Đạo Chu

Chương 593: Bản sắc ma nữ

DanteSparda

24/09/2019

Tại Tinh Đấu đại sâm lâm, ba học viên Đường Tam, Tiểu Vũ cùng với Miêu Nữ đều toát mồ hôi hột với bàn tay đặt lên trên một con hồn thú. Hồng Liên cũng toát cả mồ hôi nhìn về phía Miêu Nữ. Hồn lực trong tay Miêu Nữ tiến vào trong cơ thể phong ma lang. Không mấy chốc, con phong ma lang đạp đạp chân vài cái, miệng và lỗ mũi cùng mắt phong ma lang chảy ra một đám máu đỏ tươi.

“Này...” Miêu Nữ nhăn mày lại tò vẻ cực kỳ khó hiểu, nàng quay ra nhìn về phía hai người Tiểu Vũ và Đường Tam hỏi: “Ta đã làm sai ở chỗ nào sao?” Bất quá không ai thèm đáp lại nàng. Tiểu Vũ cùng Đường Tam đều chạm tay lên con hồn thú của mình. Họ tận lực và thật cẩn thận đưa hồn lực vào trong cơ thể của hồn thú. Cát Tường ở một bên còn hâm mộ, hắn còn chưa tu luyện ra hồn lực nên không có cách nào có thể chóc cách hồn hoàn cả. Mặc dù có hồn lực thì hồn lực cũng ít ỏi không có mấy đủ dùng cho việc chóc hồn hoàn.

“Miêu Nữ...” Hồng Liên lập tức thở ra một hơi dài: “Đây là con thứ mấy, em làm thương nó rồi!?” Bàn tay Hồng Liên vung lên. Một đám quang mang từ võ hồn Hồng Liên của nàng chiếu xạ lên cơ thể của phong ma lang theo đó thân thể phong ma lang trực tiếp khôi phục lại. Nó chẳng qua chỉ hôn mê mà thôi.

Thiên Linh Hồ không đành lòng lắc lắc đầu. Nó trực tiếp cắp con phong ma lang lên sau đó trực tiếp vì Miêu Nữ đổi một con phong ma lang khác. Đồng thời ánh mắt mang theo khinh bỉ nhìn về phía Miêu Nữ. Lập tức Miêu Nữ đỏ mặt giận tím tái, thân hình run lên: “Đồ khốn, ngươi nói ta không cách nào học được chóc cách hồn hoàn. Thiên phú của ta quá kém. Có giỏi ngươi đến chóc cách hồn hoàn cho ta xem!”

Mặt con Thiên Linh Hổ rất nhân tích, nó nhếch miệng lên. Hai chân hổ theo đó đặt lên trên thân thể của con phong ma lang. Không mấy chốc từ một cái hồn hoàn đã xuất hiện trong không khí. Bàn chân Thiên Linh Hổ đưa lên vẩy vẩy vào hồn hoàn. Sau đó ngón giữa Thiên Linh Hổ đưa lên đối với Miêu Nữ rồi nó dùng đôi mắt khinh bỉ nhìn Miêu Nữ, miệng trực tiếp quắp lấy con phong ma lang này đi rồi lấy một con khác đổi cho nàng.

“Ngươi...” Thân mình Miêu Nữ run lên. Khế ước làm cho nàng có thể dễ dàng giao lưu với hồn thú, có thể dễ dàng đọc hiểu ý nghĩ của nhau.

“...” Lại một con phong ma lang dãy dụa trước mặt Tiểu Vũ, miệng nó chào ra máu tươi. Hồng Liên chỉ có thể thở dài. Độc Cô Bác đứng đó lắc lắc đầu: “Các ngươi đúng là... ngay cả một con súc vật cũng không bằng. Thật làm cho lão phu thất vọng.” Lời này rơi vào tai Thiên Linh Hổ, nó lập tức quay ngoắt nhìn về phía Độc Cô Bác.

“Lão độc vật...” Thiên linh hổ phát ra giọng nói một cô bé có vài phần non nớt: “Ta nhớ ta không có cùng ngươi có xích mích đi. Ngươi vì sao lại mắng chủi ta!?”

“Ân...” Độc Cô Bác nhăn mày hỏi lại: “Ngươi không phải là một con hổ? Lời lão phu có sai sao?” Hắn vô lại chớp chớp đôi mắt mình tò mò nhìn về phía con hổ.

Con hổ rất nhân tính hoá mở miệng nói: “Ta đương nhiên là hổ. Một con hổ cao quý, mười vạn năm Thiên linh hổ. Bất quá ngươi đó... ngươi chính là một con rắn thối tha bẩn thỉu, cả người đầy mùi hôi thối.” Tức khắc mặt Độc Cô Bác theo đó đen lại.

Màn đêm phủ xuống học viện Sử Lai Khắc. Tứ Nhã Miêu Ưng Phất Lan Đức đang đứng tại chỗ cao nhất của thao trường, nhìn xuống tám tên học viên. Đái Mộc Bach, Vũ Vô Cực, Diễm Linh Cơ, Tiểu Y Mã Hồng Tuấn cùng với vẻ mặt lạnh băng mà chỉnh tề lanh lẹ của Chu Trúc Thanh, tất cả đều chuẩn bị tốt cho việc học ban đêm, tâm thần hòan tòan tỉnh táo.

Nhưng mà, Phất Lan Đức lại chú ý tới hai đệ tử còn lại. "Áo Tư Lạp, các ngươi đã chạy hai mươi vòng rồi?" ánh mắt của Phất Lan Đức làm cho ngừoi ta cảm thấy sợ hãi, kẻ khác không dám nhìn thẳng vào.

Không biết tại sao, ngày hôm nay Vũ Vô Cực cũng không thấy các vị sư phụ của học viện xuất hện, kể cả Triệu Vô Cực, tựa hồ như cả học viện này chỉ có bọn họ tám học viên và vị viện trưởng đại nhân này. Áo Tư Lạp ho khan một tiếng, gật đầu nói"Viện trưởng, ta chạy xong rồi."

Phất Lan Đức hừ lạnh,"Ta hỏi là các ngươi, không phải chỉ mình ngươi".

Áo Tư Lạp quay đầu nhìn về Ninh Vinh Vinh. Ninh Vinh Vinh cũng đang nhìn hắn, một đôi mắt xinh đẹp tràn đầy sự ngây thơ vô tội. Áo Tư Lạo cắn răng gật đầu, nói"Vâng, chúng ta đều hòan thành."

Phất Lan Đức nở nụ cười, nụ cười này mà để Vũ Vô Cực nhận xét, chính là hai chữ âm hiểm mà thôi. "Tốt lắm, Áo Tư Lạp, không nghĩ tới ngươi có tinh thần tương trợ, ngươi lại đây". Phất Lan Đức chỉ chỉ vào một vị trí trước mặt mình.



Trên mặt Áo Tư Lạp toát ra vẻ cười khổ, hắn không nhìn Ninh Vinh Vinh nữa, bước đi tới truớc mặt Phất Lan Đức. Phất Lan Đức chậm rãi giơ tay phải lên, vỗ vỗ vào vai Áo Tư Lạp"Ta rất thích tinh thần tương ái của ngươi, như vậy đi, ngươi chạy thêm hai mươi vòng nữa, để ta xem ngươi tiến bộ đến độ nào, không chạy xong, không cần ăn cơm, ta đã phong trụ hồn lực của ngươi, đừng mong giải trừ, chạy đi."

Áo Tư Lạp không nói gì thêm, chỉ yên lặng gật đầy, xoay ngừoi hướng ra phía ngòai chạy đi. Ánh mắt Phất Lan Đức chuyển về phía đoàn người Vũ Vô Cực: "Có phải các ngưoi đang tự hỏi tại sao ta làm vậy? Tại sao lại muốn hắn tiếp tục chạy?"

Đái Mộc Bạch và Mã Hồng Tuấn rất quen thuộc tính tình Phất Lan Đức nên không dám lên tiếng. Chu Trúc Thanh tính tình lạnh băng, chỉ là thản nhiên nhìn, Vũ Vô Cực hơi nhăn mày chỉ có Tiểu Y và Diêm Linh Cơ hơi gật đầu, bọn họ quả thật không rõ lý do Phất Lan Đức lại yêu cầu làm vậy.

Phất Lan Đức vẫn giữ vẻ mặt khó coi ấy, nhưng lại tươi cười: "Bởi vì hắn nói dối, mặc dù vì bất kỳ nguyên nhân tình cảm nào mà nói dối, nhưng đối với việc nói dối, các ngươi vẫn còn nhỏ, nói dối là không tốt. Ta hy vọng các ngươi hiểu rõ."

Hắn hướng ánh mắt trong sách của bọn Vũ Vô Cực rồi nhìn qua ánh mắt thương cảm của Ninh Vinh Vinh: "Nói cho ta biết, ngươi có hay không hòan thành khóa trình ban sáng của ta?"

Ninh Vinh Vinh thành thật lắc đầu nói"Không có! khoảng cách xa vậy, ta không kiên trì nổi."

Phất Lan Đức mỉm cuời nói"Cho nên, ngươi chạy tới Tác Thác thành, hơn nữa lại lại ăn uống thỏai mái, ngòai ra còn đi vòng tới khu vực buôn bán vui chơi, vừa mới trở về tìm được Áo Tư Lạp, đúng không?"

Ninh Vinh Vinh trừng lớn cặp mắt xinh đẹp nhìn Phất Lan Đức: "Ngươi giám thị ta?" Âm thanh có lạnh lẽo cùng hơi bàng hoàng.

Phất Lan Đức trầm mặt xuống nói: "Thân là viện trưởng, ta đối với học viên có trách nhiệm. Nếu nói Áo Tư Lạp nói dối vì không muốn ngươi bị phạt, tòan là vì tình hữu nghị. Nhưng sai lầm của ngươi thì không thể thứ, tự tiện rời bỏ học viện, không tuân thủ học viện an bài, để bạn học vì ngươi mà nói dối, đây không phải là sai lầm của một hồn sư vĩ đại. Nếu tại chiến trường, ngươi chỉ có một con đường là bị quân pháp xử chết mà thôi."

Ninh Vinh Vinh nhíu mày, vẻ ôn nhu trên mặt biến mất, khóe miệng nhếch lên, tóat ra vài nét khinh thường: "Nơi này không phải chiến trường, chỉ là một học viện mà thôi."

Phất Lan Đức gật đầu nói: "Đúng, nơi này chỉ là học viện, nhưng là học viện Sử Lai Khắc của ta, bây giờ ta cho ngươi hai lựa chọn. Một, thu thập hành lý của ngươi, đi khỏi học viện, ngưoi không xứng là thành viên của học viện này. Cách khác là ngươi như ta nói, chứng minh mình có đủ tư cách ở đây, còn có quyết tâm sau này không vi phạm nội quy nữa."

Ninh Vinh Vinh cười, mặc dù mới mười hai tuổi, nhưng không thể không nhận nàng cười rất đáng yêu, rất đẹp, nụ cười làm ngừoi khác cảm thấy yêu mến: "Phất Lan Đức, ngươi cho ngươi là ai? Bất quá chỉ là một hồn thánh nho nhỏ mà thôi."

Lời vừa nói ra, bốn người Đái Mộc Bạch đều thất sắc, bọn họ không hề nghĩ tới, một cô nương ôn nhu như vậy lại có thể nói ra lời kém văn hóa thế. Chỉ có ba người Vũ Vô Cực bình thản vì họ sớm biết tính cách Ninh Vinh Vinh. Lúc này Ninh Vinh Vinh đã không còn vẻ ôn nhu mà biến thành khinh thường, tràn ngập cảm giác cao ngạo.

Phất Lan Đức không vì lời nói của nàng mà tức giận, chỉ mỉm cười nói: "Đúng vậy, ta chỉ là hồn thánh nho nhỏ, khỏang cách ta với ngươi quá xa, Ngươi là anh tài của Thất Bảo Lưu Ly tông, cho dù có thiên phú cực cao, cũng chỉ là một đại hồn sư mà thôi. Ngươi so với ta cũng còn quá xa, khỏang các khó mà vượt qua. Nếu ngươi cảm thấy không hợp nơi này, thì mau rời đi, Sử Lai Khắc học viện không chào đón hạng người như ngươi, loại đệ tử bất tuân quy củ."

Ninh Vinh Vinh cười lạnh: "Đuổi ta đi? Không dễ dàng như vậy, nếu ta đã tới, sẽ không định ra đi. Phất Lan Đức, ta khuyên ngươi hay là đừng quản ta nữa, nếu không hậu quả nguơi tự gánh chịu."



Phất Lan Đức cười nhạt: "Nếu ta sợ hậu quả, thì không thể làm viện trưởng rồi. Nơi này là địa bàn của ta, mọi chuyện ta đều định đọat được. Mộc Bạch!"

"Viện trưởng đại nhân." Đái Mộc Bạch tiến lên một bước, lúc này nhìn Vinh Vinh với ánh mắt tràn ngập vẻ nghĩa bất dung tình. Hắn ẩn ước rõ ràng, đây mới là Ninh Vinh Vinh thật, là bản tánh của nàng, chỉ là, hôm qua nàng che dấu quá tốt.

Phất Lan Đức nói: "Ngươi mang vị tiểu thư Ninh Vinh Vinh này về phòng của nàng, sau đó đưa nàng rời khỏi đây. Nếu nàng phản kháng, ta cho phép ngươi sử dụng bất kỳ thủ đoạn nào."

"Phất Lan Đức, ngươi dám." Ninh Vinh Vinh quát lớn, hai tay chống nạnh, phát ra khí tức dữ dằn của cô gái mười hai tuổi: "Từ nhỏ tới nay, ngươi là kẻ đầu tiên dám đối xử với ta như vậy."

Phất Lan Đức âm thầm cười: "Cha ngươi không nỡ quản giáo ngươi, không có nghĩa là ta không dám, ngươi không phải là nữ nhi bảo bối của ta. Ở trong mắt ta, nơi này bất luận đệ tử nào đều tốt hơn ngươi. Thất Bảo Lưu Ly tháp vũ hồn quả thật là một trong các loại hỗ trợ vu hồn cực mạnh, đáng tiếc, ngươi sẽ làm cho nó tàn phai."

"Ngươi nói bậy!" Ninh Vinh Vinh lại phẫn nộ kịch liệt, ngực không ngừng thở dốc, cho tới nay, nàng biết mình chính là đệ tử xuât xắc nhất của Thất Bảo Lưu Ly tông, nàng có bao nhiêu vị huynh trưởng, nhưng không một ai có năng lượng mạnh như nàng, tại mười hai tuổi đã đột phá cấp hai mươi. Ngay chính cha nàng, Thât Bảo Lưu Ly tông chủ, cũng nói qua, nàng chính là anh tài kiệt xuât nhất trong vòng trăm năm nay, là người duy nhất có khả năng biến thành Bát Bảo Lưu Ly tháp, lúc này, Phất Lan Đức lại nói nàng là kẻ bỏ đi, cao ngạo như nàng sao chịu đựoc xỉ nhục này.

"Ta nói bậy? Vậy ngưoi nói cho ta biết, ngươi mạnh hơn ai ở đây?" Phất Lan Đức khinh thường nói.

“Ta là phụ trợ hồn sư, đương nhiên không thể so sánh hồn lực cùng chiến hồn sư bọn họ. Nhưng tại chiến trường, tác dụng của ta so với bọn họ cũng quan trọng như nhau, có ta trợ giúp, một đòan thể hồn sư thực lực sẽ mạnh mẽ hơn nhiều.” Ninh Vinh Vinh hơi cao ngạo hất cằm.

Phất Lan Đức hướng Vinh Vinh phe phẩy ngón tay: "Sai, ngươi sai rồi. Ở đây mỗi cá nhân tại tình huốn trên chíến trường đều có tác dụng hơn ngươi. Bởi vì bọn họ tại chiến trường có khả năng sinh tồn mà ngươi thì không. Với tính cách của ngươi, nếu tới chiến trường, cũng chỉ là kẻ thế mạng mà thôi".

Khuôn mặt Ninh Vinh Vinh lập tức trầm xuống, nàng phản bác: "Không đúng! Chúng ta Thất Bảo Lưu Ly tông có Thất Bảo Lưu Ly Tháp vũ hồn độc nhất thiên hạ, không có người nào có thể so sánh. Tại sao lai đem ta so với bọn họ được?"

Phât Lan Đức lãnh đạm nói: " Bởi vì tâm của ngươi. bởi vì ngươi cao ngạo, ngươi tự cho mình rất cao. Cho dù là phụ thân ngươi, cũng sẽ không tự cho mình là có một không hai trong thiên hạ. nếu hắn không có đồng bọn vĩ đại cùng đi, cho dù là một gã hồn sư bình thường cũng có thể đánh chết hắn. Mà với tính cách của ngươi, ngươi cho rằng ngươi có thể tìm được người đồng đội phía sau lưng chống đỡ an tòan cho ngươi sao?"

Ninh Vinh vinh sửng sốt một chút, nàng mặc dù từ nhỏ bởi vì cô độc, tính cách cổ quái một chút, nhưng thông minh cực đỉnh, Phất Lan Đức mặc dù nói hơi khó nghe, nhưng nàng cũng đã hiểu rõ ràng ý tứ của Phất Lan Đức, nhất thời không biết nên biện bác thế nào.

Phất lan đức chậm rãi đi tới đám người Đái Mộc Bạch đang chờ người trước mặt, bởi vì hắn cùng Ninh Vinh Vinh tranh luận, Đái Mộc Bạch cũng không đem Ninh Vinh Vinh đi.

Phất Lan Đức chỉ chỉ Đái Mộc Bạch, nói: "Hắn năm nay mười lăm tuổi, vũ hồn bạch hổ, chiến đấu hệ hồn sư, trời sanh song đồng, cấp ba mươi bảy. Trong người mang hai cái trăm năm hồn hoàn và một cái ngàn năm hồn hoàn. Tại Sử Lai Khắc học viện từ trước tới nay là ngừơi đệ tử đạt tới ba mươi cấp hồn tôn nhỏ tuổi nhất. Lúc hắn đạt tới hồn tôn là năm mười ba tuổi. Ngươi tự hỏi có thể tại mười ba tuổi đã đột phá ba mươi cấp không?"

"Đừng nói đến ba người Vũ Vô Cực, Diễm Linh Cơ và Tiểu Y. Ba người này cũng chỉ ngang tuổi ngươi đi nhưng họ hiện giờ hồn lực bao nhiêu, đã là ba bảy, ba tám cấp rối. Ngày hôm trước ngươi cũng thấy cùng Triệu Vô Cực đánh một trận rồi, ngươi hẳn là rất rõ ràng một đám hồn sư chưa đến bốn mươi cấp cùng một gã hồn thánh chênh lệch thế nào. Mặc dù Triệu Vô Cực cũng không có sử dụng toàn lực, nhưng là Vũ Vô Cực hiện ra đích chiến đấu lực thế nào, ta nghĩ ngươi xem rất rõ ràng. Luận thiên tài, bọn họ đều cũng mạnh hơn ngươi."

“Ngươi... ngươi.... ta hiện giờ đã hai chín cấp!” Ninh Vinh Vinh cực kỳ giận dữ, nàng trực tiếp xoay người một vòng. Võ hồn thất bảo lưu ly tháp trực tiếp triệu hồi ra. Chín tầng bảo tháp lập loè trong tay của nàng: “Hừ, võ hồn mà ta so với Thất Bảo Lưu Ly tháp còn cao hơn hai tầng. Chỉ vài ngày nữa ta có thể đột phá ba mươi cấp. Ngươi nói xem, ta ai so với các ngươi ở đây kém. Mấy người đó ta thừa nhận ta không bằng họ bất quá, ai trong các ngươi có thể so sánh được với ta!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đạo Chu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook