Đạo Chu

Chương 336: Tìm đến Cơ Vô Dạ

DanteSparda

13/06/2019

Bàn tay chạm vào miệng của mình, Tử Nữ hơi cúi thấp đầu xuống như suy tư điều gì đó. Lúc này, nàng tựa thân thể vào cửa sổ quả thực là một mỹ nhân. Kết hợp với làn gió nhẹ bên cửa sổ thực sự là cảnh đẹp người vui mắt. Ngay cả Long Ngạo Thiên cũng không khỏi nhìn lại một chút. Dường như Tử Nữ suy nghĩ ra điều đó, nàng lập tức đáp: “Có phải công tử định nói với bọn ta: sở dĩ công tử nhận lời kết án sơ sài là vì Trương Lương?”

“Kỳ hạn phụ vương lệnh cho Trương Khai Địa phá án vẫn còn đến chín ngày!” Hàn Phi lúc này trầm ngâm lên tiếng nói: “Nhưng không nghĩ tới Cơ Vô Dạ lại sớm đã không chịu được. Ngay khi bắt giam vai vị vương thúc vào ngục giam, hắn đã sai người ám sát hai vị vương thúc tuyệt mọi manh mối. May mà ta đã sớm làm chuẩn bị. Nếu như vụ án không kết thúc, việc truy tra không có đầu mối cũng làm cho mọi việc trở nên khó khăn hơn. Tử Phòng cũng vì vậy mà bị liên luỵ, đó là một nguyên nhân.”

“Ý của người là...” Vệ Trang ngồi ở phía dưới, hắn liếc mắt nhìn về phía Hàn Phi nói: “Vụ kết án này là ngươi cố tình làm cho người khác xem?”

“Chỉ khi bề ngoài yên chuyện...” Hàn Phi bình tĩnh và tự tin. Khuôn mặt không mang theo bất cứ lo lắng gì đối với mọi chuyện đang diễn ra: “Mới có thể khiến cho kẻ đứng đằng sau buông lơi cảnh giác. Lúc đó, mới chính là thời cơ tốt nhất để tiến hành phản kích. Còn vụ Trương Khai Địa nuốt lời tuy khiến ta tạm thời chưa thể làm được tư khấu nhưng cũng vì vậy mà có được một thứ quý giá gấp mười lần.”

“Quý gấp mười lần!?” Vệ Trang vì thế càng trở nên tò mò hơn.

“Tử Phòng vì chuyện này mà nợ ta một ân tình to lớn!” Vẻ mặt Hàn Phi cao hứng, hắn ngẩng cao đầu nhìn về phía nóc nhà: “Cho nên lần này ta lại thắng thêm một lần nữa.”

“Công tử chắc chắn như vậy...” Tử Nữ nâng lên ly rượu, đầu hơi nghiêng nhìn về phía Hàn Phi. Ánh mắt nàng mang theo chút ý vị quan sát Hàn Phi. Quả thực vẻ tự tin của Hàn Phi lúc này làm cho người ta có cảm giác rất mê người. Tử Nữ bị hấp dẫn cũng không có gì lạ: “Coi bộ tất cả đã nắm hết trong tầm tay. Không lẽ, công tử muốn dùng nó để đổi lấy mười vạn lượng quân quân hưởng trong tay Cơ Vô Dạ!?”

“Ha...” Hàn Phi mở miệng cười nhạt. Hắn nhẹ nhàng nốc lên một ly rượu sau đó càng cười một cách tự tin hơn: “Không phải... không phải mười vạn lượng quân hưởng mà là ba mươi vạn lượng quân hưởng.”

“Ồ...” Tử Nữ lập tức kinh ngạc. Mắt đẹp của nàng trở nên càng thêm hứng thú nhìn về phía Hàn Phi mở miệng nói: “Ta rất tò mò công tử làm thế nào có thể lấy được ba mươi vạn quân hưởng từ tay Cơ Vô Dạ? Chỉ dựa vào tờ giấy đó sao? Công tử cận thận Cơ Vô Dạ, chó cùng dứt dậu!”

“Haha...” Nụ cười tự tin xuất hiện trên mặt Hàn Phi: “Tất nhiên ta có bảy thành nắm chắc. Đến lúc đó phải mời Vệ Trang huynh cùng Long huynh đi xem một vở kịch vui với ta. Một vở kịch vô cùng đặc sắc.”

...

Phủ Cơ Vô Dạ...

Lúc này, Cơ Vô Dạ vẫn mặc bộ quần áo giáp sắt. Bản thân hắn vốn là một người cẩn thận nên lúc nào cũng mặc bộ áo giáp. Hắn sợ mình sẽ bị người ám sát. Quả thực trong quá khứ thì Cơ Vô Dạ cũng nhiều lần bị người ám sát. Chẳng lạ lùng gì khi mà hắn cẩn thận như vậy.

Ánh lửa lập loè trên một cái đèn hoa sen bằng kim loại khổng lồ. ngồi ở trên giường, Cơ Vô Dạ thích ý hưởng thụ chén rượu. Trong khi đó một nữ nhân xinh đẹp mặc một bộ quần áo màu hồng đang vì Cơ Vô Dạ đấm chân. Trong khi đó hai nữ nhân xinh đẹp một mặc màu tím, một mặc màu vàng đang chia sẻ những đồng vàng đặt ở trên chiếc bàn gỗ.

Thấy được hai nữ nhân đang định chia nhau vàng bạc thì Cơ Vô Dạ nhếch miệng cười gằn: “Một trăm đồng vàng này, các nàng cứ việc giành nhau. Ai giành được nhiều nhất, ta sẽ trọng thưởng.” Lập tức nữ nhân xinh đẹp mặc y phục màu hồng dừng lại đấm chân cũng quay ra định tranh giành đồng vàng. Song một âm thanh cắt đứt cuộc vui này.

Một nam nhân hầu cận lấp tức đi vào chắp tay nói: “Tướng quân, công tử Hàn Phi cầu kiến!”

“Hử!?” Lập tức con mắt Cơ Vô Dạ nheo lại, ánh mắt trở nên lạnh lùng và sắc bén: “Hàn Phi, hắn đến đây làm gì?”

“Đại tướng quân...” Lúc này, Hàn Phi dẫn theo Long Ngạo Thiên đi về phía Cơ Vô Dạ. Trên mặt Hàn Phi xuất hiện nụ cười nhè nhẹ hơi có chút tự tin. Long Ngạo Thiên đi đằng sau lưng Hàn Phi sau đó dừng lại cách Hàn Phi vài mét. Dáng vóc cao lớn đồng thời để lộ ngực và bụng cực kỳ săn chắc. Lại có dáng vẻ bất cần đời cùng vẻ đẹp trai mê người làm cho các nữ nhân đều ngẩn người liếc nhìn mắt hắn vài lần. Song các nàng nhớ đến phía sau Cơ Vô Dạ lập tức cúi đầu không có dám liếc nhìn Long Ngạo Thiên.

Sự xuất hiện Long Ngạo Thiên càng làm cho Cơ Vô Dạ kiêng kị, ánh mắt hắn thoáng đánh giá qua Long Ngạo Thiên một chút. Tuy nhiên Cơ Vô Dạ rất nhanh dấu diếm sự kiêng kị ở sâu đáy mắt: “Muộn thế này rồi là cơn gió nào đưa công tử đến chỗ ta vậy!?”

“Đêm khuya đến quấy rầy tướng quân...” Hai tay để thắng, Hàn Phi hơi ngước đầu nhìn thẳng về phía Cơ Vô Dạ: “Là vì vụ quán quân hưởng.”

Đôi môi dày Cơ Vô Dạ khẽ mấp máy: “Vụ án quân hưởng?” con mắt hẹp dài của hắn hơi vì thế mà mở to: “Vụ án này chẳng phải đã đóng lại rồi sao?”

“Chưa tìm được quân hưởng, cứ cảm thấy tiếc tiếc...” Hàn Phi hơi gật gù đầu của mình.

Một chân thả xuống, một chân gác lên phản, Cơ Vô Dạ thích ý cầm lấy chén rượu. Vẻ mặt hắn không đổi sắc khi nói chuyện: “Quân hưởng bị quỷ binh Trịnh quốc cướp đi những chuyện quỷ thần không phải sức người là có thể cứu vãn đâu.” Bàn tay hắn đưa lên phủi bụi trên áo mình: “công tử không cần phải áy náy quá.”

Đôi mắt Hàn Phi nheo lại, hắn mở miệng nói: “Đêm qua những tên quỷ binh đó bảo mộng cho ta nói rất hài lòng với lễ tế của đại tướng quân.”

Cơ Vô Dạ đang uống rượu cũng vì thế kinh ngạc hô lên: “Ố!”



“Bọn họ còn nói...” Hàn Phi nghiêng đầu nhìn về phía mấy vị nữ nhân xinh đẹp: “sẽ đem mười vạn lượng vàng đó trả về.”

Con mắt Cơ Vô Dạ lập tức nheo lại, ánh mắt trở nên sắc bén vô cùng: “Nếu là vậy thì dĩ nhiên là tốt quá rồi!” Nói đến đây thì Cơ Vô Dạ trừng mắt nhìn về phía mấy nữ nhân xinh đẹp quát lên: “Còn nghệt ra đó làm gì, tranh giành tiếp đi, mấy người nghĩ đồng vàng sẽ tự nhảy vào tay mấy người sao?” Lập tức mấy nữ nhân tranh giành vàng với nhau, Cơ Vô Dạ đưa bàn tay năm ngón mở ra sau đó nắm chặt lại: “Tranh giành cũng phải dựa vào bản lĩnh, vào thủ đoạn. Có thực lực thì mới có tư cách chiếm hữu.”

Mép Hàn Phi vì những lời này mà hơi nhếch lên. Hắn đi về phía mấy nữ nhân đang tranh giành vàng với nhau, Hàn Phi nhẹ giọng nói: “Cứ giành nhau nhốn nhác cả lên, thua rồi cũng không có hình phạt. Nhạt nhẽo lắm. Nếu là ta thì sẽ đổi một cách chơi khác sẽ thú vị hơn bây giờ gấp trăm lần.”

Nhấp một ngụm rượu, Cơ Vô Dạ cảm giác được khá là thư thái. Hắn mở miệng hỏi: “Được, công tử có thể nói ra nghe xem!”

Đôi mắt Hàn Phi về thế nheo lại, khoé miệng lại nhếch lên: “Cũng cùng là chia nhau trăm đồng vàng, ta không dùng cách tranh. Mà cho những người tham gia cuộc chơi bốc thăm, dựa theo thứ tự trước sau nói ra cách phân chia của mình.”

Nữ nhân xinh đẹp mặc y phục màu hồng chỉ về phía hai người thiếu nữ nói: “Nhiều người thế này, mỗi người đều nói ra một phương án vậy thì nghe theo ai đây?”

“Rất đơn giản sau khi đề ra mỗi phương án!” Hai tay Hàn Phi đặt sau lưng mình, hắn ngạo nghễ nói chuyện với ba vị nữ nhân: “Sẽ cho tất cả những người tham gia cuộc chơi tiến hành đánh giá về phương án đó. Nếu phương án không được hơn một nửa số người chơi tán thành thì người đề ra phương án sẽ bị xử chết.”

Lập tức ba nữ nhân nghe thấy vậy hoảng loạn hô lên: “Cái gì!?”

“Hahaha...” Cơ Vô Dạ cười nói: “Quả nhiên thú vị! Vậy nếu phương án của người đầu tiên không được tán thành bị chết thì phải làm sao?”

“Quy tắc không đổi...” Hàn Phi khẽ liếc mắt nhìn về phía Long Ngạo Thiên. Thấy được Long Ngạo Thiên bụm mặt thở dài một hơi thì Hàn Phi hơi cười. Xem ra Long Ngạo Thiên cũng đã đoán được ý định của hắn. Hàn Phi không nói nhiều tiếp tục: “làm theo thứ tự tiến hành vòng tiếp theo!”

“Quá đơn giản!” Đôi mắt Cơ Vô Dạ nheo lại, hắn hất cằm hơi trâm trọc: “Người cuối cùng chỉ cần phủ định tất cả mọi phương án là xong. Dù sao những người trước đó đều chết hết cả rồi, tiền cũng đã thuộc hết về cô ta.”

“Đạo lý thì đúng là rất đơn giản!” Hàn Phi gật đầu đồng ý: “nhưng kết quả có như thế thật không?”

Một chiếc lọ trúc được đặt ở nơi đó, có tất cả ba thẻ bốc thăm bằng trúc đặt ở trong lọ. Hàn Phi chìa tay đối với ba người: “Ba vị mỹ nhân mời bốc thăm! Trên thăm trúc có ghi Giáp, Ất, Bính đại diện cho thứ tự trước sau của ba vị!” Lời này rơi vào tai ba vị mỹ nhân giống như treo trên đầu ba vị mỹ nhân một cây kiếm. Các nàng đều nhìn nhau một cách sợ hãi.

Tất cả bọn họ quay đầu nhìn về phía Cơ Vô Dạ thấy được Cơ Vô Dạ trợn tròn mắt lên nhìn về phía ba người quát lạnh: “Bốc thăm mau, bằng không ngay bây giờ sẽ lôi ra xử chết!” Cả ba đều giật mình nhìn về phía Cơ Vô Dạ. Tất cả đều cảm giác sau lưng toát ra mồ hôi, họ cảm giác thân mình nặng trĩu. Ngón tay hơi run rẩy nhẹ nhàng cầm lấy chiếc thăm bốc lên.

Lúc này, Long Ngạo Thiên đi về phía trước mở miệng nói: “Các vị mỹ nhân xin yên tâm. Ta nghĩ Hàn huynh sẽ không để cho các vị phải chết đâu. Đúng không Hàn huynh!?” Vừa nói hắc liếc mắt nhìn về phía Hàn Phi. Ngay lập tức Hàn Phi im lặng không có đáp lời.

Người thiếu nữ mặc y phục màu hồng cầm trong tay thẻ tre buồn bực nói: “Xui chết đi thôi, ta là người đầu tiên, làm thế nào bây giờ?”

“Chia cho hai người thêm một iý là được chứ gì?” Thiếu nữ mặc y phục màu tím mở miệng nói chuyện. Đồng thời nàng nhìn về phía thiếu nữ mặc y phục màu hồng châm chọc nói: “Nếu như không có cô, hai chúng ta chia nhau chắc chắn là nhiều hơn ba người cùng chia rồi!”

Người thiếu nữ mặc y phục màu vàng phất tay gật đầu đồng ý nói: “Nói đúng lắm!”

Người thiếu nữ mặc y phục màu hồng thấy vậy vội vã chạy tới bên cạnh Cơ Vô Dạ quỳ xuống gối hắn làm nũng: “Tướng quân, nô gia còn chưa muốn chết mà.” Tuy nhiên Cơ Vô Dạ chẳng thèm đả động đến nàng. Thiếu nữ mặc y phục màu hồng lập tức quay ra nhìn về phía Hàn Phi, nàng phất tay vẻ mặt giận giữ nói: “Tên Hàn Phi chết tiệt đề ra cái chủ ý quái quỷ gì thế này, hại chết ta đối với ngươi có lợi ích gì?”

“Mỹ nhân xinh đẹp, ngươi trách lầm Hàn huynh rồi!” Long Ngạo Thiên mỉm cười thay Hàn Phi nói chuyện: “Thực ra trò chơi này không phải thắng thua theo thứ tự bốc thăm mà là nàng thuyết phục người thứ hai như thế nào. ”

“Ngươi còn nói hắn không muốn hại ta...” Người thiếu nữ mặc y phục màu hồng mở miệng nói: “Ta không tin đâu!” Nàng bắt đầu nước mắt ngắn nước mắt dài. Vừa nói đến đây Long Ngạo Thiên đi về phía người thiếu nữ mặc y phục màu tím cười hỏi: “Mỹ nhân, phải nàng vừa đề ra việc xử lý hồng y mỹ nhân chết như vậy vừa không lo lắng cô ấy trả thù mà số vàng lại có thể chia nhiều hơn đúng không?”

“Đúng...” Nữ nhân xinh đẹp mặc y phục màu tím mở miệng gật đầu nói: “Thế thì đã sao?”

“Vậy thì gay rồi a!” Vừa nói Long Ngạo Thiên vừa sờ sờ đầu của mình: “Vậy sao nàng không cho rằng nếu như cô ấy mà chết thì vòng sau chi còn nàng cùng với vị hoàng y mỹ nhân này. Nếu nàng là cô ấy, cô ấy sẽ bỏ qua nàng sao? Chỉ cần cô ấy không đồng ý với phương án nàng đưa ra như vậy nàng sẽ chết!”

“Vây... vậy...” Người thiếu nữ xinh đẹp mặc y phục màu tím hoảng hốt: “Vậy ta có thể đưa cho cô ấy hết số vàng của mình có!” Vừa nói nàng đẩy ra toàn bộ số vàng về phía thiếu nữ mặc y phục màu vàng.

“Ngây thơ...” Long Ngạo Thiên thở ra một hơi dài: “Chỉ cần cô ấy không đồng ý như vậy vàng toàn bộ sẽ vào tay cô ấy mà cô ấy sẽ không lo lắng mình bị trả thù. Nghĩ lại xem, mỹ nhân. Nếu ta là nàng chi bằng đồng ý với ý kiến của hồng y mỹ nhân. Đối với hai bên chẳng phải đều có lợi ích hay sao? Vậy nàng còn chần chờ gì nữa?”

“Ta đồng ý, đồng ý...” Người thiếu nữ mặc y phục màu tím liên tục mở miệng nói.



“Loại chia này...” Long Ngạo Thiên ôm ngực của mình mở miệng nói: “Giống như hai người yếu và một người mạnh. Người mạnh muốn tiêu diệt hai người trở thành bá chủ. Hai người yếu sẽ liên kết với nhau đảm bảo mình sẽ không bị đối phương nuốt gọn. Hiện giờ hai người đồng ý, người thứ ba lựa chọn thế nào thì kết quả cũng đã định rồi!” Vừa nói hắn thở dài chìa tay về phía thiếu nữ mặc y phục màu hồng: “Mỹ nhân, giờ nàng còn trách móc Hàn huynh nữa sao?”

“Có phải thật không thế?” Người thiếu nữ nắm chặt tay vui mừng mở miệng cười nói: “Trên đời còn có chuyện tốt như thế này sao?” Vừa nói nàng nhìn về phía Hàn Phi cười: “công tử đngs là phúc tinh cảu nô gia rồi. Vừa rồi nô gia lại nghi ngờ công tử, thật là có lỗi!”

“Ha...” Tiếng cười nhạt Cơ Vô Dạ phát ra: “Công tử là người biết chơi, quả nhiên danh bất hư truyền. Nhưng chắc công tử không chỉ đơn giản là muốn cho ta xem một trò chơi chứ?”

“Những chuyện trên đời nhiều khi nhìn thì có vẻ là có lợi nhưng thực chết lại là vô lợi.” Hàn Phi khẽ mỉm cười nói: " Nhìn tựa như thế yếu nhưng thực ra lại là thế mạnh!”

“Hahaha...” Nụ cười Cơ Vô Dạ hơi biến đối và ánh mắt cũng trở nên âm trầm hơn: “trò chơi của ngươi quả đúng là kỳ diệu. Nhưng ngươi lại quên một chuyện quan trọng nhất.”

“Hô...” Hàn Phi tò mò hỏi lại: “Chuyện quan trọng gì vậy?”

Đem toàn bộ chén rượu uống hết, đôi mắt Cơ Vô Dạ trở nên đỏ ngầu: “Cá lớn nuốt cá bé! Chỉ có sức mạnh mới là chuẩn tắc tuyệt đối” Siệt chặt chén rượu trong tay, Cơ Vô Dạ đột nhiên cầm trong tay thanh đao lớn vọt ra muốn bổ về người thiếu nữ. Nàng quay ra sợ hãi nhìn về phía Cơ Vô Dạ đặc biệt là thanh đao cách đầu nàng chỉ một chút. Trước đao khí của Cơ Vộ Dạ, chiếc bàn bỏ bổ làm đôi mà người thiếu nữ hoàn toàn không hề hấn gì.

Roạt! Cánh cửa mở ra, một đám thân binh chạy vào bên trong. Cơ Vô Dạ lạnh lùng lên tiếng nói: “Ngươi có còn muốn số tiền vàng này nữa không?”

Thân mình thiếu nữ quỵ xuống, nàng run rẩy lên lẩy bẩy đáp lại: “Không, không, không muốn nữa.”

“Hừ...” Cơ Vô Dạ mở miệng hừ lạnh một tiếng. Thanh đao bị hắn nắm chặt cắm xuống mặt sàn gỗ, giọng nói Cơ Vô Dạ cũng biến thành châm biếm: “Kẻ mạnh có thể thay đổi quy tắc bất cứ lúc nào, còn kẻ yếu vốn đã không có tư ách đặt ra quy tắc. Công tử, ngươi nói có phải không?”

“Tướng quân cao kiến...” Nụ cười nhẹ xuất hiện ở trên mặt Hàn Phi. Hai tay Hàn Phi cũng vì thế mà chắp tay đối với Cơ Vô Dạ: “đúng lúc Phi cũng đang có một vấn đề muốn tướng quân chỉ giáo.”

Theo một cái phất tay Cơ Vô Dạ, mấy người mỹ cơ lập tức vội vã nhanh chóng rời đi. Tất cả bọn họ cúi đầu nhìn xuống sàn nhà không có dám ngẩng đầu lên. Cơ Vô Dạ bấy giờ mới lạnh lùng hỏi: “Nói!”

“Theo luật pháp của nước Hàn, pháp luật không đến người có địa vị, kẻ cướp quân hưởng lại là quỷ binh!” Đôi mắt Hàn Phi sắc bén, giọng nói mang theo chất vấn: “Cho dù hai vị vương thúc có tội thì cũng sẽ không bị phán tử hình. Ta thực ra nghĩ không thông tại sao bọn họ lại tự sát?”

Đầu hơi nghiêng, Cơ Vô Dạ khẽ cười: “Chuyện đó có gì là lạ, cho dù đại vương không muốn lấy mạng hai người đó thì quỷ binh cũng sẽ lấy mạng hai người bọn họ. Trong thư nhận tội chẳng phải đã nói là quỷ binh đòi nợ sao?”

“Nhưng theo khám nghiệm tử thi...” Hàn Phi hơi nghiêng đầu mở miệng nói: “Hai vị vương thúc là chết vì trúng độc mà không phải do quỷ binh giết chết. Quỷ binh chẳng lẽ cũng biết dùng độc với hai vị vương thúc?”

“Có chuyện này sao?” Cơ Vô Dạ vờ kinh ngạc trợn to mắt lên. Bàn tay hắn nắm lại đưa lên, ngón chỏ và ngón cái khẽ bấm vào nhau: “Có điều bây giờ Long Tuyên Quân và An Bình Quân đã chết. Chết không đối chứng thì phải làm sao?” con mắt mang theo cực kỳ châm chọc quan sát Hàn Phi.

“Tướng quân...” Đối với Cơ Vô Dạ vô lại như vậy, Hàn Phi lập tức dùng ngón chỏ sờ đầu của mình: “Thực ra ngay trong đem hai vị vương thúc nhốt vào ngục giam, Hàn Phi cũng bị quỷ binh ám sát!”

“Có chuyện này sao?” Cơ Vô Dạ lập tức kinh ngạc trợn to mắt: “Thật may mắn khi công tử không có chuyện gì!”

“Tương quân...” Hàn Phi mỉm cười nói: “tướng quân không biết rồi! Đêm hôm đó thật may Hàn Phi đi cùng với một vị bằng hữu như vậy mới có thể sống sót khỏi tay quỷ binh. Hơn nữa vị bằng hữu này còn ra tay đả thương vị quỷ binh.”

“Ồ...” Cơ Vô Dạ kinh ngạc nói: “Còn có chuyện như vậy!?”

“Ân...” Vừa nói thì Hàn Phi lấy ra một cái hộp ở trong chiếc hộp đựng một con côn trùng nho nhỏ: “Vị bằng hữu này của ta khi giao đấu với quỷ binh đã đả thương quỷ binh đồng thời để trên người hắn một thứ không mùi không vị mà người thường không có cách nào ngửi được. Tuy nhiên thứ côn trùng này lại có thể dễ dàng tìm được nơi đó dựa vào thứ mùi vị đặc biệt này...” Hàn Phi cười nói: “Hẳn kiến thức tường quân rất rộng rãi đối với cổ trùng thuật cũng rất hiểu biết. Hẳn biến loại côn trùng này tên truy tung trùng!?”

“Thức ra thì...” Hàn Phi thở ra một hơi dài: “Thông qua loại cổ trùng này, ta đã biết được nơi cất giấu quân lương!” Lập tức Cơ Vô Dạ nheo mắt lại, ánh mắt cực kỳ sắc bén nhìn về phía Hàn Phi. Ở sâu trong mắt hắn là vô tận sát khí. Đem hộp đóng lại, Hàn Phi cao ngạo ngẩng đầu đáp lời: Hiện tại chỉ còn thiếu nước đi tìm chúng về nữa thôi!“

“Công tử, ngươi đúng là đã lập được kỳ công!” Cơ Vô Dạ kéo theo thanh đao to lớn, hắn đi từng bước về phía Hàn Phi nói: “Đêm nay được nói chuyện với công tử đúng là khiến bản tướng quân thu nạp được nhiều. Chi bằng công tử lại thêm mấy ngày, chúng ta uống rượu luận đàm chẳng phải vui sao?”

“Chúng ta đã ở đây lải nhải nhiều giờ...” Hàn Phi xoay người rời đi: “Sao có thể quấy rầy tướng quân thêm được?”

“Công tử khước từ như vậy cho dù ta có nhận lời thì thanh đao này của ta...” Giọng nói Cơ Vô Dạ càng ngày càng dữ tợn: “Cũng không thể nhận lời!” Thanh đao Cơ Vô Dạ trực tiếp đâm thẳng về phía Hàn Phi với tốc độ cực nhanh.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đạo Chu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook