Chương 27
Tĩnh Thủy Biên
29/03/2022
Về sau Hứa Kinh Trập nhận ra có thể đã có chút hiểu lầm trong chuyện này.
Trước đó khi Trương Mạn tìm Dương Kiệt Thụy để thương lượng về chuyện đính hôn sớm, Dương Kiệt Thụy chắc hẳn đã mặc nhận rằng Hứa Kinh Trập đã bàn bạc với Lương Ngư rồi nên lúc nói chuyện này với Lương Ngư, anh ta không hề nhắc tới thái độ của ekip cũng như bản thân Hứa Kinh Trập. Vì vậy Lương Ngư hiểu nhầm thành Hứa Kinh Trập chưa biết gì, mới tự quyết định kết hợp sinh nhật cùng đính hôn để tặng anh một niềm vui bất ngờ.
Không nhắc tới những cái khác, viên “trứng bồ câu” trên tay Hứa Kinh Trập hẳn là do Lương Ngư bỏ tiền thật bạc thật ra mua. Điều này khiến anh đeo nhẫn mà tay nặng trĩu.
Bên Lương Ngư lại không nói năng gì. Phim điện ảnh của hắn kiếm được tiền, hiển nhiên là muốn mua gì thì mua nấy. Dù sao sớm muộn gì cũng phải đính hôn, mua trước hay mua sau đâu khác gì nhau. Hơn nữa hắn đeo nhẫn đính hôn cho Hứa Kinh Trập thì mọi người bên ngoài đều biết hắn mới là “chồng”. Những cái khác không quan trọng, địa vị phải xác định trước mới được.
Lương Ngư yêu cầu Hứa Kinh Trập ngoài thời gian quay phim thì nhất định đi đâu cũng phải đeo “trứng bồ câu”. Hứa Kinh Trập có chút khó xử: “Nó to quá, không tiện làm rất nhiều việc. Tôi sờ mặt thôi cũng sợ quệt phải.”
Lương Ngư: “Cần anh làm việc à? Chu Hiểu Hiểu để làm gì?”
Chu Hiểu Hiểu không hiểu sao bị nhắc tên cảm thấy mình rất oan ức. Cô thấy vấn đề ở đây không phải là có người hỗ trợ hay không mà là đeo cái nhẫn đó, tay Hứa Kinh Trập cứ như bị phong ấn vậy!
Ảnh và video cảnh đính hôn hôm sinh nhật Hứa Kinh Trập chẳng cần tới bên đoàn làm phim tung ra thì đã sớm tràn lan trên các trang mạng xã hội lớn. Với tư cách hai nam diễn viên có độ nhận diện cao nhất trong showbiz nội địa, ngoài ảnh chỉnh sửa và GIF ra, fan còn viết một đống truyện ngắn, cắt ghép một đống clip đăng lên Super topic.
Năng lực chỉnh ảnh của fansite hai nhà đều thuộc hàng đỉnh chóp trong giới, tốc độ ra ảnh nhanh như tên lửa, thậm chí còn đi so bì lẫn nhau. Hot search Weibo tối đó coi như sập. Sinh nhật Hứa Kinh Trập lại từ mùng 5 tới rạng sáng mùng 6, khiến nhân viên lập trình cũng không kịp tăng ca, sập một phát là tới thẳng ngày hôm sau.
Chu Hiểu Hiểu tối đó sau khi Weibo sập bèn dứt khoát chuyển chiến trường. Trong “Kho thóc của Cá nước vui vầy” chẳng có gì đáng xem. Lướt qua lướt lại đều là ổ meme sóc đất Macmot[1]. Lần này vì là đính hôn hàng thật giá thật nên trong topic đã không thể khống chế tốc độ xe được nữa. Mọi người xây nhà trên Sao Hỏa đã bành trướng tới mức muốn độc chiếm vũ trụ rồi. Chu Hiểu Hiểu vẫn tương đối bình tĩnh, sau khi thoát ra thì qua bên topic “Chết chìm rồi”. Topic anti những lúc như này sẽ có cảm giác hoang tàn. Mọi người cũng chẳng hề đoàn kết, ngay cả chút an ủi “truyền lửa” cho nhau cũng không có. Song vẫn có người đăng video với hình ảnh lên, phía dưới lác đác vài bình luận.
(Xe: ám chỉ cảnh H trong fanfic, đam mỹ
Xây nhà: trái ngược với xập phòng, xập nhà. Ý chỉ tăng thêm fan, thu hút thêm fan hoặc fan dựa vào những tư liệu mình có để gia tăng nền tảng căn cứ ủng hộ cp hoặc idol mình)
“…….. Mắt Bự còn chưa chặn cái video này à? Có khác gì quay đoạn dạo đầu phim porn đâu. Không hổ là Ảnh đế.”
(Mắt Bự: cách gọi Sina, công ty quản lý Weibo do logo của công ty này là hình 1 con mắt)
“Ngư Sản cũng kính nghiệp thật đấy, có thể nút lưỡi với Mợ Sấm giả tạo đó.”
“Đây cũng không phải lần đầu hôn. Lúc mới lộ chuyện chẳng phải còn có cái nụ hôn thế kỷ đó à. So với cái này, nụ hôn thế kỷ kia còn trong sáng chán.”
“Lúc đấy vừa nhìn đã thấy giả! Pha-ke! Mắt tôi thật sự mù quá sớm rồi! Lần này chắc chắn là thật! Tèo rồi! Tôi đã nhiễm bẩn! Lần này tôi mù hoàn toàn rồi!”
“……….. Ở đây chết chìm rồi. Lũ fan CP đừng có vào đây đóng giả anti truyền bá luận điệu từ hàng pha-ke thành tình yêu đích thực nữa đi?! Bọn này không đớp đâu! Phụt!!”
Mắt Chu Hiểu Hiểu dừng lại ở dòng chữ “từ hàng pha-kè thành tình yêu đích thực”, biểu cảm như chợt bừng tỉnh, thầm nghĩ: Trình độ đớp thính còn không bằng “Chết chìm rồi” mấy người. Sao tôi lại không nghĩ tới chiều hướng này chứ?!
Bên ngoài thì mưa gió bão bùng, lửa cháy bập bùng nhưng một lợi ích của việc ở trong đoàn phim chính là rất ít chuyện có thể thật sự quấy nhiễu tới diễn viên.
Tối đó sau khi Lương Ngư cầu hôn, tất cả mọi người đều ăn ý để dành thời gian riêng tư cho cặp “chồng chồng chưa cưới”. Hứa Kinh Trập đeo “trứng bồ câu”, ôm một đống quà, rõ ràng còn chưa tỉnh táo hẳn sau “sự kiện bất ngờ” vừa rồi, mãi cho tới khi Lương Ngư hỏi anh có muốn gọi điện cho Trương Mạn không.
“Cần dập bớt hot search.” Lương Ngư nhắn tin cho Dương Kiệt Thụy, nói chuyện với giọng điệu giải quyết công việc: “Nếu không sẽ phiền phức lắm.”
Hứa Kinh Trập nghĩ thấy cũng có lý. Anh thu dọn quà cáp xong, lại nhìn “trứng bồ câu” trên tay, cuối cùng vẫn không kìm được nên hỏi: “Chiếc nhẫn này bao nhiêu tiền vậy?”
Lương Ngư không ngẩng đầu, trả lời: “Không đắt lắm. Tôi mua từ sớm rồi.” Hắn nói xong thì ngẩng lên nhìn Hứa Kinh Trập, hỏi, “Anh sợ cái gì? Tôi yêu cầu anh chiết khấu hay là giục anh trả lại tiền?”
“……..” Hứa Kinh Trập phát hiện thấy, Lương Ngư chỉ đáng tiếc ở chỗ là có miệng.
Lương Ngư vẫy tay gọi anh: “Anh qua đây.”
Hứa Kinh Trập do dự một hồi nhưng rồi vẫn đi qua. Sau khi anh lại gần thì lập tức bị Lương Ngư nắm lấy tay. Người kia nhìn chiếc nhẫn của anh, nét mặt có vẻ khá thỏa mãn. Hắn hỏi Hứa Kinh Trập: “Đẹp không?”
Hứa Kinh Trập chỉ đành bảo: “Hơi lớn quá……. Kim cương “trứng bồ câu” không hợp để đàn ông đeo cho lắm.”
“Không hợp chỗ nào cơ?” Lương Ngư có chút tức giận. Hắn đưa tay chỉ vào viên kim cương, “Vừa to, vừa sáng, nhìn là thấy đắt.”
Hứa Kinh Trập: “………”
Lương Ngư: “Dù sao chúng ta vốn cùng phải đính hôn, với bên ngoài thì sớm hay muộn cũng không quan trọng gì. Thầy Hứa phải học theo tôi, chuyên nghiệp chút đi.” Hắn còn cực kỳ kiêu ngạo bổ sung một câu, “Sớm cho tôi một danh phận không tốt sao?”
Hứa Kinh Trập bị chữ “danh phận” của hắn chọc cười. Anh cố ý nhéo đầu ngón tay Lương Ngư, đùa đùa nói: “Vậy chúng ta bây giờ tính là gì đây? Hữu danh vô thực?”
(Hữu danh vô thực: chỉ có danh, có tiếng nhưng thực sự lại không có gì)
Lương Ngư ngẩn người. Hắn nhướn mày đầy mờ ám, nửa thật nửa giả nói: “Nếu thầy Hứa có vấn đề với “hữu danh vô thực” thì tôi cũng không ngại “phim giả tình thật” đâu.”
Hứa Kinh Trập rõ ràng không ngờ được Lương Ngư sẽ đáp lại câu “hữu danh vô thực” của mình, càng không thể ngờ đối phương còn ném ra “phim giả tình thật” để chặn lời mình. Trong giây lát, Hứa Kinh Trập không rõ Lương Ngư thật lòng hay chỉ đang chọc cho anh vui. Không biết vì lý do gì anh bỗng thấy căng thẳng, sau lưng còn lấm tấm mồ hôi.
Lương Ngư vẫn đang bình tĩnh nắm tay anh. Ở trước mặt Hứa Kinh Trập, hắn luôn mang vẻ có thừa kinh nghiệm, vừa đáng tin vừa khiến người ta cảm thấy vững chãi.
Hứa Kinh Trập hít sâu một hơi. Anh hé miệng, vừa nói được một chữ “Tôi” thì đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng “Đùng đoàng —-“. Đèn trong phòng chớp nháy vài lần rồi lập tức tắt phụt.
Hứa Kinh Trập: “…….”
Lương Ngư: “…….”
Hai người nhìn nhau trong bóng tối. Qua một lúc, Hứa Kinh Trập mới khẽ bảo: “Sấm đánh rồi.”
Lương Ngư đáp “Ừ.”
Lại một đợt sấm “đùng đoàng —-“ như vọng lại từ trong những dãy núi đằng xa, liên tục không dứt, kèm theo đó là tiếng mưa rơi “tí tách tí tách”.
“Mưa rồi.” Hứa Kinh Trập lại nói, “Sấm xuân, mưa xuân….”
Lương Ngư bỗng bảo: “Là kinh trập.”
Hắn nắm lấy tay Hứa Kinh Trập, khẽ khàng lặp lại: “Là Kinh Trập.”
Chuyến thăm của Lương Ngư vốn chỉ sắp xếp tới hôm sinh nhật Hứa Kinh Trập. Hắn có chuyến bay buổi sáng sớm, tới sân bay Bắc Kinh xong còn phải nối chuyến sang hãng hàng không quốc tế khác, có thể nói là chỉ được nghỉ ngơi trên đường đi.
Hứa Kinh Trập lần này cuối cùng cũng “dùng của chung vào việc riêng”, trưng dụng xe của đoàn làm phim để tiễn Lương Ngư tới sân bay. Theo lý mà nói, cánh săn tin cũng chưa siêu đến mức có thể phóng thẳng ngay tới khu bảo hộ để chụp ảnh hai người sau khi kết hôn làm đầu đề, hai người bọn họ cũng không cần phải gắng sức liều mạng như thế.
Ngay cả Tiểu Lạc với Chu Hiểu Hiểu cũng sắp không phân biệt nổi nữa rồi. Hai vị đây là chuyên nghiệp quá đỗi hay nhập vai quá sâu, sao mấy ngày nay lại cứ không nỡ chia xa như vậy.
Lương Ngư kêu Tiểu Lạc gửi cho Hứa Kinh Trập một bản lịch trình tại Paris của hắn, dặn dò: “Tôi sẽ gọi điện cho anh.”
Hứa Kinh Trập nói “Được”. Anh vốn muốn nhắn bảo đừng gọi quá nhiều nhưng rồi lại nghĩ thấy, dù sao lúc anh làm việc không nghe máy được thì Lương Ngư cũng sẽ không giận. Gọi điện thoại thôi mà, muốn gọi thì cứ gọi đi.
Lương Ngư đeo kính râm, đôi mắt dưới lớp kính nhắm thẳng lên mặt Hứa Kinh Trập. Hắn đột nhiên dang hai tay rồi nói với Hứa Kinh Trập: “Thầy Hứa à, qua đây nào.”
Hứa Kinh Trập bật cười, tiến lại ôm hắn.
Lương Ngư không buông anh ra ngay. Hắn ghé tới bên đầu Hứa Kinh Trập, cúi xuống hôn nhẹ lên vành tai anh.
“Thầy Hứa à,” Giọng Lương Ngư rất nghiêm túc, nói: “Bây giờ anh là người có danh phận rồi, là đàn ông có chồng rồi. Cảnh hôn với La Dao Duệ phải mượn góc, không được tùy tiện khớp thoại tới nửa đêm với Giang Tiêu, sẽ có ảnh hưởng không tốt, biết chưa hả?”
Hứa Kinh Trập: “………..”
Trước đó khi Trương Mạn tìm Dương Kiệt Thụy để thương lượng về chuyện đính hôn sớm, Dương Kiệt Thụy chắc hẳn đã mặc nhận rằng Hứa Kinh Trập đã bàn bạc với Lương Ngư rồi nên lúc nói chuyện này với Lương Ngư, anh ta không hề nhắc tới thái độ của ekip cũng như bản thân Hứa Kinh Trập. Vì vậy Lương Ngư hiểu nhầm thành Hứa Kinh Trập chưa biết gì, mới tự quyết định kết hợp sinh nhật cùng đính hôn để tặng anh một niềm vui bất ngờ.
Không nhắc tới những cái khác, viên “trứng bồ câu” trên tay Hứa Kinh Trập hẳn là do Lương Ngư bỏ tiền thật bạc thật ra mua. Điều này khiến anh đeo nhẫn mà tay nặng trĩu.
Bên Lương Ngư lại không nói năng gì. Phim điện ảnh của hắn kiếm được tiền, hiển nhiên là muốn mua gì thì mua nấy. Dù sao sớm muộn gì cũng phải đính hôn, mua trước hay mua sau đâu khác gì nhau. Hơn nữa hắn đeo nhẫn đính hôn cho Hứa Kinh Trập thì mọi người bên ngoài đều biết hắn mới là “chồng”. Những cái khác không quan trọng, địa vị phải xác định trước mới được.
Lương Ngư yêu cầu Hứa Kinh Trập ngoài thời gian quay phim thì nhất định đi đâu cũng phải đeo “trứng bồ câu”. Hứa Kinh Trập có chút khó xử: “Nó to quá, không tiện làm rất nhiều việc. Tôi sờ mặt thôi cũng sợ quệt phải.”
Lương Ngư: “Cần anh làm việc à? Chu Hiểu Hiểu để làm gì?”
Chu Hiểu Hiểu không hiểu sao bị nhắc tên cảm thấy mình rất oan ức. Cô thấy vấn đề ở đây không phải là có người hỗ trợ hay không mà là đeo cái nhẫn đó, tay Hứa Kinh Trập cứ như bị phong ấn vậy!
Ảnh và video cảnh đính hôn hôm sinh nhật Hứa Kinh Trập chẳng cần tới bên đoàn làm phim tung ra thì đã sớm tràn lan trên các trang mạng xã hội lớn. Với tư cách hai nam diễn viên có độ nhận diện cao nhất trong showbiz nội địa, ngoài ảnh chỉnh sửa và GIF ra, fan còn viết một đống truyện ngắn, cắt ghép một đống clip đăng lên Super topic.
Năng lực chỉnh ảnh của fansite hai nhà đều thuộc hàng đỉnh chóp trong giới, tốc độ ra ảnh nhanh như tên lửa, thậm chí còn đi so bì lẫn nhau. Hot search Weibo tối đó coi như sập. Sinh nhật Hứa Kinh Trập lại từ mùng 5 tới rạng sáng mùng 6, khiến nhân viên lập trình cũng không kịp tăng ca, sập một phát là tới thẳng ngày hôm sau.
Chu Hiểu Hiểu tối đó sau khi Weibo sập bèn dứt khoát chuyển chiến trường. Trong “Kho thóc của Cá nước vui vầy” chẳng có gì đáng xem. Lướt qua lướt lại đều là ổ meme sóc đất Macmot[1]. Lần này vì là đính hôn hàng thật giá thật nên trong topic đã không thể khống chế tốc độ xe được nữa. Mọi người xây nhà trên Sao Hỏa đã bành trướng tới mức muốn độc chiếm vũ trụ rồi. Chu Hiểu Hiểu vẫn tương đối bình tĩnh, sau khi thoát ra thì qua bên topic “Chết chìm rồi”. Topic anti những lúc như này sẽ có cảm giác hoang tàn. Mọi người cũng chẳng hề đoàn kết, ngay cả chút an ủi “truyền lửa” cho nhau cũng không có. Song vẫn có người đăng video với hình ảnh lên, phía dưới lác đác vài bình luận.
(Xe: ám chỉ cảnh H trong fanfic, đam mỹ
Xây nhà: trái ngược với xập phòng, xập nhà. Ý chỉ tăng thêm fan, thu hút thêm fan hoặc fan dựa vào những tư liệu mình có để gia tăng nền tảng căn cứ ủng hộ cp hoặc idol mình)
“…….. Mắt Bự còn chưa chặn cái video này à? Có khác gì quay đoạn dạo đầu phim porn đâu. Không hổ là Ảnh đế.”
(Mắt Bự: cách gọi Sina, công ty quản lý Weibo do logo của công ty này là hình 1 con mắt)
“Ngư Sản cũng kính nghiệp thật đấy, có thể nút lưỡi với Mợ Sấm giả tạo đó.”
“Đây cũng không phải lần đầu hôn. Lúc mới lộ chuyện chẳng phải còn có cái nụ hôn thế kỷ đó à. So với cái này, nụ hôn thế kỷ kia còn trong sáng chán.”
“Lúc đấy vừa nhìn đã thấy giả! Pha-ke! Mắt tôi thật sự mù quá sớm rồi! Lần này chắc chắn là thật! Tèo rồi! Tôi đã nhiễm bẩn! Lần này tôi mù hoàn toàn rồi!”
“……….. Ở đây chết chìm rồi. Lũ fan CP đừng có vào đây đóng giả anti truyền bá luận điệu từ hàng pha-ke thành tình yêu đích thực nữa đi?! Bọn này không đớp đâu! Phụt!!”
Mắt Chu Hiểu Hiểu dừng lại ở dòng chữ “từ hàng pha-kè thành tình yêu đích thực”, biểu cảm như chợt bừng tỉnh, thầm nghĩ: Trình độ đớp thính còn không bằng “Chết chìm rồi” mấy người. Sao tôi lại không nghĩ tới chiều hướng này chứ?!
Bên ngoài thì mưa gió bão bùng, lửa cháy bập bùng nhưng một lợi ích của việc ở trong đoàn phim chính là rất ít chuyện có thể thật sự quấy nhiễu tới diễn viên.
Tối đó sau khi Lương Ngư cầu hôn, tất cả mọi người đều ăn ý để dành thời gian riêng tư cho cặp “chồng chồng chưa cưới”. Hứa Kinh Trập đeo “trứng bồ câu”, ôm một đống quà, rõ ràng còn chưa tỉnh táo hẳn sau “sự kiện bất ngờ” vừa rồi, mãi cho tới khi Lương Ngư hỏi anh có muốn gọi điện cho Trương Mạn không.
“Cần dập bớt hot search.” Lương Ngư nhắn tin cho Dương Kiệt Thụy, nói chuyện với giọng điệu giải quyết công việc: “Nếu không sẽ phiền phức lắm.”
Hứa Kinh Trập nghĩ thấy cũng có lý. Anh thu dọn quà cáp xong, lại nhìn “trứng bồ câu” trên tay, cuối cùng vẫn không kìm được nên hỏi: “Chiếc nhẫn này bao nhiêu tiền vậy?”
Lương Ngư không ngẩng đầu, trả lời: “Không đắt lắm. Tôi mua từ sớm rồi.” Hắn nói xong thì ngẩng lên nhìn Hứa Kinh Trập, hỏi, “Anh sợ cái gì? Tôi yêu cầu anh chiết khấu hay là giục anh trả lại tiền?”
“……..” Hứa Kinh Trập phát hiện thấy, Lương Ngư chỉ đáng tiếc ở chỗ là có miệng.
Lương Ngư vẫy tay gọi anh: “Anh qua đây.”
Hứa Kinh Trập do dự một hồi nhưng rồi vẫn đi qua. Sau khi anh lại gần thì lập tức bị Lương Ngư nắm lấy tay. Người kia nhìn chiếc nhẫn của anh, nét mặt có vẻ khá thỏa mãn. Hắn hỏi Hứa Kinh Trập: “Đẹp không?”
Hứa Kinh Trập chỉ đành bảo: “Hơi lớn quá……. Kim cương “trứng bồ câu” không hợp để đàn ông đeo cho lắm.”
“Không hợp chỗ nào cơ?” Lương Ngư có chút tức giận. Hắn đưa tay chỉ vào viên kim cương, “Vừa to, vừa sáng, nhìn là thấy đắt.”
Hứa Kinh Trập: “………”
Lương Ngư: “Dù sao chúng ta vốn cùng phải đính hôn, với bên ngoài thì sớm hay muộn cũng không quan trọng gì. Thầy Hứa phải học theo tôi, chuyên nghiệp chút đi.” Hắn còn cực kỳ kiêu ngạo bổ sung một câu, “Sớm cho tôi một danh phận không tốt sao?”
Hứa Kinh Trập bị chữ “danh phận” của hắn chọc cười. Anh cố ý nhéo đầu ngón tay Lương Ngư, đùa đùa nói: “Vậy chúng ta bây giờ tính là gì đây? Hữu danh vô thực?”
(Hữu danh vô thực: chỉ có danh, có tiếng nhưng thực sự lại không có gì)
Lương Ngư ngẩn người. Hắn nhướn mày đầy mờ ám, nửa thật nửa giả nói: “Nếu thầy Hứa có vấn đề với “hữu danh vô thực” thì tôi cũng không ngại “phim giả tình thật” đâu.”
Hứa Kinh Trập rõ ràng không ngờ được Lương Ngư sẽ đáp lại câu “hữu danh vô thực” của mình, càng không thể ngờ đối phương còn ném ra “phim giả tình thật” để chặn lời mình. Trong giây lát, Hứa Kinh Trập không rõ Lương Ngư thật lòng hay chỉ đang chọc cho anh vui. Không biết vì lý do gì anh bỗng thấy căng thẳng, sau lưng còn lấm tấm mồ hôi.
Lương Ngư vẫn đang bình tĩnh nắm tay anh. Ở trước mặt Hứa Kinh Trập, hắn luôn mang vẻ có thừa kinh nghiệm, vừa đáng tin vừa khiến người ta cảm thấy vững chãi.
Hứa Kinh Trập hít sâu một hơi. Anh hé miệng, vừa nói được một chữ “Tôi” thì đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng “Đùng đoàng —-“. Đèn trong phòng chớp nháy vài lần rồi lập tức tắt phụt.
Hứa Kinh Trập: “…….”
Lương Ngư: “…….”
Hai người nhìn nhau trong bóng tối. Qua một lúc, Hứa Kinh Trập mới khẽ bảo: “Sấm đánh rồi.”
Lương Ngư đáp “Ừ.”
Lại một đợt sấm “đùng đoàng —-“ như vọng lại từ trong những dãy núi đằng xa, liên tục không dứt, kèm theo đó là tiếng mưa rơi “tí tách tí tách”.
“Mưa rồi.” Hứa Kinh Trập lại nói, “Sấm xuân, mưa xuân….”
Lương Ngư bỗng bảo: “Là kinh trập.”
Hắn nắm lấy tay Hứa Kinh Trập, khẽ khàng lặp lại: “Là Kinh Trập.”
Chuyến thăm của Lương Ngư vốn chỉ sắp xếp tới hôm sinh nhật Hứa Kinh Trập. Hắn có chuyến bay buổi sáng sớm, tới sân bay Bắc Kinh xong còn phải nối chuyến sang hãng hàng không quốc tế khác, có thể nói là chỉ được nghỉ ngơi trên đường đi.
Hứa Kinh Trập lần này cuối cùng cũng “dùng của chung vào việc riêng”, trưng dụng xe của đoàn làm phim để tiễn Lương Ngư tới sân bay. Theo lý mà nói, cánh săn tin cũng chưa siêu đến mức có thể phóng thẳng ngay tới khu bảo hộ để chụp ảnh hai người sau khi kết hôn làm đầu đề, hai người bọn họ cũng không cần phải gắng sức liều mạng như thế.
Ngay cả Tiểu Lạc với Chu Hiểu Hiểu cũng sắp không phân biệt nổi nữa rồi. Hai vị đây là chuyên nghiệp quá đỗi hay nhập vai quá sâu, sao mấy ngày nay lại cứ không nỡ chia xa như vậy.
Lương Ngư kêu Tiểu Lạc gửi cho Hứa Kinh Trập một bản lịch trình tại Paris của hắn, dặn dò: “Tôi sẽ gọi điện cho anh.”
Hứa Kinh Trập nói “Được”. Anh vốn muốn nhắn bảo đừng gọi quá nhiều nhưng rồi lại nghĩ thấy, dù sao lúc anh làm việc không nghe máy được thì Lương Ngư cũng sẽ không giận. Gọi điện thoại thôi mà, muốn gọi thì cứ gọi đi.
Lương Ngư đeo kính râm, đôi mắt dưới lớp kính nhắm thẳng lên mặt Hứa Kinh Trập. Hắn đột nhiên dang hai tay rồi nói với Hứa Kinh Trập: “Thầy Hứa à, qua đây nào.”
Hứa Kinh Trập bật cười, tiến lại ôm hắn.
Lương Ngư không buông anh ra ngay. Hắn ghé tới bên đầu Hứa Kinh Trập, cúi xuống hôn nhẹ lên vành tai anh.
“Thầy Hứa à,” Giọng Lương Ngư rất nghiêm túc, nói: “Bây giờ anh là người có danh phận rồi, là đàn ông có chồng rồi. Cảnh hôn với La Dao Duệ phải mượn góc, không được tùy tiện khớp thoại tới nửa đêm với Giang Tiêu, sẽ có ảnh hưởng không tốt, biết chưa hả?”
Hứa Kinh Trập: “………..”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.