Chương 47: Bất ổn
Chi Chi
08/08/2022
Quả như Thường Kha kể, Trần Anh cũng rất tuấn tú.
Dáng người cao cao, nước da trắng nõn, lông mày ngọa tằm, mắt phượng, lúc cười khóe miệng cong cong trông rất dịu dàng. Nhìn lướt qua không hề có điểm tương tự Trần Lạc, ai không biết sẽ không tưởng tượng nổi hai người họ là huynh đệ —— Vẻ tuấn tú của Trần Lạc quá mức sắc sảo và khiến người ta khiếp sợ. Còn Trần Anh lại mang đến cảm giác như được tắm mình trong gió xuân, dễ dàng thân thiết.
Song tầm nhìn qua kính thiên lí cũng có hạn.
Sau khi Trần Anh gặp Công chúa Phù Dương và Thi Châu, Vương Hi không nhìn thấy thái độ của Công chúa Phù Dương và Thi Châu nên chẳng biết Công chúa Phù Dương có kịp che dấu chuyện vừa rồi mình khóc không. Nhưng Trần Anh nói cười thân thiết với bọn họ một hồi thì nàng đã thấy Công chúa Phù Dương và Thi Châu đều che miệng cười, trông rất vui vẻ.
Xem ra, Trần Anh cũng khéo ăn nói lắm!
Vương Hi đương nghĩ thầm thì Thường Kha ở bên cạnh hỏi:
- Sao? Muội thấy rõ Trần Anh chưa?
Ý nói, nếu nàng đã thấy rõ thì hãy đưa kính thiên lí cho tỷ ấy, để tỷ ấy ngắm người ta thêm nữa.
Đương nhiên là Vương Hi không tranh với Thường Kha, không chỉ đứa kính thiên lí cho Thường Kha mà còn lùi về sau mấy bước, nhường lại vị trí trước cửa sổ cho Thường Kha. Thường Kha mừng rỡ ghé ra ngoài.
Vương Hi ngẩng đầu lại trông thấy Ngô Nhị tiểu thư như có điều suy nghĩ. Nàng không nhịn được mà hỏi:
- Sao thế ạ?
Ngô Nhị tiểu thư lắc đầu, nói với Thường Kha:
- Nếu còn ai tới, muội nói với ta nhé?
Thường Kha đáp "vâng". Mấy người còn lại ngồi xuống ghế bên cạnh.
Bấy giờ, Lục Linh mới có thời gian để ăn trái cây.
Ấy thế mà Thường Kha lại bật thốt lên:
- Sao Bạc Minh Nguyệt và Tứ Hoàng tử cũng đến đây?
Vương Hi ngẩn người. Ngô Nhị tiểu thư lập tức bước tới, lấy kính thiên lí từ tay Thường Kha:
- Mau, mau để tỷ nhìn xem!
Thường Kha giống như Vương Hi, nhường lại kính thiên lí và vị trí nhìn cho Ngô Nhị tiểu thư.
Vương Hi thì ghé luôn vào song cửa sổ bên trên và thấy hai nam tử đang song vai đi tới. Một người mặc áo bào xanh ngọc ánh vàng, còn người kia mặc áo sắc hoàng đằng dệt hình kim vân đoàn.
Nàng không rõ ngũ quan của hai người lắm, nhưng có thể nhìn ra cả đều có nước da rất trắng, người mặc áo xanh ngọc ánh vàng thấp hơn người mặc áo sắc hoàng đằng. Người mặc áo sắc hoàng đằng không chỉ cao hơn mà tỷ lệ cơ thể cũng rất hoàn hảo, lưng vượn eo ong đã đành, cặp chân kia còn dài hơn nửa người trên, nhìn từ xa thế này đã mang lại cho người nhìn một cảm giác ngọc thụ lâm phong, tú mỹ tuấn dật.
Vương Hi không nhịn được mà hỏi:
- Người mặc áo sắc hoàng đằng kia là ai thế?
Ngô Nhị tiểu thư không bỏ kính thiên lí xuống, hơn nữa thái độ còn có vẻ hơi nghiêm túc:
- Đó là Tứ Hoàng tử.
Đó là vị hoàng tử tuấn tú nhất trong mắt Thường Kha ư? Vương Hi nhìn người ta thêm một lúc, sau đó mới quay sang đánh giá người bên cạnh.
Người kia chắc là Bạc Minh Nguyệt từng bị Trần Lạc "đả thương".
Hắn cao gầy, bên hồng treo mấy cái túi màu vàng nghệ, hồng phấn và tím nhạt, phối trên nền xiêm y trông rất đẹp mà lại không tục, làm cho người ta cảm thấy màu sắc rực rỡ này, sự phú quý xa hoa này quá phù hợp với thân phận của hắn.
Không biết ai phối màu? Người này chắc chắn rất lành nghề.
Bạc Minh Nguyệt có vẻ hoạt bát. Hắn vốn đang đi ngang hàng với Tứ Hoàng tử, vậy mà lại đột nhiên chạy lên trước, vừa bước lùi vừa nói chuyện với Tứ Hoàng tử. Tứ Hoàng tử như rất không thán thành với cách cư xử tùy hứng này của hắn. Ngài ấy dừng bước, nói mấy câu với Bạc Minh Nguyệt. Bạc Minh Nguyệt gãi gãi đầu, sau đó mới sóng vai cùng Tứ Hoàng tử đi tiếp.
Vương Hi như đã thấy rõ mặt mũi Tứ Hoàng trông thế nào.
Nàng hỏi Ngô Nhị tiểu thư:
- Họ đang làm gì thế?
Ngô Nghị nghe hiểu ẩn ý và đưa kính thiên lí cho Vương Hi.
Vương Hi lập tức nhìn về phía Tứ Hoàng tử.
Không hổ là mỹ nam mà Thường Kha khen ngợi.
Mắt sâu hai mí, sống mũi thẳng tắp, đôi môi đỏ thắm, làn da trơn bóng tựa như được tráng một lớp men, chỉ là ánh mắt khi nhìn Bạc Minh Nguyện lại thật lạnh lùng.
Vương Hi rùng mình một cái.
Nàng vẫn thấy Trần Lạc đẹp hơn. Dù ngũ quan của Trần Lạc không tuyệt mỹ bằng Tứ Hoàng tử, nhưng chàng lại dũng mãnh anh hào, khiến nàng cảm nhận được sức sống căng đầy.
Thế rồi nàng nhìn sang Bạc Minh Nguyệt ở bên cạnh, không ngờ hắn cũng không tệ, mi thanh mục tú, khi nói chuyện thì biểu cảm đa dạng và kèm theo rất nhiều cử chỉ lén lút. Thoạt nhìn, gương mặt hắn như tỏa ra ánh sáng lấp lánh, trông hắn như một đứa trẻ vô tư lự, lớn lên trong phú quý, khiến người ta phải chú ý.
Vương Hi đã từng gặp một người giống Bạc Minh Nguyệt. Đó là đứa cháu đằng nội của nàng.
Thế này là thế nào? Một lạnh, một nóng ở cạnh nhau?
Nhưng so ra, nàng vẫn thích Tứ Hoàng tử hơn.
Nàng lưu luyến nhìn lại Tứ Hoàng tử một chút, sau đó mới đưa trả kính thiên lí cho Ngô Nhị tiểu thư.
Nào ngờ Ngô Nhị tiểu thư lại khoát tay áo và bảo:
- Mọi người xem đi! Nếu còn ai tới thì nói với tỷ là được!
Thường Kha còn nhớ thương Trần Anh, thấy Lục Linh không định hóng tiếp liền nhận lấy kính thiên lí từ tay Vương Hi. Cơ mà ba người vốn đang nói chuyện dưới tán cây —— Trần Anh, Công chúa Phú Dương và Thi Châu đều đã mất tăm hơi, dưới gốc hòe lớn lại trở nên hiu quạnh.
Thường Kha thất vọng hạ kính thiên lí xuống, quay người nghe Lục Linh nói về Bạc Minh Nguyệt:
- Mọi người đều ghét huynh ấy, đi với huynh ấy mấy bước cũng không nhịn nổi. Duy chỉ có Tứ Hoàng tử là nhìn mặt lạnh lùng nhưng lại tốt tính, có thể chịu được cái tính thích gây sự của huynh ấy. Nói không chừng là huynh ấy kéo Tứ Hoàng tử tới đây. Hoàng hậu vốn không ưa Thục Phi nương nương, nếu huynh ấy xu nịnh Thục Phi nương nương, Nhị Hoàng tử nhất định sẽ cho huynh ấy một trận. Huynh ấy kéo Tứ Hoàng tử tới cũng phải thôi, chí ít còn có người làm chứng cho mình.
Ngô Nhị tiểu thư không nói gì. Nàng vẫn cứ cảm giác chuyện này sai sai.
Thường Kha ngạc nhiên hỏi:
- Sao muội biết nhiều thế?
Cứ cho là phủ Giang Xuyên Bá có ơn với Trưởng công chúa Bảo Khánh thì Lục Linh cũng không thể biết nhiều đến vậy, trừ phi muội ấy thường xuyên ra vào hậu cung.
Lục Linh không định giấu giếm, cười nói:
- Bà nội của muội rất thân với Giang Thái phi.
Giang Thái phi từng nuôi dưỡng Hoàng thượng và Trưởng công chúa Bảo Khánh sau khi mẫu phi của hai người mất. Và bà cũng là Thái phi duy nhất còn ở trong hậu cung. Nghe nói, Hoàng thượng và Trưởng công chúa Bảo Khánh coi bà như mẹ ruột.
Thường Kha và Vương Hi vỡ lẽ.
Lục Linh dặn bọn nàng:
- Các tỷ đừng nói với người khác nhé. Bà nội sợ người khác bắc cầu qua bà để gặp Thái phi.
Thường Kha và Vương Hi gật đầu lia lịa.
Ngô Nhị tiểu thư có hơi bực tức, nói:
- Suy cho cùng cũng vì Hoàng thượng chưa lập trữ quân. Cũng chẳng hiểu Hoàng thượng có ý gì? Thái tử là gốc rễ nước nhà, lập trữ quyên khó thế sao? Chẳng lẽ ngài có thể tránh chuyện lập trữ quân mãi? Vì ngài mà tất cả mọi người đều thấp thỏm không yên, rồi vô vớ sinh ra bao vấn đề!
Vương Hi nhìn tán cây rủ bóng bên ngoài lầu các, nghĩ đến Ngô Nhị tiểu thư, rồi lại nghĩ đến bệnh tình của Hoàng thường, cuối cùng cũng cảm nhận được mưa gió bất ổn trong yến tiệc mừng thọ của Trưởng công chúa Bảo Khánh.
Nàng bắt đầu lo lắng về Hồng Trù.
- Muội xuống lầu một lát. - Vương Hi ngồi không yên. - Muội kêu Hồng Trù đi lấy đồ mà chẳng biết tại sao giờ vẫn không thấy nó. Muội phải kêu người đi xem mới được.
Thật ra, Bạch Quả đang đứng hầu ngay trong phòng. Nhưng Ngô Nhị tiểu thư không nghĩ nhiều, cho rằng Vương Hi trải qua chuyện vừa rồi thì phát hiện yến tiệc chúc thọ hôm nay không đơn giản, nàng lại đến từ đất Thục, nhỡ a hoàn của mình không biết nặng nhẹ, phạm vào chuyện gì, mất mặt là chuyện nhỏ, mất mạng mới là chuyện lớn.
- Muội đi nhanh về nhanh! - Tỷ ấy dặn Vương Hi. - Nay chúng ta sẽ ở lì trên lầu các này, sau đó bình an chúc thọ Trưởng công chúa Bảo Khánh và dùng bữa tối mau mau để được đi về. Dẫu trời sập cũng có người cao chống đỡ, muội đừng quá lo lắng.
Lục Linh hiểu được, cũng nói:
- Vương tỷ tỷ đừng sợ, chúng ta đều là tiểu cô nương, cứ giả bộ ngu ngơ thôi.
Thường Kha không biết nên nói gì cho phải, hỏi nàng:
- Cần tỷ đi cùng muội không?
- Không cần đâu. - Vương Hi lắc đầu. - Nếu thật sự xảy ra chuyện, Thường Kha sẽ bị nàng kéo vào. Giờ điều nàng không muốn nhất chính là chính liên lụy người khác. - Muội chỉ xuống dưới nói vài câu thôi.
Ba người gật đầu, đưa nàng xuống lầu.
Lục Linh lo lắng hỏi:
- Không lẽ Vương tỷ tỷ bị chúng ta dọa sợ rồi?
- Không đâu. - Ngô Nhị tiểu thư không yên lòng đáp lời. - Muội ấy trông nũng nịu là thế nhưng gặp chuyện sẽ rất bình tĩnh, không phải người dễ bị hù dọa. Chúng ta chờ một lát, nếu muội ấy đi lâu quá, cùng lắm thì nhờ Thúy Cô tìm giúp.
Lục Linh gật đầu, nói:
- Không được, muội sẽ xin bà nội.
Đây chính là một nhân tình to lớn.
Thường Kha nhìn Ngô Nhị tiểu thư và Lục Linh, nhớ đến Nhị thái thái và Thường Nghiên còn chưa đến Oanh Chuyển Quán đã không thấy tăm hơi đâu thì tâm trạng trở nên rối ren.
Bên này, Vương Hi xuống liền hỏi Bạch Chỉ canh giữ ở dưới lầu:
- Thanh Trù và Hồng Trù vẫn chưa về sao?
Bạch Chỉ lắc đầu.
Vương Hi bèn chờ chốc lát, nào ngờ lại thấy Trần Anh đi ngang qua bụi hoa.
Bốn phía của lầu các trồng rất nhiều hoa cỏ, nếu không nhìn kỹ thì không thể phát hiện có người đang đứng phía dưới.
Có lẽ, Trần Anh nghĩ trong lầu các không có ai, thế nên sắc mặt hắn trông rất u ám và khó chịu, trái ngược hoàn toàn với lúc có Công chúa Phù Dương và Thi Châu. Hơn nữa, hắn còn vừa đi vừa tức tối mà rằng:
- Tỷ ấy tìm ta làm gì? Chẳng phải đã nói ta có thể sẽ rất bận, tỷ ấy không thể đợi đến ngày mai à? Hoặc là tỷ ấy về ở mấy ngày cũng được, nhà tỷ phu đâu phải loại không hiểu nhân tình, tỷ ấy muốn về nhà ngoại, nhà tỷ phu chắc chắc sẽ không ngăn cấm!
Tỷ ấy? Trần Giác ư? Xem ra, quan hệ giữa Trần Giác và Trần Anh không tốt như mọi người nói!
Vương Hi cười gian trong bụng, cho rằng mình đã phát hiện ra một bí mật mà tất cả mọi người không biết.
Tiếc là Trần Anh chỉ đi ngang qua đây. Nếu hắn đứng đây nói chuyện với người Trần Giác phái đến thì nàng có thể hóng thêm được rồi.
Vương Hi chờ Trần Anh đi mất mới chạy đến đường mòn đằng trước, phát hiện Trần Anh đi cùng một người mặc đồ a hoàn về phía Lộc Minh Hiên.
Nàng khinh thường bĩu môi với bóng lưng của hắn. Giọng điệu Trần Anh phàn nàn vừa rồi khiến nàng nhớ tới con trai của Đại cô mẫu. Mỗi lần hắn nói chuyện với thê tử cũng y như vậy, rất không tôn trọng người ta.
Nói không chừng Trần Anh này cũng cùng một tính với Đại biểu ca của nàng!
Vương Hi đương ở đó suy nghĩ miên man thì Thanh Lụa trở về. Sắc mặt nàng ấy có vẻ không tốt lắm.
Vương Hi giật thót, dự cảm có lẽ Hồng Trù đã xảy ra chuyện rồi.
Quả nhiên Thanh Trù bẩm:
- Mất dấu vết của Hồng Trù ở trong cánh rừng trúc. Nô tì muốn tìm lại nhưng hình như Lộc Minh Hiên vừa tăng cường hộ vệ nên nô tì không dám tới gần. Nô tì sợ lúc nó đi tìm thì bị phát hiện, bị coi là người rút đao.
Vương Hi trầm mặc một hồi, sau đó thẳng lưng, trầm giọng:
- Đi, chúng ta tới đó thử xem. Mà nếu vẫn không tìm được nó, ta sẽ cầu kiến trực tiếp Trưởng công chúa Bảo Khánh, mời bà ấy ra mặt.
Về phần làm sao để được thưa chuyện với Trưởng công chúa Bảo Khánh, nàng đã nghĩ ra năm, sáu kế hoạch, giờ vừa đi vừa nghĩ xem cái nào hợp lý hơn thôi.
Thanh Trù nước mắt lưng tròng, khẽ gật đầu.
Dáng người cao cao, nước da trắng nõn, lông mày ngọa tằm, mắt phượng, lúc cười khóe miệng cong cong trông rất dịu dàng. Nhìn lướt qua không hề có điểm tương tự Trần Lạc, ai không biết sẽ không tưởng tượng nổi hai người họ là huynh đệ —— Vẻ tuấn tú của Trần Lạc quá mức sắc sảo và khiến người ta khiếp sợ. Còn Trần Anh lại mang đến cảm giác như được tắm mình trong gió xuân, dễ dàng thân thiết.
Song tầm nhìn qua kính thiên lí cũng có hạn.
Sau khi Trần Anh gặp Công chúa Phù Dương và Thi Châu, Vương Hi không nhìn thấy thái độ của Công chúa Phù Dương và Thi Châu nên chẳng biết Công chúa Phù Dương có kịp che dấu chuyện vừa rồi mình khóc không. Nhưng Trần Anh nói cười thân thiết với bọn họ một hồi thì nàng đã thấy Công chúa Phù Dương và Thi Châu đều che miệng cười, trông rất vui vẻ.
Xem ra, Trần Anh cũng khéo ăn nói lắm!
Vương Hi đương nghĩ thầm thì Thường Kha ở bên cạnh hỏi:
- Sao? Muội thấy rõ Trần Anh chưa?
Ý nói, nếu nàng đã thấy rõ thì hãy đưa kính thiên lí cho tỷ ấy, để tỷ ấy ngắm người ta thêm nữa.
Đương nhiên là Vương Hi không tranh với Thường Kha, không chỉ đứa kính thiên lí cho Thường Kha mà còn lùi về sau mấy bước, nhường lại vị trí trước cửa sổ cho Thường Kha. Thường Kha mừng rỡ ghé ra ngoài.
Vương Hi ngẩng đầu lại trông thấy Ngô Nhị tiểu thư như có điều suy nghĩ. Nàng không nhịn được mà hỏi:
- Sao thế ạ?
Ngô Nhị tiểu thư lắc đầu, nói với Thường Kha:
- Nếu còn ai tới, muội nói với ta nhé?
Thường Kha đáp "vâng". Mấy người còn lại ngồi xuống ghế bên cạnh.
Bấy giờ, Lục Linh mới có thời gian để ăn trái cây.
Ấy thế mà Thường Kha lại bật thốt lên:
- Sao Bạc Minh Nguyệt và Tứ Hoàng tử cũng đến đây?
Vương Hi ngẩn người. Ngô Nhị tiểu thư lập tức bước tới, lấy kính thiên lí từ tay Thường Kha:
- Mau, mau để tỷ nhìn xem!
Thường Kha giống như Vương Hi, nhường lại kính thiên lí và vị trí nhìn cho Ngô Nhị tiểu thư.
Vương Hi thì ghé luôn vào song cửa sổ bên trên và thấy hai nam tử đang song vai đi tới. Một người mặc áo bào xanh ngọc ánh vàng, còn người kia mặc áo sắc hoàng đằng dệt hình kim vân đoàn.
Nàng không rõ ngũ quan của hai người lắm, nhưng có thể nhìn ra cả đều có nước da rất trắng, người mặc áo xanh ngọc ánh vàng thấp hơn người mặc áo sắc hoàng đằng. Người mặc áo sắc hoàng đằng không chỉ cao hơn mà tỷ lệ cơ thể cũng rất hoàn hảo, lưng vượn eo ong đã đành, cặp chân kia còn dài hơn nửa người trên, nhìn từ xa thế này đã mang lại cho người nhìn một cảm giác ngọc thụ lâm phong, tú mỹ tuấn dật.
Vương Hi không nhịn được mà hỏi:
- Người mặc áo sắc hoàng đằng kia là ai thế?
Ngô Nhị tiểu thư không bỏ kính thiên lí xuống, hơn nữa thái độ còn có vẻ hơi nghiêm túc:
- Đó là Tứ Hoàng tử.
Đó là vị hoàng tử tuấn tú nhất trong mắt Thường Kha ư? Vương Hi nhìn người ta thêm một lúc, sau đó mới quay sang đánh giá người bên cạnh.
Người kia chắc là Bạc Minh Nguyệt từng bị Trần Lạc "đả thương".
Hắn cao gầy, bên hồng treo mấy cái túi màu vàng nghệ, hồng phấn và tím nhạt, phối trên nền xiêm y trông rất đẹp mà lại không tục, làm cho người ta cảm thấy màu sắc rực rỡ này, sự phú quý xa hoa này quá phù hợp với thân phận của hắn.
Không biết ai phối màu? Người này chắc chắn rất lành nghề.
Bạc Minh Nguyệt có vẻ hoạt bát. Hắn vốn đang đi ngang hàng với Tứ Hoàng tử, vậy mà lại đột nhiên chạy lên trước, vừa bước lùi vừa nói chuyện với Tứ Hoàng tử. Tứ Hoàng tử như rất không thán thành với cách cư xử tùy hứng này của hắn. Ngài ấy dừng bước, nói mấy câu với Bạc Minh Nguyệt. Bạc Minh Nguyệt gãi gãi đầu, sau đó mới sóng vai cùng Tứ Hoàng tử đi tiếp.
Vương Hi như đã thấy rõ mặt mũi Tứ Hoàng trông thế nào.
Nàng hỏi Ngô Nhị tiểu thư:
- Họ đang làm gì thế?
Ngô Nghị nghe hiểu ẩn ý và đưa kính thiên lí cho Vương Hi.
Vương Hi lập tức nhìn về phía Tứ Hoàng tử.
Không hổ là mỹ nam mà Thường Kha khen ngợi.
Mắt sâu hai mí, sống mũi thẳng tắp, đôi môi đỏ thắm, làn da trơn bóng tựa như được tráng một lớp men, chỉ là ánh mắt khi nhìn Bạc Minh Nguyện lại thật lạnh lùng.
Vương Hi rùng mình một cái.
Nàng vẫn thấy Trần Lạc đẹp hơn. Dù ngũ quan của Trần Lạc không tuyệt mỹ bằng Tứ Hoàng tử, nhưng chàng lại dũng mãnh anh hào, khiến nàng cảm nhận được sức sống căng đầy.
Thế rồi nàng nhìn sang Bạc Minh Nguyệt ở bên cạnh, không ngờ hắn cũng không tệ, mi thanh mục tú, khi nói chuyện thì biểu cảm đa dạng và kèm theo rất nhiều cử chỉ lén lút. Thoạt nhìn, gương mặt hắn như tỏa ra ánh sáng lấp lánh, trông hắn như một đứa trẻ vô tư lự, lớn lên trong phú quý, khiến người ta phải chú ý.
Vương Hi đã từng gặp một người giống Bạc Minh Nguyệt. Đó là đứa cháu đằng nội của nàng.
Thế này là thế nào? Một lạnh, một nóng ở cạnh nhau?
Nhưng so ra, nàng vẫn thích Tứ Hoàng tử hơn.
Nàng lưu luyến nhìn lại Tứ Hoàng tử một chút, sau đó mới đưa trả kính thiên lí cho Ngô Nhị tiểu thư.
Nào ngờ Ngô Nhị tiểu thư lại khoát tay áo và bảo:
- Mọi người xem đi! Nếu còn ai tới thì nói với tỷ là được!
Thường Kha còn nhớ thương Trần Anh, thấy Lục Linh không định hóng tiếp liền nhận lấy kính thiên lí từ tay Vương Hi. Cơ mà ba người vốn đang nói chuyện dưới tán cây —— Trần Anh, Công chúa Phú Dương và Thi Châu đều đã mất tăm hơi, dưới gốc hòe lớn lại trở nên hiu quạnh.
Thường Kha thất vọng hạ kính thiên lí xuống, quay người nghe Lục Linh nói về Bạc Minh Nguyệt:
- Mọi người đều ghét huynh ấy, đi với huynh ấy mấy bước cũng không nhịn nổi. Duy chỉ có Tứ Hoàng tử là nhìn mặt lạnh lùng nhưng lại tốt tính, có thể chịu được cái tính thích gây sự của huynh ấy. Nói không chừng là huynh ấy kéo Tứ Hoàng tử tới đây. Hoàng hậu vốn không ưa Thục Phi nương nương, nếu huynh ấy xu nịnh Thục Phi nương nương, Nhị Hoàng tử nhất định sẽ cho huynh ấy một trận. Huynh ấy kéo Tứ Hoàng tử tới cũng phải thôi, chí ít còn có người làm chứng cho mình.
Ngô Nhị tiểu thư không nói gì. Nàng vẫn cứ cảm giác chuyện này sai sai.
Thường Kha ngạc nhiên hỏi:
- Sao muội biết nhiều thế?
Cứ cho là phủ Giang Xuyên Bá có ơn với Trưởng công chúa Bảo Khánh thì Lục Linh cũng không thể biết nhiều đến vậy, trừ phi muội ấy thường xuyên ra vào hậu cung.
Lục Linh không định giấu giếm, cười nói:
- Bà nội của muội rất thân với Giang Thái phi.
Giang Thái phi từng nuôi dưỡng Hoàng thượng và Trưởng công chúa Bảo Khánh sau khi mẫu phi của hai người mất. Và bà cũng là Thái phi duy nhất còn ở trong hậu cung. Nghe nói, Hoàng thượng và Trưởng công chúa Bảo Khánh coi bà như mẹ ruột.
Thường Kha và Vương Hi vỡ lẽ.
Lục Linh dặn bọn nàng:
- Các tỷ đừng nói với người khác nhé. Bà nội sợ người khác bắc cầu qua bà để gặp Thái phi.
Thường Kha và Vương Hi gật đầu lia lịa.
Ngô Nhị tiểu thư có hơi bực tức, nói:
- Suy cho cùng cũng vì Hoàng thượng chưa lập trữ quân. Cũng chẳng hiểu Hoàng thượng có ý gì? Thái tử là gốc rễ nước nhà, lập trữ quyên khó thế sao? Chẳng lẽ ngài có thể tránh chuyện lập trữ quân mãi? Vì ngài mà tất cả mọi người đều thấp thỏm không yên, rồi vô vớ sinh ra bao vấn đề!
Vương Hi nhìn tán cây rủ bóng bên ngoài lầu các, nghĩ đến Ngô Nhị tiểu thư, rồi lại nghĩ đến bệnh tình của Hoàng thường, cuối cùng cũng cảm nhận được mưa gió bất ổn trong yến tiệc mừng thọ của Trưởng công chúa Bảo Khánh.
Nàng bắt đầu lo lắng về Hồng Trù.
- Muội xuống lầu một lát. - Vương Hi ngồi không yên. - Muội kêu Hồng Trù đi lấy đồ mà chẳng biết tại sao giờ vẫn không thấy nó. Muội phải kêu người đi xem mới được.
Thật ra, Bạch Quả đang đứng hầu ngay trong phòng. Nhưng Ngô Nhị tiểu thư không nghĩ nhiều, cho rằng Vương Hi trải qua chuyện vừa rồi thì phát hiện yến tiệc chúc thọ hôm nay không đơn giản, nàng lại đến từ đất Thục, nhỡ a hoàn của mình không biết nặng nhẹ, phạm vào chuyện gì, mất mặt là chuyện nhỏ, mất mạng mới là chuyện lớn.
- Muội đi nhanh về nhanh! - Tỷ ấy dặn Vương Hi. - Nay chúng ta sẽ ở lì trên lầu các này, sau đó bình an chúc thọ Trưởng công chúa Bảo Khánh và dùng bữa tối mau mau để được đi về. Dẫu trời sập cũng có người cao chống đỡ, muội đừng quá lo lắng.
Lục Linh hiểu được, cũng nói:
- Vương tỷ tỷ đừng sợ, chúng ta đều là tiểu cô nương, cứ giả bộ ngu ngơ thôi.
Thường Kha không biết nên nói gì cho phải, hỏi nàng:
- Cần tỷ đi cùng muội không?
- Không cần đâu. - Vương Hi lắc đầu. - Nếu thật sự xảy ra chuyện, Thường Kha sẽ bị nàng kéo vào. Giờ điều nàng không muốn nhất chính là chính liên lụy người khác. - Muội chỉ xuống dưới nói vài câu thôi.
Ba người gật đầu, đưa nàng xuống lầu.
Lục Linh lo lắng hỏi:
- Không lẽ Vương tỷ tỷ bị chúng ta dọa sợ rồi?
- Không đâu. - Ngô Nhị tiểu thư không yên lòng đáp lời. - Muội ấy trông nũng nịu là thế nhưng gặp chuyện sẽ rất bình tĩnh, không phải người dễ bị hù dọa. Chúng ta chờ một lát, nếu muội ấy đi lâu quá, cùng lắm thì nhờ Thúy Cô tìm giúp.
Lục Linh gật đầu, nói:
- Không được, muội sẽ xin bà nội.
Đây chính là một nhân tình to lớn.
Thường Kha nhìn Ngô Nhị tiểu thư và Lục Linh, nhớ đến Nhị thái thái và Thường Nghiên còn chưa đến Oanh Chuyển Quán đã không thấy tăm hơi đâu thì tâm trạng trở nên rối ren.
Bên này, Vương Hi xuống liền hỏi Bạch Chỉ canh giữ ở dưới lầu:
- Thanh Trù và Hồng Trù vẫn chưa về sao?
Bạch Chỉ lắc đầu.
Vương Hi bèn chờ chốc lát, nào ngờ lại thấy Trần Anh đi ngang qua bụi hoa.
Bốn phía của lầu các trồng rất nhiều hoa cỏ, nếu không nhìn kỹ thì không thể phát hiện có người đang đứng phía dưới.
Có lẽ, Trần Anh nghĩ trong lầu các không có ai, thế nên sắc mặt hắn trông rất u ám và khó chịu, trái ngược hoàn toàn với lúc có Công chúa Phù Dương và Thi Châu. Hơn nữa, hắn còn vừa đi vừa tức tối mà rằng:
- Tỷ ấy tìm ta làm gì? Chẳng phải đã nói ta có thể sẽ rất bận, tỷ ấy không thể đợi đến ngày mai à? Hoặc là tỷ ấy về ở mấy ngày cũng được, nhà tỷ phu đâu phải loại không hiểu nhân tình, tỷ ấy muốn về nhà ngoại, nhà tỷ phu chắc chắc sẽ không ngăn cấm!
Tỷ ấy? Trần Giác ư? Xem ra, quan hệ giữa Trần Giác và Trần Anh không tốt như mọi người nói!
Vương Hi cười gian trong bụng, cho rằng mình đã phát hiện ra một bí mật mà tất cả mọi người không biết.
Tiếc là Trần Anh chỉ đi ngang qua đây. Nếu hắn đứng đây nói chuyện với người Trần Giác phái đến thì nàng có thể hóng thêm được rồi.
Vương Hi chờ Trần Anh đi mất mới chạy đến đường mòn đằng trước, phát hiện Trần Anh đi cùng một người mặc đồ a hoàn về phía Lộc Minh Hiên.
Nàng khinh thường bĩu môi với bóng lưng của hắn. Giọng điệu Trần Anh phàn nàn vừa rồi khiến nàng nhớ tới con trai của Đại cô mẫu. Mỗi lần hắn nói chuyện với thê tử cũng y như vậy, rất không tôn trọng người ta.
Nói không chừng Trần Anh này cũng cùng một tính với Đại biểu ca của nàng!
Vương Hi đương ở đó suy nghĩ miên man thì Thanh Lụa trở về. Sắc mặt nàng ấy có vẻ không tốt lắm.
Vương Hi giật thót, dự cảm có lẽ Hồng Trù đã xảy ra chuyện rồi.
Quả nhiên Thanh Trù bẩm:
- Mất dấu vết của Hồng Trù ở trong cánh rừng trúc. Nô tì muốn tìm lại nhưng hình như Lộc Minh Hiên vừa tăng cường hộ vệ nên nô tì không dám tới gần. Nô tì sợ lúc nó đi tìm thì bị phát hiện, bị coi là người rút đao.
Vương Hi trầm mặc một hồi, sau đó thẳng lưng, trầm giọng:
- Đi, chúng ta tới đó thử xem. Mà nếu vẫn không tìm được nó, ta sẽ cầu kiến trực tiếp Trưởng công chúa Bảo Khánh, mời bà ấy ra mặt.
Về phần làm sao để được thưa chuyện với Trưởng công chúa Bảo Khánh, nàng đã nghĩ ra năm, sáu kế hoạch, giờ vừa đi vừa nghĩ xem cái nào hợp lý hơn thôi.
Thanh Trù nước mắt lưng tròng, khẽ gật đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.