Chương 627: Thi đấu ám khí
DanteSparda
08/10/2019
Trong mắt Long công và Xà Bà, Vũ Vô Cực quả thực là người được chọn vô
cùng thích hợp. Không những tuấn tiếu, thiên phú cực cao lại thân phận
hiển hách. Đối với Vũ Vô Cực, ba người cảm giác không có ai thích hợp
với cháu gái mình hơn thiếu niên này. Song hai người nhớ đến hai thiếu
nữ ở bên cạnh Vũ Vô Cực. Diễm Linh Cơ và Tiểu Y, hai nữ nhân này thật sự là hoạ quốc ương dân, cháu gái họ thực sự rất khó có cơ hội.
Đối với quyết định của ông nội, Mạnh Y Nhiên không khỏi có chút kinh ngạc. Nhưng nàng không có phản bác, bởi vì đối với phương thức chiến đấu mình sắp đưa ra, nàng tuyệt đối tin tưởng.
Hung hăng nhìn Vũ Vô Cực một cái, Mạnh Y Nhiên lúc này mới giơ tay phải lên, chỉ thấy cổ tay nàng đeo một cái Dương chi bạch ngọc hoàn(vòng) loé ra quang mang màu trắng sáng bóng.
Quang mang chợt loé, một cái trường điều bố nang(túi dài nhiều ngăn) đã xuất hiện trong tay nàng. Tay kia của nàng cũng xuất hiện một kiện hồn đạo khí.
Chiều dài bố nang ước chừng hai thước, bề rồng chừng nửa thước, Mạnh Y Nhiên hai tay chìa ra, bố nang đã được chia làm hai nửa. Lúc nàng chìa cái bố nang ra, mọi người đều thấy rõ, bố nang nhìn có vẻ như đã cũ,bên trong là vô số thanh đoản nhận giống hệt nhau.
Đoản nhận không có chỗ bảo vệ tay, dưới ánh mắt chuyên nghiệp của Vũ Vô Cực, rõ ràng là phi đao, bất quá phi đao trên tay Mạnh Y Nhiên có chút đơn sơ, trừ bỏ hai cái rãnh màu máu, thì không có chút đặc thù nào. Chuôi đao dài ba tấc, lưỡi đao dài năm tấc, chất liệu rất tốt, loé ra quang mang nhàn nhạt.
"Ta nơi này có ba mươi sáu mũi Phá hồn đao, ta và ngươi mỗi người mười tám mũi. Ta sẽ bảo ông nội ta đứng cách xa hai mươi thước chấn rung một cây đại thụ, sẽ có lá cây rơi xuống. Ngươi và ta đồng thời ra tay, ai dùng Phá hồn đao phi trúng nhiều lá cây hơn thì người đó thắng. Nhưng bất luận là trúng bao nhiêu lá cây, Phá hồn đao cuối cùng phải cắm trên thân cây. Mũi Phá hồn đao nào không trúng thân cây sẽ không được tính."
Mạnh Y Nhiên tự tin nói ra phương pháp tỷ thí, sau khi nói xong câu cuối cùng, toàn bộ học viện Sử Lai Khắc cũng theo đó biến thành khó coi. Dường như lo lắng cho trận đấu này. Vậy mà Vũ Vô Cực nhoẻn miệng khẽ cười nói: “Được, cứ quyết định như vậy đi!”
“Vô Cực đại ca...” Mập mạp ở bên cạnh lo lắng lên tiếng hỏi: “Có được không thế!”
“Có sao đâu!” Vũ Vô Cực phất phất tay như không thèm để ý: “Thua thì cũng chỉ xin lỗi thôi mà!” Bộ dạng mười phần bất cần đời.
"Các ngươi nói chuyện xong cả chưa? Có tham chiến hay không đây?" Mạnh Y Nhiên nhìn ánh mắt đám học viên Sử Lai Khắc học viên bên này, nhất thời cảm giác tự tin bạo tẩu, âm thanh biến thành vui vẻ cất lên.
