Đạo Chu

Chương 590: Tinh Đấu đại sâm lâm

DanteSparda

23/09/2019

Tinh Đấu đại sâm lâm nổi tiếng một trong tam đại Hồn thú sâm lâm trên đại lục, diện tích vô cùng rộng lớn, cơ hồ tương đương với Ba Lạp Khắc vương quốc. Nó nằm giữa Thiên Đấu đế quốc và Tinh La đế quốc, hai phần thuộc về đế quốc Thiên Đấu, ba phần còn lại là của đế quốc Tinh La. Mặt khác, ba phần thuộc Tinh La đế quốc thì có một mảnh sâm lâm có địa hình nguyên thuỷ cao thấp rất phức tạp, ao đầm vô số. Nơi đó ngay cả những hồn sư cường đại nhất cũng không muốn tiến vào, càng đi sâu vào trung tâm thì Hồn thú càng cường đại. Từng đồn đại ngay cả thập vạn niên hồn thú cũng tồn tại, bất luận là hồn sư cấp bậc như thế nào, nếu vận khí tốt và đủ thực lực thì cũng có thể tìm được hồn hoàn thích hợp cho mình.

Một đoàn người tiến vào khu rừng rậm rạp này. Phong cách ăn mặc đám người cũng khá đặc biệt. Tuy nhiên có một số dấu hiệu nhận biết. Ở trên ngực họ có đeo một chiếc huy hiệu với biểu tượng trời và đất biểu hiện cho thân phận của họ thuộc về học viện Thiên Địa.

Tinh Đấu đại sâm lâm nằm ở phía đông nam tiếp giáp với nhiều vùng của Ba Lạp Khắc vương quốc, mà từ thành Thiên Đấu nằm ở trung tâm Đế Quốc cách sâm lâm một khoảng cách khá xa. Bất quá với hồn đạo khí phi hành thì khoảng cách này chỉ mất vài giờ phi hành.

Từ trên phi hành hồn khí, Đường Tam thấy có vài thị trấn mở ra gần Tinh Đấu sâm lâm. Quy mô thị trấn đại khái là lớn gấp ba lần các thôn trang cỡ trung, nơi này náo nhiệt hơn nhiều so với sự tưởng tượng của đám học viên mới. Ngoài việc không có tường thành ra, nơi này cũng xem như là một tòa thành nhỏ, đường xá nhộn nhịp, nườm nượp hàng quán hai bên,

Đường Tam dùng đồng thuật của mình. Đôi mắt màu tím cẩn thận quan sát một chút, cửa hàng ở đây kinh doanh chủ yếu cùng nghề nghiệp hồn sư có liên quan, chẳng hạn như buôn bán vũ khí, khải giáp, thuốc giải độc, đan dược, thậm chí là quần áo cũng có rất nhiều túi để chứa đồ lặt vặt, thích hợp cho trang phục của một hồn sư vào rừng săn hồn thú.

Vừa bước vào rừng rậm, Đường Tam khảm cái cười nói: “Cũng như mấy toà rừng rậm nuôi dưỡng hồn thú của quốc gia, nơi này họ cũng thành lập nên những phường thị cung cấp cho hồn sư những thứ hồn sư cần!”

“Sư đệ, ngươi nói đúng!” Tiểu Linh mỉm cười gật đầu: "Chim sống nhờ núi, cá sống nhờ sông, đạo lý là như thế! Mấy thị trấn nhỏ ấy hiền nhiên sinh tồn là dựa vào sâm lâm, xung quanh toà rừng rậm này sợ rằng có không ít thị trấn kiểu như thế!"

“Sư huynh thụ giáo!” Đường Tam gật đầu song vẻ tò mò khi nói chuyện: “Chỉ là, ta thấy những thị trấn cách xa Tinh Đấu đại sâm lâm cả trăm dặm,có phải hơi xa một chút hay không...?”

“Nhóc con, quan sát giỏi lắm!” Độc Cô Bác đi ở trong đám người cười gật đầu nói: “Xác thực là như vậy! Hẳn là ngươi đã từng quen thuộc với đế quốc bảo dưỡng hồn thú sâm lâm.Ở đó hồn thú tương đối ôn hòa, không có chủ động công kích loài người, khác với sâm lâm, hồn thú chẳng những hung tợn hơn rất nhiều, mà còn có không ít hồn thú thường xuyên ra khỏi phạm vi của khu rừng. Nếu thành trấn ở gần sâm lâm quá chỉ sợ là không xong".

Đường Tam mỉm cười, gật đầu thầm nghĩ, đọc vạn quyển sách không bằng đi ngàn dặm đường, quả nhiên không sai,có trải qua mới học được nhiều điều bổ ích.

Tinh đấu đại sâm lâm nằm ngay ở chính phương Nam của Đấu La đế quốc, rừng rậm chia cách hai đại đế quốc, bởi vì nơi này hồn thú đông đảo, cũng là biên giới của hai nước, chẳng phân biệt được địa phương rõ ràng. Nhìn trên bản đồ, đại bộ phận diện tích của Tinh đấu đại sâm lâm nằm trong Tinh La đế quốc, tất nhiên đến giờ Đấu La đế quốc cũng không có thừa nhận điểm này.



Là một trong tam đại cư địa của hồn thú, nơi này tự nhiên là địa phương mà hồn sư... hi vọng nhất, bởi vì mỗi lần đến chỗ này cũng đều ý nghĩa việc bọn họ đã tiến giai.

Tinh đấu đại sâm lâm tồn tại trên Đấu La đại lục bao nhiêu năm cũng không một ai có thể nói chính xác, nhưng sau khi đi vào rừng rậm, rừng càng ngày càng rậm rạp đủ để nói cho mọi người thấy được sự tồn tại cửu viễn của nó.

Từ xa xa, mọi người mơ hồ cảm giác được một trận thanh khí từ phía trước mặt truyền đến, mang theo thực vật mùi thơm ngát thấm đẫm trong lòng mọi người, một cảm giác thoải mái nói không nên lời. Chầm chậm hút một ngụm không khí trong lành, ba vạn sáu ngàn lỗ chân lông trên cơ thể dường như được mở ra, cái cảm giác sảng khoái này... khó có thể dùng lời mà diễn tả được.

Đập vào mặt mọi người là một mảng hải dương màu xanh biếc, vừa nhìn qua mảng màu xanh biếc đó đã cảm thấy rung động, những kẻ khác ưa thích không khí trong lành vì vậy mà đến đây.

Rốt cục trước mặt bọn họ đã tới Tinh đấu đại sâm lâm, cây cối cao lớn đã vượt quá hơn hai mươi thước, đây mới chỉ là... bên ngoài mà thôi, rừng cây rậm rạp căn bản không có đường đi, bóng cây nặng nề, nhìn không ra cảnh tượng chân thật trong đó.

Đi tới phía trước rừng rậm, không khí càng trở nên thoải mái hơn, phảng phất như nhiệt độ cũng giảm xuống vài phần, một cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái cùng mùi bùn đất ẩm ướt không ngừng kích thích khứu giác của mọi người.

Lần này tiến vào Tinh Đấu sâm lâm này có tổng cộng tất cả chín người một thú. Nguyệt Thần cầm đầu đám người này. Trong đám người có Đường Tam, Tiểu Vũ, Tiểu Linh, Cát Tường, Miêu Nữ, Hồng Liên và Hiểu Mộng. Dưới sự bảo vệ của Độc Cô Bác và Thiên Linh Hổ. Cơ bản không có con hồn thú nào dám đụng chạm với đám người bọn họ.

Tuy nhiên khi tiến vào trong Tinh Đấu sâm lâm này, tất cả không hẹn mà cũng mở ra võ hồn. Hồn hoàn của tất cả đám người cũng theo đó xuất hiện. Bất chợt đôi mắt của mọi người xuất hiện sự kinh ngạc. Đặc biệt là đám học viên mới này. Họ thấy được khung cảnh giống như có thể nhìn được mọi góc độ. Ngay cả những con hồn thú nhỏ bé ẩn dấu dưới lớp cỏ, họ có thể thấy được.

“Đây là hồn kỹ của sư tỷ Nguyệt Thần!” Đường Tam mở miệng lên tiếng nói: “Cái hồn kỹ này cũng quả thực quá tuyệt với. Như vậy chúng ta cùng chung tầm mắt không sợ bị đối phương đánh lẽ nữa.”

Nguyệt Thần kể từ khi trở thành hồn tôn. Hồn hoàn thứ nhất của nàng cũng giống như mọi người là cực hạn khống chế. Hồn hoàn thứ hai đó chính là tinh thần lực quét xem và kết nối với mọi người. Nhờ đó tất cả mọi người có thể trao đổi ý thức với nhau cũng như nhìn được khắp xung quanh. Hồn hoàn thứ hai đủ mạnh bất quá hồn hoàn thứ ba của nàng còn mạnh và hữu ích nữa. Chỉ là hồn hoàn thứ ba của nàng, nàng không có sử dụng vì nó tiêu hao quá nhiều mà thôi.



Sau khi tiến vào Tinh đấu đại sâm lâm … hưng phấn nhất chính là Tiểu Vũ, nàng tựa hồ như không biết đây là một địa phương nguy hiểm chết người, nhảy nhót khắp nơi, vui vẻ không nói lên lời, khiến Độc Cô Bác cũng nhíu mày lại, nhưng Tiểu Vũ cũng không có vượt qua phạm vi mà hắn hạn chế nên hắn cũng không nói thêm cái gì. Dù sao nàng xuất thân vốn là hồn thú, lão cũng chẳng trách.

Bất chợt Nguyệt Thần mở miệng nói: “Phía trước không xa có một đàn phong ma lang. Tổng cộng có ba mươi hai con tất cả. Con thứ nhất niên hạn không vượt qua hai nghìn năm. Vừa thích hợp với chúng ta luyện tập bí thuật.” Mọi người nghe thấy thế ngạc nhiên, Nguyệt Thần khẽ liếc nhìn về phía bốn học viên mới nói: “Vì đây là bí thuật của học viện chúng ta, chỉ những học viện đã vượt qua sự khảo hạch của chúng ta mới được truyền thụ. Các ngươi đã vượt qua kiểm tra nên chúng ta quyết định truyền cho các ngươi loại bí thuật này. Tuy nhiên, các ngươi nhất định phải thề cho dù vì có lý do gì tuyệt đối không thể để lộ ra loại bí thuật này. Hãy dùng tính mạng và con đường hồn sư bản thân và người thân nhất trong lòng các ngươi ra thề. Chỉ có như vậy, ta mới có thể đem loại bí thuật này truyền cho các ngươi.”

Nghe được Nguyệt Thần nói thế, tất cả đều tò mò. Xem ra loại bí thuật này thực sự rất quan trọng đối với học viện Thiên Địa. Nếu không họ cũng không bắt đám người Đường Tam thề. Đám người lần lượt đưa ra lời thề, Nguyệt Thần mới hài lòng gật đầu.

Hồn sư cũng rất tôn trọng lời thề của mình. Chỉ có một số ít không tôn trọng lời thề mà thôi. Vì lời thế có thể ảnh hưởng đến tốc độ cũng như khả năng đột phá hồn sư. Những hồn sư đã không có khả năng tấn cấp mới thường hay không giữ lời hứa của mình. Nguyệt Thần đặt hai tay trước ngực, bước đi uyển chuyển hướng về phía trước nói: “Thứ mà ta muốn truyền thụ các ngươi là kỹ thuật chóc cách hồn hoàn mà không gây tổn thương đến hốn thú!”

Mọi người nghe thấy vậy cực kỳ ngạc nhiên. Đặc biệt trong đám người mở miệng nói chuyện là Tiểu Vũ, nàng lập tức nói: “Chị Tử Nguyệt, có thể không giết hồn thú mà chóc cách được hồn hoàn?”

Tiểu Vũ vừa mở miệng nói thì ở một khoảng cách khá xa, họ thấy được một đàn phong ma lang. Nguyệt Thần hơi gật đầu, đôi mắt thông qua lớp vải mỏng nhìn về phía trước nói: “Hiểu Mộng, tới lượt cô ra tay!”

“...” Hiểu Mộng hiểu ý hơi gật đầu. Thân mình nàng di chuyển nhẹ nhàng một chút, cứ khoảng cách một đoạn thân hình nàng biến thành khói biến mất sau đó xuất hiện ở một khoảng cách khá xa. Đồng thời trong tay cầm một thanh kiếm dài với chuôi kiếm giống như một phất trần. Nó nhẹ nhàng phất phơ, thân hình Hiểu Mộng hướng về phía trước đi tới.

Ngay lập tức thấy được con mồi xuất hiện, đám ma lang với con cầm đầu chu lên một tiếng. Hàng loạt con ma lang lao về phía trước phóng tới Hiểu Mộng. Tiểu Vũ lo lắng hỏi: “Để một mình chị ấy đối phó đàn ma lang này, chị ấy sẽ không có vấn đề gì chứ?” Đôi mắt thỏ chớp chớp lo lắng nhìn về phía một đám ma lang.

“Con thỏ nhỏ!” Hai tay Hồng Liên chống eo, nàng mở miệng nói: “Cô quá coi thường Hiểu Mộng rồi. Cô ta rất mạnh. Đương nhiên kém bản cô nương ta một chút xíu rồi!” Vừa nói nàng đưa móng tay nho nhỏ lên. Tiểu Vũ thấy vậy khinh thường nhìn về phía nàng.

Vèo, vèo... Đám phong ma lang xuất hiện những tàn ảnh vây lấy Hiểu Mộng. Vậy mà bàn tay Hiểu Mộng nhẹ nhàng phất lên. Ánh sáng trắng xuất hiện lan toả khắp nơi. Phía dưới chân nàng, thế giới như biến thành hai màu đen trắng và nó giống như đang dần dần mở rộng.

“Thiên Địa Thất Sắc!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đạo Chu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook