Chương 6
Bạc Yên
12/11/2020
Editor: Selene Lee
Vốn Hứa Lộc tưởng rằng “nhà hàng nhỏ” trong lời Lăng Hạc Niên nhiều lắm chỉ hơi sang trọng một chút, không ngờ tài xế lại đưa mọi người đến một khu vườn nằm trong một dinh thự tư nhân đầy xa hoa. Chiếc xe dừng lại trước cánh cổng lớn phong cách phương Tây, lập tức có người phục vụ đến mở cửa.
Hình như nhà hàng này có thẻ hội viên, từ địa điểm đến cách tiếp đãi đều vô cùng kín đáo.
Bồi bàn đưa ba người Hứa Lộc đến một bàn ăn cạnh hành lang bằng đá, từ nơi này có thể thưởng thức vẻ đẹp của khu vườn tư nhân một cách trọn vẹn mà không phải lo việc bị nắng rọi vào. Lăng Hạc Niên chịu trách nhiệm việc gọi món trong khi tiểu thư Tanaka kể cô nghe chuyện buồn phiền của cô ấy: Nhà Tanaka muốn mua một tòa nhà cao tầng ở Thượng Hải để mở công ty tư nhân, nhưng bây giờ gần như tất cả những khu vực tốt ở chốn này đều đã bị thu vào tay hội Liên hiệp Thương nhân rồi. Tanaka Keiko đã lui đến đó không ít lần, nhưng đám người Tây Phương kia đều là những kẻ mắt cao qua đầu, nhất quyết chẳng chịu thỏa hiệp. Cuối cùng có người tiến cử Keiko cho Tam gia, ông ta lại sắp xếp để cô ấy đi gặp Phó Diệc Đình.
Cả hai đã hẹn xong thời gian gặp mặt, chỉ là không ngờ nhà của người phiên dịch lại xảy ra chuyện. Ngày mai Lăng Hạc Niên phải về Bắc Bình một chuyến, bây giờ muốn tìm phiên dịch cũng không còn kịp nữa.
Tanaka Keiko nắm lấy đôi bàn tay của Hứa Lộc: “Liệu tiểu thư có thể giúp tôi một lần này không? Tôi sẽ trả cho cô thật xứng đáng, ba mươi đồng một giờ.”
Đây quả là một món hời đầy khả quan, bởi lẽ bây giờ ở chốn Thương Hải này, tiền lương của một người bình thường nhiều lắm cũng chỉ được mười mấy đồng. Chỉ là ban nãy Hứa Lộc vừa bị Phó Diệc Đình từ chối, tạm thời cô không muốn gặp lại người đó nữa. Còn đang do dự chẳng biết phải đáp lời như thế nào thì Lăng Hạc Niên đã gọi thức ăn xong, anh ta nói với Hứa Lộc: “Chúng tôi cũng biết lời đề nghị này có phần đột ngột, sợ là đã làm khó tiểu thư rồi. Nhưng Keiko thật sự rất ấn tượng với vốn Nhật ngữ phong phú của cô, cô ấy đã phỏng vấn nhiều phiên dịch viên rồi mà không thấy hài lòng. Mong cô có thể suy nghĩ kĩ càng một chút.”
Vốn Hứa Lộc đã nghĩ ba người chẳng qua chỉ là “bèo nước gặp nhau”, không ngờ vẫn còn có cơ hội gặp lại. Giữa nơi Thượng Hải rộng lớn này, gặp được lần nữa âu cũng có thể xem là duyên phận. Tuy biết lai lịch hai người này không đơn giản, nhưng căn cứ theo nguyên tắc lịch sự, Hứa Lộc lên tiếng: “Tiểu thư Tanaka, trước nay tôi chưa bao giờ tham gia một bàn đàm phán nào cả, sợ là không đủ kinh nghiệm để đảm đương trọng trách này.”
“Không sao! Tiểu thư vẫn có đủ thời gian chuẩn bị.”- Keiko cảm thấy giọng điệu của cô đã có vẻ thỏa hiệp thì vô cùng phấn khởi: “Với vốn Nhật ngữ tuyệt vời của tiểu thư, tôi dám lấy danh dự ra bảo đảm với cô rằng mọi chuyện sẽ ổn cả.”
Dù sao Hứa Lộc cũng đang cần tiền gấp, nay có thể tự kiếm tiền bằng năng lực của chính mình thì không có lý do gì để cô từ chối cả.
“Vậy thì cảm ơn tiểu thư, có thể tôi sẽ thử sức một lần.”
“Tiểu thư đồng ý thì vui quá.”- Tanaka Keiko cúi đầu chào cô đầy cung kính: “Tôi sẽ cho người mang tài liệu đến chỗ tiểu thư sau, xin đa tạ.”
Ở phía đối diện hai người, Lặng Hạc Niên nâng cốc lên, nói: “Chúng ta cùng chúc mừng cuộc đàm phán thành công.”
Ba người vừa uống cừa cười, cũng không bàn chuyện công việc nữa. Thức ăn được bưng lên liên tục: Có vịt quay Bắc Kinh, lẩu cừu non Mông Cổ, thịt xào sốt đậu ngọt, gà Kung Pao, vi cá om lòng đỏ trứng, tổ yến chưng đường phèn và lộc nhung tam trân. Món nào cũng là đặc sản Bắc Kinh, gia vị phong phú, chế biến cũng tốn khá nhiều thời gian.
Lăng Hạc Niên nói nơi này lấy khẩu vị Phương Bắc làm gốc, dung hòa các loại gia vị lại với nhau, đầu bếp cũng là truyền nhân của ngự trù hoàng cung, chỉ sợ Phùng Uyển là người gốc Thượng Hải ăn sẽ thấy không quen. Chỉ là anh ta không biết, có thể Hứa Lộc đã ăn rất nhiều của ngon vật lạ ở thế giới cũ, cũng có tình yêu độc nhất dành cho ẩm thực Tứ Xuyên, nhưng khẩu vị nào cô cũng nhận được. Tanaka Keiko chống cằm nhìn Hứa Lộc: “Mỗi lần thấy tiểu thư ăn cái gì đó là tôi lại cảm thấy món ăn kia rất ngon, thành ra cũng vừa miệng hơn.”
Hứa Lộc hơi ngẩn một chút, quên cả việc nuốt thức ăn trong miệng xuống. Lăng Hạc Niên thấy cô như vậy thì bật cười, ánh mắt nhìn cô cũng ôn hòa hơn rất nhiều. Sau bữa ăn, Tanaka Keiko có chuyện phải đi trước, định để Lăng Hạc Niên đưa Hứa Lộc về nhà. Mặc cho cô từ chối mãi, anh ta vẫn khăng khăng đòi tiễn cô đến tận cửa, cuối cùng Hứa Lộc cũng chỉ có thể thỏa hiệp.
Lúc lên xe Hứa Lộc cảm thấy hơi mệt nên dựa vào lưng ghế, nhìn ra quang cảnh đường phố xẹt qua cửa sổ, tâm trạng cũng dần trở lại bình thường. Đêm qua đầu óc cô cứ phấn khởi nao núng khiến cô không sao ngủ được, bây giờ mệt mỏi ập đến, cuối cùng không kìm nổi mà nhắm mắt lại.
Dọc đường đi Lăng Hạc Niên cũng không nói gì, người này thật sự rất biết đọc cảm xúc của người khác, cảm giác ở cạnh anh ta thoải mái vô cùng.
Đến trước hẻm nhà Hứa Lộc, cô bước xuống xe thì anh ta cũng xuống theo. Cô bèn nhìn anh ta với ánh mắt khó hiểu: “Không biết ngài Lăng còn việc gì nữa?”
Anh ta cười nói: “Nghe nói trị an của khu vực này không tốt lắm, hay là để tôi đưa tiểu thư vào đến tận nhà được không? Nếu có chuyện gì tôi sẽ thấy rất khó xử.”
Hứa Lộc nhìn nụ cười của anh ta, đột nhiên cảm thấy sự lạnh lùng ban đầu lúc gặp nhau đã biến mất chẳng còn dấu vết. Có khi nào anh ta đã xem họ là bạn không?
Ánh sáng rọi nhàn nhạt trên những viên đá lót con đường nhỏ, dường như thời gian cũng đang trôi chậm lại. Hai người sóng vai vừa đi vừa trò chuyện, có không ít hàng xóm bắt gặp họ thì trêu chọc: “Cô Phùng, vị tiên sinh này xuất sắc quá. Là bạn trai của cô à?”
Hứa Lộc xua tay lắc đầu, vì sợ phiền phức nên cô kéo tay Lăng Hạc Niên lẩn vào dòng người đông đúc. Cánh tay của người đàn ông rất rắn rỏi, phảng phất mùi nước hoa đầy quyến rũ mà chỉ khi ở gần mới cảm nhận được.
Lúc đã đến được một nơi ít người hơn, Hứa Lộc mới buông tay anh ta ra: “Xin lỗi anh. Lòng hiếu kỳ của hàng xóm chỗ tôi khá nặng, mong lần sau sẽ không như vậy nữa.”
Chẳng qua chỉ là lời thuận miệng, nhưng lúc nói xong cô mới phát hiện ra hình như mình vừa chủ động hẹn gặp người ta thêm lần nữa, bèn không nhịn được mà thấy lúng túng. May là Lăng Hạc Niên không để ý lắm, chỉ nói: “Lúc còn bé tôi sống ở Bắc Bình, quan hệ với hàng xóm láng giềng khá ổn, trong hẻm cũng có rất nhiều hàng quán. Sau này dọn đi rồi tôi vẫn hay nhớ về chốn xưa cũ đó.”
Vốn không biết gia cảnh của anh ta, Hức Lộc bèn cho anh ta không phải người có gốc gác quá lớn.
Đến trước cửa nhà rồi, Hứa Lộc nói: “Tôi phải về đây, cảm ơn ngài.”
Lăng Hạc Niên rút từ túi áo ra hai tấm phiếu màu đỏ, đưa cho cô: “Tháng sau bên rạp của chúng tôi có một buổi diễn, mong tiểu thư có thể bỏ chút thời gian ghé qua.”
Hứa Lộc cầm xong lại ngạc nhiên: “Ngài là diễn viên sao?”
Lặng Hạc Niên chỉ cười không đáp, tạm biệt cô rồi đi mất.
Hứa Lộc cầm vé đi vào trong, hình như ghế trên vé là ghế thượng hạng, còn có ghi tên tiết mục là Quý Phi Say Rượu.
Hôm nay Phùng Thanh tan học sớm, thấy chị mình đi với vẻ ngẩn ngơ thì giật lấy hai tấm vé trên tay cô ngay, đoạn la lên oai oái: “Chị, hai vé này chị lấy đâu ra vậy?”
“Là của một người bạn.”
Phùng Thanh trợn tròn mắt: “Bạn bè gì ạ? Thần thông quảng đại vậy? Chị có biết đây là vở diễn của ông chủ Lăng không? Vé vừa được mở bán đã hết sạch, bây giờ kiếm ra thêm một vé ở Thượng Hải này cũng khó như lên trời nữa. Đây là vé thượng hạng đó, có tiền cũng không mua được đâu!”
Hứa Lộc lặp lại theo bản năng: “…. Ông chủ Lăng?”
“Ông chủ Lăng! Lăng Hạc Niên đó! Cả ngài ấy mà chị cũng không biết à? Nghệ sĩ kinh kịch giỏi nhất Thượng Hải, người người đổ xô về nơi này cũng chỉ để xem ngài ấy diễn thôi, nhân khí tuyệt đối không thua kém những minh tinh điện ảnh khác đâu! Lần trước báo chí có mở bình chọn Tứ công tử Dân Quốc, ngài ấy chính là một trong số bốn!”- Phùng Thanh thao thao bất tuyệt: “Nghe nói ngài ấy là con riêng của một nhân vật lớn nào đó, năm mười tuổi mới được ra mắt gia đình. Sau đó ngài ấy đi Anh quốc du học, vốn là người nhà đã sắp xếp cho ngài ấy một chức vị trong chính phủ, nhưng người ta chỉ thích diễn xuất thôi, chỉ cần ca hát cũng đủ giàu có rồi.”
Chẳng trách lần đầu biết tên anh ta, cô cứ cảm thấy quen thuộc, chỉ là không ngờ lai lịch của anh ta lại lớn như vậy. Hứa Lộc vẫn luôn cảm thấy từng cử chỉ của Lăng Hạc Niên rất có thần thái, chắc chắn vì duyên cớ này mà anh ta đã đến với kinh kịch. Lúc bấy giờ ti vi và rạp phim vẫn chưa phổ biến, kinh kịch mới là trào lưu. Từ những thành phố sầm uất đến hang cùng ngõ hẻm, ai ai cũng có thể cất lên mấy câu kịch.
Bỗng nhiên cô rất muốn nhìn thấy dáng vẻ anh tuấn kia trên khán đài…
“Chị, chị có lấy vé này không? Không thì em lấy nhé!”- Phùng Thanh huơ huơ hai tấm vé trước mặt cô.
Hứa Lộc giật lại ngay: “Tất nhiên là có rồi. Em muốn xem thì chị dẫn em đi là được.”
Phùng Thanh nghe vậy thì ôm chặt bả vai cô: “Vẫn là chị cả tốt nhất, chị hứa với em rồi đấy nhé! Đến lúc đó nhất định em phải xin chữ ký của ông chủ Lăng mới được. Mang lên trường chắc chắn em sẽ nỗi như cồn luôn!”
Hứa Lộc lắc đầu cười cười, đoạn đem cất hai tấm vé đi.
Lúc bác Đinh về nhà đã chạng vạng tối. Tanaka Keiko cho người đến báo xong thì ông phải ghé xem tình hình công xưởng một chút. Mấy công nhân ở xưởng cũng đi theo, vừa nhìn thấy Lý thị đã khóc lóc van xin nói nhà bọn họ còn mẹ già con thơ, ý muốn nhà họ Phùng phải trả hết tiền công ba tháng cho họ. Nhưng bây giờ Lý thị nào còn tiền? Bọn họ cũng chỉ biết tạm hòa giải thôi.
Một nữ công nhân nói với bà: “Không phải chúng tôi cố ý làm khó bà chủ đâu. Nói gì thì nói, ít ra mọi người cũng đã có mười năm gắn bó cùng nhau, cảm tình không ít thì nhiều. Lần này nhà họ Đông xảy ra chuyện, chúng tôi không vui vẻ gì. Nếu không phải bị ép đến đường cùng chúng tôi cũng không muốn ép bà chủ. Xin bà hãy mau nghĩ cách giải quyết đi.”
Đối với phương diện kinh doanh, thực sự Lý thị chẳng được nửa chữ. Bà chỉ có thể nói má Bao đi kiểm tra lại một chút xem nhà bọn họ còn bao nhiêu tiền.
Hứa Lộc và Phùng Thanh chỉ đứng đó nhìn, Phùng Thanh lẩm bẩm: “Nhà chúng ta làm gì còn tiền chứ? Em còn chưa đóng học phí nữa. Lần trước mẹ bán luôn đồ cưới để xem bệnh cho cha rồi.”
Mấy người đó, tính đi tính lại cũng gần trăm đồng, nhà họ Phùng phải moi đâu ra đây.
Hứa Lộc bèn đi ra ngoài, Lý thị thấy vậy thì nói: “Con ra đây làm gì? Mau trở lại phòng đi.”
Mấy người công nhân kia thấy Phùng Uyển thì vây lại ngay: “Đây không phải là cô cả sao? Cô đã về rồi à?”
“Mấy năm không gặp, quả thật cô chủ ngày càng xinh đẹp.”
Hứa Lộc nhìn bọ họ rồi nói: “Nhà máy dệt đã đình công mấy tháng rồi, cũng không phát được lương, chúng tôi thật sự rất có lỗi với mọi người. Nhưng bây giờ mọi người cũng thấy rồi đấy, nhà chúng tôi nghèo đến mức không có ăn, quả thật không thể kiếm ra số tiền đó chỉ trong thời gian ngắn. Như vầy đi, các vị cho nhà tôi thêm ít bữa nữa. Nhất định tôi sẽ có cách hoàn toàn bộ lương lại cho mọi người.”
Bọn họ nhìn cô với vẻ nửa tin nửa ngờ, liệu có thể tin lời của một cô gái nhỏ mới mười mấy tuổi không? Nhưng dù sao người ta cũng là du học sinh, bản lĩnh lớn như vậy, chắc chắn phải khác bọn họ rồi. Nếu nói có thứ gì đáng giá nhất trong nhà họ Phùng bây giờ, thì đó chắc chắn là vị đại tiểu thư đấy.
Lý thị bèn thêm vào: “Xin các vị cứ về trước. Mọi người hãy yên tâm, cứ cho là chúng tôi phải bán xưởng đi, nhà họ Phùng cũng sẽ không quên mọi người đâu.”
Nói đến đây, đám công nhân cũng không chèn ép nữa mà đồng ý ra về. Má Bao vỗ ngực nói: “Trông bọn họ hùng hùng hổ hổ như vậy, tôi còn tưởng hôm nay không có tiền thì họ sẽ phá sập nhà chúng ta luôn đó chứ.”
Hứa Lộc lạnh lùng: “Rõ ràng là muốn ép chúng ta bán xưởng. Đột nhiên mấy công nhân này lại đến gây khó dễ, chắc chắn không phải truyện trùng hợp gì, hẳn là có kẻ đứng sau giật giây.”
“Ý con là?”- Lý thị định hỏi thì bà giật mình nhớ ra. Trừ dòng lớn nhà bọn họ, còn có ai muốn ép nhà bà đến bước đường cùng như thế này chứ?
Cảm thấy không khí nặng nề bao trùm cả gian nhà, Hứa Lộc vội vã bình tĩnh lại rồi nói: “Mẹ, ban nãy con có nhận một công việc nhỏ, có thể kiếm được một khoản tiền. Đến lúc đó mẹ cứ lấy nó đắp vào trước. Những chuyện khác cứ để con tìm cách giải quyết.”
“Con nhận việc gì?”- Lý thị lo lắng hỏi.
“Là bạn con giới thiệu. Làm phiên dịch thôi ạ, con đã đồng ý rồi.”- Hứa Lộc nói.
Lý thị giảng giải: “Tiểu Uyển, bây giờ thế đạo bên ngoài quá hỗn loạn. Con chỉ là một cô gái, đừng tự tiện kết giao với người lạ. Con là du học sinh về nước, tìm công việc không khó. Chuyện của xưởng nhà ta cứ để mẹ lo liệu.”
Hứa Lộc biết nỗi băn khoăn của mẹ mình, vì để bà yên tâm nên cô gật đầu đáp ứng tạm.
Ngày hôm sau, cô đến hiệu sách mua một cuốn sách chuyên về phiên dịch, sau đó đóng cửa “bế quan” mấy ngày liền.
Đến ngày hẹn, Tanaka Keiko cho người đến đón Hứa Lộc.
Vốn Hứa Lộc tưởng rằng “nhà hàng nhỏ” trong lời Lăng Hạc Niên nhiều lắm chỉ hơi sang trọng một chút, không ngờ tài xế lại đưa mọi người đến một khu vườn nằm trong một dinh thự tư nhân đầy xa hoa. Chiếc xe dừng lại trước cánh cổng lớn phong cách phương Tây, lập tức có người phục vụ đến mở cửa.
Hình như nhà hàng này có thẻ hội viên, từ địa điểm đến cách tiếp đãi đều vô cùng kín đáo.
Bồi bàn đưa ba người Hứa Lộc đến một bàn ăn cạnh hành lang bằng đá, từ nơi này có thể thưởng thức vẻ đẹp của khu vườn tư nhân một cách trọn vẹn mà không phải lo việc bị nắng rọi vào. Lăng Hạc Niên chịu trách nhiệm việc gọi món trong khi tiểu thư Tanaka kể cô nghe chuyện buồn phiền của cô ấy: Nhà Tanaka muốn mua một tòa nhà cao tầng ở Thượng Hải để mở công ty tư nhân, nhưng bây giờ gần như tất cả những khu vực tốt ở chốn này đều đã bị thu vào tay hội Liên hiệp Thương nhân rồi. Tanaka Keiko đã lui đến đó không ít lần, nhưng đám người Tây Phương kia đều là những kẻ mắt cao qua đầu, nhất quyết chẳng chịu thỏa hiệp. Cuối cùng có người tiến cử Keiko cho Tam gia, ông ta lại sắp xếp để cô ấy đi gặp Phó Diệc Đình.
Cả hai đã hẹn xong thời gian gặp mặt, chỉ là không ngờ nhà của người phiên dịch lại xảy ra chuyện. Ngày mai Lăng Hạc Niên phải về Bắc Bình một chuyến, bây giờ muốn tìm phiên dịch cũng không còn kịp nữa.
Tanaka Keiko nắm lấy đôi bàn tay của Hứa Lộc: “Liệu tiểu thư có thể giúp tôi một lần này không? Tôi sẽ trả cho cô thật xứng đáng, ba mươi đồng một giờ.”
Đây quả là một món hời đầy khả quan, bởi lẽ bây giờ ở chốn Thương Hải này, tiền lương của một người bình thường nhiều lắm cũng chỉ được mười mấy đồng. Chỉ là ban nãy Hứa Lộc vừa bị Phó Diệc Đình từ chối, tạm thời cô không muốn gặp lại người đó nữa. Còn đang do dự chẳng biết phải đáp lời như thế nào thì Lăng Hạc Niên đã gọi thức ăn xong, anh ta nói với Hứa Lộc: “Chúng tôi cũng biết lời đề nghị này có phần đột ngột, sợ là đã làm khó tiểu thư rồi. Nhưng Keiko thật sự rất ấn tượng với vốn Nhật ngữ phong phú của cô, cô ấy đã phỏng vấn nhiều phiên dịch viên rồi mà không thấy hài lòng. Mong cô có thể suy nghĩ kĩ càng một chút.”
Vốn Hứa Lộc đã nghĩ ba người chẳng qua chỉ là “bèo nước gặp nhau”, không ngờ vẫn còn có cơ hội gặp lại. Giữa nơi Thượng Hải rộng lớn này, gặp được lần nữa âu cũng có thể xem là duyên phận. Tuy biết lai lịch hai người này không đơn giản, nhưng căn cứ theo nguyên tắc lịch sự, Hứa Lộc lên tiếng: “Tiểu thư Tanaka, trước nay tôi chưa bao giờ tham gia một bàn đàm phán nào cả, sợ là không đủ kinh nghiệm để đảm đương trọng trách này.”
“Không sao! Tiểu thư vẫn có đủ thời gian chuẩn bị.”- Keiko cảm thấy giọng điệu của cô đã có vẻ thỏa hiệp thì vô cùng phấn khởi: “Với vốn Nhật ngữ tuyệt vời của tiểu thư, tôi dám lấy danh dự ra bảo đảm với cô rằng mọi chuyện sẽ ổn cả.”
Dù sao Hứa Lộc cũng đang cần tiền gấp, nay có thể tự kiếm tiền bằng năng lực của chính mình thì không có lý do gì để cô từ chối cả.
“Vậy thì cảm ơn tiểu thư, có thể tôi sẽ thử sức một lần.”
“Tiểu thư đồng ý thì vui quá.”- Tanaka Keiko cúi đầu chào cô đầy cung kính: “Tôi sẽ cho người mang tài liệu đến chỗ tiểu thư sau, xin đa tạ.”
Ở phía đối diện hai người, Lặng Hạc Niên nâng cốc lên, nói: “Chúng ta cùng chúc mừng cuộc đàm phán thành công.”
Ba người vừa uống cừa cười, cũng không bàn chuyện công việc nữa. Thức ăn được bưng lên liên tục: Có vịt quay Bắc Kinh, lẩu cừu non Mông Cổ, thịt xào sốt đậu ngọt, gà Kung Pao, vi cá om lòng đỏ trứng, tổ yến chưng đường phèn và lộc nhung tam trân. Món nào cũng là đặc sản Bắc Kinh, gia vị phong phú, chế biến cũng tốn khá nhiều thời gian.
Lăng Hạc Niên nói nơi này lấy khẩu vị Phương Bắc làm gốc, dung hòa các loại gia vị lại với nhau, đầu bếp cũng là truyền nhân của ngự trù hoàng cung, chỉ sợ Phùng Uyển là người gốc Thượng Hải ăn sẽ thấy không quen. Chỉ là anh ta không biết, có thể Hứa Lộc đã ăn rất nhiều của ngon vật lạ ở thế giới cũ, cũng có tình yêu độc nhất dành cho ẩm thực Tứ Xuyên, nhưng khẩu vị nào cô cũng nhận được. Tanaka Keiko chống cằm nhìn Hứa Lộc: “Mỗi lần thấy tiểu thư ăn cái gì đó là tôi lại cảm thấy món ăn kia rất ngon, thành ra cũng vừa miệng hơn.”
Hứa Lộc hơi ngẩn một chút, quên cả việc nuốt thức ăn trong miệng xuống. Lăng Hạc Niên thấy cô như vậy thì bật cười, ánh mắt nhìn cô cũng ôn hòa hơn rất nhiều. Sau bữa ăn, Tanaka Keiko có chuyện phải đi trước, định để Lăng Hạc Niên đưa Hứa Lộc về nhà. Mặc cho cô từ chối mãi, anh ta vẫn khăng khăng đòi tiễn cô đến tận cửa, cuối cùng Hứa Lộc cũng chỉ có thể thỏa hiệp.
Lúc lên xe Hứa Lộc cảm thấy hơi mệt nên dựa vào lưng ghế, nhìn ra quang cảnh đường phố xẹt qua cửa sổ, tâm trạng cũng dần trở lại bình thường. Đêm qua đầu óc cô cứ phấn khởi nao núng khiến cô không sao ngủ được, bây giờ mệt mỏi ập đến, cuối cùng không kìm nổi mà nhắm mắt lại.
Dọc đường đi Lăng Hạc Niên cũng không nói gì, người này thật sự rất biết đọc cảm xúc của người khác, cảm giác ở cạnh anh ta thoải mái vô cùng.
Đến trước hẻm nhà Hứa Lộc, cô bước xuống xe thì anh ta cũng xuống theo. Cô bèn nhìn anh ta với ánh mắt khó hiểu: “Không biết ngài Lăng còn việc gì nữa?”
Anh ta cười nói: “Nghe nói trị an của khu vực này không tốt lắm, hay là để tôi đưa tiểu thư vào đến tận nhà được không? Nếu có chuyện gì tôi sẽ thấy rất khó xử.”
Hứa Lộc nhìn nụ cười của anh ta, đột nhiên cảm thấy sự lạnh lùng ban đầu lúc gặp nhau đã biến mất chẳng còn dấu vết. Có khi nào anh ta đã xem họ là bạn không?
Ánh sáng rọi nhàn nhạt trên những viên đá lót con đường nhỏ, dường như thời gian cũng đang trôi chậm lại. Hai người sóng vai vừa đi vừa trò chuyện, có không ít hàng xóm bắt gặp họ thì trêu chọc: “Cô Phùng, vị tiên sinh này xuất sắc quá. Là bạn trai của cô à?”
Hứa Lộc xua tay lắc đầu, vì sợ phiền phức nên cô kéo tay Lăng Hạc Niên lẩn vào dòng người đông đúc. Cánh tay của người đàn ông rất rắn rỏi, phảng phất mùi nước hoa đầy quyến rũ mà chỉ khi ở gần mới cảm nhận được.
Lúc đã đến được một nơi ít người hơn, Hứa Lộc mới buông tay anh ta ra: “Xin lỗi anh. Lòng hiếu kỳ của hàng xóm chỗ tôi khá nặng, mong lần sau sẽ không như vậy nữa.”
Chẳng qua chỉ là lời thuận miệng, nhưng lúc nói xong cô mới phát hiện ra hình như mình vừa chủ động hẹn gặp người ta thêm lần nữa, bèn không nhịn được mà thấy lúng túng. May là Lăng Hạc Niên không để ý lắm, chỉ nói: “Lúc còn bé tôi sống ở Bắc Bình, quan hệ với hàng xóm láng giềng khá ổn, trong hẻm cũng có rất nhiều hàng quán. Sau này dọn đi rồi tôi vẫn hay nhớ về chốn xưa cũ đó.”
Vốn không biết gia cảnh của anh ta, Hức Lộc bèn cho anh ta không phải người có gốc gác quá lớn.
Đến trước cửa nhà rồi, Hứa Lộc nói: “Tôi phải về đây, cảm ơn ngài.”
Lăng Hạc Niên rút từ túi áo ra hai tấm phiếu màu đỏ, đưa cho cô: “Tháng sau bên rạp của chúng tôi có một buổi diễn, mong tiểu thư có thể bỏ chút thời gian ghé qua.”
Hứa Lộc cầm xong lại ngạc nhiên: “Ngài là diễn viên sao?”
Lặng Hạc Niên chỉ cười không đáp, tạm biệt cô rồi đi mất.
Hứa Lộc cầm vé đi vào trong, hình như ghế trên vé là ghế thượng hạng, còn có ghi tên tiết mục là Quý Phi Say Rượu.
Hôm nay Phùng Thanh tan học sớm, thấy chị mình đi với vẻ ngẩn ngơ thì giật lấy hai tấm vé trên tay cô ngay, đoạn la lên oai oái: “Chị, hai vé này chị lấy đâu ra vậy?”
“Là của một người bạn.”
Phùng Thanh trợn tròn mắt: “Bạn bè gì ạ? Thần thông quảng đại vậy? Chị có biết đây là vở diễn của ông chủ Lăng không? Vé vừa được mở bán đã hết sạch, bây giờ kiếm ra thêm một vé ở Thượng Hải này cũng khó như lên trời nữa. Đây là vé thượng hạng đó, có tiền cũng không mua được đâu!”
Hứa Lộc lặp lại theo bản năng: “…. Ông chủ Lăng?”
“Ông chủ Lăng! Lăng Hạc Niên đó! Cả ngài ấy mà chị cũng không biết à? Nghệ sĩ kinh kịch giỏi nhất Thượng Hải, người người đổ xô về nơi này cũng chỉ để xem ngài ấy diễn thôi, nhân khí tuyệt đối không thua kém những minh tinh điện ảnh khác đâu! Lần trước báo chí có mở bình chọn Tứ công tử Dân Quốc, ngài ấy chính là một trong số bốn!”- Phùng Thanh thao thao bất tuyệt: “Nghe nói ngài ấy là con riêng của một nhân vật lớn nào đó, năm mười tuổi mới được ra mắt gia đình. Sau đó ngài ấy đi Anh quốc du học, vốn là người nhà đã sắp xếp cho ngài ấy một chức vị trong chính phủ, nhưng người ta chỉ thích diễn xuất thôi, chỉ cần ca hát cũng đủ giàu có rồi.”
Chẳng trách lần đầu biết tên anh ta, cô cứ cảm thấy quen thuộc, chỉ là không ngờ lai lịch của anh ta lại lớn như vậy. Hứa Lộc vẫn luôn cảm thấy từng cử chỉ của Lăng Hạc Niên rất có thần thái, chắc chắn vì duyên cớ này mà anh ta đã đến với kinh kịch. Lúc bấy giờ ti vi và rạp phim vẫn chưa phổ biến, kinh kịch mới là trào lưu. Từ những thành phố sầm uất đến hang cùng ngõ hẻm, ai ai cũng có thể cất lên mấy câu kịch.
Bỗng nhiên cô rất muốn nhìn thấy dáng vẻ anh tuấn kia trên khán đài…
“Chị, chị có lấy vé này không? Không thì em lấy nhé!”- Phùng Thanh huơ huơ hai tấm vé trước mặt cô.
Hứa Lộc giật lại ngay: “Tất nhiên là có rồi. Em muốn xem thì chị dẫn em đi là được.”
Phùng Thanh nghe vậy thì ôm chặt bả vai cô: “Vẫn là chị cả tốt nhất, chị hứa với em rồi đấy nhé! Đến lúc đó nhất định em phải xin chữ ký của ông chủ Lăng mới được. Mang lên trường chắc chắn em sẽ nỗi như cồn luôn!”
Hứa Lộc lắc đầu cười cười, đoạn đem cất hai tấm vé đi.
Lúc bác Đinh về nhà đã chạng vạng tối. Tanaka Keiko cho người đến báo xong thì ông phải ghé xem tình hình công xưởng một chút. Mấy công nhân ở xưởng cũng đi theo, vừa nhìn thấy Lý thị đã khóc lóc van xin nói nhà bọn họ còn mẹ già con thơ, ý muốn nhà họ Phùng phải trả hết tiền công ba tháng cho họ. Nhưng bây giờ Lý thị nào còn tiền? Bọn họ cũng chỉ biết tạm hòa giải thôi.
Một nữ công nhân nói với bà: “Không phải chúng tôi cố ý làm khó bà chủ đâu. Nói gì thì nói, ít ra mọi người cũng đã có mười năm gắn bó cùng nhau, cảm tình không ít thì nhiều. Lần này nhà họ Đông xảy ra chuyện, chúng tôi không vui vẻ gì. Nếu không phải bị ép đến đường cùng chúng tôi cũng không muốn ép bà chủ. Xin bà hãy mau nghĩ cách giải quyết đi.”
Đối với phương diện kinh doanh, thực sự Lý thị chẳng được nửa chữ. Bà chỉ có thể nói má Bao đi kiểm tra lại một chút xem nhà bọn họ còn bao nhiêu tiền.
Hứa Lộc và Phùng Thanh chỉ đứng đó nhìn, Phùng Thanh lẩm bẩm: “Nhà chúng ta làm gì còn tiền chứ? Em còn chưa đóng học phí nữa. Lần trước mẹ bán luôn đồ cưới để xem bệnh cho cha rồi.”
Mấy người đó, tính đi tính lại cũng gần trăm đồng, nhà họ Phùng phải moi đâu ra đây.
Hứa Lộc bèn đi ra ngoài, Lý thị thấy vậy thì nói: “Con ra đây làm gì? Mau trở lại phòng đi.”
Mấy người công nhân kia thấy Phùng Uyển thì vây lại ngay: “Đây không phải là cô cả sao? Cô đã về rồi à?”
“Mấy năm không gặp, quả thật cô chủ ngày càng xinh đẹp.”
Hứa Lộc nhìn bọ họ rồi nói: “Nhà máy dệt đã đình công mấy tháng rồi, cũng không phát được lương, chúng tôi thật sự rất có lỗi với mọi người. Nhưng bây giờ mọi người cũng thấy rồi đấy, nhà chúng tôi nghèo đến mức không có ăn, quả thật không thể kiếm ra số tiền đó chỉ trong thời gian ngắn. Như vầy đi, các vị cho nhà tôi thêm ít bữa nữa. Nhất định tôi sẽ có cách hoàn toàn bộ lương lại cho mọi người.”
Bọn họ nhìn cô với vẻ nửa tin nửa ngờ, liệu có thể tin lời của một cô gái nhỏ mới mười mấy tuổi không? Nhưng dù sao người ta cũng là du học sinh, bản lĩnh lớn như vậy, chắc chắn phải khác bọn họ rồi. Nếu nói có thứ gì đáng giá nhất trong nhà họ Phùng bây giờ, thì đó chắc chắn là vị đại tiểu thư đấy.
Lý thị bèn thêm vào: “Xin các vị cứ về trước. Mọi người hãy yên tâm, cứ cho là chúng tôi phải bán xưởng đi, nhà họ Phùng cũng sẽ không quên mọi người đâu.”
Nói đến đây, đám công nhân cũng không chèn ép nữa mà đồng ý ra về. Má Bao vỗ ngực nói: “Trông bọn họ hùng hùng hổ hổ như vậy, tôi còn tưởng hôm nay không có tiền thì họ sẽ phá sập nhà chúng ta luôn đó chứ.”
Hứa Lộc lạnh lùng: “Rõ ràng là muốn ép chúng ta bán xưởng. Đột nhiên mấy công nhân này lại đến gây khó dễ, chắc chắn không phải truyện trùng hợp gì, hẳn là có kẻ đứng sau giật giây.”
“Ý con là?”- Lý thị định hỏi thì bà giật mình nhớ ra. Trừ dòng lớn nhà bọn họ, còn có ai muốn ép nhà bà đến bước đường cùng như thế này chứ?
Cảm thấy không khí nặng nề bao trùm cả gian nhà, Hứa Lộc vội vã bình tĩnh lại rồi nói: “Mẹ, ban nãy con có nhận một công việc nhỏ, có thể kiếm được một khoản tiền. Đến lúc đó mẹ cứ lấy nó đắp vào trước. Những chuyện khác cứ để con tìm cách giải quyết.”
“Con nhận việc gì?”- Lý thị lo lắng hỏi.
“Là bạn con giới thiệu. Làm phiên dịch thôi ạ, con đã đồng ý rồi.”- Hứa Lộc nói.
Lý thị giảng giải: “Tiểu Uyển, bây giờ thế đạo bên ngoài quá hỗn loạn. Con chỉ là một cô gái, đừng tự tiện kết giao với người lạ. Con là du học sinh về nước, tìm công việc không khó. Chuyện của xưởng nhà ta cứ để mẹ lo liệu.”
Hứa Lộc biết nỗi băn khoăn của mẹ mình, vì để bà yên tâm nên cô gật đầu đáp ứng tạm.
Ngày hôm sau, cô đến hiệu sách mua một cuốn sách chuyên về phiên dịch, sau đó đóng cửa “bế quan” mấy ngày liền.
Đến ngày hẹn, Tanaka Keiko cho người đến đón Hứa Lộc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.