Mạnh Y Nhiên tự nhiên không biết mọi người đang nghĩ cái gì, nhìn về phía Vũ Vô Cực, "Ngươi có cần làm quen với mấy thanh đoản đao này một chút nữa không, đừng nói là ta khi dễ ngươi."
Vũ Vô Cực tự nhiên không có giảo hoạt như Áo Tư Tạp, bất đắc dĩ lắc đầu nói: "Chỉ cần ngươi đừng nói ta khi dễ ngươi là được. Có thể bắt đầu được rồi?"
Nếu là tỷ thí bình thường, Vũ Vô Cực có lẽ phải khôi phục lại thêm một chút, nhưng Mạnh Y Nhiên đưa ra phương thức tỷ thí, chính là sở trường của hắn. Kiếp trước làm một ninja chân chính, kỹ thuật ám khí Vũ Vô Cực không tính bậc thầy trong giới ninja nhưng tuyệt đối là không kém.
Mạnh Y Nhiên cầm trong tay hai điều bố nang, đưa một cái cho Vũ Vô Cực. Lúc này nàng tràn ngập tin tưởng, chỉ vào một cây đại thụ cách đó ước chừng hai mươi thước, nói: "Lấy nơi đó làm mục tiêu đi."
Vũ Vô Cực liếc nhìn cây đại thụ một cái, rồi nói: "Tốt"
Mạnh Y Nhiên trong tay cầm bố nang, Phá hồn đao nàng sử dụng chuôi có màu đỏ, còn Vũ Vô Cực sử dụng loại chuôi màu lam, không sợ nhầm lẫn.
Mạnh Y Nhiên từ nhỏ ưa thích các loại vũ khí, đặc biệt là binh khí ngắn. Ba mươi sáu mũi Phá hồn đao này là long công Mạnh Thục cẩn thận tìm người rèn cho. Mạnh Y Nhiên đối với phi đao này cực kỳ yêu thích, thường xuyên luyện tập, trong vòng ba mươi thước, nắm chắc trúng trăm phần trăm. Đương nhiên, trong khoảng thời gian ngắn, nhiều nhất cũng chỉ có thể phát ra mười tám mũi phi đao. Trận đấu này nàng đưa ra cũng chính là cực hạn của mình.
Lần trước lúc đấu với Vũ Vô Cực, bởi vì hai người nhanh chóng tiến vào so đấu hồn lực, nên Mạnh Y Nhiên không có cơ hội xuất ra Phá hồn đao. Mạnh Thục không tin rằng, lần đầu tiên sử dụng loại vũ khí này, Vũ Vô Cực có thể so sánh với cháu gái xuất sắc của mình.
Mạnh Y Nhiên nhìn ông nội, gật đầu. "Ông nội, bắt đầu đi."
Mạnh Thục hướng Vũ Vô Cực nói: "Ngươi chuẩn bị kỹ chưa?"
Vũ Vô Cực gật đầu. So về ám khí, hắn còn cần chuẩn bị hay sao chứ? Đương nhiên, với tính cách của hắn, tự nhiên sẽ không nói mấy lời như vậy.
Mạnh Y Nhiên nhanh chóng đem bố nang trong tay đính vào bên hông quần, mặt sau của bố nang có chỗ cài dính. Có thể gắn,dính vào bất kỳ chất liệu nào để tiện sử dụng. Trong lúc bố trí bố nang cho tiện lợi nàng vẫn cố ý nhìn Vũ Vô Cực một cái, phát hiện ra Vũ Vô Cực có chút ngẩn ngơ nhìn bố nang trong tay, nhìn hắn như thế nào cũng y như bộ dáng của người lần đầu tiên sử dụng loại vũ khí này. Chứng kiến một màn này, Mạnh Y Nhiên trong lòng không khỏi sinh ra một chút đắc ý.
Long công Mạnh Thục ra tay, cả người hắn cũng không có di động, mà là tiện tay vung ra, đem long đầu quải trượng dài bốn thước trong tay ném ra ngoài. Âm thanh rồng ngâm từ trong quải trượng vang lên,ngân sắc quải trượng giống như một con rồng bạc sống động đánh vào cây đại thụ cách ngoài hai mươi thước.
Phanh một tiếng, Mạnh Thục dụng lực vừa đủ chấn rung cây nhưng lại không làm thương tổn đến thân cây,lá cây rơi xuống như mưa.
Mạnh Y Nhiên khẽ kêu một tiếng, hai tay đồng thời xuất động, từng đạo hàn quang bay nhanh ra từ bố nang, động tác liền lạc, một hơi đem mười tám mũi Phá hồn đao ném đi.
Có lẽ bởi vì trong lòng tràn ngập lửa giận đối với Vũ Vô Cực, từ đó kích nộ đạt tới trạng thái đỉnh phong, Mạnh Y Nhiên rõ ràng cảm giác được hôm nay bản thân ném Phá hồn đao phi thường tốt. Nàng có thể khẳng định, mỗi thanh Phá hồn đao của mình đều chuẩn xác trúng mục tiêu, thậm chí còn có mũi đâm trúng đến hai lá cây.
Khi Mạnh Y Nhiên tập trung tinh thần ném phi đao,lúc Mạnh Thục ném Long đầu quải trượng xong, ánh mắt liền rơi ngay trên người Vũ Vô Cực. Long đầu quải trượng của hắn là khí vũ hồn, rời khỏi tay, chỉ cần bằng vào hồn lực là có thể thu hôi, không cần quá để ý khống chế. Hắn muốn xem một chút, thiếu niên Vũ Vô Cực trước mặt có thể lại gây cho mình chút ít ngạc nhiên nào hay không.
Lúc này, khoé miệng Vũ Vô Cực khẽ nhoẻn miệng nở nụ cười. Hắn nhảy lên không trung sau đó bàn tay giống như tàn ánh trực tiếp bắn ra với tốc độ cực nhanh. Phá hồn đao của Mạnh Y Nhiên tự nhiên là từ mặt trước bắn thẳng ra, nhưng Mạnh Thục nhìn rõ ràng, Phá hồn đao của Vũ Vô Cực lại bay theo hướng vòng cung.
Tốc độ khá nhanh nhưng những người như Lonh Công, Xà Bà và Triệu Vô Cực có thể nhìn được. Chu Trúc Thanh có đôi mắt mèo nên tính miễn cưỡng có thể nhìn được. Lúc này, Vũ Vô Cực xoay người trực tiếp phóng ra tám tướng Phá Hồn Đao. Sau đó hắn xoay người lại cầm thanh phi đao cuối cùng trực tiếp ném mạnh ra.
“Vô Cực đại ca hình như...” Mập mạp có vài phần lo lắng nói: “Giống như phi đao không có hướng về phía thân cây hướng đi!”
Keng, keng, keng... Đột nhiên âm thanh phá không truyền đến. những thanh Phá Hồn Đao do Vũ Vô Cực phóng ra trực tiếp và đập vào nhau phát ra từng tiếng chát chúa. Từng tia lửa theo đó bắn ra. Chúng theo một đường đâm xuyên những chiếc lá cây. Cuối cùng lại va đập vào nhau chuyển hưởng. Chúng đâm xuyên một đám lá cây rồi cắm vào gốc cây phát ra âm thanh liên hồi.
Đột, đột... Một đám lá cây trực tiếp đâm vào gốc thân cây to. Mỗi chiếc phi đao đều chứa đầy lá cây. Không những thế chúng còn xếp thành hình trái tim. Khi chạm đất, hai ngón tay Vũ Vô Cực khẽ giơ lên. Ngón tay chỏ và ngón tay giữa trực tiếp kẹp lại.
Đột! Âm thanh cuối cùng vang lên, thanh phá hồn đao cuối cùng trực tiếp đâm vào giữa trái tim. Động tác này khiến cho Mạnh Y Nhiên đang sử dụng phi đao thì đột ngột dừng lại. Trong lúc Mạnh Y Nhiên còn sửng sốt, vợ chồng Cái Thế Long Xà đã đi tới bên người nàng, Mạnh Thục thở dài một tiếng, nói: "Kỹ thuật thần kỳ. Y Nhiên, là ngươi thua."
Nhìn hình trái tim tuyệt đẹp của những thanh phi đao xếp thành hình dáng như vậy, Mạnh Thục thở dài một tiếng, thì thảo lẩm bẩm: "Lần này sợ rằng đối với Y Nhiên là một đả kích không nhỏ. Bất quá phải cho nó thấy rõ đạo lý, nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên.Hà.. Cũng không phải là chuyện không tốt."
Một hình trái tim tuyệt đẹp này đã hoàn toàn phá huỷ lòng tự kiêu của nàng. Âm thanh Mạnh Thục truyền vào tai Mạnh Y Nhiên: "Nha đầu, nhận thua đi thôi. Thủ pháp của Vũ Vô Cực ngay cả bản thân ta cũng không thể làm được. Đồng thời bay ra, đồng thời cắm vào thân cây, thậm chí chỉ tạo ra có một âm thanh, mỗi một thanh Phá hồn đao đều cắm mười phiến lá cây, hơn nữa, lúc ra tay, hắn hoàn toàn quay lưng về phía cây đại thụ, cũng không cần dùng mắt nhìn. Kỹ xảo như vậy chỉ có thể dùng hai từ "thần kỳ" để hình dung thôi."
Mạnh Y Nhiên chậm rãi xoay người lại, nhìn ông nội của mình, ánh mắt nàng mặc dù không hề ngốc trệ, nhưng lại giống như người mất hồn, ngay cả Phá hồn đao của mình cũng không thu lại, bước từng bước về phía ông bà. Đúng như lời Mạnh Thục nói, sử dụng năng lực mình am hiểu nhất mà vẫn bị đánh bại, đối với Mạnh Y Nhiên thực sự là đả kích rất lớn. Trong vòng vỏn vẹn có ba ngày, trước sau hai lần bị Vũ Vô Cực đánh bại, hơn nữa, lần này so với lần trước còn thua thê thảm hơn. Hồn thú hai lần bị cướp mất, lòng tự tin từ trước tới nay của nàng đã bị Vũ Vô Cực đả kích đến mức không còn chút nào.
Đối với quyết định của ông nội, Mạnh Y Nhiên không khỏi có chút kinh ngạc. Nhưng nàng không có phản bác, bởi vì đối với phương thức chiến đấu mình sắp đưa ra, nàng tuyệt đối tin tưởng.
Hung hăng nhìn Vũ Vô Cực một cái, Mạnh Y Nhiên lúc này mới giơ tay phải lên, chỉ thấy cổ tay nàng đeo một cái Dương chi bạch ngọc hoàn(vòng) loé ra quang mang màu trắng sáng bóng.
Quang mang chợt loé, một cái trường điều bố nang(túi dài nhiều ngăn) đã xuất hiện trong tay nàng. Tay kia của nàng cũng xuất hiện một kiện hồn đạo khí.
Chiều dài bố nang ước chừng hai thước, bề rồng chừng nửa thước, Mạnh Y Nhiên hai tay chìa ra, bố nang đã được chia làm hai nửa. Lúc nàng chìa cái bố nang ra, mọi người đều thấy rõ, bố nang nhìn có vẻ như đã cũ,bên trong là vô số thanh đoản nhận giống hệt nhau.
Đoản nhận không có chỗ bảo vệ tay, dưới ánh mắt chuyên nghiệp của Vũ Vô Cực, rõ ràng là phi đao, bất quá phi đao trên tay Mạnh Y Nhiên có chút đơn sơ, trừ bỏ hai cái rãnh màu máu, thì không có chút đặc thù nào. Chuôi đao dài ba tấc, lưỡi đao dài năm tấc, chất liệu rất tốt, loé ra quang mang nhàn nhạt.
"Ta nơi này có ba mươi sáu mũi Phá hồn đao, ta và ngươi mỗi người mười tám mũi. Ta sẽ bảo ông nội ta đứng cách xa hai mươi thước chấn rung một cây đại thụ, sẽ có lá cây rơi xuống. Ngươi và ta đồng thời ra tay, ai dùng Phá hồn đao phi trúng nhiều lá cây hơn thì người đó thắng. Nhưng bất luận là trúng bao nhiêu lá cây, Phá hồn đao cuối cùng phải cắm trên thân cây. Mũi Phá hồn đao nào không trúng thân cây sẽ không được tính."
Mạnh Y Nhiên tự tin nói ra phương pháp tỷ thí, sau khi nói xong câu cuối cùng, toàn bộ học viện Sử Lai Khắc cũng theo đó biến thành khó coi. Dường như lo lắng cho trận đấu này. Vậy mà Vũ Vô Cực nhoẻn miệng khẽ cười nói: “Được, cứ quyết định như vậy đi!”
“Vô Cực đại ca...” Mập mạp ở bên cạnh lo lắng lên tiếng hỏi: “Có được không thế!”
“Có sao đâu!” Vũ Vô Cực phất phất tay như không thèm để ý: “Thua thì cũng chỉ xin lỗi thôi mà!” Bộ dạng mười phần bất cần đời.
"Các ngươi nói chuyện xong cả chưa? Có tham chiến hay không đây?" Mạnh Y Nhiên nhìn ánh mắt đám học viên Sử Lai Khắc học viên bên này, nhất thời cảm giác tự tin bạo tẩu, âm thanh biến thành vui vẻ cất lên.
Mạnh Y Nhiên tự nhiên không biết mọi người đang nghĩ cái gì, nhìn về phía Vũ Vô Cực, "Ngươi có cần làm quen với mấy thanh đoản đao này một chút nữa không, đừng nói là ta khi dễ ngươi."
Vũ Vô Cực tự nhiên không có giảo hoạt như Áo Tư Tạp, bất đắc dĩ lắc đầu nói: "Chỉ cần ngươi đừng nói ta khi dễ ngươi là được. Có thể bắt đầu được rồi?"
Nếu là tỷ thí bình thường, Vũ Vô Cực có lẽ phải khôi phục lại thêm một chút, nhưng Mạnh Y Nhiên đưa ra phương thức tỷ thí, chính là sở trường của hắn. Kiếp trước làm một ninja chân chính, kỹ thuật ám khí Vũ Vô Cực không tính bậc thầy trong giới ninja nhưng tuyệt đối là không kém.
Mạnh Y Nhiên cầm trong tay hai điều bố nang, đưa một cái cho Vũ Vô Cực. Lúc này nàng tràn ngập tin tưởng, chỉ vào một cây đại thụ cách đó ước chừng hai mươi thước, nói: "Lấy nơi đó làm mục tiêu đi."
Vũ Vô Cực liếc nhìn cây đại thụ một cái, rồi nói: "Tốt"
Mạnh Y Nhiên trong tay cầm bố nang, Phá hồn đao nàng sử dụng chuôi có màu đỏ, còn Vũ Vô Cực sử dụng loại chuôi màu lam, không sợ nhầm lẫn.
Mạnh Y Nhiên từ nhỏ ưa thích các loại vũ khí, đặc biệt là binh khí ngắn. Ba mươi sáu mũi Phá hồn đao này là long công Mạnh Thục cẩn thận tìm người rèn cho. Mạnh Y Nhiên đối với phi đao này cực kỳ yêu thích, thường xuyên luyện tập, trong vòng ba mươi thước, nắm chắc trúng trăm phần trăm. Đương nhiên, trong khoảng thời gian ngắn, nhiều nhất cũng chỉ có thể phát ra mười tám mũi phi đao. Trận đấu này nàng đưa ra cũng chính là cực hạn của mình.
Lần trước lúc đấu với Vũ Vô Cực, bởi vì hai người nhanh chóng tiến vào so đấu hồn lực, nên Mạnh Y Nhiên không có cơ hội xuất ra Phá hồn đao. Mạnh Thục không tin rằng, lần đầu tiên sử dụng loại vũ khí này, Vũ Vô Cực có thể so sánh với cháu gái xuất sắc của mình.
Mạnh Y Nhiên nhìn ông nội, gật đầu. "Ông nội, bắt đầu đi."
Mạnh Thục hướng Vũ Vô Cực nói: "Ngươi chuẩn bị kỹ chưa?"
Vũ Vô Cực gật đầu. So về ám khí, hắn còn cần chuẩn bị hay sao chứ? Đương nhiên, với tính cách của hắn, tự nhiên sẽ không nói mấy lời như vậy.
Mạnh Y Nhiên nhanh chóng đem bố nang trong tay đính vào bên hông quần, mặt sau của bố nang có chỗ cài dính. Có thể gắn,dính vào bất kỳ chất liệu nào để tiện sử dụng. Trong lúc bố trí bố nang cho tiện lợi nàng vẫn cố ý nhìn Vũ Vô Cực một cái, phát hiện ra Vũ Vô Cực có chút ngẩn ngơ nhìn bố nang trong tay, nhìn hắn như thế nào cũng y như bộ dáng của người lần đầu tiên sử dụng loại vũ khí này. Chứng kiến một màn này, Mạnh Y Nhiên trong lòng không khỏi sinh ra một chút đắc ý.
Long công Mạnh Thục ra tay, cả người hắn cũng không có di động, mà là tiện tay vung ra, đem long đầu quải trượng dài bốn thước trong tay ném ra ngoài. Âm thanh rồng ngâm từ trong quải trượng vang lên,ngân sắc quải trượng giống như một con rồng bạc sống động đánh vào cây đại thụ cách ngoài hai mươi thước.
Phanh một tiếng, Mạnh Thục dụng lực vừa đủ chấn rung cây nhưng lại không làm thương tổn đến thân cây,lá cây rơi xuống như mưa.
Mạnh Y Nhiên khẽ kêu một tiếng, hai tay đồng thời xuất động, từng đạo hàn quang bay nhanh ra từ bố nang, động tác liền lạc, một hơi đem mười tám mũi Phá hồn đao ném đi.
Có lẽ bởi vì trong lòng tràn ngập lửa giận đối với Vũ Vô Cực, từ đó kích nộ đạt tới trạng thái đỉnh phong, Mạnh Y Nhiên rõ ràng cảm giác được hôm nay bản thân ném Phá hồn đao phi thường tốt. Nàng có thể khẳng định, mỗi thanh Phá hồn đao của mình đều chuẩn xác trúng mục tiêu, thậm chí còn có mũi đâm trúng đến hai lá cây.
Khi Mạnh Y Nhiên tập trung tinh thần ném phi đao,lúc Mạnh Thục ném Long đầu quải trượng xong, ánh mắt liền rơi ngay trên người Vũ Vô Cực. Long đầu quải trượng của hắn là khí vũ hồn, rời khỏi tay, chỉ cần bằng vào hồn lực là có thể thu hôi, không cần quá để ý khống chế. Hắn muốn xem một chút, thiếu niên Vũ Vô Cực trước mặt có thể lại gây cho mình chút ít ngạc nhiên nào hay không.
Lúc này, khoé miệng Vũ Vô Cực khẽ nhoẻn miệng nở nụ cười. Hắn nhảy lên không trung sau đó bàn tay giống như tàn ánh trực tiếp bắn ra với tốc độ cực nhanh. Phá hồn đao của Mạnh Y Nhiên tự nhiên là từ mặt trước bắn thẳng ra, nhưng Mạnh Thục nhìn rõ ràng, Phá hồn đao của Vũ Vô Cực lại bay theo hướng vòng cung.
Tốc độ khá nhanh nhưng những người như Lonh Công, Xà Bà và Triệu Vô Cực có thể nhìn được. Chu Trúc Thanh có đôi mắt mèo nên tính miễn cưỡng có thể nhìn được. Lúc này, Vũ Vô Cực xoay người trực tiếp phóng ra tám tướng Phá Hồn Đao. Sau đó hắn xoay người lại cầm thanh phi đao cuối cùng trực tiếp ném mạnh ra.
“Vô Cực đại ca hình như...” Mập mạp có vài phần lo lắng nói: “Giống như phi đao không có hướng về phía thân cây hướng đi!”
Keng, keng, keng... Đột nhiên âm thanh phá không truyền đến. những thanh Phá Hồn Đao do Vũ Vô Cực phóng ra trực tiếp và đập vào nhau phát ra từng tiếng chát chúa. Từng tia lửa theo đó bắn ra. Chúng theo một đường đâm xuyên những chiếc lá cây. Cuối cùng lại va đập vào nhau chuyển hưởng. Chúng đâm xuyên một đám lá cây rồi cắm vào gốc cây phát ra âm thanh liên hồi.
Đột, đột... Một đám lá cây trực tiếp đâm vào gốc thân cây to. Mỗi chiếc phi đao đều chứa đầy lá cây. Không những thế chúng còn xếp thành hình trái tim. Khi chạm đất, hai ngón tay Vũ Vô Cực khẽ giơ lên. Ngón tay chỏ và ngón tay giữa trực tiếp kẹp lại.
Đột! Âm thanh cuối cùng vang lên, thanh phá hồn đao cuối cùng trực tiếp đâm vào giữa trái tim. Động tác này khiến cho Mạnh Y Nhiên đang sử dụng phi đao thì đột ngột dừng lại. Trong lúc Mạnh Y Nhiên còn sửng sốt, vợ chồng Cái Thế Long Xà đã đi tới bên người nàng, Mạnh Thục thở dài một tiếng, nói: "Kỹ thuật thần kỳ. Y Nhiên, là ngươi thua."
Nhìn hình trái tim tuyệt đẹp của những thanh phi đao xếp thành hình dáng như vậy, Mạnh Thục thở dài một tiếng, thì thảo lẩm bẩm: "Lần này sợ rằng đối với Y Nhiên là một đả kích không nhỏ. Bất quá phải cho nó thấy rõ đạo lý, nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên.Hà.. Cũng không phải là chuyện không tốt."
Một hình trái tim tuyệt đẹp này đã hoàn toàn phá huỷ lòng tự kiêu của nàng. Âm thanh Mạnh Thục truyền vào tai Mạnh Y Nhiên: "Nha đầu, nhận thua đi thôi. Thủ pháp của Vũ Vô Cực ngay cả bản thân ta cũng không thể làm được. Đồng thời bay ra, đồng thời cắm vào thân cây, thậm chí chỉ tạo ra có một âm thanh, mỗi một thanh Phá hồn đao đều cắm mười phiến lá cây, hơn nữa, lúc ra tay, hắn hoàn toàn quay lưng về phía cây đại thụ, cũng không cần dùng mắt nhìn. Kỹ xảo như vậy chỉ có thể dùng hai từ "thần kỳ" để hình dung thôi."
Mạnh Y Nhiên chậm rãi xoay người lại, nhìn ông nội của mình, ánh mắt nàng mặc dù không hề ngốc trệ, nhưng lại giống như người mất hồn, ngay cả Phá hồn đao của mình cũng không thu lại, bước từng bước về phía ông bà. Đúng như lời Mạnh Thục nói, sử dụng năng lực mình am hiểu nhất mà vẫn bị đánh bại, đối với Mạnh Y Nhiên thực sự là đả kích rất lớn. Trong vòng vỏn vẹn có ba ngày, trước sau hai lần bị Vũ Vô Cực đánh bại, hơn nữa, lần này so với lần trước còn thua thê thảm hơn. Hồn thú hai lần bị cướp mất, lòng tự tin từ trước tới nay của nàng đã bị Vũ Vô Cực đả kích đến mức không còn chút nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.