huynh có thể dìu dắt ta không vậy?”
“ Minh Viễn huynh nói đùa. Con trai tả Tướng chính là bánh thơm. Tại sao lại không thể có chức được? Ta thấy Minh Viễn huynh ôm chí lớn. Những chức vụ bình thường không lọt vào mắt” .
Trương Hoán không nói tới chủ đề này nữa, hắn nói với Bùi Tuấn: “ Không biết Bùi tướng muốn biết những mặt nào của Hà Tây?”
Bùi Tuấn lấy từ trên án một quyên sách con, mở ra rồi cười nói: “ Đây là báo cáo tình hình chính sự của hiền chất. Tất cả những tình hình của Hà Tây đã được bẩm báo rất chi tiết. Ta không cần hỏi lại nữa. Ta chỉ muốn biết tương lai hiền chất chuẩn bị đối phó với Thổ Phiên thế nào? Bắt tay vào chuẩn bị từ chỗ nào?”
Nói xong Bùi Tuấn gấp báo cáo công tác lại, bưng chén trà, nhấp một ngụm, chờ Trương Hoán trả lời.
Trương Hoán cúi người cười nói: “ Ta mới lấy được Hà Tây, thế như cưỡi cọp. Hiển nhiên là muốn phát triển về tây nếu không sao lại bố cáo với người trong thiên hạ. Thế nhưng vấn đề quan trọng chính là thời cơ. Hiện tại dù người Thổ Phiên đã suy yếu nhưng đối với ta vẫn vô cùng hùng mạnh. Binh lính Hà Tây chỉ hơn một vạn, lương thực thiếu, lòng quân không yên, áo giáp, binh khí đều không đủ. Nếu không có một, hai năm nghỉ ngơi lấy lại sức thì e rằng ngay cả quận Vũ Uy duy nhất cũng phải bỏ. Năm đó lão tướng Tân Vân Kinh tài năng nhưng cũng phải chật vật chống đỡ bảo vệ Vũ Uy. Trương Hoán chỉ là một người non nớt, sao dám không biết đất rộng trời cao?”
Bùi Tuấn vuốt râu, khẽ gật đầu nói: “ Tuy nói nghé mới sinh không sợ hổ uy, thế nhưng nếu thực sự vuốt râu hổ, nhất định chỉ có con đường chết. Ngươi làm việc chững chạc khiến ta rất mừng. Ta cũng không muốn thúc ngươi hấp tấp tiến binh về Tây. Ngược lại ta sợ ngươi nóng vội, tổn thương nguyên khí. Ngươi nói một, hai năm ta thấy vẫn còn chưa đủ, ta thấy ít nhất cũng phải năm năm nghỉ ngơi lấy lại sức” .
Nói tới đây Bùi Tuấn đứng dậy, kéo tấm màn che trên tường ra. Phía sau tấm màn chính là bản đồ Lũng Hữu về phía tây, chiếm cả một vách tường. Bùi Tuấn cầm một que gỗ, chỉ vào địa khu Cửu Khúc Hoàng Hà nói: “ Sở dĩ quân Thổ Phiên hết lần này tới lần khác có thể xâm chiếm Lũng Hữu chính là nhờ có địa khu Cửu Khúc tiếp tế hậu cần, nhất là quận Tây Bình ( này là Tây Ninh ), vùng đất Hà Hoàng mầu mỡ, sản xuất ra nhiều lương thực. Quân Thổ Phiên bắt nữ tử người Đường chủ yếu là tới đây canh tác, cung cấp quân lương cho quân Thổ Phiên. Vào năm Thiên Bảo thứ sau, Ca Thư Hàn đã chiếm được thành Thạch Bảo khiến Đại Đường ta cuối cùng đã xây dựng nền tảng vững chắc để có thế chủ động chiến lược dẫn tới thắng lợi trong cuộc chiến trấn Bá Tiên và Tiểu Bột Luật. Vì vậy ta hy vọng ngươi có thể đánh chiếm được Hà Hoàng. Không chỉ đoạt được quyền chủ động chiến lược từ quân Thổ Phiên hơn nữa còn có thể có dân cư, tự cung cấp lương thực. Tới lúc đó ngươi sẽ thật sự có cơ hội ngang bằng với Vi gia ở Lũng Hữu” .
Trương Hoán yên lặng, chăm chú nhìn địa khu Hà Hoàng. Bùi Tuấn nói rất đúng. Mặc dù hành lang Hà Tây tuy đồng cỏ tốt tươi chăn nuôi gia súc nhưng đất đai trồng trọt rất ít. Hơn nữa dân cư của Hà Tây chủ yếu là người Khương cùng người Đảng Hạng. Trong khi đó tương lai sau này hắn chỉ có thể dựa vào người Hán. Nếu không thể thu hút một lượng lớn di dân từ Trung nguyên, một khi không đủ dân cư, không đủ nguồn mộ lính, sớm muộn gì cũng là tử huyệt của hắn. Bây giờ chỉ cần hắn chiếm được Hà Hoàng. Những thứ khác không nói, gần một trăm vạn nô lệ người Đường chính là nguồn tài nguyên phong phú.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.