Chương 99: Lời nói điên cuồng
DanteSparda
29/01/2019
“Hokage đệ tứ Namikaze Minato sao? Hahaha..” Một nụ cười tràn đầy châm biếm trên khuôn mặt Naruto phát ra. Thân thể Naruto di chuyển vài bước, bàn tay hắn chìa ra hướng về phía Jiraiya giống như đưa ra một lời mời: “Ta thực sự chán ghét khuôn mặt này. Chán ghét vì hắn quá giống với Hokage đệ tứ. Một kẻ chỉ biết suy nghĩ đến làng Lá nhưng chưa bao giờ từng hỏi cảm xúc của người thân hắn sẽ có cảm giác gì. Ngươi... ngươi...” Naruto chỉ về phía vài tên ninja sau đó cười nhạo tiếp tục nói: “Nếu như các ngươi là Hokage đệ tứ giữa sự lựa chọn hy sinh con cái của mình đổi lấy làng Lá an bình. Các ngươi sẽ nguyện ý sao? Sẽ có bao nhiêu người trong các ngươi đồng ý đây?”
Lời nói đến như thế này thì những vì ninja ở đây đều hầu như hiểu thân phận kẻ xâm nhập trái phép này là ai. Jiraiya cũng không phải kẻ ngốc, hắn lập tức nhận ra thiếu niên này. Hơn hai năm, quả thực người thiếu niên này thay đổi khá nhiều. Ngay cả Hatake Kakashi, thầy Naruto cũng khó mà nhận ra cậu huống chi Jiraiya chỉ mới gặp qua có một lần. Jiraiya theo đó cũng đột nhiên hô lên: “Naruto!”
“Naruto, thực là em sao?” Hatake Kakashi theo đó đột nhiên mở miệng nói chuyện. Ánh mắt hắn mang theo cảm xúc phức tạp. Trong lòng hắn có mang theo hoang mang, nghi ngờ, phẫn nộ, tức giận và khó hiểu cùng với cảm giác bi thương. Hắn không ức chế được cảm xúc theo đó hỏi lại: “Tại sao em phải rời đi làng Lá? Quay về làng Lá không tốt sao?”
“Hahaha...” Naruto đột nhiên cười giống như kẻ điên. Theo sau ánh mắt hắn trở nên sắc bén nhìn về phía Hatake Kakashi: “Thầy Kakashi, ngươi nói chuyện không buồn cười sao? Trở về làng Lá làm gì đây? Trở về để đối mặt với những ánh mắt chán ghét của dân làng. Ta không còn là một đứa trẻ ăn cơm thiu cơm thối và nhận gạch đá nơi trút giận của họ nữa. Hay ở làng Lá này nhận cái gọi là Hoả chí làng Lá? Lúc nào, ông cũng nhồi nhét vào trong đầu ta cái gọi là hoả chí nhưng ông đã từng bao giờ đặt ông vào vị trí của ta sao, thầy Hatake Kakashi? Ta nhớ đến ông hình như chưa từng dạy cho ta bất cứ loại nhẫn thuật thì phải ngoài tuyên truyền cái gọi là hoả chí chó mà kia.”
“Naruto, em...” Hatạke Kakashi hoàn toàn cứng lưỡi không nói được bất cứ lời nào.
“Thằng nhóc con vẫn là nhóc con...” Đột nhiên âm thanh vang lên làm cho Naruto để ý. Hắn lập tức quay ra thì thấy được người mở miệng nói chuyện chính là một trong hai vị cố vấn Utatane Koharu. Hai tay bà đút vào trong ông tay áo, đôi môi dày hé mấp máy: “Làng Lá đã nuôi lớn ngươi cho ngươi tất cả. Ngươi không muốn báo đáp lại phản bội làng Lá, ngươi thực sự không xứng đáng người làng Lá. Ngôi làng này đã cho ngươi ăn, ngươi mặc và nuôi ngươi sống đến mức này, đây là cách ngươi báo đáp làng hay sao?”
