Chương 20: Thế giới thứ hai: Ta là pháo hôi 8
Wein
03/01/2024
Bạch nguyệt quang người mà Văn Phong che dấu, âm thầm ở sau lưng hắn gặp mặt qua lại. Người mới được xem là chân ái của Văn Phong, hiện tại đang ngồi trước mặt Bạch Trần Tinh hắn, bộ dạng khẩn thiết khổ sở nhìn hắn. " Bạch thiếu gia, xin cậu hãy tha thứ cho Văn Phong ca, hắn chỉ là một phút nóng đầu mà thôi. Văn Phong ca, thật sự rất yêu cậu. " Nói đến lời này, Trần Ngọc suýt chút nữa cắn trúng lưỡi của mình.
Văn thị thời gian gần đây bị Hoắc thị chèn ép đến không thở nổi, còn có Bạch thị. Văn Phong bị gọi về nhà răn dạy, cả tuần rồi vẫn chưa ra được. Trần Ngọc cực kỳ lo lắng an nguy của hắn, sợ Hoắc Bạch kiên hợp hại Văn Phong. Trần Ngọc đứng ngồi không yên, hắn quyết đi tìm căn nguyên của mọi chuyện, chỉ cần người này không muốn làm hại Văn Phong, Hoắc gia Bạch gia cũng không thể làm gì được Văn Phong ca.
" Bạch thiếu gia, ngươi có biết không?!! Văn Phong ca rất tiều tụy, mệt mỏi, cả người còn gầy đi một vòng. Ta nhìn còn không dấu nổi đau lòng. " Văn Phong không thích Bạch Lạc An Trần Ngọc biết. Cũng biết Văn Phong nói những lời không hay về hắn. Nói Bạch Lạc An ngu xuẩn không có đầu óc, nhàm chán cực kỳ. Nhưng có một thứ Văn Phong luôn chắc chắn, Bạch Lạc An cực kỳ yêu hắn. Nếu không phải vì Bạch gia ngăn cản, Văn Phong và Bạch Lạc An từ lâu đã kết hôn.
Trần Ngọc biết tất cả chỉ là một hồi tính kế của Văn Phong. Nhưng hắn làm sao chịu nổi người nam nhân của hắn đi kết hôn với kẻ khác?!! Còn hắn lấy thân phận tiểu tam sống trong bóng tối?!! Nếu không phải Văn Phong nói sau khi kế hoạch hoàn thành sẽ chấm dứt với Bạch Lạc An, chỉ yêu một mình hắn. Trần Ngọc chắc chắn sẽ điên, tìm cách gặp mặt Bạch Lạc An buộc hắn buông tha cho Văn Phong.
" Hắn bị làm sao vậy?!! Ăn không ngon ngủ không yên, bị dày vò sao?!! " Bạch Trần Tinh nhìn người trước mặt. Trần Ngọc có khuôn mặt thanh tú, mắt hạnh đào đáng yêu, làn da trắng nõn mềm mại. Ai đi thích ai hắn không quản. Nhưng về nguyên chủ cùng Trần Ngọc đem ra so sánh thì, chỉ có thể nghiêng về một phía là nguyên chủ a.
Nguyên chủ và Văn Phong quen biết, đơn giản chỉ có năm tay còn ôm hôn nay nọ, không có đi đến bước cuối cùng. Bạch Trần Tinh nhìn Trần Ngọc nghiền ngẫm, là do công phu ở trên giường rất lợi hại sao?!! Thỏa mãn Văn Phong?
"........Đúng, chính là như vậy....." Trần Ngọc thận trọng gật đầu. Hắn đến gặp Bạch Lạc An với thân phận là biểu đệ của Văn Phong, muốn Bạch Lạc An giơ cao đánh khẽ tha thứ cho Văn Phong lần này. Văn Phong dù sao cũng không có làm hại đến hắn, Bạch Lạc An quả thật hẹp hòi mà.
" Ngươi lo lắng cho hắn như vậy, sao không trở về chăm sóc cho hắn đi a?!! Trần gia cũng rất có tiền, hay ngươi cứ cho Văn Phong hắn mượn đỡ, cứu giúp Văn thị vượt qua gian nan?!! " Trần Ngọc cứng họng, Trần gia có tiền nhưng xa xa không thể sánh bằng với Văn thị, thậm chí là Bạch thị và Hoắc thị. Nếu Trần thị đi giúp Văn thị, còn không phải làm Trần thị phá sản sao?!!
Trần Ngọc nhìn Bạch Trần Tinh bằng ánh mắt chán ghét, giọng nói lạnh lẽo. " Ta quả là được mở rộng tầm mắt, con người thật của Bạch thiếu gia. Thấy chết không cứu, Bạch thiếu gia cậu làm tôi quá thất vọng rồi!! Uổng công Văn Phong ca đối tốt với ngươi như vậy....." Trần Ngọc nâng cao giọng nói, cố gắng rặn ra vài giọt nước mắt cá xấu, làm những khách hàng ngồi trong quản thưởng thức đồ ăn kéo chú ý lại đây. Nghe bọn họ bàn tán về Bạch Lạc An, Trần Ngọc âm thầm vui sướng. Dư luận sao, sẽ luôn nghiêng về kẻ yếu.
" Ngươi nói đúng a. Chính là, chính là.....Nếu như người bị hãm hại, bị bạn trai hãm hại ngươi một thân thâm bại danh liệt, suốt đời không thể ngẩng cao đầu làm sao bây giờ?!! Nếu như bạn trai của ngươi nói yêu ngươi, nhưng sau lưng lên giường với người khác làm sao bây giờ?!! " Bạch Trần Tinh phì cười, Trần Ngọc biết diễn hắn lại không biết sao?!! Hắn so với Trần Ngọc càng thảm, hoa lê đái vũ không ngừng rơi xuống khuôn mặt tinh sảo, như là nhẫn nhịn chọc ngươi thương xót.
" Hắn làm sao còn có mặt mũi đi chất vấn người ta vậy?! Không xấu hổ sao?! "
" Đúng vậy, nếu đổi lại là ta không hất nước nóng vào mặt đã là quá tốt. Kỹ nữ còn muốn xây đền thờ sao, ta khinh!"
Trần Ngọc nghe mọi người to to nhỏ nhỏ nói chuyện làm sắc mặt hắn hết trắng lại đến đen, hắn hai hàm răng va chạm vào nhau. Sợ hãi nhìn Bạch Lạc An, những lời hắn nói làm hắn chột dạ. Bạch Lạc An từ đâu mà biết chuyện này?!! Hắn từ lâu đã biết thân phận thật sự của hắn sao?!!
" Trần Ngọc, ngươi đến gặp ta ta rất bất ngờ nha. " Nụ cười làm Trần Ngọc ret lạnh, từng tế bào không ngừng run rẩy, lại nghe hắn nói tiếp. " Ta biết Văn Phong sau lưng che dấu một người, hắn cực kỳ cực kỳ yêu người đó, không tiếc bỏ mặc ta chỉ vì muốn gặp người đó, dỗ dành người đó vui vẻ. Mà người đó, lại chính là ngươi!! "
"..... Không, không phải ta....." Trần Ngọc ngay lập tức phủ nhận. Bạch Lạc An hắn biết hết! Vậy mà hắn luôn tỏ ra ngu ngơ, cái gì cũng không biết. Trần Ngọc hắn như một cái vai hề, không tự hay biết còn đi diễn xiếc mua vui cho hắn!!!!
Trần Ngọc trong lòng loạn vô cùng, thất tha thất thiểu chạy đi. Lại bị Bạch Trần Tinh gọi về. " Xin lỗi nhưng mà, ngươi còn chưa có trả tiền nước. " Trần Ngọc liếc nhìn Bạch Trần Tinh, hận không thể giết hắn, lúc lọi một xấp tiền ném lên quầy thu ngân. Hắn không còn mặt mũi tiếp tục ở lại, tất cả là do Bạch Lạc An hại hắn!!!
( Ủng hộ tác giả, xin cảm ơn.)
Văn thị thời gian gần đây bị Hoắc thị chèn ép đến không thở nổi, còn có Bạch thị. Văn Phong bị gọi về nhà răn dạy, cả tuần rồi vẫn chưa ra được. Trần Ngọc cực kỳ lo lắng an nguy của hắn, sợ Hoắc Bạch kiên hợp hại Văn Phong. Trần Ngọc đứng ngồi không yên, hắn quyết đi tìm căn nguyên của mọi chuyện, chỉ cần người này không muốn làm hại Văn Phong, Hoắc gia Bạch gia cũng không thể làm gì được Văn Phong ca.
" Bạch thiếu gia, ngươi có biết không?!! Văn Phong ca rất tiều tụy, mệt mỏi, cả người còn gầy đi một vòng. Ta nhìn còn không dấu nổi đau lòng. " Văn Phong không thích Bạch Lạc An Trần Ngọc biết. Cũng biết Văn Phong nói những lời không hay về hắn. Nói Bạch Lạc An ngu xuẩn không có đầu óc, nhàm chán cực kỳ. Nhưng có một thứ Văn Phong luôn chắc chắn, Bạch Lạc An cực kỳ yêu hắn. Nếu không phải vì Bạch gia ngăn cản, Văn Phong và Bạch Lạc An từ lâu đã kết hôn.
Trần Ngọc biết tất cả chỉ là một hồi tính kế của Văn Phong. Nhưng hắn làm sao chịu nổi người nam nhân của hắn đi kết hôn với kẻ khác?!! Còn hắn lấy thân phận tiểu tam sống trong bóng tối?!! Nếu không phải Văn Phong nói sau khi kế hoạch hoàn thành sẽ chấm dứt với Bạch Lạc An, chỉ yêu một mình hắn. Trần Ngọc chắc chắn sẽ điên, tìm cách gặp mặt Bạch Lạc An buộc hắn buông tha cho Văn Phong.
" Hắn bị làm sao vậy?!! Ăn không ngon ngủ không yên, bị dày vò sao?!! " Bạch Trần Tinh nhìn người trước mặt. Trần Ngọc có khuôn mặt thanh tú, mắt hạnh đào đáng yêu, làn da trắng nõn mềm mại. Ai đi thích ai hắn không quản. Nhưng về nguyên chủ cùng Trần Ngọc đem ra so sánh thì, chỉ có thể nghiêng về một phía là nguyên chủ a.
Nguyên chủ và Văn Phong quen biết, đơn giản chỉ có năm tay còn ôm hôn nay nọ, không có đi đến bước cuối cùng. Bạch Trần Tinh nhìn Trần Ngọc nghiền ngẫm, là do công phu ở trên giường rất lợi hại sao?!! Thỏa mãn Văn Phong?
"........Đúng, chính là như vậy....." Trần Ngọc thận trọng gật đầu. Hắn đến gặp Bạch Lạc An với thân phận là biểu đệ của Văn Phong, muốn Bạch Lạc An giơ cao đánh khẽ tha thứ cho Văn Phong lần này. Văn Phong dù sao cũng không có làm hại đến hắn, Bạch Lạc An quả thật hẹp hòi mà.
" Ngươi lo lắng cho hắn như vậy, sao không trở về chăm sóc cho hắn đi a?!! Trần gia cũng rất có tiền, hay ngươi cứ cho Văn Phong hắn mượn đỡ, cứu giúp Văn thị vượt qua gian nan?!! " Trần Ngọc cứng họng, Trần gia có tiền nhưng xa xa không thể sánh bằng với Văn thị, thậm chí là Bạch thị và Hoắc thị. Nếu Trần thị đi giúp Văn thị, còn không phải làm Trần thị phá sản sao?!!
