Chương 56: Thế giới thứ năm: Thế thân 1
Wein
29/02/2024
" Bang. "Bạch Trần Tinh còn chưa rõ nơi này là nơi nào. Một cái tát vang dội đánh xuống làm hắn điếng người ngay tại chỗ.
Thân thể vô lực, ngã bệt xuống dưới đất. Một tay ôm lấy một bên má đau đớn, chửi tục lời nói muốn phát ra khỏi miệng.
" Cậu làm gì?!! Tôi nói cậu lấy nước ấm cho tôi uống. Cậu lấy nước nóng là muốn bỏng chết tôi sao?! Có một chút việc làm cũng không xong!! " Đùng đùng tiếng mắng chửi phát ra ở trên đỉnh đầu. Giọng nói giận dữ, cay nghiệt mười phần. Như một cái tát vừa rồi cũng không đủ làm người này nguôi giận.
Bạch Trần Tinh hận không thể lao lên, cho kẻ giám đánh hắn một đá dính tường. Hắn sinh ra đến bây giờ, chưa từng bị người đánh vào mặt!! Nếu có chắc chắn đã chết không toàn thây!!
" Chủ nhân, không được kích động. " 001 kịp thời xuất hiện, không cho chủ nhân có cơ hội ám sát vị này nhân vật chính. Nếu hắn chết, thế giới này cũng tiêu đời luôn.
" Hừ. " Bạch Trần Tinh hừ lạnh một tiếng. Nghe lời 001 một không có manh động. Một lát sau, một đoạn ký ức xâm nhập vào đầu não của hắn.
Nguyên chủ thân thể này gọi Mặc Hiên, một sinh viên nghèo khó đến nỗi một cái áo sơ mi có thể mặc đến ba năm, sờn cả màu sắc nhưng không nỡ bỏ đi cái loại này. Người thân mất hết, chỉ có duy nhất một người em gái thân đeo bệnh tật. Cần một khoản tiền kếch xù để chữa bệnh. Phía trên còn có đám cực phẩm thân thích, căn nhà duy nhất thân nhân để lại cho nguyên chủ đều bị họ cứng rắn cướp đi.
Lấy một người chỉ vừa học hết cấp ba như nguyên chủ. Không bằng cấp, không kinh nghiệm nhiều nhất chỉ có thể làm những công việc như bênh bê, rửa bát, bán hàng tạp hoá mà thôi. Nhưng những công việc này kiếm được quá thấp, xa xa không đủ trả tiền viện phí cho em gái.
Mặc Hiên cắn răng, đi làm nhân viên ở quan bar. Bị người vừa mới tặng hắn một bạt tay, Tô Nhạc Hoan nhìn trúng. Ra giá cực cao, với điều kiện làm công cụ phát tiết cho hắn.
Vì em gái mà nhẫn nhục, Mặc Hiên nhận lời Tô Nhạc Hoan. Không chỉ làm nhân tình của hắn, mọi yêu cầu cần thiết phải thỏa mãn. Từ phục vụ Tô Nhạc Hoan trên giường, cho đến hoá thân thành osin lo chuyện bếp núc.
Tô Thanh Hoan cho nguyên chủ tiền rất nhiều rất nhiều, cũng tỷ lệ thuận với những gì nguyên chủ phải chịu đựng. Thể xác, tinh thần đều vô cùng mệt mỏi.
Mặc Hiên khuôn mặt chỉ được xem là thanh tú, dễ nhìn. Nhưng đôi con ngươi màu hổ phách cùng nốt ruồi son ở khoé mắt trái là thứ Tô Nhạc Hoan chọn trúng hắn. Bởi vì hắn giống với bạch nguyệt quang của Tô Nhạc Hoan. Yêu nhưng không có được, chỉ đành tìm người thay thế.
Tô Nhạc Hoan vừa lỡ mất một hợp đồng lớn, trở về nhà phát tiết lên nguyên chủ. Không có cái gì vừa ý, hài lòng. Cái gì đều có thể đổ lỗi lên nguyên chủ đầu.
Nguyên chủ nguyện vọng trả thù Tô Nhạc Hoan, làm hắn hối hận. Bạch Trần Tinh mỉm cười, như vậy có khó khăn gì?! Cách làm một ngươi hối hận còn ít sao?!
" Cút đi, đừng để ta nhìn thấy ngươi. " Tô Nhạc Hoan chán ghét, nhìn ngồi im bất động Mặc Hiên. Hắn mệt mỏi xoa xoa thái dương, khốn khiếp Triệu Thanh. Lần sau Tô Nhạc Hoan này sẽ thắng.
Bạch Trần Tinh lê thân xác mệt mỏi, tìm đúng căn phòng chứa đồ của nguyên chủ mà đi. Tô Nhạc Hoan giàu có, lại keo kiệt với nguyên chủ. Nhìn căn phòng nhỏ bé xí, chỉ để đủ vừa một cái giường be bé. Bạch Trần Tinh mắng đến tổ tiên Tô Nhạc Hoan.
" Mau thức dậy. Đi nấu đồ ăn đi. " Còn chưa đến ba mươi phút, đã bị tiếng đập cửa làm cho tỉnh giấc. Bạch Trần Tinh khó chịu muốn chết, nhưng phải tỏ ra phục tùng, ngoan ngoãn. Mở cửa nhìn Tô Nhạc Hoan.
Con nhà giàu đều có bệnh đau bao tử, không nặng thì nhẹ. Tô Nhạc Hoan cũng không thể tránh khỏi. Tô Nhạc Hoan muốn ăn cay. Nguyên chủ đã từng khuyên hắn, nhưng nhận lại một câu nói. " Ngươi là ai mà giám quản ta?! " Từ lần đó nguyên chủ ngậm miệng, Tô Nhạc Hoan muốn ăn cái gì nguyên chủ làm cái gì.
" Nấu thanh đạm một chút đi. " Bạch Trần Tinh cầm lọ muối, muốn cho cay chết Tô Nhạc Hoan thì bị hắn mệnh lệnh ngăn cản lại.
" Được. " Bạch Trần Tinh khô cằn đáp lại. Thôi vậy, hắn có rất nhiều cơ hội hành hạ Tô Nhạc Hoan.
Tô Nhạc Hoan dùng mì, ăn xong bỏ đó cho Bạch Trần Tinh dọn dẹp. Chính hắn trở về phòng. Bạch Trần Tinh hận không thể ném nát tô mì Tô Nhạc Hoan ăn đến nước lèo đều không có. Khốn khiếp, hắn cố ý giữ lại một ít cho bản thân. Không ngờ Tô Nhạc Hoan còn muốn thêm. Hại hắn không còn cái gì để bỏ vào bụng.
001 thương chủ nhân, hi sinh 10 điểm sinh mệnh xoá sạch cơn đói. Bạch Trần Tinh tán dương nhìn 001, càng ngày càng hiểu ý hắn.
Bạch Trần Tinh cho 001 thôi miên Tô Nhạc Hoan, hắn không muốn lần thứ hai bị người đánh thức giữa chừng.
Trước hết, hắn cần phải đóng tiền viện khí. Số tài khoản báo cáo, số dư chỉ còn lại 100 tệ. Bạch Trần Tinh thở dài. Nghèo thành giàu dễ, giàu về nghèo khó a.
Nguyên chủ em gái Mặc Hi bị bệnh tim bẩm sinh, chi phí phẩu thuật rất lớn. Ngay cả tiền thuốc men hàng ngày cũng đã là một gánh nặng. Em gái là người thân duy nhất, nguyên chủ như thế nào cũng muốn em gái có thể khoẻ mạnh.
Thân thể vô lực, ngã bệt xuống dưới đất. Một tay ôm lấy một bên má đau đớn, chửi tục lời nói muốn phát ra khỏi miệng.
" Cậu làm gì?!! Tôi nói cậu lấy nước ấm cho tôi uống. Cậu lấy nước nóng là muốn bỏng chết tôi sao?! Có một chút việc làm cũng không xong!! " Đùng đùng tiếng mắng chửi phát ra ở trên đỉnh đầu. Giọng nói giận dữ, cay nghiệt mười phần. Như một cái tát vừa rồi cũng không đủ làm người này nguôi giận.
Bạch Trần Tinh hận không thể lao lên, cho kẻ giám đánh hắn một đá dính tường. Hắn sinh ra đến bây giờ, chưa từng bị người đánh vào mặt!! Nếu có chắc chắn đã chết không toàn thây!!
" Chủ nhân, không được kích động. " 001 kịp thời xuất hiện, không cho chủ nhân có cơ hội ám sát vị này nhân vật chính. Nếu hắn chết, thế giới này cũng tiêu đời luôn.
" Hừ. " Bạch Trần Tinh hừ lạnh một tiếng. Nghe lời 001 một không có manh động. Một lát sau, một đoạn ký ức xâm nhập vào đầu não của hắn.
Nguyên chủ thân thể này gọi Mặc Hiên, một sinh viên nghèo khó đến nỗi một cái áo sơ mi có thể mặc đến ba năm, sờn cả màu sắc nhưng không nỡ bỏ đi cái loại này. Người thân mất hết, chỉ có duy nhất một người em gái thân đeo bệnh tật. Cần một khoản tiền kếch xù để chữa bệnh. Phía trên còn có đám cực phẩm thân thích, căn nhà duy nhất thân nhân để lại cho nguyên chủ đều bị họ cứng rắn cướp đi.
Lấy một người chỉ vừa học hết cấp ba như nguyên chủ. Không bằng cấp, không kinh nghiệm nhiều nhất chỉ có thể làm những công việc như bênh bê, rửa bát, bán hàng tạp hoá mà thôi. Nhưng những công việc này kiếm được quá thấp, xa xa không đủ trả tiền viện phí cho em gái.
Mặc Hiên cắn răng, đi làm nhân viên ở quan bar. Bị người vừa mới tặng hắn một bạt tay, Tô Nhạc Hoan nhìn trúng. Ra giá cực cao, với điều kiện làm công cụ phát tiết cho hắn.
Vì em gái mà nhẫn nhục, Mặc Hiên nhận lời Tô Nhạc Hoan. Không chỉ làm nhân tình của hắn, mọi yêu cầu cần thiết phải thỏa mãn. Từ phục vụ Tô Nhạc Hoan trên giường, cho đến hoá thân thành osin lo chuyện bếp núc.
Tô Thanh Hoan cho nguyên chủ tiền rất nhiều rất nhiều, cũng tỷ lệ thuận với những gì nguyên chủ phải chịu đựng. Thể xác, tinh thần đều vô cùng mệt mỏi.
Mặc Hiên khuôn mặt chỉ được xem là thanh tú, dễ nhìn. Nhưng đôi con ngươi màu hổ phách cùng nốt ruồi son ở khoé mắt trái là thứ Tô Nhạc Hoan chọn trúng hắn. Bởi vì hắn giống với bạch nguyệt quang của Tô Nhạc Hoan. Yêu nhưng không có được, chỉ đành tìm người thay thế.
Tô Nhạc Hoan vừa lỡ mất một hợp đồng lớn, trở về nhà phát tiết lên nguyên chủ. Không có cái gì vừa ý, hài lòng. Cái gì đều có thể đổ lỗi lên nguyên chủ đầu.
Nguyên chủ nguyện vọng trả thù Tô Nhạc Hoan, làm hắn hối hận. Bạch Trần Tinh mỉm cười, như vậy có khó khăn gì?! Cách làm một ngươi hối hận còn ít sao?!
" Cút đi, đừng để ta nhìn thấy ngươi. " Tô Nhạc Hoan chán ghét, nhìn ngồi im bất động Mặc Hiên. Hắn mệt mỏi xoa xoa thái dương, khốn khiếp Triệu Thanh. Lần sau Tô Nhạc Hoan này sẽ thắng.
Bạch Trần Tinh lê thân xác mệt mỏi, tìm đúng căn phòng chứa đồ của nguyên chủ mà đi. Tô Nhạc Hoan giàu có, lại keo kiệt với nguyên chủ. Nhìn căn phòng nhỏ bé xí, chỉ để đủ vừa một cái giường be bé. Bạch Trần Tinh mắng đến tổ tiên Tô Nhạc Hoan.
" Mau thức dậy. Đi nấu đồ ăn đi. " Còn chưa đến ba mươi phút, đã bị tiếng đập cửa làm cho tỉnh giấc. Bạch Trần Tinh khó chịu muốn chết, nhưng phải tỏ ra phục tùng, ngoan ngoãn. Mở cửa nhìn Tô Nhạc Hoan.
Con nhà giàu đều có bệnh đau bao tử, không nặng thì nhẹ. Tô Nhạc Hoan cũng không thể tránh khỏi. Tô Nhạc Hoan muốn ăn cay. Nguyên chủ đã từng khuyên hắn, nhưng nhận lại một câu nói. " Ngươi là ai mà giám quản ta?! " Từ lần đó nguyên chủ ngậm miệng, Tô Nhạc Hoan muốn ăn cái gì nguyên chủ làm cái gì.
" Nấu thanh đạm một chút đi. " Bạch Trần Tinh cầm lọ muối, muốn cho cay chết Tô Nhạc Hoan thì bị hắn mệnh lệnh ngăn cản lại.
" Được. " Bạch Trần Tinh khô cằn đáp lại. Thôi vậy, hắn có rất nhiều cơ hội hành hạ Tô Nhạc Hoan.
Tô Nhạc Hoan dùng mì, ăn xong bỏ đó cho Bạch Trần Tinh dọn dẹp. Chính hắn trở về phòng. Bạch Trần Tinh hận không thể ném nát tô mì Tô Nhạc Hoan ăn đến nước lèo đều không có. Khốn khiếp, hắn cố ý giữ lại một ít cho bản thân. Không ngờ Tô Nhạc Hoan còn muốn thêm. Hại hắn không còn cái gì để bỏ vào bụng.
001 thương chủ nhân, hi sinh 10 điểm sinh mệnh xoá sạch cơn đói. Bạch Trần Tinh tán dương nhìn 001, càng ngày càng hiểu ý hắn.
Bạch Trần Tinh cho 001 thôi miên Tô Nhạc Hoan, hắn không muốn lần thứ hai bị người đánh thức giữa chừng.
Trước hết, hắn cần phải đóng tiền viện khí. Số tài khoản báo cáo, số dư chỉ còn lại 100 tệ. Bạch Trần Tinh thở dài. Nghèo thành giàu dễ, giàu về nghèo khó a.
Nguyên chủ em gái Mặc Hi bị bệnh tim bẩm sinh, chi phí phẩu thuật rất lớn. Ngay cả tiền thuốc men hàng ngày cũng đã là một gánh nặng. Em gái là người thân duy nhất, nguyên chủ như thế nào cũng muốn em gái có thể khoẻ mạnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.