Chương 540: Hồn hoàn thứ nhất
DanteSparda
07/09/2019
“Anh có gì muốn nói thì nói ngay đi!” Cô nhóc Thiên Thủ Cương Thủ trực tiếp dùng mu bàn tay chống éo, dáng vẻ có chút khó chịu khi phải chờ đời: “Đoạn, anh cứ bà bà mẹ mẹ, có phải đàn ông không vậy?”
“Thiên Thủ Cương Thủ!” Ngồi ở bên cạnh Diễm Linh Cơ, cô bé ba tuổi Chiếu Mỹ Minh trực tiếp quay sang nhìn về phía nàng. Ngón tay khẽ miết khoé miệng nhỏ xinh, giọng nói mang theo phản đối: “Đối với người đàn ông đẹp trai của chúng ta, cô cần phải cho anh ấy thời gian. Mặc dù bây giờ anh ấy có là một đứa trẻ đi nữa!”
Một cơn gió thổi qua, gió động nhẹ nhàng lay động tán cây. Những lời đầy thâm ý từ miệng Chiếu Mỹ Minh phát ra. Mặt Vũ Vô Cực theo đó càng ngày càng đen, hắn chỉ có thể hít một hơi khí lạnh thật sâu cho mình rở nên bình tĩnh hơn. Hai tay đặt lên bàn đan xen vào vơi nhau, giọng nói cũng nắm giữ bình tĩnh hơn: “Đó là về hồn hoàn của các nàng. Mỗi cấp bậc khác nhau thì hồn hoàn hấp thu cũng có niên hạn khác nhau. Hẳn ở trong học viện, Đại Sư cũng đã nói với mọi người rồi.”
“Là 432 năm!” Đông Quân Diễm Phi dùng khuôn mặt kiên định nói ra ý kiến của mình: “Nhưng em đã học được rất nhiều ở Đại Sư. Lý luận đại sư cũng chưa hẳn đã đúng. Hấp thụ năm hồn hoàn còn dựa vào đó là loại hồn thú nào, thân thể hồn sư cũng như tinh thần lực của hồn sư. Với thân thể chúng ta hoàn toàn hấp thu hơn 500 năm là không có vấn đề gì.”
“Diễm Phi, em nói đúng là như vậy!” Vũ Vô Cực gật đầu nói: “Khi hồn thú chết sẽ sinh ra hồn hoàn. Bất quá hồn hoàn sẽ mang chút mặt trái cảm xúc của linh hồn hồn thú dư lại trong hồn hoàn. Chính vì vậy mà năm hạn mới là như vậy. Đồng thời năng lượng có trong hồn hoàn cũng là yêu tố quyết định năm hồn hoàn mà hồn sư hấp thu. Hồn sư cấp thấp cơ bản không có cách nào hấp thu quá nhiều năng lượng.”
“Chồng yêu...” Nguyệt Thần ở cách đó không xa nhìn về phía Vũ Vô Cực, đôi mắt loé lên ánh sáng thú vị, khoé miệng nàng khẽ cười: “Vậy chẳng phải song sinh võ hồn và tam sinh võ hồn chẳng phái có lợi hơn hay sao? Chỉ cần hấp thu đầy một võ hồn như vậy võ hồn thứ hai sẽ không có giới hạn năm rồi sao?”
“Thật là như vậy sao, Phi Yên!?” Hồng Liên lập tức trợn to mắt nhìn về phía Nguyệt Thần. Một nụ cười thần bí xuất hiện trên khuôn mặt Nguyệt Thần. Nụ cười này làm Hồng Liên quay ngoắt ra nhìn về phía Vũ Vô Cực nói: “Vô Vọng, ngươi nói xem? Như vậy ta có một võ hồn chẳng phải rất thiệt thòi hay sao?”
“Hồng Liên...” Lộng Ngọc khẽ ôn nhu văn nhã mở miệng giải vây: “Chồng yêu... anh ấy không phải người như vậy? Ta tin tưởng anh ấy lúc trước chọn võ hồn cho chúng ta đã nhìn ra được vấn đề này.”
Cằm Tuyết Nữ hơi nghiêm, đôi môi mềm mại khẽ mím, ánh mắt cũng trực tiếp dừng lại trên người Vũ Vô Cực: “Vậy nghe chồng yêu nói xem sao?”
“Đúng là như vậy!” Vũ Vô Cực gật đầu đáp lại: “Sao ta không nhìn ra được việc này ngay từ đầu chứ? Ta cũng đã thành công chế tạo ra được hồn hoàn trăm vạn năm. Đó là hồn hoàn cực hạn mà ta có thể chế tạo ra cho các nàng. Ta sẽ đem hồn hoàn phong ấn lại khiến cho nó chỉ còn hơn bốn trăm năm. Sau khi các nàng hấp thu hồn hoàn thì nó theo các nàng trưởng thành mà dẫn dần giải phóng ra năm hạn của nó.”
Từ trong không gian trữ vật, Vũ Vô Cực lấy ra một viên năng lượng trong suốt lấp lánh loé ra ánh sáng xinh đẹp. Diễm Linh Cơ tò mò hỏi: “Chồng yêu... đó là thứ gì vậy?”
“Thứ này...” Ngón tay chỏ ngoắc lại đặt miệng mình, Minh Châu tò mò lên tiếng nói: “Ta cảm nhận nó không giống như một viên ngọc. Nó có thứ gì đó giống như hồn hoàn vậy. Chồng yêu, anh lấy ra viên ngọc đó, nó rốt cuộc là thứ gì?”
“Năng lượng kết tinh tinh khiết của hồn hoàn biến thành!” Vũ Vô Cực đưa tay lên nhẹ nhàng quơ mua viên ngọc nho nhỏ rồi nói: “Đừng nhìn một viên ngọc nhỏ như vậy nhưng năng lượng của nó bằng mười vạn năm hồn hoàn đây. Chúng được tróc cách từ các loại hồn hoàn sau đó thông qua tinh lọc mà tạo ra thứ này. Chúng ta cần làm bây giờ là phụ gia hồn hoàn cho các nàng.”
“Hồn hoàn bình thường dưới mười vạn năm sẽ có một hồn kỹ. Mười vạn năm sẽ có hai hồn kỹ và một trăm vạn năm sẽ có thể có ba kỹ năng. Bất quá ta đề nghĩ hồn kỹ một trăm vạn năm, các nàng tốt nhất lựa chọn một kỹ năng mà thôi.”
“Đại nhân Vô Cực...” Đại Tư Mệnh tò mò lên tiếng hỏi: “Nếu như chúng ta đều có thể phụ gia hồn kỹ một trăm vạn năm như vậy sẽ có được ba hồn kỹ. Ba hồn kỹ chẳng phải tốt hơn so với một hồn kỹ sao?”
“Ta nghĩ...” Hồ Mị Nhi uyển chuyển đưa ngón tay lên di chuyển nhẹ nhàng nói: “Chồng yêu, anh ấy nhất định có lý do của mình. Mọi người không ngại nghe chồng yêu nói một chút!”
“Có được tất có mất!” Nãy giờ im lặng, Hiểu Mộng lại mở miệng. Giọng nói hết sức bình thản và tự nhiên, đôi mắt khẽ liếc nhìn về phía mọi người rồi nói tiếp: “Một hồn kỹ tưởng rằng không bằng ba hồn kỹ nhưng một hồn kỹ chiếm cả hồn hoàn một trăm vạn năm. Như vậy có phải hồn kỹ này mạnh bằng cả ba hồn kỹ hợp lại?”
“Đúng là như vậy!” Vũ Vô Cực không ngần ngại theo đó gật đầu một cái: “Bất kể hồn hoàn mười vạn năm còn là một trăm vạn năm. Nếu nó có một hồn kỹ thường thường đều vô cùng mạnh. Đây chính là đặc tính của võ hồn. Ngay cả hồn cốt cũng không ngoại lệ. Bây giờ, các nàng đó chính là chế tạo hồn hoàn thích hợp với mình.”
Lần này Vũ Vô Cực cũng theo đó đưa ra một cái hình đĩa giống như một cái khay tròn bằng vàng. Ở trên đó chằng chịt những đạo văn phức tạp. Vũ Vô Cực cười nói: “Thứ này là dùng để chế tạo hồn hoàn cho mọi người. Mọi người sẽ đem hồn lực của mình vào thứ này để tạo ra hồn hoàn nhân tạo. Ta sẽ dùng đạo văn của mình phụ trợ đem pháp tắc rót vào trong hồn hoàn đó. Tất nhiên...” Ánh mắt hắn quét qua mọi người rồi cười nói: “Loại hồn hoàn cùng với hướng hồn hoàn, mọi người cũng cứ nói ra. Ta sẽ tận lực làm phù hợp theo yêu thích của mọi người.”
“Em rể!” Tiểu Linh ở phía xa hơi ôm tay ở ngực, vẻ mặt mang chút khó tin nói: “Giống như em nói, chúng ta có thể lựa chọn loại hồn kỹ nào đó để phụ gia lên hồn hoàn.”
“Đúng là thế!” Vũ Vô Cực gật đầu nói: “Bất quá, mọi người không thể đề ra những yêu cầu vô lý quá đáng không có cách nào tồn tại được!” Vừa nói Vũ Vô Cực liếc mắt nhìn về phía Hồng Liên rồi nói: “Giống như ở đẳng cấp hồn sư có loại hồn kỹ nào có thể một chiêu chém chết Phong Hào Đấu La hay không? Cơ bản là không có loại hồn kỹ như thế tồn tại.”
“Vũ hồn của em là cửu vĩ mị hồ!” Đầu Hồ Mị Nhi hơi cúi xuống lâm vào suy tư, cô bé liếc mắt với Vũ Vô Cực: “Nó thuộc loại thú võ hồn. Đại Sư từng nói võ hồn này có thể khống chế, có thể cường công. Thật ra, em cũng không biết mình phải phụ gia loại hồn hoàn nào cả.”
“Thật ra thì ta có một loại hồn hoàn thích hợp phần lớn người ở đây!” Vũ Vô Cực bình tĩnh gật đầu: “Một trăm vạn năm hồn hoàn với hồn kỹ bị động cực hạn khống chế.”
“Cực hạn khống chế!?” Mọi người nhìn về phía Vũ Vô Cực với vẻ mặt tò mò. Riêng phân Chiếu Mỹ Minh và Thiên Thủ Cương Thủ như đang lâm vào suy tư nào đó.
Vũ Vô Cực gật đầu nói: “Khác với hồn kỹ chủ động nhất định phải sử dụng hồn kỹ mới có thể phát huy tác dụng thì loại hồn kỹ này trực tiếp luôn luôn sử dụng. Hồn sư không có cách nào đi chủ động sử dụng nó cả.”
“Hừ...” Hồng Liên ôm ngực vẻ mặt ngạo nghễ nói: “Như vậy chẳng phải không có tác dụng gì sao?”
“Ha... nếu thực sự như vậy thì ta đã chẳng đem loại hồn kỹ này nhắc đến với mọi người làm gì!” Nụ cười nhàn nhạt trên mặt Vũ Vô Cực phát ra. Hai tay hắn ôm ngực, đôi chân trực tiếp gác lên trên bàn. Bộ dạng cực kỳ bất lịch sự. Một tay hơi đưa ra, Vũ Vô Cực cười nhạt nói: “Loại hồn kỹ này sẽ làm cho hồn sư hoàn toàn khống chế thân thể, hồn lực cũng như võ hồn của mình. Nơi đúng hơn tất cả các pháp thuật trước đây cần phải dùng tay kết ấn đều không cần phải kết ấn. Năm hạn của nó giải phóng càng nhiều, khả năng khống chế càng mạnh. Vết thương trên người cơ bản có thể dễ dàng liền lại. Tuỳ ý sửa đổi thân hình. Trên một mức độ nào đó khi nó đã đạt đến cấp bậc một trăm vạn năm, khả năng khống chế này có thể thay đổi được cả vật chất di truyền.”
Mọi người đều trợn tròn mắt nhìn về phía Vũ Vô Cực. Thiên Thủ Cương Thủ đột nhiên ngẩng đầu nói với giọng non nớt: “Như anh nói vậy chẳng phải gần như bất tử. Ngay cả thân thể cũng vì thế mà không già cả. Tuy ý thay đổi số tuổi của mình?”
Hai vai Vũ Vô Cực nhún nhún, hắn cười nhạt nói: “Đó là quyền quyết định của mọi người thôi!” Bàn tay Vũ Vô Cực vỗ mạnh lên bàn sau đó cười hỏi: “Vậy lựa chọn của mọi người đây?”
“Thiên Thủ Cương Thủ!” Ngồi ở bên cạnh Diễm Linh Cơ, cô bé ba tuổi Chiếu Mỹ Minh trực tiếp quay sang nhìn về phía nàng. Ngón tay khẽ miết khoé miệng nhỏ xinh, giọng nói mang theo phản đối: “Đối với người đàn ông đẹp trai của chúng ta, cô cần phải cho anh ấy thời gian. Mặc dù bây giờ anh ấy có là một đứa trẻ đi nữa!”
Một cơn gió thổi qua, gió động nhẹ nhàng lay động tán cây. Những lời đầy thâm ý từ miệng Chiếu Mỹ Minh phát ra. Mặt Vũ Vô Cực theo đó càng ngày càng đen, hắn chỉ có thể hít một hơi khí lạnh thật sâu cho mình rở nên bình tĩnh hơn. Hai tay đặt lên bàn đan xen vào vơi nhau, giọng nói cũng nắm giữ bình tĩnh hơn: “Đó là về hồn hoàn của các nàng. Mỗi cấp bậc khác nhau thì hồn hoàn hấp thu cũng có niên hạn khác nhau. Hẳn ở trong học viện, Đại Sư cũng đã nói với mọi người rồi.”
“Là 432 năm!” Đông Quân Diễm Phi dùng khuôn mặt kiên định nói ra ý kiến của mình: “Nhưng em đã học được rất nhiều ở Đại Sư. Lý luận đại sư cũng chưa hẳn đã đúng. Hấp thụ năm hồn hoàn còn dựa vào đó là loại hồn thú nào, thân thể hồn sư cũng như tinh thần lực của hồn sư. Với thân thể chúng ta hoàn toàn hấp thu hơn 500 năm là không có vấn đề gì.”
“Diễm Phi, em nói đúng là như vậy!” Vũ Vô Cực gật đầu nói: “Khi hồn thú chết sẽ sinh ra hồn hoàn. Bất quá hồn hoàn sẽ mang chút mặt trái cảm xúc của linh hồn hồn thú dư lại trong hồn hoàn. Chính vì vậy mà năm hạn mới là như vậy. Đồng thời năng lượng có trong hồn hoàn cũng là yêu tố quyết định năm hồn hoàn mà hồn sư hấp thu. Hồn sư cấp thấp cơ bản không có cách nào hấp thu quá nhiều năng lượng.”
“Chồng yêu...” Nguyệt Thần ở cách đó không xa nhìn về phía Vũ Vô Cực, đôi mắt loé lên ánh sáng thú vị, khoé miệng nàng khẽ cười: “Vậy chẳng phải song sinh võ hồn và tam sinh võ hồn chẳng phái có lợi hơn hay sao? Chỉ cần hấp thu đầy một võ hồn như vậy võ hồn thứ hai sẽ không có giới hạn năm rồi sao?”
“Thật là như vậy sao, Phi Yên!?” Hồng Liên lập tức trợn to mắt nhìn về phía Nguyệt Thần. Một nụ cười thần bí xuất hiện trên khuôn mặt Nguyệt Thần. Nụ cười này làm Hồng Liên quay ngoắt ra nhìn về phía Vũ Vô Cực nói: “Vô Vọng, ngươi nói xem? Như vậy ta có một võ hồn chẳng phải rất thiệt thòi hay sao?”
“Hồng Liên...” Lộng Ngọc khẽ ôn nhu văn nhã mở miệng giải vây: “Chồng yêu... anh ấy không phải người như vậy? Ta tin tưởng anh ấy lúc trước chọn võ hồn cho chúng ta đã nhìn ra được vấn đề này.”
Cằm Tuyết Nữ hơi nghiêm, đôi môi mềm mại khẽ mím, ánh mắt cũng trực tiếp dừng lại trên người Vũ Vô Cực: “Vậy nghe chồng yêu nói xem sao?”
“Đúng là như vậy!” Vũ Vô Cực gật đầu đáp lại: “Sao ta không nhìn ra được việc này ngay từ đầu chứ? Ta cũng đã thành công chế tạo ra được hồn hoàn trăm vạn năm. Đó là hồn hoàn cực hạn mà ta có thể chế tạo ra cho các nàng. Ta sẽ đem hồn hoàn phong ấn lại khiến cho nó chỉ còn hơn bốn trăm năm. Sau khi các nàng hấp thu hồn hoàn thì nó theo các nàng trưởng thành mà dẫn dần giải phóng ra năm hạn của nó.”
Từ trong không gian trữ vật, Vũ Vô Cực lấy ra một viên năng lượng trong suốt lấp lánh loé ra ánh sáng xinh đẹp. Diễm Linh Cơ tò mò hỏi: “Chồng yêu... đó là thứ gì vậy?”
“Thứ này...” Ngón tay chỏ ngoắc lại đặt miệng mình, Minh Châu tò mò lên tiếng nói: “Ta cảm nhận nó không giống như một viên ngọc. Nó có thứ gì đó giống như hồn hoàn vậy. Chồng yêu, anh lấy ra viên ngọc đó, nó rốt cuộc là thứ gì?”
“Năng lượng kết tinh tinh khiết của hồn hoàn biến thành!” Vũ Vô Cực đưa tay lên nhẹ nhàng quơ mua viên ngọc nho nhỏ rồi nói: “Đừng nhìn một viên ngọc nhỏ như vậy nhưng năng lượng của nó bằng mười vạn năm hồn hoàn đây. Chúng được tróc cách từ các loại hồn hoàn sau đó thông qua tinh lọc mà tạo ra thứ này. Chúng ta cần làm bây giờ là phụ gia hồn hoàn cho các nàng.”
“Hồn hoàn bình thường dưới mười vạn năm sẽ có một hồn kỹ. Mười vạn năm sẽ có hai hồn kỹ và một trăm vạn năm sẽ có thể có ba kỹ năng. Bất quá ta đề nghĩ hồn kỹ một trăm vạn năm, các nàng tốt nhất lựa chọn một kỹ năng mà thôi.”
“Đại nhân Vô Cực...” Đại Tư Mệnh tò mò lên tiếng hỏi: “Nếu như chúng ta đều có thể phụ gia hồn kỹ một trăm vạn năm như vậy sẽ có được ba hồn kỹ. Ba hồn kỹ chẳng phải tốt hơn so với một hồn kỹ sao?”
“Ta nghĩ...” Hồ Mị Nhi uyển chuyển đưa ngón tay lên di chuyển nhẹ nhàng nói: “Chồng yêu, anh ấy nhất định có lý do của mình. Mọi người không ngại nghe chồng yêu nói một chút!”
“Có được tất có mất!” Nãy giờ im lặng, Hiểu Mộng lại mở miệng. Giọng nói hết sức bình thản và tự nhiên, đôi mắt khẽ liếc nhìn về phía mọi người rồi nói tiếp: “Một hồn kỹ tưởng rằng không bằng ba hồn kỹ nhưng một hồn kỹ chiếm cả hồn hoàn một trăm vạn năm. Như vậy có phải hồn kỹ này mạnh bằng cả ba hồn kỹ hợp lại?”
“Đúng là như vậy!” Vũ Vô Cực không ngần ngại theo đó gật đầu một cái: “Bất kể hồn hoàn mười vạn năm còn là một trăm vạn năm. Nếu nó có một hồn kỹ thường thường đều vô cùng mạnh. Đây chính là đặc tính của võ hồn. Ngay cả hồn cốt cũng không ngoại lệ. Bây giờ, các nàng đó chính là chế tạo hồn hoàn thích hợp với mình.”
Lần này Vũ Vô Cực cũng theo đó đưa ra một cái hình đĩa giống như một cái khay tròn bằng vàng. Ở trên đó chằng chịt những đạo văn phức tạp. Vũ Vô Cực cười nói: “Thứ này là dùng để chế tạo hồn hoàn cho mọi người. Mọi người sẽ đem hồn lực của mình vào thứ này để tạo ra hồn hoàn nhân tạo. Ta sẽ dùng đạo văn của mình phụ trợ đem pháp tắc rót vào trong hồn hoàn đó. Tất nhiên...” Ánh mắt hắn quét qua mọi người rồi cười nói: “Loại hồn hoàn cùng với hướng hồn hoàn, mọi người cũng cứ nói ra. Ta sẽ tận lực làm phù hợp theo yêu thích của mọi người.”
“Em rể!” Tiểu Linh ở phía xa hơi ôm tay ở ngực, vẻ mặt mang chút khó tin nói: “Giống như em nói, chúng ta có thể lựa chọn loại hồn kỹ nào đó để phụ gia lên hồn hoàn.”
“Đúng là thế!” Vũ Vô Cực gật đầu nói: “Bất quá, mọi người không thể đề ra những yêu cầu vô lý quá đáng không có cách nào tồn tại được!” Vừa nói Vũ Vô Cực liếc mắt nhìn về phía Hồng Liên rồi nói: “Giống như ở đẳng cấp hồn sư có loại hồn kỹ nào có thể một chiêu chém chết Phong Hào Đấu La hay không? Cơ bản là không có loại hồn kỹ như thế tồn tại.”
“Vũ hồn của em là cửu vĩ mị hồ!” Đầu Hồ Mị Nhi hơi cúi xuống lâm vào suy tư, cô bé liếc mắt với Vũ Vô Cực: “Nó thuộc loại thú võ hồn. Đại Sư từng nói võ hồn này có thể khống chế, có thể cường công. Thật ra, em cũng không biết mình phải phụ gia loại hồn hoàn nào cả.”
“Thật ra thì ta có một loại hồn hoàn thích hợp phần lớn người ở đây!” Vũ Vô Cực bình tĩnh gật đầu: “Một trăm vạn năm hồn hoàn với hồn kỹ bị động cực hạn khống chế.”
“Cực hạn khống chế!?” Mọi người nhìn về phía Vũ Vô Cực với vẻ mặt tò mò. Riêng phân Chiếu Mỹ Minh và Thiên Thủ Cương Thủ như đang lâm vào suy tư nào đó.
Vũ Vô Cực gật đầu nói: “Khác với hồn kỹ chủ động nhất định phải sử dụng hồn kỹ mới có thể phát huy tác dụng thì loại hồn kỹ này trực tiếp luôn luôn sử dụng. Hồn sư không có cách nào đi chủ động sử dụng nó cả.”
“Hừ...” Hồng Liên ôm ngực vẻ mặt ngạo nghễ nói: “Như vậy chẳng phải không có tác dụng gì sao?”
“Ha... nếu thực sự như vậy thì ta đã chẳng đem loại hồn kỹ này nhắc đến với mọi người làm gì!” Nụ cười nhàn nhạt trên mặt Vũ Vô Cực phát ra. Hai tay hắn ôm ngực, đôi chân trực tiếp gác lên trên bàn. Bộ dạng cực kỳ bất lịch sự. Một tay hơi đưa ra, Vũ Vô Cực cười nhạt nói: “Loại hồn kỹ này sẽ làm cho hồn sư hoàn toàn khống chế thân thể, hồn lực cũng như võ hồn của mình. Nơi đúng hơn tất cả các pháp thuật trước đây cần phải dùng tay kết ấn đều không cần phải kết ấn. Năm hạn của nó giải phóng càng nhiều, khả năng khống chế càng mạnh. Vết thương trên người cơ bản có thể dễ dàng liền lại. Tuỳ ý sửa đổi thân hình. Trên một mức độ nào đó khi nó đã đạt đến cấp bậc một trăm vạn năm, khả năng khống chế này có thể thay đổi được cả vật chất di truyền.”
Mọi người đều trợn tròn mắt nhìn về phía Vũ Vô Cực. Thiên Thủ Cương Thủ đột nhiên ngẩng đầu nói với giọng non nớt: “Như anh nói vậy chẳng phải gần như bất tử. Ngay cả thân thể cũng vì thế mà không già cả. Tuy ý thay đổi số tuổi của mình?”
Hai vai Vũ Vô Cực nhún nhún, hắn cười nhạt nói: “Đó là quyền quyết định của mọi người thôi!” Bàn tay Vũ Vô Cực vỗ mạnh lên bàn sau đó cười hỏi: “Vậy lựa chọn của mọi người đây?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.