“Hai vị cố vấn... các ngươi...” Jiraiya chỉ nói đến đây cũng không biết nói gì cho phải. Hắn thực sự cảm giác được chuyện khó mà nói rõ.
“Hahaha...” Naruto lập tức cười lớn. Theo sau đó ánh mắt trở nên âm trầm nhìn về phía hai vị cố vấn lập tức làm cho hai người hơi run lên thân thể lui về phía sau nửa bước.
“Naruto...” Jiraiya cùng vài vị ninja lập tức chắn trước hai vị cố vấn. Theo sau đó Jiraiya lên tiếng nhắc nhở và đứng chắn trước hai người đưa ra ý vị cảnh cáo với Naruto.
“Yên tâm, ta còn không đến mức thẹn quá thành giận ra tay với hai lão bất tử?” Naruto cười nhạo một tiếng. Bàn tay đưa lên ôm ngực của mình. Ánh mắt nhìn về phía hai vị cố vấn rồi nói: “Các ngươi chỉ biết đặt vị trí của mình rồi suy ngẫm. Sao các ngươi không đặt ở vị trí jinchuriki cửu vĩ suy nghĩ thử xem. Hay nếu con ngươi hoặc người thân nhất các ngươi trở thành jinchuriki, các ngươi sẽ có cảm giác gì. Nếu như người thân nhất các ngươi gặp tình cảnh như ta cơm không đủ nó áo không đủ mặc. Ngay cả ốm sốt đối mặt chỉ là bức tường lạnh như băng. Phải ăn cơm canh thừa có khi là đồ thiu thối là may mắn vì hắn còn có cơm ăn ít ra không phải không có gì ăn hay phải ăn cơm có độc. Làm một nơi chút giận cho cả làng Lá, tất cả con cái họ tụ tập thành đoàn đánh một đứa bé sau đó sẽ được người lớn khen ngợi và mua qua. Ha...” Nụ cười trên mặt Naruto lại mang theo giễu cợt: “Vậy các ngươi chỉ có thể như bức tượng đá đó...” Naruto chỉ thẳng về phía bức tường Hokage đệ tứ rồi nói tiếp: “nhìn người thân mình bị đối xử như vậy sẽ có cảm xúc gì?”
“Thằng nhóc vẫn là thằng nhóc...” Mitokado Homura lập tức theo thói quen nâng lên mắt kính. Giọng nói mang theo chất vấn đối với Naruto: “Ngươi dùng đồ làng Lá ăn cơm làng Lá. Nếu như không có làng Lá...” Hắn vừa nói đến đây thì đã bị Naruto phất tay đánh ngắt.
“Hahaha... lại cái lý do đạo đức dởm làng Lá đã nuôi sống ngươi, ngươi cần phải phục vụ làng Lá bằng mói cách...” Naruto cười lớn nhạo báng hại vị cố vấn: “Nếu như vậy trên thế giới này đã không sinh ra nhiều phản nhẫn như thế?”
“Thằng nhóc... ngươi...” Vị cố vấn Homura bị cắt đứt thập phần tức giận.
“Ngay một con chó cũng hiểu tri ân báo đáp. Nguyên nhân vì con chó được chủ nó đối xử tử tế với. Nếu như chủ chỉ đưa cho nó thức ăn để nuôi sống nó, ngày ngày hành hệ đánh đập nó lấy làm liềm vui. Các ngươi cho rằng con chó nào chịu báo đáp ơn chủ?” Đôi mắt Naruto theo đó rét lạnh: “Hay các ngươi cho rằng ta là không bằng một con chó. Ngu đến mức chỉ biết chấp nhận làm vật để dân làng Lá coi như vật chút giận, ăn cơm thiu cánh thối lớn lên sau đó dùng toàn lực báo đáp làng Lá và tiếp cái gọi là hoả chí. Ai trong các ngươi nguyện làm không bằng con chó? Hả?”
Hai hàm răng Naruto theo đó nghiến kèn kẹt, bàn tay nắm chặt lại sau đó lớn tiếng nói: “Ta chỉ muốn làm một cô nhi bình thường mà không được sao? Con trai Hokage đệ từ gì đó, ta không với cao nổi được chứ? Nếu đã dấu diếm thân phận con trai Hokage đệ tứ rồi tại sao lại để lộ tin tức ta là jinchuriki cửu vĩ? Như vậy càng nguy hiểm hơn sao? Đã lộ thân phận jinchuriki rồi tại sao lại dấu diếm thân phận con trai Hokage đệ tứ để nó bị người dân coi như một con súc sinh tuỳ thời có thể chút giận. Các ngươi chẳng lẽ không có não sao? Chẳng lẽ không hiểu jinchuriki sống trong hoàn cảnh như vậy sẽ có tình trạng như thế nào sao?”
“Thằng nhóc... ngươi...” Utatane Koharu hơi nhăn mày lên tiếng. Bà nhìn về phía xung quanh thấy một đám ninja hơi ngẩn người. Một số người bộc lộ ra kinh ngạc, một số người dường như biết chuyện thì cúi đầu thấp xuống không dám nói chuyện.
Gióng nói Naruto vang vọng làm cho đám người ở dưới đều hốt hoảng. Vẻ mặt họ dại ra đều không nghĩ ra được Uzumaki Naruto lại chính là con trai Hokage đệ tứ. Đến bây giờ họ mới biết được từ trước đến nay đối xử thậm tệ với Naruto chính là đối xử tệ bạc với con trai của anh hùng. Một cảm giác áy náy ở trong lòng họ xuất hiện.
“Cái gì?” Người thiếu niên có cái răng nanh đi cùng với con chó trắng lớn đột nhiên hô lên: “Naruto là con trai Hokage đệ tứ?”
“Naruto...” Một thiếu nữ có mái tóc đen dài và đôi mắt với con ngươi màu trắng nắm tay ở ngực nói với giọng cực kỳ lo lắng.
“Xem ra.. làng gặp rắc rối to đây?” Người thiếu niên có mái tóc vuốt ngược buộc thành chỏm đuôi gà đột nhiên mở miệng nói chuyện: “Không nghĩ tới thân phận Naruto lại đặc biệt như vậy? Thật là phiền phức đây!”
“Naruto... ài...” Jiraiya cảm giác cả người già nua thêm mấy tuổi. Hắn chỉ có thể phát ra từng tiếng thở dài. Trong lòng hắn mang theo sự áy náy khi nhìn về phía Naruto. Đến cuối cùng hắn vẫn tiếp tục nói chuyện: “Chỉ trách mấy năm nay ta không để ý đến mới dẫn đến mọi việc thành ra như thế này. Naruto, người dân làng Lá là vô tội. Họ không biết nên mới đối xử với em như vậy! Chỉ cần họ biết người dân làng Lá biết họ nhất định sẽ...”
Naruto đột nhiên phá lên cười đánh cắt đứt lời Jiraiya nói: “Haha... thật buồn cười... Đây cái gọi là hoả chí?” Đôi mắt Naruto theo đó giễu cợt nhìn về phía Jiraiya: “Một thằng nhóc không biết cha là ai thì dấu diếm? Khi thằng nhóc tuyên bố với cả mọi người thì đưa ra không biết để tránh thoát tội lỗi. Thực sự làm cho ta cảm giác buồn cười. Đây chính là cái gọi là hoả chí sao? Thật sự làm cho người khác cười mà không được!”
“Thằng nhóc con...” Mitokado vẫn theo cái thói quen nâng lên mắt kính của mình. Tuy nhiên ánh mắt hắn đã mang theo âm trầm và sắc bén khi quan sát Naruto: “Nhóc con vẫn là nhóc con, đứa trẻ thì vẫn là một đứa trẻ? Ngươi làm sao có thể hiểu được hoả chí cơ chứ?”
“Naruto...” Vẻ mặt Hatake Kakashi mang theo áy náy nhìn về phía Naruto. Giọng nói mang theo nhè nhẹ và cố gắng bộc lộ ra cảm xúc trìu mến nhất: “Ta biết làng Lá mấy năm nay đối xử với em không tốt. Tuy nhiên chúng ta có thể bù đắp. Em không phải muốn ta dạy dỗ nhẫn thuật sao? Chỉ cần em chịu trở về ta sẽ dạy cho em mọi loại nhẫn thuật em muốn? Trở về đi, Naruto?”
“Mọi loại nhẫn thuật sao?” Naruto giễu cợt nhìn về phía Hatake Kakashi, miệng hắn hơi nhếch lên mang theo châm chọc: “Vậy ông có loại nhẫn thuật nào gọi là trở lại quá khứ hay nhẫn thuật hối hận không?” mày Naruto hơi kéo lên càng châm chọc với Kakashi hơn: “Hoặc có loại nhẫn thuật nào có thể diệt sạch làng Lá chẳng hạn?”
“Naruto... em...” Kakashi cũng nói đến đây cũng không biết nói thế nào cho phải nữa.
“Không cần nói nhiều như vậy với thằng nhóc?” Utatane Koharu lập tức lên tiếng nói chuyện. Ánh mắt bà càng mang theo âm trầm và sát khí hơn. Giọng nói theo đó đã biến thành lành lạnh: “Lập tức bắt lại thằng nhóc đem nó giam giữ lại.” Mitokado ở bên cạnh cũng nâng lên mắt kính gật đầu đồng ý.
“Ha... các ngươi thử xem!?” Naruto mở rộng hai tay giống như một lời mời đến một đám ninja ở nơi này.
“Naruto...” Sắc mặt Jiraiya đã biến thành trầm xuống, tâm trạng hắn thực sự vô cùng nặng nề trong lúc này. Hắn chỉ có thể hít một hơi khí lạnh sau đó thở dài nhìn ra. Trong khi chăm chú quan sát Naruto, hắn cố nén cảm giác áy náy và tội lỗi lại. Lúc này, Jiraiya mới có thể hộc ra một cậu: “Naruto... em rốt cuộc muốn làm gì?”
“Haha...” Vẫn là nụ cười giễu cợt từ miệng Naruto phát ra. Tuyết trắng rơi xuống bờ vai Naruto khiến cho hắn trong lúc này trông cực kỳ cô quạnh vè thê lương. Hắn quét mắt nhìn về phía đoàn người ninja ở đây rồi cắn răng nhả ra một hơi: “Trả ơn và báo thù?”
“Trả ơn và báo thù?” Jiraiya tò mò nhắc lại câu này.
“Đúng vậy, trả ơn và báo thù?” Đầu Naruto gật xuống, đôi mắt hắn hơi nhắm lại một cái. Bàn tay hắn theo đó chìa ra: “Trả ơn với làng Lá vì đã nuôi ta lớn như vậy? Các ngươi đừng nói gì với việc làng Lá đã nuôi sống ngươi, ngươi cần dùng cả đời trả nợ cho làng Lá. Điều đó cũng chỉ là suy nghĩ các ngươi mà thôi. Ta sống có bao nhiêu đồ thiu thối của làng lá chứ? Ta nhớ từ lúc ba bốn tuổi thì mình đã ra ngoài kiếm đồ ăn rồi đi? Mà ta sống đến mười hai tuổi có bao nhiêu đồ ăn từ làng Lá đây? À phải rồi, Hokage đệ tứ và vợ hắn là Uzumaki Karin, ta in tưởng thời sống họ đóng góp không ít cho làng Lá đi. Khi mà ta thấy được mình sẽ trả hết đủ nợ nần cho làng Lá. Đó cũng là lúc, ta sẽ đứng phỉa đối lập với làng Lá dùng chính đôi tay này huỷ diệt ngôi làng chó má này.”
“Thằng nhóc...” Utatane Koharu giận giữ nhăn mày không nói được lên lời. Tất cả đều mang theo ánh mắt phức tạp có áy náy có hối hận cũng có tức giận nhìn về phía Naruto.
“Mộc Độn: Thụ Giới Giáng Đản!” Naruto đột nhiên kết ấn ra tay làm cho đám người ở đây giật mình. Tất cả đều lập tức cảm nhận được mặt đất rung động. Theo sau đó cây cối điên cuồng mọc lên. Diện tích theo đó cũng bao phủ gần như một nửa làng Lá.
Lời nói đến như thế này thì những vì ninja ở đây đều hầu như hiểu thân phận kẻ xâm nhập trái phép này là ai. Jiraiya cũng không phải kẻ ngốc, hắn lập tức nhận ra thiếu niên này. Hơn hai năm, quả thực người thiếu niên này thay đổi khá nhiều. Ngay cả Hatake Kakashi, thầy Naruto cũng khó mà nhận ra cậu huống chi Jiraiya chỉ mới gặp qua có một lần. Jiraiya theo đó cũng đột nhiên hô lên: “Naruto!”
“Naruto, thực là em sao?” Hatake Kakashi theo đó đột nhiên mở miệng nói chuyện. Ánh mắt hắn mang theo cảm xúc phức tạp. Trong lòng hắn có mang theo hoang mang, nghi ngờ, phẫn nộ, tức giận và khó hiểu cùng với cảm giác bi thương. Hắn không ức chế được cảm xúc theo đó hỏi lại: “Tại sao em phải rời đi làng Lá? Quay về làng Lá không tốt sao?”
“Hahaha...” Naruto đột nhiên cười giống như kẻ điên. Theo sau ánh mắt hắn trở nên sắc bén nhìn về phía Hatake Kakashi: “Thầy Kakashi, ngươi nói chuyện không buồn cười sao? Trở về làng Lá làm gì đây? Trở về để đối mặt với những ánh mắt chán ghét của dân làng. Ta không còn là một đứa trẻ ăn cơm thiu cơm thối và nhận gạch đá nơi trút giận của họ nữa. Hay ở làng Lá này nhận cái gọi là Hoả chí làng Lá? Lúc nào, ông cũng nhồi nhét vào trong đầu ta cái gọi là hoả chí nhưng ông đã từng bao giờ đặt ông vào vị trí của ta sao, thầy Hatake Kakashi? Ta nhớ đến ông hình như chưa từng dạy cho ta bất cứ loại nhẫn thuật thì phải ngoài tuyên truyền cái gọi là hoả chí chó mà kia.”
“Naruto, em...” Hatạke Kakashi hoàn toàn cứng lưỡi không nói được bất cứ lời nào.
“Thằng nhóc con vẫn là nhóc con...” Đột nhiên âm thanh vang lên làm cho Naruto để ý. Hắn lập tức quay ra thì thấy được người mở miệng nói chuyện chính là một trong hai vị cố vấn Utatane Koharu. Hai tay bà đút vào trong ông tay áo, đôi môi dày hé mấp máy: “Làng Lá đã nuôi lớn ngươi cho ngươi tất cả. Ngươi không muốn báo đáp lại phản bội làng Lá, ngươi thực sự không xứng đáng người làng Lá. Ngôi làng này đã cho ngươi ăn, ngươi mặc và nuôi ngươi sống đến mức này, đây là cách ngươi báo đáp làng hay sao?”
“Hai vị cố vấn... các ngươi...” Jiraiya chỉ nói đến đây cũng không biết nói gì cho phải. Hắn thực sự cảm giác được chuyện khó mà nói rõ.
“Hahaha...” Naruto lập tức cười lớn. Theo sau đó ánh mắt trở nên âm trầm nhìn về phía hai vị cố vấn lập tức làm cho hai người hơi run lên thân thể lui về phía sau nửa bước.
“Naruto...” Jiraiya cùng vài vị ninja lập tức chắn trước hai vị cố vấn. Theo sau đó Jiraiya lên tiếng nhắc nhở và đứng chắn trước hai người đưa ra ý vị cảnh cáo với Naruto.
“Yên tâm, ta còn không đến mức thẹn quá thành giận ra tay với hai lão bất tử?” Naruto cười nhạo một tiếng. Bàn tay đưa lên ôm ngực của mình. Ánh mắt nhìn về phía hai vị cố vấn rồi nói: “Các ngươi chỉ biết đặt vị trí của mình rồi suy ngẫm. Sao các ngươi không đặt ở vị trí jinchuriki cửu vĩ suy nghĩ thử xem. Hay nếu con ngươi hoặc người thân nhất các ngươi trở thành jinchuriki, các ngươi sẽ có cảm giác gì. Nếu như người thân nhất các ngươi gặp tình cảnh như ta cơm không đủ nó áo không đủ mặc. Ngay cả ốm sốt đối mặt chỉ là bức tường lạnh như băng. Phải ăn cơm canh thừa có khi là đồ thiu thối là may mắn vì hắn còn có cơm ăn ít ra không phải không có gì ăn hay phải ăn cơm có độc. Làm một nơi chút giận cho cả làng Lá, tất cả con cái họ tụ tập thành đoàn đánh một đứa bé sau đó sẽ được người lớn khen ngợi và mua qua. Ha...” Nụ cười trên mặt Naruto lại mang theo giễu cợt: “Vậy các ngươi chỉ có thể như bức tượng đá đó...” Naruto chỉ thẳng về phía bức tường Hokage đệ tứ rồi nói tiếp: “nhìn người thân mình bị đối xử như vậy sẽ có cảm xúc gì?”
“Thằng nhóc vẫn là thằng nhóc...” Mitokado Homura lập tức theo thói quen nâng lên mắt kính. Giọng nói mang theo chất vấn đối với Naruto: “Ngươi dùng đồ làng Lá ăn cơm làng Lá. Nếu như không có làng Lá...” Hắn vừa nói đến đây thì đã bị Naruto phất tay đánh ngắt.
“Hahaha... lại cái lý do đạo đức dởm làng Lá đã nuôi sống ngươi, ngươi cần phải phục vụ làng Lá bằng mói cách...” Naruto cười lớn nhạo báng hại vị cố vấn: “Nếu như vậy trên thế giới này đã không sinh ra nhiều phản nhẫn như thế?”
“Thằng nhóc... ngươi...” Vị cố vấn Homura bị cắt đứt thập phần tức giận.
“Ngay một con chó cũng hiểu tri ân báo đáp. Nguyên nhân vì con chó được chủ nó đối xử tử tế với. Nếu như chủ chỉ đưa cho nó thức ăn để nuôi sống nó, ngày ngày hành hệ đánh đập nó lấy làm liềm vui. Các ngươi cho rằng con chó nào chịu báo đáp ơn chủ?” Đôi mắt Naruto theo đó rét lạnh: “Hay các ngươi cho rằng ta là không bằng một con chó. Ngu đến mức chỉ biết chấp nhận làm vật để dân làng Lá coi như vật chút giận, ăn cơm thiu cánh thối lớn lên sau đó dùng toàn lực báo đáp làng Lá và tiếp cái gọi là hoả chí. Ai trong các ngươi nguyện làm không bằng con chó? Hả?”
Hai hàm răng Naruto theo đó nghiến kèn kẹt, bàn tay nắm chặt lại sau đó lớn tiếng nói: “Ta chỉ muốn làm một cô nhi bình thường mà không được sao? Con trai Hokage đệ từ gì đó, ta không với cao nổi được chứ? Nếu đã dấu diếm thân phận con trai Hokage đệ tứ rồi tại sao lại để lộ tin tức ta là jinchuriki cửu vĩ? Như vậy càng nguy hiểm hơn sao? Đã lộ thân phận jinchuriki rồi tại sao lại dấu diếm thân phận con trai Hokage đệ tứ để nó bị người dân coi như một con súc sinh tuỳ thời có thể chút giận. Các ngươi chẳng lẽ không có não sao? Chẳng lẽ không hiểu jinchuriki sống trong hoàn cảnh như vậy sẽ có tình trạng như thế nào sao?”
“Thằng nhóc... ngươi...” Utatane Koharu hơi nhăn mày lên tiếng. Bà nhìn về phía xung quanh thấy một đám ninja hơi ngẩn người. Một số người bộc lộ ra kinh ngạc, một số người dường như biết chuyện thì cúi đầu thấp xuống không dám nói chuyện.
Gióng nói Naruto vang vọng làm cho đám người ở dưới đều hốt hoảng. Vẻ mặt họ dại ra đều không nghĩ ra được Uzumaki Naruto lại chính là con trai Hokage đệ tứ. Đến bây giờ họ mới biết được từ trước đến nay đối xử thậm tệ với Naruto chính là đối xử tệ bạc với con trai của anh hùng. Một cảm giác áy náy ở trong lòng họ xuất hiện.
“Cái gì?” Người thiếu niên có cái răng nanh đi cùng với con chó trắng lớn đột nhiên hô lên: “Naruto là con trai Hokage đệ tứ?”
“Naruto...” Một thiếu nữ có mái tóc đen dài và đôi mắt với con ngươi màu trắng nắm tay ở ngực nói với giọng cực kỳ lo lắng.
“Xem ra.. làng gặp rắc rối to đây?” Người thiếu niên có mái tóc vuốt ngược buộc thành chỏm đuôi gà đột nhiên mở miệng nói chuyện: “Không nghĩ tới thân phận Naruto lại đặc biệt như vậy? Thật là phiền phức đây!”
“Naruto... ài...” Jiraiya cảm giác cả người già nua thêm mấy tuổi. Hắn chỉ có thể phát ra từng tiếng thở dài. Trong lòng hắn mang theo sự áy náy khi nhìn về phía Naruto. Đến cuối cùng hắn vẫn tiếp tục nói chuyện: “Chỉ trách mấy năm nay ta không để ý đến mới dẫn đến mọi việc thành ra như thế này. Naruto, người dân làng Lá là vô tội. Họ không biết nên mới đối xử với em như vậy! Chỉ cần họ biết người dân làng Lá biết họ nhất định sẽ...”
Naruto đột nhiên phá lên cười đánh cắt đứt lời Jiraiya nói: “Haha... thật buồn cười... Đây cái gọi là hoả chí?” Đôi mắt Naruto theo đó giễu cợt nhìn về phía Jiraiya: “Một thằng nhóc không biết cha là ai thì dấu diếm? Khi thằng nhóc tuyên bố với cả mọi người thì đưa ra không biết để tránh thoát tội lỗi. Thực sự làm cho ta cảm giác buồn cười. Đây chính là cái gọi là hoả chí sao? Thật sự làm cho người khác cười mà không được!”
“Thằng nhóc con...” Mitokado vẫn theo cái thói quen nâng lên mắt kính của mình. Tuy nhiên ánh mắt hắn đã mang theo âm trầm và sắc bén khi quan sát Naruto: “Nhóc con vẫn là nhóc con, đứa trẻ thì vẫn là một đứa trẻ? Ngươi làm sao có thể hiểu được hoả chí cơ chứ?”
“Naruto...” Vẻ mặt Hatake Kakashi mang theo áy náy nhìn về phía Naruto. Giọng nói mang theo nhè nhẹ và cố gắng bộc lộ ra cảm xúc trìu mến nhất: “Ta biết làng Lá mấy năm nay đối xử với em không tốt. Tuy nhiên chúng ta có thể bù đắp. Em không phải muốn ta dạy dỗ nhẫn thuật sao? Chỉ cần em chịu trở về ta sẽ dạy cho em mọi loại nhẫn thuật em muốn? Trở về đi, Naruto?”
“Mọi loại nhẫn thuật sao?” Naruto giễu cợt nhìn về phía Hatake Kakashi, miệng hắn hơi nhếch lên mang theo châm chọc: “Vậy ông có loại nhẫn thuật nào gọi là trở lại quá khứ hay nhẫn thuật hối hận không?” mày Naruto hơi kéo lên càng châm chọc với Kakashi hơn: “Hoặc có loại nhẫn thuật nào có thể diệt sạch làng Lá chẳng hạn?”
“Naruto... em...” Kakashi cũng nói đến đây cũng không biết nói thế nào cho phải nữa.
“Không cần nói nhiều như vậy với thằng nhóc?” Utatane Koharu lập tức lên tiếng nói chuyện. Ánh mắt bà càng mang theo âm trầm và sát khí hơn. Giọng nói theo đó đã biến thành lành lạnh: “Lập tức bắt lại thằng nhóc đem nó giam giữ lại.” Mitokado ở bên cạnh cũng nâng lên mắt kính gật đầu đồng ý.
“Ha... các ngươi thử xem!?” Naruto mở rộng hai tay giống như một lời mời đến một đám ninja ở nơi này.
“Naruto...” Sắc mặt Jiraiya đã biến thành trầm xuống, tâm trạng hắn thực sự vô cùng nặng nề trong lúc này. Hắn chỉ có thể hít một hơi khí lạnh sau đó thở dài nhìn ra. Trong khi chăm chú quan sát Naruto, hắn cố nén cảm giác áy náy và tội lỗi lại. Lúc này, Jiraiya mới có thể hộc ra một cậu: “Naruto... em rốt cuộc muốn làm gì?”
“Haha...” Vẫn là nụ cười giễu cợt từ miệng Naruto phát ra. Tuyết trắng rơi xuống bờ vai Naruto khiến cho hắn trong lúc này trông cực kỳ cô quạnh vè thê lương. Hắn quét mắt nhìn về phía đoàn người ninja ở đây rồi cắn răng nhả ra một hơi: “Trả ơn và báo thù?”
“Trả ơn và báo thù?” Jiraiya tò mò nhắc lại câu này.
“Đúng vậy, trả ơn và báo thù?” Đầu Naruto gật xuống, đôi mắt hắn hơi nhắm lại một cái. Bàn tay hắn theo đó chìa ra: “Trả ơn với làng Lá vì đã nuôi ta lớn như vậy? Các ngươi đừng nói gì với việc làng Lá đã nuôi sống ngươi, ngươi cần dùng cả đời trả nợ cho làng Lá. Điều đó cũng chỉ là suy nghĩ các ngươi mà thôi. Ta sống có bao nhiêu đồ thiu thối của làng lá chứ? Ta nhớ từ lúc ba bốn tuổi thì mình đã ra ngoài kiếm đồ ăn rồi đi? Mà ta sống đến mười hai tuổi có bao nhiêu đồ ăn từ làng Lá đây? À phải rồi, Hokage đệ tứ và vợ hắn là Uzumaki Karin, ta in tưởng thời sống họ đóng góp không ít cho làng Lá đi. Khi mà ta thấy được mình sẽ trả hết đủ nợ nần cho làng Lá. Đó cũng là lúc, ta sẽ đứng phỉa đối lập với làng Lá dùng chính đôi tay này huỷ diệt ngôi làng chó má này.”
“Thằng nhóc...” Utatane Koharu giận giữ nhăn mày không nói được lên lời. Tất cả đều mang theo ánh mắt phức tạp có áy náy có hối hận cũng có tức giận nhìn về phía Naruto.
“Mộc Độn: Thụ Giới Giáng Đản!” Naruto đột nhiên kết ấn ra tay làm cho đám người ở đây giật mình. Tất cả đều lập tức cảm nhận được mặt đất rung động. Theo sau đó cây cối điên cuồng mọc lên. Diện tích theo đó cũng bao phủ gần như một nửa làng Lá.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.