Chương 10
Lục Manh Tinh
13/03/2023
Editor Nora
Lục Tang Tang dường như có vô số điều muốn nói, cũng may, Đoạn Kính Hoài sẽ không phẫu thuật, vì vậy anh có thời gian rảnh để xem các video còn lại.
Hầu hết các video không biết họ đang nói về cái gì và không có trọng tâm.
Thậm chí, video cuối cùng được quay lại chính là đồ uống mà cô đã mua.
"Chào bác sĩ Đoạn, tôi vừa gọi trà sữa cho các em nhỏ trong cô nhi viện. Quán này ngon thật. Trân châu của họ ngon nhất trong tất cả các tiệm trà sữa, lại rất dẻo dai." Nói xong chính mình uống một ngụm.., vẻ mặt say sưa, "Chết tiệt, say quá!"
Đoạn Kính Hoài: "..."
Người trong màn hình cười vui vẻ, " Anh có muốn uống không, nếu anh muốn, tôi sẽ gọi đồ ăn mang về cho anh, phục vụ thiên thần áo trắng, việc nên làm."
Đoạn video kết thúc ở đây và hình ảnh vẫn còn trên khuôn mặt tươi cười rạng rỡ của người phụ nữ.
Cô ấy luôn có rất nhiều biểu cảm cường điệu, anh nghĩ.
Nhưng anh biết cô đã làm rất nhiều, diễn rất nhiều và quay rất nhiều, mục đích cuối cùng hiển nhiên không hề đơn giản.
Biết vậy, nhưng... ánh mắt Đoạn Kính Hoài chuyển từ điện thoại sang máy tính để bàn - vào ly trà sữa mà cô y tá nhỏ ban nãy đưa cho anh.
Đó là cùng một thương hiệu.
Không biết là do "màn biểu diễn" của Lục Tang Tang quá hấp dẫn, hay là có chuyện gì xảy ra với hắn mà Đoạn Kính Hoài đột nhiên đưa tay cầm ly trà sữa.
"Uống ngon như vậy sao?" Anh bất giác lẩm bẩm, sau đó cầm lấy ống hút, trong lòng chợt muốn uống thử.
"Bác sĩ Đoạn!"
Đoạn Kính Hoài bị đình trệ, ống hút đang cầm trên tay đột nhiên rơi xuống.
Lý Tiềm từ cửa đi vào, tò mò nhìn Đoạn Kính Hoài, "A, trà sữa? Cậu thật sự mua thứ này để uống?"
Đoạn Kính Hoài mất tự nhiên quay đầu lại: "Không phải, là y tá mang đến."
"Ồ, không có gì lạ, những người này thậm chí còn không gọi cho tôi một ly."
"Đưa cho anh đấy." Đoạn Kính Hoài đẩy ly trà sữa đến bàn Lý Tiềm.
Lý Tiềm mỉm cười: "Ơ, Vậy xấu hổ lắm."
Đoạn Kính Hoài cầm lấy thông tin của bệnh nhân, xem thông tin của bệnh nhân, vẻ mặt trở lại bình thường: "Không sao, tôi không uống đồ ngọt."
- ---
Sau một thời gian, cứ ba đến năm tiếng, Lục Tang Tang lại gửi cho Đoạn Kính Hoài một video huấn luyện của Tiểu Nam, cũng không để ý hắn xem hay không.
Một tuần sau, Lục Tang Tang nhận được cuộc gọi từ mẹ cô, Chung Thanh Phân, nói rằng chú Giang và vợ kỷ niệm 25 năm ngày cưới và tổ chức một bữa tiệc trong trang viên để chiêu đãi mọi người. Nhà họ Lục và nhà họ Giang có chuyện làm ăn nên cũng mời gia đình họ.
Đoạn Kính Hoài mấy ngày nay đều trực ca đêm, Lục Tang Tang thường thấy anh ở nhà vào sáng hôm sau.
"Anh về rồi à?" Đoạn Kính Hoài từ bên ngoài trở về, vừa ăn sáng.
"Ừ."
"Anh ăn chưa? Tôi làm chút bữa sáng."
"Chờ một chút, anh đi tắm." Đoạn Kính Hoài nói xong cởi áo khoác, lông mày có chút mệt mỏi, khi ngón tay nắm lấy nút cà vạt mà kéo, hiếm khi khô ráo.
Tuy nhiên, Lục Tang Tang rất vui khi cảm kích.
Đàn ông lúc thắt cà vạt, cởi cà vạt có tiết chế, chỉ cần nhìn thôi cũng khiến người ta thích thú, hơn nữa người đàn ông trước mặt này còn có một làn da đẹp.
"Gì thế?" Có lẽ là bởi vì ánh mắt của Lục Tang Tang quá trần trụi, Đoạn Kính Hoài tầm mắt chuyển qua.
Lục Tang Tang cười: "Không có chuyện gì, tôi chỉ muốn hỏi anh, anh có muốn về nhà họ Giang dự lễ kỷ niệm ngày cưới không?"
Đoạn Kính Hoài nhớ tới cuộc điện thoại trong nhà, anh nhận được từ tối hôm qua và gật đầu.
"Ồ, không sao cả, anh có thể đi tắm."
Đoạn Kính Hoài: "Em cũng đi?"
"Đi, tôi sẽ đi với Nguyễn Phái Khiết, vậy gặp lại."
"Được."
- ---
Trong bữa tiệc kỷ niệm của vợ chồng Giang thị, có rất nhiều người có quyền lực trong giới, Lục Tang Tang và Nguyễn Phái Khiết chậm chạp, họ đến hơi muộn.
Hai người theo lễ tân vào trong, đầu tiên họ nói lời chúc mừng với vợ chồng chú Giang, sau đó họ đi loanh quanh trong trang viên.
Nhiều loại rượu và đồ tráng miệng hảo hạng đã được đặt trên bãi cỏ của trang viên, người ra vào, đứng hoặc ngồi cùng trò chuyện với những người bên cạnh.
Trong những dịp như vậy, nói dễ nghe một chút là chúc mừng gia chủ, nói khó nghe một chút, là đến bàn chuyện làm ăn. Không ai trong những kẻ trục lợi ngồi đây sẽ từ bỏ cơ hội tụ tập cùng nhau này.
"Tang Tang, chồng của cậu."
Lục Tang Tang nghe thấy những lời đó và nhìn về hướng Nguyễn Phái Khiết chỉ, cô nhìn thấy Đoạn Kính Hoài. Lúc này, bên cạnh anh còn có Đoạn Kính Hành cùng gia đình chị gái song sinh bất hạnh của cô.
"Chồng cậu mặc bộ vest đẹp trai quá." Nguyễn Phái Khiết mỉm cười.
Lục Tang Tang nhìn từ trên xuống và tự hào nói: "Anh ấy mặc áo khoác trắng trông đẹp trai hơn."
"Ái chà, cậu vẫn còn khoe khoang?"
Lục Tang Tang: "Cần thiết nha."
"Kính Hành đâu?"
Lục Tang Tang uống một ngụm nước trái cây: "Anh ta xảy ra chuyện gì?"
"Hỏi xem anh ta có đẹp trai không."
"đẹp."
"Vậy thì tại sao cậu không khoe khoang?"
Lục Tang Tang liếc cô một cái: "Phiền quá đi mất."
Nguyễn Phái Khiết dựa vào vai cô cười: "Đừng nói nữa, tớ sẽ không bao giờ quên hình ảnh cậu từng ríu rít gọi Đoạn Kính Hành."
Lục Tang Tang ngáp một cái: "Hảo hán thì không nên nhai lại chuyện cũ."
"Ừ." Nguyễn Phái Khiết lại nhìn về phía đó, "Này, Lục Sương cũng đang tán gẫu với chồng cậu."
"Ồ."
" Ồ... cái rắm, nhìn cô ta kìa, cười vui vẻ thật đấy." Nguyễn Phái Khiết sờ sờ cằm, "Mà này, tôi nhớ lúc đầu nhà cậu muốn ghép Đoạn Kính Hoài và Lục Sương."
Lục Tang Tang: "..."
Nguyễn Phái Khiết: "Nếu không xuất hiện một Trình Giảo Kim là cậu, người kết hôn với Đoạn Kính Hoài có thể là Lục Sương."
"Có cái rắm ấy." Lục Tang Tang trợn mắt, "Đoạn Kính Hoài sẽ không thích cô ta."
"tại sao?"
"Anh ấy không thích tớ nữa, dựa vào cái gì lại thích cô ta!"
Nguyễn Phái Khiết bật cười: "Trong trường hợp thật tình cờ, những người như vậy..."
"Cút. ông xã của bà đây!"
Lục Tang Tang ghét Lục Sương, nhưng cũng hiểu Lục Sương.
Lục Sương tính tình thận trọng, kiêu ngạo, ánh mắt trên dưới coi thường những kẻ ăn chơi trác táng trong giới, không thích thế hệ thứ hai giàu có không có chính kiến, chỉ nghe theo sự sắp đặt của gia tộc.
Chị ta đã từng thích Đoạn Kính Hoài, bất kể tính tình hay nghề nghiệp của anh, mấy năm trước chị ta đều bị anh mê hoặc, đương nhiên chỉ lén lút mê mẩn, không thể hiện rõ ràng, bên ngoài vẫn là tiểu công chúa kiêu hãnh,.
Về vấn đề này, lúc đầu Lục Tang Tang vẫn còn rất khó hiểu, cô cảm thấy Lục Sương có bộ dáng gian xảo, thật ra sẽ thích Đoạn Kính Hoài lạnh lùng như vậy.
Tuy nhiên, những gì diễn ra sau đó thật bất ngờ, nhiều thứ đặt không đúng chỗ.
Nguyễn Phái Khiết và Lục Tang Tang trò chuyện một lúc rồi tự mình đi ra ngoài giao lưu với đám đông, hôm nay cô ấy cũng đến đây với nhiệm vụ gia đình nên không thể lười được.
Sau khi người bạn đi khỏi, Lục Tang Tang chỉ an tâm đi dạo một vòng, không ngờ lại đụng phải Lục Sương đang cầm sâm panh.
Hai người nhìn nhau với vẻ chán ghét.
"Cô đã thấy bố chưa?" Lục Sương hỏi.
Lục Tang Tang lười biếng nói: "Vừa rồi còn ở với chú Giang, nhưng bây giờ tôi không biết nữa."
Lục Sương khịt mũi và không nói thêm.
Lục Tang Tang liếc chị ta, hôm nay Lục Sương mặc một chiếc váy ống màu trắng cột hết tóc lên, lộ ra vầng trán sạch sẽ. Cô ấy ưa nhìn, khuôn mặt hiền lành nhưng tính tình lại kiêu ngạo. Thực ra, cô đã nghe mẹ Chung Thanh Phân nói rằng mấy năm nay có rất nhiều thiếu gia theo đuổi Lục Sương, thị trường của cô ta vẫn tốt.
"Trong trường hợp tình cờ, mọi người thích kiểu như vậy..."
Những lời của Nguyễn Phái Khiết đột nhiên hiện lên trong đầu cô, nếu Đoạn Kính Hoài thích kiểu này thì sao?
Lục Tang Tang hừ lạnh, cô có thể thích ai, nhưng không thể thích Lục Sương!
"Chị nhìn thấy chồng tôi chưa?" Lục Sương đang định rời đi thì đột nhiên nghe thấy Lục Tang Tang hỏi.
Cô ta quay đầu lại và cười nói: "Này... nghe rất êm tai."
Lục Tang Tang: "Thật kỳ lạ, tôi hay gọi như vậy, chị không muốn tôi gọi quen miệng, đạo lý gì thế?"
Lục Sương giễu cợt: "Lục Tang Tang, cô đừng có giả vờ trước mặt tôi, cô cưới Đoạn Kính Hoài chỉ vì nhà họ Đoạn, từ ngày cưới đến nay đã ly thân hơn nửa năm rồi. Giả vờ " tình nghĩa vợ chồng" gì ở đây!!!.
Lúc đầu, Lục Tang Tang cố ý nói câu này để cô cảm thấy thoải mái, nhưng Lục Sương đã chuẩn bị sẵn lời mỉa mai khiến cô tức giận.
"Làm sao chị biết chúng tôi ở nơi khác mà không liên lạc với nhau, chị giám sát bọn tôi hả? Chị à, chúng tôi không sao, chị không cần lo lắng về chuyện đó."
"Phải không? Đoạn Kính Hoài không còn cách nào khác là phải kết hôn với cô. Anh ấy đối với cô tốt đến mức nào? "Lục Sương nói," Tôi thực sự không biết cô muốn gì... Kết hôn với một người đàn ông hoàn toàn không yêu cô, cô sẽ có cuộc sống tốt hơn sao?
Lục Tang Tang trợn tròn mắt: "Này, tôi ngửi thấy mùi rất chua nha?"
Lục Sương: "..."
" Tôi ngửi thấy, thật là chua, nồng quá đi." Lục Tang Tang thở dài, "Lục Sương, em biết hồi đó chị thích anh ấy, nhưng tôi không thể làm gì được. Trưởng lão quyết định. Chúng tôi không thể đùn đẩy chuyện đính hôn. "
Lục Tang Tang cười nói tiếp: "Tuy rằng lúc đầu chúng tôi không có tình cảm, nhưng hiện tại quan hệ rất tốt. Chị không biết đâu, Đoạn Kính Hoài ngoài mặt thì lạnh lùng, nhưng thực ra trong lòng lại rất ấm áp, thường rất ít nói chuyện ".
"..."
"Tất nhiên, chị không có cơ hội để thưởng thức đâu nhá."
"Tại sao không có cơ hội thưởng thức?" Lúc này, một giọng nói xen vào.
Lục Sương và Lục Tang Tang quay lại nhìn và thấy một đám nam nữ đang đi tới, Đoạn Kính Hoài và Đoạn Kính Hành đang ở bên trong.
Và người vừa nói tên là Giản Minh Đường, thiếu gia lớn tuổi nhất của nhà họ Giản, cùng Đoạn Kính Hoài và những người khác chơi từ nhỏ với nhau. Lục Tang Tang gặp người này mấy năm trước là vì Đoạn Kính Hành.
Giản Minh Đường: "Hai cô công chúa nhỏ nhà họ Lục đang nói về chuyện gì vậy? Nói cho chúng tôi biết với."
Lục Sương cười nói: "Không có chuyện gì, tôi chỉ nghe em gái tán gẫu về cuộc sống gia đình và cuộc hôn nhân hạnh phúc của cô ấy."
Lục Sương cố ý thêm vào từ "hạnh phúc", một số người có mặt lá bạn bè đã quen nhau vài năm, họ đều nghe về lý do tại sao Lục Tang Tang và Đoạn Kính Hoài kết hôn. Tất nhiên, họ cũng biết có điều gì đó không ổn trong mối quan hệ giữa hai người.
Cho nên bây giờ đột nhiên nghe Lục Sương nói lời này, vẻ mặt của mấy người đó 'đều có chút tò mò.
Nguyễn Phái Khiết đi tới, nhìn Lục Tang Tang trên mặt đầy nghi vấn, cậu đang nói cái quái gì vậy!
Lục Tang Tang phớt lờ Nguyễn Phái Khiết và chỉ nhìn Đoạn Kính Hoài.
Lúc này Kính Hoài cũng tình cờ nhìn cô, ánh mắt nhẹ nhàng, dường như không quan tâm Lục Sương nói gì.
Lục Tang Tang đột nhiên cảm thấy rất bực mình, anh ta là chồng của cô, bọn họ đã kết hôn, vậy tại sao cô lại phải nghe lời nói quái đản của Lục Sương ở đây!
"wow... Kết hôn rồi sống thật hạnh phúc." Giản Minh Đường cười nhìn hai người, "Thật là tuyệt, khi hai người kết hôn, nhóm bạn của chúng ta rất bất ngờ."
Lục Sương nhướng mày: "Ừ, hai người không liên quan nhất thật sự đã kết hôn."
Đoạn Kính Hoài là người không gặp nhiều nhất.
Giao nhau nhất là Đoạn Kính Hành.
Nói đến đây, một vài người bạn có mặt tại hiện trường bất giác liếc nhìn Đoạn Kính Hành, nhưng người sau lại nở nụ cười ôn nhu, không nhìn rõ được cảm xúc của anh ta.
Anh ấy thường đeo chiếc mặt nạ cứng rắn của một doanh nhân.
Mà Nguyễn Phái Khiết đột nhiên bắt đầu ho: "Ôi, đồ ăn ở đây đau rát cổ họng, càng ăn càng thấy đói, Tang Tang, sắp đến giờ rồi, sao chúng ta không ăn thứ khác?"
Lục Tang Tang: "Ồ, tớ hơi đói."
Nguyễn Phái Khiết: "Vậy thì hãy..."
"Đoạn Kính Hoài, em đói bụng, em muốn ăn bánh bao." Lục Tang Tang đột nhiên nói.
Nguyễn Phái Khiết: "???"
Cái quái gì vậy, cái bánh bao ở đâu ra vậy?
Rất rõ ràng, đột nhiên bị dụ dỗ Đoạn Kính Hoài trong lòng nhất thời có chút nghi hoặc: "Bánh bao?"
Sắc mặt Lục Tang Tang không tốt lắm: "Đúng vậy, là tiệm bánh bao do bà ngoại mở gần nhà chúng ta. Em muốn ăn."
Đoạn Kính Hoài: "Bây giờ?"
Lục Tang Tang rất kiên quyết: "Hiện tại nếu em muốn ăn cơm, anh đi cùng em nhé."
Yến hội đã trôi qua hơn nửa, phận con cháu chuồn trước cũng không sao. Nhưng Đoạn Kính Hoài là người lịch sự và đúng giờ, ai cũng biết rõ, không nên bỏ dở giữa chừng.
Chắc chắn rồi, cả nhóm khẽ cau mày khi nhìn về Đoạn Kính Hoài.
Lục Tang Tang thật ra cũng không biết tại sao mình bất chợt trở nên mạnh dạn, lúc này đột nhiên cảm thấy cáu kỉnh, làm sai, cảm thấy Đoạn Kính Hoài nên đứng về phía mình nên nói thẳng ra.
Nhưng sau khi nhìn thấy biểu hiện của Đoạn Kính Hoài và mọi người, cô bỗng dưng hoàn hồn và hối hận.
Vừa rồi cô ấy gọi cho Đoạn Kính Hoài? Cô điên mất thôi.
"Quên đi, em quên mất anh còn có chuyện phải làm, em tự đi." Lục Tang Tang vô lực bước đến bên cạnh vẻ mặt thất thần, nhưng cô không ngờ rằng xui xẻo sẽ không đến một mình.
"Cái gì!"
Chết tiệt?
Hôm nay mình sẽ rất mất mặt đúng không?
Chỉ nghĩ đến đây, một bàn tay đột nhiên đặt lên eo cô.
"Làm gì mà vội vàng rời đi như vậy?"
"..."
Giọng nói bình tĩnh của người đó, như mọi khi, vang lên bên tai anh, "Tôi có nói không thể à?"
Lục Tang Tang sững sờ một lúc, sau đó quay đầu nhìn thấy khuôn mặt của Đoạn Kính Hoài.
Trông anh vẫn có chút nghiêm túc, nhưng giọng điệu lúc này mềm mại không ngờ, "Em còn đi được chứ?"
Lục Tang Tang mím môi dưới: "... Em không đi được."
"Vậy thì--"
"Anh bế em?"
Đoạn Kính Hoài dừng lại và liếc nhìn Lục Tang Tang, như thể để chắc chắn rằng cô ấy đang nghiêm túc. Nhưng trước khi anh có thể chắc chắn, ngay giây tiếp theo, cô đã vươn tay và leo lên vai anh, lặp lại với giọng điệu quyến rũ, "Anh bế em."
Đoạn Kính Hoài có chút sững sờ.
Trên thực tế, anh đã nhìn thấy Lục Tang Tang như thế này vài năm trước.
Khi đó, đôi mắt của cô gái nhỏ đối diện với người kia tràn đầy thanh xuân, rực rỡ và ngang tàng.
Lúc này, người đối mặt với đứa nhỏ lớn lên chính là anh, hiện tại trong mắt cô mất đi vẻ bất cần, càng thêm tính toán.
Tuy nhiên, nó vẫn lấp lánh.
Lục Tang Tang dường như có vô số điều muốn nói, cũng may, Đoạn Kính Hoài sẽ không phẫu thuật, vì vậy anh có thời gian rảnh để xem các video còn lại.
Hầu hết các video không biết họ đang nói về cái gì và không có trọng tâm.
Thậm chí, video cuối cùng được quay lại chính là đồ uống mà cô đã mua.
"Chào bác sĩ Đoạn, tôi vừa gọi trà sữa cho các em nhỏ trong cô nhi viện. Quán này ngon thật. Trân châu của họ ngon nhất trong tất cả các tiệm trà sữa, lại rất dẻo dai." Nói xong chính mình uống một ngụm.., vẻ mặt say sưa, "Chết tiệt, say quá!"
Đoạn Kính Hoài: "..."
Người trong màn hình cười vui vẻ, " Anh có muốn uống không, nếu anh muốn, tôi sẽ gọi đồ ăn mang về cho anh, phục vụ thiên thần áo trắng, việc nên làm."
Đoạn video kết thúc ở đây và hình ảnh vẫn còn trên khuôn mặt tươi cười rạng rỡ của người phụ nữ.
Cô ấy luôn có rất nhiều biểu cảm cường điệu, anh nghĩ.
Nhưng anh biết cô đã làm rất nhiều, diễn rất nhiều và quay rất nhiều, mục đích cuối cùng hiển nhiên không hề đơn giản.
Biết vậy, nhưng... ánh mắt Đoạn Kính Hoài chuyển từ điện thoại sang máy tính để bàn - vào ly trà sữa mà cô y tá nhỏ ban nãy đưa cho anh.
Đó là cùng một thương hiệu.
Không biết là do "màn biểu diễn" của Lục Tang Tang quá hấp dẫn, hay là có chuyện gì xảy ra với hắn mà Đoạn Kính Hoài đột nhiên đưa tay cầm ly trà sữa.
"Uống ngon như vậy sao?" Anh bất giác lẩm bẩm, sau đó cầm lấy ống hút, trong lòng chợt muốn uống thử.
"Bác sĩ Đoạn!"
Đoạn Kính Hoài bị đình trệ, ống hút đang cầm trên tay đột nhiên rơi xuống.
Lý Tiềm từ cửa đi vào, tò mò nhìn Đoạn Kính Hoài, "A, trà sữa? Cậu thật sự mua thứ này để uống?"
Đoạn Kính Hoài mất tự nhiên quay đầu lại: "Không phải, là y tá mang đến."
"Ồ, không có gì lạ, những người này thậm chí còn không gọi cho tôi một ly."
"Đưa cho anh đấy." Đoạn Kính Hoài đẩy ly trà sữa đến bàn Lý Tiềm.
Lý Tiềm mỉm cười: "Ơ, Vậy xấu hổ lắm."
Đoạn Kính Hoài cầm lấy thông tin của bệnh nhân, xem thông tin của bệnh nhân, vẻ mặt trở lại bình thường: "Không sao, tôi không uống đồ ngọt."
- ---
Sau một thời gian, cứ ba đến năm tiếng, Lục Tang Tang lại gửi cho Đoạn Kính Hoài một video huấn luyện của Tiểu Nam, cũng không để ý hắn xem hay không.
Một tuần sau, Lục Tang Tang nhận được cuộc gọi từ mẹ cô, Chung Thanh Phân, nói rằng chú Giang và vợ kỷ niệm 25 năm ngày cưới và tổ chức một bữa tiệc trong trang viên để chiêu đãi mọi người. Nhà họ Lục và nhà họ Giang có chuyện làm ăn nên cũng mời gia đình họ.
Đoạn Kính Hoài mấy ngày nay đều trực ca đêm, Lục Tang Tang thường thấy anh ở nhà vào sáng hôm sau.
"Anh về rồi à?" Đoạn Kính Hoài từ bên ngoài trở về, vừa ăn sáng.
"Ừ."
"Anh ăn chưa? Tôi làm chút bữa sáng."
"Chờ một chút, anh đi tắm." Đoạn Kính Hoài nói xong cởi áo khoác, lông mày có chút mệt mỏi, khi ngón tay nắm lấy nút cà vạt mà kéo, hiếm khi khô ráo.
Tuy nhiên, Lục Tang Tang rất vui khi cảm kích.
Đàn ông lúc thắt cà vạt, cởi cà vạt có tiết chế, chỉ cần nhìn thôi cũng khiến người ta thích thú, hơn nữa người đàn ông trước mặt này còn có một làn da đẹp.
"Gì thế?" Có lẽ là bởi vì ánh mắt của Lục Tang Tang quá trần trụi, Đoạn Kính Hoài tầm mắt chuyển qua.
Lục Tang Tang cười: "Không có chuyện gì, tôi chỉ muốn hỏi anh, anh có muốn về nhà họ Giang dự lễ kỷ niệm ngày cưới không?"
Đoạn Kính Hoài nhớ tới cuộc điện thoại trong nhà, anh nhận được từ tối hôm qua và gật đầu.
"Ồ, không sao cả, anh có thể đi tắm."
Đoạn Kính Hoài: "Em cũng đi?"
"Đi, tôi sẽ đi với Nguyễn Phái Khiết, vậy gặp lại."
"Được."
- ---
Trong bữa tiệc kỷ niệm của vợ chồng Giang thị, có rất nhiều người có quyền lực trong giới, Lục Tang Tang và Nguyễn Phái Khiết chậm chạp, họ đến hơi muộn.
Hai người theo lễ tân vào trong, đầu tiên họ nói lời chúc mừng với vợ chồng chú Giang, sau đó họ đi loanh quanh trong trang viên.
Nhiều loại rượu và đồ tráng miệng hảo hạng đã được đặt trên bãi cỏ của trang viên, người ra vào, đứng hoặc ngồi cùng trò chuyện với những người bên cạnh.
Trong những dịp như vậy, nói dễ nghe một chút là chúc mừng gia chủ, nói khó nghe một chút, là đến bàn chuyện làm ăn. Không ai trong những kẻ trục lợi ngồi đây sẽ từ bỏ cơ hội tụ tập cùng nhau này.
"Tang Tang, chồng của cậu."
Lục Tang Tang nghe thấy những lời đó và nhìn về hướng Nguyễn Phái Khiết chỉ, cô nhìn thấy Đoạn Kính Hoài. Lúc này, bên cạnh anh còn có Đoạn Kính Hành cùng gia đình chị gái song sinh bất hạnh của cô.
"Chồng cậu mặc bộ vest đẹp trai quá." Nguyễn Phái Khiết mỉm cười.
Lục Tang Tang nhìn từ trên xuống và tự hào nói: "Anh ấy mặc áo khoác trắng trông đẹp trai hơn."
"Ái chà, cậu vẫn còn khoe khoang?"
Lục Tang Tang: "Cần thiết nha."
"Kính Hành đâu?"
Lục Tang Tang uống một ngụm nước trái cây: "Anh ta xảy ra chuyện gì?"
"Hỏi xem anh ta có đẹp trai không."
"đẹp."
"Vậy thì tại sao cậu không khoe khoang?"
Lục Tang Tang liếc cô một cái: "Phiền quá đi mất."
Nguyễn Phái Khiết dựa vào vai cô cười: "Đừng nói nữa, tớ sẽ không bao giờ quên hình ảnh cậu từng ríu rít gọi Đoạn Kính Hành."
Lục Tang Tang ngáp một cái: "Hảo hán thì không nên nhai lại chuyện cũ."
"Ừ." Nguyễn Phái Khiết lại nhìn về phía đó, "Này, Lục Sương cũng đang tán gẫu với chồng cậu."
"Ồ."
" Ồ... cái rắm, nhìn cô ta kìa, cười vui vẻ thật đấy." Nguyễn Phái Khiết sờ sờ cằm, "Mà này, tôi nhớ lúc đầu nhà cậu muốn ghép Đoạn Kính Hoài và Lục Sương."
Lục Tang Tang: "..."
Nguyễn Phái Khiết: "Nếu không xuất hiện một Trình Giảo Kim là cậu, người kết hôn với Đoạn Kính Hoài có thể là Lục Sương."
"Có cái rắm ấy." Lục Tang Tang trợn mắt, "Đoạn Kính Hoài sẽ không thích cô ta."
"tại sao?"
"Anh ấy không thích tớ nữa, dựa vào cái gì lại thích cô ta!"
Nguyễn Phái Khiết bật cười: "Trong trường hợp thật tình cờ, những người như vậy..."
"Cút. ông xã của bà đây!"
Lục Tang Tang ghét Lục Sương, nhưng cũng hiểu Lục Sương.
Lục Sương tính tình thận trọng, kiêu ngạo, ánh mắt trên dưới coi thường những kẻ ăn chơi trác táng trong giới, không thích thế hệ thứ hai giàu có không có chính kiến, chỉ nghe theo sự sắp đặt của gia tộc.
Chị ta đã từng thích Đoạn Kính Hoài, bất kể tính tình hay nghề nghiệp của anh, mấy năm trước chị ta đều bị anh mê hoặc, đương nhiên chỉ lén lút mê mẩn, không thể hiện rõ ràng, bên ngoài vẫn là tiểu công chúa kiêu hãnh,.
Về vấn đề này, lúc đầu Lục Tang Tang vẫn còn rất khó hiểu, cô cảm thấy Lục Sương có bộ dáng gian xảo, thật ra sẽ thích Đoạn Kính Hoài lạnh lùng như vậy.
Tuy nhiên, những gì diễn ra sau đó thật bất ngờ, nhiều thứ đặt không đúng chỗ.
Nguyễn Phái Khiết và Lục Tang Tang trò chuyện một lúc rồi tự mình đi ra ngoài giao lưu với đám đông, hôm nay cô ấy cũng đến đây với nhiệm vụ gia đình nên không thể lười được.
Sau khi người bạn đi khỏi, Lục Tang Tang chỉ an tâm đi dạo một vòng, không ngờ lại đụng phải Lục Sương đang cầm sâm panh.
Hai người nhìn nhau với vẻ chán ghét.
"Cô đã thấy bố chưa?" Lục Sương hỏi.
Lục Tang Tang lười biếng nói: "Vừa rồi còn ở với chú Giang, nhưng bây giờ tôi không biết nữa."
Lục Sương khịt mũi và không nói thêm.
Lục Tang Tang liếc chị ta, hôm nay Lục Sương mặc một chiếc váy ống màu trắng cột hết tóc lên, lộ ra vầng trán sạch sẽ. Cô ấy ưa nhìn, khuôn mặt hiền lành nhưng tính tình lại kiêu ngạo. Thực ra, cô đã nghe mẹ Chung Thanh Phân nói rằng mấy năm nay có rất nhiều thiếu gia theo đuổi Lục Sương, thị trường của cô ta vẫn tốt.
"Trong trường hợp tình cờ, mọi người thích kiểu như vậy..."
Những lời của Nguyễn Phái Khiết đột nhiên hiện lên trong đầu cô, nếu Đoạn Kính Hoài thích kiểu này thì sao?
Lục Tang Tang hừ lạnh, cô có thể thích ai, nhưng không thể thích Lục Sương!
"Chị nhìn thấy chồng tôi chưa?" Lục Sương đang định rời đi thì đột nhiên nghe thấy Lục Tang Tang hỏi.
Cô ta quay đầu lại và cười nói: "Này... nghe rất êm tai."
Lục Tang Tang: "Thật kỳ lạ, tôi hay gọi như vậy, chị không muốn tôi gọi quen miệng, đạo lý gì thế?"
Lục Sương giễu cợt: "Lục Tang Tang, cô đừng có giả vờ trước mặt tôi, cô cưới Đoạn Kính Hoài chỉ vì nhà họ Đoạn, từ ngày cưới đến nay đã ly thân hơn nửa năm rồi. Giả vờ " tình nghĩa vợ chồng" gì ở đây!!!.
Lúc đầu, Lục Tang Tang cố ý nói câu này để cô cảm thấy thoải mái, nhưng Lục Sương đã chuẩn bị sẵn lời mỉa mai khiến cô tức giận.
"Làm sao chị biết chúng tôi ở nơi khác mà không liên lạc với nhau, chị giám sát bọn tôi hả? Chị à, chúng tôi không sao, chị không cần lo lắng về chuyện đó."
"Phải không? Đoạn Kính Hoài không còn cách nào khác là phải kết hôn với cô. Anh ấy đối với cô tốt đến mức nào? "Lục Sương nói," Tôi thực sự không biết cô muốn gì... Kết hôn với một người đàn ông hoàn toàn không yêu cô, cô sẽ có cuộc sống tốt hơn sao?
Lục Tang Tang trợn tròn mắt: "Này, tôi ngửi thấy mùi rất chua nha?"
Lục Sương: "..."
" Tôi ngửi thấy, thật là chua, nồng quá đi." Lục Tang Tang thở dài, "Lục Sương, em biết hồi đó chị thích anh ấy, nhưng tôi không thể làm gì được. Trưởng lão quyết định. Chúng tôi không thể đùn đẩy chuyện đính hôn. "
Lục Tang Tang cười nói tiếp: "Tuy rằng lúc đầu chúng tôi không có tình cảm, nhưng hiện tại quan hệ rất tốt. Chị không biết đâu, Đoạn Kính Hoài ngoài mặt thì lạnh lùng, nhưng thực ra trong lòng lại rất ấm áp, thường rất ít nói chuyện ".
"..."
"Tất nhiên, chị không có cơ hội để thưởng thức đâu nhá."
"Tại sao không có cơ hội thưởng thức?" Lúc này, một giọng nói xen vào.
Lục Sương và Lục Tang Tang quay lại nhìn và thấy một đám nam nữ đang đi tới, Đoạn Kính Hoài và Đoạn Kính Hành đang ở bên trong.
Và người vừa nói tên là Giản Minh Đường, thiếu gia lớn tuổi nhất của nhà họ Giản, cùng Đoạn Kính Hoài và những người khác chơi từ nhỏ với nhau. Lục Tang Tang gặp người này mấy năm trước là vì Đoạn Kính Hành.
Giản Minh Đường: "Hai cô công chúa nhỏ nhà họ Lục đang nói về chuyện gì vậy? Nói cho chúng tôi biết với."
Lục Sương cười nói: "Không có chuyện gì, tôi chỉ nghe em gái tán gẫu về cuộc sống gia đình và cuộc hôn nhân hạnh phúc của cô ấy."
Lục Sương cố ý thêm vào từ "hạnh phúc", một số người có mặt lá bạn bè đã quen nhau vài năm, họ đều nghe về lý do tại sao Lục Tang Tang và Đoạn Kính Hoài kết hôn. Tất nhiên, họ cũng biết có điều gì đó không ổn trong mối quan hệ giữa hai người.
Cho nên bây giờ đột nhiên nghe Lục Sương nói lời này, vẻ mặt của mấy người đó 'đều có chút tò mò.
Nguyễn Phái Khiết đi tới, nhìn Lục Tang Tang trên mặt đầy nghi vấn, cậu đang nói cái quái gì vậy!
Lục Tang Tang phớt lờ Nguyễn Phái Khiết và chỉ nhìn Đoạn Kính Hoài.
Lúc này Kính Hoài cũng tình cờ nhìn cô, ánh mắt nhẹ nhàng, dường như không quan tâm Lục Sương nói gì.
Lục Tang Tang đột nhiên cảm thấy rất bực mình, anh ta là chồng của cô, bọn họ đã kết hôn, vậy tại sao cô lại phải nghe lời nói quái đản của Lục Sương ở đây!
"wow... Kết hôn rồi sống thật hạnh phúc." Giản Minh Đường cười nhìn hai người, "Thật là tuyệt, khi hai người kết hôn, nhóm bạn của chúng ta rất bất ngờ."
Lục Sương nhướng mày: "Ừ, hai người không liên quan nhất thật sự đã kết hôn."
Đoạn Kính Hoài là người không gặp nhiều nhất.
Giao nhau nhất là Đoạn Kính Hành.
Nói đến đây, một vài người bạn có mặt tại hiện trường bất giác liếc nhìn Đoạn Kính Hành, nhưng người sau lại nở nụ cười ôn nhu, không nhìn rõ được cảm xúc của anh ta.
Anh ấy thường đeo chiếc mặt nạ cứng rắn của một doanh nhân.
Mà Nguyễn Phái Khiết đột nhiên bắt đầu ho: "Ôi, đồ ăn ở đây đau rát cổ họng, càng ăn càng thấy đói, Tang Tang, sắp đến giờ rồi, sao chúng ta không ăn thứ khác?"
Lục Tang Tang: "Ồ, tớ hơi đói."
Nguyễn Phái Khiết: "Vậy thì hãy..."
"Đoạn Kính Hoài, em đói bụng, em muốn ăn bánh bao." Lục Tang Tang đột nhiên nói.
Nguyễn Phái Khiết: "???"
Cái quái gì vậy, cái bánh bao ở đâu ra vậy?
Rất rõ ràng, đột nhiên bị dụ dỗ Đoạn Kính Hoài trong lòng nhất thời có chút nghi hoặc: "Bánh bao?"
Sắc mặt Lục Tang Tang không tốt lắm: "Đúng vậy, là tiệm bánh bao do bà ngoại mở gần nhà chúng ta. Em muốn ăn."
Đoạn Kính Hoài: "Bây giờ?"
Lục Tang Tang rất kiên quyết: "Hiện tại nếu em muốn ăn cơm, anh đi cùng em nhé."
Yến hội đã trôi qua hơn nửa, phận con cháu chuồn trước cũng không sao. Nhưng Đoạn Kính Hoài là người lịch sự và đúng giờ, ai cũng biết rõ, không nên bỏ dở giữa chừng.
Chắc chắn rồi, cả nhóm khẽ cau mày khi nhìn về Đoạn Kính Hoài.
Lục Tang Tang thật ra cũng không biết tại sao mình bất chợt trở nên mạnh dạn, lúc này đột nhiên cảm thấy cáu kỉnh, làm sai, cảm thấy Đoạn Kính Hoài nên đứng về phía mình nên nói thẳng ra.
Nhưng sau khi nhìn thấy biểu hiện của Đoạn Kính Hoài và mọi người, cô bỗng dưng hoàn hồn và hối hận.
Vừa rồi cô ấy gọi cho Đoạn Kính Hoài? Cô điên mất thôi.
"Quên đi, em quên mất anh còn có chuyện phải làm, em tự đi." Lục Tang Tang vô lực bước đến bên cạnh vẻ mặt thất thần, nhưng cô không ngờ rằng xui xẻo sẽ không đến một mình.
"Cái gì!"
Chết tiệt?
Hôm nay mình sẽ rất mất mặt đúng không?
Chỉ nghĩ đến đây, một bàn tay đột nhiên đặt lên eo cô.
"Làm gì mà vội vàng rời đi như vậy?"
"..."
Giọng nói bình tĩnh của người đó, như mọi khi, vang lên bên tai anh, "Tôi có nói không thể à?"
Lục Tang Tang sững sờ một lúc, sau đó quay đầu nhìn thấy khuôn mặt của Đoạn Kính Hoài.
Trông anh vẫn có chút nghiêm túc, nhưng giọng điệu lúc này mềm mại không ngờ, "Em còn đi được chứ?"
Lục Tang Tang mím môi dưới: "... Em không đi được."
"Vậy thì--"
"Anh bế em?"
Đoạn Kính Hoài dừng lại và liếc nhìn Lục Tang Tang, như thể để chắc chắn rằng cô ấy đang nghiêm túc. Nhưng trước khi anh có thể chắc chắn, ngay giây tiếp theo, cô đã vươn tay và leo lên vai anh, lặp lại với giọng điệu quyến rũ, "Anh bế em."
Đoạn Kính Hoài có chút sững sờ.
Trên thực tế, anh đã nhìn thấy Lục Tang Tang như thế này vài năm trước.
Khi đó, đôi mắt của cô gái nhỏ đối diện với người kia tràn đầy thanh xuân, rực rỡ và ngang tàng.
Lúc này, người đối mặt với đứa nhỏ lớn lên chính là anh, hiện tại trong mắt cô mất đi vẻ bất cần, càng thêm tính toán.
Tuy nhiên, nó vẫn lấp lánh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.