Chương 345: Hồ Mỹ nhân
DanteSparda
19/06/2019
Đầu Long Ngạo Thiên to như cái đấu. Khoé miệng hắn liên tục co giật.
Long Ngạo Thiên nhìn sang về phía Hàn Phi thấy được Hàn Phi cười, quay
ra nhìn về phía Trương Lương thấy được Trương Lương cười. Long Ngạo
Thiên thấy được Hồng Liên ôm hai tay vào trong ngực của mình, vẻ mặt
ghét bỏ đối với Long Ngạo Thiên: “Vô Vọng, ngươi không hiểu chút nào cả! Bản công chúa hôm nay ăn mặc đẹp như vậy, ngươi cũng không nhận ra.”
“Xin lỗi, Hồng Liên công chúa!” Long Ngạo Thiên vội vã chắp tay hành lễ nói: “Là lỗi của tại hạ, tại hạ có mắt như mù không thấy được công chúa mặc một bộ váy mới, thay châm cài mới. Lần sau tại hạ nhất định sẽ quan sát công chúa thật tỉ mỉ. Đảm bảo không có sai lầm!”
“Như vậy còn tạm được... bản công chúa...” Đột nhiên Hồng Liên thấy được Hàn Phi và Trương Lương thấy được hai người cười, nàng lập tức quay ngoắt đối với hai người trừng mắt. Cả hai người lập tức dại ra. Hồng Liên mở miệng chỉ thẳng về phía Trương Lương hỏi: “Tiểu Lương Tử, huynh cũng dám cười nhạo ta à?”
Thân mình Trương Lương lập tức lùi lại, hắn vội vã đưa tay lên nói: “Hồng Liên công chúa, ta đâu có!”
“Ca ca...” Hồng Liên quay ra lập tức chú ý nhìn về phía Hàn Phi. Thân mình Hàn Phi giống hệt Trương Lương co rụt lại. Đôi mắt nâu to tròn nhìn thẳng về phía Hàn Phi, nàng dùng giọng nói khó chịu, đôi môi hồng khẽ mấp máy: “huynh cũng đang cười nhạo ta đúng không?”
“Muội muội...” Hàn Phi vội vã lùi lại, giọng nói cười khổ đối với Hồng Liên: “Ta nào có! Hồng Liên, muội suy nghĩ nhiều rồi!”
“Ca ca, huynh đó...” Hồng Liên dùng ngón tay chỉ thẳng về phía Hàn Phi, nàng dùng con mắt tràn đầy dò xét đối với Hàn Phi: “Đừng tưởng muội quên việc huynh đã đánh mất dây chuyện muội tặng huynh. Tưởng mời muội đi xem vở kịch là xong chuyện đấy à?” Hàn Phi thấy vậy chỉ cười cười tránh né ánh mắt Hồng Liên. Lập tức Hồng Liên quay người đối với Long Ngạo Thiên nói: “Biết bản lãnh của bản công chúa chưa?”
“Mời công chúa xem!” Đột nhiên một âm thanh vang vọng làm cho Hồng Liên quay lại. Nàng thấy một chiếc dây chuyện bằng vàng xinh đẹp. Nó có gắn hai chiếc ngọc tròn màu trắng hai bên. Mặt dây chuyền khá đặc biệt làm băng kim màu vàng xinh đẹp có gắn một viên đá quý màu xanh nước biển.
Bàn tay Hồng Liên nắm lại, bộ dạng khá là dễ thương. Con mắt to tròn chớp chớp nhìn về phía dây chuyền: “Y... tìm thấy rồi!” Bàn tay nàng đưa lên đem chiếc dây chuyền túm vào trong tay nàng.
“Dây chuyền này...” Long Ngạo Thiên mở miệng nói chuyện: “Không phải dây chuyền mà Hàn huynh đã nhắc với ta lúc uống rượu say đấy chứ? Chiếc dây chuyền mà Hàn Phi huynh đem đi đổi rượu!” Hắn còn chưa hoàn toàn nói hết thì Hàn Phi lập tức vọt tới đưa tay bịt miệng Long Ngạo Thiên.
Nghe được gì đó, lập tức Hồng Liên quay ngoắt lại, đôi mắt nhíu lại và trở nên sắc bén. Nàng tiến về phía hai người lập tức dò hỏi: “Đổi rượu? Đổi rượu gì?” Đôi mắt không hèn mạ cùng dò xét đối với hai người. Nàng muốn đem hai người nhìn rõ ràng xem chuyện gì đang xảy ra.
“Là đánh mất, đánh mất...” Hàn Phi vội vã lên tiếng nói: “Đúng không, Long huynh!?” Hắn vội vã đẩy tay vào lưng Long Ngạo Thiên.
“À, à ừ...” Long Ngạo Thiên vội vã gật đầu nói: “Là Hàn huynh đánh mất chiếc dây chuyền này vào quán rượu...” Lập tức Hồng Liên mở to mắt, Long Ngạo Thiên cảm giác đầu đầy mồ hôi hột. Hàn Phi nghe vậy cũng toát cả mồ hôi. Long Ngạo Thiên vội vã nói: “À không, là Hàn Phi huynh rơi vào trong hồ nước vì vậy đánh rời. Trương đệ vì tìm về chiếc dây chuyền này đã sai không ít người vào trong hồ nước tìm tòi nó. Đúng không Trương đệ!?”
“Đúng, đúng, đúng...” Trương Lương vội vã gật đầu theo, ánh mắt nói láo đang đảo liên tục: “tìm lại dây chuyền trong hồ nước!”
“Ba người các huynh có vấn đề!” Tay phải chống eo mình, Hồng Liên vô cùng khó chịu quan sát hai người. Nàng hơi nghiêng đầu mở to một con mắt đảo qua ba người một cái.
Ngón tay Hàn Phi đưa lên cao, hắn hơi ấp úng sau đó nói khá nhanh: “Chính vì đã tìm lại được sợi dây chuyền muội muội tặng ta...” Đi về phía Hồng Liên, Hàn Phi vội vã cười nhẹ nhàng lấy lòng Hồng Liên: “Nên ta mới mời muội muội đến xem kịch, chúc mừng một phen...”
“Hi...” Hồng Liên khẽ cười nhẹ, đôi mắt cong lên như hình trăng rằm. Nàng thích ý vui vẻ nói chuyện: “Nhứ thế còn được...” Hai người Long Ngạo Thiên và Trương Lương nhìn về phía nhau. Long Ngạo Thiên nhún nhún vai giống như mọi chuyện không liên quan hắn còn Trương Lương khom người thở ra một hơi dài.
Đột nhiên không khí có chút quỷ dị, Long Ngạo Thiên khẽ hô một tiếng: “Hử!?” Hắn xoay người về phía cửa. Ngay lập tức đám người Hàn Phi cũng quay người nhìn về phía cửa. Không phải chỉ đoàn người Hàn Phi mà còn tất cả mọi người ở đây đều quay đầu nhìn về phía cửa. Một người nữ nhân xinh đẹp cầm đầu đoàn nữ nhân đi vào trong hài kịch các. Bất kể là ai đầu cúi đầu khom người trước người nữ nhân này.
“Hồ mỹ nhân à!?” Giọng nói Hồng Liên mang theo cực kỳ khó chịu: “Cái con hồ ly tinh này...” Nàng hất cằm một cái dáng vẻ có vẻ như cực kỳ khó chịu.
Trên một hồ nước nho nhỏ, một người thiếu nữ nhỏ tuổi có mái tóc màu đỏ hung. Mái tóc nàng dài thẳng sau lưng nhẹ nhàng phất phơ trong gió. Nàng mặc một chiếc áo màu trắng dài che lấy thân thể nàng nhưng chúng không thể che lấp được thân hình hoãn mỹ của thiếu nữ. Hai bên tóc mai nhẹ nhàng ôm lấy khuôn mặt nơn nớt của nàng. Làn da trắng nõn hồng hào, hàng lông mày xinh đẹp như lá liễu. Đôi mắt mị mị màu nâu nhưng xinh đẹp hơi ướt át. Mũi quỳnh thẳng xinh đẹp và đôi môi màu đỏ mê người.
Đôi chân trắng nõn thon dài nhẹ nhàng đùa nghịch dòng nước trên một cái hồ nhỏ trong một biệt viện. Trước mặt nàng là những bông hoa sen đang nở ra cánh hoa xinh đẹp nhất. Mùi hương thơm ngào ngạt khắp biệt viện. Một giọng nói vang vọng lên rơi vào trong tai nàng: “Ha, Tiểu hồ ly tinh, ai làm cho tiểu hồ ly tinh buồn bực như vậy đây?”
Nghe được âm thanh này thì người thiếu nữ cực kỳ mừng rỡ. Nàng quay đầu lại nhìn thấy được một người thiếu niên cũng chỉ hơn nàng một hai tuổi. Bộ dáng hắn cũng chỉ khoảng mười năm tuổi là cùng. Song dáng người đĩnh bạt cộng thêm mái tóc màu trắng dài ngang vai kết hợp với khuôn mặt tuấn tiếu. Đặc biệt khí chất bất cần đời làm cho thiếu nữ có chút mê luyến.
Ngay sau đó người thiếu nữ vậy mà hừ lạnh quay ngoắt người lại. Giọng nói cực kỳ khó chịu từ miệng nàng phát ra: “Ai cần huynh lo chứ?”
“Há...” Người thiếu niên nghe thấy vậy nhún nhún vai sau đó thở ra một hơi dài: “Hà... Vậy ta đi vậy!” Nói xong người thiếu niên xoay người rời đi để thiếu nữ lẳng lặng ở lại nơi đó.
Những lời này rơi vào tai người thiếu nữ làm cho nàng giật mình. Ngay lập tức nàng quay người lại chỉ thẳng ngón tay về phía người thiếu niên nói: “Thiên Trạch, huynh đứng lại đó cho ta! Huynh có nghe ta nói không, huynh đứng lại đó cho ta!”
“Muội muội, ngươi không được vô lễ như vậy với thái tử!” Một giọng cực kỳ uyển chuyển và ôn nhu rơi vào tai người thiếu nữ.
“Tỷ tỷ...” Người thiếu nữ quay ra nhìn về phía một người thiếu nữ khác đi đến. Người thiếu nữ này có mái tóc màu đen lớn hơn nàng vài tuổi. Điểm đặc biệt người thiếu nữ này là nàng bó mái tóc theo phong cách chỉ có phụ nhân mới có. Bên ngoài nàng mặc một chiếc áo màu xanh, bên trong mặc chiếc màu trắng. Khuôn mặt có bảy phần giống thiếu nữ tóc đỏ nhưng lại có vài phần thành thục so với người thiếu nữ thì hấp dẫn hơn nhiều.
Trong tay người thiếu nữ tóc đen đang ôm một đứa trẻ trong tã lót, nàng hơi khom người hành lễ với người thiếu niên: “Thái tử, ngài tốt!” Một câu xã giao chào hỏi đối với người thiếu niên.
“Tỷ tỷ...” Giọng nói người thiếu nữ mang theo cực kỳ khó chịu đối với người thanh niên này: “Hắn đâu còn là thái tử nữ. Hiện giờ hắn đã bị phế đi thái tử vị. Đây phải Bách Việt thái tử của chúng ta nữa.”
“Muội muội, ngươi không được hồ nháo!” Người thiếu phụ ôm trong tay đứa bé đánh ánh mắt người thiếu nữ. Song người thiếu nữ lập tức hừ nhẹ một tiếng quay người rời đi. Thiếu phụ bất đắc dĩ hơi lắc lắc đầu, nàng quay ra nhìn về phía người thiếu niên nói:”Thái tử Thiên Trạch, xá muội để thái tử chê cười rồi.”
“Không, không sao!” Thiên Trạch đưa tay lên xua xua, hắn cười quay ra nhìn về phía người thiếu nữ một chút: “Dù sao ta cũng đã quen thuộc với tiểu hồ ly hay hồ nháo rồi. Hiện giờ, muội ấy có tâm trạng không tốt. Ta đâu có chấp nhặt chuyện nhỏ này!”
“Đa tạ!” Người thiếu phụ khom người một chút coi như hành lễ: “Ta thay muội muội cảm ơn thái tử!”
“Tỷ tỷ, muội đã nói với tỷ, hắn đã sớm không phải Bách Việt thái tử rồi!” Người thiếu nữ hơi ươn ướt đôi mắt. Nàng như muốn khóc nói ra: “Hắn muốn lập một nữ hài sáu tuổi làm phi. Phụ vương hắn đã đem hắn phế đi thái tử vị. Ngươi còn lý đến hắn làm gì?”
“Muội muội...” Người thiếu phụ lại lên tiếng nhắc nhở. Người thiếu nữ nghe được lời này quay ngoắt đầu đi, đôi mắt nàng đã ướt át và xuất hiện những dòng lệ rơi. Nhất thời không khí trở nên trầm trọng và lặng lề hơn.
“Hồ tỷ tỷ, Hồ muội muội...” Thiên Trạch là người đầu tiên lên tiếng đánh vỡ không khí nặng nề này. Hắn hơi đưa tay nhẹ giọng nói: “Thật ra Thiên Trạch lần này đến đây là ghé thăm hai người. Hiện giờ, ta nhận nhiệm vụ đi sứ Hàn quốc nên muốn ghé thăm hai vị. Nếu như lần này đi sứ thành công, ta sẽ khôi phục chức vị thái tử Bách Việt. Thời gian có chút cấp bách, ta chỉ có thể ghé qua đây một lúc rồi lập tức rời đi!”
“A, là như vậy sao?” Người thiếu phụ lập tức lên tiếng nói: “Vậy chúc thái tử thượng lộ binh an!”
“Đa tạ Hồ tỷ!” Thiên Trạch lập tức chắp tay đối với người thiếu phụ một cái. Hắn hơi xoay người rời đi sau đó thoáng nhìn một cái người thiếu nữ. Đôi mắt mang theo ái ngại và xin lỗi nhưng hắn vẫn là từ từ rời đi.
Khi mà Thiên Trạch đi vài bước thì một giọng thiếu nữ vang lên ở phía sau: “Thiên Trạch ca ca, huynh nhất định phải an toàn trở về! Muội ở nơi này chờ huynh...” Nghe được những lời này thì Thiên Trạch hơi mỉm cười, hắn không có xoay người lại. Tuy nhiên thiếu nữ lại thấy được Thiên Trạch đưa ra hai ngón tay sau đó kẹp lại. Dáng vẻ này Thiên Trạch thường làm như vậy vì cho rằng như vậy rất soái.
Người thiếu nữ lẳng lặng nhìn về phía Thiên Trạch rời đi cho đến khi hắn khuất bóng. Đến lúc này nàng không nhịn được chạy vội ra bên ngoài. Thân hình lấp sau cánh cửa thấy được người thiếu niên đã nhảy lên một chiếc xe ngựa. Nàng hướng nhìn cho đến khi chiếc xe ngựa rời đi. Trước khi đi nàng lại thấy được bàn tay hắn đưa ra và ngón cái chỉ thẳng bầu trời.
“Xin lỗi, Hồng Liên công chúa!” Long Ngạo Thiên vội vã chắp tay hành lễ nói: “Là lỗi của tại hạ, tại hạ có mắt như mù không thấy được công chúa mặc một bộ váy mới, thay châm cài mới. Lần sau tại hạ nhất định sẽ quan sát công chúa thật tỉ mỉ. Đảm bảo không có sai lầm!”
“Như vậy còn tạm được... bản công chúa...” Đột nhiên Hồng Liên thấy được Hàn Phi và Trương Lương thấy được hai người cười, nàng lập tức quay ngoắt đối với hai người trừng mắt. Cả hai người lập tức dại ra. Hồng Liên mở miệng chỉ thẳng về phía Trương Lương hỏi: “Tiểu Lương Tử, huynh cũng dám cười nhạo ta à?”
Thân mình Trương Lương lập tức lùi lại, hắn vội vã đưa tay lên nói: “Hồng Liên công chúa, ta đâu có!”
“Ca ca...” Hồng Liên quay ra lập tức chú ý nhìn về phía Hàn Phi. Thân mình Hàn Phi giống hệt Trương Lương co rụt lại. Đôi mắt nâu to tròn nhìn thẳng về phía Hàn Phi, nàng dùng giọng nói khó chịu, đôi môi hồng khẽ mấp máy: “huynh cũng đang cười nhạo ta đúng không?”
“Muội muội...” Hàn Phi vội vã lùi lại, giọng nói cười khổ đối với Hồng Liên: “Ta nào có! Hồng Liên, muội suy nghĩ nhiều rồi!”
“Ca ca, huynh đó...” Hồng Liên dùng ngón tay chỉ thẳng về phía Hàn Phi, nàng dùng con mắt tràn đầy dò xét đối với Hàn Phi: “Đừng tưởng muội quên việc huynh đã đánh mất dây chuyện muội tặng huynh. Tưởng mời muội đi xem vở kịch là xong chuyện đấy à?” Hàn Phi thấy vậy chỉ cười cười tránh né ánh mắt Hồng Liên. Lập tức Hồng Liên quay người đối với Long Ngạo Thiên nói: “Biết bản lãnh của bản công chúa chưa?”
“Mời công chúa xem!” Đột nhiên một âm thanh vang vọng làm cho Hồng Liên quay lại. Nàng thấy một chiếc dây chuyện bằng vàng xinh đẹp. Nó có gắn hai chiếc ngọc tròn màu trắng hai bên. Mặt dây chuyền khá đặc biệt làm băng kim màu vàng xinh đẹp có gắn một viên đá quý màu xanh nước biển.
Bàn tay Hồng Liên nắm lại, bộ dạng khá là dễ thương. Con mắt to tròn chớp chớp nhìn về phía dây chuyền: “Y... tìm thấy rồi!” Bàn tay nàng đưa lên đem chiếc dây chuyền túm vào trong tay nàng.
“Dây chuyền này...” Long Ngạo Thiên mở miệng nói chuyện: “Không phải dây chuyền mà Hàn huynh đã nhắc với ta lúc uống rượu say đấy chứ? Chiếc dây chuyền mà Hàn Phi huynh đem đi đổi rượu!” Hắn còn chưa hoàn toàn nói hết thì Hàn Phi lập tức vọt tới đưa tay bịt miệng Long Ngạo Thiên.
Nghe được gì đó, lập tức Hồng Liên quay ngoắt lại, đôi mắt nhíu lại và trở nên sắc bén. Nàng tiến về phía hai người lập tức dò hỏi: “Đổi rượu? Đổi rượu gì?” Đôi mắt không hèn mạ cùng dò xét đối với hai người. Nàng muốn đem hai người nhìn rõ ràng xem chuyện gì đang xảy ra.
“Là đánh mất, đánh mất...” Hàn Phi vội vã lên tiếng nói: “Đúng không, Long huynh!?” Hắn vội vã đẩy tay vào lưng Long Ngạo Thiên.
“À, à ừ...” Long Ngạo Thiên vội vã gật đầu nói: “Là Hàn huynh đánh mất chiếc dây chuyền này vào quán rượu...” Lập tức Hồng Liên mở to mắt, Long Ngạo Thiên cảm giác đầu đầy mồ hôi hột. Hàn Phi nghe vậy cũng toát cả mồ hôi. Long Ngạo Thiên vội vã nói: “À không, là Hàn Phi huynh rơi vào trong hồ nước vì vậy đánh rời. Trương đệ vì tìm về chiếc dây chuyền này đã sai không ít người vào trong hồ nước tìm tòi nó. Đúng không Trương đệ!?”
“Đúng, đúng, đúng...” Trương Lương vội vã gật đầu theo, ánh mắt nói láo đang đảo liên tục: “tìm lại dây chuyền trong hồ nước!”
“Ba người các huynh có vấn đề!” Tay phải chống eo mình, Hồng Liên vô cùng khó chịu quan sát hai người. Nàng hơi nghiêng đầu mở to một con mắt đảo qua ba người một cái.
Ngón tay Hàn Phi đưa lên cao, hắn hơi ấp úng sau đó nói khá nhanh: “Chính vì đã tìm lại được sợi dây chuyền muội muội tặng ta...” Đi về phía Hồng Liên, Hàn Phi vội vã cười nhẹ nhàng lấy lòng Hồng Liên: “Nên ta mới mời muội muội đến xem kịch, chúc mừng một phen...”
“Hi...” Hồng Liên khẽ cười nhẹ, đôi mắt cong lên như hình trăng rằm. Nàng thích ý vui vẻ nói chuyện: “Nhứ thế còn được...” Hai người Long Ngạo Thiên và Trương Lương nhìn về phía nhau. Long Ngạo Thiên nhún nhún vai giống như mọi chuyện không liên quan hắn còn Trương Lương khom người thở ra một hơi dài.
Đột nhiên không khí có chút quỷ dị, Long Ngạo Thiên khẽ hô một tiếng: “Hử!?” Hắn xoay người về phía cửa. Ngay lập tức đám người Hàn Phi cũng quay người nhìn về phía cửa. Không phải chỉ đoàn người Hàn Phi mà còn tất cả mọi người ở đây đều quay đầu nhìn về phía cửa. Một người nữ nhân xinh đẹp cầm đầu đoàn nữ nhân đi vào trong hài kịch các. Bất kể là ai đầu cúi đầu khom người trước người nữ nhân này.
“Hồ mỹ nhân à!?” Giọng nói Hồng Liên mang theo cực kỳ khó chịu: “Cái con hồ ly tinh này...” Nàng hất cằm một cái dáng vẻ có vẻ như cực kỳ khó chịu.
Trên một hồ nước nho nhỏ, một người thiếu nữ nhỏ tuổi có mái tóc màu đỏ hung. Mái tóc nàng dài thẳng sau lưng nhẹ nhàng phất phơ trong gió. Nàng mặc một chiếc áo màu trắng dài che lấy thân thể nàng nhưng chúng không thể che lấp được thân hình hoãn mỹ của thiếu nữ. Hai bên tóc mai nhẹ nhàng ôm lấy khuôn mặt nơn nớt của nàng. Làn da trắng nõn hồng hào, hàng lông mày xinh đẹp như lá liễu. Đôi mắt mị mị màu nâu nhưng xinh đẹp hơi ướt át. Mũi quỳnh thẳng xinh đẹp và đôi môi màu đỏ mê người.
Đôi chân trắng nõn thon dài nhẹ nhàng đùa nghịch dòng nước trên một cái hồ nhỏ trong một biệt viện. Trước mặt nàng là những bông hoa sen đang nở ra cánh hoa xinh đẹp nhất. Mùi hương thơm ngào ngạt khắp biệt viện. Một giọng nói vang vọng lên rơi vào trong tai nàng: “Ha, Tiểu hồ ly tinh, ai làm cho tiểu hồ ly tinh buồn bực như vậy đây?”
Nghe được âm thanh này thì người thiếu nữ cực kỳ mừng rỡ. Nàng quay đầu lại nhìn thấy được một người thiếu niên cũng chỉ hơn nàng một hai tuổi. Bộ dáng hắn cũng chỉ khoảng mười năm tuổi là cùng. Song dáng người đĩnh bạt cộng thêm mái tóc màu trắng dài ngang vai kết hợp với khuôn mặt tuấn tiếu. Đặc biệt khí chất bất cần đời làm cho thiếu nữ có chút mê luyến.
Ngay sau đó người thiếu nữ vậy mà hừ lạnh quay ngoắt người lại. Giọng nói cực kỳ khó chịu từ miệng nàng phát ra: “Ai cần huynh lo chứ?”
“Há...” Người thiếu niên nghe thấy vậy nhún nhún vai sau đó thở ra một hơi dài: “Hà... Vậy ta đi vậy!” Nói xong người thiếu niên xoay người rời đi để thiếu nữ lẳng lặng ở lại nơi đó.
Những lời này rơi vào tai người thiếu nữ làm cho nàng giật mình. Ngay lập tức nàng quay người lại chỉ thẳng ngón tay về phía người thiếu niên nói: “Thiên Trạch, huynh đứng lại đó cho ta! Huynh có nghe ta nói không, huynh đứng lại đó cho ta!”
“Muội muội, ngươi không được vô lễ như vậy với thái tử!” Một giọng cực kỳ uyển chuyển và ôn nhu rơi vào tai người thiếu nữ.
“Tỷ tỷ...” Người thiếu nữ quay ra nhìn về phía một người thiếu nữ khác đi đến. Người thiếu nữ này có mái tóc màu đen lớn hơn nàng vài tuổi. Điểm đặc biệt người thiếu nữ này là nàng bó mái tóc theo phong cách chỉ có phụ nhân mới có. Bên ngoài nàng mặc một chiếc áo màu xanh, bên trong mặc chiếc màu trắng. Khuôn mặt có bảy phần giống thiếu nữ tóc đỏ nhưng lại có vài phần thành thục so với người thiếu nữ thì hấp dẫn hơn nhiều.
Trong tay người thiếu nữ tóc đen đang ôm một đứa trẻ trong tã lót, nàng hơi khom người hành lễ với người thiếu niên: “Thái tử, ngài tốt!” Một câu xã giao chào hỏi đối với người thiếu niên.
“Tỷ tỷ...” Giọng nói người thiếu nữ mang theo cực kỳ khó chịu đối với người thanh niên này: “Hắn đâu còn là thái tử nữ. Hiện giờ hắn đã bị phế đi thái tử vị. Đây phải Bách Việt thái tử của chúng ta nữa.”
“Muội muội, ngươi không được hồ nháo!” Người thiếu phụ ôm trong tay đứa bé đánh ánh mắt người thiếu nữ. Song người thiếu nữ lập tức hừ nhẹ một tiếng quay người rời đi. Thiếu phụ bất đắc dĩ hơi lắc lắc đầu, nàng quay ra nhìn về phía người thiếu niên nói:”Thái tử Thiên Trạch, xá muội để thái tử chê cười rồi.”
“Không, không sao!” Thiên Trạch đưa tay lên xua xua, hắn cười quay ra nhìn về phía người thiếu nữ một chút: “Dù sao ta cũng đã quen thuộc với tiểu hồ ly hay hồ nháo rồi. Hiện giờ, muội ấy có tâm trạng không tốt. Ta đâu có chấp nhặt chuyện nhỏ này!”
“Đa tạ!” Người thiếu phụ khom người một chút coi như hành lễ: “Ta thay muội muội cảm ơn thái tử!”
“Tỷ tỷ, muội đã nói với tỷ, hắn đã sớm không phải Bách Việt thái tử rồi!” Người thiếu nữ hơi ươn ướt đôi mắt. Nàng như muốn khóc nói ra: “Hắn muốn lập một nữ hài sáu tuổi làm phi. Phụ vương hắn đã đem hắn phế đi thái tử vị. Ngươi còn lý đến hắn làm gì?”
“Muội muội...” Người thiếu phụ lại lên tiếng nhắc nhở. Người thiếu nữ nghe được lời này quay ngoắt đầu đi, đôi mắt nàng đã ướt át và xuất hiện những dòng lệ rơi. Nhất thời không khí trở nên trầm trọng và lặng lề hơn.
“Hồ tỷ tỷ, Hồ muội muội...” Thiên Trạch là người đầu tiên lên tiếng đánh vỡ không khí nặng nề này. Hắn hơi đưa tay nhẹ giọng nói: “Thật ra Thiên Trạch lần này đến đây là ghé thăm hai người. Hiện giờ, ta nhận nhiệm vụ đi sứ Hàn quốc nên muốn ghé thăm hai vị. Nếu như lần này đi sứ thành công, ta sẽ khôi phục chức vị thái tử Bách Việt. Thời gian có chút cấp bách, ta chỉ có thể ghé qua đây một lúc rồi lập tức rời đi!”
“A, là như vậy sao?” Người thiếu phụ lập tức lên tiếng nói: “Vậy chúc thái tử thượng lộ binh an!”
“Đa tạ Hồ tỷ!” Thiên Trạch lập tức chắp tay đối với người thiếu phụ một cái. Hắn hơi xoay người rời đi sau đó thoáng nhìn một cái người thiếu nữ. Đôi mắt mang theo ái ngại và xin lỗi nhưng hắn vẫn là từ từ rời đi.
Khi mà Thiên Trạch đi vài bước thì một giọng thiếu nữ vang lên ở phía sau: “Thiên Trạch ca ca, huynh nhất định phải an toàn trở về! Muội ở nơi này chờ huynh...” Nghe được những lời này thì Thiên Trạch hơi mỉm cười, hắn không có xoay người lại. Tuy nhiên thiếu nữ lại thấy được Thiên Trạch đưa ra hai ngón tay sau đó kẹp lại. Dáng vẻ này Thiên Trạch thường làm như vậy vì cho rằng như vậy rất soái.
Người thiếu nữ lẳng lặng nhìn về phía Thiên Trạch rời đi cho đến khi hắn khuất bóng. Đến lúc này nàng không nhịn được chạy vội ra bên ngoài. Thân hình lấp sau cánh cửa thấy được người thiếu niên đã nhảy lên một chiếc xe ngựa. Nàng hướng nhìn cho đến khi chiếc xe ngựa rời đi. Trước khi đi nàng lại thấy được bàn tay hắn đưa ra và ngón cái chỉ thẳng bầu trời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.