Chương 10
Tây Lăng Minh
02/01/2022
Cái bóng ra lệnh:
- Không được trốn!
- Trốn?
Ai nói anh định trốn?
Bên ngoài trời đã tối, khá nguy hiểm. Trương Diệu nhìn ra được người cứu anh không có ý xấu, bây giờ anh nghỉ ngơi ở đây hình như còn có đồ ăn, có điên mới muốn trốn.
- Nếu trốn sẽ giết ngươi!
Một bàn tay kiềm Trương Diệu, người trong bóng tối lần đầu tiên lộ ra khuôn mặt thật dưới ánh chiều tà từ bên ngoài hang động rọi vào.
Khuôn mặt điển trai góc cạnh, có ngoại hình giống thanh niên rồi lại mang chút thiếu niên đơn thuần. Đôi mắt nguy hiểm, sắc bén làm Trương Diệu nhớ đến thú hoang. Đặc biệt là ráng chiều chiếu rọi con ngươi màu nâu nhạt càng rực rỡ hơn. Mái tóc dài màu đen từ hai bên cổ rũ xuống vai, đuôi tóc chạm vào mặt Trương Diệu làm anh ngứa. Trương Diệu muốn vươn tay bắt đuôi tóc nhưng bị người kia nhanh chóng dùng tay còn lại ấn chặt dưới đất.
- Này này này, tôi đâu có nói muốn trốn, anh kia thả tôi ra!
Trương Diệu là đàn ông lại bị một thanh niên hoặc thiếu niên trông còn nhỏ tuổi hơn đè dưới đất không thể nhúc nhích, chuyện này không vui chút nào. Trương Diệu thử hoạt động cổ tay nhưng vô ích, anh âm thầm cong đầu gối định đẩy lên trên.
Người đàn ông tóc dài sớm phát hiện động tác của Trương Diệu, hắn túm lấy tay anh vứt vào đệm da lông lúc nãy anh nằm ngủ. Thừa lúc Trương Diệu chưa kịp bò dậy, người đàn ông tóc dài từ sau lưng kiềm chặt đôi tay anh, lại ấn anh nằm xuống đệm, không cho nhúc nhích.
Người đàn ông tóc dài lại mở miệng, dùng ngữ điệu kỳ dị cảnh cáo Trương Diệu:
- Đừng nhúc nhích!
- Rồi, tôi không nhúc nhích. Anh em thả tôi ra được không? Tôi thật sự không muốn trốn, anh nói chuyện đàng hoàng không được sao? Đừng bạo lực như vậy chứ?
Trương Diệu thử điều chỉnh tâm tình hòa nhã nhất, cố gắng giao lưu với người đàn ông tóc dài dường như suy nghĩ không cùng sóng điện não. Đam Mỹ Hài
Người đàn ông tóc dài ấn Trương Diệu từ sau lưng không cho nhúc nhích bỗng lên tiếng:
- Tôi, Bùi Yến.
- A?
Có ý gì? Trương Diệu một lần nữa chắc chắn anh không cùng tinh cầu với người này.
Người đàn ông tóc dài nhấn mạnh một lần nữa:
- Bùi Yến.
Người đàn ông tự xưng là Bùi Yến kéo Trương Diệu dường như từ bỏ phản kháng ngồi lên, chỉ vào hai chữ viết trên vách tường rồi lại chỉ vào mình.
Trương Diệu theo ngón tay người đàn ông tóc dài nhìn thấy hai chữ khắc sâu nhất trên tường, tuy thời gian quá lâu làm chữ mơ hồ nhưng vẫn lờ mờ nhìn ra được đường nét.
- Ý anh là tên của anh là Bùi Yến?
Rốt cuộc Trương Diệu hiểu ý người đàn ông kỳ dị nói chuyện toàn dấu chấm câu muốn nói cái gì.
Người đàn ông tóc dài gật đầu, nghe Trương Diệu kêu tên mình, ánh mắt hắn lóe ý cười vui sướng. Bùi Yến bỗng nghiêng người tới gần cổ Trương Diệu, thè lưỡi liếm da anh.
Trương Diệu đánh rùng mình, bị liếm kích động đến không biết nên nói cái gì:
- ... Anh...
- Ngươi, tên là gì?
Bùi Yến hoàn toàn không quan tâm Trương Diệu bị liếm xong người cứng như tượng, bỗng nhiên cảm xúc của hắn biến tốt hẳn lên. Bùi Yến nhảy xuống đất, tay chân cùng bò như thú hoang chậm rãi tới gần Trương Diệu, ngồi xổm xuống. Bùi Yến nghiêng đầu thân thiết cọ tới cọ lui gò má và cẩn cổ Trương Diệu.
Đầu óc Trương Diệu chết máy, bản năng đáp lời người đàn ông tóc dài có hành động rất kỳ dị:
- Trương Diệu.
- Viết?
Bùi Yến nhíu mày, dường như không biết tên Trương Diệu là cái gì.
Trương Diệu hơi hiểu ý của người kỳ lạ là hỏi ý nghĩa và trọng điểm. Trương Diệu nhặt một cục đá dưới đất lên, tùy tay viết tên mình dưới đất.
- Trương Diệu...
Ánh mắt Bùi Yến cực kỳ nghiêm túc nhìn chữ dưới đất dường như nghiên cứu cách viết tên này, miệng lầm bầm đọc đi đọc lại. Người đàn ông tóc dài lại lần nữa sử dụng sức mạnh lớn lao ấn Trương Diệu nằm phịch xuống đệm da, cúi đầu ngửi tai anh.
Bùi Yến nhỏ giọng nói:
- Trương Diệu, làm bầu bạn, của ta.
Ha ha...
Bầu bạn...
Bầu... Bầu cái đầu!
Trương Diệu cảm giác rõ ràng hành động hiện tại của người tên Bùi Yến muốn bầu bạn có nghĩa là vợ chồng làm bạn suốt đời, chứ không phải kiểu như anh em hẹn nhau đi chơi xa hay đi công tác.
Chắc chắn đầu óc tên này có vấn đề nên mới có suy nghĩ kỳ quái như vậy. Trương Diệu nghĩ anh nên sớm đoán ra. Người đàn ông này chỉ mặc da lông thú hoang, tóc tai bù xù thì sao bình thường được? Bùi Yến thuộc tiêu chuẩn người rừng mới đúng.
Còn bầu bạn cái gì, không lẽ Bùi Yến chưa thấy phụ nữ, cho rằng thế giới chỉ có đàn ông mới làm bầu bạn được? Trong lòng Trương Diệu không ngừng phỏng đoán.
Trương Diệu nhìn Bùi Yến rũ mi mắt, nghiêm túc nhìn chằm chằm vào mình, khóe môi anh giật giật.
Trương Diệu khó hiểu hỏi:
- Tại sao?
- Ta thích ngươi, mùi, và, mắt.
Mũi Bùi Yến rất thính, ngay từ đầu hắn đã phân biệt được cái loại mùi, ý tốt, ý xấu, xinh đẹp, xấu xí và cả thích.
Bùi Yến rất thích mùi trên người Trương Diệu, thậm chí là say mê. Khoảnh khắc Trương Diệu mở mắt ra Bùi Yến càng khẳng định lựa chọn của mình. Đôi mắt đen như bóng đêm thật xinh đẹp, giống mắt của mẹ trong bức hình.
Mùi gì đó... ông có chắc là không phải mùi tanh ngâm trong đống nước biển mới có? Trương Diệu không biết nên nói cái gì. Trương Diệu cảm giác toàn thân là mùi nướv biển, làm gì có vị khác. Mắt gì đó thì Trương Diệu thấy Bùi Yến lục lọi trong góc đưa một quyển sách cho anh, hắn nâng niu như đưa vật quý. Bên trong sách kẹp một tấm ảnh đã ố vàng cũ nát, ngón tay Bùi Yến chỉ vào người phụ nữ tóc đen thân mật đứng chung với một người già. Ý nói mắt Trương Diệu đẹp như mắt mẹ Bùi Yến. Trương Diệu càng không biết nên nói cái gì, hắn nghĩ chắc nên dẫn người đàn ông này đi tới bờ cát có đám người sống sót, hắn sẽ biết trên đời này có rất nhiều người mắt đen và phụ nữ càng đẹp.
- Không được trốn!
- Trốn?
Ai nói anh định trốn?
Bên ngoài trời đã tối, khá nguy hiểm. Trương Diệu nhìn ra được người cứu anh không có ý xấu, bây giờ anh nghỉ ngơi ở đây hình như còn có đồ ăn, có điên mới muốn trốn.
- Nếu trốn sẽ giết ngươi!
Một bàn tay kiềm Trương Diệu, người trong bóng tối lần đầu tiên lộ ra khuôn mặt thật dưới ánh chiều tà từ bên ngoài hang động rọi vào.
Khuôn mặt điển trai góc cạnh, có ngoại hình giống thanh niên rồi lại mang chút thiếu niên đơn thuần. Đôi mắt nguy hiểm, sắc bén làm Trương Diệu nhớ đến thú hoang. Đặc biệt là ráng chiều chiếu rọi con ngươi màu nâu nhạt càng rực rỡ hơn. Mái tóc dài màu đen từ hai bên cổ rũ xuống vai, đuôi tóc chạm vào mặt Trương Diệu làm anh ngứa. Trương Diệu muốn vươn tay bắt đuôi tóc nhưng bị người kia nhanh chóng dùng tay còn lại ấn chặt dưới đất.
- Này này này, tôi đâu có nói muốn trốn, anh kia thả tôi ra!
Trương Diệu là đàn ông lại bị một thanh niên hoặc thiếu niên trông còn nhỏ tuổi hơn đè dưới đất không thể nhúc nhích, chuyện này không vui chút nào. Trương Diệu thử hoạt động cổ tay nhưng vô ích, anh âm thầm cong đầu gối định đẩy lên trên.
Người đàn ông tóc dài sớm phát hiện động tác của Trương Diệu, hắn túm lấy tay anh vứt vào đệm da lông lúc nãy anh nằm ngủ. Thừa lúc Trương Diệu chưa kịp bò dậy, người đàn ông tóc dài từ sau lưng kiềm chặt đôi tay anh, lại ấn anh nằm xuống đệm, không cho nhúc nhích.
Người đàn ông tóc dài lại mở miệng, dùng ngữ điệu kỳ dị cảnh cáo Trương Diệu:
- Đừng nhúc nhích!
- Rồi, tôi không nhúc nhích. Anh em thả tôi ra được không? Tôi thật sự không muốn trốn, anh nói chuyện đàng hoàng không được sao? Đừng bạo lực như vậy chứ?
Trương Diệu thử điều chỉnh tâm tình hòa nhã nhất, cố gắng giao lưu với người đàn ông tóc dài dường như suy nghĩ không cùng sóng điện não. Đam Mỹ Hài
Người đàn ông tóc dài ấn Trương Diệu từ sau lưng không cho nhúc nhích bỗng lên tiếng:
- Tôi, Bùi Yến.
- A?
Có ý gì? Trương Diệu một lần nữa chắc chắn anh không cùng tinh cầu với người này.
Người đàn ông tóc dài nhấn mạnh một lần nữa:
- Bùi Yến.
Người đàn ông tự xưng là Bùi Yến kéo Trương Diệu dường như từ bỏ phản kháng ngồi lên, chỉ vào hai chữ viết trên vách tường rồi lại chỉ vào mình.
Trương Diệu theo ngón tay người đàn ông tóc dài nhìn thấy hai chữ khắc sâu nhất trên tường, tuy thời gian quá lâu làm chữ mơ hồ nhưng vẫn lờ mờ nhìn ra được đường nét.
- Ý anh là tên của anh là Bùi Yến?
Rốt cuộc Trương Diệu hiểu ý người đàn ông kỳ dị nói chuyện toàn dấu chấm câu muốn nói cái gì.
Người đàn ông tóc dài gật đầu, nghe Trương Diệu kêu tên mình, ánh mắt hắn lóe ý cười vui sướng. Bùi Yến bỗng nghiêng người tới gần cổ Trương Diệu, thè lưỡi liếm da anh.
Trương Diệu đánh rùng mình, bị liếm kích động đến không biết nên nói cái gì:
- ... Anh...
- Ngươi, tên là gì?
Bùi Yến hoàn toàn không quan tâm Trương Diệu bị liếm xong người cứng như tượng, bỗng nhiên cảm xúc của hắn biến tốt hẳn lên. Bùi Yến nhảy xuống đất, tay chân cùng bò như thú hoang chậm rãi tới gần Trương Diệu, ngồi xổm xuống. Bùi Yến nghiêng đầu thân thiết cọ tới cọ lui gò má và cẩn cổ Trương Diệu.
Đầu óc Trương Diệu chết máy, bản năng đáp lời người đàn ông tóc dài có hành động rất kỳ dị:
- Trương Diệu.
- Viết?
Bùi Yến nhíu mày, dường như không biết tên Trương Diệu là cái gì.
Trương Diệu hơi hiểu ý của người kỳ lạ là hỏi ý nghĩa và trọng điểm. Trương Diệu nhặt một cục đá dưới đất lên, tùy tay viết tên mình dưới đất.
- Trương Diệu...
Ánh mắt Bùi Yến cực kỳ nghiêm túc nhìn chữ dưới đất dường như nghiên cứu cách viết tên này, miệng lầm bầm đọc đi đọc lại. Người đàn ông tóc dài lại lần nữa sử dụng sức mạnh lớn lao ấn Trương Diệu nằm phịch xuống đệm da, cúi đầu ngửi tai anh.
Bùi Yến nhỏ giọng nói:
- Trương Diệu, làm bầu bạn, của ta.
Ha ha...
Bầu bạn...
Bầu... Bầu cái đầu!
Trương Diệu cảm giác rõ ràng hành động hiện tại của người tên Bùi Yến muốn bầu bạn có nghĩa là vợ chồng làm bạn suốt đời, chứ không phải kiểu như anh em hẹn nhau đi chơi xa hay đi công tác.
Chắc chắn đầu óc tên này có vấn đề nên mới có suy nghĩ kỳ quái như vậy. Trương Diệu nghĩ anh nên sớm đoán ra. Người đàn ông này chỉ mặc da lông thú hoang, tóc tai bù xù thì sao bình thường được? Bùi Yến thuộc tiêu chuẩn người rừng mới đúng.
Còn bầu bạn cái gì, không lẽ Bùi Yến chưa thấy phụ nữ, cho rằng thế giới chỉ có đàn ông mới làm bầu bạn được? Trong lòng Trương Diệu không ngừng phỏng đoán.
Trương Diệu nhìn Bùi Yến rũ mi mắt, nghiêm túc nhìn chằm chằm vào mình, khóe môi anh giật giật.
Trương Diệu khó hiểu hỏi:
- Tại sao?
- Ta thích ngươi, mùi, và, mắt.
Mũi Bùi Yến rất thính, ngay từ đầu hắn đã phân biệt được cái loại mùi, ý tốt, ý xấu, xinh đẹp, xấu xí và cả thích.
Bùi Yến rất thích mùi trên người Trương Diệu, thậm chí là say mê. Khoảnh khắc Trương Diệu mở mắt ra Bùi Yến càng khẳng định lựa chọn của mình. Đôi mắt đen như bóng đêm thật xinh đẹp, giống mắt của mẹ trong bức hình.
Mùi gì đó... ông có chắc là không phải mùi tanh ngâm trong đống nước biển mới có? Trương Diệu không biết nên nói cái gì. Trương Diệu cảm giác toàn thân là mùi nướv biển, làm gì có vị khác. Mắt gì đó thì Trương Diệu thấy Bùi Yến lục lọi trong góc đưa một quyển sách cho anh, hắn nâng niu như đưa vật quý. Bên trong sách kẹp một tấm ảnh đã ố vàng cũ nát, ngón tay Bùi Yến chỉ vào người phụ nữ tóc đen thân mật đứng chung với một người già. Ý nói mắt Trương Diệu đẹp như mắt mẹ Bùi Yến. Trương Diệu càng không biết nên nói cái gì, hắn nghĩ chắc nên dẫn người đàn ông này đi tới bờ cát có đám người sống sót, hắn sẽ biết trên đời này có rất nhiều người mắt đen và phụ nữ càng đẹp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.