Chương 12
Thanh Hằng
20/12/2019
Xe của Danh Dương lao nhanh trong đêm tối,nỗi bất an mỗi lúc một tăng nhanh,Danh Dương nghiến răng,đánh tay lái,miệng không ngừng nói.
- Hoàng Phi Phương,cô rốt cục đang ở đâu hả??
Xe rẽ qua ngã tư,ánh đèn đường cộng thêm ánh đèn xe sáng chói mắt,chiếu rõ ràng 1 thân hình nằm bất động bên vệ đường,Danh Dương phanh kít xe lại,mở cửa xe lao ra ngoài,tuy không nhìn rõ nhưng anh vẫn nhận ra người nằm đó là Phi Phương,vệt máu kéo dài từ chỗ anh đang đứng tới chỗ cô đang nằm,đến lúc này Danh Dương không thể nào định hình được cảm giác trong lòng mình là gì nữa,...đau đớn...
Đúng,chính là đau đớn,...cô nằm đó,giống như mất đi sự sống,anh đau đớn mất kiểm soát.
Danh Dương xông đến,ôm lấy cả người Phi Phương nhấc bổng cô lên,cả thân thể cô loang lổ toàn máu là máu,2 mắt cô nhắm nghiền,không còn động đậy nữa,mặt trắng dọa người,Anh gào lên.
- Phi Phương,tỉnh lại đi,Phi Phương...Hoàng,Phi,Phương....
Đáp lại anh là sự im lặng của màn đêm,Danh Dương bế cô đưa lên xe,anh như người điên lái xe tới bệnh viện.2 bàn tay anh nắm chặt vô lăng,nghiến răng.
- Phi Phương,em sẽ không sao đâu?tôi chưa cho em chết,em sẽ không chết...
***
Tại bệnh viện.
Danh Dương ngồi co người trên ghế ngoài hành lang,đã gần 1 tiếng đồng hồ trôi qua,cửa phòng cấp cứu vẫn không có động tĩnh gì,1 nữ y tá mở cửa bước ra,Danh Dương vội đứng lên.Nhưng chưa kịp hỏi thì cô ta chỉ liếc anh 1 cái vô cảm rồi đi mất,anh sốt ruột đi đi lại lại trước cửa phòng cấp cứu,lo lắng đến mức muốn nổi điên...
Rõ ràng rất gét cô?luôn xem cô như 1 món đồ không chút giá trị...nhưng giờ đây Danh Dương hiểu rõ anh đã thực sự mất kiểm soát trước người con gái này,gét cô nhưng lại không muốn cô rời đi,1 người luôn được cho là luôn bình tĩnh như anh lại xuất hiện sự mâu thuẫn không nên như vậy?cuối cùng là vì sao?
Lúc nhìn cô nằm bất động trong vũng máu,thực sự anh đã rất sợ...sợ cô sẽ chết...
Cửa phòng cấp cứu cuối cùng cũng mở ra,1 vị bác sĩ trung niên bước ra,ông ta tháo khẩu trang,Danh Dương vội hỏi ngay.
- bác sĩ,vợ tôi thế nào rồi?
Ông bác sĩ nhìn Danh Dương đánh giá 1 chút,sau đó mở miệng nói.
- bệnh nhân bị tổn thương vùng đầu nghiêm trọng,cơ thể bị mất máu,nhưng chúng tôi đã truyền máu rồi,cũng may là đã qua cơn nguy hiểm,hiện tại vợ câu đang lâm vào tình trạng hôn mê sâu,
Danh Dương gấp gáp hỏi dồn.
- lúc nào cô ấy có thể tỉnh lại?
- cái đó chúng tôi không biết được,còn phải xem ý chí của vợ cậu nữa,
Sau khi vị bác sĩ đi mất,Phi Phương liền được chuyển đến phòng chăm sóc đặc biệt.Danh Dương ngồi bên ngồi bên giường bệnh lặng lẽ nhìn khuôn mặt không chút sắc hồng của Phi Phương,hơi thở của cô yếu ớt vô cùng.Danh Dương siết lấy tay cô,nói nhỏ.
- em sẽ tỉnh lại nhanh thôi,tôi sẽ không để em xảy ra chuyện gì đâu,
Anh có niềm tin mãnh liệt...cô nhất định sẽ tỉnh lại.
Cô gái mưu mô,thủ đoạn như cô sẽ không dễ dàng bỏ cuộc như vậy đâu.?
Danh Dương cứ ngồi như vậy suốt cả 1 đêm..
Bên ngoài cánh cửa khép hờ,Hải Yến âm thầm nhìn vào trong phòng,nhìn biểu cảm lo lắng,ánh mắt bi thương của người đàn ông mình yêu,cô ta chợt thấy sợ hãi.
Cô ta chưa bao giờ nghĩ Danh Dương sẽ có tình cảm với 1 cô gái khác,cô ta luôn tự tin Danh Dương sẽ chỉ yêu 1 mình cô ta thôi...
Nhưng mà,cử chỉ,ánh mắt của anh giành cho cô gái đang nằm trên giường kia lại rất mãnh liệt.thậm chí lúc 2 người bên nhau cô ta chưa hề cảm nhận được sự mãnh liệt của Danh Dương giành cho mình...
Bỗng nhiên,cô ta sợ mất...sợ mất Danh Dương vô cùng...
Lương tâm Hải Yến mâu thuẫn cực điểm,vừa muốn bước vào chất vấn người đàn ông kia,nhưng đôi chân cứng đờ,muốn đóng đinh tại chỗ...cô ta thừa nhận Phi Phương xảy ra chuyện như vậy là do cô ta....
Vốn dĩ chỉ muốn thuê người dọa Phi Phương sợ hãi 1 chút,không ngờ chuyện lại lớn đến mức này,giờ Hải Yến không biết làm sao nữa,vừa không cam lòng lại cắn rứt...
Cuối cùng,cô ta vẫn quyết định khép cửa lại,rời đi 1 cách lặng lẽ...
ngày hôm sau,bà Nhiên cùng Thế Hải xuất hiện ở bệnh viện.,dáng vẻ chẳng khác gì đi dạo phố,trên mặt bà Nhiên không hề có biểu hiện gì gọi là lo lắng khi con gái bị tai nạn.giống như bà ta chỉ đến cho có cái tiếng vậy.
Ngược lại,Danh Dương thức trắng cả 1 đêm,khuôn mặt anh lộ vẻ mệt mỏi,ngay khi nhìn thấy mẹ vợ thì bà Nhiên cũnng đã nhanh chóng chạy tới,ra vẻ hốt hoảng.
- con rể à,Phi Phương sao rồi?đã xảy ra chuyện gì vậy?
Danh Dương trả lời lạnh nhạt.
- chuyện dài lắm,đợi con điều tra rõ sẽ nói cho mẹ sau,
Mẹ ở lại với cô ấy đi?con về nhà 1 chuyến...
- được.con cứ làm việc của con đi.
Danh Dương quay người đi thẳng.khi bóng anh đi khuất vẻ mặt quan tâm lo âu của bà Nhiên cũng biến mất.bà ta đẩy mạnh cánh cửa phòng bệnh cùng Thế Hải bước vào.nhìn Phi Phương nằm im lìm trên giường bệnh.bà ta không hề có 1 tia thương xót nào.ngược lại còn lớn giọng đay nghiến.
- đúng là vô dụng vẫn hoàn vô dụng.đã không giúp được cái gì còn mang đến rắc rối.đã vậy tại sao không chết luôn đi.
Thế Hải đứng bên cạnh bèn lên tiếng hỏi.
- em gái giờ thế này.chúng ta nên làm sao hả mẹ?
- còn làm sao nữa...quân cờ đã không còn sử dụng được thì nên bỏ đi chứ sao?nuôi nấng nó bao năm coi như cũng tình nghĩa lắm rồi.chúng ta về thôi.
- ờ...nhưng k phải em rể kêu mẹ ở lại chăm sóc em gái sao mẹ?
- con nghĩ gì thế?không phải con thật sự nghĩ mẹ sẽ ở đây chăm sóc con bé vô dụng này chứ?dấm dúi cho y ta chút tiền là xong thôi mà.với lại Danh Dương nó cũng chẳng để ý chuyện này đâu.thằng đó đâu có yêu thương gì con bé này chứ....
Cả 2 người đẩy cửa đi ra ngoài mà không hề để ý trên khóe mắt cô gái đang nằm trên giường vô thức rỉ ra 1 dòng nước mắt nóng hổi.
***
Danh Dương về qua nhà thay quần áo 1 chút rồi lập tức đi đến công ty.anh gọi cho thư ký Trung vào.nghiêm nghị nói.
- anh lập tức điều tra rõ cho tôi 1 việc....
Thư kí Trung nghe xong liền gật đầu rời đi.Danh Dương cũng bắt đầu xử lí đống văn kiện chồng trên bàn.Đến lúc tan làm anh cho xe đi về biệt thự tắm rửa qua 1 chút.tắm xong 1 mình anh đứng ngay ngoài ban công uống chút rượu.sau đó gọi 1 cuộc điện thoại về nhà chính.Người nghe là Thím Hoa.
- alo cậu chủ
- mẹ tôi đâu?
Thím Hoa lập tức chuyển máy cho bà Thục Ánh.
- Alo Danh Dương.
- mai mẹ để Thím Hoa qua đây chăm sóc Phi Phương.cô ta bị tai nạn.
- cái gì.con không đùa chứ?có phải nó giả vờ không?
Danh Dương có chút phiền chán nói.
- mẹ...tai nạn sao có thể là giả vờ được....
- bảo bố mẹ nó đến mà chăm sóc.con việc gì phải lo hả?mà còn vụ li hôn thì sao?con đã nói với mẹ như thế nào.Hải Yến về rồi.lỡ nó biết được thì sao?
- mẹ à...giờ sao lại nói đến chuyện li hôn chứ?
