Chương 122
Tây Lăng Minh
12/02/2022
Vì bảo đảm lành lặn khỏe mạnh, bảo vệ chính mình cũng là bảo vệ Bùi Yến
tình huống chưa ổn định, Trương Diệu cảm thấy anh phải nhanh chóng chữa
lành mọi vết thương của mình. Ăn nhiều trái cây chữa thương có lợi không hại.
Trương Diệu nuốt xuống trái liệu gai đắng làm người ta muốn ói ra, anh ngoái đầu nhìn hoàn cảnh xung quanh. Trương Diệu không biết bọn họ dọc theo dòng nước bơi đến khu vực nào trên đảo, anh cần thăm dò bốn phía xem sao, chưa chắc nơi này an toàn. Đám thú nhân dai như đỉa, hai người phải cách chúng nó xa thật xa mới an toàn, dù sao đã hỏi thăm được tin tức quan trọng.
Trương Diệu vỗ bản đồ lá cây trong túi quần, anh cúi người cõng Bùi Yến nằm dưới đất lên, hắn khá nặng. Trương Diệu cố chịu đựng xương đùi lại bắt đầu đau nhói, anh đi dọc theo bờ biển vào trong rừng rậm, hy vọng có thể nhanh chóng tìm nơi an toàn để nghỉ ngơi, đốt đống lửa hong khô quần áo ướt.
* * *
Bên đống lửa cháy, Trương Diệu bẻ gãy nhánh cây ném vào ngọn lửa, anh hỏi Bùi Yến đang nướng động vật hình dạng giống con chim, có sừng.
- Chậc, tốc độ phục hồi của ông mau quá vậy? Lần này khỏe thật không đấy?
Bùi Yến gật đầu, mũi đao xẹt qua bề mặt thịt nướng tách lớp da ra. Lớp thịt bên trong bốc khói trắng, thấy màu da đỏ dần chín, hắn cắt miếng thịt to đưa cho Trương Diệu.
Trương Diệu giơ tay nhận lây miếng thịt chợt cảm giác nó nóng kinh dị, anh vội cầm miếng lá đã lau sạch đặt dưới đất lên kẹp thịt. Cách lá cây kẹp thịt bỏ vào miệng, Trương Diệu nhai miếng thịt nướng vừa, mùi thị như thịt bò, vừa liếc Bùi Yến từ trên xuống dưới. Quần áo đã hong khô, hai người lại mặc vào, nhưng Bùi Yến không kéo khóa dây áo khoác, ngực áo mở rộng. Có thể thấy rõ nửa người trên lõa lồ rắn chắc của Bùi Yến.
Người Bùi Yến vốn đầy vết thương, ăn đống trái liệu gai xong trong vòng một ngày đã lành. Vết thương đổ máu ròng ròng lại ngâm trong nước biển trắng phau, giờ vết thương kết già, dần lành lại.
Trương Diệu nghi ngờ thân thể Bùi Yến có dòng máu thú nhân không, vì sao tốc độ lành vết thương mau dữ vậy? Nhưng ngẫm lại có lẽ vì Bùi Yến từ nhỏ sống trong môi trường quái dị này, thân thể dần bị mây thứ kỳ lạ trên hòn đảo ảnh hưởng, thể chất phục hồi nhanh không giống người bình thường.
Trương Diệu cũng ăn nhiều trái liệu gai, chỗ xương chân gãy còn hơn nhói. Tuy những vết thương đã lành gần hết, Trương Diệu sờ cần cổ bị cào nặng nhất đến giờ còn hằn vài vết sẹo nhạt.
Khi Trương Diệu cõng Bùi Yến lê lết vào trong rừng, anh còn đang lo hắn không qua khỏi. Ai ngờ mấy tiếng sau Trương Diệu đặt Bùi Yến nằm dưới một gốc cây nghỉ xả hơi thì thấy hắn mở mắt ra, tinh thần đỡ hơn nhiều. Bùi Yến không chịu để Trương Diệu dìu, kiên quyết bảo hắn có thể tự đi.
Kế hoạch ban đầu là hai người nhanh chóng chạy về hang tụ họp với Hạng Thần và cô bé kia, nhưng tuyến đi của Bùi Yến, Trương Diệu đã khác hẳn với hướng bộ lạc cây Vi, môi trường xung quanh lạ lẫm, anh lại cõng hắn đi cả buổi mãi khi Bùi Yến tỉnh dậy mới phân tích tuyến đường, hai người dần tìm hướng chính xác.
Vì lãng phí nhiều thời gian, một buổi chiều qua đi, hai người không kịp chạy về ngay. Bùi Yến, Trương Diệu quyết định tạm ở lại đây một đêm. Hai người đốt lửa, đi săn, hong khô quần áo ướt dính đầy nước biển.
Bất giác hai người đi qua địa hình khác rất nhiều với rừng rậm mênh mông lúc mới vào. Nhiệt độ đang tăng cao, không khí ẩm hơn những chỗ đã đi qua. Trương Diệu ngước lên nhìn xung quanh, thấy những cái nấm cao còn hơn con người bao quanh trái phải trước sau trong tầm mắt anh.
Kích cỡ, hình dạng cái nấm khác nhau. Có hình chuông, hình mũ, hình bán cầu, hình vuông, hình phễu, cái gì cần có đều có. Màu sắc thì không sặc sỡ, chỉ có ba màu xám, trắng, nâu sẫm. Cái nấm mập lùn như trái banh tròn xoe mọc dưới đất, Trương Diệu lỡ chân giẫm lên nấm màu xám yếu ớt mềm mại làm nó nát nhừ.
Những cái nấm to thì cứng hơn, Trương Diệu thử dùng dao găm gõ một cái nấm cao ba mét, phải bốn người mới ôm hết. Cảm giác rất cứng rắn, vang tiếng giòn. Nấm bị Trương Diệu gõ hơi lắc lư, trong vành nấm rơi xuống các vật thể tròn màu trắng to cỡ trái bóng bàn.
Trương Diệu ngoái đầu nhìn Bùi Yến đi bên cạnh mình, ánh mắt ý hỏi thứ rơi xuống này có nguy hiểm không? Bùi Yến lắc đầu ý bảo không sao. Trương Diệu yên tâm xòe tay đón lấy một hạt trắng.
Hạt trắng nửa trong suốt, bên trong rỗng ruột. Ngón tay bóp nhẹ, hạt nổ tung. Trương Diệu cúi đầu nhìn trong tay mình chỉ còn da hạt cầu, cảm thấy anh rảnh quá. Trương Diệu chùi tay vào thân cây nấm, tiếp tục tiến lên mở đường. Những hạt trắng chắc là tế bài cái nấm to kinh người này sinh sản ra, không ngờ kích cỡ tế bào con cũng lớn như vậy.
Hai người đi mãi cuối cùng tìm được chỗ an toàn nghỉ ngơi, đó là bên tảng đá phẳng dưới cái nấm hình cây dù.
Bề mặt tảng đá phẳng mà sạch sẽ, gần đó có cái ao nước ngọt, trên đầu có nấm che nắng. Tùy ý chém một ít nấm mọc cạnh tảng đá trải rộng ra là có cái giường thiên nhiên êm như nhung ngay.
Hai người quét dọn sạch sẽ tảng đá, xung quanh rải lá đuổi sâu hái trên đường đi. Bùi Yến đứng lên nói đi săn kiếm đồ ăn buổi tối.
Trương Diệu cứ nghĩ sáng nay Bùi Yến còn vật vờ hấp hối, dựa vào anh hô hấp nhân tạo, đút trái cây mới sống qua nổi. vì thế Trương Diệu định phản đối, khuyên Bùi Yến nằm nghỉ đi, đừng coi rẻ mạng sống của mình.
Nhưng Bùi Yến cứ khăng khăng bảo hắn khỏe rồi, không sao. Trương Diệu và Bùi Yến cứng cổ trừng nhau nửa ngày, cuối cùng anh nhún vai bất đắc dĩ thỏa hiệp. Nhưng trước lúc xuất phát Trương Diệu túm cổ áo Bùi Yến kéo xuống, lột áo ra cẩn thận kiểm tra vết thương của hắn. Sau khi xác nhận Bùi Yến không lừa mình, vết thương đã khép lại nhanh, tinh thần của phục hồi cũng bình thường, Trương Diệu vẫy tay cho đi, dặn hắn đi sớm về sớm. Trương Diệu ở lại đốt lửa.
Trương Diệu đốt lửa xong đi tới ao nước ngọt gần đó, ném quần áo dính đầy muối biển vào nước trong vắt, giặt giũ. Giặt một lúc Trương Diệu thấy phiền, anh xuống nước, cởi sạch đồ dùng làm khăn lông chà người. Trương Diệu rửa vết máu khô, đất bùn, đồ dơ dính làn da, gội sạch tóc, vắt khô quần áo đã sạch sẽ treo bên cạnh đống lửa hong khô. Trương Diệu chỉ mặc mỗi cái quần đùi ngồi bên đống lửa.
Bùi Yến vác thực vật dã rửa sạch nội tạng trở về, hắn thấy Trương Diệu đang rối rắm dùng dao khoáng thạch định cạo râu. Bùi Yến ném đồ ăn bị trói bằng dây leo xuống gần đống lửa, sải bước đi tới giành lấy dao găm, cúi đầu nâng cằm Trương Diệu lên, cẩn thận cạo râu cho anh. Trương Diệu giương mắt nhìn Bùi Yến, không bướng bỉnh khiêu chiến với bản thân nữa, giao dao găm ra, ngẩng đầu mặc cho hắn cạo giúp.
Mấy phen lăn lóc, thân thể dơ bẩn giờ đã tắm rửa sạch sẽ, Trương Diệu tinh thần phấn khởi giơ cây gầy xâu thịt lật tới lật lui nướng.
Trương Diệu nuốt xuống trái liệu gai đắng làm người ta muốn ói ra, anh ngoái đầu nhìn hoàn cảnh xung quanh. Trương Diệu không biết bọn họ dọc theo dòng nước bơi đến khu vực nào trên đảo, anh cần thăm dò bốn phía xem sao, chưa chắc nơi này an toàn. Đám thú nhân dai như đỉa, hai người phải cách chúng nó xa thật xa mới an toàn, dù sao đã hỏi thăm được tin tức quan trọng.
Trương Diệu vỗ bản đồ lá cây trong túi quần, anh cúi người cõng Bùi Yến nằm dưới đất lên, hắn khá nặng. Trương Diệu cố chịu đựng xương đùi lại bắt đầu đau nhói, anh đi dọc theo bờ biển vào trong rừng rậm, hy vọng có thể nhanh chóng tìm nơi an toàn để nghỉ ngơi, đốt đống lửa hong khô quần áo ướt.
* * *
Bên đống lửa cháy, Trương Diệu bẻ gãy nhánh cây ném vào ngọn lửa, anh hỏi Bùi Yến đang nướng động vật hình dạng giống con chim, có sừng.
- Chậc, tốc độ phục hồi của ông mau quá vậy? Lần này khỏe thật không đấy?
Bùi Yến gật đầu, mũi đao xẹt qua bề mặt thịt nướng tách lớp da ra. Lớp thịt bên trong bốc khói trắng, thấy màu da đỏ dần chín, hắn cắt miếng thịt to đưa cho Trương Diệu.
Trương Diệu giơ tay nhận lây miếng thịt chợt cảm giác nó nóng kinh dị, anh vội cầm miếng lá đã lau sạch đặt dưới đất lên kẹp thịt. Cách lá cây kẹp thịt bỏ vào miệng, Trương Diệu nhai miếng thịt nướng vừa, mùi thị như thịt bò, vừa liếc Bùi Yến từ trên xuống dưới. Quần áo đã hong khô, hai người lại mặc vào, nhưng Bùi Yến không kéo khóa dây áo khoác, ngực áo mở rộng. Có thể thấy rõ nửa người trên lõa lồ rắn chắc của Bùi Yến.
Người Bùi Yến vốn đầy vết thương, ăn đống trái liệu gai xong trong vòng một ngày đã lành. Vết thương đổ máu ròng ròng lại ngâm trong nước biển trắng phau, giờ vết thương kết già, dần lành lại.
Trương Diệu nghi ngờ thân thể Bùi Yến có dòng máu thú nhân không, vì sao tốc độ lành vết thương mau dữ vậy? Nhưng ngẫm lại có lẽ vì Bùi Yến từ nhỏ sống trong môi trường quái dị này, thân thể dần bị mây thứ kỳ lạ trên hòn đảo ảnh hưởng, thể chất phục hồi nhanh không giống người bình thường.
Trương Diệu cũng ăn nhiều trái liệu gai, chỗ xương chân gãy còn hơn nhói. Tuy những vết thương đã lành gần hết, Trương Diệu sờ cần cổ bị cào nặng nhất đến giờ còn hằn vài vết sẹo nhạt.
Khi Trương Diệu cõng Bùi Yến lê lết vào trong rừng, anh còn đang lo hắn không qua khỏi. Ai ngờ mấy tiếng sau Trương Diệu đặt Bùi Yến nằm dưới một gốc cây nghỉ xả hơi thì thấy hắn mở mắt ra, tinh thần đỡ hơn nhiều. Bùi Yến không chịu để Trương Diệu dìu, kiên quyết bảo hắn có thể tự đi.
Kế hoạch ban đầu là hai người nhanh chóng chạy về hang tụ họp với Hạng Thần và cô bé kia, nhưng tuyến đi của Bùi Yến, Trương Diệu đã khác hẳn với hướng bộ lạc cây Vi, môi trường xung quanh lạ lẫm, anh lại cõng hắn đi cả buổi mãi khi Bùi Yến tỉnh dậy mới phân tích tuyến đường, hai người dần tìm hướng chính xác.
Vì lãng phí nhiều thời gian, một buổi chiều qua đi, hai người không kịp chạy về ngay. Bùi Yến, Trương Diệu quyết định tạm ở lại đây một đêm. Hai người đốt lửa, đi săn, hong khô quần áo ướt dính đầy nước biển.
Bất giác hai người đi qua địa hình khác rất nhiều với rừng rậm mênh mông lúc mới vào. Nhiệt độ đang tăng cao, không khí ẩm hơn những chỗ đã đi qua. Trương Diệu ngước lên nhìn xung quanh, thấy những cái nấm cao còn hơn con người bao quanh trái phải trước sau trong tầm mắt anh.
Kích cỡ, hình dạng cái nấm khác nhau. Có hình chuông, hình mũ, hình bán cầu, hình vuông, hình phễu, cái gì cần có đều có. Màu sắc thì không sặc sỡ, chỉ có ba màu xám, trắng, nâu sẫm. Cái nấm mập lùn như trái banh tròn xoe mọc dưới đất, Trương Diệu lỡ chân giẫm lên nấm màu xám yếu ớt mềm mại làm nó nát nhừ.
Những cái nấm to thì cứng hơn, Trương Diệu thử dùng dao găm gõ một cái nấm cao ba mét, phải bốn người mới ôm hết. Cảm giác rất cứng rắn, vang tiếng giòn. Nấm bị Trương Diệu gõ hơi lắc lư, trong vành nấm rơi xuống các vật thể tròn màu trắng to cỡ trái bóng bàn.
Trương Diệu ngoái đầu nhìn Bùi Yến đi bên cạnh mình, ánh mắt ý hỏi thứ rơi xuống này có nguy hiểm không? Bùi Yến lắc đầu ý bảo không sao. Trương Diệu yên tâm xòe tay đón lấy một hạt trắng.
Hạt trắng nửa trong suốt, bên trong rỗng ruột. Ngón tay bóp nhẹ, hạt nổ tung. Trương Diệu cúi đầu nhìn trong tay mình chỉ còn da hạt cầu, cảm thấy anh rảnh quá. Trương Diệu chùi tay vào thân cây nấm, tiếp tục tiến lên mở đường. Những hạt trắng chắc là tế bài cái nấm to kinh người này sinh sản ra, không ngờ kích cỡ tế bào con cũng lớn như vậy.
Hai người đi mãi cuối cùng tìm được chỗ an toàn nghỉ ngơi, đó là bên tảng đá phẳng dưới cái nấm hình cây dù.
Bề mặt tảng đá phẳng mà sạch sẽ, gần đó có cái ao nước ngọt, trên đầu có nấm che nắng. Tùy ý chém một ít nấm mọc cạnh tảng đá trải rộng ra là có cái giường thiên nhiên êm như nhung ngay.
Hai người quét dọn sạch sẽ tảng đá, xung quanh rải lá đuổi sâu hái trên đường đi. Bùi Yến đứng lên nói đi săn kiếm đồ ăn buổi tối.
Trương Diệu cứ nghĩ sáng nay Bùi Yến còn vật vờ hấp hối, dựa vào anh hô hấp nhân tạo, đút trái cây mới sống qua nổi. vì thế Trương Diệu định phản đối, khuyên Bùi Yến nằm nghỉ đi, đừng coi rẻ mạng sống của mình.
Nhưng Bùi Yến cứ khăng khăng bảo hắn khỏe rồi, không sao. Trương Diệu và Bùi Yến cứng cổ trừng nhau nửa ngày, cuối cùng anh nhún vai bất đắc dĩ thỏa hiệp. Nhưng trước lúc xuất phát Trương Diệu túm cổ áo Bùi Yến kéo xuống, lột áo ra cẩn thận kiểm tra vết thương của hắn. Sau khi xác nhận Bùi Yến không lừa mình, vết thương đã khép lại nhanh, tinh thần của phục hồi cũng bình thường, Trương Diệu vẫy tay cho đi, dặn hắn đi sớm về sớm. Trương Diệu ở lại đốt lửa.
Trương Diệu đốt lửa xong đi tới ao nước ngọt gần đó, ném quần áo dính đầy muối biển vào nước trong vắt, giặt giũ. Giặt một lúc Trương Diệu thấy phiền, anh xuống nước, cởi sạch đồ dùng làm khăn lông chà người. Trương Diệu rửa vết máu khô, đất bùn, đồ dơ dính làn da, gội sạch tóc, vắt khô quần áo đã sạch sẽ treo bên cạnh đống lửa hong khô. Trương Diệu chỉ mặc mỗi cái quần đùi ngồi bên đống lửa.
Bùi Yến vác thực vật dã rửa sạch nội tạng trở về, hắn thấy Trương Diệu đang rối rắm dùng dao khoáng thạch định cạo râu. Bùi Yến ném đồ ăn bị trói bằng dây leo xuống gần đống lửa, sải bước đi tới giành lấy dao găm, cúi đầu nâng cằm Trương Diệu lên, cẩn thận cạo râu cho anh. Trương Diệu giương mắt nhìn Bùi Yến, không bướng bỉnh khiêu chiến với bản thân nữa, giao dao găm ra, ngẩng đầu mặc cho hắn cạo giúp.
Mấy phen lăn lóc, thân thể dơ bẩn giờ đã tắm rửa sạch sẽ, Trương Diệu tinh thần phấn khởi giơ cây gầy xâu thịt lật tới lật lui nướng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.