Danh Môn

Quyển 3 - Chương 242: Vạn lý cô quân

Cao Nguyệt

26/03/2013

Tề Lộc tiến lên thi lễ, uyển chuyển khuyên hắn: “ Trước kia dân chúng tạo phản, Vương gia lập tức liền phái binh tiêu diệt, bọn họ không thành công mà ôm hận. Nhưng nay thì đại quân ở ngoài, Thục Trung trống rỗng. Quan trấn thủ Chu Phượng Các lại chỉ có vậy. Thuộc hạ chính là sợ thanh thế tạo phản càng lúc càng lớn. Hơn nữa năm ngoái Du Châu Binh Mã Sử Lưu Tiềm thất bại sau khi tạo phản thì tung tích không rõ, vạn nhất hắn ...”

“ Tốt lắm, đừng nói nữa!” Chu rất không cao hứng cắt đứt lời của Tề Lộc. Hắn đứng lên chắp tay sau đít đi qua đi lại bên trong trướng để lộ trong lòng thập phần phiền muộn.

Hắn rất rõ ràng em họ của mình Chu Phượng Các là người vô năng mà còn nhát gan. Nếu như chuyện thực sự ầm ĩ hơn thì hắn khẳng định sẽ phải trấn áp không ngừng. Nhưng muốn cho hắn liền như vậy từ bỏ tiến công Lũng Hữu thì trong bụng lại có chút không cam lòng. Nội tâm Chu Thử thập phần mâu thuẫn, hắn đi qua đi lại mà lông mày nhăn tít.

Tề Lộc đứng bên cạnh nhìn thấy vẻ mặt nên hiểu rõ tâm tình của hắn, liền mềm giọng khuyên nhủ: “ Kỳ thật Vương gia có thể coi tiến công Lũng Hữu như là một sách lược, một kế sách để cướp lấy Hán Trung. Lũng Hữu là phụ, Hán Trung là thực sự. Như vậy cho dù không chiếm được Lũng Hữu, Vương gia cũng đã đại công cáo thành. Hiện tại mấu chốt là căn cơ không thể để mất. Một khi mất Thục Trung, thuộc hạ lo lắng quân đội sẽ bất ngờ làm phản!”

Có lẽ là câu nói sau cùng của Tề Lộc đã tác động đến hắn. Sắc mặt Chu Thử thay đổi vài lần, rốt cục thở thật dài “ Được rồi! Lần này đành tha cho tênTrương Hoán kia.”

Hắn cầm lên một cái lệnh tiễn, ném ra ngoài cửa trướng cho Thị vệ trường, lành lạnh hạ lệnh: “ Truyền mệnh lệnh của ta, lệnh cho Nguyên soái hậu quân Vương Đại Hữu hoả tốc quay về Thành Đô trấn áp phản loạn. Phàm là những ai tham gia cùng bọn tạo phản, ngay cả người nhà của hắn cũng giết sạch để răn bảo mọi người!”

Tháng mười năm Tuyên Nhân thứ sáu, Trương Hoán sau khi chiếm lĩnh Thành Đô đã lệnh Chu Phượng Các phái người bẩm báo Chu Thử, báo cáo hai mươi vạn dân chúng Thục quận tạo phản lan đến mấy quận chung quanh. Chu Thử biết sự kiện trọng đại lập tức phái mười vạn đại quân xuôi nam trấn áp dân loạn. Nhưng đại quân tại bến đò Phù Thủy huyện Hưng Thịnh thì lại đột nhiên bị năm vạn quân Tây Lương phục kích. Quân Chu Thử đại bại, tử thương nặng nề, kẻ đầu hàng vô số kể. Chủ tướng Vương Đại Hữu bị chết trong loạn quân.

Tiêu diệt tiền quân của Chu Thử, Trương Hoán lập tức hạ lệnh cho đại tướng Lận Cửu Hàn dẫn một vạn quân hỏa tốc bắc tiến. Nhân đà chiến thắng liền chiếm lĩnh căn cứ hậu cần của Chu Thử ở huyện Giang Dầu, đoạt lương thảo của Chu Thử, cắt đứt đường hắn về nam.

Chu Thử cho đến lúc này mới như tỉnh mộng. Hắn nổi trận lôi đình nhưng lại không thể tránh được. Tin tức Thục Trung bị chiếm, lương thảo bị cắt nhanh chóng truyền khắp toàn quân. Lòng quân của Chu đại loạn, bộ tướng Hàn Nghĩa dẫn ba vạn người lên bắc đầu hàng quân phòng thủ Lũng Hữu. Giờ phút này, quân Tây Lương ở Võ quận đã tăng binh đến tám vạn người. Đại quân ép hướng Văn quận, Chu Thử trong lo ngoài loạn, hai mặt thụ địch, tất cả rơi vào đường cùng. Hắn đành phải dẫn ba vạn quân tâm phúc cả đêm vứt bỏ doanh mà chạy, vượt qua Khương Thủy muốn từ phía nam Võ quận nhanh chóng tiến vào Hán Trung.

Nhưng ngoài dự đoán mọi người chính là, tám ngàn quân Tây Lương đóng ở nơi đây lại chủ động từ bỏ quan ải, đem Chu Thử thả về Hán Trung

Ngày hai mươi lăm tháng mười năm Tuyên Nhân thứ sáu, tàn quân của Chu Thử trấn thủ Văn quận đầu hàngquân Tây Lương . Đến lúc này, ba mươi sáu quận Thục Trung đều thuộc sở hữu Trương Hoán. Lũng Hữu cùng Thục Trung liền thành một thể, tình hình các thế lực của Đại Đường trong vòng một tháng hoàn toàn biến đổi lớn.

Ngay khi Trương Hoán ở Thục Trung mở kho phát lương trấn an dân chúng, Hà Tây lại đột nhiên truyền đến một tin tức khiến hắn vô cùng kinh ngạc.

So sánh với việc Trương Hoán gian nan hành quân ngàn dặm thì tiến công Hà Tây lại thuận lợi nhiều lắm. Bởi vì binh lực tộc Thổ Phiên tại Hà Tây bị điều động phần lớn đến An Tây chống lại sự tiến công của quân Hồi Hột , sau khi Vũ Uy thất thủ thì Đô đốc Hà Tây Luận Tất Giáp Tàng liền từ bỏ Trương Dịch mà lui binh đến quận Tửu Tuyền. Lại điều động binh lực hai quận Đôn Hoàng, Tấn Xương tập kết tại Tửu Tuyền. Như vậy, trong tay Luận Tất Giáp Tàng liền có hơn ba vạn quân. Hắn vừa tử thủ Tửu Tuyền vừa phái người đến La Ta cầu cứu. Không ngờ, cánh quân của Vương Tư Vũ từ Kỳ Liên Sơn đi đường vòng phía nam quận Đôn Hoàng một đòn chiếm lĩnh thành trì trống rỗng không quân, chặt đứt đường lui của Luận Tất Giáp Tàng.

Trong lúc đại quân Hạ Lâu Vô Kỵ dừng ở Trương Dịch, chuẩn bị cùng Vương Tư Vũ trước sau giáp công Tửu Tuyền, chiến dịch đại quân của Chu Thử xâm lấn Lũng Hữu nổ ra. Để tránh cho Lũng Hữu phát sinh chuyện ngoài ý muốn, Hạ Lâu Vô Kỵ liền ngừng tiến công, hai quân chuyển sang trạng thái giằng co.

Đầu tháng mười một, trận tuyết lớn đầu mùa ở Tây Vực bay lả tả phủ xuống. Dải đất Hà Tây biến thành cánh đồng tuyết và biển băng. Cùng với việc tộc Thổ Phiên và Hồi Hột tại An Tây đang đánh giằng co bởi vì tuyết lớn nên dần dần im ắng, chiến dịch mùa thu ở khu vựa Tây Vực cũng tạm thời gián đoạn.

Dải đất Hà Tây sau trận tuyết lộ ra vẻ xinh đẹp khác thường. Bầu trời vạn dặm không mây, xanh thẳm dường như bao trùm cả mặt đất. Dưới bầu trời, Kỳ Liên sơn cao ngất, thảo nguyên mênh mông, cây cối, con sông cùng thôn trấn rất thưa thớt người ở đều ngập tràn trong buổi sáng giá lạnh, đắm chìm trong ánh sáng chói mắt cùng bóng râm màu lam nhạt.

Quận Trương Dịch ở vào giữa dải đất Hà Tây, nơi này cũng là bãi nuôi ngựa lớn nhất cả Hà Tây. Đại thảo nguyên kéo dài mấy trăm dặm, nguồn nước sung túc, bãi cỏ tươi tốt. Chính chỗ này từng là nguồn không ngừng cung cấp chiến mã cho kỵ binh Đại Đường.

Đường lớn từ Vũ Uy đến Trương Dịch đi ngang qua thảo nguyên. Để phòng ngừa dọc đường đi vì tuyết lớn bao trùm làm bị lạc mất phương hướng, trong thời kỳ Khai Nguyên thì Hà Tây Tiết Độ Sứ Vương Trung Tự đặc biệt sai người trồng hai bên đường đi đủ loại cây dương của người Hồ. Ngày nay đám dương thụ đã biến thành những cây cổ thụ chọc trời. Từ trên cao nhìn xuống hai hàng hồ dương thụ kéo dài mấy trăm dặm phảng phất trên hành lang Hà Tây có một con đường băng mỏng mảnh.

Một ngày kia, trên con đường đi Dịch Quận nay đã thuộc Trương Hoán quản lý có một đội quân ước năm nghìn kỵ binh chậm rãi đi tới. Người cầm đầu đúng là Trương Hoán mới từ Thục quận chạy tới. Hắn nhận được tin báo khẩn cấp của Hạ Lâu Vô Kỵ , có mười mấy vị khách đặc thù đến quận Trương Dịch.



Từ xa đã nhìn thấy thành trì quận Trương Dịch. Một đội kỵ binh từ cửa thành vọt ra, trong thế giới tuyết trắng mênh mông thì lại càng dễ thấy được. Đội ngũ càng ngày càng gần, khôi giáp quân Đường sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời rạng rỡ. Người cầm đầu đúng là đại tướng số một của Trương Hoán - Hạ Lâu Vô Kỵ. Hắn chạy như bay đến trước mặt Trương Hoán rồi phiên thân nhảy xuống ngựa mà quì một gối chào theo nghi thức quân đội: “ Thuộc hạ tham kiến đô đốc!”

Trương Hoán vội vàng xuống ngựa đỡ hắn lên rồi đập vào vai một cái mà cười nói: “ Nghe nói ngươi thực sự cưới một nữ nhân tộc Thổ Phiên làm tiểu thiếp, nhưng bị người ta nửa đêm mưu sát trên giường.”

Hạ Lâu Vô Kỵ mặt đỏ lên, cẩn thận nói: “ Kỳ thật không phải người tộc Thổ Phiên. Cha mẹ của nàng đều là nô lệ người Hán. Lần này tiến công Trương Dịch, cha mẹ bị người tộc Thổ Phiên giết chết, thuộc hạ thấy nàng lẻ loi hiu quạnh liền thu dụng nàng. Đại chiến trước mặt nên thuộc hạ không dám nạp thiếp.” “ Nói không sai, đại chiến trước mặt thì người làm chủ tướng càng cần cẩn thận hành sự.” Trương Hoán gật đầu, hắn quay đầu sang Mạnh Giao cùng đi với hắn vẫy vẫy tay nói: “ Ngươi lại đây đi!”

Mạnh Giao xuống ngựa đi nhanh đến chờ đợi Trương Hoán thu xếp.

“ Mạnh Giao sau này chính là Thứ Sử Trương Dịch kiêm giám sát Hà Tây. Từ hôm nay ngươi đem công việc chuyển giao cho hắn đi!”

“ Thuộc hạ tuân lệnh!” Hạ Lâu Vô Kỵ quay sang Mạnh Giao chắp tay cười nói: “ Làm người mỗi ngày đối phó những cáo trạng này làm đầu ta đều muốn bể, cuối cùng cũng có tiên sinh trong coi.”

Mạnh Giao cũng vội vàng cúi người hành lễ, “ Ta lần đầu tự mình trông coi, nhược bằng có chỗ thiếu sót thì mong tướng quân giúp đỡ.”

Trương Hoán thấy hai người chung sống rất tốt bèn cả cười mà nói: “ Đi thôi! Vừa đi vừa nói chuyện.”

Mọi người lên ngựa chậm rãi nhằm hướng thành Trương Dịch chạy tới. Trước khi tộc Thổ Phiên chiếm lĩnh thì Trương Dịch là thành trì quan trọng tại mảnh đất Hà Tây. Thành trì được xây dựng cao lớn mà chắc chắn, dân cư hơn hai vạn người chủ yếu là người Hán và người Khương . Sau khi tộc Thổ Phiên chiếm lĩnh vùng Hà Tây, Trương Dịch liền trở thành cứ điểm đầu cầu của dân tộc Thổ Phiên tiến công Đại Đường. Là trung tâm của tộc Thổ Phiên thống trị địa khu Hà Tây nên dân cư ngược lại có vẻ gia tăng. Dân số bên trong thành có hơn mười vạn người, bảy phần là nô lệ người Hán chuyên đi nuôi ngựa cho lãnh chúa tộc Thổ Phiên.

Quân đội liền nhanh chóng tiến vào bên trong thành. Bên trong thành cũng bị tuyết trắng bao trùm làm trên đường lớn khó nhìn thấy một ai đi đường nên để lộ thập phần vắng lạnh. Phòng ốc cũng rất cũ nát, không có hoạt động buôn bán gì. Thỉnh thoảng có thể nhìn thấy một vài người tiến vào mấy gian phòng hỏng. Đây là một số thương nhân Lũng Hữu khôn khéo đang dùng vật dụng hàng ngày giá rẻ đổi lấy da thú cùng dược liệu của người Khương. “ Bọn họ là từ nơi nào ở An Tây đến? Đó là những người nào?” Mắt thấy sắp đến soái phủ của Hạ Lâu Vô Kỵ, Trương Hoán rốt cục hỏi mục đích tới đây.

“ Khởi bẩm đô đốc, người đó là con của An Tây đô hộ Tào Lệnh Trung - Tào Hán Thần. Tổng cộng có mười bảy người từ Sơ Lặc mà đến, ước chừng đi hơn một tháng.”

Hạ Lâu Vô Kỵ nói xong, hai người đều im lặng. Tào Hán Thần, bản thân nó chính là một cái tên cực kỳ bi tráng. Sau khi xảy ra loạn An Lộc Sơn, Đại Đường bị buộc từ bỏ Tây Vực. Dân tộc Thổ Phiên xuất binh chiếm lĩnh Hà Hoàng, Hà Tây, cũng chiếm lĩnh cả bốn trấn An Tây. Ở phương bắc người Hồi Hột chiếm lĩnh Bắc Đình, phía tây thì Đại Thực khống chế đến tận phía đông Thông Lĩnh. Đó là thời kỳ Tây Vực của Đại Đường bị đàn sói xâu xé, bộ phận quân Đường ở lại Tây Vực lại thủy chung không quên ghi nhớ cố thổ của mình. Bọn họ bất khuất đấu tranh, đánh nhau với tất cả ngoại tộc xâu xé Đại Đường, bảo vệ được lãnh thổ Đại Đường. Bọn họ thậm chí đã bị người trong nước quên lãng, biến mất trong trí nhớ mọi người. Nhưng bọn họ lại thực thật sự tồn tại. Hà Tây Tiết Độ Sứ Chu Đỉnh, An Tây đô hộ Tào Lệnh Trung, Bắc Đình đô hộ Nhĩ Chu Mỗ vẫn có các tướng sĩ Đại Đường đi theo. Chính sự tồn tại của bọn họ chứng tỏ việc Đại Đường đoạt lại An Tây là hợp lý hợp pháp.

