Đánh Xong Trận Này Về Nhà Kết Hôn Thôi
Chương 2
Hàn Thục
20/09/2023
Chuyện nghe thì vô lý đùng đùng nhưng lại xảy ra thật.
Đến đây, có lẽ nên giới thiệu một chút về cuộc đời Yên Tuyết Sơn.
Anh là trẻ mồ côi trong thời chiến được quân Liên Bang cứu trong một vùng phế tích và đưa vào trại trẻ mồ côi. Khi ấy Yên Tuyết Sơn mới năm tuổi. Mãi đến năm mười tuổi mới có người nhận nuôi anh.
Bố nuôi của anh là một người lính.
Bố nuôi rất ham mê cái nghiệp bắn tỉa. Vì vậy sau khi được ông dạy cho cách ngắm bắn, xuất phát từ bản năng muốn lấy lòng người nuôi dưỡng của trẻ con mà Yên Tuyết Sơn đã bày tỏ rằng mình rất hứng thú với bắn tỉa.
Mà quả thật anh cũng có tài năng trời phú về khoản này.
Kể từ đó, bố nuôi luôn bồi dưỡng năng lực ngắm bắn của anh, dạy cho anh cách để bảo vệ thị lực của mình. Ông còn nói với anh:
- Ước mơ của bố là làm một sư sĩ có tư cách điều khiển người máy bắn tỉa.
Sau này, ông ấy cuối cùng đã được làm sư sĩ điều khiển người máy bắn tỉa đúng như mong ước của ông nhưng lại không nổi danh. Bởi vì ông mới cầm giấy phép chưa được một năm thì đã hi sinh trong một trận chiến.
Từ đấy Yên Tuyết Sơn lại trở thành cô nhi.
Có điều khi ấy anh đã sắp tròn mười tám tuổi. Anh tốt nghiệp cấp ba sớm rồi nộp đơn xin nhập ngũ ngay vào sinh nhật tuổi mười tám của mình.
Không lâu sau khi nhập ngũ, cấp trên(1) đã nhìn ra tài năng hơn người của anh. Khi ấy chiến sự không quá căng thẳng, sau đợt huấn luyện tân binh, cấp trên đã viết cho anh một bức thư giới thiệu để anh đến học khoa Sư sĩ người máy của trường Đại học Quân sự Đế Quốc.
Trước khi đi ông còn vỗ vai anh nói rằng:
- Em có năng lực như vậy mà không làm sư sĩ thì tiếc lắm.
Yên Tuyết Sơn:
- Em không có tiền, em thấy mình không đóng nổi học phí đâu, hay là thôi đi.
Cấp trên:
- Sau khi tốt nghiệp em đi nghĩa vụ quân sự mười năm là có thể trả hết tiền huấn luyện thôi.
Yên Tuyết Sơn thấy câu này của cấp trên thiếu thuyết phục thật sự. Lỡ như anh vừa tốt nghiệp ra trường đã hi sinh giống bố nuôi thì sao đây? Thế không phải là quốc gia mất trắng khoản tiền lớn à!
Không hiểu nổi, không hiểu nổi.
Nhưng dù sao đi học không mất tiền, ngu mới không học.
Anh hoàn thành hết chương trình học của khoa trong thời gian ba năm, thành tích tổng hợp lúc tốt nghiệp chỉ được B+. Bởi vì anh học lệch, lệch rất nhiều.
Với thang điểm một trăm, thành tích tốt nghiệp Yên Tuyết Sơn đạt được như sau:
Lịch sử chiến tranh: 30 điểm
Đại cương chiến lược: 60 điểm
[Diễn tập] Phân tích chiến thuật: 18 điểm
Kỹ năng xạ kích: 100 điểm
Kỹ năng điều khiển chiến hạm: 98 điểm
[Diễn tập] Kỹ thuật máy móc: 99 điểm
Trường học quy định phải có ít nhất bốn môn đạt tiêu chuẩn thì mới có thể tốt nghiệp. Vốn dĩ môn Đại cương chiến lược của anh không qua, là giảng viên nghĩ đủ mọi cách để vớt vát cho anh qua môn. Vậy nên vào năm hai mươi mốt tuổi, Yên Tuyết Sơn chính thức trở thành một sư sĩ điều khiển người máy phục vụ Liên Bang, bị ném thẳng ra chiến trường.
Sau khi con người bước vào thời đại chinh phục vũ trụ, chiến tranh cũng bắt nhịp với thời đại. Liên Bang nghiên cứu được hai loại người máy là đánh gần và đánh tầm xa. Trong hệ thống chiến thuật của Liên Bang cần có một người máy cận chiến phối hợp với một người máy viễn chiến, tức là sẽ cần một sư sĩ đánh gần và một sư sĩ đánh tầm xa phối hợp cùng nhau tác chiến.
Ở trường quân đội, trong cả trăm người chẳng tìm nổi một sư sĩ có thể điều khiển người máy. Sư sĩ điều khiển người máy bắn tỉa lại càng hiếm như vàng.
Bởi vì sư sĩ là lực lượng tiên phong đi đầu trên chiến trường nên chịu thiệt hại vô cùng lớn, tỉ lệ tử trận lên tới gần 60%. Sau khi ra chiến trường, thời gian phục vụ chiến đấu trung bình của sư sĩ là ba năm (là sẽ hi sinh)(2), số ít có thể vì bị thương phải giải ngũ về quê cũng xem như đã được nữ thần may mắn phù hộ. Truyện Kiếm Hiệp
Tuy so ra thì tỉ lệ tử trận của sư sĩ bắn tỉa có phần thấp hơn sư sĩ cận chiến một chút, nhưng dẫu sao cũng là ở trên chiến trường, sau khi cộng sự cận chiến chết kẻ địch thường sẽ tập trung hỏa lực tiêu diệt sư sĩ bắn tỉa ngay.
Từ khi Yên Tuyết Sơn gia nhập quân đội đã thay đến tám người cộng sự. Trung bình ra thì chưa đến một năm là có một cộng sự đi đời nhà ma, còn riêng anh thì vẫn cứ sống nhăn, thậm chí còn chưa từng bị thương.
Trong đội sư sĩ anh có biệt danh là "Góa phụ đen". Bên phe địch thì rất thương yêu gọi anh là "Tử thần xanh", bởi vì chùm tia ion nóng chảy bắn từ nòng súng ngắm của anh luôn toả ra thứ ánh sáng màu xanh lam nhạt.
Dù vậy Yên Tuyết Sơn vẫn không thiếu cộng tác. Bởi vì kỹ thuật của anh cực tốt nên cả khi mấy sư sĩ cận chiến hợp tác với anh tử trận thì anh vẫn sống sót được, có khi còn giết ngược lại quân địch. Ngay cả khi bị kẻ địch vây giết anh vẫn vẹn nguyên không chút tổn hại nào.
Thậm chí anh còn suýt chút nữa đuổi kịp kỷ lục giết địch của Thần bắn tỉa trong lịch sử Liên Bang, cũng là người sáng lập ra nghề sư sĩ bắn tỉa – Tuân Ảnh. Nếu như chiến tranh kéo dài thêm một thời gian ngắn nữa khéo khi anh thật sự có thể đạt được kỷ lục ấy.
Bản thân Yên Tuyết Sơn cũng không khăng khăng cố chấp gì với cái danh hiệu Thần bắn tỉa này. Anh còn không nghĩ rằng mình có tài năng gì hơn người. Khi được người khác hỏi, anh luôn trả lời là:
- Chỉ là tôi tốt số thôi, lần nào cũng thoát chết. Lúc tôi ngắm bắn không hề nghĩ sẽ tạo dựng sự nghiệp gì, chỉ cần sống sót là được.
Mãi cho đến sáu năm trước, khi ấy Yên Tuyết Sơn hai mươi sáu tuổi. Một sư sĩ mặt mũi ngây ngô vừa tốt nghiệp trường quân đội tên Arthur trở thành cộng sự mới của anh. Cậu ấy là sư sĩ điều khiển người máy nhỏ tuổi nhất mà quân đội sắp xếp cho anh, mới mười chín tuổi, chưa từng ra chiến trường, non choèn choẹt như một quả dưa xanh.
Thời điểm Yên Tuyết Sơn gặp Arthur còn nghĩ thầm: Xem ra Liên Bang quả thật càng ngày càng sốt ruột với tình hình chiến sự nên mới giao tên gà mờ này cho anh... Thật không biết thằng nhóc này có thể sống được bao lâu? Ngu ngơ khờ khạo như vậy chắc không sống nổi ba tháng.
Khi ấy Yên Tuyết Sơn đã là Sư sĩ cấp A, là cấp bậc cao nhất hiện tại của Liên Bang. Cấp trên(3) tự mình giới thiệu Arthur cho anh, căn dặn:
- Cậu dẫn dắt chỉ bảo thêm cho nó đi.
Không biết có phải do Arthur còn nhỏ quá hay không mà Yên Tuyết Sơn cứ thấy cậu là một thằng nhóc rất đáng thương. Tuổi còn trẻ đã bị đưa ra làm bia đỡ đạn, thật là đáng tiếc.
Đã có nhiều kinh nghiệm làm việc theo đội hơn trước kia nên Yên Tuyết Sơn càng chiếu cố Arthur nhiều hơn, chỉ dẫn cho cậu rất nhiều kỹ xảo nhỏ giúp giữ mạng mà tân binh cần biết. Arthur rất cảm động, cả ngày ngoan ngoãn gọi "Thầy". Yên Tuyết Sơn cảm thấy mình rất xứng đáng, luôn ngầm thừa nhận cách gọi này.
Sau đó anh nhận ra rằng... anh đã lầm rồi.
Arthur chẳng những sống qua ba tháng mà còn sống đến tận khi chiến tranh kết thúc! Trọn vẹn sáu năm!
Hai người cùng nhau vượt qua không dưới mấy trăm trận chiến, biết bao lần vào sinh ra tử. Anh từng cứu Arthur, Arthur cũng từng cứu anh. Quan hệ của hai người phải nói là một cặp chiến hữu không thể tách rời.
Arthur khác với những cộng sự trước đây của anh. Cậu ấy không nghĩ rằng giết được thêm một người là lập thêm được một chiến công, là càng tiến gần hơn với việc thăng quan tiến chức. Cậu còn từng nói với anh rằng:
- Đúng là một lũ điên. Đến cùng những trận chiến này có ý nghĩa gì chứ? Chiến tranh cũng chẳng phải chuyện vui vẻ gì.
Yên Tuyết Sơn không hiểu cũng chẳng thấy hứng thú gì. Anh là kiểu người lòng dạ lạnh băng, giết người không khiến anh thấy vui cũng chẳng khiến anh thấy áy náy.
Trước trận quyết chiến một ngày. Trong tàu chiến Ragnarok.
Yên Tuyết Sơn và Arthur là những người đầu tiên được biết về chiến lược bố trí trong quân. Bởi vì hai người họ được giao cho nhiệm vụ khó khăn nhất. Gần như là không có cơ hội sống sót. Nguyên soái dặn dò bộ phận hậu cần có gì cứ đáp ứng hết yêu cầu của bọn họ, cho dù họ muốn uống một chén rượu ngọc giá mười nghìn Tinh thần tệ cũng được hết. Vị Nguyên soái đó thích nhất là rượu, rất hay uống một chén trước trận đánh lớn để tiếp thêm can đảm cho bản thân.
Yên Tuyết Sơn từ chối vô cùng chính đáng và nghiêm túc:
- Tôi không uống rượu, sẽ ảnh hưởng đến việc ngắm bắn.
Anh không đưa ra bất cứ yêu cầu nào quá mức, vẫn cứ như bao trận chiến trước, kiểm tra tình trạng cơ thể mình rồi cẩn thận kiểm tra Artemis yêu dấu của anh một lượt. Xong rồi phải đảm bảo ngủ cho đủ giấc thì mới có tinh thần tham gia chiến đấu. Anh định về tắm thật nhanh rồi còn đi ngủ.
Anh và Arthur ngủ chung một phòng.
Vì để cho các sư sĩ hợp tác với nhau càng ăn ý hơn, thường thường sẽ sắp xếp cho bọn họ cùng ăn cùng ở. Không phải ngày nghỉ thì Yên Tuyết Sơn đều ở chung một phòng với Arthur.
Yên Tuyết Sơn thay xong đồ ngủ, đeo bịt mắt lên đầu. Nhiều lần anh thoáng nhìn sang phía Arthur, nhận thấy sắc mặt hắn rất khó coi.
Ngày sau anh đã nghĩ, đáng ra lúc ấy mình nên mặc kệ Arthur rồi đi ngủ luôn cho khỏe. Nhưng mà dẫu sao bọn họ cũng là cộng sự lâu năm. Nếu như trạng thái của Arthur quá tệ thì anh cũng khó giữ được cái mạng nhỏ này, vậy nên anh vẫn quan tâm hỏi han Arthur hai câu:
- Có sao không? Sao căng thẳng vậy? Cũng chẳng phải lần đầu chúng ta chấp hành nhiệm vụ cảm tử(4). Đừng sợ, tranh thủ thời gian nghỉ ngơi cho tốt.
Arthur nhỏ giọng nói:
- Cho dù thế nào đi chăng nữa thì đánh xong trận này là kết thúc rồi. Một là chúng ta chết, hai là bọn họ chết.
Yên Tuyết Sơn:
- Ừ.
Anh nhìn Arthur ngồi ở bên đó. Trông hắn không giống như đang sợ, trên gương mặt hắn là vẻ nặng nề âm u anh chưa từng thấy bao giờ, hoàn toàn không giống với cậu chàng tươi sáng như ánh mặt trời mọi ngày.
Yên Tuyết Sơn nhìn cũng thấy giật mình.
Lúc này, Arthur quay mặt lại, ánh sáng chiếu lên sườn mặt khiến hắn lại trở về như trước. Hỏi:
- Thầy ơi, đánh trận xong anh có nguyện vọng gì không?
Yên Tuyết Sơn nói:
- Tôi nghĩ đánh xong trận này tôi sẽ về quê kết hôn, mua thêm một nông trại để làm ruộng, dưỡng già.
Arthur:
- Anh chưa già mà.
Yên Tuyết Sơn nghiêm túc nói:
- Dưỡng già sớm. Mong ước của tôi chính là an dưỡng tuổi già, có đủ tiền tiết kiệm, không cần phải làm việc nữa.
Arthur cười ha hả:
- Thầy đúng là một người kì cục.
Những lời đánh giá tương tự Yên Tuyết Sơn cũng nghe nhiều rồi, anh không coi là Arthur ăn nói ngỗ ngược với mình:
- Được rồi, hết sợ rồi đúng không? Hết sợ thì đi ngủ đi.
Đột nhiên anh lại nghĩ đến một chuyện:
- Phải rồi. Cậu đã viết di thư chưa? Nhớ viết cho xong di thư đi.
Arthur:
- Anh thấy em viết di thư bao giờ chưa? Chẳng phải là anh cũng không viết đấy thây?
Yên Tuyết Sơn:
- Đó là bởi vì tôi không có người thân cũng không có bạn bè gì. Không phải cậu còn mẹ già đó sao? Trận này không giống những trận trước, cậu nên viết một bức đi.
Arthur im lặng một hồi, uể oái nói:
- Em không muốn viết di thư. Nhưng em có một nuối tiếc.
Yên Tuyết Sơn hỏi:
- Nuối tiếc gì?
Arthur đáp:
- Nếu em chết trong trận này tức là đến chết em vẫn là trai tân đó.
Yên Tuyết Sơn nghẹn họng. Thì có sao? Anh cũng ba mươi ba tuổi rồi, cũng là trai tân đấy thôi. Chưa từng hẹn hò yêu đương thì cũng có gì to tát đâu? Không xxx thì cũng đâu có chết, còn tránh được bệnh nguy hiểm lây qua đường tình dục, cũng sẽ không vì chuyện này mà làm lỡ việc.
Anh khinh ra mặt, hừ một tiếng:
- Không có tiền đồ.
- Vậy giờ tìm một người có lẽ còn kịp đó. Cậu là sư sĩ cấp A, chiến sĩ Alpha ưu tú nhất Liên Bang, bình thường người thả thính(5) cậu cũng đâu có hiếm, chắc hẳn họ sẽ bằng lòng lấy "lần đầu"(6) của cậu thôi.
Arthur đỏ mặt, trông hết sức ngây thơ trong sáng:
- Nhưng em không thích mấy người đó. Em không thể nào làm... làm... với người mà em không có chút tình cảm nào được.
Yên Tuyết Sơn dùng thái độ như đọc thuật ngữ trong sách giáo khoa để điền vào chỗ trống:
- Làm tình.
Arthur ngượng chín người.
Yên Tuyết Sơn bắt đầu thấy nản với hắn:
- Giờ cậu mới bắt đầu yêu đương thì đúng là không kịp đâu.
Arthur:
- Nhưng mà em không muốn trước lúc chết vẫn để lại nuối tiếc này đâu thầy ơi.
Arthur lặng lẽ bước tới ngồi bên giường Yên Tuyết Sơn, mắt nhìn anh, miệng khó nói, song lại tỏ vẻ đáng thương hỏi một câu "đại nghịch bất đạo":
- Thầy ơi, anh có thể giúp em hoàn thành tâm nguyện trước khi chết được không?
Mí mắt Yên Tuyết Sơn giật giật:
- ?
Arthur:
- Không được thì thôi vậy...
Hắn lui nhanh về ổ chăn của mình, dùng âm thanh để tắt đèn. Căn phòng bèn rơi vào khoảng không gian tối đen như mực.
Quả thật ban đầu Yên Tuyết Sơn thấy việc này hoang đường hết sức, nhưng khi anh bình tĩnh suy nghĩ kĩ thì lại thấy đây nhu cầu của mỗi người không giống nhau. Dù là ăn uống hay tình dục đều là ham muốn bản năng con người(7), đều là những nhu cầu cơ bản cả, chẳng có gì phải mất mặt hết.
Có rất nhiều sư sĩ là người rất đa tình(8), cộng sự trước đây của anh chính là kiểu người như thế. Nhưng từ lúc Arthur làm việc chung với anh tới giờ chưa từng yêu đương, càng không thân mật gần gũi với ai. Mặt mũi hắn đẹp, dáng người cao ráo, thân hình cường tráng, tóc kim mắt vàng, nam nữ đều rất thích. Yên Tuyết Sơn thường bắt gặp có người mời Arthur nhưng lúc nào hắn cũng từ chối.
Anh còn nghi liệu có phải Arthur cũng là kiểu người không mặn mà gì với chuyện tình cảm giống mình không.
Sáu năm trôi qua rồi giờ anh mới biết. Ra là Arthur không phải là người không mặn mà với chuyện tình cảm.
Giữa hai người là tình đồng đội có thể sống gửi nạc, chết gửi xương(9), cái trinh tiết chẳng là gì so với tình chiến hữu của bọn họ.
Yên Tuyết Sơn thoáng nhìn đồng hồ. Ngày mai là trận quyết chiến, nói không chừng tính từ giờ đến lúc bọn họ chết còn chưa đến 24 giờ. Không có thời gian để do dự!
Anh nghĩ nhanh trong phút chốc rồi quả quyết nói:
- Được.
Arthur không tin được hỏi lại:
- Anh nói gì cơ?
Yên Tuyết Sơn hờ hững đáp:
- Tôi bảo là được. Nghe không hiểu à? Ý tôi là có thể. Tôi có thể làm tình với cậu. Nhưng mà sau một tiếng chúng ta nhất định phải đi ngủ để ngày mai còn có thể lực với tinh thần chiến đấu.
- Tôi chỉ cho cậu nhiều nhất là một tiếng, cậu phải quản lý tốt thời gian.
- Phối hợp kiểu gì đây?
- Anh muốn em ở trên hay ở dưới?
____________________
Chú thích:
(1) 长官 (trưởng quan)
(2) 上战场后的平均服役年份是三年, 这里指的是死亡, 偶尔能够因为受伤退役都算是被幸运女神眷顾. (Tui không tìm được cách truyền tải nào tốt hơn cho chỗ này. Đại ý là tính trung bình ra lính tiên phong lên chiến trường tầm ba năm là thành liệt sĩ, ai may mắn thì là thương binh được rời đội về nhà...)
(3) 上官 (thượng quan): Quan trên, tiếng tôn xưng đối với trưởng quan của mình. (Nói chung vẫn là cấp trên)
(4) 死亡任务 (tử vong nhiệm vụ): nhiệm vụ rất nguy hiểm, gần như không thể sống sót. Tui cho là từ "cảm tử" khá phù hợp, biết rằng sẽ chết nhưng vẫn dũng cảm thi hành nhiệm vụ.
(5) 抛媚眼 (vứt mị nhãn): Phóng điện? Liếc mắt đưa tình? Tui cũng không biết nên để tạm là "thả thính" ha.
(6) 你的童贞: 你的 là của bạn; 童 (đồng): chỉ người chưa kết hôn; 贞 (trinh): trinh tiết (Chắc để "lần đầu" cũng không sai lắm đâu nhỉ?)
(7) 食色, 性也 (thực sắc, tính dã): Quan điểm của Cáo Tử về bản chất con người.
(8) 花心大萝卜 (lõi củ cải): Thấy rất nhiều cách lý giải trên mạng, nào là chỉ người háo sắc; chỉ người đa tâm, yêu nhiều người; người không yêu người ta nhưng lại muốn người ta yêu mình; hay là chỉ người yêu một thời gian thì hết yêu người yêu của mình... Nhưng đa phần nghiêng về kiểu người dễ nảy sinh tình cảm với người khác, yêu không chân thành.
(9) 过命的交情: là tình cảm bạn bè rất tốt, tốt đến mức có thể giao cuộc sống, giao tính mạng mình cho người kia (Độ tin tưởng: MAX).
Đến đây, có lẽ nên giới thiệu một chút về cuộc đời Yên Tuyết Sơn.
Anh là trẻ mồ côi trong thời chiến được quân Liên Bang cứu trong một vùng phế tích và đưa vào trại trẻ mồ côi. Khi ấy Yên Tuyết Sơn mới năm tuổi. Mãi đến năm mười tuổi mới có người nhận nuôi anh.
Bố nuôi của anh là một người lính.
Bố nuôi rất ham mê cái nghiệp bắn tỉa. Vì vậy sau khi được ông dạy cho cách ngắm bắn, xuất phát từ bản năng muốn lấy lòng người nuôi dưỡng của trẻ con mà Yên Tuyết Sơn đã bày tỏ rằng mình rất hứng thú với bắn tỉa.
Mà quả thật anh cũng có tài năng trời phú về khoản này.
Kể từ đó, bố nuôi luôn bồi dưỡng năng lực ngắm bắn của anh, dạy cho anh cách để bảo vệ thị lực của mình. Ông còn nói với anh:
- Ước mơ của bố là làm một sư sĩ có tư cách điều khiển người máy bắn tỉa.
Sau này, ông ấy cuối cùng đã được làm sư sĩ điều khiển người máy bắn tỉa đúng như mong ước của ông nhưng lại không nổi danh. Bởi vì ông mới cầm giấy phép chưa được một năm thì đã hi sinh trong một trận chiến.
Từ đấy Yên Tuyết Sơn lại trở thành cô nhi.
Có điều khi ấy anh đã sắp tròn mười tám tuổi. Anh tốt nghiệp cấp ba sớm rồi nộp đơn xin nhập ngũ ngay vào sinh nhật tuổi mười tám của mình.
Không lâu sau khi nhập ngũ, cấp trên(1) đã nhìn ra tài năng hơn người của anh. Khi ấy chiến sự không quá căng thẳng, sau đợt huấn luyện tân binh, cấp trên đã viết cho anh một bức thư giới thiệu để anh đến học khoa Sư sĩ người máy của trường Đại học Quân sự Đế Quốc.
Trước khi đi ông còn vỗ vai anh nói rằng:
- Em có năng lực như vậy mà không làm sư sĩ thì tiếc lắm.
Yên Tuyết Sơn:
- Em không có tiền, em thấy mình không đóng nổi học phí đâu, hay là thôi đi.
Cấp trên:
- Sau khi tốt nghiệp em đi nghĩa vụ quân sự mười năm là có thể trả hết tiền huấn luyện thôi.
Yên Tuyết Sơn thấy câu này của cấp trên thiếu thuyết phục thật sự. Lỡ như anh vừa tốt nghiệp ra trường đã hi sinh giống bố nuôi thì sao đây? Thế không phải là quốc gia mất trắng khoản tiền lớn à!
Không hiểu nổi, không hiểu nổi.
Nhưng dù sao đi học không mất tiền, ngu mới không học.
Anh hoàn thành hết chương trình học của khoa trong thời gian ba năm, thành tích tổng hợp lúc tốt nghiệp chỉ được B+. Bởi vì anh học lệch, lệch rất nhiều.
Với thang điểm một trăm, thành tích tốt nghiệp Yên Tuyết Sơn đạt được như sau:
Lịch sử chiến tranh: 30 điểm
Đại cương chiến lược: 60 điểm
[Diễn tập] Phân tích chiến thuật: 18 điểm
Kỹ năng xạ kích: 100 điểm
Kỹ năng điều khiển chiến hạm: 98 điểm
[Diễn tập] Kỹ thuật máy móc: 99 điểm
Trường học quy định phải có ít nhất bốn môn đạt tiêu chuẩn thì mới có thể tốt nghiệp. Vốn dĩ môn Đại cương chiến lược của anh không qua, là giảng viên nghĩ đủ mọi cách để vớt vát cho anh qua môn. Vậy nên vào năm hai mươi mốt tuổi, Yên Tuyết Sơn chính thức trở thành một sư sĩ điều khiển người máy phục vụ Liên Bang, bị ném thẳng ra chiến trường.
Sau khi con người bước vào thời đại chinh phục vũ trụ, chiến tranh cũng bắt nhịp với thời đại. Liên Bang nghiên cứu được hai loại người máy là đánh gần và đánh tầm xa. Trong hệ thống chiến thuật của Liên Bang cần có một người máy cận chiến phối hợp với một người máy viễn chiến, tức là sẽ cần một sư sĩ đánh gần và một sư sĩ đánh tầm xa phối hợp cùng nhau tác chiến.
Ở trường quân đội, trong cả trăm người chẳng tìm nổi một sư sĩ có thể điều khiển người máy. Sư sĩ điều khiển người máy bắn tỉa lại càng hiếm như vàng.
Bởi vì sư sĩ là lực lượng tiên phong đi đầu trên chiến trường nên chịu thiệt hại vô cùng lớn, tỉ lệ tử trận lên tới gần 60%. Sau khi ra chiến trường, thời gian phục vụ chiến đấu trung bình của sư sĩ là ba năm (là sẽ hi sinh)(2), số ít có thể vì bị thương phải giải ngũ về quê cũng xem như đã được nữ thần may mắn phù hộ. Truyện Kiếm Hiệp
Tuy so ra thì tỉ lệ tử trận của sư sĩ bắn tỉa có phần thấp hơn sư sĩ cận chiến một chút, nhưng dẫu sao cũng là ở trên chiến trường, sau khi cộng sự cận chiến chết kẻ địch thường sẽ tập trung hỏa lực tiêu diệt sư sĩ bắn tỉa ngay.
Từ khi Yên Tuyết Sơn gia nhập quân đội đã thay đến tám người cộng sự. Trung bình ra thì chưa đến một năm là có một cộng sự đi đời nhà ma, còn riêng anh thì vẫn cứ sống nhăn, thậm chí còn chưa từng bị thương.
Trong đội sư sĩ anh có biệt danh là "Góa phụ đen". Bên phe địch thì rất thương yêu gọi anh là "Tử thần xanh", bởi vì chùm tia ion nóng chảy bắn từ nòng súng ngắm của anh luôn toả ra thứ ánh sáng màu xanh lam nhạt.
Dù vậy Yên Tuyết Sơn vẫn không thiếu cộng tác. Bởi vì kỹ thuật của anh cực tốt nên cả khi mấy sư sĩ cận chiến hợp tác với anh tử trận thì anh vẫn sống sót được, có khi còn giết ngược lại quân địch. Ngay cả khi bị kẻ địch vây giết anh vẫn vẹn nguyên không chút tổn hại nào.
Thậm chí anh còn suýt chút nữa đuổi kịp kỷ lục giết địch của Thần bắn tỉa trong lịch sử Liên Bang, cũng là người sáng lập ra nghề sư sĩ bắn tỉa – Tuân Ảnh. Nếu như chiến tranh kéo dài thêm một thời gian ngắn nữa khéo khi anh thật sự có thể đạt được kỷ lục ấy.
Bản thân Yên Tuyết Sơn cũng không khăng khăng cố chấp gì với cái danh hiệu Thần bắn tỉa này. Anh còn không nghĩ rằng mình có tài năng gì hơn người. Khi được người khác hỏi, anh luôn trả lời là:
- Chỉ là tôi tốt số thôi, lần nào cũng thoát chết. Lúc tôi ngắm bắn không hề nghĩ sẽ tạo dựng sự nghiệp gì, chỉ cần sống sót là được.
Mãi cho đến sáu năm trước, khi ấy Yên Tuyết Sơn hai mươi sáu tuổi. Một sư sĩ mặt mũi ngây ngô vừa tốt nghiệp trường quân đội tên Arthur trở thành cộng sự mới của anh. Cậu ấy là sư sĩ điều khiển người máy nhỏ tuổi nhất mà quân đội sắp xếp cho anh, mới mười chín tuổi, chưa từng ra chiến trường, non choèn choẹt như một quả dưa xanh.
Thời điểm Yên Tuyết Sơn gặp Arthur còn nghĩ thầm: Xem ra Liên Bang quả thật càng ngày càng sốt ruột với tình hình chiến sự nên mới giao tên gà mờ này cho anh... Thật không biết thằng nhóc này có thể sống được bao lâu? Ngu ngơ khờ khạo như vậy chắc không sống nổi ba tháng.
Khi ấy Yên Tuyết Sơn đã là Sư sĩ cấp A, là cấp bậc cao nhất hiện tại của Liên Bang. Cấp trên(3) tự mình giới thiệu Arthur cho anh, căn dặn:
- Cậu dẫn dắt chỉ bảo thêm cho nó đi.
Không biết có phải do Arthur còn nhỏ quá hay không mà Yên Tuyết Sơn cứ thấy cậu là một thằng nhóc rất đáng thương. Tuổi còn trẻ đã bị đưa ra làm bia đỡ đạn, thật là đáng tiếc.
Đã có nhiều kinh nghiệm làm việc theo đội hơn trước kia nên Yên Tuyết Sơn càng chiếu cố Arthur nhiều hơn, chỉ dẫn cho cậu rất nhiều kỹ xảo nhỏ giúp giữ mạng mà tân binh cần biết. Arthur rất cảm động, cả ngày ngoan ngoãn gọi "Thầy". Yên Tuyết Sơn cảm thấy mình rất xứng đáng, luôn ngầm thừa nhận cách gọi này.
Sau đó anh nhận ra rằng... anh đã lầm rồi.
Arthur chẳng những sống qua ba tháng mà còn sống đến tận khi chiến tranh kết thúc! Trọn vẹn sáu năm!
Hai người cùng nhau vượt qua không dưới mấy trăm trận chiến, biết bao lần vào sinh ra tử. Anh từng cứu Arthur, Arthur cũng từng cứu anh. Quan hệ của hai người phải nói là một cặp chiến hữu không thể tách rời.
Arthur khác với những cộng sự trước đây của anh. Cậu ấy không nghĩ rằng giết được thêm một người là lập thêm được một chiến công, là càng tiến gần hơn với việc thăng quan tiến chức. Cậu còn từng nói với anh rằng:
- Đúng là một lũ điên. Đến cùng những trận chiến này có ý nghĩa gì chứ? Chiến tranh cũng chẳng phải chuyện vui vẻ gì.
Yên Tuyết Sơn không hiểu cũng chẳng thấy hứng thú gì. Anh là kiểu người lòng dạ lạnh băng, giết người không khiến anh thấy vui cũng chẳng khiến anh thấy áy náy.
Trước trận quyết chiến một ngày. Trong tàu chiến Ragnarok.
Yên Tuyết Sơn và Arthur là những người đầu tiên được biết về chiến lược bố trí trong quân. Bởi vì hai người họ được giao cho nhiệm vụ khó khăn nhất. Gần như là không có cơ hội sống sót. Nguyên soái dặn dò bộ phận hậu cần có gì cứ đáp ứng hết yêu cầu của bọn họ, cho dù họ muốn uống một chén rượu ngọc giá mười nghìn Tinh thần tệ cũng được hết. Vị Nguyên soái đó thích nhất là rượu, rất hay uống một chén trước trận đánh lớn để tiếp thêm can đảm cho bản thân.
Yên Tuyết Sơn từ chối vô cùng chính đáng và nghiêm túc:
- Tôi không uống rượu, sẽ ảnh hưởng đến việc ngắm bắn.
Anh không đưa ra bất cứ yêu cầu nào quá mức, vẫn cứ như bao trận chiến trước, kiểm tra tình trạng cơ thể mình rồi cẩn thận kiểm tra Artemis yêu dấu của anh một lượt. Xong rồi phải đảm bảo ngủ cho đủ giấc thì mới có tinh thần tham gia chiến đấu. Anh định về tắm thật nhanh rồi còn đi ngủ.
Anh và Arthur ngủ chung một phòng.
Vì để cho các sư sĩ hợp tác với nhau càng ăn ý hơn, thường thường sẽ sắp xếp cho bọn họ cùng ăn cùng ở. Không phải ngày nghỉ thì Yên Tuyết Sơn đều ở chung một phòng với Arthur.
Yên Tuyết Sơn thay xong đồ ngủ, đeo bịt mắt lên đầu. Nhiều lần anh thoáng nhìn sang phía Arthur, nhận thấy sắc mặt hắn rất khó coi.
Ngày sau anh đã nghĩ, đáng ra lúc ấy mình nên mặc kệ Arthur rồi đi ngủ luôn cho khỏe. Nhưng mà dẫu sao bọn họ cũng là cộng sự lâu năm. Nếu như trạng thái của Arthur quá tệ thì anh cũng khó giữ được cái mạng nhỏ này, vậy nên anh vẫn quan tâm hỏi han Arthur hai câu:
- Có sao không? Sao căng thẳng vậy? Cũng chẳng phải lần đầu chúng ta chấp hành nhiệm vụ cảm tử(4). Đừng sợ, tranh thủ thời gian nghỉ ngơi cho tốt.
Arthur nhỏ giọng nói:
- Cho dù thế nào đi chăng nữa thì đánh xong trận này là kết thúc rồi. Một là chúng ta chết, hai là bọn họ chết.
Yên Tuyết Sơn:
- Ừ.
Anh nhìn Arthur ngồi ở bên đó. Trông hắn không giống như đang sợ, trên gương mặt hắn là vẻ nặng nề âm u anh chưa từng thấy bao giờ, hoàn toàn không giống với cậu chàng tươi sáng như ánh mặt trời mọi ngày.
Yên Tuyết Sơn nhìn cũng thấy giật mình.
Lúc này, Arthur quay mặt lại, ánh sáng chiếu lên sườn mặt khiến hắn lại trở về như trước. Hỏi:
- Thầy ơi, đánh trận xong anh có nguyện vọng gì không?
Yên Tuyết Sơn nói:
- Tôi nghĩ đánh xong trận này tôi sẽ về quê kết hôn, mua thêm một nông trại để làm ruộng, dưỡng già.
Arthur:
- Anh chưa già mà.
Yên Tuyết Sơn nghiêm túc nói:
- Dưỡng già sớm. Mong ước của tôi chính là an dưỡng tuổi già, có đủ tiền tiết kiệm, không cần phải làm việc nữa.
Arthur cười ha hả:
- Thầy đúng là một người kì cục.
Những lời đánh giá tương tự Yên Tuyết Sơn cũng nghe nhiều rồi, anh không coi là Arthur ăn nói ngỗ ngược với mình:
- Được rồi, hết sợ rồi đúng không? Hết sợ thì đi ngủ đi.
Đột nhiên anh lại nghĩ đến một chuyện:
- Phải rồi. Cậu đã viết di thư chưa? Nhớ viết cho xong di thư đi.
Arthur:
- Anh thấy em viết di thư bao giờ chưa? Chẳng phải là anh cũng không viết đấy thây?
Yên Tuyết Sơn:
- Đó là bởi vì tôi không có người thân cũng không có bạn bè gì. Không phải cậu còn mẹ già đó sao? Trận này không giống những trận trước, cậu nên viết một bức đi.
Arthur im lặng một hồi, uể oái nói:
- Em không muốn viết di thư. Nhưng em có một nuối tiếc.
Yên Tuyết Sơn hỏi:
- Nuối tiếc gì?
Arthur đáp:
- Nếu em chết trong trận này tức là đến chết em vẫn là trai tân đó.
Yên Tuyết Sơn nghẹn họng. Thì có sao? Anh cũng ba mươi ba tuổi rồi, cũng là trai tân đấy thôi. Chưa từng hẹn hò yêu đương thì cũng có gì to tát đâu? Không xxx thì cũng đâu có chết, còn tránh được bệnh nguy hiểm lây qua đường tình dục, cũng sẽ không vì chuyện này mà làm lỡ việc.
Anh khinh ra mặt, hừ một tiếng:
- Không có tiền đồ.
- Vậy giờ tìm một người có lẽ còn kịp đó. Cậu là sư sĩ cấp A, chiến sĩ Alpha ưu tú nhất Liên Bang, bình thường người thả thính(5) cậu cũng đâu có hiếm, chắc hẳn họ sẽ bằng lòng lấy "lần đầu"(6) của cậu thôi.
Arthur đỏ mặt, trông hết sức ngây thơ trong sáng:
- Nhưng em không thích mấy người đó. Em không thể nào làm... làm... với người mà em không có chút tình cảm nào được.
Yên Tuyết Sơn dùng thái độ như đọc thuật ngữ trong sách giáo khoa để điền vào chỗ trống:
- Làm tình.
Arthur ngượng chín người.
Yên Tuyết Sơn bắt đầu thấy nản với hắn:
- Giờ cậu mới bắt đầu yêu đương thì đúng là không kịp đâu.
Arthur:
- Nhưng mà em không muốn trước lúc chết vẫn để lại nuối tiếc này đâu thầy ơi.
Arthur lặng lẽ bước tới ngồi bên giường Yên Tuyết Sơn, mắt nhìn anh, miệng khó nói, song lại tỏ vẻ đáng thương hỏi một câu "đại nghịch bất đạo":
- Thầy ơi, anh có thể giúp em hoàn thành tâm nguyện trước khi chết được không?
Mí mắt Yên Tuyết Sơn giật giật:
- ?
Arthur:
- Không được thì thôi vậy...
Hắn lui nhanh về ổ chăn của mình, dùng âm thanh để tắt đèn. Căn phòng bèn rơi vào khoảng không gian tối đen như mực.
Quả thật ban đầu Yên Tuyết Sơn thấy việc này hoang đường hết sức, nhưng khi anh bình tĩnh suy nghĩ kĩ thì lại thấy đây nhu cầu của mỗi người không giống nhau. Dù là ăn uống hay tình dục đều là ham muốn bản năng con người(7), đều là những nhu cầu cơ bản cả, chẳng có gì phải mất mặt hết.
Có rất nhiều sư sĩ là người rất đa tình(8), cộng sự trước đây của anh chính là kiểu người như thế. Nhưng từ lúc Arthur làm việc chung với anh tới giờ chưa từng yêu đương, càng không thân mật gần gũi với ai. Mặt mũi hắn đẹp, dáng người cao ráo, thân hình cường tráng, tóc kim mắt vàng, nam nữ đều rất thích. Yên Tuyết Sơn thường bắt gặp có người mời Arthur nhưng lúc nào hắn cũng từ chối.
Anh còn nghi liệu có phải Arthur cũng là kiểu người không mặn mà gì với chuyện tình cảm giống mình không.
Sáu năm trôi qua rồi giờ anh mới biết. Ra là Arthur không phải là người không mặn mà với chuyện tình cảm.
Giữa hai người là tình đồng đội có thể sống gửi nạc, chết gửi xương(9), cái trinh tiết chẳng là gì so với tình chiến hữu của bọn họ.
Yên Tuyết Sơn thoáng nhìn đồng hồ. Ngày mai là trận quyết chiến, nói không chừng tính từ giờ đến lúc bọn họ chết còn chưa đến 24 giờ. Không có thời gian để do dự!
Anh nghĩ nhanh trong phút chốc rồi quả quyết nói:
- Được.
Arthur không tin được hỏi lại:
- Anh nói gì cơ?
Yên Tuyết Sơn hờ hững đáp:
- Tôi bảo là được. Nghe không hiểu à? Ý tôi là có thể. Tôi có thể làm tình với cậu. Nhưng mà sau một tiếng chúng ta nhất định phải đi ngủ để ngày mai còn có thể lực với tinh thần chiến đấu.
- Tôi chỉ cho cậu nhiều nhất là một tiếng, cậu phải quản lý tốt thời gian.
- Phối hợp kiểu gì đây?
- Anh muốn em ở trên hay ở dưới?
____________________
Chú thích:
(1) 长官 (trưởng quan)
(2) 上战场后的平均服役年份是三年, 这里指的是死亡, 偶尔能够因为受伤退役都算是被幸运女神眷顾. (Tui không tìm được cách truyền tải nào tốt hơn cho chỗ này. Đại ý là tính trung bình ra lính tiên phong lên chiến trường tầm ba năm là thành liệt sĩ, ai may mắn thì là thương binh được rời đội về nhà...)
(3) 上官 (thượng quan): Quan trên, tiếng tôn xưng đối với trưởng quan của mình. (Nói chung vẫn là cấp trên)
(4) 死亡任务 (tử vong nhiệm vụ): nhiệm vụ rất nguy hiểm, gần như không thể sống sót. Tui cho là từ "cảm tử" khá phù hợp, biết rằng sẽ chết nhưng vẫn dũng cảm thi hành nhiệm vụ.
(5) 抛媚眼 (vứt mị nhãn): Phóng điện? Liếc mắt đưa tình? Tui cũng không biết nên để tạm là "thả thính" ha.
(6) 你的童贞: 你的 là của bạn; 童 (đồng): chỉ người chưa kết hôn; 贞 (trinh): trinh tiết (Chắc để "lần đầu" cũng không sai lắm đâu nhỉ?)
(7) 食色, 性也 (thực sắc, tính dã): Quan điểm của Cáo Tử về bản chất con người.
(8) 花心大萝卜 (lõi củ cải): Thấy rất nhiều cách lý giải trên mạng, nào là chỉ người háo sắc; chỉ người đa tâm, yêu nhiều người; người không yêu người ta nhưng lại muốn người ta yêu mình; hay là chỉ người yêu một thời gian thì hết yêu người yêu của mình... Nhưng đa phần nghiêng về kiểu người dễ nảy sinh tình cảm với người khác, yêu không chân thành.
(9) 过命的交情: là tình cảm bạn bè rất tốt, tốt đến mức có thể giao cuộc sống, giao tính mạng mình cho người kia (Độ tin tưởng: MAX).
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.