Chương 6: Thế giới thứ nhất: Thật giả thiếu gia 5
Wein
03/01/2024
" Phần trình diễn cuối cùng, Hà Tiểu Mỹ - Lâm An - 'Ngàn đêm say'! "
Hà Tiểu Mỹ cùng Bạch Trần Tinh song song cúi chào khán giả, Hà Tiểu Mỹ ăn mặt một trương màu trắng váy dài, đơn giản nhưng đẹp đẽ, tôn lên dáng người nhỏ nhắn thon dài của nàng. Lâm An áo sơ mi quần đen, tối giản bình thường, lại không thể che dấu được khí chất bất phàm của hắn, giống như một quý công tử, loá mắt cực kỳ.
Hà Tiểu Mỹ Bạch Trần Tinh nhìn nhau mỉm cười, hai người vì lần nữa biểu diễn này đã chuẩn bị thật lâu, cũng đập vào không ít tâm huyết, dù có nhiều ít khó khăn nhưng mà.......Nàng bắt đầu kéo đàn, dòng nhạc du dương nhẹ nhàng lên xuống, trầm lắng. Ngón tay thon dài mảnh khảnh của thiếu niên như hòa làm một với đàn dương cầm, cùng kết tấu với đàn violon.
Từng giai điệu thay thế tiếng nói của con người, kể về một cuộc đời cô lưu đầy thăng trầm cảm xúc, hạnh phúc vui sướng cho đến buồn bã và thống khổ tuyệt vọng, vùng vẫy tìm kiếm hi vọng. Nói lên cuộc đời bất hạnh của một con người, vì sao được sinh ra trên thế giới này. Cho hỏi ta là ai?!! Có thể cho ta một lý do sống?!
Nhiều vị khán giả không cầm nổi nước mắt nữa mà bật khóc, nó đã thấm vào trong thâm tâm của họ, cũng hiểu được nổi lòng ở bên trong, ý nghĩa sâu sắc của đoạn phổ này. Nhiều người đã từng trải qua, khoảng khắc đen tối nhất cuộc đời, ánh sáng hi vọng yếu ớt đến cực điểm, yếu ớt đến nổi không thể nhìn thấy, không thể chạm vào và có thể gục ngã bất cứ lúc nào. Đường phu nhân lấy tay gạt lệ, phần trình diễn của hai đứa nhỏ, rất tuyệt.
Nguyên chủ tự tay sáng tác cho bản thân một bản nhạc, tự tay viết về nổi cô đơn không một ai thấu hiểu của hắn. Một giọt nước mắt nhỏ xuống phím đàn dương cầm, như pha lê phản chiếu ánh sáng, cuối cùng tan biến vào hư không. Đó là cảm xúc của nguyên chủ che dấu bấy lâu nay.
Violon đã dừng kéo, dương cầm đã dừng đệm, nhưng tất cả vẫn đang đắm chìm trong cảm xúc của mình. Đường Gia Vĩ trước tiên vỗ tay, kéo theo cực lớn tràng vỗ tay vang lên. Thực hảo, thật xuất sắc. Hai người họ, chính là hai hạt giống tốt để bồi dưỡng.
Lâm Hà đứng sau cánh gà, ánh mắt nổi lên ghen ghét như muốn phát điên. Lâm An hắn còn có một bản phổ khác, Lâm An ngươi làm ta kinh ngạc đấy! Hắn đã quá sơ suất, ngày hôm đó hết nên phá hủy hết tất cả!
" Tiểu Mỹ, làm tốt lắm. " Đường phu nhân nhìn cháu gái, không tiếc lời khen thưởng. Hà Tiểu Mỹ được khen ngợi, khuôn mặt nhỏ bừng đỏ lên vì ngại ngùng. Nàng vẫn không quên giới thiệu Bạch Trần Tinh, không có hắn nàng cũng sẽ không biểu diễn tốt đến như vậy.
