Chương 58: Thế giới thứ năm: Thế thân 3
Wein
03/03/2024
Bạch Trần Tinh thoải mái đánh vài cái giấc ngủ ngon. Bạch Trần Tinh sáng láng tinh thần, mở cửa phòng, chậm chạp rón rén đi xuống nhà ăn.
Bạch Trần Tinh che miệng cười nhẹ, nhìn thấy Tô Nhạc Hoan và hắn huynh đệ tất cả đều nằm lăn lê bò lết ra sàn nhà, có người còn không chịu nổi lao vào phòng vệ sinh nôn thốc nôn tháo.
Nhưng có một người lại vô cùng thanh tỉnh, Bạch Trần Tinh lôi điện thoại, mở chế độ quay phim ra. Hắn muốn lưu trữ khoảnh khắc rất thú vị này.
Lệ Liên Liên làm Tô Nhạc Hoan khoác tay lên vai nàng, cố gắng chống đỡ thân thể say mềm của hắn. Không chế cơn buồn nôn làn tràn trong cổ họng, lần theo trí nhớ tìm đến phòng ngủ chính.
Nàng hơi thở có chút không xong, thở hổn hển vài đợt. Nhìn ngủ đến không biết chuyện gì nữa Tô Nhạc Hoan cảm thấy yên tâm.
Nàng cởi bỏ hết quần áo trên người hắn, y phục trên người mình đều cởi xuống. Sau đó có chút e thẹn nằm trên giường, nằm vào lồng ngực của Tô Nhạc Hoan.
Bạch Trần Tinh tấm tắc, Lệ Liên Liên trở về quốc nội lý do là vì…Nàng bạn trai cũ hết tình cảm đá nàng, ngay sau đó đi tìm người yêu mới. Lệ Liên Liên chưa kịp khổ sở, nàng đã có thai.
Lệ Liên Liên vừa sợ vừa hoảng lại nghe tin Lệ gia xảy ra vấn đề về tiền bạc. Một đêm có quá nhiều chuyện xảy ra mới nàng, nhiều ngày ăn uống không ngon, ngủ không an giấc. Lệ Liên Liên cắn răng, chỉ có cách nhờ vã đến Tô Nhạc Hoan.
Tô Nhạc Hoan như vậy yêu nàng, chắc chắn sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Từ sân bay nhìn thấy Tô Nhạc Hoan, nàng tín chắc kế hoạch của nàng sẽ thành công.
Bạch Trần Tinh 001 che miệng cười thầm. Tô Nhạc Hoan a Tô Nhạc Hoan, chúc ngươi may mắn.
Đến sáng ngày hôm sau, Bạch Trần Tinh bị đánh thức bởi tiếng thét chói tai kinh thiên động địa đến từ vị trí của Lệ Liên Liên.
Hồ bằng cẩu hữu của Tô Nhạc Hoan chạy đến phòng ngủ chính. Nhìn không mảnh vải che thân hai người, lâm vào trầm mặc. Lệ Liên Liên khóc hoa lê dính hạt châu, tủi thân sợ hãi co ro trong góc giường.
Tô Nhạc Hoan thần trí còn chưa có thanh tỉnh, nhìn Lệ Liên Liên thật lâu. Hắn và nàng, đêm qua… Đã xảy ra chuyện gì?! Vì sao hắn cái gì đều khiến có nhớ?!
Tô Nhạc Hoan không có một chút cảm xúc vui mừng khi Lệ Liên Liên đã trở thành người của hắn. Xuyên qua đám người hắn muốn tìm kiếm thân ảnh của một ai đó. Thân thể đơn bạc, sắc mặt trắng bệnh dùng ánh mắt không giám tin nhìn hắn.
Tô Nhạc Hoan muốn giải thích, nhưng cũng không muốn. Trong tâm trí hắn đang phải không ngừng đấu tranh. Mặc Hiên chẳng qua chỉ là công cụ phát tiết của hắn mà thôi.
" Ta xin lỗi, ta sẽ chịu trách nhiệm. " Lệ Liên Liên ngừng khóc, trong tâm không cấm được vui mừng khôn xiết.
Tô Nhạc Hoan kéo Lệ Liên Liên vào lồng ngực, có kiên nhẫn dỗ dành nàng. Nữ nhân này, hắn luôn mơ ước có được. Nhưng khi có được nàng, không có sự vui sướng phấn khích mà hắn đã từng nghĩ.
" Cậu có thể, lấy cho tôi thêm một phần nữa không. " Từ khi xác định quan hệ, Lệ Liên Liên dọn về cùng chung sống với Tô Nhạc Hoan. Không biết vì lý do gì, Tô Nhạc Hoan không đuổi Mặc Hiên đi. Điều này làm Bạch Trần Tinh khó hiểu, được như nguyện cùng bạch nguyệt quang ở bên nhau. Đáng lý ra hắn nên ném Mặc Hiên đi như mớ rác thải đã dùng hết giá trị chứ. Tô Nhạc Hoan này thật khó hiểu, hắn là muốn vừa có bạch nguyệt quang vừa có thế thân sao?!
