Đạo Cô Vương Phi

Chương 8

Cầu Mộng

16/01/2015

Thích khách đến lần này, chẳng những đông mà ra tay lại càng thêm hung ác. Thị vệ vương phủ canh gác liên tục mấy ngày liền, đã có phần mệt mỏi, lúc này không khỏi rơi vào thế yếu, đã có vài người bị thương.

Từ Ngọc Mẫn túm một nhúm cỏ khô dưới đệm chăn trong tay. Khi vài thích khách áo đen tiến vào đại điện, đánh về phía thần án, nàng liền thuận tay ném ra. Thích khách áo đen chỉ thấy tấm màn mỏng không gió tự phất ra, ám khí đã trực tiếp phóng tới, muốn tránh đã không kịp.

Khi thấy thích khách đi thẳng đến thần án, Long Thần Dục liền tức giận, vội vung kiếm tiến vào. Nào ngờ lại thấy mấy gã áo đen kia bị thương ngã xuống đất. Trên miệng vết thương trí mạng là nhánh cỏ khô, hắn kinh ngạc nhìn về phía thần án.

Một bàn tay trắng như ngọc vén tấm màn mỏng lên, Từ Ngọc Mẫn chui ra khỏi thần án, quần áo chỉnh tề, tóc dài phủ thắt lưng, xinh đẹp đứng thẳng trước thần án, ngón tay chợt cong lên, một nhánh cỏ khô bắn ra, thích khách áo đen định đánh lén Long Thần Dục từ phía sau rên lên một tiếng rồi thẳng tắp ngã xuống.

Thấy thế, Long Thần Dục không khỏi cười ha ha, hắn thật đã cưới được một bảo bối.

Ở trên giường nàng luôn chịu tất cả uất ức hầu hạ hắn, nhưng võ công lại không tầm thường, e rằng công phu này còn cao hơn hắn nhiều lần. Nếu nàng cứng rắn không cho hắn tới gần, chỉ sợ hắn cũng chỉ có thể nhìn nàng mà than thở. Cũng may, nàng vẫn luôn thấu hiểu bổn phận vợ chồng.

Lúc này Long Thần Dục không còn phải bận lòng vì nàng, xoay người giúp thị vệ đánh lui kẻ địch.

Từ Ngọc Mẫn nhíu mày nhìn hơn mười gã thích khách áo đen kia, đấu đá tranh quyền trong hoàng tộc thật khiến người ta chán ghét.

Cúi đầu nhìn bó củi bên đống lửa, Từ Ngọc Mẫn đưa chân khều lấy một nhánh to, vung tay cắt nhánh cây thành mười đoạn, thu vào trong tay áo, chậm rãi đi về hướng cửa điện.

“Thiên Nữ Rắc Hoa!” có thích khách áo đen sợ hãi hô to.

Ám khí tung bay đầy trời đầy đất phóng đến, khi tiến tới gần thân thể liền giống như Thiên nữ rắc hạt giống tạo ra từng đóa hoa máu, đây là phương pháp sử dụng ám khí lợi hại nhất, dù là Bạo Vũ Lê Hoa Châm mà người giang hồ vừa nghe đã sợ mất mật cũng không thể sánh bằng. Bạo Vũ Lê Hoa Châm mỗi lần chỉ có thể phóng một kim, khiến người ta muốn tránh cũng không tránh nổi.

Thiên Nữ Rắc Hoa lại từng đợt không chết không ngừng, không ai, không chỗ trốn thoát.

Từ Ngọc Mẫn vừa ra tay, lập tức khiến cục diện của toàn bộ Bình Vương phủ xoay chuyển. Mười mấy tên thích khách áo đen xông vào đều phải đền tội.

Gió lạnh thốc cơn mưa dai dẳng vào mặt, Từ Ngọc Mẫn rùng mình một cái, nước mưa trộn cùng máu loãng, nhìn mà nàng phải nhíu mày, nhịn không được chắp tay, tụng một câu của đạo giáo “Vô Thượng Thiên Tôn (thần phật tối cao, tương tự như ‘mô phật’), tội lỗi, tội lỗi.”

“......” Thị vệ Vương phủ hai mặt nhìn nhau.

Nhưng Long Thần Dục lại cười vẫy vẫy tay, “Các ngươi xử lí thi thể đi, phải tiêu hủy sạch sẽ, đừng để người ta nhìn ra manh mối."

“Dạ”

“Việc hôm nay, nếu để bổn vương nghe được dù chỉ một tin đồn, hậu quả các ngươi tự hiểu”. Với ánh mắt kinh hãi của đám sát thủ, e rằng đừng để người khác biết được võ công của Mẫn nhi vẫn tốt hơn.

“Tuân lệnh.”

Long Thần Dục đứng dưới hành lang hứng mưa rửa sạch tay, lại vào trong điện thay quần áo, lúc này mới trở lại bên đống lửa ngồi cạnh thê tử, ôm nàng vào lòng, thở dài: “Ánh mắt vi phu thật vụng về, Mẫn nhi giấu tài cũng thật sâu.”

Từ Ngọc Mẫn hất tay hắn ra, lạnh nhạt nói: “Ta đi ngủ”. Lập tức lại chui vào chiếc giường tạm thời phía dưới thần án.

Nàng rất tức giận, vừa rồi khi thấy thích khách áo đen đánh lén Long Thần Dục từ phía sau, nàng lại thấy khẩn trương, vì lo lắng cho an nguy của hắn, thậm chí còn nảy sinh ‘sát niệm’, đúng là tạo nghiệt mà.

Long Thần Dục lắc đầu cười, biết lúc này tâm tình nàng không tốt, liền sáng suốt không đến làm phiền nàng, ngồi cạnh đống lửa đến hơn nửa đêm.

Kiều thê mạnh như hổ hả? Đúng là cần phải suy nghĩ cẩn thận xem xét việc ức hiếp nàng có phải là cử chỉ sáng suốt hay không rồi.

Bằng không lại chọc đến mức nàng tự tay giết chồng, hình như cũng không phải là chuyện tốt.

Hiếm khi Bình vương đương triều có thể suy nghĩ tường tận đến thế.

Sau đêm đó, Từ Ngọc Mẫn liên tục giật mình bừng tỉnh từ trong mộng.

Điều này khiến Long Thần Dục hiểu được: sát sinh đối với người nương nhờ cửa Đạo từ nhỏ như nàng, rốt cuộc vẫn rất khó chấp nhận. Nếu tình hình đêm đó thật sự không bất lợi với bọn họ, phỏng chừng nàng vẫn không chịu ra tay.

Nghĩ đến đây, không hiểu sao lòng Long Thần Dực đột nhiên vui sướng, tuy rằng nàng vẫn không chịu cho hắn sắc mặt hòa nhã, nhưng trong lòng nàng, cuối cùng hắn vẫn không giống những người khác, an nguy của hắn, vẫn quan trọng với nàng.

Bởi vì lo lắng nàng thường gặp ác mộng, gần đây, phần lớn thời gian hắn không náo loạn nàng, thật sự nhịn không được mới quấn lấy một hai lần. Qua thêm bảy tám ngày sau, rốt cục Từ Ngọc Mẫn cũng từ từ khôi phục bình thường, Long Thần Dục cũng dần yên tâm.



Nhưng thói quen ăn chay và tụng kinh của nàng lại không hề gián đoạn, điều này khiến Long Thần Dục có chút bất đắc dĩ.

Được rồi, chỉ cần có thể để nàng an tâm, ăn chay tụng kinh đều không thành vấn đề, chỉ chuyện vợ chồng thì bất kể thế nào hắn cũng không thỏa hiệp.

Tâm tình nàng không tốt, hắn có thể thông cảm, nhưng bảo hắn một hai tháng đừng dính lấy người nàng, xin lỗi, hắn không làm được.

Khi Long Thần Dực vào cửa, Từ Ngọc Mẫn vừa mới tụng kinh xong, đang dâng hương.

"Mẫn nhi thật thành kính."

Từ Ngọc Mẫn chỉ khấu đầu với lư hương, không để ý đến trêu chọc của hắn.

Long Thần Dục đột nhiên muốn biết trước kia mỗi ngày của nàng là thế nào, vì thế nhân tiện hỏi: "Mẫn nhi, trước kia nàng cũng ăn chay mặc áo đạo cô sao?"

Từ Ngọc Mẫn gật gật đầu, "Ừ." Có khi nàng cũng thay trang phục, nhưng việc này không nhất thiết phải nói cho hắn biết.

"Vẫn luôn ở Đạo quan?"

Từ Ngọc Mẫn suy nghĩ một lát, rồi nói: "Phần lớn thời gian đều ở Đạo quan, thỉnh thoảng cũng sẽ ra ngoài cùng sư phụ."

Long Thần Dục nhịn không được trêu đùa nàng, "Vậy khi nàng đi lại trong giang hồ, chưa từng có ai nói ‘tiểu đạo cô này thật quá thanh tú, nương nhờ cửa Đạo thật đáng tiếc’ sao."

Sắc mặt Từ Ngọc Mẫn khẽ thay đổi, giống như kinh ngạc, lại giống như giật mình.

Long Thần Dục lập tức liền biết quả nhiên nàng đã từng nghe, phỏng chừng còn nghe không ít, cơn tức trong lòng nhịn không được trồi lên, mấy gã vô lại miệng thối này.

“Nàng không trừng trị những kẻ đã nói thế sao?” Bất chợt, giọng của hắn mang theo sát khí.

Từ Ngọc Mẫn nhìn hắn một cái, lắc đầu, "Những lời tán nhảm trên đời rất nhiều, so đo cũng không hết được." Tất nhiên là không bàn tới mấy lời quá đáng, nàng cũng không phải là người nhẫn nhục chịu đựng.

Long Thần Dục liền hỏi nàng: “Vậy Mẫn nhi so đo điều gì?”

Từ Ngọc Mẫn nghiêm túc trả lời hắn: “Ta không thích chuyện xuất giá thay người khác, đây vốn không phải là mục đích sống của ta.”

Long Thần Dục nhướng mày, "Chẳng lẽ cả đời làm tiểu đạo cô mới chính là mục đích sống của nàng?"

Hắn thực không ngờ là, Từ Ngọc Mẫn lại thật sự gật đầu, "Đúng vậy, làm đạo cô có gì không tốt? Từ nhỏ ta đã là đạo cô."

Long Thần Dục bất đắc dĩ vỗ trán, hắn đã quên từ khi nàng còn quấn tã đã bị Từ Thường Lễ đưa cho vị sư phụ đạo cô vừa lúc đi ngang qua, đúng là từ nhỏ đã nương nhờ cửa đạo.

Quên đi, hắn không muốn lại tranh cãi vấn đề này với nàng “Đã không còn sớm, chúng ta cũng nên đi nghỉ sớm thôi.”

Từ Ngọc Mẫn mím môi, trong lòng có chút không muốn, nhưng rốt cuộc vẫn không nói gì.

Sau khi nằm xuống, không ngoại lệ, nàng lại bị Long Thần Dục kéo vào lòng, đành thở dài trong lòng. Người này trừ dục vọng mãnh liệt, ở trên giường liền như hổ như sói, kỳ thật vẫn luôn đối xử với nàng không tệ.

"Khi Mẫn nhi đi lại trên giang hồ, có biết Vô Vân Thượng Nhân là người thế nào không?"

"Nghe sư phụ nói, đó là người xuất gia có y thuật rất nổi danh trên chốn giang hồ, nghe nói khi còn trẻ, bà bị nam nhân tổn thương, trong lúc nản lòng thoái chí liền xuất gia. Bà đặc biệt căm hận kẻ bội tình bạc nghĩa, nam nhân bội bạc, chết trong tay bà rất nhiều. Sư phụ nói người đầu óc chịu kích thích quá lớn như thế, không kéo lại nổi."

". . . . . ." Long Thần Dục nhịn không được nghiêm túc liếc mắt nhìn thê tử một cái, gần đây nàng nói với mình nhiều hơn, không giống trước đây, thường sẽ không đáp hoặc nếu có thì cực kỳ ngắn gọn, hiếm khi thật sự thân thiết, giống như lúc này.

"Nếu ngươi muốn tìm danh y, kỳ thực có thể tìm Vô Vân Thượng Nhân." Từ Ngọc Mẫn nghĩ đến nguyên nhân hắn rời kinh, nhịn không được nói nhiều hơn một chút.

Long Thần Dục nhịn không được hỏi: "Mẫn nhi biết y thuật chứ?" Hẳn nàng có biết.

"Biết." Nàng khẳng định chắc chắn.

"Vậy vi phu tìm nàng không phải đã được rồi sao."

Từ Ngọc Mẫn đánh trúng tim đen, nói: "Nếu ta có thể trị khỏi cho ngươi, ngươi cần gì phải đánh tiếng tìm danh y mà rời kinh chạy đến đây? Vậy chẳng khác gì tự vả miệng mình."



". . . . . ." Hắn đang bị xem thường sao?

"Hơn nữa y thuật của Vô Vân Thượng Nhân cao siêu, loại giả bệnh như ngươi, đến lúc đó chẳng phải sẽ bị vạch trần tại chỗ?"

Đúng là câu sau càng đau hơn câu trước, Long Thần Dục nhịn không được thầm cười khổ, thậm chí hắn bắt đầu hoài nghi có phải nàng cố ý nói mấy lời chứa nhiều hàm ý để châm chọc hắn hay không.

"Bổn vương còn chưa đến mức thất sách như thế."

Ngay sau đó Từ Ngọc Mẫn lại đánh lén hắn một vố: "Vậy ngươi hỏi thăm Vô Vân Thượng Nhân làm gì?" Nàng nhớ rõ lúc bọn họ gặp lại, rõ ràng hắn có đề cập đến Vô Vân Thượng Nhân, hơn nữa mọi tình hình đều có chút hiểu biết.

Long Thần Dục chán nản, quả nhiên là nàng cố ý .

"Ta không thoải mái, không muốn nói chuyện."

Đột nhiên Long Thần Dục không muốn nhiều lời, sở dĩ hắn an phận ôm nàng nằm trong chăn chỉ thuần khiết nói chuyện phiếm chính là bởi vì Quỳ Thủy của nàng lại tới, mà gần đây nàng lại vừa trải qua chuyện giết người, hắn không nỡ miễn cưỡng nàng dùng phương thức khác giúp hắn giải tỏa.

Nghĩ tới nghĩ lui đều là lỗi của những người đó, nếu bọn họ không phái thích khách đến, Mẫn nhi sẽ không phải ra tay, không ra tay sẽ không bị hoảng sợ, khiến giờ đây dù hắn có ham muốn cũng không nỡ ép buộc nàng.

Món nợ này hắn nhớ kỹ!

"Đắc Nguyệt Tiểu Lâu" là tửu lâu kiêm khách điếm lớn nhất thành Giang Hạ, tuy gọi là Tiểu Lâu, kì thực không chỉ là một tòa Tiểu Lâu bình thường. Phía trước phía sau nó có ba tòa lầu các, năm viện lớn, là nơi để người đi đường dừng chân dùng cơm, là nơi nghỉ trọ nổi tiếng.

Hôm đó, gần giữa trưa đoàn người Long Thần Dục vào thành đi tới Nguyệt Tiểu Lâu.

Người đứng đón khách ngoài lâu nhìn thấy chiếc xe ngựa xa hoa, tùy tùng, võ sĩ bên xe mặc áo choàng màu xanh, người người đều không phải hạng tầm thường, liền biết người tới có thân phận bất phàm.

Chỉ là, vị công tử bước xuống từ chiếc xe kia lại khiến hắn lắp bắp kinh hãi.

Đó là một vị nam tử mặc áo gấm diện mạo anh tuấn, quanh thân lộ ra khí chất thanh tú. Nhưng hắn vừa lên tiếng, liền đánh vỡ tưởng tượng tốt đẹp của mọi người.

"Nương tử, ở đây quá nhiều người, ta không thích."

Âm thanh kia rõ ràng lộ ra tính trẻ con trong trẻo thơ ngây, giống như một đứa bé trai.

"Ta đói bụng." Theo giọng nói mềm mại này, một thiếu phụ mặc áo lông chồn bước từ trên xe ngựa xuống, dung nhan nàng trong trẻo, lịch sự tao nhã.

Dung mạo bất phàm, hai người này thật là một đôi kim đồng ngọc nữ, chỉ tiếc, nữ tử xuất sắc như vậy lại gả cho một nam tử ngơ ngốc.

Người đón khách không khỏi thầm thở dài, mọi việc trên thế gian này quả nhiên khó có thể mười phần trọn vẹn.

"Nương tử, ta ôm nàng vào nhé, đừng làm bẩn hài của nàng."

Từ Ngọc Mẫn vừa định chối từ, Long Thần Dục đã bước tới, nàng đành phải thức thời ngậm miệng lại.

Hắn muốn diễn trò trước mặt ngươi khác, mặc dù nàng không muốn phối hợp, cũng không thể chối từ.

Một nam tử ôm một thiếu phụ xinh đẹp trẻ tuổi vào cửa, bất kể khi nào thì việc này cũng đều là chuyện hấp dẫn sự chú ý của người khác. Bởi vậy, bọn họ vừa vào cửa liền trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người, cũng thực hợp tình hợp lý.

Từ Ngọc Mẫn rất ngượng ngùng, liền tựa đầu chôn vào lòng Long Thần Dục.

"Một tiểu viện thanh tĩnh, không được để người khác vào quấy rầy." Thị vệ vừa nói chuyện vừa đặt một thỏi bạc lên trên quầy. Chưởng quầy hiểu nhiều biết rộng, biết những người này không dễ chọc, liền cúi đầu khom lưng đáp ứng.

"Nương tử, hôm nay chúng ta dùng cơm ở đại sảnh được không?"

"Không phải ngươi không thích nhiều người sao?" Từ Ngọc Mẫn không thể không mở miệng, nàng thật sự không muốn mất mặt xấu hổ trước nhiều người như vậy. Hắn giả ngu thành nghiện nhưng nàng lại không nguyện ý diễn trò với hắn.

"Nương tử thích ta liền thích nha." Long Thần Dục chớp chớp cặp mắt trong suốt, lộ vẻ nịnh nọt lấy lòng.

Nếu không biết rõ nội tình, Từ Ngọc Mẫn thật cũng bị bộ dạng trong trẻo thiện lương này của hắn lừa, đáng tiếc —— nàng đành mím môi theo bản năng, rất không cam lòng gật đầu nói: "Được, dùng cơm ở đại sảnh."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đạo Cô Vương Phi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook