Chương 8
Thanh Hằng
20/12/2019
- ấm quá,...
Phi Phương cảm giác cả người mình giống như được nằm trên 1 chiếc thảm nhung êm ái,dễ chịu vô cùng,
Ngoài kia,mưa vẫn rơi như trút nước,không có dấu hiệu tạnh...
Phi Phương khẽ cựa mình 1 cái,nhận ra có ai đó đang nắm tay mình,bàn tay người đó trong đêm mưa trở nên thật ấm,cô vô thức siết chặt 5 đầu ngón tay lại,tận hưởng khoảnh khắc an tĩnh này...
Trong phòng,mùi nước hoa thoang thoảng lẫn mùi đàn ông rất riêng! Khoan đã....
Mùi đàn ông????
Mùi nước hoa???
Phi Phương mở choàng mắt và nhận ra cả người đang nằm trên giường,quay mặt sang bên cạnh là khuôn mặt góc cạnh,nam tính của Danh Dương,anh nằm cạnh cô,đôi mắt nhắm lại giống như đang ngủ say,thở ra từng hơi đều đặn,còn 1 điều nữa là 2 người đang tay trong tay,nằm chung trên 1 chiếc giường....
Phi Phương vừa ngạc nhiên vừa hoảng sợ vô cùng...
Chuyện gì đã xảy ra vậy?
Cô nhớ là mình đi bộ rất lâu,sau đó suýt nữa bị hãm hiếp,sau đó trở về,sau đó không biết gì nữa....
Nhưng mà....Phi Phương nhận ra bộ quần áo cô đang mặc không phải là bộ mà cô mặc hồi tối....
Phi Phương càng nghĩ càng sợ,cô bật dậy, lùi vào góc giường,tay liền bị ai đó nắm chặt hơn,không cho động đậy.
- sợ cái gì?nằm xuống ngủ đi.
Danh Dương miệng nói nhưng mắt vẫn nhắm nghiền,duy chỉ có bàn tay giống như gọng kìm kẹp chặt tay cô.
Phi Phương cô giãy ra,miệng ú ớ.
- anh....sao anh lại vào phòng tôi,sao lại ngủ trên giường tôi?anh mau...đi ra đi,
Lúc này Danh Dương mới mở mắt ra,nhìn Phi Phương không biểu lộ cảm xúc gì.
- cô có nhiều câu để hỏi quá nhỉ?đây là phòng tôi,sao tôi phải đi ra chứ?
- cái...cái gì?phòng anh sao?vậy vì sao tôi lại ở đây chứ?tôi không nhớ gì hết.
Danh Dương đột nhiên ngồi dậy,chồm qua chỗ cô,
- có thật là cô không nhớ?
Phi Phương bất an né người sang 1 bên,không giám nhìn anh,
- tôi thực sự không nhớ?
- vậy để tôi nhắc cho cô nhớ vậy?là cô chủ động qua đây muốn ngủ với tôi đó....
Phi Phương muốn nhảy dựng lên.
- không thể nào,..anh đừng có nói bậy nha,...tôi về phòng đây,..
Phi Phương rối rít nhảy xuống giường,bụng vì vận động mạnh mà đau nhức lên khiến cả người khịu xuống,ngồi bệt dưới sàn nhà,2 tay ôm lấy bụng.
Danh Dương từ trên giường bước xuống,dứt khoát bế xốc cô đem thả lại lên giường,giọng trách cứ.
- xem cô kìa,...không gây rắc rối là cô không chịu được sao?đúng là phiền phức mà...
Phi Phương có chút bất ngờ vì thái độ dịu dàng đột ngột của người đàn ông này,...
Cô đỏ mặt nói.
- tôi...tôi muốn về phòng của mình,..
- sao vậy?cô sợ cái gì?cô nên vui vì ngủ phòng tôi mới đúng chứ?chẳng phải bố mẹ cô,cả cô đều muốn như vậy sao?chẳng lẻ cô không muốn mang thai con của tôi sao hả?
Phi Phương thốt lên
- tôi mới không muốn đó,mẹ tôi chỉ nói vậy thôi,anh nhắc lại làm gì chứ?
Danh Dương chống tay lên thành giường,nhốt cô vào trong ngực mình,nhìn cô sâu xa cười.
- thật ra điều mà mẹ cô nói không phải là không thể xảy ra.
Phi Phương đẩy đẩy vòm ngực rắn chắc của anh,lắp bắp.
- chúng ta rõ ràng là không thể,đây chỉ là 1 hôn nhân giả thôi,tôi và anh cũng chỉ là trên danh nghĩa,...anh mau tránh ra....tránh ra đi...
Danh Dương nhìn cô khẩn trương thì nảy ra ý định trêu chọc cô.
- giả sao? Tôi có thể biến nó thành thật ngay trong 1 nốt nhạc,cô tin không?
- tôi... tôi có điên mới tin anh,..
- cô không tin??vậy chúng ta....thực hành 1 chút nhé,
- thực...thực....cái gì????
Danh Dương ghé sát mặt cô hơn,gần đến mức có thể nghe được hơi thở của đối phương.
- chúng ta là vợ chồng mà không phải sao?tôi đã hứa với mẹ cô sẽ khiến cô mang thai....giờ tôi đang nghĩ muốn thực hiện nó đây....
Phi Phương nghe đến đó thì hoảng thật sự,cô dơ chân đá 1 cái vào đũng quần Danh Dương,tay đồng thời xô mạnh 1 cái,anh bị đá đau thì nghiêng sang 1 bên giường,tay ôm lấy thân dưới,mặt đỏ bừng vì trúng đòn hiểm.
- Hoàng Phi Phương....cô...cô...giám.
Phi Phương nhịn cơn đau dưới bụng,nhảy xuống giường,áy náy nói.
- là tại anh ép tôi....không phải tại tôi.
Nói xong cô tông cửa chạy sang phòng của mình,khóa chốt lại,
Danh Dương?anh thật là giỏi dọa nạt người khác mà,..
Phi Phương ôm ngực,nơi đó trái tim đang đập dồn dập.
Đêm đó,mưa mãi gần sáng mới bắt đầu tạnh,
Phi Phương nằm cuộn tròn trên giường mà cứ thao thức mãi không ngủ lại được,Danh Dương cũng không gây phiền phức gì thêm nữa,
Không biết bị cô đá vào chỗ đó có đau lắm không?(haha,
Phi Phương cảm giác cả người mình giống như được nằm trên 1 chiếc thảm nhung êm ái,dễ chịu vô cùng,
Ngoài kia,mưa vẫn rơi như trút nước,không có dấu hiệu tạnh...
Phi Phương khẽ cựa mình 1 cái,nhận ra có ai đó đang nắm tay mình,bàn tay người đó trong đêm mưa trở nên thật ấm,cô vô thức siết chặt 5 đầu ngón tay lại,tận hưởng khoảnh khắc an tĩnh này...
Trong phòng,mùi nước hoa thoang thoảng lẫn mùi đàn ông rất riêng! Khoan đã....
Mùi đàn ông????
Mùi nước hoa???
Phi Phương mở choàng mắt và nhận ra cả người đang nằm trên giường,quay mặt sang bên cạnh là khuôn mặt góc cạnh,nam tính của Danh Dương,anh nằm cạnh cô,đôi mắt nhắm lại giống như đang ngủ say,thở ra từng hơi đều đặn,còn 1 điều nữa là 2 người đang tay trong tay,nằm chung trên 1 chiếc giường....
Phi Phương vừa ngạc nhiên vừa hoảng sợ vô cùng...
Chuyện gì đã xảy ra vậy?
Cô nhớ là mình đi bộ rất lâu,sau đó suýt nữa bị hãm hiếp,sau đó trở về,sau đó không biết gì nữa....
Nhưng mà....Phi Phương nhận ra bộ quần áo cô đang mặc không phải là bộ mà cô mặc hồi tối....
Phi Phương càng nghĩ càng sợ,cô bật dậy, lùi vào góc giường,tay liền bị ai đó nắm chặt hơn,không cho động đậy.
- sợ cái gì?nằm xuống ngủ đi.
Danh Dương miệng nói nhưng mắt vẫn nhắm nghiền,duy chỉ có bàn tay giống như gọng kìm kẹp chặt tay cô.
Phi Phương cô giãy ra,miệng ú ớ.
- anh....sao anh lại vào phòng tôi,sao lại ngủ trên giường tôi?anh mau...đi ra đi,
Lúc này Danh Dương mới mở mắt ra,nhìn Phi Phương không biểu lộ cảm xúc gì.
- cô có nhiều câu để hỏi quá nhỉ?đây là phòng tôi,sao tôi phải đi ra chứ?
- cái...cái gì?phòng anh sao?vậy vì sao tôi lại ở đây chứ?tôi không nhớ gì hết.
Danh Dương đột nhiên ngồi dậy,chồm qua chỗ cô,
- có thật là cô không nhớ?
Phi Phương bất an né người sang 1 bên,không giám nhìn anh,
- tôi thực sự không nhớ?
- vậy để tôi nhắc cho cô nhớ vậy?là cô chủ động qua đây muốn ngủ với tôi đó....
Phi Phương muốn nhảy dựng lên.
- không thể nào,..anh đừng có nói bậy nha,...tôi về phòng đây,..
Phi Phương rối rít nhảy xuống giường,bụng vì vận động mạnh mà đau nhức lên khiến cả người khịu xuống,ngồi bệt dưới sàn nhà,2 tay ôm lấy bụng.
Danh Dương từ trên giường bước xuống,dứt khoát bế xốc cô đem thả lại lên giường,giọng trách cứ.
- xem cô kìa,...không gây rắc rối là cô không chịu được sao?đúng là phiền phức mà...
Phi Phương có chút bất ngờ vì thái độ dịu dàng đột ngột của người đàn ông này,...
Cô đỏ mặt nói.
- tôi...tôi muốn về phòng của mình,..
- sao vậy?cô sợ cái gì?cô nên vui vì ngủ phòng tôi mới đúng chứ?chẳng phải bố mẹ cô,cả cô đều muốn như vậy sao?chẳng lẻ cô không muốn mang thai con của tôi sao hả?
Phi Phương thốt lên
- tôi mới không muốn đó,mẹ tôi chỉ nói vậy thôi,anh nhắc lại làm gì chứ?
Danh Dương chống tay lên thành giường,nhốt cô vào trong ngực mình,nhìn cô sâu xa cười.
- thật ra điều mà mẹ cô nói không phải là không thể xảy ra.
Phi Phương đẩy đẩy vòm ngực rắn chắc của anh,lắp bắp.
- chúng ta rõ ràng là không thể,đây chỉ là 1 hôn nhân giả thôi,tôi và anh cũng chỉ là trên danh nghĩa,...anh mau tránh ra....tránh ra đi...
Danh Dương nhìn cô khẩn trương thì nảy ra ý định trêu chọc cô.
- giả sao? Tôi có thể biến nó thành thật ngay trong 1 nốt nhạc,cô tin không?
- tôi... tôi có điên mới tin anh,..
- cô không tin??vậy chúng ta....thực hành 1 chút nhé,
- thực...thực....cái gì????
Danh Dương ghé sát mặt cô hơn,gần đến mức có thể nghe được hơi thở của đối phương.
- chúng ta là vợ chồng mà không phải sao?tôi đã hứa với mẹ cô sẽ khiến cô mang thai....giờ tôi đang nghĩ muốn thực hiện nó đây....
Phi Phương nghe đến đó thì hoảng thật sự,cô dơ chân đá 1 cái vào đũng quần Danh Dương,tay đồng thời xô mạnh 1 cái,anh bị đá đau thì nghiêng sang 1 bên giường,tay ôm lấy thân dưới,mặt đỏ bừng vì trúng đòn hiểm.
- Hoàng Phi Phương....cô...cô...giám.
Phi Phương nhịn cơn đau dưới bụng,nhảy xuống giường,áy náy nói.
- là tại anh ép tôi....không phải tại tôi.
Nói xong cô tông cửa chạy sang phòng của mình,khóa chốt lại,
Danh Dương?anh thật là giỏi dọa nạt người khác mà,..
Phi Phương ôm ngực,nơi đó trái tim đang đập dồn dập.
Đêm đó,mưa mãi gần sáng mới bắt đầu tạnh,
Phi Phương nằm cuộn tròn trên giường mà cứ thao thức mãi không ngủ lại được,Danh Dương cũng không gây phiền phức gì thêm nữa,
Không biết bị cô đá vào chỗ đó có đau lắm không?(haha,
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.