" Đây là danh thiếp của ta. " Bạch Trần Tinh giật mình tiếp nhận danh thiếp, ánh mắt không hiểu gì nhìn nam nhân. Cái này, không là nên cho Lâm Hà sao?! Sao bây giờ lại biến thành là hắn? Hắn nhận hay không nhận?!! Lâm Hà sẽ hay không âm thầm giết hắn?
" Ta rất thưởng thức tài năng ngươi, ngươi có muốn đi theo ta, học tập?!! " Đường phu nhân kinh ngạc, Hà Tiểu Mỹ kinh ngạc, Bạch Trần Tinh kinh ngạc. Đường Gia Vĩ ý tứ là muốn làm lão sư của hắn sao?!! Đường phu nhân kinh ngạc là đại nhi tử của nàng chưa từng để ý đến người nào, đừng nói đến muốn dạy bảo ai. Hà Tiểu Mỹ có cùng suy nghĩ với Đường phu nhân. Còn không phải Bạch Trần Tinh quá tài giỏi sao, đến biểu ca cũng bị hắn thu phục.
" Cảm ơn ngài, ta sẽ nỗ lực. " Bạch Trần Tinh lễ phép mỉm cười, tiếp nhận danh thiếp. Quen biết Đường Gia Vĩ sao, cũng là một chuyện tốt. Lâm Hà đứng trong một góc mặt mày muốn biến thành gan heo. Chết tiệt Lâm An!! Danh thiếp đó vốn nên là thuộc về hắn. Lâm An Lâm An!!!
" Tiểu Hà, ta đã xem buổi biểu diễn, làm tốt lắm, muốn thưởng cái gì, chỉ cần ngươi nói. " Trên bàn cơm, Lâm Đình khen Lâm Hà không dứt miệng, Lâm gia chủ Lâm phu nhân cũng phụ hoạ vào. Lâm Hà cực kỳ hưởng thụ, làm trò trước mặt Bạch Trần Tinh, cướp hết quan tâm của mọi người.
" Phải rồi, Tưởng gia muốn đính hôn với Tiểu Hà, dự định vào ba tháng sau. Chờ cho Tiểu Hà tốt nghiệp sau, sẽ cử hành hôn lễ. " Lâm phu nhân lên tiến. Liên hôn đối tượng với Trương gia trước kia là nguyên chủ, nhưng xưa đâu bằng nay. Địa vị của nguyên chủ có thể so sánh được với Lâm Hà?!! Mối hôn sự này lý luận thành chương là thuộc về Lâm Hà. Nguyên chủ dù yêu thích Tưởng Húc, cũng không có quyền lên tiếng. Lâm An sao, Lâm gia sẽ tìm cho hắn mối mối liên hôn. Lâm gia đang cung hợp tác với một công ty, gả Lâm An qua đó cũng không có gì không tốt. Lâm gia muốn vắt kiệt cuối cùng giá trị của nguyên chủ. Bọn họ sẽ không bao giờ nói, người muốn nguyên chủ đi liên hôn đã là gần đất xa trời.
" Thật như vậy sao?!! Cảm ơn ca ca, ba, mẹ. Các người thật quan tâm ta." Lâm Hà vui vẻ đến không được, miệng cười toe toét cảm ơn Lâm Đình, không quản đang ở trên bàn cơm, nhào vào lòng gần nhất Lâm phu nhân cọ lên cọ xuống. Ha ha, Lâm An có cái gì để đi tranh với hắn đâu?!
" Ăn cơm, không nên nói chuyện, càng đừng nên lộn xộn, cần nghiêm túc ăn cơm." Bạch Trần Tinh nhẹ nhàng lực đạo vang vào lỗ tai của Lâm gia người. Không chờ Lâm gia nói gì, lại bồi thêm. " Lâm gia chủ, ngài đã từng dạy bảo ta như vậy, không phải sao?! " Từ khi nhận về Lâm Hà, Lâm gia chủ không cho phép nguyên chủ gọi hắn ba ba, Lâm phu nhân và Lâm Đình cũng vậy.
Muốn phản bác Lâm Đình mặt mày nghẹn đến đỏ. Lâm Hà an phận, trở về chỗ ngồi ăn cơm. Lâm Đình nhìn Bạch Trần Tinh, ác độc nói. " Lâm An, ngươi cũng 18, có thể phụ trách được nhân sinh cuộc đời rồi đi, cũng vì gia đình làm chút gì đi. " Lâm Đình chưa từng thích nguyên chủ dù chỉ một chút. Có lẽ, không chảy cùng dòng máu, không thân thiết nổi đi. Lâm Đình nói lên mục đích. Lâm An không đồng ý thì như thế nào?!! Hắn sẽ không cưỡng ép?!
" Theo như ngươi nói, ta có nên vào Lâm thị ra sức một chút, cống hiến một chút hay không?!" Bạch Trần Tinh nhàn nhạt đáp, lại nghe Lâm Hà nói. " Chúng ta không cần ngươi phải báo đáp cái gì, an an tĩnh tĩnh dọn đi là được. Ngươi cũng nên an phận thủ thường, đừng ra ngoài nói lung tung." Lâm Đình tất nhiên không phải ý này, không vui liếc Lâm Hà. Lâm thị sẽ không có phần của Lâm An. Muốn vào Lâm thị làm việc, mơ tưởng!!
" Nói qua nói lại còn không phải muốn ta rời đi sao? Các ngươi yên tâm, ta sẽ ở ở lại nơi này lâu đâu. " Tưởng chừng Lâm An sẽ tìm cách kéo dài thời gian, dựa tình thân mấy lâu nay làm hắn ở lại Lâm gia. Không ngờ hắn lại quyết tuyệt như vậy.
" Đủ lông đủ cành rồi. " Lâm gia chủ phụ hoạ, ánh mắt nhìn Bạch Trần Tinh càng thêm không vừa lòng. Bạch Trần Tinh vô ngữ, đây là gì biểu cảm?!! Không phải nên cảm thấy vui sướng?! Vẫn là cần hắn quỳ gối, cầu xin tiếp tục ở lại Lâm gia?! Hắn cũng không hạ tiện như vậy. " Ngươi làm sao báo đáp công ơn dưỡng dục Lâm gia mười tám năm qua?! "
( Ủng hộ tác giả bằng một lượt like hoặc một lời bình luận, xin cảm ơn.)
Hà Tiểu Mỹ cùng Bạch Trần Tinh song song cúi chào khán giả, Hà Tiểu Mỹ ăn mặt một trương màu trắng váy dài, đơn giản nhưng đẹp đẽ, tôn lên dáng người nhỏ nhắn thon dài của nàng. Lâm An áo sơ mi quần đen, tối giản bình thường, lại không thể che dấu được khí chất bất phàm của hắn, giống như một quý công tử, loá mắt cực kỳ.
Hà Tiểu Mỹ Bạch Trần Tinh nhìn nhau mỉm cười, hai người vì lần nữa biểu diễn này đã chuẩn bị thật lâu, cũng đập vào không ít tâm huyết, dù có nhiều ít khó khăn nhưng mà.......Nàng bắt đầu kéo đàn, dòng nhạc du dương nhẹ nhàng lên xuống, trầm lắng. Ngón tay thon dài mảnh khảnh của thiếu niên như hòa làm một với đàn dương cầm, cùng kết tấu với đàn violon.
Từng giai điệu thay thế tiếng nói của con người, kể về một cuộc đời cô lưu đầy thăng trầm cảm xúc, hạnh phúc vui sướng cho đến buồn bã và thống khổ tuyệt vọng, vùng vẫy tìm kiếm hi vọng. Nói lên cuộc đời bất hạnh của một con người, vì sao được sinh ra trên thế giới này. Cho hỏi ta là ai?!! Có thể cho ta một lý do sống?!
Nhiều vị khán giả không cầm nổi nước mắt nữa mà bật khóc, nó đã thấm vào trong thâm tâm của họ, cũng hiểu được nổi lòng ở bên trong, ý nghĩa sâu sắc của đoạn phổ này. Nhiều người đã từng trải qua, khoảng khắc đen tối nhất cuộc đời, ánh sáng hi vọng yếu ớt đến cực điểm, yếu ớt đến nổi không thể nhìn thấy, không thể chạm vào và có thể gục ngã bất cứ lúc nào. Đường phu nhân lấy tay gạt lệ, phần trình diễn của hai đứa nhỏ, rất tuyệt.
Nguyên chủ tự tay sáng tác cho bản thân một bản nhạc, tự tay viết về nổi cô đơn không một ai thấu hiểu của hắn. Một giọt nước mắt nhỏ xuống phím đàn dương cầm, như pha lê phản chiếu ánh sáng, cuối cùng tan biến vào hư không. Đó là cảm xúc của nguyên chủ che dấu bấy lâu nay.
Violon đã dừng kéo, dương cầm đã dừng đệm, nhưng tất cả vẫn đang đắm chìm trong cảm xúc của mình. Đường Gia Vĩ trước tiên vỗ tay, kéo theo cực lớn tràng vỗ tay vang lên. Thực hảo, thật xuất sắc. Hai người họ, chính là hai hạt giống tốt để bồi dưỡng.
Lâm Hà đứng sau cánh gà, ánh mắt nổi lên ghen ghét như muốn phát điên. Lâm An hắn còn có một bản phổ khác, Lâm An ngươi làm ta kinh ngạc đấy! Hắn đã quá sơ suất, ngày hôm đó hết nên phá hủy hết tất cả!
" Tiểu Mỹ, làm tốt lắm. " Đường phu nhân nhìn cháu gái, không tiếc lời khen thưởng. Hà Tiểu Mỹ được khen ngợi, khuôn mặt nhỏ bừng đỏ lên vì ngại ngùng. Nàng vẫn không quên giới thiệu Bạch Trần Tinh, không có hắn nàng cũng sẽ không biểu diễn tốt đến như vậy.
" Đây là danh thiếp của ta. " Bạch Trần Tinh giật mình tiếp nhận danh thiếp, ánh mắt không hiểu gì nhìn nam nhân. Cái này, không là nên cho Lâm Hà sao?! Sao bây giờ lại biến thành là hắn? Hắn nhận hay không nhận?!! Lâm Hà sẽ hay không âm thầm giết hắn?
" Ta rất thưởng thức tài năng ngươi, ngươi có muốn đi theo ta, học tập?!! " Đường phu nhân kinh ngạc, Hà Tiểu Mỹ kinh ngạc, Bạch Trần Tinh kinh ngạc. Đường Gia Vĩ ý tứ là muốn làm lão sư của hắn sao?!! Đường phu nhân kinh ngạc là đại nhi tử của nàng chưa từng để ý đến người nào, đừng nói đến muốn dạy bảo ai. Hà Tiểu Mỹ có cùng suy nghĩ với Đường phu nhân. Còn không phải Bạch Trần Tinh quá tài giỏi sao, đến biểu ca cũng bị hắn thu phục.
" Cảm ơn ngài, ta sẽ nỗ lực. " Bạch Trần Tinh lễ phép mỉm cười, tiếp nhận danh thiếp. Quen biết Đường Gia Vĩ sao, cũng là một chuyện tốt. Lâm Hà đứng trong một góc mặt mày muốn biến thành gan heo. Chết tiệt Lâm An!! Danh thiếp đó vốn nên là thuộc về hắn. Lâm An Lâm An!!!
" Tiểu Hà, ta đã xem buổi biểu diễn, làm tốt lắm, muốn thưởng cái gì, chỉ cần ngươi nói. " Trên bàn cơm, Lâm Đình khen Lâm Hà không dứt miệng, Lâm gia chủ Lâm phu nhân cũng phụ hoạ vào. Lâm Hà cực kỳ hưởng thụ, làm trò trước mặt Bạch Trần Tinh, cướp hết quan tâm của mọi người.
" Phải rồi, Tưởng gia muốn đính hôn với Tiểu Hà, dự định vào ba tháng sau. Chờ cho Tiểu Hà tốt nghiệp sau, sẽ cử hành hôn lễ. " Lâm phu nhân lên tiến. Liên hôn đối tượng với Trương gia trước kia là nguyên chủ, nhưng xưa đâu bằng nay. Địa vị của nguyên chủ có thể so sánh được với Lâm Hà?!! Mối hôn sự này lý luận thành chương là thuộc về Lâm Hà. Nguyên chủ dù yêu thích Tưởng Húc, cũng không có quyền lên tiếng. Lâm An sao, Lâm gia sẽ tìm cho hắn mối mối liên hôn. Lâm gia đang cung hợp tác với một công ty, gả Lâm An qua đó cũng không có gì không tốt. Lâm gia muốn vắt kiệt cuối cùng giá trị của nguyên chủ. Bọn họ sẽ không bao giờ nói, người muốn nguyên chủ đi liên hôn đã là gần đất xa trời.
" Thật như vậy sao?!! Cảm ơn ca ca, ba, mẹ. Các người thật quan tâm ta." Lâm Hà vui vẻ đến không được, miệng cười toe toét cảm ơn Lâm Đình, không quản đang ở trên bàn cơm, nhào vào lòng gần nhất Lâm phu nhân cọ lên cọ xuống. Ha ha, Lâm An có cái gì để đi tranh với hắn đâu?!
" Ăn cơm, không nên nói chuyện, càng đừng nên lộn xộn, cần nghiêm túc ăn cơm." Bạch Trần Tinh nhẹ nhàng lực đạo vang vào lỗ tai của Lâm gia người. Không chờ Lâm gia nói gì, lại bồi thêm. " Lâm gia chủ, ngài đã từng dạy bảo ta như vậy, không phải sao?! " Từ khi nhận về Lâm Hà, Lâm gia chủ không cho phép nguyên chủ gọi hắn ba ba, Lâm phu nhân và Lâm Đình cũng vậy.
Muốn phản bác Lâm Đình mặt mày nghẹn đến đỏ. Lâm Hà an phận, trở về chỗ ngồi ăn cơm. Lâm Đình nhìn Bạch Trần Tinh, ác độc nói. " Lâm An, ngươi cũng 18, có thể phụ trách được nhân sinh cuộc đời rồi đi, cũng vì gia đình làm chút gì đi. " Lâm Đình chưa từng thích nguyên chủ dù chỉ một chút. Có lẽ, không chảy cùng dòng máu, không thân thiết nổi đi. Lâm Đình nói lên mục đích. Lâm An không đồng ý thì như thế nào?!! Hắn sẽ không cưỡng ép?!
" Theo như ngươi nói, ta có nên vào Lâm thị ra sức một chút, cống hiến một chút hay không?!" Bạch Trần Tinh nhàn nhạt đáp, lại nghe Lâm Hà nói. " Chúng ta không cần ngươi phải báo đáp cái gì, an an tĩnh tĩnh dọn đi là được. Ngươi cũng nên an phận thủ thường, đừng ra ngoài nói lung tung." Lâm Đình tất nhiên không phải ý này, không vui liếc Lâm Hà. Lâm thị sẽ không có phần của Lâm An. Muốn vào Lâm thị làm việc, mơ tưởng!!
" Nói qua nói lại còn không phải muốn ta rời đi sao? Các ngươi yên tâm, ta sẽ ở ở lại nơi này lâu đâu. " Tưởng chừng Lâm An sẽ tìm cách kéo dài thời gian, dựa tình thân mấy lâu nay làm hắn ở lại Lâm gia. Không ngờ hắn lại quyết tuyệt như vậy.
" Đủ lông đủ cành rồi. " Lâm gia chủ phụ hoạ, ánh mắt nhìn Bạch Trần Tinh càng thêm không vừa lòng. Bạch Trần Tinh vô ngữ, đây là gì biểu cảm?!! Không phải nên cảm thấy vui sướng?! Vẫn là cần hắn quỳ gối, cầu xin tiếp tục ở lại Lâm gia?! Hắn cũng không hạ tiện như vậy. " Ngươi làm sao báo đáp công ơn dưỡng dục Lâm gia mười tám năm qua?! "
( Ủng hộ tác giả bằng một lượt like hoặc một lời bình luận, xin cảm ơn.)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.