Đạo Chu

Chương 62: Đã là quá khứ

DanteSparda

29/01/2019

“Cảm ơn các vị!” Người thiếu niên tóc trắng vời đôi mắt xanh nở nụ cười rạng rỡ như ánh thái dương với đoàn ninja làng Cát.

“Không có gì!” Một thiếu nữ tóc vàng xinh đẹp mắt xanh đeo một cây quạt lớn đăng sau lưng nói chuyện cực kỳ khách khí. Nàng mỉm cười với người thiếu niên: “Đây là nhiệm vụ của chúng tôi!” Vừa nói xong nàng cũng quay ra nhìn về phía vài người ninja làng Cát: “Chúng ta đi thôi!”

“Rika, Yukie, chúng ta cũng đi thôi!” Người thiếu niên tóc trắng quay đầu nhìn về phía hai người thiếu nữ xinh đẹp khẽ nói. Mặc dù đã quay người đi nhưng thi thoảng người thiếu niên cũng quay đầu nhìn về phía thiếu nữ ở phía sau.

Thi thoảng thiếu nữ ở phía sau cũng không nhịn được quay đầu nhìn về phía thiếu niên tóc trắng kia. Không hiểu sao thiếu niên tóc trắng lại làm cho nàng có cảm giác cực kỳ quen thuộc. Hình dáng đó có vài phần giống với người quen cũ của nàng. Tuy nhiên chỉ có vài phần giống mà thôi.

“Thiếu gia, ngài có thể thuê tiểu thư Temari làm hộ tống.” Thiếu nữ cực kỳ xinh đẹp có mái tóc màu nâu đột nhiên mở miệng nói chuyện. Nàng tò mò quan sát Naruto hỏi: “Như vậy thiếu gia có thể...” Đáng tiếc vừa nói đến đây đã bị thiếu niên cắt đứt.

“Đừng nói nữa, Haku... à... không, Yukie!” Người thiếu niên nhún nhún vai. Nụ cười trên khuôn mặt thiếu niên có vài phần chua xót: “Quá khứ rồi! Mọi thứ trôi qua khó mà lấy lại được. Bát nước hất ra ngoài còn có thể hoàn hảo đem nước rót lại giống như ban đầu sao? Dù có lấy lại đi nữa, nước trong bát cũng đã mất đi vài phần. Đâu thể lại như xưa được.”

“Temari, cô ấy là ai vậy!” Thấy thiếu niên giảo bước nhanh hơn, cô nhóc tóc đỏ nhẹ nhàng đến bên cạnh thiếu nữ xinh đẹp tóc nâu khẽ hỏi. Ban đầu nàng ghen ghét thiếu nữ này vì người này quá đẹp. Tuy nhiên khi nghe được thiếu nữ này vốn là nam thì nàng hoảng hồn. Trên đời này lại có thiếu niên xinh đẹp như vậy so với nàng còn xinh đẹp hơn. Thế nhưng nàng cũng vui vì ở bên cạnh Naruto lúc này chỉ có mình nàng là con gái mà thôi.

Phố Tanzaku...

Bóng dáng hai người một nam nhân tóc đen dài cùng với một người thanh niên tóc trắng đi cùng nhau. Ở phía sau người nam nhân tóc đen dài, người thanh niên tóc trắng hơi chút lo lắng nói: “Mặc dù y thuật của cô ta rất giỏi nhưng chắc gì người đó sẽ chữa cho ngài.”

“Hừm...cứ đến Tanzaku trước cái đã!” người nam nhân tóc đen hừ lạnh một tiếng. Hắn cũng giảo bước nhanh hơn bước chân nhanh chóng đi tới.

“Hiện nay không khí có chút khẩn trương!” Người thanh niên tóc trắng nói: “Từ làng Lá truyền đến tin jinchuriki cửu vĩ Naruto bị Akastuki bắt cóc, làng Lá đã điều động một số lượng lớn ninja tìm kiếm tung tích Akatsuki. Ngài lộ diện ra như vậy không sợ gặp phải ANBU làng Lá sao?”

“Không cần!” Orochimaru quay đầu nhìn về phía Kabuto phát ra giọng khàn khàn: “Tinh trạng làng Lá trong lúc này phi thường nghiêm trọng. Họ sẽ không ngu ngốc đến mức đắc tội ta. Họ còn cần đối mặt với mấy đại quốc khác gây áp lực lớn. Trước hết họ cần tìm thấy jinchuriki cửu vĩ, họ mới dám đến đối phó ta.”

“Ngài nói đúng!” Yakushi Kabuto nghe được lời này thì gật đầu.

Cạch, cạch, cạch... Trên chiếc máy trò chơi hiện ra ba con số bảy cực kỳ may mắn. Một giọng nữ thét lên vui sướng: “Hay quá! Hiếm khi mới được như vậy đấy.” Tiếng thét từ một thiếu nữ có nước da trắng và có dáng người mảnh mai với đôi mắt nâu và mái tóc đen. Mái tóc màu đen nhánh mượt mà và thẳng ngang vai. Khuôn mặt trái xoan với hàng lông mày đen nhánh, cái mũi nhỏ thẳng và đôi môi hồng hào. Bên ngoài mặc một chiếc áo kimono tối màu dài đện tận gót chân và có viền màu trắng.

Trong tay thiếu nữ ôm một con heo màu hồng khá đáng yêu. Hai má con heo có màu đỏ và nó mặc một chiếc áo màu đỏ cùng với một chuỗi tràng hạt ngọc ở trên cổ. Dường như con vật này chính là linh vậy mà họ nghĩ rằng nó sẽ mang lại may mắn cho họ. Con heo cũng có vẻ cực kỳ nhân tính nở nụ cười khi bọn họ thắng trận.

Ngồi trên bàn trò chơi là thiếu nữ bộ dạng mười tám đôi mươi. Nàng không cao lắm nhưng làn da trắng với đôi mắt màu nâu sáng và mái tóc vàng. Mái tóc nàng dài tới tận thắt lưng với hai lọn tóc ôm gọn lấy khuôn mặt của nàng. Hàng lông mày màu vàng giống như lá liễu, đôi mắt to với con ngươi màu nâu xinh đẹp. Mí mắt hơi cong cong và chiếc mũi nhỏ cao cùng với đôi mồi đỏ hồng và làn da trắng nõn nà. Thiếu nữ mặc một chiếc áo khoác màu xanh và một chiếc áo kimono màu trắng bằng vải kaki không tay ở bên trong. Quhắn hông có buộc một đai lưng to bản màu xhắn. Đôi chân thon thả trẵng nón dấu dưới chiếc quần màu xanh và đi trên một chiếc giầy cao gót.

“Chúng ta đi thôi, Shizune!” Thiếu nữ tóc vàng xinh đẹp đột nhiên mở miệng nói chuyện.

“Vâng để em đổi lấy mọi thứ đã!” người thiếu nữ tóc đen vội vã đem lợi thế thắng lời đổi lấy toàn bộ những món quà trong cửa hàng. người thiếu nữ tóc vàng cũng theo đó đi phía trước ra khỏi cửa tiệm trò chơi.

“Sao thế ạ?” Thấy được vẻ mặt không vui của thiếu nữ tóc vàng, thiếu nữ tóc đen mở to miệng hỏi: “Ngài Tsunade thằng lần này đúng là kỳ tích thật đấy. Mà sao mặt lại ủ rũ như thế...”



Tsunade khẽ cắn móng tay mình rồi trầm ngâm một lúc. Nàng quay đầu nhìn về phía Shizune nói: “Chúng ta đảo qua thành phố này một vòng rồi nhanh chóng rời khỏi đây thôi!”

“Không phải chứ?” Shizune ngạc nhiên hô lên: “Chỗ này là thắng cảnh đó còn phải đi tham quan mất cái thành rồi...” Nàng chưa nói hết đã bị Tsunade cắt đứt.

“Vậy thì đi xem mau đi rồi chúng ta lên đường!” Tsunade chẳng thèm quan tâm nàng dẫm mạnh guốc gỗ trên đường phát ra từng tiếng lộp cộp nho nhỏ.

Ở một nơi khác, trên con đường với những bậc thang được xây lên. Hai phái được trồng cây cối làm cho khung cảnh trở nên thư thái và xinh đẹp hơn. Hai nam nhân sóng vai nhau mà đi. Người thanh niên tóc trắng nói: “Tôi có biết chút ít về ngài Tsunade vì dù gì tôi cũng ở trong đội y tế kia mà!”

“Hừm...” Người nam nhân tóc đen khẽ hừ lạnh một tiếng.

“Người đầu tiên đưa ra ý tưởng tăng cường thêm một người tinh thông y thuật vào một tổ bốn người được phổ biến rộng rãi cho đến giờ!” Người thanh niên tay lên, vẻ mặt cao hứng nói: “Điều này đã đánh dấu một kỉ nguyên mới cực kỳ quan trọng. Quả thật khi một đội khôngnắm được kĩ thuật y tế cần thiết thì chắc chắn cầm chắc thất bại trên chiến trường.”

“Hừm...” Người thanh niên tóc đen cả người đều là mồ hôi hột. Mỗi bước đi hắn đều cảm giác được gian nan. Hắn nói với giọng khàn khàn: “Kinh nghiệm chiến đấu phong phú tự khắc sẽ có được tri thức. Ý tưởng đó được sinh ra chẳng qua là do có nhiều người hy sinh mà thôi. Con người sau khi mất đi thứ gì mới nhận thức được bản chất sự vất đó. Con người được mệnh danh là thân y một trong tamnin huyền thoại đó nghĩ ra được ý tưởng này chẳng qua là nhờ hy sinh... của rất nhiều người, có cả những người mà cô ta yêu nhất!”

Một toà lâu đài khá lớn được xây dựng trên ngọn đồi, phong cách cổ kính xinh đẹp đập vào mắt những du khách tới nơi này.

Thiếu nữ tóc đen nở nụ cười, bàn tay đưa lên che ánh nắng nhìn thẳng về phía lâu đài nói: “Lâu đài Tanzaku nhìn từ dưới lên đẹp thật đấy. Quả đúng là di sản văn hoá!”

Vẻ mặt thiếu nữ tóc vàng hơi khó chịu nói: “Tham quan thế đủ rồi. Mau đi khỏi thành phố này thôi.”

“Thêm một chút nữa đi cô!” Thiếu nữ tóc đen vẻ mặt không tha: “Ngắm miễn phí mà!”

Ầm, ầm... Hai người đang xem thì đột nhiên cả toà di sản sụp đỏ. Trước con mắt hai người, toà di sản đã biến thành phế tích. Bụi mù và gạch ngói bắn tung toé khắp nơi. Theo sau đó một cái đầu rắn khổng lồ xuất hiện trước mắt hai người. Ở trên đỉnh đầu con rắn có đứng hai người nam nhân ở trên đó. Một nam nhân lớn tuổi chút tóc đen, mắt giống mắt rắn và làn da trắng nhởn. Một người thanh niên trẻ tuổi có mái tóc trắng và đeo kính tròn.

“Đó là...” Hai thiếu nữ hoảng hốt hô lên. Ánh mắt họ lập tức biến thành sắc bén nhìn về phía hai người đứng trên đầu rắn: “Orochimaru!”

Giọng nói khàn khàn người nam nhân tóc đen ở trên đầu rắn phát ra: “Tìm được cô rồi, Tsunade!”

Người thiếu niên tóc trắng nhìn thấy cái biển ở trên cao ghi mấy chữ “Tanzaku!”. Hắn quay ra nhìn về phía hai thiếu nữ xinh đẹp nó: “Hôm nay chúng ta hãy nghỉ ở nơi này đi. Mấy ngày nay đều thực khó chịu. Nếu như hai người muốn đi chơi đâu đó có thể cùng nhau đi. Tôi muốn tắm một cái hy vọng nơi này có suối nước nóng. Nếu không có thì cũng có một cái bể tắm lớn cùng nước nóng cũng không tệ lắm!”

“Tắm suối nước nóng!?” Thiếu nữ tóc đen mắt đỏ đeo kinh ngạc nhiên. Nàng đi ở phía sau lưng hai người đột nhiên đỏ mặt. Ngay sau đó nàng lè lưỡi ra liếm láp miệng mình. Trông bộ dạng cực kỳ đáng khinh giống như đang suy nghĩ gì đó.

Thiếu nữ mặc kimono cực kỳ xinh đẹp quay người hỏi: “Rika, cô sao vậy!?”

“A... Haha... không sao?” Thiếu nữ tóc đen đưa tay lên cười vỗ vỗ ót của mình rồi nói: “Không biết ở đây suối nước nóng là nam nữ riêng biệt còn là nam nữ hỗn hợp a!” Nghe được lời này thì thiếu nữ tóc nâu xinh đẹp dùng ánh mắt kỳ quái nhìn về phía nàng. Ánh mắt kỳ quái này làm cho thiếu nữ tóc đen cảm giác được khó chịu.

“Yukie, Rika!” Người thiếu niên tóc trắng quay đầu lại nói: “Đi thôi!”

Hai vách tường hai bên để lộ ra một con đường lớn. Bốn người hai nam một nữ đối mặt với nhau. Người thiếu nữ tóc vàng xinh đẹp tuổi đôi mươi đột nhiên nói chuyện: “Lâu rồi không gặp nhỉ, Orochimaru!”



“Tôi tìm cô khá vất vả đấy!” Orochimaru dùng giọng khàn khàn nói chuyện.

“Giờ tìm ta để làm gì!?” Hàng lông mày xinh đẹp màu vàng khẽ nhăn lại: “Chắc không phải ngồi lể chuyện xưa đâu đúng không?”

Cơ thể Orochimaru run liên tục, cả những giọt mồ hôi đều lăn tăn trên mặt mình. Hắn khàn khàn nói: “Ta cần cô giúp ta một chuyện!” Tất cả những thứ này đều không thể gạt được đôi mắt Senju Tsunade. Nàng biết được rằng Orochimaru đang sốt rất cao, cánh tay được quấn băng vải kia có vẻ như có dị trạng gì đó.

“Ngài Tsunade...” Giọng nói Kabuto mang theo vài phần cung kính: “bà chắc chắn đã nhìn ra!”

“Tim người khác đi...” Thiếu nữ lập tức phẩy tay từ chối: “Ta đã thôi sử dụng y thuật rồi!”

“Không thể nào... “ Vẻ mặt Kabuto mang theo không tin, hắn cúi đầu hơi thấp: “Bà chắc chắn cũng nhìn ra được mức độ của vết thương này. Không ai có thể chữa được vết thương trên đôi tay này ngoài bà ra, một trong tamnin huyền thoại. Tinh thông y thuật được mọi người biết đến với cái tên công chúa Sên Tsunade.”

“Vết thương đó không phải tầm thường...” Senju Tsunade trong phút chốc hơi mở to mắt nói: “Thật ra ngươi đã làm gì?”

“Làm gì à?” Đôi mắt Orochimaru híp lại: “Thì ta bị dính một chút khi giết chết lão già Đệ tam đó mà... Hừm... đừng dùng vẻ mặt đáng sợ đó nhìn ta chứ? Những thứ có hình dạng thế nào rồi cũng mục rữa. Con người cũng giống vậy thôi. Cô chắc chắn hiểu rõ nhất...Bởi vì cô đã để mất hai người mình yêu thương nhất chết mất rồi còn gì. À không, phải nói vì đem cô sống lại nên hắn mới chết mới đúng. Một người đáng lý được tôn sùng như Hashirama thứ hai lại...”

Thiếu nữ tóc đen cũng đã tức giận ra tay. Nàng vén lên tay áo ở đó có gắn một cái ám khí với những ống châm gắn kim châm độc.Bàn tay đem dây kéo kéo ra trực tiếp phóng về phía hai người. Tuy nhiên dễ dàng bị hai người tránh thoát và dùng tay bắt lấy.

“Bình tĩnh, Shizune!” Thấy được Shizune giận dữ nổi gân xanh nhưng Tsunade lại hành động như thường. Nàngthở ra một hơi thật dài sau đó nói: “Orochimaru. Ngươi... từ xưa đến giờ đều vẫn như vậy. Người biết rõ tính ta mà đúng không. Đừng có chọc giận ta chứ...” Nàng nở nụ cười sau đó nắm đấm gõ mạnh vào bức tường phía sau làm cho cả bức tường đá nứt tóc kéo dái đến mấy chục mét rồi sụp đỏ. Đôi mắt theo đó cũng biến thành đỏ ngầu xuất hiện tơ máu: “Bằng không, ta giết chết ngươi đấy!”

Trên trán Kabuto đã đổ mồ hôi hột: “Chúng tôi không tới đây để gây chiến mà chỉ muốn thương lượng với bà.”

“Chẳng phải ta mới nói rồi sao? ” Tsunade lập tức nói: “Mau cút khỏi mắt ta!”

“Chỉ có bà mới trị được cho đôi tay của ngài Orochimaru!” Kabuto vội vã nói cố gắng khuyên nhủ Tsunade: “Đương nhiên chúng tôi không nhờ suống. Chúng ta giao dịch chứ?”

“Trong lúc ta đếm ngược từ 5 mau biến đi!” Đôi mắt Tsunade híp lại mang theo rét lạnh: “Nếu không chính ta sẽ làm cho các ngươi biến mất.”

“Xin bà hãy bình tĩnh!” Hai tay Kabuto hơi mở rộng: “Tôi nghĩ điều kiện tôi đưa ra cho bà không tệ lắm đâu!”

“5...4...3...2...1” Giọng nói Tsunade không mang theo một chút tình cảm nào vang lên.

“Tôi sẽ hồi sinh cho đứa em trai và người đàn ông mà cô yêu thương nhất!” Orochimaru đột nhiên mở miệng nói chuyện làm cho thân thể Tsunade khựng lại. Hắn cười nhạt nói: “Bằng cấm thuật mà tôi đã nghiên cứu thành công.” Thấy được Tsunade không có hành động, Orochimaru tiếp tục nói: “Chúng tôi chưa có bị biến mất có nghĩa giao dịch thành công rồi đúng không? Chẳng lẽ cô không muốn gặp bọn họ sao?”

“Nếu như ta chữa khỏi cho ngươi...” Tsunade dường như ý đã động hỏi lại: “Ngươi định làm gì!?”

“Ta sẽ lấy lại những thứ gì của ta!” Orochimaru khàn khàn đáp lời: “Và sau đó ta sẽ đem cả ngôi làng Lá huỷ diệt!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đạo Chu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook