Dành Quãng Đời Còn Lại Để Yêu Em
Chương 39: Hành Động Trong Cơn Thịnh Nộ
Thủy Nhiễu Thiên Nhai
15/12/2021
Cơn thịnh nộ của Nam Cung Dạ giống như một sợi dây đã bị kéo căng đến cực hạn, có thể đứt trong một giây tiếp theo. Anh nhịn không được muốn treo Lãnh Nhược Băng lên đánh, nghiến răng nghiến lợi tức giận nói: "Được rồi, Băng Băng, cô giỏi lắm!"
Mặc dù anh biết cô chắc chắn không phải là một con cừu nhỏ an phận nhưng anh không ngờ rằng cô sẽ không vâng lời anh mà ngỗ nghịch đến vậy. Anh thừa nhận anh chỉ muốn Lục Hoa Nùng ở lại để thử phản ứng của cô mà biểu hiện của cô thật đáng thất vọng, cô thật sự không quan tâm đến anh một chút nào!
Cưng chiều một người phụ nữ vô tâm như vậy có ích gì!
Khóe miệng Nam Cung Dạ ngậm lấy ý cười nhưng hàm răng của anh đang lạnh lùng nghiến, khiến không khí xung quanh ngay lập tức giảm xuống tới mức có thể đóng băng.
Đột nhiên bàn tay to lớn của anh vuốt ve cằm cô, chậm rãi siết chặt cho đến khi nhéo một vết hằn sâu trên khuôn mặt trắng nõn.
Đau quá, rất đau. Đây là cảm giác đầu tiên của Lãnh Nhược Băng nhưng cô nghiến răng không nói lời nào, đôi mắt cố chấp nhìn chằm chằm khuôn mặt của Nam Cung Dạ, trong lòng toát ra một loại im lặng bất khuất.
Nam Cung Dạ ghét bộ dáng này của cô, hận không thể bóp tan xương cốt cô, bóp chết lòng tự tôn của cô. Mặc dù anh ghét những người phụ nữ nũng nịu lấy lòng anh nhưng đối mặt với sự im lặng của Lãnh Nhược Băng càng khiến anh khó chịu hơn. Anh muốn hoàn toàn thuần hóa người phụ nữ này, để cô tự nguyện đầu hàng trong vòng tay anh.
Nam Cung Dạ mím môi, lạnh lùng và xấu xa: "Lãnh Nhược Băng, cô đang nghĩ đến việc rời xa tôi sao? Chẳng lẽ cô quên ban đầu ai là người trêu chọc tôi, đưa điều kiện với tôi cuối cùng bò lên giường của tôi? Hay là cô không muốn làm nhà thiết kế của Nam Cung nữa?"
Câu nói này làm Lãnh Nhược Băng tỉnh lại, trong lúc tức giận cô suýt chút nữa đã quên mất mục đích quan trọng nhất của mình. Hiện tại cô không thể cãi nhau với Nam Cung Dạ. Nhận ra điều này Lãnh Nhược Băng rất hối hận vì cuộc cãi vã vừa rồi nhưng cô cũng là một người có tự trọng, cho dù muốn sửa sai với Nam Cung Dạ cũng không thể dỗ dành anh ngay được.
Vì vậy Lãnh Nhược Băng cắn môi dưới theo thói quen, nghĩ về việc làm thế nào để cô không mất phẩm giá mà vẫn khiến Nam Cung Dạ hạnh phúc. Cô chưa từng dụ dỗ đàn ông, cũng không có kinh nghiệm, chuyện này thật sự rất khó làm. Chẳng bao lâu, môi dưới của cô bị cắn đến trắng bệch, trên đó còn lưu lại một dấu răng rõ ràng.
Nhìn thấy cô như vậy, Nam Cung Dạ vừa tức giận vừa lo lắng. Ai cho phép cô tự cắn môi mình mà không được anh cho phép, môi cô là của anh! Kể từ khi nếm vẻ đẹp của đôi môi cô anh liền coi nó như của riêng mình.
Tuy nhiên Nam Cung Dạ đã quen với sự lạnh lùng nên không muốn nói sẽ không bao giờ nói. Vì vậy anh ra tay, đột nhiên anh hôn lên môi cô, buộc cô phải giải phóng đôi môi của mình khỏi hàm răng, sau đó không tự chủ được mà trằn trọc mút vị ngọt đôi môi cô, muốn ngừng mà không được.
Lãnh Nhược Băng không ngờ người đàn ông đang tức giận sẽ bất ngờ hôn cô, trở tay không kịp đã bị đập vào tường. Đương nhiên cô cũng đang chuẩn bị giảng hòa với anh, đây là cơ hội cho nên cô cũng cố ý phối hợp với anh, hai cánh tay ngọc chậm rãi ôm lấy cổ anh.
Quan Vũ đang đứng một bên lập tức xấu hổ quay lưng lại. Anh không khỏi thở dài, Dạ thiếu nhà anh càng ngày càng bị ảnh hưởng bởi cảm xúc của Lãnh tiểu thư, từ trước đến nay cảm xúc của anh chưa bao giờ cảm xúc dao động nhiều như vậy, trước đây trong khoảng thời gian ngắn cũng chưa bao giờ mất kiểm soát như vậy. Thật không may, Dạ thiếu vẫn chưa nhận ra điều đó.
Hai người hôn nhau say đắm đến nỗi không để ý rằng Dụ Bách Hàn và Mục Thịnh Hi bước ra từ phòng riêng, cả hai đều nhìn họ với vẻ mặt kinh ngạc.
Sau một thoáng ngạc nhiên, Mục Thịnh Hi cau mày sâu sắc.
Dụ Bách Hàn huýt một tiếng sáo lớn.
Mặc dù anh biết cô chắc chắn không phải là một con cừu nhỏ an phận nhưng anh không ngờ rằng cô sẽ không vâng lời anh mà ngỗ nghịch đến vậy. Anh thừa nhận anh chỉ muốn Lục Hoa Nùng ở lại để thử phản ứng của cô mà biểu hiện của cô thật đáng thất vọng, cô thật sự không quan tâm đến anh một chút nào!
Cưng chiều một người phụ nữ vô tâm như vậy có ích gì!
Khóe miệng Nam Cung Dạ ngậm lấy ý cười nhưng hàm răng của anh đang lạnh lùng nghiến, khiến không khí xung quanh ngay lập tức giảm xuống tới mức có thể đóng băng.
Đột nhiên bàn tay to lớn của anh vuốt ve cằm cô, chậm rãi siết chặt cho đến khi nhéo một vết hằn sâu trên khuôn mặt trắng nõn.
Đau quá, rất đau. Đây là cảm giác đầu tiên của Lãnh Nhược Băng nhưng cô nghiến răng không nói lời nào, đôi mắt cố chấp nhìn chằm chằm khuôn mặt của Nam Cung Dạ, trong lòng toát ra một loại im lặng bất khuất.
Nam Cung Dạ ghét bộ dáng này của cô, hận không thể bóp tan xương cốt cô, bóp chết lòng tự tôn của cô. Mặc dù anh ghét những người phụ nữ nũng nịu lấy lòng anh nhưng đối mặt với sự im lặng của Lãnh Nhược Băng càng khiến anh khó chịu hơn. Anh muốn hoàn toàn thuần hóa người phụ nữ này, để cô tự nguyện đầu hàng trong vòng tay anh.
Nam Cung Dạ mím môi, lạnh lùng và xấu xa: "Lãnh Nhược Băng, cô đang nghĩ đến việc rời xa tôi sao? Chẳng lẽ cô quên ban đầu ai là người trêu chọc tôi, đưa điều kiện với tôi cuối cùng bò lên giường của tôi? Hay là cô không muốn làm nhà thiết kế của Nam Cung nữa?"
Câu nói này làm Lãnh Nhược Băng tỉnh lại, trong lúc tức giận cô suýt chút nữa đã quên mất mục đích quan trọng nhất của mình. Hiện tại cô không thể cãi nhau với Nam Cung Dạ. Nhận ra điều này Lãnh Nhược Băng rất hối hận vì cuộc cãi vã vừa rồi nhưng cô cũng là một người có tự trọng, cho dù muốn sửa sai với Nam Cung Dạ cũng không thể dỗ dành anh ngay được.
Vì vậy Lãnh Nhược Băng cắn môi dưới theo thói quen, nghĩ về việc làm thế nào để cô không mất phẩm giá mà vẫn khiến Nam Cung Dạ hạnh phúc. Cô chưa từng dụ dỗ đàn ông, cũng không có kinh nghiệm, chuyện này thật sự rất khó làm. Chẳng bao lâu, môi dưới của cô bị cắn đến trắng bệch, trên đó còn lưu lại một dấu răng rõ ràng.
Nhìn thấy cô như vậy, Nam Cung Dạ vừa tức giận vừa lo lắng. Ai cho phép cô tự cắn môi mình mà không được anh cho phép, môi cô là của anh! Kể từ khi nếm vẻ đẹp của đôi môi cô anh liền coi nó như của riêng mình.
Tuy nhiên Nam Cung Dạ đã quen với sự lạnh lùng nên không muốn nói sẽ không bao giờ nói. Vì vậy anh ra tay, đột nhiên anh hôn lên môi cô, buộc cô phải giải phóng đôi môi của mình khỏi hàm răng, sau đó không tự chủ được mà trằn trọc mút vị ngọt đôi môi cô, muốn ngừng mà không được.
Lãnh Nhược Băng không ngờ người đàn ông đang tức giận sẽ bất ngờ hôn cô, trở tay không kịp đã bị đập vào tường. Đương nhiên cô cũng đang chuẩn bị giảng hòa với anh, đây là cơ hội cho nên cô cũng cố ý phối hợp với anh, hai cánh tay ngọc chậm rãi ôm lấy cổ anh.
Quan Vũ đang đứng một bên lập tức xấu hổ quay lưng lại. Anh không khỏi thở dài, Dạ thiếu nhà anh càng ngày càng bị ảnh hưởng bởi cảm xúc của Lãnh tiểu thư, từ trước đến nay cảm xúc của anh chưa bao giờ cảm xúc dao động nhiều như vậy, trước đây trong khoảng thời gian ngắn cũng chưa bao giờ mất kiểm soát như vậy. Thật không may, Dạ thiếu vẫn chưa nhận ra điều đó.
Hai người hôn nhau say đắm đến nỗi không để ý rằng Dụ Bách Hàn và Mục Thịnh Hi bước ra từ phòng riêng, cả hai đều nhìn họ với vẻ mặt kinh ngạc.
Sau một thoáng ngạc nhiên, Mục Thịnh Hi cau mày sâu sắc.
Dụ Bách Hàn huýt một tiếng sáo lớn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.