Trần Ngọc nhìn Bạch Trần Tinh bằng ánh mắt chán ghét, giọng nói lạnh lẽo. " Ta quả là được mở rộng tầm mắt, con người thật của Bạch thiếu gia. Thấy chết không cứu, Bạch thiếu gia cậu làm tôi quá thất vọng rồi!! Uổng công Văn Phong ca đối tốt với ngươi như vậy....." Trần Ngọc nâng cao giọng nói, cố gắng rặn ra vài giọt nước mắt cá xấu, làm những khách hàng ngồi trong quản thưởng thức đồ ăn kéo chú ý lại đây. Nghe bọn họ bàn tán về Bạch Lạc An, Trần Ngọc âm thầm vui sướng. Dư luận sao, sẽ luôn nghiêng về kẻ yếu.
" Ngươi nói đúng a. Chính là, chính là.....Nếu như người bị hãm hại, bị bạn trai hãm hại ngươi một thân thâm bại danh liệt, suốt đời không thể ngẩng cao đầu làm sao bây giờ?!! Nếu như bạn trai của ngươi nói yêu ngươi, nhưng sau lưng lên giường với người khác làm sao bây giờ?!! " Bạch Trần Tinh phì cười, Trần Ngọc biết diễn hắn lại không biết sao?!! Hắn so với Trần Ngọc càng thảm, hoa lê đái vũ không ngừng rơi xuống khuôn mặt tinh sảo, như là nhẫn nhịn chọc ngươi thương xót.
" Hắn làm sao còn có mặt mũi đi chất vấn người ta vậy?! Không xấu hổ sao?! "
" Đúng vậy, nếu đổi lại là ta không hất nước nóng vào mặt đã là quá tốt. Kỹ nữ còn muốn xây đền thờ sao, ta khinh!"
Trần Ngọc nghe mọi người to to nhỏ nhỏ nói chuyện làm sắc mặt hắn hết trắng lại đến đen, hắn hai hàm răng va chạm vào nhau. Sợ hãi nhìn Bạch Lạc An, những lời hắn nói làm hắn chột dạ. Bạch Lạc An từ đâu mà biết chuyện này?!! Hắn từ lâu đã biết thân phận thật sự của hắn sao?!!
" Trần Ngọc, ngươi đến gặp ta ta rất bất ngờ nha. " Nụ cười làm Trần Ngọc ret lạnh, từng tế bào không ngừng run rẩy, lại nghe hắn nói tiếp. " Ta biết Văn Phong sau lưng che dấu một người, hắn cực kỳ cực kỳ yêu người đó, không tiếc bỏ mặc ta chỉ vì muốn gặp người đó, dỗ dành người đó vui vẻ. Mà người đó, lại chính là ngươi!! "
"..... Không, không phải ta....." Trần Ngọc ngay lập tức phủ nhận. Bạch Lạc An hắn biết hết! Vậy mà hắn luôn tỏ ra ngu ngơ, cái gì cũng không biết. Trần Ngọc hắn như một cái vai hề, không tự hay biết còn đi diễn xiếc mua vui cho hắn!!!!
Trần Ngọc trong lòng loạn vô cùng, thất tha thất thiểu chạy đi. Lại bị Bạch Trần Tinh gọi về. " Xin lỗi nhưng mà, ngươi còn chưa có trả tiền nước. " Trần Ngọc liếc nhìn Bạch Trần Tinh, hận không thể giết hắn, lúc lọi một xấp tiền ném lên quầy thu ngân. Hắn không còn mặt mũi tiếp tục ở lại, tất cả là do Bạch Lạc An hại hắn!!!
( Ủng hộ tác giả, xin cảm ơn.)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.