Chương 80: Thế giới thứ 7: Con nuôi là nữ chính ngôn tình 3
Wein
18/05/2024
Thiếu niên không nói gì cả, chỉ là chậm chạp đặt vào bát Doãn Nhu một ít thịt xào. Hắn chầm chậm chờ xem nàng sẽ làm ra cái gì tiếp theo.
Doãn Nhu vui vẻ ăn luôn, một lát sau biểu cảm trở nên cổ quái khó chịu. Nàng gương mặt trở nên ửng đỏ, la lên. “ Cay quá, cay quá! “
Doãn Kỳ Doãn phụ giật mình. Doãn Kỳ nhanh tay cầm lại ly nước cho nàng giải cay. Doãn Nhu vì quá cay mà hốc mắt ửng đỏ trông đáng thương vô cùng. Doãn Kỳ không vừa mắt thiếu niên từ trước, tức giận nghiến răng nghiến lợi chất vấn thiếu niên. “ Doãn Úc! Ngươi có biết Nhu Nhu không thể ăn cay hay không?! “
“ Ta làm sao mà biết được a. “ Thiếu niên bị kinh sợ toàn thân run rẩy, hắn từ tốn đặt đũa xuống, lạnh lẽo đến có thể đóng băng người khác nhìn Doãn Kỳ đến Doãn Nhu. “ Vậy nàng có biết, ta dị ứng với rau mùi hay không? “ Doãn Kỳ sững sốt, Doãn phụ cũng là. Trên bàn ăn đa phần đều có thêm rau mùi, Doãn Kỳ chưa từng đụng đến thức ăn có rau mùi. Nhưng Doãn Nhu lại cực kỳ thích ăn rau mùi, mỗi bữa ăn đều phải có một ít.
“ A, các ngươi làm sao mà biết được. “ Thiếu niên cười khổ một tiếng. “ Con nuôi các ngươi có thể biết nàng thích ăn gì không thích ăn cái gì. Mà ta đâu, ta thích ăn cái gì không thể ăn cái gì các ngươi có biết hay không? Uổng công một người là cha ta, một người là ca ca ta. Các ngươi đối với ta như vậy không cảm thấy hổ thẹn sao? “ Những ủy khuất dồn nén của nguyên chủ như thủy triều khiến thiếu niên trở nên ngông cuồng chất vấn Doãn phụ cùng Doãn Kỳ.
Thiếu niên không che dấu sự ghen ghét, hận ức lên Doãn Nhu. “ Nếu các ngươi yêu thương nàng như vậy sao còn không nhập nàng vào gia phả? Còn ta, các ngươi không muốn nhận ta cũng tốt thôi. Ta đi! “ Doãn phụ khiếp sợ nhìn thiếu niên. Gương mặt đó, hình bóng đó giống như thê tử của hắn trở về. Nàng như đang tức giận với hắn. Vì sao lại đối xử với Doãn Úc như vậy.
“ Ngươi đứng lại đó!! “ Doãn phụ lớn tiếng ngăn cản thiếu niên. Uy hiếp nói. “ Nếu ngươi bước ra khỏi Doãn gia một bước, ngươi đừng bao giờ quay trở về nữa!! “ Doãn phụ muốn làm Doãn Úc sợ hãi, làm hắn quay trở về.
“ Doãn tiên sinh, ngài đừng làm ta buồn cười. Doãn gia từ trước đên nay chưa từng là gia đình của ta! “ Thiếu niên quyết tuyệt rời đi. Doãn phụ khổ sở ngồi phịch xuống ghế. Hắn đã làm sai cái gì rồi sao?
“ Phụ thân! “ Doãn Kỳ Doãn Nhu sợ hãi nhìn Doãn phụ. Doãn Nhu trong ánh mắt chứa oán độc. Doãn Úc, ngươi tốt nhất đừng bao giờ quay trở về.
“ Ha ha ha! Quá sảng khoái! “ Cảm xúc bị đè nén được giải toả, thiếu niên tâm trạng cũng tốt hơn bao giờ hết. Hắn hiếm lạ Doãn gia sao? Không có Doãn gia hắn sẽ chết sao? Hừ, nếu đã chết Doãn Úc cũng không thể sống đến bây giờ.
Thiếu niên xoa xoa bụng, hắn còn ăn chưa có nó đâu. Thiếu niên bắt taxi, làm hắn chở đến con phố gần nhất.
Thiếu niên hân hoan ghé vào một cửa hàng KFC. Chọn lấy phần to nhất, thoả mãn biểu tình giải quyết thức ăn.
“ Dừng xe lại. “ Tài xế bất ngờ dừng xe, không hiểu ra sao nhìn phía sau vị kia. Nam nhân gương mặt sắc bén, góc cánh, toàn thân toát ra cường giả khí thế. Viền kính vàng như che lấp đi hơn phân nữa khí thể của hắn. Trở nên nội liễm, thâm trầm.
“ Đó không phải Doãn Úc thiếu gia sao. “ Tài xế suy nghĩ. Hắn đã đoán ra được lý do Kim tổng muốn dừng xe.
Nam nhân từ gương nhìn thấu thiếu niên ở kia vui vẻ gặm đùi gà. Hắn phân phó tài xế làm chút việc, sau lại có chút lưu luyến rời đi.
Thiếu niên đánh chén no nê chạy đi muốn tính tiền. Không biết được đã có người giúp hắn thanh toán từ trước. Còn đính kèm một ly trà sữa siêu to khổng lồ. Thiếu niên cầm trà sữa uống một ngụm lớn. Không biết vị nào tốt như vậy, cảm tạ cảm tạ.
Thiếu niên đứng bên cạnh vỉa hè, ngơ ngác nhìn dòng xe đi lại. Hắn đã quên, hắn không có nhà để về a. Thiếu niên ỉu xùi ngồi trên ghế đá, vẫn là đi thuê khách sạn ngủ một đêm vậy.
“ Đại ca…” Doãn Nhu kêu gọi Doãn Kỳ một tiếng. Doãn phụ không khỏe đã lên lầu nghĩ ngơi. Doãn Nhu âm thầm cắn răng.
“ Ngươi cũng đi nghỉ ngơi đi. Lại đừng vào phòng của Doãn Úc. “ Doãn Nhu không thể không gật đầu, cắn răng chấp nhận. Không thể có tranh của Doãn Úc, kỳ thi sắp tới của nàng phải làm sao đây. Không được, nàng phải nghỉ cách.
Thiếu niên định đánh cái giấc ngủ ngon, điện thoại phát ra tiếng động. Thiếu niên nhìn ghi chú hiện lên. Kim thúc thúc?
Kim Đình Vãn? Không phải là thúc thúc của thanh mai trúc mã Kim Vũ sao? Nắm quyền Kim gia hiện tại là Kim Đình Vãn, đứng hàng thứ ba trong Kim gia được mọi người kính trọng gọi Kim tam gia.
Doãn Úc quen biết với Kim Vũ Kim gia người toàn bộ đều biết. Nhưng quan tâm đến chuyện tình cảm của Doãn Úc chỉ có Kim Đình Vãn. Doãn Úc còn thân cận với vị Kim tam gia còn hơn Doãn gia người.
Doãn Nhu vui vẻ ăn luôn, một lát sau biểu cảm trở nên cổ quái khó chịu. Nàng gương mặt trở nên ửng đỏ, la lên. “ Cay quá, cay quá! “
Doãn Kỳ Doãn phụ giật mình. Doãn Kỳ nhanh tay cầm lại ly nước cho nàng giải cay. Doãn Nhu vì quá cay mà hốc mắt ửng đỏ trông đáng thương vô cùng. Doãn Kỳ không vừa mắt thiếu niên từ trước, tức giận nghiến răng nghiến lợi chất vấn thiếu niên. “ Doãn Úc! Ngươi có biết Nhu Nhu không thể ăn cay hay không?! “
“ Ta làm sao mà biết được a. “ Thiếu niên bị kinh sợ toàn thân run rẩy, hắn từ tốn đặt đũa xuống, lạnh lẽo đến có thể đóng băng người khác nhìn Doãn Kỳ đến Doãn Nhu. “ Vậy nàng có biết, ta dị ứng với rau mùi hay không? “ Doãn Kỳ sững sốt, Doãn phụ cũng là. Trên bàn ăn đa phần đều có thêm rau mùi, Doãn Kỳ chưa từng đụng đến thức ăn có rau mùi. Nhưng Doãn Nhu lại cực kỳ thích ăn rau mùi, mỗi bữa ăn đều phải có một ít.
“ A, các ngươi làm sao mà biết được. “ Thiếu niên cười khổ một tiếng. “ Con nuôi các ngươi có thể biết nàng thích ăn gì không thích ăn cái gì. Mà ta đâu, ta thích ăn cái gì không thể ăn cái gì các ngươi có biết hay không? Uổng công một người là cha ta, một người là ca ca ta. Các ngươi đối với ta như vậy không cảm thấy hổ thẹn sao? “ Những ủy khuất dồn nén của nguyên chủ như thủy triều khiến thiếu niên trở nên ngông cuồng chất vấn Doãn phụ cùng Doãn Kỳ.
Thiếu niên không che dấu sự ghen ghét, hận ức lên Doãn Nhu. “ Nếu các ngươi yêu thương nàng như vậy sao còn không nhập nàng vào gia phả? Còn ta, các ngươi không muốn nhận ta cũng tốt thôi. Ta đi! “ Doãn phụ khiếp sợ nhìn thiếu niên. Gương mặt đó, hình bóng đó giống như thê tử của hắn trở về. Nàng như đang tức giận với hắn. Vì sao lại đối xử với Doãn Úc như vậy.
“ Ngươi đứng lại đó!! “ Doãn phụ lớn tiếng ngăn cản thiếu niên. Uy hiếp nói. “ Nếu ngươi bước ra khỏi Doãn gia một bước, ngươi đừng bao giờ quay trở về nữa!! “ Doãn phụ muốn làm Doãn Úc sợ hãi, làm hắn quay trở về.
“ Doãn tiên sinh, ngài đừng làm ta buồn cười. Doãn gia từ trước đên nay chưa từng là gia đình của ta! “ Thiếu niên quyết tuyệt rời đi. Doãn phụ khổ sở ngồi phịch xuống ghế. Hắn đã làm sai cái gì rồi sao?
“ Phụ thân! “ Doãn Kỳ Doãn Nhu sợ hãi nhìn Doãn phụ. Doãn Nhu trong ánh mắt chứa oán độc. Doãn Úc, ngươi tốt nhất đừng bao giờ quay trở về.
“ Ha ha ha! Quá sảng khoái! “ Cảm xúc bị đè nén được giải toả, thiếu niên tâm trạng cũng tốt hơn bao giờ hết. Hắn hiếm lạ Doãn gia sao? Không có Doãn gia hắn sẽ chết sao? Hừ, nếu đã chết Doãn Úc cũng không thể sống đến bây giờ.
Thiếu niên xoa xoa bụng, hắn còn ăn chưa có nó đâu. Thiếu niên bắt taxi, làm hắn chở đến con phố gần nhất.
Thiếu niên hân hoan ghé vào một cửa hàng KFC. Chọn lấy phần to nhất, thoả mãn biểu tình giải quyết thức ăn.
“ Dừng xe lại. “ Tài xế bất ngờ dừng xe, không hiểu ra sao nhìn phía sau vị kia. Nam nhân gương mặt sắc bén, góc cánh, toàn thân toát ra cường giả khí thế. Viền kính vàng như che lấp đi hơn phân nữa khí thể của hắn. Trở nên nội liễm, thâm trầm.
“ Đó không phải Doãn Úc thiếu gia sao. “ Tài xế suy nghĩ. Hắn đã đoán ra được lý do Kim tổng muốn dừng xe.
Nam nhân từ gương nhìn thấu thiếu niên ở kia vui vẻ gặm đùi gà. Hắn phân phó tài xế làm chút việc, sau lại có chút lưu luyến rời đi.
Thiếu niên đánh chén no nê chạy đi muốn tính tiền. Không biết được đã có người giúp hắn thanh toán từ trước. Còn đính kèm một ly trà sữa siêu to khổng lồ. Thiếu niên cầm trà sữa uống một ngụm lớn. Không biết vị nào tốt như vậy, cảm tạ cảm tạ.
Thiếu niên đứng bên cạnh vỉa hè, ngơ ngác nhìn dòng xe đi lại. Hắn đã quên, hắn không có nhà để về a. Thiếu niên ỉu xùi ngồi trên ghế đá, vẫn là đi thuê khách sạn ngủ một đêm vậy.
“ Đại ca…” Doãn Nhu kêu gọi Doãn Kỳ một tiếng. Doãn phụ không khỏe đã lên lầu nghĩ ngơi. Doãn Nhu âm thầm cắn răng.
“ Ngươi cũng đi nghỉ ngơi đi. Lại đừng vào phòng của Doãn Úc. “ Doãn Nhu không thể không gật đầu, cắn răng chấp nhận. Không thể có tranh của Doãn Úc, kỳ thi sắp tới của nàng phải làm sao đây. Không được, nàng phải nghỉ cách.
Thiếu niên định đánh cái giấc ngủ ngon, điện thoại phát ra tiếng động. Thiếu niên nhìn ghi chú hiện lên. Kim thúc thúc?
Kim Đình Vãn? Không phải là thúc thúc của thanh mai trúc mã Kim Vũ sao? Nắm quyền Kim gia hiện tại là Kim Đình Vãn, đứng hàng thứ ba trong Kim gia được mọi người kính trọng gọi Kim tam gia.
Doãn Úc quen biết với Kim Vũ Kim gia người toàn bộ đều biết. Nhưng quan tâm đến chuyện tình cảm của Doãn Úc chỉ có Kim Đình Vãn. Doãn Úc còn thân cận với vị Kim tam gia còn hơn Doãn gia người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.