“ Tào tướng quân!” Hạ Lâu Vô Kỵ nhìn về phía một người ngồi ở trên bậc thang đằng xa mà vẫy vẫy tay. Người kia thấy mấy trăm kỵ binh lại đây bèn vội vàng đứng lên, chỉ thấy hắn ước hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, thân thể cao gầy, nước da ngăm đen, trong mắt ẩn hiện một loại buồn bã kín đáo.

Đoàn người đi tới trước bậc thang, Hạ Lâu Vô Kỵ nhảy xuống ngựa kéo hắn đến chỗ Trương Hoán rồi giới thiệu: “ Đô đốc, vị này chính là tướng quân Tào Hán Thần từ Sơ Lặc tới.” Hắn lại quay sang Tào Hán Thần giới thiệu Trương Hoán “ Tào tướng quân, đây là người mà ngươi muốn tìm, Lũng Hữu và Hà Tây Tiết Độ Sứ Trương đại tướng quân.”

Tào Hán Thần ngây ra nhìn Trương Hoán, đột nhiên hắn bụp một cái quỳ xuống nặng nề dập đầu lạy Trương Hoán ba cái khóc thất thanh mà nói: “ Thỉnh Đại Tướng quân phát binh An Tây, thu hồi cố thổ Đại Đường. Một vạn quân hộ chúng ta đêm ngày hy vọng, đã hy vọng hai mươi năm nay rồi.”

Trương Hoán ánh mắt cũng hơi đỏ, hắn vội vàng nâng Tào Hán Thần lên, thành khẩn nói: “ Ta và các ngươi giống nhau, từ nhỏ đã lập chí thu hồi cố thổ. Các ngươi yên tâm, ta chuẩn bị chiến đấu ba năm chính là vì một ngày đó. Nếu đại quân đã tây tiến thì cũng sẽ không có điểm cuối.”

Tào Hán Thần lau đi nước mắt lấy ra từ trong lòng ngực một phong thơ đưa cho Trương Hoán rồi nói: “ Đây là thư cha ta viết cho Đô đốc. Mời Đô đốc xem qua.”

Trương Hoán tiếp nhận thư, vỗ vỗ bả vai hắn “ Đi! Chúng ta đi vào nói cho kỹ càng.”

Mấy người đi vào quan nha, nơi này vốn là phủ đô đốc Cam Châu của Đại Đường. Sau khi trở thành Hà Tây đô đốc phủ của tộc Thổ Phiên thì nó chiếm đất diện tích khá lớn, nhưng vẫn duy trì nguyên trạng Cam Châu đô đốc phủ .

Mọi người vào phòng chính ngồi xuống. Mấy tên thân binh chia nhau bưng trà nónglên. Trương Hoán nhấp một ngụm trà nóng cho ấm người, lấy ra phong thư Tào Hán Thần đưa. Hắn vừa xé ra xem vừa hỏi: “ Sơ Lặc ( Khách Thập Tân Cương ngày nay) cách nơi này xa vạn dặm, các ngươi làm thế nào mà biết ta xuất binh Hà Tây?”



Tào Hán Thần vội vàng cúi người đáp: “ Hơn một tháng trước, có mấy người thương nhân Hồi Hột đến Sơ Lặc bán ngựa. Nghe bọn họ nói Đại Tướng quân cùng Hồi Hột đánh tộc Thổ Phiên.”

Trương Hoán gật đầu rồi mở thư ra. Thư do nguyên An Tây đô hộ Tào Lệnh Trung viết. Đơn giản giới thiệu bọn họ cùng người tộc Thổ Phiên đánh nhau. Từ năm Chí Đức thứ hai cùng người tộc Thổ Phiên giao chiến hơn hai mươi lần, lực lượng dần dần suy kiệt. Hiện tại nam nữ lão ấu chỉ còn hơn ba vạn người. Binh lính không quá năm nghìn, cố thủ trấn Sơ Lặc, khẩn cầu Trương Hoán nghĩ đến lòng trung thành của bọn họ với cố quốc mà tiến đánh về hướng Tây Vực.

Trương Hoán gập thư lại, do dự một hồi rồi lại hỏi: “ Hà Tây Tiết Độ Sứ Chu Đỉnh sứ quân hiện tại có ở đó không?”

Tào Hán Thần lắc đầu “ Chu lão tướng quân ba năm trước đây đã qua đời, nguyên Bắc Đình đô hộ Nhĩ Chu Mỗ thì năm năm trước vì bảo vệ trấn Vu Điền mà bỏ mình. Cả An Tây chỉ còn lại có trấn Sơ Lặc vẫn còn trong tay chúng ta. Những nơi khác đã toàn bộ bị người tộc Thổ Phiên chiếm lĩnh.”

“ Ta hiểu rồi, ngươi yên tâm. Ta vẫn là câu nói kia. Hiện tại dân tộc Thổ Phiên nội loạn, chính là cơ hội cho chúng ta đoạt lại An Tây, ta sẽ không vứt bỏ cơ hội này. Có điều hiện đã vào mùa đông, đại quân hành quân bất lợi. Chỉ có thể đợi đến đầu mùa xuân tái chiến!”

Nói đến đây, Trương Hoán lại mỉm cười tiếp tục: “ Tào tướng quân đã đi xa vạn dặm mà đến thì ta cho dù như thế nào cũng muốn mang ngươi về kinh một chuyến. Để triều đình biết, Đại Đường An Tây chúng ta không hề bị mất đi.”

Trường An, Đại Minh Cung Chính Sự Đường, cơ cấu quyền lực tối cao của Đại Đường giờ phút này không khí thập phần khẩn trương nghiêm túc. Ngoại trừ Chu Thao trẻ tuổi nhất vừa mới quay trở về Hán Trung, còn lại sáu vị thành viên nội các đều tụ tập một chỗ. Còn có Thái Hậu Thôi Tiểu Phù cũng ngồi đó.

Đây đã là lần thứ ba nội các tập hợp bàn bạc giải quyết việc Trương Hoán cướp lấy Thục Trung. Hai lần trước là do Chu Thao ra sức yêu cầu triều đình xuất binh chinh phạt Trương Hoán, bởi vì sự khác nhau quá lớn nên kết thúc trong không vui; lần thứ hai chính là bốn người Thôi Ngụ, Vương Ngang, Chu Thao, Vi Ngạc bốn người kiên quyết đưa ra bàn việc Trương Hoán thay thế Vi Ngạc gia nhập nội các.

Mà lần này đây chính là do Thái Hậu Thôi Tiểu Phù tạm thời đề nghị triệu tập.

Tình hình Thục Trung đột biến khiến cho bọn họ đã không cách nào lại giữ im lặng đối với hành vi của Trương Hoán. Trải qua vài lần bàn bạc, mỗi người đều tâm tình phức tạp, suy nghĩ về vận mệnh quốc gia của Đại Đường cùng lợi ích gia tộc.

Ba năm trước đây phát sinh sự kiện Thôi gia chia rẽ là một lần ảnh hưởng cực kỳ sâu sắc. Nó hoàn toàn biến đổi vận mệnh chính trị Đại Đường. Nếu như nói Trương gia xuống dốc đại biểu cho thế gia bắt đầu đi trên đường xuống dốc, vậy Thôi gia phân chia làm cho quân phiệt tuyệt không thể cùng Bùi Tuấn nắm hết quyền hành. Vậy là ý nghĩa thế gia đã thập phần suy yếu tham gia triều chánh chỉ còn lại có một vẻ bên ngoài.

Mà hiện tại, Thục Trung đại biến đã khiến cho bản đồ thế lực Đại Đường vốn đã vỡ vụn lại một lần nữa bị phá vỡ. Mọi người mới đột nhiên có cảm giác kinh ngạc. Trương Hoán ba năm đều không có tiếng tăm gì lại nhảy vọt mà trở thành thế lực đứng thứ hai ở Đại Đường, làm cho trong đấu tranh quyền lực khó bề phân biệt lại tăng thêm biến số mới.

Hai năm gần đây, quân phiệt địa phương bành trướng, loạn trong triều bất thình lình bộc phát. Thế gia triều chánh sắp đi đến cuối con đường , Lý thị Hoàng tộc ngày càng càng tăng thêm nhu cầu quyền lực, manh mối địa phương phân chia bắt đầu xuất hiện. Nội các đầy quyền lực từ từ bị đẩy ra rìa, làn gió sát nhập ruộng đất lại một lần nữa tăng vọt. Tài chính thu vào ngày càng khô kiệt, các loại chính lệnh mâu thuẫn chồng chéo nhau liền nảy sinh.

Đủ các loại việc, quy luật cũ bị phá bỏ mà trật tự mới chậm chạp không cách nào sinh ra bởi hỗn loạn khiến cho tất cả quan viên đều thập phần mờ mịt, nghi hoặc. Đại Đường nên đi về đâu?

Thôi Ngụ mơ màng, hắn rốt cục thoát khỏi bị Thôi Viên giật dây, đồng thời giành được tự do thì cũng mất đi sự ủng hộ của gia tộc và quyền lực của Tể Tướng. Mới chỉ dựa vào vẻn vẹn vốn ban đầu do Thôi Viên lưu lại về quyền lên tiếng đối với Binh bộ . Như vậy, vì Thôi Khánh Công chia rẽ Thôi gia làm Thôi Viên thổ huyết rồi ngã bệnh thì hắn không biết nên cảm thấy mừng như điên hay một chút hối hận?

Vi Ngạc không chỉ có bị mờ mịt, hơn nữa tràn ngập mất mát. Ông này từng là người đứng đầu đại thế gia đứng thứ ba giờ phút này đã mất đi tất cả căn cơ cùng quyền lực, chỉ còn có một hàm Thượng Thư Hữu phó xạ. Lúc này quyền lực của ộng thậm chí so ra vẫn còn kém con mình. Lão bị Thôi Khánh Công miệt thị, bị Chu Thử miệt thị, bị Trương Hoán miệt thị, lão cảm giác được chính mình bị mọi người miệt thị. Tất cả chỉ bởi vì lão đã không có tư cách ngồi ở trên vị trí đại biểu cho quyền lực cùng thực lực.

Đương nhiên không biết làm thế nào nhất, mỏi mệt nhất chính là Hữu Tể Tướng Bùi Tuấn. Sau khi lão ra tay phá bỏ sự cân bằng vận mệnh quyền lực thế gia để độc tài quyền to, lão mới phát hiện mọi chuyện còn xa không có đơn giản như lão nghĩ. Tất cả mâu thuẫn kín đáo ẩn giấu trong thế gia triều chánh, sau khi áp chế lực lượng bọn họ đã từ từ biến mất thì những mâu thuẫn này đua nhau bộc phát ra. Trong đó nghiêm trọng nhất chính là triều đình bất lực không ngăn cản nổi sự trỗi dậy của thế lực cát cứ ở các địa phương.

Ba năm vừa rồi ông ta được nhấm nháp sự ngọt ngào của quyền lực. Nhưng lại cảm nhận được áp lực cực lớn. Lão tựa như một người dập tắt lửa, một người chạy lang thang khắp điểm cháy ở các nơi mà lại lực bất tòng tâm. Sức lửa càng ngày càng lớn mà lão đã lâm vào tình trạng kiệt sức .

Đương nhiên, cú vấp ngã của Chu Thử làm lão cảm thấy mừng thầm. Một thanh kiếm sắc treo trên đỉnh đầu biến mất, nhưng mà Trương Hoán quật khởi lại khiến cho lão cảm thấy một mối uy hiếp. Nhất là tầm nhìn xa và sự sắc bén khi hắn đẩy Chu Thử rơi vào tuyệt lộ rồi lại thả về Hán Trung khiến cho Bùi Tuấn không khỏi cảm thấy lạnh sống lưng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Danh Môn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook