Chương 4
Cầu Mộng
16/01/2015
Sau khi hàn huyên, đoàn người vào phủ.
Trước là quốc lễ sau là gia lễ, cũng chỉ có hôm nay vợ chồng Từ Thường Lễ mới dám nhận lễ của thân vương đương triều. Qua hôm nay, cho dù vai vế đã định, nhưng quân thần vẫn khác biệt.
Nữ nhi lạnh nhạt, vợ chồng Từ Thường Lễ xem vào trong mắt, trong lòng chỉ đành chua sót, đại nữ nhi ủ xong rượu đắng lại bắt tiểu nữ nhi phải uống, đối mặt với tiểu nữ nhi chưa bao giờ nuôi dưỡng này, trừ áy náy bọn họ cũng chỉ có thể áy náy.
Đưa Từ Ngọc Mẫn trở về nội viện, chia theo thứ tự lớn nhỏ ngồi xuống, Từ phu nhân có chút co quắp nhìn sắc mặt trầm tĩnh của nữ nhi, nhất thời không biết nên nói gì.
Từ khi nữ nhi trở về nhà, đây là lần đầu mẹ con các bà gặp riêng nhau, trước khi xuất giá nữ nhi phải học nhiều lễ nghi quy củ, trừ lúc vội vàng gặp mặt một lần, bà vẫn luôn không có cơ hội nói chuyện cùng nữ nhi.
Lúc này có cơ hội, bà lại càng không biết phải nói gì.
"Mấy năm nay con sống bên ngoài có tốt không?" Giọng của Từ Phu Nhân khó nén khẽ run, năm đó bị bắt phải đưa tiểu nữ nhi rời phủ, vẫn là nỗi khổ riêng trong lòng bà. Nhìn đại nữ nhi hầu hạ dưới gối liền nhịn không được đem tất cả lo lắng cho tiểu nữ nhi đổi thành yêu thương tập trung lên người đại nữ nhi, kết quả nàng lại được nuông chiều thành tánh, coi trời bằng vung, cuối cùng gây ra một trong tám họa lớn.
"Đã phiền khiến mẫu thân phải lo lắng, mọi thứ của nữ nhi đều tốt." Từ Ngọc Mẫn trả lời lạnh nhạt xa cách.
"Vậy tốt quá, sư phụ con. . . . . ."
"Sư phụ cũng rất khỏe."
Từ Phu Nhân nhất thời không còn đề tài để nói, nữ nhi cũng lộ vẻ không còn lời nào để nói với bà, rốt cuộc bà nên làm thế nào cho phải?
May mà, sau khi Từ Ngọc Mẫn khẽ nhấp một ngụm trà, chủ động mở miệng, "Không biết hiện nay tỷ tỷ ở đâu?"
Từ Phu Nhân lộ vẻ nặng nề, đau khổ nói: "Nàng bị ban chỉ đưa vào Chùa Bạch Mã tu hành."
Nói là tu hành kỳ thật là giam giữ, thậm chí không biết bao lâu nữa tánh mạng của đại nữ nhi sẽ bị lấy mất, thể diện hoàng gia đều bị nàng phá hỏng, sao có thể có kết cục tốt gì.
"Vậy sao?" khóe môi Từ Ngọc Mẫn cong lên chút trào phúng, năm đó đưa nàng vào cửa Đạo, nay lại đưa một mình vào cửa Phật, chắc hẳn tỷ muội các nàng đều vô duyên với hồng trần rồi.
"Vương gia có đối đãi tốt với con không?"
Từ Ngọc Mẫn thản nhiên liếc bà một cái, nói: "Rất tốt, trẻ nhỏ ngây thơ, sao có thể không tốt?"
Đồn đãi bên ngoài cũng chỉ nói bốn năm trước Bình vương từng chịu đả thương quá nặng, lúc ấy nàng nghe được cũng không nghĩ nhiều, mà không ngờ trọng thương kia lại làm cho hắn bị ngu dại.
Nàng không rõ nội tình, nhưng vẫn biết cha mẹ cũng nên nói hết thảy mọi chuyện với nàng một chút chứ?! Chẳng lẽ bọn họ nghĩ không cần phải cho nàng biết chân tướng sao?
Thật sự quá buồn cười!
Từ Phu Nhân không nói thêm được gì nữa.
Rốt cuộc bọn họ vẫn mắc nợ tiểu nữ nhi, khi đoán được nàng không rõ ràng chuyện ngu dại của Bình vương, đã che giấu nàng sự thật này, sợ lại có chuyện phức tạp.
"Con cùng mẫu thân thực không còn lời nào để nói, không bằng cứ ngồi uống trà lẳng lặng tịnh tâm, chờ chút nữa dùng bữa xong, con và Vương gia rời phủ, tất cả mọi người đều cùng dễ chịu."
"Mẫn nhi. . . . . ."
"Mẫu thân đừng nói nữa." Từ Ngọc Mẫn vô tình nói.
Khuôn mặt Từ Phu Nhân trắng bệch, môi run run, đau lòng - không dám tin nhìn tiểu nữ nhi lạnh lùng đến thế.
Nữ nhi mười mấy năm bà trông trông ngóng ngóng, nay lại xem bà như người xa lạ, cắt đứt ân tình. Trong lòng nữ nhi có hận, bà hiểu được, nhưng bà không thể nào thừa nhận nỗi đau như thế.
Người hầu hạ bên cạnh cũng không dám phát ra một chút tiếng vang, cố gắng biến mình thành vật trang trí trong phòng.
Trong lúc nhất thời, trong phòng lại yên tĩnh, có một loại áp lực làm người ta hít thở không thông.
Cứ như thế cho đến khi buổi tiệc đãi khách bắt đầu.
Sau khi dùng bữa, vợ chồng Long Thần Dục liền rời đi.
Mà trên xe ngựa quay về phủ Bình vương, Long Thần Dục nhìn mặt thê tử trầm như nước dựa và bên cạnh cửa kính xe, ánh mắt hờ hững nhìn ngoài cửa sổ.
Nàng mất hứng.
Phải nói, ban đầu lúc nàng gả cho hắn vốn đã không quá cao hứng, sau khi động phòng hắn lại không hề nhìn thấy nàng lộ chút tươi cười nào.
"Mẫn nhi mệt lắm sao?" Hắn dựa qua, nằm trên đùi nàng hỏi.
Nàng lắc đầu phủ nhận.
"Vậy Mẫn nhi đang nghĩ gì?"
"Ta muốn đến Chùa Bạch Mã."
"Chùa Bạch Mã có gì vui?" Nàng muốn đi gặp tiện nhân Từ Ngọc Dung kia?
Từ Ngọc Mẫn cất giọng bình thản nói: "Muốn đến nhìn thử tỷ tỷ mà ta chưa bao giờ gặp mặt kia, nghe nói dung mạo rất giống ta."
"À." Nàng định làm gì sao?
"Không thể đi sao?" Nàng cúi mắt nhìn hắn.
Long Thần Dục cười cười, giơ tay sờ sờ người của nàng, lại có ý bảo nàng cúi xuống, nói bên tai nàng: "Chờ trên người nàng sạch sẽ rồi nói sau."
Cứ thế mà dám bảo ma ma để nàng cùng hắn chia phòng mà ngủ, hừ, chưa gì đã muốn né tránh hắn, nàng không khỏi đã nghĩ quá mức đơn giản.
...
Từ Ngọc Mẫn ngẩng đầu liếc mắt một cái, với tay bẻ một cành liễu, ngồi xổm bên hồ dùng sức đánh vào hồ nước.
"Vương phi, Vương gia đang đợi ngài cùng dùng cơm trưa."
"Bảo chàng tự ăn đi." Hung hăng đánh mặt hồ, vẩy ra bọt nước, Từ Ngọc Mẫn không quay đầu lại cất giọng lạnh lùng nói.
"Ngài không ăn cùng Vương gia, Vương gia sẽ không ăn cơm." Nha hoàn đến mời nàng lộ vẻ khó xử.
"Vậy để chàng chịu đói đi." Lúc ăn cơm còn làm nũng bắt nàng đút, đúng là có bệnh.
Hắn thích giả ngu là chuyện của hắn, một chút nàng cũng không hứng thú giúp hắn diễn trò.
Thấy nàng không thèm phối hợp, kia nha hoàn sầu mi khổ kiểm, "Vương phi, coi như ngài thương cho nô tỳ đi."
Từ Ngọc Mẫn nhẹ chống phất trần cầm trong tay dưới cằm, giống một đứa trẻ chăm chú vào cành liễu cầm trong tay, nhìn nó đánh lên mặt hồ tạo thành từng vòng tròn liên tục.
Nàng thương cho người khác, vậy ai sẽ thương cho nàng?
Lơ ngơ không rõ rơi vào chuyện này, bất đắc dĩ và khổ sở trong lòng nàng có thể nói cho ai nghe đây?
"Nương nương, nô tỳ xin ngài, nô tỳ quỳ xuống xin ngài. . . . . ."
Từ Ngọc Mẫn nghe được âm thanh nha hoàn quỳ xuống, rốt cuộc không đành lòng, không cam lòng dùng sức khuấy nước trong hồ, ném cành liễu nằm trong tay ra xa xa giữa hồ, sau đó đứng dậy.
"Đi thôi."
"Tạ ơn vương phi." Nha hoàn vui sướng đứng dậy đuổi theo.
Từ Ngọc Mẫn nghịch nghịch phất trần, không yên lòng đi trên đường mòn trải đá cuội bảy sắc dọc hoa viên.
Kỳ thật, nếu có thể lựa chọn, nàng cũng không muốn đối mặt với Long Thần Dục.
Chỉ là đường có dài cũng phải có điểm cuối, bữa trưa trong đình nghỉ chân cuối đường mòn của hoa viên đã dọn xong, ngồi yên ổn bên bàn đá là nam nhân mà nàng không muốn nhìn đến.
Thấy bóng dáng nàng, Long Thần Dục vui mừng đứng lên, ngoắc ngoắc nàng, "Mẫn nhi, mau tới đây dùng bữa."
Từ Ngọc Mẫn chậm rãi bước qua, yên lặng ngồi xuống bên bàn đá.
Nàng vừa ngồi vững, bọn nha hoàn liền bắt đầu hầu hạ chia thức ăn.
Dùng xong cơm mà chẳng rõ mùi vị, Từ Ngọc Mẫn như cũ quay về tản bộ bên hồ sau hoa viên.
Tâm tình Long Thần Dục tốt liền dung túng tùy hứng của nàng, trong lòng lại nghĩ, mặc kệ nàng có phiền chán không cam lòng thế nào, đêm nay đều phải cùng hắn chung giường chung gối, cũng đừng nghĩ hắn sẽ tốt bụng buông tha cho nàng.
Từ Ngọc Mẫn quả thực rất phiền chán, Quý Thủy của nàng không còn, đêm nay gã nam nhân kia khẳng định sẽ về phòng nghỉ ngơi, cũng sẽ ép buộc nàng, mà nàng thật không thích hắn chạm vào chính mình.
Hắn quá mức không biết tiết chế, nàng không chịu đựng nổi yêu cầu thái quá của hắn.
Hai người không yêu thương nhau lại phải làm cái việc thân mật nhất thế gian kia, nàng không thích như vậy.
Nhưng hôm nay nàng lại không có biện pháp, chỉ vì nàng là thê tử của hắn.
Mà nàng lại phải đi gặp Từ Ngọc Dung một lần, chỉ vì đó là một tia hi vọng để thoát đi hết thảy, nếu mình không tuân theo ý Long Thần Dục, hắn khẳng định sẽ không đáp ứng yêu cầu của mình. Trễ hơn nữa, chỉ sợ sẽ không kịp, hoàng gia sẽ không cho phép Từ Ngọc Dung sống lâu.
Dùng sức nắm chặt phất trần trong tay, Từ Ngọc Mẫn âm thầm cắn chặt răng, đêm nay nàng liền thỏa mãn tâm tư của nam nhân kia, ngày mai nàng nhất định phải đi một chuyến đến Chùa Bạch Mã.
Tuy rằng đã quyết định, nhưng thấy sắc trời càng lúc càng tối, tâm tình của nàng cũng không chịu khống chế mà càng lúc càng nôn nóng.
Rốt cuộc cũng không cam lòng!
Sau khi dùng xong bữa tối rồi tắm rửa, lúc nàng trở lại phòng ngủ, Long Thần Dục đã ở đó, mà rõ ràng hắn cũng đã tắm rửa, tóc dài rối tung ở sau người vẫn còn hơi ẩm.
Long Thần Dục vẫy vẫy tay, người hầu liền im lặng lui đi ra ngoài.
Từ Ngọc Mẫn tiếp tục yên lặng chà lau tóc dài của mình, lau xong lại dùng cái lược bằng ngọc cẩn thận chải tóc.
"Mẫn nhi, mau ngủ thôi." Hắn trương vẻ mặt hồn nhiên dựa vào giường ngoắc ngoắc nàng.
Khóe miệng Từ Ngọc Mẫn nhịn không được mà co rút, đè nén tức giận trong lòng, từ tốn vấn xong mái tóc trên đầu rồi mới chậm rãi đi tới.
Nàng mới vừa ngồi xuống bên giường, Long Thần Dục liền với tay túm nàng lên giường, gạt lung tung đẩy rơi đôi giày mỏng trên chân nàng xuống, thả màn, trực tiếp lột bỏ xiêm y của nàng, vội vàng đè lên người nàng.
Trong lúc hơi thở hỗn loạn, nàng nghe được hắn nói bên tai: "Chà chà xát xát liền chà rớt mà trốn thoát được sao?"
Không có sức để đáp lại lời hắn, thân thể nàng nhanh chóng bị hắn chiếm lấy, thân mình hắn đè lên mãnh liệt không lưu tình mà công thành chiếm đất, khiến nàng sắp ngất đi.
"Chậm. . . . . . Chậm một chút. . . . . ."
"Không được. . . . . . không chậm được. . . . . ." Hắn đói bụng mấy ngày nay đã sớm không nhẫn nại được nữa, mỗi ngày chỉ được nhìn mà không được ăn, trong đầu càng nhớ đến lại càng vất vả.
Sau một trận như mưa to gió lớn, rột cuộc hắn mới có tâm tình từ từ thưởng thức.
Cả đêm ôm nàng lay động, xoay người, nhấm nháp rồi nhấm nháp, mặc kệ chẳng thèm để ý nàng khóc lóc cầu xin tha thứ, chỉ tận tình tham hoan.
Sắc trời đã trắng bệch, rốt cuộc hắn mới xếp cờ im trống, đổ mồ hôi đầm đìa ôm lấy nàng, vừa lòng thấp giọng lầm bầm nói: "Nếu hôm nay nàng vẫn còn đi được, chúng ta liền đến Chùa Bạch Mã, không dậy nổi thì thôi vậy." Đừng nói bổn vương không cho nàng cơ hội. (quá đen tối!!!)
Lửa hận của Từ Ngọc Mẫn thiêu đốt trong lòng, mở miệng cắn lên đầu vai hắn.
Long Thần Dục ôm nàng cười nhẹ, không chút khó chịu, ngược lại còn cảm thấy thật tốt.
Bị hắn ra sức cày cấy như vậy, nếu nàng có thể cố hết sức mà đứng lên, cho thấy nàng có lý do không thể không gặp Từ Ngọc Dung, tình huống rõ ràng quá mức kỳ quái sẽ chỉ khiến hắn đề cao cảnh giác, nàng muốn đạt được mong muốn liền không dễ dàng.
Từ Ngọc Mẫn nhắm mắt điều dưỡng, nàng nhất định phải đến Chùa Bạch Mã, trước mắt đây là hy vọng duy nhất của nàng.
Trong màn cảnh xuân kiều diễm, hai người nằm bên nhau, trong lòng lại xa cách ngàn vạn.
Long Thần Dục cúi mắt ôm chặt người trong lòng, thầm nghĩ: "Một ngày nào đó, cả người và lòng nàng đều thuộc về bổn vương."
Sắc chỉ ban cho chùa Bạch Mã một vùng đất rộng lớn, phong cảnh xung quanh cũng rất mê người.
Đáng tiếc, Từ Ngọc Mẫn không có chút nhã hứng thảnh thơi ngắm cảnh, cố nén thân thể không được khoẻ, nàng nỗ lực từ trên giường bò dậy, ngược lại còn thật nhẫn nhịn, chỉ là hai chân không khoẻ khiến mỗi bước đi nàng không nhịn được mà hút khí.
Nam nhân kia là cố ý, mạnh tay với nàng, hoàn toàn không chút thương tiếc, cái này còn chưa nói, thậm chí hắn còn không cho nàng thoa thuốc.
Nàng nhịn!
Chỉ cần có thể thoát khỏi hắn, thoát khỏi cái địa vị như nhà giam làm cho người ta áp lực này, nàng cũng có thể nhẫn nhịn thêm nữa.
"Nàng ấy đang ở trong này, vương phi muốn vào trong?" Am Chủ dẫn đường cúi đầu hỏi.
"Đều lui xuống đi, ta có lời cần nói riêng với nàng ấy."
"Dạ.”
Từ Ngọc Mẫn nhìn hai cánh cửa trước mặt, không tự giác hít vào một hơi, tĩnh tâm, sau đó tiến lên dùng sức đẩy cửa ra.
Một luồng không khí vô cùng lạnh lẽo đập vào mặt, thiện phòng này chắc đã được chọn lựa kỹ càng để sắp xếp cho Từ đại tiểu thư ở, ánh sáng bên trong cũng thật âm u.
Từ Ngọc Mẫn chờ ánh mắt thích ứng với bóng tối trong phòng, sau đó quay lưng đóng cửa lớn.
"Ai?" giọng nói trẻ trung lại lộ ra cô đơn và tuyệt vọng cất lên.
Từ Ngọc Mẫn đi đến trước bóng người ẩn trong không gian âm u mờ tối, lúc này mới mở miệng, "Nghe nói ngươi là tỷ tỷ của ta?"
Người cúi đầu ngồi chết dí trên bồ đoàn (đệm hình tròn làm bằng lá hương bồ) bỗng nhiên ngẩng đầu.
Là một khuôn mặt giống mình như đúc, nhưng lại có vẻ tiều tụy không có sức sống, nhìn ra điểm này khiến Từ Ngọc Mẫn theo bản năng nhíu mày.
Cho dù có nguy cơ sẽ bị nhận ra, nhưng chuyện cho tới bây giờ cho dù thế nào cũng phải thử một lần, nàng cúi xuống, tiến đến nói bên tai Từ Ngọc Dung: "Ta đưa trả lại ngươi thân phận vương phi, ngươi có dám đổi?"
Đôi mắt tĩnh mịch của Từ Ngọc Dung chợt dấy lên hi vọng, liều mình gật đầu. Chịu nhiều đau khổ, nàng ta đã sớm không còn kiêu ngạo.
"Tốt, đổi quần áo."
Một lát sau hai người đã cẩn thận đổi xong toàn bộ quần áo trên người, Từ Ngọc Mẫn búi tóc giúp Từ Ngọc Dung xong, sau đó đem toàn bộ đồ trang sức trên đầu mình ghim lên búi tóc của nàng ta, lại xới rối tung toàn bộ tóc tai mặt mũi ban đầu của mình.
Cuối cùng, nàng lại lấy một chút son phấn giấu trong người hoá trang giúp Từ Ngọc Dung.
"Ra khỏi cửa này, ngươi phải nhờ vào chính mình, ta nghĩ ngươi biết nên làm thế nào."
Từ Ngọc Dung trầm lặng liếc mắt một cái nhìn Từ Ngọc Mẫn ngồi ngay ngắn trên bồ đoàn, sau đó quyết không chùn bước đi đến cạnh cửa, mở của ra, không quay đầu lại mà bước ra ngoài.
Nhìn cửa lớn chậm rãi đóng lại một lần nữa, ngăn cách phong cảnh tươi đẹp bên ngoài, Từ Ngọc Mẫn cười nhắm mắt lại, học tư thế ban đầu của Từ Ngọc Dung ngồi xuống tĩnh toạ trên bồ đoàn.
Đêm qua nam kia nhân ép buộc nàng như vậy, khiến hôm nay sắc mặt nàng có chút tiều tụy, ngược lại càng khiến tỷ muội nàng dễ dàng che trời vượt biển.
Không biết sau khi Long Thần Dục biết thê tử bị đánh tráo sẽ có vẻ mặt thế nào. Ha!
Thời gian ngồi thiền luôn qua rất nhanh. Chờ khi cửa phòng lại mở ra, sắc trời bên ngoài đã tối sầm. Am Chủ cùng một nội thị tiến vào, trên tay nội thị đang cầm một cái khay, phía trên chỉ có một bầu rượu cùng một cái ly uống rượu.
Từ Ngọc Mẫn giật mình hiểu được ý nghĩa.
Nội thị cất giọng the thé nói: "Tuân theo ý chỉ của Thái Hậu, ban cho Từ thị một ly rượu độc, lập tức tử vong."
Trước là quốc lễ sau là gia lễ, cũng chỉ có hôm nay vợ chồng Từ Thường Lễ mới dám nhận lễ của thân vương đương triều. Qua hôm nay, cho dù vai vế đã định, nhưng quân thần vẫn khác biệt.
Nữ nhi lạnh nhạt, vợ chồng Từ Thường Lễ xem vào trong mắt, trong lòng chỉ đành chua sót, đại nữ nhi ủ xong rượu đắng lại bắt tiểu nữ nhi phải uống, đối mặt với tiểu nữ nhi chưa bao giờ nuôi dưỡng này, trừ áy náy bọn họ cũng chỉ có thể áy náy.
Đưa Từ Ngọc Mẫn trở về nội viện, chia theo thứ tự lớn nhỏ ngồi xuống, Từ phu nhân có chút co quắp nhìn sắc mặt trầm tĩnh của nữ nhi, nhất thời không biết nên nói gì.
Từ khi nữ nhi trở về nhà, đây là lần đầu mẹ con các bà gặp riêng nhau, trước khi xuất giá nữ nhi phải học nhiều lễ nghi quy củ, trừ lúc vội vàng gặp mặt một lần, bà vẫn luôn không có cơ hội nói chuyện cùng nữ nhi.
Lúc này có cơ hội, bà lại càng không biết phải nói gì.
"Mấy năm nay con sống bên ngoài có tốt không?" Giọng của Từ Phu Nhân khó nén khẽ run, năm đó bị bắt phải đưa tiểu nữ nhi rời phủ, vẫn là nỗi khổ riêng trong lòng bà. Nhìn đại nữ nhi hầu hạ dưới gối liền nhịn không được đem tất cả lo lắng cho tiểu nữ nhi đổi thành yêu thương tập trung lên người đại nữ nhi, kết quả nàng lại được nuông chiều thành tánh, coi trời bằng vung, cuối cùng gây ra một trong tám họa lớn.
"Đã phiền khiến mẫu thân phải lo lắng, mọi thứ của nữ nhi đều tốt." Từ Ngọc Mẫn trả lời lạnh nhạt xa cách.
"Vậy tốt quá, sư phụ con. . . . . ."
"Sư phụ cũng rất khỏe."
Từ Phu Nhân nhất thời không còn đề tài để nói, nữ nhi cũng lộ vẻ không còn lời nào để nói với bà, rốt cuộc bà nên làm thế nào cho phải?
May mà, sau khi Từ Ngọc Mẫn khẽ nhấp một ngụm trà, chủ động mở miệng, "Không biết hiện nay tỷ tỷ ở đâu?"
Từ Phu Nhân lộ vẻ nặng nề, đau khổ nói: "Nàng bị ban chỉ đưa vào Chùa Bạch Mã tu hành."
Nói là tu hành kỳ thật là giam giữ, thậm chí không biết bao lâu nữa tánh mạng của đại nữ nhi sẽ bị lấy mất, thể diện hoàng gia đều bị nàng phá hỏng, sao có thể có kết cục tốt gì.
"Vậy sao?" khóe môi Từ Ngọc Mẫn cong lên chút trào phúng, năm đó đưa nàng vào cửa Đạo, nay lại đưa một mình vào cửa Phật, chắc hẳn tỷ muội các nàng đều vô duyên với hồng trần rồi.
"Vương gia có đối đãi tốt với con không?"
Từ Ngọc Mẫn thản nhiên liếc bà một cái, nói: "Rất tốt, trẻ nhỏ ngây thơ, sao có thể không tốt?"
Đồn đãi bên ngoài cũng chỉ nói bốn năm trước Bình vương từng chịu đả thương quá nặng, lúc ấy nàng nghe được cũng không nghĩ nhiều, mà không ngờ trọng thương kia lại làm cho hắn bị ngu dại.
Nàng không rõ nội tình, nhưng vẫn biết cha mẹ cũng nên nói hết thảy mọi chuyện với nàng một chút chứ?! Chẳng lẽ bọn họ nghĩ không cần phải cho nàng biết chân tướng sao?
Thật sự quá buồn cười!
Từ Phu Nhân không nói thêm được gì nữa.
Rốt cuộc bọn họ vẫn mắc nợ tiểu nữ nhi, khi đoán được nàng không rõ ràng chuyện ngu dại của Bình vương, đã che giấu nàng sự thật này, sợ lại có chuyện phức tạp.
"Con cùng mẫu thân thực không còn lời nào để nói, không bằng cứ ngồi uống trà lẳng lặng tịnh tâm, chờ chút nữa dùng bữa xong, con và Vương gia rời phủ, tất cả mọi người đều cùng dễ chịu."
"Mẫn nhi. . . . . ."
"Mẫu thân đừng nói nữa." Từ Ngọc Mẫn vô tình nói.
Khuôn mặt Từ Phu Nhân trắng bệch, môi run run, đau lòng - không dám tin nhìn tiểu nữ nhi lạnh lùng đến thế.
Nữ nhi mười mấy năm bà trông trông ngóng ngóng, nay lại xem bà như người xa lạ, cắt đứt ân tình. Trong lòng nữ nhi có hận, bà hiểu được, nhưng bà không thể nào thừa nhận nỗi đau như thế.
Người hầu hạ bên cạnh cũng không dám phát ra một chút tiếng vang, cố gắng biến mình thành vật trang trí trong phòng.
Trong lúc nhất thời, trong phòng lại yên tĩnh, có một loại áp lực làm người ta hít thở không thông.
Cứ như thế cho đến khi buổi tiệc đãi khách bắt đầu.
Sau khi dùng bữa, vợ chồng Long Thần Dục liền rời đi.
Mà trên xe ngựa quay về phủ Bình vương, Long Thần Dục nhìn mặt thê tử trầm như nước dựa và bên cạnh cửa kính xe, ánh mắt hờ hững nhìn ngoài cửa sổ.
Nàng mất hứng.
Phải nói, ban đầu lúc nàng gả cho hắn vốn đã không quá cao hứng, sau khi động phòng hắn lại không hề nhìn thấy nàng lộ chút tươi cười nào.
"Mẫn nhi mệt lắm sao?" Hắn dựa qua, nằm trên đùi nàng hỏi.
Nàng lắc đầu phủ nhận.
"Vậy Mẫn nhi đang nghĩ gì?"
"Ta muốn đến Chùa Bạch Mã."
"Chùa Bạch Mã có gì vui?" Nàng muốn đi gặp tiện nhân Từ Ngọc Dung kia?
Từ Ngọc Mẫn cất giọng bình thản nói: "Muốn đến nhìn thử tỷ tỷ mà ta chưa bao giờ gặp mặt kia, nghe nói dung mạo rất giống ta."
"À." Nàng định làm gì sao?
"Không thể đi sao?" Nàng cúi mắt nhìn hắn.
Long Thần Dục cười cười, giơ tay sờ sờ người của nàng, lại có ý bảo nàng cúi xuống, nói bên tai nàng: "Chờ trên người nàng sạch sẽ rồi nói sau."
Cứ thế mà dám bảo ma ma để nàng cùng hắn chia phòng mà ngủ, hừ, chưa gì đã muốn né tránh hắn, nàng không khỏi đã nghĩ quá mức đơn giản.
...
Từ Ngọc Mẫn ngẩng đầu liếc mắt một cái, với tay bẻ một cành liễu, ngồi xổm bên hồ dùng sức đánh vào hồ nước.
"Vương phi, Vương gia đang đợi ngài cùng dùng cơm trưa."
"Bảo chàng tự ăn đi." Hung hăng đánh mặt hồ, vẩy ra bọt nước, Từ Ngọc Mẫn không quay đầu lại cất giọng lạnh lùng nói.
"Ngài không ăn cùng Vương gia, Vương gia sẽ không ăn cơm." Nha hoàn đến mời nàng lộ vẻ khó xử.
"Vậy để chàng chịu đói đi." Lúc ăn cơm còn làm nũng bắt nàng đút, đúng là có bệnh.
Hắn thích giả ngu là chuyện của hắn, một chút nàng cũng không hứng thú giúp hắn diễn trò.
Thấy nàng không thèm phối hợp, kia nha hoàn sầu mi khổ kiểm, "Vương phi, coi như ngài thương cho nô tỳ đi."
Từ Ngọc Mẫn nhẹ chống phất trần cầm trong tay dưới cằm, giống một đứa trẻ chăm chú vào cành liễu cầm trong tay, nhìn nó đánh lên mặt hồ tạo thành từng vòng tròn liên tục.
Nàng thương cho người khác, vậy ai sẽ thương cho nàng?
Lơ ngơ không rõ rơi vào chuyện này, bất đắc dĩ và khổ sở trong lòng nàng có thể nói cho ai nghe đây?
"Nương nương, nô tỳ xin ngài, nô tỳ quỳ xuống xin ngài. . . . . ."
Từ Ngọc Mẫn nghe được âm thanh nha hoàn quỳ xuống, rốt cuộc không đành lòng, không cam lòng dùng sức khuấy nước trong hồ, ném cành liễu nằm trong tay ra xa xa giữa hồ, sau đó đứng dậy.
"Đi thôi."
"Tạ ơn vương phi." Nha hoàn vui sướng đứng dậy đuổi theo.
Từ Ngọc Mẫn nghịch nghịch phất trần, không yên lòng đi trên đường mòn trải đá cuội bảy sắc dọc hoa viên.
Kỳ thật, nếu có thể lựa chọn, nàng cũng không muốn đối mặt với Long Thần Dục.
Chỉ là đường có dài cũng phải có điểm cuối, bữa trưa trong đình nghỉ chân cuối đường mòn của hoa viên đã dọn xong, ngồi yên ổn bên bàn đá là nam nhân mà nàng không muốn nhìn đến.
Thấy bóng dáng nàng, Long Thần Dục vui mừng đứng lên, ngoắc ngoắc nàng, "Mẫn nhi, mau tới đây dùng bữa."
Từ Ngọc Mẫn chậm rãi bước qua, yên lặng ngồi xuống bên bàn đá.
Nàng vừa ngồi vững, bọn nha hoàn liền bắt đầu hầu hạ chia thức ăn.
Dùng xong cơm mà chẳng rõ mùi vị, Từ Ngọc Mẫn như cũ quay về tản bộ bên hồ sau hoa viên.
Tâm tình Long Thần Dục tốt liền dung túng tùy hứng của nàng, trong lòng lại nghĩ, mặc kệ nàng có phiền chán không cam lòng thế nào, đêm nay đều phải cùng hắn chung giường chung gối, cũng đừng nghĩ hắn sẽ tốt bụng buông tha cho nàng.
Từ Ngọc Mẫn quả thực rất phiền chán, Quý Thủy của nàng không còn, đêm nay gã nam nhân kia khẳng định sẽ về phòng nghỉ ngơi, cũng sẽ ép buộc nàng, mà nàng thật không thích hắn chạm vào chính mình.
Hắn quá mức không biết tiết chế, nàng không chịu đựng nổi yêu cầu thái quá của hắn.
Hai người không yêu thương nhau lại phải làm cái việc thân mật nhất thế gian kia, nàng không thích như vậy.
Nhưng hôm nay nàng lại không có biện pháp, chỉ vì nàng là thê tử của hắn.
Mà nàng lại phải đi gặp Từ Ngọc Dung một lần, chỉ vì đó là một tia hi vọng để thoát đi hết thảy, nếu mình không tuân theo ý Long Thần Dục, hắn khẳng định sẽ không đáp ứng yêu cầu của mình. Trễ hơn nữa, chỉ sợ sẽ không kịp, hoàng gia sẽ không cho phép Từ Ngọc Dung sống lâu.
Dùng sức nắm chặt phất trần trong tay, Từ Ngọc Mẫn âm thầm cắn chặt răng, đêm nay nàng liền thỏa mãn tâm tư của nam nhân kia, ngày mai nàng nhất định phải đi một chuyến đến Chùa Bạch Mã.
Tuy rằng đã quyết định, nhưng thấy sắc trời càng lúc càng tối, tâm tình của nàng cũng không chịu khống chế mà càng lúc càng nôn nóng.
Rốt cuộc cũng không cam lòng!
Sau khi dùng xong bữa tối rồi tắm rửa, lúc nàng trở lại phòng ngủ, Long Thần Dục đã ở đó, mà rõ ràng hắn cũng đã tắm rửa, tóc dài rối tung ở sau người vẫn còn hơi ẩm.
Long Thần Dục vẫy vẫy tay, người hầu liền im lặng lui đi ra ngoài.
Từ Ngọc Mẫn tiếp tục yên lặng chà lau tóc dài của mình, lau xong lại dùng cái lược bằng ngọc cẩn thận chải tóc.
"Mẫn nhi, mau ngủ thôi." Hắn trương vẻ mặt hồn nhiên dựa vào giường ngoắc ngoắc nàng.
Khóe miệng Từ Ngọc Mẫn nhịn không được mà co rút, đè nén tức giận trong lòng, từ tốn vấn xong mái tóc trên đầu rồi mới chậm rãi đi tới.
Nàng mới vừa ngồi xuống bên giường, Long Thần Dục liền với tay túm nàng lên giường, gạt lung tung đẩy rơi đôi giày mỏng trên chân nàng xuống, thả màn, trực tiếp lột bỏ xiêm y của nàng, vội vàng đè lên người nàng.
Trong lúc hơi thở hỗn loạn, nàng nghe được hắn nói bên tai: "Chà chà xát xát liền chà rớt mà trốn thoát được sao?"
Không có sức để đáp lại lời hắn, thân thể nàng nhanh chóng bị hắn chiếm lấy, thân mình hắn đè lên mãnh liệt không lưu tình mà công thành chiếm đất, khiến nàng sắp ngất đi.
"Chậm. . . . . . Chậm một chút. . . . . ."
"Không được. . . . . . không chậm được. . . . . ." Hắn đói bụng mấy ngày nay đã sớm không nhẫn nại được nữa, mỗi ngày chỉ được nhìn mà không được ăn, trong đầu càng nhớ đến lại càng vất vả.
Sau một trận như mưa to gió lớn, rột cuộc hắn mới có tâm tình từ từ thưởng thức.
Cả đêm ôm nàng lay động, xoay người, nhấm nháp rồi nhấm nháp, mặc kệ chẳng thèm để ý nàng khóc lóc cầu xin tha thứ, chỉ tận tình tham hoan.
Sắc trời đã trắng bệch, rốt cuộc hắn mới xếp cờ im trống, đổ mồ hôi đầm đìa ôm lấy nàng, vừa lòng thấp giọng lầm bầm nói: "Nếu hôm nay nàng vẫn còn đi được, chúng ta liền đến Chùa Bạch Mã, không dậy nổi thì thôi vậy." Đừng nói bổn vương không cho nàng cơ hội. (quá đen tối!!!)
Lửa hận của Từ Ngọc Mẫn thiêu đốt trong lòng, mở miệng cắn lên đầu vai hắn.
Long Thần Dục ôm nàng cười nhẹ, không chút khó chịu, ngược lại còn cảm thấy thật tốt.
Bị hắn ra sức cày cấy như vậy, nếu nàng có thể cố hết sức mà đứng lên, cho thấy nàng có lý do không thể không gặp Từ Ngọc Dung, tình huống rõ ràng quá mức kỳ quái sẽ chỉ khiến hắn đề cao cảnh giác, nàng muốn đạt được mong muốn liền không dễ dàng.
Từ Ngọc Mẫn nhắm mắt điều dưỡng, nàng nhất định phải đến Chùa Bạch Mã, trước mắt đây là hy vọng duy nhất của nàng.
Trong màn cảnh xuân kiều diễm, hai người nằm bên nhau, trong lòng lại xa cách ngàn vạn.
Long Thần Dục cúi mắt ôm chặt người trong lòng, thầm nghĩ: "Một ngày nào đó, cả người và lòng nàng đều thuộc về bổn vương."
Sắc chỉ ban cho chùa Bạch Mã một vùng đất rộng lớn, phong cảnh xung quanh cũng rất mê người.
Đáng tiếc, Từ Ngọc Mẫn không có chút nhã hứng thảnh thơi ngắm cảnh, cố nén thân thể không được khoẻ, nàng nỗ lực từ trên giường bò dậy, ngược lại còn thật nhẫn nhịn, chỉ là hai chân không khoẻ khiến mỗi bước đi nàng không nhịn được mà hút khí.
Nam nhân kia là cố ý, mạnh tay với nàng, hoàn toàn không chút thương tiếc, cái này còn chưa nói, thậm chí hắn còn không cho nàng thoa thuốc.
Nàng nhịn!
Chỉ cần có thể thoát khỏi hắn, thoát khỏi cái địa vị như nhà giam làm cho người ta áp lực này, nàng cũng có thể nhẫn nhịn thêm nữa.
"Nàng ấy đang ở trong này, vương phi muốn vào trong?" Am Chủ dẫn đường cúi đầu hỏi.
"Đều lui xuống đi, ta có lời cần nói riêng với nàng ấy."
"Dạ.”
Từ Ngọc Mẫn nhìn hai cánh cửa trước mặt, không tự giác hít vào một hơi, tĩnh tâm, sau đó tiến lên dùng sức đẩy cửa ra.
Một luồng không khí vô cùng lạnh lẽo đập vào mặt, thiện phòng này chắc đã được chọn lựa kỹ càng để sắp xếp cho Từ đại tiểu thư ở, ánh sáng bên trong cũng thật âm u.
Từ Ngọc Mẫn chờ ánh mắt thích ứng với bóng tối trong phòng, sau đó quay lưng đóng cửa lớn.
"Ai?" giọng nói trẻ trung lại lộ ra cô đơn và tuyệt vọng cất lên.
Từ Ngọc Mẫn đi đến trước bóng người ẩn trong không gian âm u mờ tối, lúc này mới mở miệng, "Nghe nói ngươi là tỷ tỷ của ta?"
Người cúi đầu ngồi chết dí trên bồ đoàn (đệm hình tròn làm bằng lá hương bồ) bỗng nhiên ngẩng đầu.
Là một khuôn mặt giống mình như đúc, nhưng lại có vẻ tiều tụy không có sức sống, nhìn ra điểm này khiến Từ Ngọc Mẫn theo bản năng nhíu mày.
Cho dù có nguy cơ sẽ bị nhận ra, nhưng chuyện cho tới bây giờ cho dù thế nào cũng phải thử một lần, nàng cúi xuống, tiến đến nói bên tai Từ Ngọc Dung: "Ta đưa trả lại ngươi thân phận vương phi, ngươi có dám đổi?"
Đôi mắt tĩnh mịch của Từ Ngọc Dung chợt dấy lên hi vọng, liều mình gật đầu. Chịu nhiều đau khổ, nàng ta đã sớm không còn kiêu ngạo.
"Tốt, đổi quần áo."
Một lát sau hai người đã cẩn thận đổi xong toàn bộ quần áo trên người, Từ Ngọc Mẫn búi tóc giúp Từ Ngọc Dung xong, sau đó đem toàn bộ đồ trang sức trên đầu mình ghim lên búi tóc của nàng ta, lại xới rối tung toàn bộ tóc tai mặt mũi ban đầu của mình.
Cuối cùng, nàng lại lấy một chút son phấn giấu trong người hoá trang giúp Từ Ngọc Dung.
"Ra khỏi cửa này, ngươi phải nhờ vào chính mình, ta nghĩ ngươi biết nên làm thế nào."
Từ Ngọc Dung trầm lặng liếc mắt một cái nhìn Từ Ngọc Mẫn ngồi ngay ngắn trên bồ đoàn, sau đó quyết không chùn bước đi đến cạnh cửa, mở của ra, không quay đầu lại mà bước ra ngoài.
Nhìn cửa lớn chậm rãi đóng lại một lần nữa, ngăn cách phong cảnh tươi đẹp bên ngoài, Từ Ngọc Mẫn cười nhắm mắt lại, học tư thế ban đầu của Từ Ngọc Dung ngồi xuống tĩnh toạ trên bồ đoàn.
Đêm qua nam kia nhân ép buộc nàng như vậy, khiến hôm nay sắc mặt nàng có chút tiều tụy, ngược lại càng khiến tỷ muội nàng dễ dàng che trời vượt biển.
Không biết sau khi Long Thần Dục biết thê tử bị đánh tráo sẽ có vẻ mặt thế nào. Ha!
Thời gian ngồi thiền luôn qua rất nhanh. Chờ khi cửa phòng lại mở ra, sắc trời bên ngoài đã tối sầm. Am Chủ cùng một nội thị tiến vào, trên tay nội thị đang cầm một cái khay, phía trên chỉ có một bầu rượu cùng một cái ly uống rượu.
Từ Ngọc Mẫn giật mình hiểu được ý nghĩa.
Nội thị cất giọng the thé nói: "Tuân theo ý chỉ của Thái Hậu, ban cho Từ thị một ly rượu độc, lập tức tử vong."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.