Chương 407: Sở quốc diệt
DanteSparda
18/07/2019
Trận chiến này không có bất cứ huyền diệu nào cũng chẳng có kỳ tích nào đứng ở bên Sở quốc. Cho du lấp ló đâu đó sự giúp đỡ của Mặc gia và Nông gia. So sánh với Mặc gia thì đám người Nông gia này khôn khéo hơn nhiều. Biết ẩn núp mặc dù bị bắt ra dù bị khai nhận nhưng rõ ràng Nông giả toàn bộ phủ nhận thân phận những người này. Hoặc có những người rõ ràng là của Nông gia nhưng Nông gia nói là do họ tự tiện hành động. Điều này làm cho Thiên Trạch thầm mắng người Nông gia vô sỉ.
Trận chiến này, Sở quốc hoàn toàn đại bại. Cho dù có là tướng lĩnh đại tài như Hạng Yên cũng là không có cách nào. Nếu như không phải vì Thiên Trạch không muốn hao binh tổn tướng, hắn đã trực tiếp đồ sát toàn bộ Sở quốc. Sở Yên chỉ có thể lãnh binh mang theo Sở vương Phụ Sô tiến vào đất Hàn cầu cứu.
Kể từ đây, Đại Việt chiếm được toàn bộ Sở quốc. Đồng thời phái hai mươi vạn quân lính tinh nhuệ đóng ở phòng vệ Tần Quốc cùng với Hàn Quốc và Tề Quốc. Đừng nhìn hai mươi vạn này so kém với quân đội bất cứ bảy nước lớn nào. Nhưng chênh lệnh về vũ khí chiến tranh, cơ bản là không có cách nào dùng số lượng để bù đắp.
Từng toà đại pháo được vận chuyển đến biên thành dùng để trấn thủ những nơi yếu tắc. Máy bay không ngừng nghỉ bay xung quanh biên giới Sở Quốc bây giờ phải nói là Đại Việt quốc nhằm đảm bảo không có bất cứ quốc gia nào dám xâm phạm lãnh thổ Đại Việt.
Thực sự Thiên Trạch quá lo lắng, trước sức mạnh vũ khí của Đại Việt, các quốc gia cơ bản là không có quốc gia nào dám tấn công Đại Việt. Trừ khi họ nắm giữ loại vũ khí với sức mạnh tương đương. Muốn phá giải vũ khí Đại Việt cần không ít thời gian. Những súng ống muốn phá giải cũng cần một hai năm đừng nói đến những vũ khí khác như xe tăng thiết giáp hay máy bay ném bom.
Từng bông tuyết rơi xuống phía dưới đất Đại Việt, tuy nhiên từng người giáo chúng Thiên Địa giáo vẫn từ sáu nước còn lại tràn về Đại Việt. Sau khi toàn bộ đoạt lấy Sở Quốc, một vùng đất đai rộng lớn vô cùng. Mặc dù số lượng giáo chúng Thiên Địa giáo giúp Thiên Trạch quản lý tuy nhiên cũng thực sự có quá nhiều vấn đề xảy ra.
Trong chiến tranh, việc thất thoát những vũ khí tiên tiến ra bên ngoài là không khỏi tránh được. Thiên Trạch cần phải trước khi đám người đó phát minh và nghiên cứu ra vũ khí của hắn, hắn cần cho ra lò những vũ khí đáng sợ hơn. Đồng thời dùng nó trấn nhiếp những người dám dị động có ý định với Đại Việt.
Đem toàn bộ Sở quốc cùng với tên và các địa danh đem đổi, Thiên Trạch chính thức lên ngôi Long Thiên Đế và đặt kinh đô tạm thời tại Đan Dương. Đồng thời cũng toàn lực huy động Thiên Địa giáo trở lại Đại Việt đế quốc. Toàn bộ những công xưởng ở các quốc gia khác đều trực tiếp vận chuyển vật tư trở lại Sở quốc. Thiên Địa giáo chính thức xác lập địa vị ở Đại Việt đế quốc.
Mặc dù Thiên Địa giáo với tích luỹ mười ba năm nay, tích luỹ vô cùng khủng bố nhưng tiêu tốn cho việc xây dựng Đại Việt đế quốc thực sự có thể nói là thắt áo lưng ong. Tuy nhiên toàn bộ Thiên Địa giáo trở lại Đại Việt cũng biến thành Đại Việt đế quốc độc quyền về các mặt như muối trắng, xà phòng, giấy trắng... Các quốc gia khác muốn có thứ này nhất định phải giao thương với Đại Việt đế quốc.
Đại Việt nắm giữ sức mạnh khủng khiếp đã khiến cho sáu nước còn lại kiêng dè vô cùng. Trong cùng năm đó, sứ giả Đại Việt đi Hàn quốc. Hàn Vương đương nhiệm Hồng Liên chấp nhận ký kết những điều ước trong đó có điều ước giao thương mậu dịch cùng với cúi đầu xưng thần đối với Đại Việt.
Để giữ gìn hoà hảo và đảm bảo sự phát triển an bình của Đại Việt, sứ giả Đại Việt đi khắp sáu nước ký kết ngoại giao thương thảo. Đồng thời Long Thiên Đế đã tự mình viết thư đồng thời tuyên bố chỉ cần các nước khác không xâm phạm Đại Việt, không che chở cho dư đảng Sở quốc, Long Thiên Đế ngồi trên ngai vàng một ngày tuyệt đối sẽ không xâm phạm bất cứ quốc gia nào khác. Hơn nữa, Long Thiên Đế còn tổ chức một buổi tế lễ với thiên địa đồng thời dùng lời thề độc đối với thiên địa và toàn bộ dân chúng về việc mình chỉ cần còn ở trên ngôi Long Thiên Đế một ngày, tuyệt không tấn công xâm phạm lục quốc. Với điều kiện sáu nước còn lại cần tôn trọng Đại Việt đế quốc và chập nhận một số điều kiện. Trong đó có điều kiện Hàn quốc xưng thần với Đại Việt. Bất cứ người nào tấn công Hàn quốc đều sẽ bị coi như khiêu khích Đại Việt.
Chính những chính sách ngoại giao này khiến cho mọi người nhìn về phía Đại Việt. Họ không biết Đại Việt đang suy nghĩ gì mà lại lựa chọn chính sách như vậy. Không phải Hàn quốc từng mang binh đi tiêu diệt Đại Việt một lần sao? Tại sao lại lựa chọn như vậy, điều này làm sáu nước trở nên khó hiểu.
Từng đạo chính sách của Long Thiên Đế được ra. Trong những ngày mua đông này, những gia sản của quý tộc cũ đều bị Thiên Trạch xung công. Những người Thiên Địa giáo được cai quản trong việc xây dựng lạch nước cùng với hai nhà máy chuyên dụng sản xuất phân bón. Trong quá trình xây dựng dù vận dụng một số tiền lớn nhưng Thiên Trạch cũng chẳng lo sẽ có bất cứ tên Thiên Địa giáo nào sẽ ăn tham ô hối lộ. Chú ấn mà cao tầng Thiên Địa giáo gieo lên những người này và chú ấn Thiên Trạch gieo trên cao tầng Thiên Địa giáo cũng không phải để không.
Rời bầu trời đang rơi xuống tuyết, tuyết rơi dày đồng thời khí lạnh toả ra làm cho một đám người từ lớn đến bé đều hơi run rẩy. Hai tay Thiên Trạch nhìn về phía một đám người gồm hơn một trăm người tất cả. Cả đám người ở đây đều là toàn bộ dân chúng Sở quốc trước và Bách Việt hợp lại với nhau. Trong đó hơn phẩn nửa là Sở quốc. Có một số ánh mắt còn hơi lén nhìn về phía Thiên Trạch, bàn tay siết lại mang theo cừu hận lấp trong đám người nhìn hắn.
Đứng trong đại điện lớn, Thiên Trạch trực tiếp ôm tay ngạo nghễ nhìn về phía đám người này nói: “Ta biết ở đây có không ít những người thuộc sở hữu con dân của Sở quốc. Một số người đã chết trong chiến tranh và thâm hận ta. Vì chính ta mang lại chiến tranh cho Sở quốc mang lại đau thương. Ta không hề phủ nhận vì những tội lỗi mà mình gây ra. Tuy nhiên điều mà ta muốn nói ở đây, thời gian sẽ chứng minh tất cả. Nó sẽ phán xét ta là người như thế nào!”
“Ngày hôm nay, các ngươi là những người may mắn nhất ở đây. Vì các ngươi là những người thích hợp nhất học loại sức mạnh này. Một loại sức mạnh có thể thay đổi cả Đại Việt đế quốc hiện nay...” Ánh mắt Thiên Trạch nhìn về phía đám người đồng thời hắn dùng nội lực phát ra và cả loại âm thanh đầy mị hoặc: “Không là sức mạnh thay đổi cả thế giới này. Các ngươi sẽ là người thay đổi thế giới này, đem đến hạnh phúc và ấm no cho Sở quốc. Đồng thời khi đạt được sức mạnh này, có lẽ ngày nào đó các ngươi có thể đủ sức giết chết ta báo thù cho người thân các ngươi.”
Đoàn người ở đây nghe như thế đều kinh ngạc mở miệng hác hốc mồm nhìn về phía Thiên Trạch. Họ thực sự không hiểu được, Thiên Trạch là muốn làm gì. Chẳng lẽ vị Long Thiên Đế này có vấn đề về đầu óc. Nuôi dưỡng kẻ thù lớn mạnh để tự tiêu diệt mình. Song họ lại nghe Thiên Trạch nói: “Tuy nhiên khi các ngươi nắm giữ sức mạnh và tự tin có thể giết ta, ta hy vọng các ngươi hãy nhìn thấy những điều mà các ngươi đã làm cho cả đất nước Đại Việt này cũng là con dân Sở quốc trước đây. Đến lúc đó, nếu các ngươi vẫn muốn tìm ta trả thù. Vậy hãy trả thù ta với tư cách đường đường chính chính như một người đại trượng phu, như một nữ nhân thực sự yêu con dân Sở quốc. Ta tuỳ thời chờ đợi các ngươi đến tìm ta trả thù.”
Toàn bộ những người ở đây đều có người lớn lẫn trẻ con đều có cả. Nhỏ nhất là sáu tuổi mà lớn nhất thì lại là ngoài bốn mươi tuổi. Có lẽ còn có không ít người thích hợp nhưng đám người bọn họ đều là dưới sáu tuổi hoặc đã ngoài năm mươi. Thực sự đã không còn thích hợp tiếp nào. Cả Sở Quốc lẫn Bách Việt cũ cũng chỉ gom đủ hơn một trăm người như vậy đủ thấy được tài nguyên khan hiếm đến mức nào.
Thứ mà Thiên Trạch muốn truyền tiếp theo đó chính là Đạo Văn. Một loại sức mạnh sử dụng những đạo văn để câu thông sức mạnh của trời đất để từ đó chế tạo ra những điều không tưởng. Loại sức mạnh có thể dùng để thay trời đổi đất. Tuy nhiên không phải ai cũng thích hợp học được Đạo Văn. Nó cần sự phù hợp với đạo văn. Cơ bản là nghìn người chưa chắc đã có một người thích hợp.
Đạo văn nói học nó khó thì không khó nói nó học dễ thì lại không dễ. Đối vỡi những đạo văn cơ bản thì nó khá dễ dàng nhưng phức tạp thì cự kỳ khó khăn. Nhưng đạo văn bình thường thì ngay cả những người bình thường cũng có thể học được. Đáng tiếc dù biết đạo văn hoạ như thế nào thì họ cũng không làm được. Nó cần người thích hợp kết nối và viết đạo văn thì mới có hiệu quả.
“Bây giờ ta đọc tên, ai nghe thấy tên của mình lập tức tiến về phái trước!” Thiên Trạch lập tức đưa ra trong tay một tập hồ sơ. Hắn bắt đầu nhìn về phía tập hồ sơ này rồi nói: “Tất cả có mười người tất cả. Ta đọc lên tên mười người thì mười người này bước lên trước. Tất cả mọi người còn lại có thể trở về nghỉ ngơi...”
Nhìn danh sách, khoé miệng Thiên Trạch có quắp. Những tên quái dị hiện lên trong danh sách làm cho đầu Thiên Trạch to như cái đấu và trán theo đó hiện lên mồ hôi hột: “Tên Nhị Cẩu Tử tuổi sáu tuổi, đến từ...”
Lúc này ở một nơi khác, ngồi ở đình viện, Phi Yên ăn mặc một thân quần áo quý phái. Cái bụng nàng đã vô cùng lớn. Bàn tay không khỏi đưa lên nhẹ nhàng vuốt ve bụng của mình. Đôi mắt xinh đẹp đưa lên nhìn bầu trời rời xuống những bông tuyết xinh đẹp.
Ở trong bụng, Phi Yên cảm nhận được sinh mệnh ngày một trở nên mạnh mẽ hơn. Nó còn đang liên tục đạp nàng khiến cho Phi Yên hơi nhăn mày một cái. Nàng cảm nhận được thứ gì đó có lẽ là tình mẫu tử. Khoé miệng nàng đưa lên nở một nụ cười. Tuy nhiên sau đó nụ cười đó lại biến thành thở dài.
Rõ ràng hài tử đang ở trong bụng nàng, Phi Yên lại biết rõ hài tử này không phải là của nàng. Không nghĩ tới một thiếu nữ còn trinh trắng như nàng lại trở thành một mẫu thân. Điều này thực sự điên đảo sự nhận biết của nàng. Đặc biệt khi nàng quay ra nhìn về phía Diễm Linh Cơ đang ngồi ở bên cạnh nàng.
“A....” Đột nhiên Phi Yên rên lên một tiếng. Một cảm giác tức bụng từ bụng nàng truyền đến. Sau đó một cơn đau theo đó truyền đến làm Phi Yên thống khổ đưa bàn tay lên đỡ cái bụng to lớn của nàng.
“Chẳng lẽ...” Diễm Linh Cơ mở to mắt trợn tròn nhìn về phía Phi Yên. Thấy được Phi Yên thống khổ ôm bụng mình thì Diễm Linh Cơ hốt hoảng lo lắng. Nàng giống như một con nai con hoảng loạn không biết phải làm sao: “Hài tử muốn sinh ra!”
Trận chiến này, Sở quốc hoàn toàn đại bại. Cho dù có là tướng lĩnh đại tài như Hạng Yên cũng là không có cách nào. Nếu như không phải vì Thiên Trạch không muốn hao binh tổn tướng, hắn đã trực tiếp đồ sát toàn bộ Sở quốc. Sở Yên chỉ có thể lãnh binh mang theo Sở vương Phụ Sô tiến vào đất Hàn cầu cứu.
Kể từ đây, Đại Việt chiếm được toàn bộ Sở quốc. Đồng thời phái hai mươi vạn quân lính tinh nhuệ đóng ở phòng vệ Tần Quốc cùng với Hàn Quốc và Tề Quốc. Đừng nhìn hai mươi vạn này so kém với quân đội bất cứ bảy nước lớn nào. Nhưng chênh lệnh về vũ khí chiến tranh, cơ bản là không có cách nào dùng số lượng để bù đắp.
Từng toà đại pháo được vận chuyển đến biên thành dùng để trấn thủ những nơi yếu tắc. Máy bay không ngừng nghỉ bay xung quanh biên giới Sở Quốc bây giờ phải nói là Đại Việt quốc nhằm đảm bảo không có bất cứ quốc gia nào dám xâm phạm lãnh thổ Đại Việt.
Thực sự Thiên Trạch quá lo lắng, trước sức mạnh vũ khí của Đại Việt, các quốc gia cơ bản là không có quốc gia nào dám tấn công Đại Việt. Trừ khi họ nắm giữ loại vũ khí với sức mạnh tương đương. Muốn phá giải vũ khí Đại Việt cần không ít thời gian. Những súng ống muốn phá giải cũng cần một hai năm đừng nói đến những vũ khí khác như xe tăng thiết giáp hay máy bay ném bom.
Từng bông tuyết rơi xuống phía dưới đất Đại Việt, tuy nhiên từng người giáo chúng Thiên Địa giáo vẫn từ sáu nước còn lại tràn về Đại Việt. Sau khi toàn bộ đoạt lấy Sở Quốc, một vùng đất đai rộng lớn vô cùng. Mặc dù số lượng giáo chúng Thiên Địa giáo giúp Thiên Trạch quản lý tuy nhiên cũng thực sự có quá nhiều vấn đề xảy ra.
Trong chiến tranh, việc thất thoát những vũ khí tiên tiến ra bên ngoài là không khỏi tránh được. Thiên Trạch cần phải trước khi đám người đó phát minh và nghiên cứu ra vũ khí của hắn, hắn cần cho ra lò những vũ khí đáng sợ hơn. Đồng thời dùng nó trấn nhiếp những người dám dị động có ý định với Đại Việt.
Đem toàn bộ Sở quốc cùng với tên và các địa danh đem đổi, Thiên Trạch chính thức lên ngôi Long Thiên Đế và đặt kinh đô tạm thời tại Đan Dương. Đồng thời cũng toàn lực huy động Thiên Địa giáo trở lại Đại Việt đế quốc. Toàn bộ những công xưởng ở các quốc gia khác đều trực tiếp vận chuyển vật tư trở lại Sở quốc. Thiên Địa giáo chính thức xác lập địa vị ở Đại Việt đế quốc.
Mặc dù Thiên Địa giáo với tích luỹ mười ba năm nay, tích luỹ vô cùng khủng bố nhưng tiêu tốn cho việc xây dựng Đại Việt đế quốc thực sự có thể nói là thắt áo lưng ong. Tuy nhiên toàn bộ Thiên Địa giáo trở lại Đại Việt cũng biến thành Đại Việt đế quốc độc quyền về các mặt như muối trắng, xà phòng, giấy trắng... Các quốc gia khác muốn có thứ này nhất định phải giao thương với Đại Việt đế quốc.
Đại Việt nắm giữ sức mạnh khủng khiếp đã khiến cho sáu nước còn lại kiêng dè vô cùng. Trong cùng năm đó, sứ giả Đại Việt đi Hàn quốc. Hàn Vương đương nhiệm Hồng Liên chấp nhận ký kết những điều ước trong đó có điều ước giao thương mậu dịch cùng với cúi đầu xưng thần đối với Đại Việt.
Để giữ gìn hoà hảo và đảm bảo sự phát triển an bình của Đại Việt, sứ giả Đại Việt đi khắp sáu nước ký kết ngoại giao thương thảo. Đồng thời Long Thiên Đế đã tự mình viết thư đồng thời tuyên bố chỉ cần các nước khác không xâm phạm Đại Việt, không che chở cho dư đảng Sở quốc, Long Thiên Đế ngồi trên ngai vàng một ngày tuyệt đối sẽ không xâm phạm bất cứ quốc gia nào khác. Hơn nữa, Long Thiên Đế còn tổ chức một buổi tế lễ với thiên địa đồng thời dùng lời thề độc đối với thiên địa và toàn bộ dân chúng về việc mình chỉ cần còn ở trên ngôi Long Thiên Đế một ngày, tuyệt không tấn công xâm phạm lục quốc. Với điều kiện sáu nước còn lại cần tôn trọng Đại Việt đế quốc và chập nhận một số điều kiện. Trong đó có điều kiện Hàn quốc xưng thần với Đại Việt. Bất cứ người nào tấn công Hàn quốc đều sẽ bị coi như khiêu khích Đại Việt.
Chính những chính sách ngoại giao này khiến cho mọi người nhìn về phía Đại Việt. Họ không biết Đại Việt đang suy nghĩ gì mà lại lựa chọn chính sách như vậy. Không phải Hàn quốc từng mang binh đi tiêu diệt Đại Việt một lần sao? Tại sao lại lựa chọn như vậy, điều này làm sáu nước trở nên khó hiểu.
Từng đạo chính sách của Long Thiên Đế được ra. Trong những ngày mua đông này, những gia sản của quý tộc cũ đều bị Thiên Trạch xung công. Những người Thiên Địa giáo được cai quản trong việc xây dựng lạch nước cùng với hai nhà máy chuyên dụng sản xuất phân bón. Trong quá trình xây dựng dù vận dụng một số tiền lớn nhưng Thiên Trạch cũng chẳng lo sẽ có bất cứ tên Thiên Địa giáo nào sẽ ăn tham ô hối lộ. Chú ấn mà cao tầng Thiên Địa giáo gieo lên những người này và chú ấn Thiên Trạch gieo trên cao tầng Thiên Địa giáo cũng không phải để không.
Rời bầu trời đang rơi xuống tuyết, tuyết rơi dày đồng thời khí lạnh toả ra làm cho một đám người từ lớn đến bé đều hơi run rẩy. Hai tay Thiên Trạch nhìn về phía một đám người gồm hơn một trăm người tất cả. Cả đám người ở đây đều là toàn bộ dân chúng Sở quốc trước và Bách Việt hợp lại với nhau. Trong đó hơn phẩn nửa là Sở quốc. Có một số ánh mắt còn hơi lén nhìn về phía Thiên Trạch, bàn tay siết lại mang theo cừu hận lấp trong đám người nhìn hắn.
Đứng trong đại điện lớn, Thiên Trạch trực tiếp ôm tay ngạo nghễ nhìn về phía đám người này nói: “Ta biết ở đây có không ít những người thuộc sở hữu con dân của Sở quốc. Một số người đã chết trong chiến tranh và thâm hận ta. Vì chính ta mang lại chiến tranh cho Sở quốc mang lại đau thương. Ta không hề phủ nhận vì những tội lỗi mà mình gây ra. Tuy nhiên điều mà ta muốn nói ở đây, thời gian sẽ chứng minh tất cả. Nó sẽ phán xét ta là người như thế nào!”
“Ngày hôm nay, các ngươi là những người may mắn nhất ở đây. Vì các ngươi là những người thích hợp nhất học loại sức mạnh này. Một loại sức mạnh có thể thay đổi cả Đại Việt đế quốc hiện nay...” Ánh mắt Thiên Trạch nhìn về phía đám người đồng thời hắn dùng nội lực phát ra và cả loại âm thanh đầy mị hoặc: “Không là sức mạnh thay đổi cả thế giới này. Các ngươi sẽ là người thay đổi thế giới này, đem đến hạnh phúc và ấm no cho Sở quốc. Đồng thời khi đạt được sức mạnh này, có lẽ ngày nào đó các ngươi có thể đủ sức giết chết ta báo thù cho người thân các ngươi.”
Đoàn người ở đây nghe như thế đều kinh ngạc mở miệng hác hốc mồm nhìn về phía Thiên Trạch. Họ thực sự không hiểu được, Thiên Trạch là muốn làm gì. Chẳng lẽ vị Long Thiên Đế này có vấn đề về đầu óc. Nuôi dưỡng kẻ thù lớn mạnh để tự tiêu diệt mình. Song họ lại nghe Thiên Trạch nói: “Tuy nhiên khi các ngươi nắm giữ sức mạnh và tự tin có thể giết ta, ta hy vọng các ngươi hãy nhìn thấy những điều mà các ngươi đã làm cho cả đất nước Đại Việt này cũng là con dân Sở quốc trước đây. Đến lúc đó, nếu các ngươi vẫn muốn tìm ta trả thù. Vậy hãy trả thù ta với tư cách đường đường chính chính như một người đại trượng phu, như một nữ nhân thực sự yêu con dân Sở quốc. Ta tuỳ thời chờ đợi các ngươi đến tìm ta trả thù.”
Toàn bộ những người ở đây đều có người lớn lẫn trẻ con đều có cả. Nhỏ nhất là sáu tuổi mà lớn nhất thì lại là ngoài bốn mươi tuổi. Có lẽ còn có không ít người thích hợp nhưng đám người bọn họ đều là dưới sáu tuổi hoặc đã ngoài năm mươi. Thực sự đã không còn thích hợp tiếp nào. Cả Sở Quốc lẫn Bách Việt cũ cũng chỉ gom đủ hơn một trăm người như vậy đủ thấy được tài nguyên khan hiếm đến mức nào.
Thứ mà Thiên Trạch muốn truyền tiếp theo đó chính là Đạo Văn. Một loại sức mạnh sử dụng những đạo văn để câu thông sức mạnh của trời đất để từ đó chế tạo ra những điều không tưởng. Loại sức mạnh có thể dùng để thay trời đổi đất. Tuy nhiên không phải ai cũng thích hợp học được Đạo Văn. Nó cần sự phù hợp với đạo văn. Cơ bản là nghìn người chưa chắc đã có một người thích hợp.
Đạo văn nói học nó khó thì không khó nói nó học dễ thì lại không dễ. Đối vỡi những đạo văn cơ bản thì nó khá dễ dàng nhưng phức tạp thì cự kỳ khó khăn. Nhưng đạo văn bình thường thì ngay cả những người bình thường cũng có thể học được. Đáng tiếc dù biết đạo văn hoạ như thế nào thì họ cũng không làm được. Nó cần người thích hợp kết nối và viết đạo văn thì mới có hiệu quả.
“Bây giờ ta đọc tên, ai nghe thấy tên của mình lập tức tiến về phái trước!” Thiên Trạch lập tức đưa ra trong tay một tập hồ sơ. Hắn bắt đầu nhìn về phía tập hồ sơ này rồi nói: “Tất cả có mười người tất cả. Ta đọc lên tên mười người thì mười người này bước lên trước. Tất cả mọi người còn lại có thể trở về nghỉ ngơi...”
Nhìn danh sách, khoé miệng Thiên Trạch có quắp. Những tên quái dị hiện lên trong danh sách làm cho đầu Thiên Trạch to như cái đấu và trán theo đó hiện lên mồ hôi hột: “Tên Nhị Cẩu Tử tuổi sáu tuổi, đến từ...”
Lúc này ở một nơi khác, ngồi ở đình viện, Phi Yên ăn mặc một thân quần áo quý phái. Cái bụng nàng đã vô cùng lớn. Bàn tay không khỏi đưa lên nhẹ nhàng vuốt ve bụng của mình. Đôi mắt xinh đẹp đưa lên nhìn bầu trời rời xuống những bông tuyết xinh đẹp.
Ở trong bụng, Phi Yên cảm nhận được sinh mệnh ngày một trở nên mạnh mẽ hơn. Nó còn đang liên tục đạp nàng khiến cho Phi Yên hơi nhăn mày một cái. Nàng cảm nhận được thứ gì đó có lẽ là tình mẫu tử. Khoé miệng nàng đưa lên nở một nụ cười. Tuy nhiên sau đó nụ cười đó lại biến thành thở dài.
Rõ ràng hài tử đang ở trong bụng nàng, Phi Yên lại biết rõ hài tử này không phải là của nàng. Không nghĩ tới một thiếu nữ còn trinh trắng như nàng lại trở thành một mẫu thân. Điều này thực sự điên đảo sự nhận biết của nàng. Đặc biệt khi nàng quay ra nhìn về phía Diễm Linh Cơ đang ngồi ở bên cạnh nàng.
“A....” Đột nhiên Phi Yên rên lên một tiếng. Một cảm giác tức bụng từ bụng nàng truyền đến. Sau đó một cơn đau theo đó truyền đến làm Phi Yên thống khổ đưa bàn tay lên đỡ cái bụng to lớn của nàng.
“Chẳng lẽ...” Diễm Linh Cơ mở to mắt trợn tròn nhìn về phía Phi Yên. Thấy được Phi Yên thống khổ ôm bụng mình thì Diễm Linh Cơ hốt hoảng lo lắng. Nàng giống như một con nai con hoảng loạn không biết phải làm sao: “Hài tử muốn sinh ra!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.