- sao không nói được chứ, giờ là cơ hội tốt để li hôn còn gì?mai mẹ sẽ bảo Thím Hoa đưa đơn li hôn qua.đợi nó tỉnh rồi bắt nó kí vào là được...
Danh Dương không muốn cãi lại mẹ nữa nên nói thêm 1 câu rồi tắt máy.đầu óc phiền muộn cực điểm?
Li hôn???
Đúng là anh từng rất muốn nhanh chóng li hôn với Phi Phương?nhưng bây giờ hình như không muốn nữa...
Anh Không muốn cô hết dây dưa với mình?anh không hiểu lí do của bản thân là gì?chỉ là không thể để cô rời đi...
Danh Dương bị chính suy nghĩ trong đầu làm cho bối rối cùng cực.anh rót rượu vào ly.uống 1 hơi cạn ly rượu.quay vào phòng mặc áo khoác để tới bệnh viện...lúc xuống cầu thang thì vừa lúc Hải Yến đang đi lên.
- Dương.tối rồi anh còn đi đâu vậy?
- anh đến bệnh viện...
Hải Yến cố làm ra vẻ ngạc nhiên hỏi.
- bệnh viện?sao anh lại đến bênhh viện?anh không khỏe sao?gọi cho bác sĩ riêng là được mà?
Danh Dương nhìn hải Yến.tự dưng lại không muốn giấu diếm cô nữa.
- anh rất khỏe...anh là đến chăm sóc Phi Phương?
Tuy đã biết nhưng Hải Yến vẫn không kìm nén được đau lòng.cô cười như mếu.
- vậy sao?Phi Phương không khỏe à?cô ấy có sao không?
- cũng tạm ổn rồi?
Màn đối đáp giữa 2 người trở nên thật ngượng ngập cùng xa lạ.Hải Yến không thích không khí này.
- nhưng...tại sao anh lại phải đích thân đến chăm sóc cô ấy vậy?người thân của cô ấy đâu?sao không đến...?
Người thân?e rằng đã rời đi từ lâu rồi.Danh Dương biêta được điều đó là do sáng nay bệnh viện đã gọi đến cho anh.
- Anh sẽ nói chuyện với em sau...anh phải đi rồi.
Danh Dương lướt qua Hải Yến đi rất nhanh ra ngoài.đằng sau giọng Hải Yến như muốn khóc.cô hỏi anh.
- Dương?anh yêu Phi phương phải không?
Câu hỏi khiến bước chân anh dừng lại.cứng đờ trong chốc lát.
Yêu?anh sao có thể Yêu Hoàng Phi Phương chứ?
- em nghĩ quá nhiều rồi.
- không yêu vậy sao phải lo lắng cho cô ấy?cô ấy chỉ là người giúp việc.anh có cần đích thân đi chăm sóc cô ấy như vậy không?còn em.anh có hiểu cảm giác của em không?em không muốn anh quan tâm lo lắng cho cô gái nào ngoài em.trước giờ anh luôn ngọt ngào với em nhưng từ khi em biết đến sự có mặt của cô ấy em nhận ra anh đã thay đổi rồi...
Danh Dương im lặng mặc cho Hải yến chất vấn.có đúng thật như những gì Hải Yến nói không?
Nhưng sao có thể chứ?anh chỉ đơn giản nghĩ rằng sẽ không để cô ta chết dễ dàng như vậy?anh chỉ muốn hành hạ Phi Phương mà thôi?sao lại phát sinh loại tình cảm kia?
Hải Yến thấy anh không trả lời.cô càng điên lên đi tới gần lay người anh.
- Dương...trả lời em đi?sao anh lại im lặng?có phải em nói đúng rồi không?
Điện thoại từ trong túi Danh Dương kêu lên.anh đưa lên nghe.
- nói đi...
Bên kia thư kí Trung nói.
- chuyện giám đốc bảo tôi điều tra đã có kết quả rồi..
- là ai....
- là....cô Hải Yến.
Danh Dương thất thần buông thõng tay.nhìn kĩ người con gái trước mặt không giám tin.Hải Yến mơ hồ nhận ra sự khác thường.
- Danh Dương?anh làm sao vậy?
- em nói đúng...nhưng chỉ đúng 1 nửa...
- anh nói vậy....là sao?
- anh chăm sóc Phi Phương không phải vì yêu cô ta mà là vì.....đó là vợ anh.
Hải Yến bị lời nói của anh làm cho run rẩy đứng không vững.2 mắt ngấn nước nhìn anh.mơ hồ chảy xuống mặt.
- gì chứ?anh đang đùa em phải không?
- anh không đùa em đâu.
- tại sao....???tại sao lại phản bội em?tại sao lại đối xử với em như vậy?
Mỗi câu tại sao Hải yên dùng tay đấm mạnh vào ngực anh.gào lên.cô ta chưa bao giờ nghĩ người đàn ông cứ ngỡ là của mình lại kết hôn với cô gái khác.
Danh Dương mặc cho cô đánh.chỉ nói.
- anh xin lỗi...
Phía ngoài cửa.Minh Hòa không biết xuất hiện từ bao giờ.anh nhìn chị gái đang khóc thương tâm và nghĩ đến câu nói của Danh Dương vừa rồi.không hiểu sao lại thấy khó chịu cực điểm.
- anh???lời anh nói là thật sao?Phi phương không phải giúp việc mà là vợ của anh sao?
Có lẽ Danh Dương không ngờ Minh Hòa đột ngột xuất hiện nên hơi sửng sốt.cuối cùng ang vẫn gật đầu.coi như thừa nhận...
Hải Yến ôm mặt bỏ chạy ra ngoài.
Danh Dương nhìn theo bất lực.
- sao anh không đuổi theo chị em?
- cô ấy cần lấy lại bình tĩnh...
- em thật không ngờ....Phi Phương luôn từ chối tiếp xúc với em.hóa ra là vì lí do này..
Danb Dương không nói gì.
- em cứ tưởng em sẽ trở thành em rể của anh...còn suýt chút nữa làm chuyện ngu ngốc...
- Minh hòa.xin lỗi vì đã giấu em...nhưng anh phải đi bây giờ...
Danh Dương bỏ đi ra ngoài.sau lưng vẫn nghe thấy câu hỏi của Minh Hòa.
- giữa Phi Phương và chị em?anh yêu ai?
Câu hỏi không có lời giải đó làm cho Lòng Danh Dương phiền muộn suốt đêm hôm đó.Đêm đó anh vẫn ở lại bệnh viện suốt đêm.
***
2 ngày sau.Phi phương chuyện từ bệnh viện về nhà.Danh Dương đặc biệt cho gọi bác sĩ Chung qua lại chăm sóc cho cô tận tình.tình trạng của Phi phương đã có chuyển biến rất tốt nhưng không hiểu sao cô vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại.
Trong thời gian đó.bên nhà chồng Phi Phương cũng không hề có ai qua thăm cô lần nào.bà Nhiên thì thỉnh thoảng có đến vài lần cho có lệ.Minh Hòa thời gian đầu cũng thường xuyên đến thăm Phi Phương.sau đó anh ý thức được Phi Phương đã là vợ của người khác nên anh không còn thường xuyên lui tới nữa.
Riêng Hải Yến thì tuyệt nhiên không thấy bóng dáng.có lẽ cô ta quá sốc.quá đau lòng...
Danh Dương giao nhiệm vụ chăm sóc cho thím Hoa.còn anh hằng ngày vẫn đi làm.trở về liền vào phòg cô nhìn Phi Phương nằm trên giường rất lâu.cứ thế ngồi ngẩn người đến hơn nửa đêm...
Cứ lặp đi lặp lại như 1 vòng tuần hoàn như vậy...
Cho đến buổi tối của 3 tháng sau đó.Hải Yến đột ngột xuất hiện.lúc đó Danh Dương đang ở trong phòng của phi Phương nhìn cô say sưa nhắm mắt.
Khuôn mặt Hải Yến hốc hác.gầy rạc đi.giống như trong thời gian qua cô ta đã chịu 1 cú sốc rất lớn.
Danh Dương đau lòng nhìn Hải Yến.
- em đánh anh đi.đừng tự hành hạ bản thân mình.
Hải Yến mông lung đi tới gần anh.ôm chầm lấy anh.rúc mặt vào trong ngực anh.chua xót.
- đánh anh?sao em có thể chứ?em yêu anh nhiều như vậy?
Bộ dạng cô rất đáng thương.anh không nỡ nhìn cô đau lòng như vậy.
- em biết anh vẫn yêu em mà.bác gái đã nói hết tất cả mọi chuyện cho em biết rồi.anh chỉ vì chính trị nên mới giả vờ kết hôn với Phi Phương thôi.bác gái nói anh đã muốn li hôn lâu rồi.đơn li hôn cũng đã soạn chỉ đợi cô ấy tỉnh lại là sẽ lập tức li hôn...Danh Dương.em rất vui.em tha thứ cho anh.đợi anh li hôn rồi?chúng ta kết hôn nhé..
Hải Yên ôm chặt anh.cười hạnh phúc khiến danh Dương không nỡ làm cô lại buồn.đành phải nói.
- được.
Giữa lúc đôi nam nữ đang ôm nhau trong phòng thì trên giường.ngón tay Phi Phương khẽ động đậy.cô đã tỉnh nhưng mắt vẫn nhắm nghiền.khuôn mặt tiều tụy mơ màng ánh lên vẻ đau đớn.khóe mắt thoáng ươn ướt.đoạn đối thoại của đôi nam nữ kia rơi vào tai cô không sót 1 chữ nào?
Có lẽ đến lúc chấm dứt mọi chuyện rồi.
Danh Dương đưa Hải yến qua phòng mình.cánh cửa khép lại...
Phi Phương từ từ mở 2 mắt.cô ngơ ngẩn nhìn trần nhà rất lâu....không có động tĩnh gì...
Danh Dương??
Anh gét em như vậy?
Vì sao anh lại hôn em dịu dàng đến thế???
Có phải em tự mơ mộng hão huyền phải không?
- Hoàng Phi Phương,cô rốt cục đang ở đâu hả??
Xe rẽ qua ngã tư,ánh đèn đường cộng thêm ánh đèn xe sáng chói mắt,chiếu rõ ràng 1 thân hình nằm bất động bên vệ đường,Danh Dương phanh kít xe lại,mở cửa xe lao ra ngoài,tuy không nhìn rõ nhưng anh vẫn nhận ra người nằm đó là Phi Phương,vệt máu kéo dài từ chỗ anh đang đứng tới chỗ cô đang nằm,đến lúc này Danh Dương không thể nào định hình được cảm giác trong lòng mình là gì nữa,...đau đớn...
Đúng,chính là đau đớn,...cô nằm đó,giống như mất đi sự sống,anh đau đớn mất kiểm soát.
Danh Dương xông đến,ôm lấy cả người Phi Phương nhấc bổng cô lên,cả thân thể cô loang lổ toàn máu là máu,2 mắt cô nhắm nghiền,không còn động đậy nữa,mặt trắng dọa người,Anh gào lên.
- Phi Phương,tỉnh lại đi,Phi Phương...Hoàng,Phi,Phương....
Đáp lại anh là sự im lặng của màn đêm,Danh Dương bế cô đưa lên xe,anh như người điên lái xe tới bệnh viện.2 bàn tay anh nắm chặt vô lăng,nghiến răng.
- Phi Phương,em sẽ không sao đâu?tôi chưa cho em chết,em sẽ không chết...
***
Tại bệnh viện.
Danh Dương ngồi co người trên ghế ngoài hành lang,đã gần 1 tiếng đồng hồ trôi qua,cửa phòng cấp cứu vẫn không có động tĩnh gì,1 nữ y tá mở cửa bước ra,Danh Dương vội đứng lên.Nhưng chưa kịp hỏi thì cô ta chỉ liếc anh 1 cái vô cảm rồi đi mất,anh sốt ruột đi đi lại lại trước cửa phòng cấp cứu,lo lắng đến mức muốn nổi điên...
Rõ ràng rất gét cô?luôn xem cô như 1 món đồ không chút giá trị...nhưng giờ đây Danh Dương hiểu rõ anh đã thực sự mất kiểm soát trước người con gái này,gét cô nhưng lại không muốn cô rời đi,1 người luôn được cho là luôn bình tĩnh như anh lại xuất hiện sự mâu thuẫn không nên như vậy?cuối cùng là vì sao?
Lúc nhìn cô nằm bất động trong vũng máu,thực sự anh đã rất sợ...sợ cô sẽ chết...
Cửa phòng cấp cứu cuối cùng cũng mở ra,1 vị bác sĩ trung niên bước ra,ông ta tháo khẩu trang,Danh Dương vội hỏi ngay.
- bác sĩ,vợ tôi thế nào rồi?
Ông bác sĩ nhìn Danh Dương đánh giá 1 chút,sau đó mở miệng nói.
- bệnh nhân bị tổn thương vùng đầu nghiêm trọng,cơ thể bị mất máu,nhưng chúng tôi đã truyền máu rồi,cũng may là đã qua cơn nguy hiểm,hiện tại vợ câu đang lâm vào tình trạng hôn mê sâu,
Danh Dương gấp gáp hỏi dồn.
- lúc nào cô ấy có thể tỉnh lại?
- cái đó chúng tôi không biết được,còn phải xem ý chí của vợ cậu nữa,
Sau khi vị bác sĩ đi mất,Phi Phương liền được chuyển đến phòng chăm sóc đặc biệt.Danh Dương ngồi bên ngồi bên giường bệnh lặng lẽ nhìn khuôn mặt không chút sắc hồng của Phi Phương,hơi thở của cô yếu ớt vô cùng.Danh Dương siết lấy tay cô,nói nhỏ.
- em sẽ tỉnh lại nhanh thôi,tôi sẽ không để em xảy ra chuyện gì đâu,
Anh có niềm tin mãnh liệt...cô nhất định sẽ tỉnh lại.
Cô gái mưu mô,thủ đoạn như cô sẽ không dễ dàng bỏ cuộc như vậy đâu.?
Danh Dương cứ ngồi như vậy suốt cả 1 đêm..
Bên ngoài cánh cửa khép hờ,Hải Yến âm thầm nhìn vào trong phòng,nhìn biểu cảm lo lắng,ánh mắt bi thương của người đàn ông mình yêu,cô ta chợt thấy sợ hãi.
Cô ta chưa bao giờ nghĩ Danh Dương sẽ có tình cảm với 1 cô gái khác,cô ta luôn tự tin Danh Dương sẽ chỉ yêu 1 mình cô ta thôi...
Nhưng mà,cử chỉ,ánh mắt của anh giành cho cô gái đang nằm trên giường kia lại rất mãnh liệt.thậm chí lúc 2 người bên nhau cô ta chưa hề cảm nhận được sự mãnh liệt của Danh Dương giành cho mình...
Bỗng nhiên,cô ta sợ mất...sợ mất Danh Dương vô cùng...
Lương tâm Hải Yến mâu thuẫn cực điểm,vừa muốn bước vào chất vấn người đàn ông kia,nhưng đôi chân cứng đờ,muốn đóng đinh tại chỗ...cô ta thừa nhận Phi Phương xảy ra chuyện như vậy là do cô ta....
Vốn dĩ chỉ muốn thuê người dọa Phi Phương sợ hãi 1 chút,không ngờ chuyện lại lớn đến mức này,giờ Hải Yến không biết làm sao nữa,vừa không cam lòng lại cắn rứt...
Cuối cùng,cô ta vẫn quyết định khép cửa lại,rời đi 1 cách lặng lẽ...
ngày hôm sau,bà Nhiên cùng Thế Hải xuất hiện ở bệnh viện.,dáng vẻ chẳng khác gì đi dạo phố,trên mặt bà Nhiên không hề có biểu hiện gì gọi là lo lắng khi con gái bị tai nạn.giống như bà ta chỉ đến cho có cái tiếng vậy.
Ngược lại,Danh Dương thức trắng cả 1 đêm,khuôn mặt anh lộ vẻ mệt mỏi,ngay khi nhìn thấy mẹ vợ thì bà Nhiên cũnng đã nhanh chóng chạy tới,ra vẻ hốt hoảng.
- con rể à,Phi Phương sao rồi?đã xảy ra chuyện gì vậy?
Danh Dương trả lời lạnh nhạt.
- chuyện dài lắm,đợi con điều tra rõ sẽ nói cho mẹ sau,
Mẹ ở lại với cô ấy đi?con về nhà 1 chuyến...
- được.con cứ làm việc của con đi.
Danh Dương quay người đi thẳng.khi bóng anh đi khuất vẻ mặt quan tâm lo âu của bà Nhiên cũng biến mất.bà ta đẩy mạnh cánh cửa phòng bệnh cùng Thế Hải bước vào.nhìn Phi Phương nằm im lìm trên giường bệnh.bà ta không hề có 1 tia thương xót nào.ngược lại còn lớn giọng đay nghiến.
- đúng là vô dụng vẫn hoàn vô dụng.đã không giúp được cái gì còn mang đến rắc rối.đã vậy tại sao không chết luôn đi.
Thế Hải đứng bên cạnh bèn lên tiếng hỏi.
- em gái giờ thế này.chúng ta nên làm sao hả mẹ?
- còn làm sao nữa...quân cờ đã không còn sử dụng được thì nên bỏ đi chứ sao?nuôi nấng nó bao năm coi như cũng tình nghĩa lắm rồi.chúng ta về thôi.
- ờ...nhưng k phải em rể kêu mẹ ở lại chăm sóc em gái sao mẹ?
- con nghĩ gì thế?không phải con thật sự nghĩ mẹ sẽ ở đây chăm sóc con bé vô dụng này chứ?dấm dúi cho y ta chút tiền là xong thôi mà.với lại Danh Dương nó cũng chẳng để ý chuyện này đâu.thằng đó đâu có yêu thương gì con bé này chứ....
Cả 2 người đẩy cửa đi ra ngoài mà không hề để ý trên khóe mắt cô gái đang nằm trên giường vô thức rỉ ra 1 dòng nước mắt nóng hổi.
***
Danh Dương về qua nhà thay quần áo 1 chút rồi lập tức đi đến công ty.anh gọi cho thư ký Trung vào.nghiêm nghị nói.
- anh lập tức điều tra rõ cho tôi 1 việc....
Thư kí Trung nghe xong liền gật đầu rời đi.Danh Dương cũng bắt đầu xử lí đống văn kiện chồng trên bàn.Đến lúc tan làm anh cho xe đi về biệt thự tắm rửa qua 1 chút.tắm xong 1 mình anh đứng ngay ngoài ban công uống chút rượu.sau đó gọi 1 cuộc điện thoại về nhà chính.Người nghe là Thím Hoa.
- alo cậu chủ
- mẹ tôi đâu?
Thím Hoa lập tức chuyển máy cho bà Thục Ánh.
- Alo Danh Dương.
- mai mẹ để Thím Hoa qua đây chăm sóc Phi Phương.cô ta bị tai nạn.
- cái gì.con không đùa chứ?có phải nó giả vờ không?
Danh Dương có chút phiền chán nói.
- mẹ...tai nạn sao có thể là giả vờ được....
- bảo bố mẹ nó đến mà chăm sóc.con việc gì phải lo hả?mà còn vụ li hôn thì sao?con đã nói với mẹ như thế nào.Hải Yến về rồi.lỡ nó biết được thì sao?
- mẹ à...giờ sao lại nói đến chuyện li hôn chứ?
- sao không nói được chứ, giờ là cơ hội tốt để li hôn còn gì?mai mẹ sẽ bảo Thím Hoa đưa đơn li hôn qua.đợi nó tỉnh rồi bắt nó kí vào là được...
Danh Dương không muốn cãi lại mẹ nữa nên nói thêm 1 câu rồi tắt máy.đầu óc phiền muộn cực điểm?
Li hôn???
Đúng là anh từng rất muốn nhanh chóng li hôn với Phi Phương?nhưng bây giờ hình như không muốn nữa...
Anh Không muốn cô hết dây dưa với mình?anh không hiểu lí do của bản thân là gì?chỉ là không thể để cô rời đi...
Danh Dương bị chính suy nghĩ trong đầu làm cho bối rối cùng cực.anh rót rượu vào ly.uống 1 hơi cạn ly rượu.quay vào phòng mặc áo khoác để tới bệnh viện...lúc xuống cầu thang thì vừa lúc Hải Yến đang đi lên.
- Dương.tối rồi anh còn đi đâu vậy?
- anh đến bệnh viện...
Hải Yến cố làm ra vẻ ngạc nhiên hỏi.
- bệnh viện?sao anh lại đến bênhh viện?anh không khỏe sao?gọi cho bác sĩ riêng là được mà?
Danh Dương nhìn hải Yến.tự dưng lại không muốn giấu diếm cô nữa.
- anh rất khỏe...anh là đến chăm sóc Phi Phương?
Tuy đã biết nhưng Hải Yến vẫn không kìm nén được đau lòng.cô cười như mếu.
- vậy sao?Phi Phương không khỏe à?cô ấy có sao không?
- cũng tạm ổn rồi?
Màn đối đáp giữa 2 người trở nên thật ngượng ngập cùng xa lạ.Hải Yến không thích không khí này.
- nhưng...tại sao anh lại phải đích thân đến chăm sóc cô ấy vậy?người thân của cô ấy đâu?sao không đến...?
Người thân?e rằng đã rời đi từ lâu rồi.Danh Dương biêta được điều đó là do sáng nay bệnh viện đã gọi đến cho anh.
- Anh sẽ nói chuyện với em sau...anh phải đi rồi.
Danh Dương lướt qua Hải Yến đi rất nhanh ra ngoài.đằng sau giọng Hải Yến như muốn khóc.cô hỏi anh.
- Dương?anh yêu Phi phương phải không?
Câu hỏi khiến bước chân anh dừng lại.cứng đờ trong chốc lát.
Yêu?anh sao có thể Yêu Hoàng Phi Phương chứ?
- em nghĩ quá nhiều rồi.
- không yêu vậy sao phải lo lắng cho cô ấy?cô ấy chỉ là người giúp việc.anh có cần đích thân đi chăm sóc cô ấy như vậy không?còn em.anh có hiểu cảm giác của em không?em không muốn anh quan tâm lo lắng cho cô gái nào ngoài em.trước giờ anh luôn ngọt ngào với em nhưng từ khi em biết đến sự có mặt của cô ấy em nhận ra anh đã thay đổi rồi...
Danh Dương im lặng mặc cho Hải yến chất vấn.có đúng thật như những gì Hải Yến nói không?
Nhưng sao có thể chứ?anh chỉ đơn giản nghĩ rằng sẽ không để cô ta chết dễ dàng như vậy?anh chỉ muốn hành hạ Phi Phương mà thôi?sao lại phát sinh loại tình cảm kia?
Hải Yến thấy anh không trả lời.cô càng điên lên đi tới gần lay người anh.
- Dương...trả lời em đi?sao anh lại im lặng?có phải em nói đúng rồi không?
Điện thoại từ trong túi Danh Dương kêu lên.anh đưa lên nghe.
- nói đi...
Bên kia thư kí Trung nói.
- chuyện giám đốc bảo tôi điều tra đã có kết quả rồi..
- là ai....
- là....cô Hải Yến.
Danh Dương thất thần buông thõng tay.nhìn kĩ người con gái trước mặt không giám tin.Hải Yến mơ hồ nhận ra sự khác thường.
- Danh Dương?anh làm sao vậy?
- em nói đúng...nhưng chỉ đúng 1 nửa...
- anh nói vậy....là sao?
- anh chăm sóc Phi Phương không phải vì yêu cô ta mà là vì.....đó là vợ anh.
Hải Yến bị lời nói của anh làm cho run rẩy đứng không vững.2 mắt ngấn nước nhìn anh.mơ hồ chảy xuống mặt.
- gì chứ?anh đang đùa em phải không?
- anh không đùa em đâu.
- tại sao....???tại sao lại phản bội em?tại sao lại đối xử với em như vậy?
Mỗi câu tại sao Hải yên dùng tay đấm mạnh vào ngực anh.gào lên.cô ta chưa bao giờ nghĩ người đàn ông cứ ngỡ là của mình lại kết hôn với cô gái khác.
Danh Dương mặc cho cô đánh.chỉ nói.
- anh xin lỗi...
Phía ngoài cửa.Minh Hòa không biết xuất hiện từ bao giờ.anh nhìn chị gái đang khóc thương tâm và nghĩ đến câu nói của Danh Dương vừa rồi.không hiểu sao lại thấy khó chịu cực điểm.
- anh???lời anh nói là thật sao?Phi phương không phải giúp việc mà là vợ của anh sao?
Có lẽ Danh Dương không ngờ Minh Hòa đột ngột xuất hiện nên hơi sửng sốt.cuối cùng ang vẫn gật đầu.coi như thừa nhận...
Hải Yến ôm mặt bỏ chạy ra ngoài.
Danh Dương nhìn theo bất lực.
- sao anh không đuổi theo chị em?
- cô ấy cần lấy lại bình tĩnh...
- em thật không ngờ....Phi Phương luôn từ chối tiếp xúc với em.hóa ra là vì lí do này..
Danb Dương không nói gì.
- em cứ tưởng em sẽ trở thành em rể của anh...còn suýt chút nữa làm chuyện ngu ngốc...
- Minh hòa.xin lỗi vì đã giấu em...nhưng anh phải đi bây giờ...
Danh Dương bỏ đi ra ngoài.sau lưng vẫn nghe thấy câu hỏi của Minh Hòa.
- giữa Phi Phương và chị em?anh yêu ai?
Câu hỏi không có lời giải đó làm cho Lòng Danh Dương phiền muộn suốt đêm hôm đó.Đêm đó anh vẫn ở lại bệnh viện suốt đêm.
***
2 ngày sau.Phi phương chuyện từ bệnh viện về nhà.Danh Dương đặc biệt cho gọi bác sĩ Chung qua lại chăm sóc cho cô tận tình.tình trạng của Phi phương đã có chuyển biến rất tốt nhưng không hiểu sao cô vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại.
Trong thời gian đó.bên nhà chồng Phi Phương cũng không hề có ai qua thăm cô lần nào.bà Nhiên thì thỉnh thoảng có đến vài lần cho có lệ.Minh Hòa thời gian đầu cũng thường xuyên đến thăm Phi Phương.sau đó anh ý thức được Phi Phương đã là vợ của người khác nên anh không còn thường xuyên lui tới nữa.
Riêng Hải Yến thì tuyệt nhiên không thấy bóng dáng.có lẽ cô ta quá sốc.quá đau lòng...
Danh Dương giao nhiệm vụ chăm sóc cho thím Hoa.còn anh hằng ngày vẫn đi làm.trở về liền vào phòg cô nhìn Phi Phương nằm trên giường rất lâu.cứ thế ngồi ngẩn người đến hơn nửa đêm...
Cứ lặp đi lặp lại như 1 vòng tuần hoàn như vậy...
Cho đến buổi tối của 3 tháng sau đó.Hải Yến đột ngột xuất hiện.lúc đó Danh Dương đang ở trong phòng của phi Phương nhìn cô say sưa nhắm mắt.
Khuôn mặt Hải Yến hốc hác.gầy rạc đi.giống như trong thời gian qua cô ta đã chịu 1 cú sốc rất lớn.
Danh Dương đau lòng nhìn Hải Yến.
- em đánh anh đi.đừng tự hành hạ bản thân mình.
Hải Yến mông lung đi tới gần anh.ôm chầm lấy anh.rúc mặt vào trong ngực anh.chua xót.
- đánh anh?sao em có thể chứ?em yêu anh nhiều như vậy?
Bộ dạng cô rất đáng thương.anh không nỡ nhìn cô đau lòng như vậy.
- em biết anh vẫn yêu em mà.bác gái đã nói hết tất cả mọi chuyện cho em biết rồi.anh chỉ vì chính trị nên mới giả vờ kết hôn với Phi Phương thôi.bác gái nói anh đã muốn li hôn lâu rồi.đơn li hôn cũng đã soạn chỉ đợi cô ấy tỉnh lại là sẽ lập tức li hôn...Danh Dương.em rất vui.em tha thứ cho anh.đợi anh li hôn rồi?chúng ta kết hôn nhé..
Hải Yên ôm chặt anh.cười hạnh phúc khiến danh Dương không nỡ làm cô lại buồn.đành phải nói.
- được.
Giữa lúc đôi nam nữ đang ôm nhau trong phòng thì trên giường.ngón tay Phi Phương khẽ động đậy.cô đã tỉnh nhưng mắt vẫn nhắm nghiền.khuôn mặt tiều tụy mơ màng ánh lên vẻ đau đớn.khóe mắt thoáng ươn ướt.đoạn đối thoại của đôi nam nữ kia rơi vào tai cô không sót 1 chữ nào?
Có lẽ đến lúc chấm dứt mọi chuyện rồi.
Danh Dương đưa Hải yến qua phòng mình.cánh cửa khép lại...
Phi Phương từ từ mở 2 mắt.cô ngơ ngẩn nhìn trần nhà rất lâu....không có động tĩnh gì...
Danh Dương??
Anh gét em như vậy?
Vì sao anh lại hôn em dịu dàng đến thế???
Có phải em tự mơ mộng hão huyền phải không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.