Lệ Liên Liên mẫn cảm nhận ra được Mặc Hiên thân phận thật sự, nàng đôi khi sẽ âm dương quái khí lời nói, như có như không làm khó dễ hắn.
Như bữa sáng hôm nay, Bạch Trần Tinh hầm cháo gà nhưng Lệ Liên Liên muốn ăn cháo thịt. Bạch Trần Tinh tất nhiên không muốn, nhưng từ sự ra lệnh khó chịu của Tô Nhạc Hoan, ẩn nhẫn làm một nồi cháo khác.
Chưa hết, Lệ Liên Liên môi còn chưa đụng vào cháo, đã la oái oái lên vì quá nóng, oán trách hắn có phải hay không muốn làm nàng bị thương. Bạch Trần Tinh trợn mắt, lấy cho nàng một bát cháo nguội như nước lạnh.
Lệ Liên Liên tất nhiên không ăn, nhìn Tô Nhạc Hoan ủy khuất lên án hắn. " Nhạc Hoan, ngươi xem hắn thật xấu. Ta chỉ là muốn ăn cháo mà thôi. Hắn không đưa cho ta cháo nóng chính là cháo nguội, ta làm sao có thể ăn a. " Ngươi có thể không cần ăn, Bạch Trần Tinh âm thầm phun tào.
" Ngươi ăn của ta đi, độ ấm vừa phải. " Bạch Trần Tinh giật mình. Hôm nay mặt trời mọc hướng Tây rồi. Tô Nhạc Hoan vậy mà bảo vệ hắn. Lệ Liên Liên tâm trạng không tốt, nhưng vẫn là tiếp tục ăn bữa sáng.
" Gọt cho ta chút trái cây đi. " Tô Nhạc Hoan đi công ty, còn Lệ Liên Liên và Bạch Trần Tinh ở nhà. Lệ Liên Liên thoải mái sai sử Bạch Trần Tinh.
" Một ly nước chanh, không cần quá lạnh. " Bạch Trần Tinh vừa đặt đĩa trái cây xuống bàn, bên trai vang lên Lệ Liên Liên tiếp theo yêu cầu. Bạch Trần Tinh không sao cả đi pha nước chanh.
Không ngoài dự đoán, Lệ Liên Liên phá lệ không hài lòng.
Bạch Trần Tinh che miệng cười nhẹ, nhìn thấy Tô Nhạc Hoan và hắn huynh đệ tất cả đều nằm lăn lê bò lết ra sàn nhà, có người còn không chịu nổi lao vào phòng vệ sinh nôn thốc nôn tháo.
Nhưng có một người lại vô cùng thanh tỉnh, Bạch Trần Tinh lôi điện thoại, mở chế độ quay phim ra. Hắn muốn lưu trữ khoảnh khắc rất thú vị này.
Lệ Liên Liên làm Tô Nhạc Hoan khoác tay lên vai nàng, cố gắng chống đỡ thân thể say mềm của hắn. Không chế cơn buồn nôn làn tràn trong cổ họng, lần theo trí nhớ tìm đến phòng ngủ chính.
Nàng hơi thở có chút không xong, thở hổn hển vài đợt. Nhìn ngủ đến không biết chuyện gì nữa Tô Nhạc Hoan cảm thấy yên tâm.
Nàng cởi bỏ hết quần áo trên người hắn, y phục trên người mình đều cởi xuống. Sau đó có chút e thẹn nằm trên giường, nằm vào lồng ngực của Tô Nhạc Hoan.
Bạch Trần Tinh tấm tắc, Lệ Liên Liên trở về quốc nội lý do là vì…Nàng bạn trai cũ hết tình cảm đá nàng, ngay sau đó đi tìm người yêu mới. Lệ Liên Liên chưa kịp khổ sở, nàng đã có thai.
Lệ Liên Liên vừa sợ vừa hoảng lại nghe tin Lệ gia xảy ra vấn đề về tiền bạc. Một đêm có quá nhiều chuyện xảy ra mới nàng, nhiều ngày ăn uống không ngon, ngủ không an giấc. Lệ Liên Liên cắn răng, chỉ có cách nhờ vã đến Tô Nhạc Hoan.
Tô Nhạc Hoan như vậy yêu nàng, chắc chắn sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Từ sân bay nhìn thấy Tô Nhạc Hoan, nàng tín chắc kế hoạch của nàng sẽ thành công.
Bạch Trần Tinh 001 che miệng cười thầm. Tô Nhạc Hoan a Tô Nhạc Hoan, chúc ngươi may mắn.
Đến sáng ngày hôm sau, Bạch Trần Tinh bị đánh thức bởi tiếng thét chói tai kinh thiên động địa đến từ vị trí của Lệ Liên Liên.
Hồ bằng cẩu hữu của Tô Nhạc Hoan chạy đến phòng ngủ chính. Nhìn không mảnh vải che thân hai người, lâm vào trầm mặc. Lệ Liên Liên khóc hoa lê dính hạt châu, tủi thân sợ hãi co ro trong góc giường.
Tô Nhạc Hoan thần trí còn chưa có thanh tỉnh, nhìn Lệ Liên Liên thật lâu. Hắn và nàng, đêm qua… Đã xảy ra chuyện gì?! Vì sao hắn cái gì đều khiến có nhớ?!
Tô Nhạc Hoan không có một chút cảm xúc vui mừng khi Lệ Liên Liên đã trở thành người của hắn. Xuyên qua đám người hắn muốn tìm kiếm thân ảnh của một ai đó. Thân thể đơn bạc, sắc mặt trắng bệnh dùng ánh mắt không giám tin nhìn hắn.
Tô Nhạc Hoan muốn giải thích, nhưng cũng không muốn. Trong tâm trí hắn đang phải không ngừng đấu tranh. Mặc Hiên chẳng qua chỉ là công cụ phát tiết của hắn mà thôi.
" Ta xin lỗi, ta sẽ chịu trách nhiệm. " Lệ Liên Liên ngừng khóc, trong tâm không cấm được vui mừng khôn xiết.
Tô Nhạc Hoan kéo Lệ Liên Liên vào lồng ngực, có kiên nhẫn dỗ dành nàng. Nữ nhân này, hắn luôn mơ ước có được. Nhưng khi có được nàng, không có sự vui sướng phấn khích mà hắn đã từng nghĩ.
" Cậu có thể, lấy cho tôi thêm một phần nữa không. " Từ khi xác định quan hệ, Lệ Liên Liên dọn về cùng chung sống với Tô Nhạc Hoan. Không biết vì lý do gì, Tô Nhạc Hoan không đuổi Mặc Hiên đi. Điều này làm Bạch Trần Tinh khó hiểu, được như nguyện cùng bạch nguyệt quang ở bên nhau. Đáng lý ra hắn nên ném Mặc Hiên đi như mớ rác thải đã dùng hết giá trị chứ. Tô Nhạc Hoan này thật khó hiểu, hắn là muốn vừa có bạch nguyệt quang vừa có thế thân sao?!
Lệ Liên Liên mẫn cảm nhận ra được Mặc Hiên thân phận thật sự, nàng đôi khi sẽ âm dương quái khí lời nói, như có như không làm khó dễ hắn.
Như bữa sáng hôm nay, Bạch Trần Tinh hầm cháo gà nhưng Lệ Liên Liên muốn ăn cháo thịt. Bạch Trần Tinh tất nhiên không muốn, nhưng từ sự ra lệnh khó chịu của Tô Nhạc Hoan, ẩn nhẫn làm một nồi cháo khác.
Chưa hết, Lệ Liên Liên môi còn chưa đụng vào cháo, đã la oái oái lên vì quá nóng, oán trách hắn có phải hay không muốn làm nàng bị thương. Bạch Trần Tinh trợn mắt, lấy cho nàng một bát cháo nguội như nước lạnh.
Lệ Liên Liên tất nhiên không ăn, nhìn Tô Nhạc Hoan ủy khuất lên án hắn. " Nhạc Hoan, ngươi xem hắn thật xấu. Ta chỉ là muốn ăn cháo mà thôi. Hắn không đưa cho ta cháo nóng chính là cháo nguội, ta làm sao có thể ăn a. " Ngươi có thể không cần ăn, Bạch Trần Tinh âm thầm phun tào.
" Ngươi ăn của ta đi, độ ấm vừa phải. " Bạch Trần Tinh giật mình. Hôm nay mặt trời mọc hướng Tây rồi. Tô Nhạc Hoan vậy mà bảo vệ hắn. Lệ Liên Liên tâm trạng không tốt, nhưng vẫn là tiếp tục ăn bữa sáng.
" Gọt cho ta chút trái cây đi. " Tô Nhạc Hoan đi công ty, còn Lệ Liên Liên và Bạch Trần Tinh ở nhà. Lệ Liên Liên thoải mái sai sử Bạch Trần Tinh.
" Một ly nước chanh, không cần quá lạnh. " Bạch Trần Tinh vừa đặt đĩa trái cây xuống bàn, bên trai vang lên Lệ Liên Liên tiếp theo yêu cầu. Bạch Trần Tinh không sao cả đi pha nước chanh.
Không ngoài dự đoán, Lệ Liên Liên phá lệ không hài lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.