Chương 67: Giao dịch
Phi Tửu
24/11/2017
Có một cuộc thí nghiệm nói, nhốt người giam trong căn phòng tối để quan sát phản ứng của họ. Trong đó có người sau một khoảng thời gian thì gần như là bị bệnh tâm lý.
Mục Liên Hạ bây giờ gần như bị vây dưới tình huống này.
Căn phòng này ngược lại không phải thật sự tối đến mức thò tay không thấy năm ngón. Nhưng bóng đèn làm nguồn sáng đã hỏng mất, bây giờ nguồn sáng duy nhất cậu có thể nhìn thấy chính là nơi mà những người đó vừa rời đi, ở cửa có lẽ là có một khe hở để duy trì không khí, mơ hồ có thể nhìn thấy ánh sáng chiếu trên mặt đất.
Trên người Mục Liên Hạ ướt đẫm, ở đây đến giờ còn chưa khô; tay cậu bị trói ở sau người máu không được lưu thông bây giờ đã tê liệt căng đau; cậu vừa nãy bị đạp một cước khiến cả lồng ngực cậu đều đang đau, ngay cả thở cũng mang theo một loại cảm giác đau đớn.
Không khí nơi đây đục ngầu, âm lãnh. Mục Liên Hạ không biết qua bao lâu mới có sức hoạt động bản thân. Nhưng cậu không đứng dậy được, chỉ có thể di chuyển một chút đến vị trí cách cửa ra gần một chút.
Cơ thể hình như bắt đầu kháng nghị, có chút nóng, có thể là sốt rồi.
Cậu hơi hoảng hốt nghĩ.
Mỗi phút mỗi giây đều là một loại dày vò. Mục Liên Hạ thậm chí cảm thấy mình sắp không thể kiên trì được nữa.
Cậu trong ngẩn ngơ dường như đã hôn mê bất tỉnh, khi cậu có lại ý thức, tia sáng đó đã không thấy đâu.
Hẳn là trời tối rồi đi… ai… có thể tới đây không? Cậu ho khan liên tiếp, khụ đến tê tâm liệt phế.
Không dễ dàng bình ổn lại, cậu mờ mịt ngẩng đầu, nhìn nơi mơ hồ còn có chút ánh sáng đó, lại như chẳng thấy được gì cả.
***
Tống An Hoài bây giờ đã cuống đến sắp điên rồi.
Khi phát hiện Mục Liên Hạ mất tích khoảng hai giờ chiều, chờ khi lăn qua lăn lại báo cảnh sát đã sắp bốn giờ, sau đó biết có thể có tin tức, giờ là năm giờ, Phương Tử Nghị cũng đến cục cảnh sát.
Tống An Hoài đã không còn cách nào để ngồi nữa, bước qua bước lại. Hạ Đình Ngọc bị hắn chỉnh cũng hoảng sợ. Khi Phương Tử Nghị tới, liền nhìn thấy Tống An Hoài sắc mặt vô cùng khó coi. Hắn chào hỏi hai người trước, sau đó quay đầu nhìn Hầu cảnh quan đó: “Anh xác định?”
Hầu cảnh quan gật gật đầu: “Hai người trong camera chắc chắn đã xuất hiện qua ở Thiên Thượng Nhân Gian. Đi theo Cung Hán Lương con nuôi của Cung Hán Văn.”
Phương Tử Nghị có chút suy nghĩ gật gật đầu: “Bây giờ điều tra thế nào rồi?”
“Đang điều tra chiếc xe đó. Số xe bị che, khá khó điều tra. Tạm thời tập trung một khu vực, cụ thể thì khó nói. Ngoại trừ hai người của Cung Hán Lương, chúng tôi cũng có tra xét Mục Khả Kiệt, tìm nhà khách mà cậu ta ở nhưng cậu ta đã trả phòng. Mẹ của cậu ta vừa nãy có hỏi nói là không biết, ở bên đó.”
Tống An Hoài chợt dừng lại, dùng sức nện bàn, mắt đỏ lên giọng gần như nói từ trong kẽ răng ra: “Tôi mẹ nó không nên để em ấy đi!”
Hạ Đình Ngọc sắc mặt khó coi giật giật khóe miệng, không lo cho Tống An Hoài nữa, bản thân cũng im lặng.
Vào lúc này, di động của Phương Tử Nghị reng.
Ánh mắt mọi người đều tụ tập trên người Phương Tử Nghị.
Hắn mặt không thay đổi từ trong túi quần lấy di động ra, sau đó nhăn mi, nhấn loa: “Alo?”
Bên đó truyền đến một giọng nói nhàn nhạt: “Phương Tử Nghị… đúng không?”
“Là tôi.” Những người khác cẩn thận ngừng hô hấp, Phương Tử Nghị ngược lại thì vẫn bình tĩnh.
“A, là mày thì tốt rồi, ” Bên đó không chút để ý, “Mày có phải có một trợ thủ nhỏ tên là gì… tên gì đó?”
Một giọng nhỏ hơn nói “Mục Liên Hạ”.
Người này giả vờ giả vịt bừng tỉnh hiểu ra: “A đúng, là tên Mục… Liên Hạ. Là một đứa dễ thương, khá ngoan.”
Tống An Hoài đỏ cả mắt, nắm chặt nắm tay mới nhịn xuống xúc động chửi ầm lên. Hạ Đình Ngọc cũng nghiến răng nghiến lợi. Hắn ta nói lời này… Hắn ta đã làm gì Liên Hạ?
“Cậu bắt cóc cậu ấy?” Phương Tử Nghị dừng một chút, im lặng mấy giây sau đó đè thấp giọng, “Cậu muốn gì?”
“Đừng đừng đừng, đừng nói khó nghe vậy chứ, ” Người đó nói khoa trương, “Gì mà gọi là bắt cóc chứ, tao chỉ là mời một cậu bạn uống say đến chỗ tao chơi thôi. Về phần cậu ta chơi không được, thì đừng nói tao.”
“… Cậu gọi điện thoại cho tôi là nói rõ cậu ấy còn an toàn, cho nên, nói đi, cậu muốn cái gì?” Phương Tử Nghị trầm giọng nói.
“Được rồi, tao là người sáng suốt không nói chuyện mập mờ, có chuyện mày không nhúng tay không phải tốt lắm hay sao? Nhất định phải chịu chút cảnh cáo.” Người đó chậc một tiếng, “Mày không nhúng tay, thì kết thúc.”
Phương Tử Nghị dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người mà im lặng một lát, sau đó trong giọng nói mang theo chút ý cười: “Cậu nghĩ gì vậy? Đã sắp mở phiên tòa, chứng cứ làm xong rồi, cậu bảo tôi không nhúng tay?”
“Vậy thì đến chỗ chúng tao đi, cho mày chắc chắn tốt hơn cái chỗ nhỏ bé như Thiên Thuần nhiều, ” Người đó ngáp một cái, “Thế nào?”
“Cậu suy nghĩ viển vông à?” Phương Tử Nghị cười lạnh.
Người đó ai một tiếng, thở dài khoa trương: “Được, tao từ lâu đã biết là không có tác dụng gì rồi. Cứ vậy đi, mày đừng xuất hiện trên toà án, thế nào?”
Phương Tử Nghị lại im lặng, sau đó thở dài: “Chỉ một mình tôi, dừng ở đây?”
Bên đó lần này trả lời đứng đắn không ít, nói như giữ đinh đóng cột: “Dừng ở đây.”
Phương Tử Nghị thở dài u u: “Được.”
“Sảng khoái, ” Gã cười ha ha vài tiếng, báo biển số xe, “Nhanh đi tìm đi, không thì cũng sắp ra khỏi thành rồi. Sau khi ra khỏi thành họ xử lý người trong cốp xe thế nào… thì khó mà nói!”
Nói xong, cúp điện thoại. Nhân viên kỹ thuật vừa nãy đã tới trước lắc lắc đầu, tỏ vẻ không thể định vị. Mà Hầu cảnh quan ngược lại nhanh chóng gọi điện thoại cho người phụ trách điều tra để họ đi chặn lại người mang biển số xe đó.
Tống An Hoài dù sao cũng không ở đây được nữa.
Hắn mím môi, nghiêm túc nhìn Phương Tử Nghị: “Lần này, cảm ơn anh.”
Phương Tử Nghị cười khổ một tiếng lắc đầu: “Kỳ thật là trách nhiệm của tôi.”
Nét mặt của Tống An Hoài rất lạnh: “Không, vẫn nên cảm ơn anh, nếu anh nói sẽ ra tòa án thì sẽ có chuyện xấu, họ nhất định là có chiêu sau.”
“Chỉ là tôi mà thôi, tôi vẫn có niềm tin với bọn hậu bối mà tôi mang theo, ” Phương Tử Nghị thở dài, “Nhanh đi tra đi, hi vọng… Liên Hạ không sao.”
Tống An Hoài cũng không nói gì nữa, bảo Hạ Đình Ngọc ở cạnh đợi tin, mình thì ra ngoài.
Người lúc nãy gọi Phương Tử Nghị nếu không có gì bất ngờ thì chính là Cung Hán Lương, Cung Hán Lương và Phương Tử Nghị nói gì hắn đều nghe hết, như vậy Liên Hạ hẳn là đang ở trong xe mang biển số xe đó. Mà Cung Hán Lương muốn giao dịch với Phương Tử Nghị, nếu vậy, chiếc xe đó nhất định đi đại lộ, sau đó còn nói là muốn xử lý nên có lẽ sẽ không đi cao tốc… Tống An Hoài nhanh chóng xoay chuyển đầu óc, trong lòng có tính toán, một cước đạp chân ga.
Hắn chọn nơi không có nhiều người qua đường, lại thêm điều tra, khi hắn tới thì đang điều tra xe theo hàng, tiếng loa liên tiếp. Tâm tình càng thêm khó chịu, lúc này hắn nhận được điện thoại của Hạ Đình Ngọc: “Tìm được biển số xe đó rồi, ở đường Tinh Hải.”
“Tôi giờ đang ở đường Tinh Hải, ” Tống An Hoài đánh gãy hắn, “Ở đâu?”
“Vừa mới tra theo dõi tra được, sắp đến trạm xăng dầu.” Hạ Đình Ngọc nhanh chóng nói.
Tống An Hoài ừ một tiếng cúp điện thoại, nhìn hàng ngũ thật dài kia, quyết đoán quẹo xe ra bên cạnh ngừng xe, sau đó dùng hai chân chạy tới trạm xăng dầu.
May mà hắn thường xuyên rèn luyện cơ thể. Nhưng dù cho hắn bình thường rèn luyện cơ thể, tăng tốc chạy cư li dài làm hắn khi đến trạm xăng dầu thì thở thẳng. Mà khi hắn tới thì rất trùng hợp, hắn liền thấy được chiếc xe có số xe mà Cung Hán Lương nói.
Chủ xe đang đứng ở trước cốp xe cãi nhau với mấy người cảnh sát, hoàn toàn không phân rõ phải trái.
Cảnh sát không dễ làm việc, chỉ có thể khuyên bảo hết mức, mà Tống An Hoài lúc này thì sao có thể nhàn nhã thoải mái chờ được nữa? Hắn không đợi mình thở đều lại, trực tiếp đi tới nắm cổ áo chủ xe: “Mở cốp xe ra!”
Chủ xe đó lùn hơn Tống An Hoài một khúc lại khá gầy yếu. Bị đôi mắt đỏ bừng của Tống An Hoài dọa cũng lắp bắp. Cậu ta bác bỏ vài câu: “Dựa, dựa vào gì mà anh nói muốn xem thì cho anh xem chứ, anh là ai!”
“Người mà không có chuyện thì không sao, người mà có chuyện thì cậu có chịu được không hả? Tôi bảo cậu mở ra!” Giọng của Tống An Hoài cũng hung tợn.
Chủ xe mềm nắn rắn buông kinh hãi, ngoan ngoãn mở cốp xe.
Tay Tống An Hoài quả thực đang run, hắn xốc mạnh cốp xe lên, mắt trừng lớn.
Vừa nãy chờ mong bao nhiêu, bây giờ căm hận bấy nhiêu.
Hắn nắm cổ áo người trong xe, kéo băng keo dán ngoài miệng gã xuống, gần như tê rống: “Liên Hạ ở đâu! Liên Hạ ở đâu!”
Mấy cảnh sát kéo hắn lui ra sau: “Anh bình tĩnh trước đi.”
Chủ xe ngây ngốc nhìn trong cốp xe mình có thêm một người bị trói kín, bị dọa choáng váng: “Không, không liên quan đến tôi. Đồng chí cảnh sát mấy người nghe tôi nói, tôi không biết gì cả người này không liên quan đến tôi đâu tôi cũng không biết hắn ta là ai! Đồng chí cảnh sát anh nhất định phải tin tôi nha tôi là dân lành! Công dân hiền lành hàng đầu!”
Không ai quan tâm cậu ta.
Người bị vo thành một cục trói chặt trong xe không phải Mục Liên Hạ, mà là Mục Khả Kiệt. Miệng gã bị bạo lực kéo băng keo xuống trở nên đỏ bừng, nhìn có chút đáng cười, từ vai tới tay tới chân bị trói một vòng một vòng, càng thêm buồn cười.
Vẻ mặt gã có chút kinh hãi, còn có chút mờ mịt, hình như cũng chỉ mới tỉnh táo lại.
Nhìn Tống An Hoài bị hai cảnh sát ôm lại hai mắt đỏ bừng đang nhìn chằm chằm gã, Mục Khả Kiệt không khỏi co quắp, sau đó đưa ánh mắt xin giúp đỡ về phía cảnh sát khác.
Có một cảnh sát đang gọi điện thoại, anh ta cúp điện thoại nhìn Mục Khả Kiệt: “Cậu là Mục Khả Kiệt đúng không?”
Mục Khả Kiệt sợ tình huống bây giờ, ngoan ngoãn gật đầu.
“Cậu có biết, Mục Liên Hạ ở đâu không?” Cảnh sát đó lại hỏi.
Tống An Hoài lập tức yên tĩnh lại.
Mục Khả Kiệt lại co rúm thêm chút, chần chờ, gật gật đầu.
Tống An Hoài nhìn chằm chằm Mục Khả Kiệt, vẻ mặt dữ tợn: “Đưa tôi đi tìm em ấy.”
Mục Liên Hạ bây giờ gần như bị vây dưới tình huống này.
Căn phòng này ngược lại không phải thật sự tối đến mức thò tay không thấy năm ngón. Nhưng bóng đèn làm nguồn sáng đã hỏng mất, bây giờ nguồn sáng duy nhất cậu có thể nhìn thấy chính là nơi mà những người đó vừa rời đi, ở cửa có lẽ là có một khe hở để duy trì không khí, mơ hồ có thể nhìn thấy ánh sáng chiếu trên mặt đất.
Trên người Mục Liên Hạ ướt đẫm, ở đây đến giờ còn chưa khô; tay cậu bị trói ở sau người máu không được lưu thông bây giờ đã tê liệt căng đau; cậu vừa nãy bị đạp một cước khiến cả lồng ngực cậu đều đang đau, ngay cả thở cũng mang theo một loại cảm giác đau đớn.
Không khí nơi đây đục ngầu, âm lãnh. Mục Liên Hạ không biết qua bao lâu mới có sức hoạt động bản thân. Nhưng cậu không đứng dậy được, chỉ có thể di chuyển một chút đến vị trí cách cửa ra gần một chút.
Cơ thể hình như bắt đầu kháng nghị, có chút nóng, có thể là sốt rồi.
Cậu hơi hoảng hốt nghĩ.
Mỗi phút mỗi giây đều là một loại dày vò. Mục Liên Hạ thậm chí cảm thấy mình sắp không thể kiên trì được nữa.
Cậu trong ngẩn ngơ dường như đã hôn mê bất tỉnh, khi cậu có lại ý thức, tia sáng đó đã không thấy đâu.
Hẳn là trời tối rồi đi… ai… có thể tới đây không? Cậu ho khan liên tiếp, khụ đến tê tâm liệt phế.
Không dễ dàng bình ổn lại, cậu mờ mịt ngẩng đầu, nhìn nơi mơ hồ còn có chút ánh sáng đó, lại như chẳng thấy được gì cả.
***
Tống An Hoài bây giờ đã cuống đến sắp điên rồi.
Khi phát hiện Mục Liên Hạ mất tích khoảng hai giờ chiều, chờ khi lăn qua lăn lại báo cảnh sát đã sắp bốn giờ, sau đó biết có thể có tin tức, giờ là năm giờ, Phương Tử Nghị cũng đến cục cảnh sát.
Tống An Hoài đã không còn cách nào để ngồi nữa, bước qua bước lại. Hạ Đình Ngọc bị hắn chỉnh cũng hoảng sợ. Khi Phương Tử Nghị tới, liền nhìn thấy Tống An Hoài sắc mặt vô cùng khó coi. Hắn chào hỏi hai người trước, sau đó quay đầu nhìn Hầu cảnh quan đó: “Anh xác định?”
Hầu cảnh quan gật gật đầu: “Hai người trong camera chắc chắn đã xuất hiện qua ở Thiên Thượng Nhân Gian. Đi theo Cung Hán Lương con nuôi của Cung Hán Văn.”
Phương Tử Nghị có chút suy nghĩ gật gật đầu: “Bây giờ điều tra thế nào rồi?”
“Đang điều tra chiếc xe đó. Số xe bị che, khá khó điều tra. Tạm thời tập trung một khu vực, cụ thể thì khó nói. Ngoại trừ hai người của Cung Hán Lương, chúng tôi cũng có tra xét Mục Khả Kiệt, tìm nhà khách mà cậu ta ở nhưng cậu ta đã trả phòng. Mẹ của cậu ta vừa nãy có hỏi nói là không biết, ở bên đó.”
Tống An Hoài chợt dừng lại, dùng sức nện bàn, mắt đỏ lên giọng gần như nói từ trong kẽ răng ra: “Tôi mẹ nó không nên để em ấy đi!”
Hạ Đình Ngọc sắc mặt khó coi giật giật khóe miệng, không lo cho Tống An Hoài nữa, bản thân cũng im lặng.
Vào lúc này, di động của Phương Tử Nghị reng.
Ánh mắt mọi người đều tụ tập trên người Phương Tử Nghị.
Hắn mặt không thay đổi từ trong túi quần lấy di động ra, sau đó nhăn mi, nhấn loa: “Alo?”
Bên đó truyền đến một giọng nói nhàn nhạt: “Phương Tử Nghị… đúng không?”
“Là tôi.” Những người khác cẩn thận ngừng hô hấp, Phương Tử Nghị ngược lại thì vẫn bình tĩnh.
“A, là mày thì tốt rồi, ” Bên đó không chút để ý, “Mày có phải có một trợ thủ nhỏ tên là gì… tên gì đó?”
Một giọng nhỏ hơn nói “Mục Liên Hạ”.
Người này giả vờ giả vịt bừng tỉnh hiểu ra: “A đúng, là tên Mục… Liên Hạ. Là một đứa dễ thương, khá ngoan.”
Tống An Hoài đỏ cả mắt, nắm chặt nắm tay mới nhịn xuống xúc động chửi ầm lên. Hạ Đình Ngọc cũng nghiến răng nghiến lợi. Hắn ta nói lời này… Hắn ta đã làm gì Liên Hạ?
“Cậu bắt cóc cậu ấy?” Phương Tử Nghị dừng một chút, im lặng mấy giây sau đó đè thấp giọng, “Cậu muốn gì?”
“Đừng đừng đừng, đừng nói khó nghe vậy chứ, ” Người đó nói khoa trương, “Gì mà gọi là bắt cóc chứ, tao chỉ là mời một cậu bạn uống say đến chỗ tao chơi thôi. Về phần cậu ta chơi không được, thì đừng nói tao.”
“… Cậu gọi điện thoại cho tôi là nói rõ cậu ấy còn an toàn, cho nên, nói đi, cậu muốn cái gì?” Phương Tử Nghị trầm giọng nói.
“Được rồi, tao là người sáng suốt không nói chuyện mập mờ, có chuyện mày không nhúng tay không phải tốt lắm hay sao? Nhất định phải chịu chút cảnh cáo.” Người đó chậc một tiếng, “Mày không nhúng tay, thì kết thúc.”
Phương Tử Nghị dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người mà im lặng một lát, sau đó trong giọng nói mang theo chút ý cười: “Cậu nghĩ gì vậy? Đã sắp mở phiên tòa, chứng cứ làm xong rồi, cậu bảo tôi không nhúng tay?”
“Vậy thì đến chỗ chúng tao đi, cho mày chắc chắn tốt hơn cái chỗ nhỏ bé như Thiên Thuần nhiều, ” Người đó ngáp một cái, “Thế nào?”
“Cậu suy nghĩ viển vông à?” Phương Tử Nghị cười lạnh.
Người đó ai một tiếng, thở dài khoa trương: “Được, tao từ lâu đã biết là không có tác dụng gì rồi. Cứ vậy đi, mày đừng xuất hiện trên toà án, thế nào?”
Phương Tử Nghị lại im lặng, sau đó thở dài: “Chỉ một mình tôi, dừng ở đây?”
Bên đó lần này trả lời đứng đắn không ít, nói như giữ đinh đóng cột: “Dừng ở đây.”
Phương Tử Nghị thở dài u u: “Được.”
“Sảng khoái, ” Gã cười ha ha vài tiếng, báo biển số xe, “Nhanh đi tìm đi, không thì cũng sắp ra khỏi thành rồi. Sau khi ra khỏi thành họ xử lý người trong cốp xe thế nào… thì khó mà nói!”
Nói xong, cúp điện thoại. Nhân viên kỹ thuật vừa nãy đã tới trước lắc lắc đầu, tỏ vẻ không thể định vị. Mà Hầu cảnh quan ngược lại nhanh chóng gọi điện thoại cho người phụ trách điều tra để họ đi chặn lại người mang biển số xe đó.
Tống An Hoài dù sao cũng không ở đây được nữa.
Hắn mím môi, nghiêm túc nhìn Phương Tử Nghị: “Lần này, cảm ơn anh.”
Phương Tử Nghị cười khổ một tiếng lắc đầu: “Kỳ thật là trách nhiệm của tôi.”
Nét mặt của Tống An Hoài rất lạnh: “Không, vẫn nên cảm ơn anh, nếu anh nói sẽ ra tòa án thì sẽ có chuyện xấu, họ nhất định là có chiêu sau.”
“Chỉ là tôi mà thôi, tôi vẫn có niềm tin với bọn hậu bối mà tôi mang theo, ” Phương Tử Nghị thở dài, “Nhanh đi tra đi, hi vọng… Liên Hạ không sao.”
Tống An Hoài cũng không nói gì nữa, bảo Hạ Đình Ngọc ở cạnh đợi tin, mình thì ra ngoài.
Người lúc nãy gọi Phương Tử Nghị nếu không có gì bất ngờ thì chính là Cung Hán Lương, Cung Hán Lương và Phương Tử Nghị nói gì hắn đều nghe hết, như vậy Liên Hạ hẳn là đang ở trong xe mang biển số xe đó. Mà Cung Hán Lương muốn giao dịch với Phương Tử Nghị, nếu vậy, chiếc xe đó nhất định đi đại lộ, sau đó còn nói là muốn xử lý nên có lẽ sẽ không đi cao tốc… Tống An Hoài nhanh chóng xoay chuyển đầu óc, trong lòng có tính toán, một cước đạp chân ga.
Hắn chọn nơi không có nhiều người qua đường, lại thêm điều tra, khi hắn tới thì đang điều tra xe theo hàng, tiếng loa liên tiếp. Tâm tình càng thêm khó chịu, lúc này hắn nhận được điện thoại của Hạ Đình Ngọc: “Tìm được biển số xe đó rồi, ở đường Tinh Hải.”
“Tôi giờ đang ở đường Tinh Hải, ” Tống An Hoài đánh gãy hắn, “Ở đâu?”
“Vừa mới tra theo dõi tra được, sắp đến trạm xăng dầu.” Hạ Đình Ngọc nhanh chóng nói.
Tống An Hoài ừ một tiếng cúp điện thoại, nhìn hàng ngũ thật dài kia, quyết đoán quẹo xe ra bên cạnh ngừng xe, sau đó dùng hai chân chạy tới trạm xăng dầu.
May mà hắn thường xuyên rèn luyện cơ thể. Nhưng dù cho hắn bình thường rèn luyện cơ thể, tăng tốc chạy cư li dài làm hắn khi đến trạm xăng dầu thì thở thẳng. Mà khi hắn tới thì rất trùng hợp, hắn liền thấy được chiếc xe có số xe mà Cung Hán Lương nói.
Chủ xe đang đứng ở trước cốp xe cãi nhau với mấy người cảnh sát, hoàn toàn không phân rõ phải trái.
Cảnh sát không dễ làm việc, chỉ có thể khuyên bảo hết mức, mà Tống An Hoài lúc này thì sao có thể nhàn nhã thoải mái chờ được nữa? Hắn không đợi mình thở đều lại, trực tiếp đi tới nắm cổ áo chủ xe: “Mở cốp xe ra!”
Chủ xe đó lùn hơn Tống An Hoài một khúc lại khá gầy yếu. Bị đôi mắt đỏ bừng của Tống An Hoài dọa cũng lắp bắp. Cậu ta bác bỏ vài câu: “Dựa, dựa vào gì mà anh nói muốn xem thì cho anh xem chứ, anh là ai!”
“Người mà không có chuyện thì không sao, người mà có chuyện thì cậu có chịu được không hả? Tôi bảo cậu mở ra!” Giọng của Tống An Hoài cũng hung tợn.
Chủ xe mềm nắn rắn buông kinh hãi, ngoan ngoãn mở cốp xe.
Tay Tống An Hoài quả thực đang run, hắn xốc mạnh cốp xe lên, mắt trừng lớn.
Vừa nãy chờ mong bao nhiêu, bây giờ căm hận bấy nhiêu.
Hắn nắm cổ áo người trong xe, kéo băng keo dán ngoài miệng gã xuống, gần như tê rống: “Liên Hạ ở đâu! Liên Hạ ở đâu!”
Mấy cảnh sát kéo hắn lui ra sau: “Anh bình tĩnh trước đi.”
Chủ xe ngây ngốc nhìn trong cốp xe mình có thêm một người bị trói kín, bị dọa choáng váng: “Không, không liên quan đến tôi. Đồng chí cảnh sát mấy người nghe tôi nói, tôi không biết gì cả người này không liên quan đến tôi đâu tôi cũng không biết hắn ta là ai! Đồng chí cảnh sát anh nhất định phải tin tôi nha tôi là dân lành! Công dân hiền lành hàng đầu!”
Không ai quan tâm cậu ta.
Người bị vo thành một cục trói chặt trong xe không phải Mục Liên Hạ, mà là Mục Khả Kiệt. Miệng gã bị bạo lực kéo băng keo xuống trở nên đỏ bừng, nhìn có chút đáng cười, từ vai tới tay tới chân bị trói một vòng một vòng, càng thêm buồn cười.
Vẻ mặt gã có chút kinh hãi, còn có chút mờ mịt, hình như cũng chỉ mới tỉnh táo lại.
Nhìn Tống An Hoài bị hai cảnh sát ôm lại hai mắt đỏ bừng đang nhìn chằm chằm gã, Mục Khả Kiệt không khỏi co quắp, sau đó đưa ánh mắt xin giúp đỡ về phía cảnh sát khác.
Có một cảnh sát đang gọi điện thoại, anh ta cúp điện thoại nhìn Mục Khả Kiệt: “Cậu là Mục Khả Kiệt đúng không?”
Mục Khả Kiệt sợ tình huống bây giờ, ngoan ngoãn gật đầu.
“Cậu có biết, Mục Liên Hạ ở đâu không?” Cảnh sát đó lại hỏi.
Tống An Hoài lập tức yên tĩnh lại.
Mục Khả Kiệt lại co rúm thêm chút, chần chờ, gật gật đầu.
Tống An Hoài nhìn chằm chằm Mục Khả Kiệt, vẻ mặt dữ tợn: “Đưa tôi đi tìm em ấy.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.