Chương 53
Bạc Yên
13/11/2020
Editor: Selene Lee
Chiếc xe lái ra khỏi căn biệt thự rồi dừng ở đường lớn. Hứa Lộc ngồi ghế phụ lái, đang nhìn dòng xe cộ tấp nập bên ngoài thì một bàn tay vươn ra nắm lấy tay cô, bao lấy nó như không còn kẽ hở, ấm áp mà dày rộng. Khi lòng bàn tay thô ráp của anh vuốt vào mu bàn tay cô, Hứa Lộc cảm thấy mập mờ không tả nổi.
“Anh lái xe nghiêm túc đi.”- Hứa Lộc nói, đoạn đặt tay anh về chỗ cũ.
Phó Diệc Đình bật cười, cảm thấy dường như cô cẩn thận hơn trước, vốn chỉ muốn trêu thử một chút. Hẳn là cô vẫn đang tiếp nhận sự thay đổi của mối quan hệ.
“Khi nào thì em cho anh đến ra mắt mẹ em?”- Anh hỏi: “Con dâu xấu cũng phải gặp cha mẹ chồng chứ.”
“Để mai em đánh tiếng thử. Em cũng mới về thôi, còn bận lắm, chưa có dịp nói chuyện với bà.”- Cô đã đeo chiếc nhẫn chứng tỏ mình đồng ý trở thành vợ anh, cô phải báo ngay mối quan hệ của họ cho Lý thị thôi.
Bỗng, xe dừng, Phó Diệc Đình kéo Hứa Lộc vào một xó xỉnh không đèn, ôm cô rồi hôn.
Anh không nỡ để cô về, chỉ muốn ở với cô từng giây, từng phút. Đối với anh, bây giờ cuộc sống mới có ý nghĩa, thậm chí anh đã bắt đầu mơ đến những đứa con của họ và một gia đình hạnh phúc trong tương lai.
Hai đôi môi mềm chạm vào nhau, một cơn khí nóng bỏng tràn vào mũi Hứa Lộc. Vốn là cô định kháng cự, nhưng anh công kích quá mạnh mẽ khiến tay chân cô rã rời, phải chủ động vịn vai anh rồi đáp lại bằng sự xấu hổ. Môi lưỡi quấn quýt, tuy họ không nhìn rõ mặt nhau nhưng cảm giác mãnh liệt vô cùng.
Sau khi nụ hôn dài kết thúc, Hứa Lộc thở hổn hển, rũ mắt nói: “Em phải về, đã muộn lắm rồi. Em sẽ nói mẹ hay nhanh thôi.”
Phó Diệc Đình rất thích vẻ mắc cỡ của cô, bình thường trông cô như con cọp nhỏ, vậy mà bây giờ cứ như mèo nhà. Anh lại cúi xuống hôn tai và má cô, lại vuốt ve eo cô, “phần thân dưới” không tự chủ được mà có phản ứng. Anh rất muốn đưa cô quay lại biệt thự.
“Không được, em phải về thật mà!”- Cảm nhận được sự thay đổi của anh, Hứa Lộc đỏ mặt tránh đi, chui ra khỏi lòng anh rồi chạy biến.
Nhìn theo bóng cô, Phó Diệc Đình mỉm cười, mãi đến khi bóng lưng cô đã khuất dạng anh mới quay lại xe. Dù người nhà cô có đồng ý hay không, anh cũng phải cưới được cô gái này.
Hứa Lộc chạy một mạch về nhà, đợi ổn định hô hấp rồi mới mở cửa vào trong. Gian chính vẫn sáng trưng như cũ, Lý thị lẫn Phùng Thanh đều đang ngồi chờ. Cô nhóc đã mơ mơ màng màng rồi, cứ gục lên gục xuống mãi, nhưng Lý thị thì không: Lưng bà thẳng tắp, thỉnh thoảng lại nhìn ra cửa.
“Mẹ, đã trễ thế này rồi sao mẹ còn chưa ngủ?”- Hứa Lộc đóng cửa lại, hỏi.
Lý thị quay đầu nhìn cô: “Mẹ lo vì con chưa về. Sao hôm nay con về trễ thế? Con chạy về đấy à?”- Thấy mặt con gái đỏ phừng, ngực thì thở gấp, trông vẫn còn chưa bình tĩnh được.
“Con sợ muộn quá nên mới chạy, mọi người mau đi ngủ đi ạ.”- Hứa Lộc cúi đầu về phòng.
Lúc này thì Phùng Thanh mơ màng tỉnh lại, vốn là định thức cùng mẹ song lại ngủ lúc nào không biết, cô nàng chỉ thấy ánh sáng trong nhà rất nhức mắt nên mới nhìn về phía chị. Thấy có vật gì đó lóe lên trên tay chị mình, cô nàng tò mò: “Chị, chị đeo cái gì trên tay thế? Có phải nó vừa sáng lên không?”
Hứa Lộc bèn nhìn xuống theo bản năng, là chiếc nhẫn của Phó Diệc Đình.
Phùng Thanh đã chạy đến kéo tay cô, “wow” lên một tiếng: “Chị, cái nhẫn này đẹp quá! Có phải kim cương không ạ? Em chưa thấy kim cương nào lớn vầy hết. Mẹ, mẹ mau đến xem nè. Không biết cái này nhiều tiền độ nào nữa!”
Hứa Lộc chưa hỏi Phó Diệc Đình giá trị của nó, vì trong lòng cô, quà của anh luôn là vô giá.
Lý thị nghe vậy cũng đến xem thử, bà nhìn chiếc nhẫn rồi xụ mặt: “Tiểu Uyển, hai con đã tính đến chuyện cưới gả thật rồi à?”
Hứa Lộc cũng không muốn lừa gạt bà nữa, dứt khoác gật đầu: “Là anh ấy cầu hôn con, con đã đồng ý rồi. Mẹ, con muốn lấy anh ấy thật, con cũng mong mẹ có thể chấp nhận anh ấy và chúc phúc cho chúng con.”
Vốn là thái độ của Lý thị đã dịu xuống hẳn, nhưng khi biết con gái tự ý quyết định chuyện cả đời thì có phần không vui. Bà là kiểu phụ nữ truyền thống, dù vẫn đang cố gắng tiếp nhận quan điểm của lứa trẻ bây giờ, song vẫn không đồng ý việc con gái qua loa với chuyện hạnh phúc của mình như thế.
Bà không thích Phó Diệc Đình, lại càng không thích bối cảnh cậu ta, nhưng nếu con gái bà đã yêu nó đến thế thì dù có là mẹ bà cũng không cản nổi. Bây giờ con bé lại phải chèo chống cả gia đình, bà không muốn chặn chân nó, nhưng đến chuyện con gái đã trở thành hôn thê nhà người ta mà bà cũng biết cuối cùng thì thật lòng bà không chịu nổi.
“Mẹ, mẹ đi đâu vậy!”- Phùng Thanh còn đang ngắm nhẫn thì thấy Lý thị quay đi, bèn gọi vội.
Nhưng bà không quay đầu lại.
Hứa Lộc thở dài, biết hẳn Lý thị vẫn còn giận. Phùng Thanh bảo: “Chị, không sao đâu, mẹ nghĩ chưa thông thôi mà, để em đi khuyên bà ấy. Nhẫn cũng đeo rồi, chừng nào hai người kết hôn vậy?”
“Chưa quyết định, anh ấy mới cầu hôn chị thôi.”
“Phải càng nhanh càng tốt nhé!”- Phùng Thanh vui vẻ: “Em sắp được đổi tên thành em vợ của Phó Diệc Đình rồi, oai thế không biết. Sau này không ai dám khinh thường em nữa, nhưng mà có phải chị sẽ dọn đến nhà anh ấy sau khi kết hôn không? Nhà ảnh có lớn không ạ?”
Hứa Lộc nhìn cái vẻ trẻ con của cô nàng, cười bảo: “Mai sẽ đưa em đi xem thử, em cũng có thể đến ở đó.”
“Thật ạ?”- Phùng Thanh không dám tin, bèn ôm Hứa Lộc một cái thật chặt: “Chị yên tâm, em sẽ giúp chị lo phần bên mẹ, để anh rể được đến ăn cơm sớm.”
Cô nàng cứ luôn miệng “anh rể”, “anh rể”, thuận tai thật.
Hứa Lộc vỗ vai cô nàng rồi về phòng. Hiện cô hơi mệt, chỉ muốn ngủ, còn chuyện Lý thị thì đợi mai hẵng tính.
Phùng Thanh vào phòng Lý thị, quả nhiên bà chưa ngủ mà ngồi tựa vào đầu giường như đang ngẫm nghĩ chuyện gì. Trong phòng chỉ có độc một ngọn đèn dầu, bóng bà trên tường có chút già nua và cô độc. Phùng Thanh ngồi xuống mép giường, lắc tay Lý thị: “Mẹ vẫn còn giận chị ạ?”
Mấy năm nay chỉ có Phùng Thanh ở cạnh bà, tình cảm của hai mẹ con cũng gần gũi hơn nhiều. Lý thị khép mắt: “Chị con lớn tuổi rồi, có thể tự quyết định, không cần bà già này nữa.”
Phùng Thanh biết mẹ vẫn còn khư khư cái nết “tiểu thư đài các”, không nhịn được mà cười: “Mẹ, mẹ đang nói lẫy đấy à. Mẹ là người quan tâm chị nhất, hôm nào chị chưa về cũng ngồi chờ. Mẹ ngẫm lại thử xem, dù xuất thân và bối cảnh của Phó Diệc Đình có vấn đề một tẹo, nhưng vị thế người ta trên đất Thượng Hải có kém nhà họ Thiệu bao nhiêu đâu? Đàn bà con gái người ta muốn gả đầy ra đó, chị lấy anh ấy rồi, sau này sẽ được thoải mái hơn, mà cũng không ai dám coi khinh chúng ta nữa. Mẹ không thấy đó là chuyện tốt à?”
Làm sao Lý thị không hiểu chuyện này cho được. Một cô gái mà cứ phải “xuất đầu lộ diện” bên ngoài, đúng là quá kham khổ, nên trước đó bà mới mong con kết hôn với cậu Thiệu để mà thủ phận cho an bề.
“Nhưng má Bao nghe nói Phó Diệc Đình bị chính phủ điều tra, còn bị mời vào cục an ninh. Mẹ nghe cái tên Thanh bang gì đó mà khiếp cả vía.”- Lý thị vuốt ngực.
“Con cũng biết chuyện mà mẹ, nhưng cục trưởng cục an ninh đó hay nhận đút lót, cũng phải người tốt lành gì đâu. Mẹ à, thế đạo này người ta khó sống lắm. Nhất định Phó Diệc Đình có khả năng tự vệ cũng như bảo vệ cho cả chị con. Người ta lăn lộn ở đây bao năm rồi, thế lực phải rộng chứ.”- Phùng Thanh an ủi.
Lý thị trợn mắt với cô nàng: “Con nhóc này, sao con lại nói giúp chúng nó thế hả? Có phải họ Phó đã cho con cái gì hay rồi không?”
“Con phải bảo mẹ biết chuyện này… Không phải mẹ đi tìm việc cho con thì con có chức thư kí ở Nhật Thăng ấy à? Mẹ vẫn nghĩ là bạn nọ của mẹ thần thông quảng đại ạ? Thật ra chính ngài Phó đã sắp xếp cả đấy. Anh ấy thương chị con thật, nên cũng muốn chăm sóc chúng ta chu toàn. Mẹ chấp nhận ngài ấy đi, có được không ạ?”
Lý thị nghe con nói thế thì bất ngờ lắm, đúng là trước đó bà không hiểu gì cả, cố gắng mua quà cáp đáp lễ người ta cũng không nhận. Nhưng mà nói đi cũng phải nói về, chỉ là sắp xếp một công việc thôi, đối với người kia dễ như trở bàn tay, chỉ có thế mà muốn bà giao con gái yêu dấu ra, hình như còn non tay quá!
Lý thị đẩy con gái út một cái: “Cái miệng cô đó, đừng có toan hoác cả lên. Dù gì tôi cũng phải gặp cậu ấy trước đã.”
Phùng Thanh híp mắt: “Mẹ bằng lòng là được rồi, ngay mai con và chị cùng xếp giờ để anh ấy đến nhà ta, mẹ thấy được không?”
Song Lý thị không trả lời mà nằm xuống đắp chăn bảo: “Ngủ, con tắt đèn đi.
Phùng Thanh hiểu chuyện đã gần thành rồi, cũng không làm ồn nữa mà thổi đèn dầu.
Đêm đó Hứa Lộc không mộng mị, hẳn là vì mệt quá nên cô ngủ say vô cùng, hôm sau má Bao phải đến gọi dậy”
“Cô cả ơi, đã tám giờ rồi ạ, cô không đến xưởng sao?”
Hứa Lộc tỉnh giấc, nắng ngoài cửa sổ đã sáng tươi, cô duỗi người rồi trả lời: “Con dậy rồi đây ạ.”
Cô vẫn còn ngồi trên giường, xoay xoay cổ một lát, eo lẫn phần bên dưới đều đau âm ỉ. Chuyện hôm qua cứ như giấc mơ, mãi đến lúc cô nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay mình mới nghĩ lại là thật. Nhớ tiếng “bà Phó” của anh, cô không kìm được nụ cười.
Sau khi mặc quần áo tử tế, rửa mặt xong thì Hứa Lộc đến nhà chính ăn điểm tâm. Lý thị lẫn Phùng thanh đều ở đây, cô bèn chào họ.
Phùng Thanh vừa đọc báo vừa uống sữa đậu nành, lại hỏi: “Chị, chị biết chuyện Tô Mạn chết chưa?”
Hứa Lộc bèn giật tờ báo xem thử, thấy bên trên có nguyên hàng tít to: Tô Mạn qua đời sau vụ nhảy lầu, nguyên nhân cái chết được cho là hút á phiện quá liều nên sinh ảo giác. Có rất nhiều người chứng kiến chuyện này, mà trong nhà cô ta cũng không có dấu hiệu sây sát.
Mới tra ra Tô Mạn thì Tô Mạn chết, cái chết này cũng lạ thật.
Thời báo còn nhắc đến một vài người có liên can Tô Mạn, bao gồm cả Phó Diệc Đình. Hứa Lộc ăn bánh tiêu mà xem đến say sưa, Lý thị nhắc nhở: “Đang ăn uống thì ăn cho nghiêm túc, đừng có làm chung chuyện này chuyện kia, không tốt cho dạ dày.”
Hứa Lộc bèn buông tờ báo xuống ngay. Bây giờ bà không thể để Lý thị không vui được, tránh để chuyện Phó Diệc Đình thêm rắc rối. Chuyện cô kết hôn vốn nên là chuyện vui, cô không mong gia đình quá căng thẳng. Không biết từ lúc nào mà cô đã quan tâm suy nghĩ của Lý thị và Phùng Thanh, cũng xem hai người là gia đình chứ không phải những người xa lạ như ban đầu nữa.
Lý thị thấy con ngoan ngoãn hiếm thấy thì mở miệng bảo: “Con hỏi xem ngày mốt Phó Diệc Đình có thời gian không, bảo cậu ta đến nhà ta ăn bữa cơm đi.”
Hứa Lộc lẫn Phùng Thanh để sửng sốt, hai người cùng nhìn về phía bà.
“Sao thế? Mẹ nói thế cô còn chưa hiểu?”- Lý thị cố tình nghiêm mặt.
Phùng Thanh vội đẩy chị, nháy mắt liên hồi. Hứa Lộc bảo ngay: “Có, tất nhiên là có. Lát nữa con gọi anh ấy ngay!”
Chiếc xe lái ra khỏi căn biệt thự rồi dừng ở đường lớn. Hứa Lộc ngồi ghế phụ lái, đang nhìn dòng xe cộ tấp nập bên ngoài thì một bàn tay vươn ra nắm lấy tay cô, bao lấy nó như không còn kẽ hở, ấm áp mà dày rộng. Khi lòng bàn tay thô ráp của anh vuốt vào mu bàn tay cô, Hứa Lộc cảm thấy mập mờ không tả nổi.
“Anh lái xe nghiêm túc đi.”- Hứa Lộc nói, đoạn đặt tay anh về chỗ cũ.
Phó Diệc Đình bật cười, cảm thấy dường như cô cẩn thận hơn trước, vốn chỉ muốn trêu thử một chút. Hẳn là cô vẫn đang tiếp nhận sự thay đổi của mối quan hệ.
“Khi nào thì em cho anh đến ra mắt mẹ em?”- Anh hỏi: “Con dâu xấu cũng phải gặp cha mẹ chồng chứ.”
“Để mai em đánh tiếng thử. Em cũng mới về thôi, còn bận lắm, chưa có dịp nói chuyện với bà.”- Cô đã đeo chiếc nhẫn chứng tỏ mình đồng ý trở thành vợ anh, cô phải báo ngay mối quan hệ của họ cho Lý thị thôi.
Bỗng, xe dừng, Phó Diệc Đình kéo Hứa Lộc vào một xó xỉnh không đèn, ôm cô rồi hôn.
Anh không nỡ để cô về, chỉ muốn ở với cô từng giây, từng phút. Đối với anh, bây giờ cuộc sống mới có ý nghĩa, thậm chí anh đã bắt đầu mơ đến những đứa con của họ và một gia đình hạnh phúc trong tương lai.
Hai đôi môi mềm chạm vào nhau, một cơn khí nóng bỏng tràn vào mũi Hứa Lộc. Vốn là cô định kháng cự, nhưng anh công kích quá mạnh mẽ khiến tay chân cô rã rời, phải chủ động vịn vai anh rồi đáp lại bằng sự xấu hổ. Môi lưỡi quấn quýt, tuy họ không nhìn rõ mặt nhau nhưng cảm giác mãnh liệt vô cùng.
Sau khi nụ hôn dài kết thúc, Hứa Lộc thở hổn hển, rũ mắt nói: “Em phải về, đã muộn lắm rồi. Em sẽ nói mẹ hay nhanh thôi.”
Phó Diệc Đình rất thích vẻ mắc cỡ của cô, bình thường trông cô như con cọp nhỏ, vậy mà bây giờ cứ như mèo nhà. Anh lại cúi xuống hôn tai và má cô, lại vuốt ve eo cô, “phần thân dưới” không tự chủ được mà có phản ứng. Anh rất muốn đưa cô quay lại biệt thự.
“Không được, em phải về thật mà!”- Cảm nhận được sự thay đổi của anh, Hứa Lộc đỏ mặt tránh đi, chui ra khỏi lòng anh rồi chạy biến.
Nhìn theo bóng cô, Phó Diệc Đình mỉm cười, mãi đến khi bóng lưng cô đã khuất dạng anh mới quay lại xe. Dù người nhà cô có đồng ý hay không, anh cũng phải cưới được cô gái này.
Hứa Lộc chạy một mạch về nhà, đợi ổn định hô hấp rồi mới mở cửa vào trong. Gian chính vẫn sáng trưng như cũ, Lý thị lẫn Phùng Thanh đều đang ngồi chờ. Cô nhóc đã mơ mơ màng màng rồi, cứ gục lên gục xuống mãi, nhưng Lý thị thì không: Lưng bà thẳng tắp, thỉnh thoảng lại nhìn ra cửa.
“Mẹ, đã trễ thế này rồi sao mẹ còn chưa ngủ?”- Hứa Lộc đóng cửa lại, hỏi.
Lý thị quay đầu nhìn cô: “Mẹ lo vì con chưa về. Sao hôm nay con về trễ thế? Con chạy về đấy à?”- Thấy mặt con gái đỏ phừng, ngực thì thở gấp, trông vẫn còn chưa bình tĩnh được.
“Con sợ muộn quá nên mới chạy, mọi người mau đi ngủ đi ạ.”- Hứa Lộc cúi đầu về phòng.
Lúc này thì Phùng Thanh mơ màng tỉnh lại, vốn là định thức cùng mẹ song lại ngủ lúc nào không biết, cô nàng chỉ thấy ánh sáng trong nhà rất nhức mắt nên mới nhìn về phía chị. Thấy có vật gì đó lóe lên trên tay chị mình, cô nàng tò mò: “Chị, chị đeo cái gì trên tay thế? Có phải nó vừa sáng lên không?”
Hứa Lộc bèn nhìn xuống theo bản năng, là chiếc nhẫn của Phó Diệc Đình.
Phùng Thanh đã chạy đến kéo tay cô, “wow” lên một tiếng: “Chị, cái nhẫn này đẹp quá! Có phải kim cương không ạ? Em chưa thấy kim cương nào lớn vầy hết. Mẹ, mẹ mau đến xem nè. Không biết cái này nhiều tiền độ nào nữa!”
Hứa Lộc chưa hỏi Phó Diệc Đình giá trị của nó, vì trong lòng cô, quà của anh luôn là vô giá.
Lý thị nghe vậy cũng đến xem thử, bà nhìn chiếc nhẫn rồi xụ mặt: “Tiểu Uyển, hai con đã tính đến chuyện cưới gả thật rồi à?”
Hứa Lộc cũng không muốn lừa gạt bà nữa, dứt khoác gật đầu: “Là anh ấy cầu hôn con, con đã đồng ý rồi. Mẹ, con muốn lấy anh ấy thật, con cũng mong mẹ có thể chấp nhận anh ấy và chúc phúc cho chúng con.”
Vốn là thái độ của Lý thị đã dịu xuống hẳn, nhưng khi biết con gái tự ý quyết định chuyện cả đời thì có phần không vui. Bà là kiểu phụ nữ truyền thống, dù vẫn đang cố gắng tiếp nhận quan điểm của lứa trẻ bây giờ, song vẫn không đồng ý việc con gái qua loa với chuyện hạnh phúc của mình như thế.
Bà không thích Phó Diệc Đình, lại càng không thích bối cảnh cậu ta, nhưng nếu con gái bà đã yêu nó đến thế thì dù có là mẹ bà cũng không cản nổi. Bây giờ con bé lại phải chèo chống cả gia đình, bà không muốn chặn chân nó, nhưng đến chuyện con gái đã trở thành hôn thê nhà người ta mà bà cũng biết cuối cùng thì thật lòng bà không chịu nổi.
“Mẹ, mẹ đi đâu vậy!”- Phùng Thanh còn đang ngắm nhẫn thì thấy Lý thị quay đi, bèn gọi vội.
Nhưng bà không quay đầu lại.
Hứa Lộc thở dài, biết hẳn Lý thị vẫn còn giận. Phùng Thanh bảo: “Chị, không sao đâu, mẹ nghĩ chưa thông thôi mà, để em đi khuyên bà ấy. Nhẫn cũng đeo rồi, chừng nào hai người kết hôn vậy?”
“Chưa quyết định, anh ấy mới cầu hôn chị thôi.”
“Phải càng nhanh càng tốt nhé!”- Phùng Thanh vui vẻ: “Em sắp được đổi tên thành em vợ của Phó Diệc Đình rồi, oai thế không biết. Sau này không ai dám khinh thường em nữa, nhưng mà có phải chị sẽ dọn đến nhà anh ấy sau khi kết hôn không? Nhà ảnh có lớn không ạ?”
Hứa Lộc nhìn cái vẻ trẻ con của cô nàng, cười bảo: “Mai sẽ đưa em đi xem thử, em cũng có thể đến ở đó.”
“Thật ạ?”- Phùng Thanh không dám tin, bèn ôm Hứa Lộc một cái thật chặt: “Chị yên tâm, em sẽ giúp chị lo phần bên mẹ, để anh rể được đến ăn cơm sớm.”
Cô nàng cứ luôn miệng “anh rể”, “anh rể”, thuận tai thật.
Hứa Lộc vỗ vai cô nàng rồi về phòng. Hiện cô hơi mệt, chỉ muốn ngủ, còn chuyện Lý thị thì đợi mai hẵng tính.
Phùng Thanh vào phòng Lý thị, quả nhiên bà chưa ngủ mà ngồi tựa vào đầu giường như đang ngẫm nghĩ chuyện gì. Trong phòng chỉ có độc một ngọn đèn dầu, bóng bà trên tường có chút già nua và cô độc. Phùng Thanh ngồi xuống mép giường, lắc tay Lý thị: “Mẹ vẫn còn giận chị ạ?”
Mấy năm nay chỉ có Phùng Thanh ở cạnh bà, tình cảm của hai mẹ con cũng gần gũi hơn nhiều. Lý thị khép mắt: “Chị con lớn tuổi rồi, có thể tự quyết định, không cần bà già này nữa.”
Phùng Thanh biết mẹ vẫn còn khư khư cái nết “tiểu thư đài các”, không nhịn được mà cười: “Mẹ, mẹ đang nói lẫy đấy à. Mẹ là người quan tâm chị nhất, hôm nào chị chưa về cũng ngồi chờ. Mẹ ngẫm lại thử xem, dù xuất thân và bối cảnh của Phó Diệc Đình có vấn đề một tẹo, nhưng vị thế người ta trên đất Thượng Hải có kém nhà họ Thiệu bao nhiêu đâu? Đàn bà con gái người ta muốn gả đầy ra đó, chị lấy anh ấy rồi, sau này sẽ được thoải mái hơn, mà cũng không ai dám coi khinh chúng ta nữa. Mẹ không thấy đó là chuyện tốt à?”
Làm sao Lý thị không hiểu chuyện này cho được. Một cô gái mà cứ phải “xuất đầu lộ diện” bên ngoài, đúng là quá kham khổ, nên trước đó bà mới mong con kết hôn với cậu Thiệu để mà thủ phận cho an bề.
“Nhưng má Bao nghe nói Phó Diệc Đình bị chính phủ điều tra, còn bị mời vào cục an ninh. Mẹ nghe cái tên Thanh bang gì đó mà khiếp cả vía.”- Lý thị vuốt ngực.
“Con cũng biết chuyện mà mẹ, nhưng cục trưởng cục an ninh đó hay nhận đút lót, cũng phải người tốt lành gì đâu. Mẹ à, thế đạo này người ta khó sống lắm. Nhất định Phó Diệc Đình có khả năng tự vệ cũng như bảo vệ cho cả chị con. Người ta lăn lộn ở đây bao năm rồi, thế lực phải rộng chứ.”- Phùng Thanh an ủi.
Lý thị trợn mắt với cô nàng: “Con nhóc này, sao con lại nói giúp chúng nó thế hả? Có phải họ Phó đã cho con cái gì hay rồi không?”
“Con phải bảo mẹ biết chuyện này… Không phải mẹ đi tìm việc cho con thì con có chức thư kí ở Nhật Thăng ấy à? Mẹ vẫn nghĩ là bạn nọ của mẹ thần thông quảng đại ạ? Thật ra chính ngài Phó đã sắp xếp cả đấy. Anh ấy thương chị con thật, nên cũng muốn chăm sóc chúng ta chu toàn. Mẹ chấp nhận ngài ấy đi, có được không ạ?”
Lý thị nghe con nói thế thì bất ngờ lắm, đúng là trước đó bà không hiểu gì cả, cố gắng mua quà cáp đáp lễ người ta cũng không nhận. Nhưng mà nói đi cũng phải nói về, chỉ là sắp xếp một công việc thôi, đối với người kia dễ như trở bàn tay, chỉ có thế mà muốn bà giao con gái yêu dấu ra, hình như còn non tay quá!
Lý thị đẩy con gái út một cái: “Cái miệng cô đó, đừng có toan hoác cả lên. Dù gì tôi cũng phải gặp cậu ấy trước đã.”
Phùng Thanh híp mắt: “Mẹ bằng lòng là được rồi, ngay mai con và chị cùng xếp giờ để anh ấy đến nhà ta, mẹ thấy được không?”
Song Lý thị không trả lời mà nằm xuống đắp chăn bảo: “Ngủ, con tắt đèn đi.
Phùng Thanh hiểu chuyện đã gần thành rồi, cũng không làm ồn nữa mà thổi đèn dầu.
Đêm đó Hứa Lộc không mộng mị, hẳn là vì mệt quá nên cô ngủ say vô cùng, hôm sau má Bao phải đến gọi dậy”
“Cô cả ơi, đã tám giờ rồi ạ, cô không đến xưởng sao?”
Hứa Lộc tỉnh giấc, nắng ngoài cửa sổ đã sáng tươi, cô duỗi người rồi trả lời: “Con dậy rồi đây ạ.”
Cô vẫn còn ngồi trên giường, xoay xoay cổ một lát, eo lẫn phần bên dưới đều đau âm ỉ. Chuyện hôm qua cứ như giấc mơ, mãi đến lúc cô nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay mình mới nghĩ lại là thật. Nhớ tiếng “bà Phó” của anh, cô không kìm được nụ cười.
Sau khi mặc quần áo tử tế, rửa mặt xong thì Hứa Lộc đến nhà chính ăn điểm tâm. Lý thị lẫn Phùng thanh đều ở đây, cô bèn chào họ.
Phùng Thanh vừa đọc báo vừa uống sữa đậu nành, lại hỏi: “Chị, chị biết chuyện Tô Mạn chết chưa?”
Hứa Lộc bèn giật tờ báo xem thử, thấy bên trên có nguyên hàng tít to: Tô Mạn qua đời sau vụ nhảy lầu, nguyên nhân cái chết được cho là hút á phiện quá liều nên sinh ảo giác. Có rất nhiều người chứng kiến chuyện này, mà trong nhà cô ta cũng không có dấu hiệu sây sát.
Mới tra ra Tô Mạn thì Tô Mạn chết, cái chết này cũng lạ thật.
Thời báo còn nhắc đến một vài người có liên can Tô Mạn, bao gồm cả Phó Diệc Đình. Hứa Lộc ăn bánh tiêu mà xem đến say sưa, Lý thị nhắc nhở: “Đang ăn uống thì ăn cho nghiêm túc, đừng có làm chung chuyện này chuyện kia, không tốt cho dạ dày.”
Hứa Lộc bèn buông tờ báo xuống ngay. Bây giờ bà không thể để Lý thị không vui được, tránh để chuyện Phó Diệc Đình thêm rắc rối. Chuyện cô kết hôn vốn nên là chuyện vui, cô không mong gia đình quá căng thẳng. Không biết từ lúc nào mà cô đã quan tâm suy nghĩ của Lý thị và Phùng Thanh, cũng xem hai người là gia đình chứ không phải những người xa lạ như ban đầu nữa.
Lý thị thấy con ngoan ngoãn hiếm thấy thì mở miệng bảo: “Con hỏi xem ngày mốt Phó Diệc Đình có thời gian không, bảo cậu ta đến nhà ta ăn bữa cơm đi.”
Hứa Lộc lẫn Phùng Thanh để sửng sốt, hai người cùng nhìn về phía bà.
“Sao thế? Mẹ nói thế cô còn chưa hiểu?”- Lý thị cố tình nghiêm mặt.
Phùng Thanh vội đẩy chị, nháy mắt liên hồi. Hứa Lộc bảo ngay: “Có, tất nhiên là có. Lát nữa con gọi anh ấy ngay!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.