Đạo Cô Vương Phi

Chương 18

Cầu Mộng

16/01/2015

Từ Ngọc Mẫn lắp bắp kinh hãi, hoàng đế mới lên ngôi, sao lại không có hậu cung dồi dào? Vì sợ nghe được tin tức đó, nàng luôn buộc chính mình không chú ý, bởi vậy thật sự không rõ tình hình lắm.

"Nhưng mà. . . . . ."

"Đám đại thần cứ ép trẫm nạp tú nữ vào đầy hậu cung, thực là phiền lại thêm phiền, trẫm đành phải đổ việc này lên người hoàng hậu vẫn luôn không ở trong cung. Việc tuyển tú nạp phi, đành nhờ Mẫn nhi lo liệu giúp trẫm rồi."

Sắc mặt Từ Ngọc Mẫn lạnh hẳn đi. Đây chính là tình cảm hắn dành cho nàng sao, có quá buồn cười không?

Bảo một nữ nhân yêu trượng phu thay trượng phu chọn tú nạp phi, giống như cầm dao cắt từng khúc ruột của nàng, đây là tình yêu của đế vương sao?

Trái tim Từ Ngọc Mẫn như rơi vào địa ngục, không còn minh mẫn nữa.

Khóe miệng Long Thần Dục lại hơi nhếch lên.

"Long Thần Dục." Nàng gằn từng tiếng, mỗi chữ đều nghiến răng.

Tâm tình Long Thần Dục rất tốt, lên tiếng trả lời, "Sao vậy?"

"Phế hậu."

"Cái gì?"

"Bỏ ta."

"Vậy sao được? Khi không sao có thể phế hậu, Mẫn nhi dịu dàng lương thiện cung kính cần kiệm, xứng đáng đứng đầu lục cung, hơn nữa lúc này lại là người mang thai sắp sinh, sao trẫm có thể phế hậu vào lúc này?"

Từ Ngọc Mẫn cười lạnh, "Vậy thì lăn xuống khỏi giường ta, ngày mai Bổn cung liền thay mặt hoàng thượng tuyển chọn tú nữ nạp vào hậu cung, nhất định sẽ khiến mỗi ngày bên gối hoàng thượng đều có mỹ nhân mới lạ, mỗi đêm mỗi khác." Nạp gian phi, nhất định phải nạp gian phi, nếu không là gian phi cũng phải bồi dưỡng thành gian phi.

Tươi cười của Long Thần Dục vẫn không giảm, vuốt bụng nàng nói: "Chẳng phải như vậy sẽ rất phiền hoàng hậu sao? Yêu cầu của trẫm cũng không nhiều, miễn cưỡng nạp năm sáu chục người là tốt rồi." Phản ứng mạnh như vậy đủ thấy tâm tư của nàng, có thể có cơ hội trêu nàng, hắn cầu còn không được.

"Nghe nói mỹ nhân trong cung triều trước có hơn mười nghìn, hoàng thượng có thể noi theo. . . . . ."

Long Thần Dục ngăn nàng lại, xoay đầu nàng qua hôn cuồng nhiệt.

Thẳng đến khi hai người sắp không thở nổi, hắn mới buông môi nàng ra, lực nắm đặt trên tay nàng đã hơi mất khống chế.

Đương nhiên Từ Ngọc Mẫn cũng đã nhận ra biến hóa của hắn, lạnh mặt né tránh.

"Mẫn nhi. . . . . ."

"Long Thần Dục, người tỉnh táo một chút, nay không phải là lúc ta có thể để người tùy ý chơi đùa."

Long Thần Dục thở phì phò, đỡ nàng ngồi dậy, kéo hai tay nàng phủ trùm nơi nóng cháy kia của mình, "Giúp ta."

Từ Ngọc Mẫn hơi nhếch môi, cũng không đồng ý.

"Nàng mà không giúp, trẫm sẽ bắt nàng dùng miệng." Long Thần Dục thấp giọng đe doạ.

Thân mình Từ Ngọc Mẫn chấn động, nghĩ mình từng. . . . . . Xoay đầu qua một bên, hai tay bắt đầu nhẹ nhàng cử động.

Long Thần Dục thoải mái rên nhẹ ra tiếng.

Cuối cùng khi hết thảy đã yên ổn, trên long sàng là một đống hỗn độn.

"Người đâu, bưng nước, hầu hạ trẫm và hoàng hậu tắm rửa thay quần áo."

Sau khi tắm rửa, chính điện đã dọn cơm canh xong, chờ Đế - Hậu ngồi vào vị trí.

Chỉ là cánh tay cổ tay run rẩy, ngay cả đôi đũa cũng không cầm được.

Mặt Từ Ngọc Mẫn xanh mét nhìn lom lom tay mình, Long Thần Dục ngồi bên người nàng lại mặt mày hớn hở, thay cho mấy tháng lạnh lùng u ám, lúc này vui sướng nhiệt tình gắp thức ăn đút cho nàng.

Từ Ngọc Mẫn vốn không muốn ăn, nhưng ánh mắt dừng trên bụng mình, cuối cùng nàng cố nén xấu hổ và giận dữ há mồm nuốt vào.

Hoàng thượng tự mình đút thức ăn, tình cảnh như thế thì ai cũng không dám nhìn thẳng, các cung nhân chỉ có thể không ngừng cúi đầu rồi lại cúi đầu, cố ý khiến mình hoàn toàn biến mất, chỉ sợ chọc tới hoàng thượng, không cẩn thận sẽ mất đầu.

Một bữa cơm này Từ Ngọc Mẫn tiêu hóa không thông.

Sau khi ăn xong, Long Thần Dục đỡ nàng, từ từ tản bộ trong điện.

Từ khi đăng cơ, chưa bao giờ để nữ tử thị tẩm, sắc mặt hoàng thượng âm u lạnh lẽo suốt ngày, nay lại giống như tràn ngập gió xuân dịu dàng săn sóc, khiến cho nhóm cung nhân âm thầm líu lưỡi.

"Mẫn nhi vất vả rồi, chờ hoàng nhi được sinh ra, nhất định trẫm sẽ thay Mẫn nhi chăm sóc dạy dỗ con cẩn thận."

Từ Ngọc Mẫn đang tức giận, mặc hắn tự quyết định, không thèm lên tiếng.

Long Thần Dục cũng không giận, tâm tình rất tốt sắm vai trượng phu dịu dàng săn sóc.



"Khởi bẩm hoàng thượng, tả thừa tướng cầu kiến."

Nghe thấy lời bẩm báo, Long Thần Dục mới cam lòng buông nàng ra, "Mẫn nhi yên tâm chờ nhé, buổi chiều trẫm lại về với nàng."

Từ Ngọc Mẫn không nói gì, yên lặng nhìn hắn nhanh chóng rời đi, rồi mới xoay người quay về tẩm điện nghỉ ngơi.

Cung nữ bên cạnh thấy hoàng hậu nhấc chân, liền vội bước lên phía trước đỡ nàng.

Từ Ngọc Mẫn sững sờ, vẫn chưa thích ứng vịn cánh tay cung nữ đi về phía tẩm điện.

Đang có mang, nàng vốn dễ mệt nhọc, hôm nay lại bị người nào đó hung hăng giày vò một trận, lúc này liền có chút mệt mỏi, không mất nhiều thời gian đã chìm vào giấc ngủ.

Lúc Long Thần Dục trở về, nàng đã ngủ thật say.

Hắn vẫy lui mọi cung nhân hầu hạ trong điện, hung hăng vứt bản tấu trong tay qua một bên, bước nhanh đến giường. Nạp phi?

Hừ, những người đó cho rằng hắn muốn để Mẫn nhi chủ trì việc tuyển nạp phi tần sao?

Thỉnh thoảng vợ chồng trêu đùa còn chưa đủ, nếu hắn thật sự làm theo, e rằng cả đời này Mẫn nhi của hắn sẽ không để hắn đến gần.

Cởi long bào, ôm lấy thê tử đang ngủ say, Long Thần Dục thầm thở dài, việc này còn phải bàn bạc kỹ hơn, cũng may Mẫn nhi đã quay về bên hắn, ban đêm sẽ không còn lạnh lùng cô quạnh nữa.

Vì hoàng hậu phải dưỡng thai, việc tuyển phi tạm thời bị ép xuống.

Từ lúc hoàng hậu về cung, trên mặt hoàng đế luôn lộ tươi cười, lúc ở hậu cung lại thường cười ha ha. Chỉ là, hoàng hậu nương nương thường xuyên trương bộ mặt lạnh, không cho hoàng đế sắc mặt tốt.

Chuyện của Đế - Hậu, không ai dám phê bình.

"Đau. . . . . ."

Người đang ra sức cày cấy vì tiếng kêu đau khác thường của người dưới thân mà ngừng lại, thấy trán nàng ướt đẫm mồ hôi lạnh, không khỏi hốt hoảng, "Mẫn nhi. . . . . ."

Từ Ngọc Mẫn thở sâu, túm chặt lấy đệm giường dưới người, "E là ta sắp sinh rồi. . . . . ."

"Người đâu, gọi Thái y, hoàng hậu sắp sinh rồi." Luôn mang vẻ dù Thái Sơn có sụp xuống mặt vẫn không đổi sắc, lúc này Long Thần Dục lại sợ hãi, rời khỏi thân thể thê tử, "Mẫn nhi, nàng đừng dọa trẫm. . . . . ."

Từ Ngọc Mẫn cắn môi nhẫn nhịn, thấy hắn trần truồng tựa vào bên giường, cố nén đau đớn, run môi nói: "Mặc quần áo vào. . . . . ." Để người ta nhìn thấy thì còn ra thể thống gì?

Long Thần Dục túm lấy áo choàng vội vàng mặc vào, lần nữa ngồi trở lại bên giường, có chút hối hận việc mình không khống chế được dục vọng, không để ý thân mình bất tiện sắp lâm bồn của nàng, mà cùng nàng ân ái.

"Sao thái y còn chưa tới? Bảo người đi gọi lần nữa!"

Giọng nói nghiêm lạnh của Long Thần Dục trầm đục mang theo chút hoảng loạn.

Từ Ngọc Mẫn đã đau đến mức nói không ra lời, chỉ có thể nắm chặt lấy tay hắn, cánh tay bị nàng nắm đến bầm tím.

"Đừng cắn mình, cắn trẫm này." Long Thần Dục đau lòng không thôi, duỗi cánh tay của mình đến bên miệng nàng.

Từ Ngọc Mẫn nổi nóng cắn lấy, đều do lỗi của nam nhân này, nàng đau quá. . . . . .

Vài gã Thái y nghiêng ngả lảo đảo chạy vào điện, mồ hôi đầy đầu.

"Còn ngơ ngác gì đó, mau lăn đến đây đỡ đẻ cho hoàng hậu."

Thái y không dám đến gần, y nữ trong Viện Thái Y kiên trì dẫn mấy mama lớn tuổi tiến lên, cất giọng run rẩy, "Phải dời nương nương ra ngoài điện."

"Câm miệng, cứ sinh ở đây, hoàng hậu đã đau đến như vậy, sao có thể di chuyển?"

"Nếu vậy, xin bệ hạ dời đi."

"Trẫm sẽ ở đây chăm sóc nàng, các ngươi nhanh đỡ đẻ đi, nếu hoàng hậu và hoàng nhi của trẫm có chút sơ xuất gì, tất cả các ngươi phải chôn cùng." Long Thần Dục thô bạo hét lên.

Không ai còn dám hé răng.

Nhóm ma ma nhìn thấy đống hỗn độn dưới người Từ Ngọc Mẫn, trong lòng nhảy dựng, sợ đến nổi mắt cũng không dám nâng.

Hoàng thượng thật quá. . . . . .

Mọi người bắt đầu bận việc đỡ đẻ cho hoàng hậu, nước ấm được đưa vào không ngừng, cung nhân lui tới đều nín thở tập trung, không dám làm ra cử động lớn gì, chỉ sợ gặp cơn giận sấm sét nào đó.

Từ Ngọc Mẫn liều mạng cắn cánh tay Long Thần Dục, nghe nhóm ma ma không ngừng mà bảo nàng dùng sức hít vào.

Ước chừng qua hai chung trà, một tiếng trẻ con khóc nỉ non vang khắp tẩm điện.

Tất cả mọi người thở phào.



"Mẫn nhi ——" hoàng đế vừa thấy thê tử ngất đi, gấp đến độ mắt to trợn ngược, rống to hoảng sợ, "Thái y!"

Thái y lộn nhào tiến đến, run run rẩy rẩy bắt mạch, lau mồ hôi nói: "Nương nương chỉ mất sức mà ngất đi, không có gì đáng ngại."

Lúc này Long Thần Dục mới an tâm dặn dò, "Cút xuống kê đơn thuốc đi."

"Dạ dạ. . . . . ."

"Chúc mừng hoàng thượng, chúc mừng hoàng thượng, nương nương đã sinh một tiểu hoàng tử." Ma ma lau rửa sạch sẽ cho đứa bé xong, ẵm đến cho hắn xem.

Long Thần Dục liếc mắt nhìn đứa trẽ quấn trong tã lót một cái, ánh mắt lại rơi lên mặt thê tử đã ngất đi, "Lau dọn sạch sẽ cho nương nương."

“Dạ”

Thấy hoàng đế vẫn không có ý định rời đi, các cung nhân cũng không dám lắm miệng, chỉ có thể nhẹ tay nhẹ chân lau dọn tẩy rửa cho hoàng hậu vừa mới sinh xong.

Sau đó, Long Thần Dục quấn Từ Ngọc Mẫn vào trong chăn gấm rồi ôm lấy, để cho nhóm cung nhân đổi đệm giường mới, rồi thật cẩn thận thả thê tử về lại trên giường.

Sau khi ra đời tiểu hoàng tử khóc vang dội hơn mười tiếng, rồi không lãng phí sức lực của mình, cũng không còn chút hứng thú nào, lẳng lặng nằm bên người mẫu thân nhắm mắt ngủ, thoạt nhìn vô cùng ngoan ngoãn.

Long Thần Dục nhìn hai mẹ con nằm trên long sàn, trong lòng tràn ngập một thứ tình cảm không thể nói rõ, lan tỏa khắp tim hắn.

"Mẫn nhi, cám ơn nàng." Cám ơn nàng đã sinh con dưỡng cái cho trẫm, cám ơn nàng cuối cùng cũng trở về bên trẫm.

Một bên ngực tuyết trắng lộ ra, đỉnh anh đào đỏ tươi bị cái miệng nhỏ nhắn mở ra ngậm lấy dùng sức hút, chủ nhân cúi mắt cong môi, mặt lộ vẻ dịu dàng nhìn đứa trẻ trong lòng, vẻ mặt kia thật mê người muốn chết.

Đứng ở sau bình phong, trong mắt của bóng dáng đen tuyền ngập tràn lửa giận âm u, đối với thằng nhóc khó ưa đang hưởng thụ dịu dàng của thê tử, hắn nghiến răng nghiến lợi ghét bỏ.

Mặc kệ đó là con của hắn.

"Sao thằng nhóc này lại tham ăn như vậy? Lần nào trẫm đến cũng thấy con bú sữa."

Từ Ngọc Mẫn ôm lưng con trai, cười nói: "Trẻ con tham ăn tham ngủ mới mau lớn mà."

"Sao nàng lại luyến tiếc không để nhũ mẫu chăm sóc, trước đây trẫm cũng được nhũ mẫu chăm sóc mà lớn lên, sao cứ khăng khăng chiều chuộng con như vậy." Trong mắt Long Thần Dục tràn đầy hâm mộ ghen tị với con trai, thằng nhóc háo sắc này chiếm mất vòng ôm của hắn, ngực của hắn, thậm chí cả sự dịu dàng mà hắn vẫn chưa từng được hưởng thụ, quả thực khiến hắn hận không thể ném con đi thật xa.

Từ Ngọc Mẫn tràn đầy yêu thương nhìn bé sơ sinh trắng trẻo trong lòng, thì thào tự nói, "Bé con thực ngoan." Long Thần Dục vẫy tay, ra hiệu cho cung nhân trong điện lui ra.

Hắn bước vài bước đến bên giường, đẩy vạt áo của nàng ra, cúi người ngậm một bên đỉnh ảnh đào trên khuôn ngực trắng tuyết vào trong miệng. Từ Ngọc Mẫn cứng người, mắt phượng trợn tròn, không dám tin nhìn nam nhân mặc long bào đen tuyền lại làm ra chuyện tổn hại thân phận đến vậy.

Sữa tươi âm áp lướt qua cổ họng, lưu lại hương thơm.

Sau khi Long Thần Dục thưởng thức thỏa thích, nhiệt tình dần dời đến xương quai xanh ở cổ nàng, bàn tay to lột quần áo vướng bận xuống, hơi thở dần trở nên không khống chế được.

"Long Thần Dục, người cút ngay cho ta." Sợ làm giật mình bé con trong lòng, Từ Ngọc Mẫn nén giọng gầm nhẹ, một tay che lên mắt con trai, sợ bé nhìn thấy cảnh tượng không nên nhìn.

"Trẫm không muốn. . . . . ." Tay Long Thần Dục đã xé rơi cái quần lót vướng bận xuống, "Mẫn nhi đã ở cữ xong, nên cho trẫm nếm vị thịt rồi."

Từ Ngọc Mẫn ôm con trẻ trong lòng, không tiện tay mà chống cự hành động vô lại của hắn, rất nhanh hắn liền toại nguyện. Long Thần Dục kéo nàng ngồi lên người mình, tay ôm lấy hông nàng, giúp nàng giữ vững thân mình, eo lưng dùng sức đẩy về phía trước.

Từ Ngọc Mẫn theo động tác của hắn mà lên lên xuống xuống, lại vừa phải để ý chăm sóc con trẻ trong lòng, thầm căm giận nghiến răng nghiến lợi với hắn.

Sau khi tiểu hoàng tử ăn uống no, liền mãn nguyện ngủ say trong lòng mẫu thân.

Đáng thương cho Từ Ngọc Mẫn ôm con trai lại bị bắt "Cưỡi ngựa" thật lâu, mới có thể quỳ gối thở dốc trên Long sàn sau khi hoàng đế thoả mãn.

Nàng ôm con trai, Long Thần Dục ôm nàng, vô cùng thân thiết nói bên tai nàng: "Nàng luyến tiếc không muốn hoàng nhi chịu khổ, lại nhẫn tâm để vi phu chịu giày vò, nếu nàng không hầu hạ trẫm thật tốt, trẫm liền bảo người đến ôm con đi."

"Người ——" Từ Ngọc Mẫn trợn mắt nhìn hắn.

"Nàng cứ thử xem trẫm có dám hay không?"

"Vô sỉ."

"Trẫm thích."

"Uổng cho người là quân vương một nước."

"Ai bảo trong hậu cung của trẫm chỉ có một mình hoàng hậu là nàng, trẫm không tìm nàng thì phải tìm ai?" Đối với việc này, Long Thần Dục vô sỉ một cách đúng lý hợp tình.

Từ Ngọc Mẫn nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngày mai nô tỳ liền bắt đầu tuyển tú nạp phi cho hoàng thượng."

"Nàng nói gì?" Long Thần Dục Long híp mắt, gian ác nhìn nàng.

"Nô tì nói sẽ tuyển tú nạp phi cho hoàng thượng." Nàng không cam lòng yếu thế lặp lại lần nữa.

"Tốt lắm." Long Thần Dục với tay đoạt lấy con trai trong lòng nàng, thả xuống mép giường, sau đó quay người đè lên người nàng, hung tợn nói: "Trẫm muốn xem thử ngày mai nàng làm cách nào để có thể xuống giường đi tuyển tú nạp phi cho trẫm."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ma
Vạn Cổ Thần Đế

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Đạo Cô Vương Phi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook