Chương 43: Nghỉ
Phi Tửu
24/11/2017
Mục Liên Hạ thấy lòng xấu hổ của mình hoàn toàn bị kích phát ra.
Tuy rằng trước đây cậu có thích con gái qua, nhưng sau khi cậu bắt đầu thích đồng tính thì cậu cũng hiểu được rất nhiều chuyện. Nói thật cậu hi vọng có thể cùng người yêu quang minh chính đại ở bên nhau, nhưng cậu cũng biết hiện thực và suy nghĩ là không giống, cậu thậm chí chưa từng hi vọng Tống An Hoài sẽ cùng cậu quang minh chính đại ở bên nhau —— người như Hạ Đình Ngọc có thể có bao nhiêu đây?
Cho nên, cậu nhìn thấy dáng vẻ Tống An Hoài không hề kiêng dè mới vui vẻ.
Nhưng mà… hai người bây giờ, một người ôm hoa hồng một người đeo balô, mặc quần áo giống hệt nhau còn nắm tay… Mục Liên Hạ cảm thấy mình bị vây xem.
Tống An Hoài có lẽ vẫn giống như trước, chưa từng để ý ánh mắt người ngoài qua, Mục Liên Hạ cũng chỉ có thể nhắm mắt, thuyết phục bản thân đừng để ý.
Cũng phải! Kệ cậu chứ! Song Hòe lớn như vậy ai quen ai đây!
Vì thế hai người vẫn duy trì dáng vẻ này đến khi lên xe ở bãi đỗ xe, sau đó đến trường mầm non của Tư Tư.
Hôm nay là Lễ Giáng Sinh không sai, nhưng Lễ Giáng Sinh ở đây không phải là một ngày lễ, kỳ nghỉ từ trên trời giáng xuống như công ty của Tống An Hoài thật đúng là trời đổ mưa to. Cho nên nói, bạn nhỏ Tư Tư hôm nay vẫn phải tới trường mầm non, cũng chính là hôm nay Tống An Hoài và Mục Liên Hạ đến sớm một chút.
Đáng tiếc đến lúc này Mục Liên Hạ không dám xuống xe, cậu dùng ánh mắt tội nghiệp nhìn Tống An Hoài, Tống An Hoài chỉ có thể tự mình xuống xe đi đón Tư Tư, ừm, còn thuận tay mang theo quần áo mới vừa mua cho Tư Tư.
Kết quả là Mục Liên Hạ nhìn chằm chằm ra ngoài cửa xe thấy được Tống An Hoài dắt tay Tư Tư mặc đồ cha con cùng loại từng bước đi về phía xe, hắn vẻ mặt ôn hòa, Tư Tư ngưỡng khuôn mặt nhỏ nhắn nói gì đó với hắn, dáng vẻ vui vẻ phấn chấn.
Mục Liên Hạ mở cửa xe tay lái phụ bước xuống, vẫy tay với Tư Tư. Tư Tư nhìn thấy Mục Liên Hạ ngay lập tức bỏ cậu nhà mình, chạy về phía Mục Liên Hạ: “Anh Mục! Giáng Sinh vui vẻ!”
“Tư Tư Giáng Sinh vui vẻ ~” Mục Liên Hạ ngồi xuống, nhéo nhéo lỗ tai nhỏ của Tư Tư, “Em đói chưa? Mình đi ăn cơm.” Nói xong liền dắt Tư Tư lên ghế sau. Mục Liên Hạ luôn luôn không chạm qua bên điều khiển, lúc trước khi ngồi chung xe Lô Quảng Hằng vui vẻ mới giảng giải cho cậu một chút còn bảo cậu thử xem, đương nhiên cậu căn bản không dám. Cho nên đến bây giờ Mục Liên Hạ cũng không biết lái xe. Mà khi cậu ở cùng Tống An Hoài thì đều ngồi ở ghế tay lái phụ, nhưng một khi Tư Tư ở đây thì cậu khẳng định ngồi ghế sau với Tư Tư.
Dù sao cũng là trẻ con, để bé ngồi một mình cũng không yên lòng, mà ở trước lại không thích hợp cho bạn nhỏ.
Tư Tư sau khi lên xe liền nhìn Tống An Hoài lại nhìn Mục Liên Hạ, sau khi qua lại mấy lần mới gật gật đầu như ông cụ non: “Anh Mục anh với cậu mặc quần áo giống nhau thật! Hai người có phải mặc đồ đôi không vậy!”
Mục Liên Hạ co rút khóe miệng. Trẻ con bây giờ a… cậu không biết nên nói với Tư Tư như thế nào, chỉ có thể ném ánh mắt xin giúp đỡ về phía Tống An Hoài. Tống An Hoài biết chuyện xảy ra ở ghế sau. Hắn dùng dư quang liếc Tư Tư dáng vẻ “Khen con đi” một cái, khóe môi nhếch lên: “Ừm, là đồ đôi.”
Mục Liên Hạ ho khan một tiếng.
Tư Tư không chú ý tới, bé lại bắt đầu tự mình rối rắm: “Nhưng trong cặp đôi không phải nên có một bạn gái à?”
Mục Liên Hạ xoa tóc bé, không nói chuyện, cả Tống An Hoài cũng không nói chuyện. Tư Tư tự rối rắm nửa ngày, rồi như bừng tỉnh hiểu rõ: “Anh Mục! Anh với cậu ai là nữ vậy!”
“…”
“…”
Tống An Hoài mở miệng trước, giải thích khá nghiêm túc: “Hai người đều không phải con gái. Trừ con trai và con gái, con trai và con trai, con gái và con gái cũng có thể trở thành người yêu.”
Tư Tư ngây ngô mở miệng: “Con với Lộ Lộ cũng có thể trở thành người yêu à?”
“Không, tụi con quá nhỏ, là bạn tốt.” Ông cậu đồng chí đại gia trưởng nói như đinh đóng cột.
Tư Tư chu môi: “A.”
Mục Liên Hạ nghe đối thoại của hai cậu cháu, cảm thấy mình có chút lạnh.
***
Giáng Sinh qua đi Mục Liên Hạ không đến chỗ Tống An Hoài nữa, bao gồm cả Nguyên Đán. Nguyên Đán nghỉ ba ngày, cậu đầu tiên là tham gia liên hoan lớp, sau đó là hoạt động học viện, cuối cùng còn có hành động tập thể của phòng ngủ, hoàn toàn không có thời gian đi tìm Tống An Hoài. Kết quả tối hôm đó Tống An Hoài trực tiếp mang theo Tư Tư đến trường tìm cậu, chỉ vì ôm một cái, nói Nguyên Đán vui vẻ, hi vọng em luôn ở đây.
Mục Liên Hạ vô cùng cảm động, quả thực muốn khóc. Không, cậu đã khóc, nhìn hai cậu cháu một lớn một nhỏ dáng vẻ nghiêm túc, nước mắt liền rơi.
“Liên Hạ em làm sao vậy?!” Tống An Hoài có chút luống cuống tay chân.
“Không có gì, ” Mục Liên Hạ xoa xoa mắt liều mạng chớp chớp muốn chớp đi nước mắt, “Có anh thật tốt.”
Cho nên Mục Liên Hạ bây giờ rất chờ mong ngày nghỉ đến.
Học kỳ này trừ mấy tiết đã kết thúc thì mấy môn học còn có sáu môn phải dự thi. Mục Liên Hạ lại lần nữa tập trung vào việc học, tranh thủ thi thành tích tốt hơn có thể lấy được học bổng.
Vấn đề gặp trong việc học cậu đều sẽ nhớ kỹ, đi dò tài liệu, thật sự không hiểu thì đi hỏi Hàn Bân, lúc Hàn Bân không bận cũng sẽ giải đáp cho cậu, cho cậu không ít lợi ích.
Đã xác định thời gian thi, ngày tám cậu liền thi xong. Bên Khanh Hoàn khá buông lỏng với kỳ nghỉ cuối kì, chỉ cần thi xong không có chuyện gì khác là có thể nghỉ.
Sau khi kết thúc ba ngày thi, Mục Liên Hạ gọi điện cho Tống An Hoài: “Hôm nay có thời gian không?”
Giọng bên Tống An Hoài rất nhỏ, hình như là đang họp: “Lát nữa gọi cho em.”
Mục Liên Hạ ừ một tiếng cúp điện thoại, bắt đầu dọn đồ. Đám bạn cùng phòng cũng đang sửa sang lại, Triệu Thải Nghệ cũng đến đây, chủ yếu là giúp anh cô dọn đồ, sau đó thường giúp Vương Thiên Hậu một tay. Dáng vẻ ôn nhu bây giờ và dáng vẻ hung tàn khi lần đầu tiên gặp mặt quả thực như hai người khác hẳn, xét thấy Chu Tử Ngọc không gặp qua Triệu Thải Nghệ khi đó, Mục Liên Hạ chỉ có thể tự mình kết luận “Sức mạnh tình yêu vĩ đại “.
Nhưng cũng đúng, nghĩ đến tình huống của mình, Mục Liên Hạ bật cười.
Dù sao cũng là lần đầu tiên rời nhà, mọi người đều khá sốt ruột. Vương Thiên Hậu ước gì luôn được khanh khanh ta ta với bạn gái nhưng vé về nhà của cậu ta là vào rạng sáng hôm nay. Chu Tử Ngọc được ba mẹ đến đón, Triệu Tài Văn là người địa phương, trực tiếp liền về nhà.
Mấy người cùng nhau nhìn Mục Liên Hạ, bởi vì chuyện về nhà lúc trước đã có trao đổi qua, người duy nhất không nói chính là Mục Liên Hạ.
Mục Liên Hạ nhìn ánh mắt mấy người, ho nhẹ một tiếng: “Lát nữa tôi liền đi.”
“Cậu mua vé về chưa?” Triệu Tài Văn quan tâm một chút.
Mục Liên Hạ ánh mắt mơ hồ, dùng đầu ngón tay gõ gõ mặt mình: “À không, tôi ở cạnh đây, tìm công việc.”
Đám bạn cùng phòng không nói chuyện nữa, ba mẹ Chu Tử Ngọc đã đến, mấy người từ chối đối phương mời khách ăn cơm, rồi chào hỏi Chu Tử Ngọc nói ngày nghỉ rồi liên hệ, sau đó Triệu Thải Nghệ đưa anh và bạn trai đi, Mục Liên Hạ lại lần nữa từ chối lời mời, ở trong ký túc xá được dọn dẹp đến trống rỗng lật sách xem.
Qua chưa được một lát, điện thoại reng: “Liên Hạ?”
“Ừm, ” Mục Liên Hạ khép lại sách, “An Hoài hôm nay em nghỉ.”
“Đến nhà anh ở?” Tiếng cười trầm thấp của Tống An Hoài vang lên.
“Ừm, ” Mục Liên Hạ cau mũi, “Nếu không em liền ở dưới lầu anh, Lý Thụy Phong còn mời em đó.”
“Em ngoan ngoãn đến chỗ anh đi, nếu không thì Hạ Đình Ngọc sẽ khóc.”
Mẹ nó? Hạ Đình Ngọc sẽ khóc?!
Mục Liên Hạ bị chấn động đến mức nói không nên lời, cảm thấy người mà mình khâm phục đời trước và người quen biết đời này căn bản không phải là cùng một người. Quãng thời gian cậu và Tống An Hoài ở bên nhau có gặp qua mấy người bạn của hắn, Tống An Hoài rất nghiêm túc giới thiệu cho cậu qua. Nhưng hắn còn mấy người quan hệ rất tốt cũng chính là nhóm bạn công ty hợp tác bởi vì có chuyện nên chưa gặp qua.
Tống An Hoài đương nhiên không biết Mục Liên Hạ bị trùng kích, mà là rất nghiêm túc hỏi cậu: “Hôm nay anh không thể đón em, em có muốn đến công ty không?”
“Ách… được không?”
Tuy rằng trước đây cậu có thích con gái qua, nhưng sau khi cậu bắt đầu thích đồng tính thì cậu cũng hiểu được rất nhiều chuyện. Nói thật cậu hi vọng có thể cùng người yêu quang minh chính đại ở bên nhau, nhưng cậu cũng biết hiện thực và suy nghĩ là không giống, cậu thậm chí chưa từng hi vọng Tống An Hoài sẽ cùng cậu quang minh chính đại ở bên nhau —— người như Hạ Đình Ngọc có thể có bao nhiêu đây?
Cho nên, cậu nhìn thấy dáng vẻ Tống An Hoài không hề kiêng dè mới vui vẻ.
Nhưng mà… hai người bây giờ, một người ôm hoa hồng một người đeo balô, mặc quần áo giống hệt nhau còn nắm tay… Mục Liên Hạ cảm thấy mình bị vây xem.
Tống An Hoài có lẽ vẫn giống như trước, chưa từng để ý ánh mắt người ngoài qua, Mục Liên Hạ cũng chỉ có thể nhắm mắt, thuyết phục bản thân đừng để ý.
Cũng phải! Kệ cậu chứ! Song Hòe lớn như vậy ai quen ai đây!
Vì thế hai người vẫn duy trì dáng vẻ này đến khi lên xe ở bãi đỗ xe, sau đó đến trường mầm non của Tư Tư.
Hôm nay là Lễ Giáng Sinh không sai, nhưng Lễ Giáng Sinh ở đây không phải là một ngày lễ, kỳ nghỉ từ trên trời giáng xuống như công ty của Tống An Hoài thật đúng là trời đổ mưa to. Cho nên nói, bạn nhỏ Tư Tư hôm nay vẫn phải tới trường mầm non, cũng chính là hôm nay Tống An Hoài và Mục Liên Hạ đến sớm một chút.
Đáng tiếc đến lúc này Mục Liên Hạ không dám xuống xe, cậu dùng ánh mắt tội nghiệp nhìn Tống An Hoài, Tống An Hoài chỉ có thể tự mình xuống xe đi đón Tư Tư, ừm, còn thuận tay mang theo quần áo mới vừa mua cho Tư Tư.
Kết quả là Mục Liên Hạ nhìn chằm chằm ra ngoài cửa xe thấy được Tống An Hoài dắt tay Tư Tư mặc đồ cha con cùng loại từng bước đi về phía xe, hắn vẻ mặt ôn hòa, Tư Tư ngưỡng khuôn mặt nhỏ nhắn nói gì đó với hắn, dáng vẻ vui vẻ phấn chấn.
Mục Liên Hạ mở cửa xe tay lái phụ bước xuống, vẫy tay với Tư Tư. Tư Tư nhìn thấy Mục Liên Hạ ngay lập tức bỏ cậu nhà mình, chạy về phía Mục Liên Hạ: “Anh Mục! Giáng Sinh vui vẻ!”
“Tư Tư Giáng Sinh vui vẻ ~” Mục Liên Hạ ngồi xuống, nhéo nhéo lỗ tai nhỏ của Tư Tư, “Em đói chưa? Mình đi ăn cơm.” Nói xong liền dắt Tư Tư lên ghế sau. Mục Liên Hạ luôn luôn không chạm qua bên điều khiển, lúc trước khi ngồi chung xe Lô Quảng Hằng vui vẻ mới giảng giải cho cậu một chút còn bảo cậu thử xem, đương nhiên cậu căn bản không dám. Cho nên đến bây giờ Mục Liên Hạ cũng không biết lái xe. Mà khi cậu ở cùng Tống An Hoài thì đều ngồi ở ghế tay lái phụ, nhưng một khi Tư Tư ở đây thì cậu khẳng định ngồi ghế sau với Tư Tư.
Dù sao cũng là trẻ con, để bé ngồi một mình cũng không yên lòng, mà ở trước lại không thích hợp cho bạn nhỏ.
Tư Tư sau khi lên xe liền nhìn Tống An Hoài lại nhìn Mục Liên Hạ, sau khi qua lại mấy lần mới gật gật đầu như ông cụ non: “Anh Mục anh với cậu mặc quần áo giống nhau thật! Hai người có phải mặc đồ đôi không vậy!”
Mục Liên Hạ co rút khóe miệng. Trẻ con bây giờ a… cậu không biết nên nói với Tư Tư như thế nào, chỉ có thể ném ánh mắt xin giúp đỡ về phía Tống An Hoài. Tống An Hoài biết chuyện xảy ra ở ghế sau. Hắn dùng dư quang liếc Tư Tư dáng vẻ “Khen con đi” một cái, khóe môi nhếch lên: “Ừm, là đồ đôi.”
Mục Liên Hạ ho khan một tiếng.
Tư Tư không chú ý tới, bé lại bắt đầu tự mình rối rắm: “Nhưng trong cặp đôi không phải nên có một bạn gái à?”
Mục Liên Hạ xoa tóc bé, không nói chuyện, cả Tống An Hoài cũng không nói chuyện. Tư Tư tự rối rắm nửa ngày, rồi như bừng tỉnh hiểu rõ: “Anh Mục! Anh với cậu ai là nữ vậy!”
“…”
“…”
Tống An Hoài mở miệng trước, giải thích khá nghiêm túc: “Hai người đều không phải con gái. Trừ con trai và con gái, con trai và con trai, con gái và con gái cũng có thể trở thành người yêu.”
Tư Tư ngây ngô mở miệng: “Con với Lộ Lộ cũng có thể trở thành người yêu à?”
“Không, tụi con quá nhỏ, là bạn tốt.” Ông cậu đồng chí đại gia trưởng nói như đinh đóng cột.
Tư Tư chu môi: “A.”
Mục Liên Hạ nghe đối thoại của hai cậu cháu, cảm thấy mình có chút lạnh.
***
Giáng Sinh qua đi Mục Liên Hạ không đến chỗ Tống An Hoài nữa, bao gồm cả Nguyên Đán. Nguyên Đán nghỉ ba ngày, cậu đầu tiên là tham gia liên hoan lớp, sau đó là hoạt động học viện, cuối cùng còn có hành động tập thể của phòng ngủ, hoàn toàn không có thời gian đi tìm Tống An Hoài. Kết quả tối hôm đó Tống An Hoài trực tiếp mang theo Tư Tư đến trường tìm cậu, chỉ vì ôm một cái, nói Nguyên Đán vui vẻ, hi vọng em luôn ở đây.
Mục Liên Hạ vô cùng cảm động, quả thực muốn khóc. Không, cậu đã khóc, nhìn hai cậu cháu một lớn một nhỏ dáng vẻ nghiêm túc, nước mắt liền rơi.
“Liên Hạ em làm sao vậy?!” Tống An Hoài có chút luống cuống tay chân.
“Không có gì, ” Mục Liên Hạ xoa xoa mắt liều mạng chớp chớp muốn chớp đi nước mắt, “Có anh thật tốt.”
Cho nên Mục Liên Hạ bây giờ rất chờ mong ngày nghỉ đến.
Học kỳ này trừ mấy tiết đã kết thúc thì mấy môn học còn có sáu môn phải dự thi. Mục Liên Hạ lại lần nữa tập trung vào việc học, tranh thủ thi thành tích tốt hơn có thể lấy được học bổng.
Vấn đề gặp trong việc học cậu đều sẽ nhớ kỹ, đi dò tài liệu, thật sự không hiểu thì đi hỏi Hàn Bân, lúc Hàn Bân không bận cũng sẽ giải đáp cho cậu, cho cậu không ít lợi ích.
Đã xác định thời gian thi, ngày tám cậu liền thi xong. Bên Khanh Hoàn khá buông lỏng với kỳ nghỉ cuối kì, chỉ cần thi xong không có chuyện gì khác là có thể nghỉ.
Sau khi kết thúc ba ngày thi, Mục Liên Hạ gọi điện cho Tống An Hoài: “Hôm nay có thời gian không?”
Giọng bên Tống An Hoài rất nhỏ, hình như là đang họp: “Lát nữa gọi cho em.”
Mục Liên Hạ ừ một tiếng cúp điện thoại, bắt đầu dọn đồ. Đám bạn cùng phòng cũng đang sửa sang lại, Triệu Thải Nghệ cũng đến đây, chủ yếu là giúp anh cô dọn đồ, sau đó thường giúp Vương Thiên Hậu một tay. Dáng vẻ ôn nhu bây giờ và dáng vẻ hung tàn khi lần đầu tiên gặp mặt quả thực như hai người khác hẳn, xét thấy Chu Tử Ngọc không gặp qua Triệu Thải Nghệ khi đó, Mục Liên Hạ chỉ có thể tự mình kết luận “Sức mạnh tình yêu vĩ đại “.
Nhưng cũng đúng, nghĩ đến tình huống của mình, Mục Liên Hạ bật cười.
Dù sao cũng là lần đầu tiên rời nhà, mọi người đều khá sốt ruột. Vương Thiên Hậu ước gì luôn được khanh khanh ta ta với bạn gái nhưng vé về nhà của cậu ta là vào rạng sáng hôm nay. Chu Tử Ngọc được ba mẹ đến đón, Triệu Tài Văn là người địa phương, trực tiếp liền về nhà.
Mấy người cùng nhau nhìn Mục Liên Hạ, bởi vì chuyện về nhà lúc trước đã có trao đổi qua, người duy nhất không nói chính là Mục Liên Hạ.
Mục Liên Hạ nhìn ánh mắt mấy người, ho nhẹ một tiếng: “Lát nữa tôi liền đi.”
“Cậu mua vé về chưa?” Triệu Tài Văn quan tâm một chút.
Mục Liên Hạ ánh mắt mơ hồ, dùng đầu ngón tay gõ gõ mặt mình: “À không, tôi ở cạnh đây, tìm công việc.”
Đám bạn cùng phòng không nói chuyện nữa, ba mẹ Chu Tử Ngọc đã đến, mấy người từ chối đối phương mời khách ăn cơm, rồi chào hỏi Chu Tử Ngọc nói ngày nghỉ rồi liên hệ, sau đó Triệu Thải Nghệ đưa anh và bạn trai đi, Mục Liên Hạ lại lần nữa từ chối lời mời, ở trong ký túc xá được dọn dẹp đến trống rỗng lật sách xem.
Qua chưa được một lát, điện thoại reng: “Liên Hạ?”
“Ừm, ” Mục Liên Hạ khép lại sách, “An Hoài hôm nay em nghỉ.”
“Đến nhà anh ở?” Tiếng cười trầm thấp của Tống An Hoài vang lên.
“Ừm, ” Mục Liên Hạ cau mũi, “Nếu không em liền ở dưới lầu anh, Lý Thụy Phong còn mời em đó.”
“Em ngoan ngoãn đến chỗ anh đi, nếu không thì Hạ Đình Ngọc sẽ khóc.”
Mẹ nó? Hạ Đình Ngọc sẽ khóc?!
Mục Liên Hạ bị chấn động đến mức nói không nên lời, cảm thấy người mà mình khâm phục đời trước và người quen biết đời này căn bản không phải là cùng một người. Quãng thời gian cậu và Tống An Hoài ở bên nhau có gặp qua mấy người bạn của hắn, Tống An Hoài rất nghiêm túc giới thiệu cho cậu qua. Nhưng hắn còn mấy người quan hệ rất tốt cũng chính là nhóm bạn công ty hợp tác bởi vì có chuyện nên chưa gặp qua.
Tống An Hoài đương nhiên không biết Mục Liên Hạ bị trùng kích, mà là rất nghiêm túc hỏi cậu: “Hôm nay anh không thể đón em, em có muốn đến công ty không?”
“Ách… được không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.