Chương 54
Tây Lăng Minh
18/01/2022
Càng đi sâu vào rừng cây thì sương tím càng nồng, màu càng đậm hơn, gần
như thành tím bầm, tầm mắt chỉ thấy vài mét. Bùi Yến kéo bộ đồ Trương
Diệu cột giúp lên cao che đi sương mù khó ngửi xâm nhập vàom ũi.
Bốn người lần mò tiến tới trước, mỗi bước ra một bước đều vô cùng cẩn thận. Dù sao tầm mắt mọi người giờ đây rất nhỏ, sơ sẩy một cái là sẽ xảy ra ngoài ý muốn.
Bất giác đi mấy tiếng đồng hồ, hai bên rừng rậm dần biến mất. Vốn mỗi lần đi một lúc sẽ thấy cây cối bắt đầu giảm bớt, chân đạp cỏ dại, lá rụng dần không còn lộ ra mặt đất. Màu đất từ lúc đầu đỏ đậm dần biến sậm hơn, càng nhiều hòn đá. Chậm rãi đá thay thế đất, chân giẫm lên mặt đất toàn là đá cứng.
Vù vù vù vù vù!
Phía trước bỗng có gió mạnh thổi đến, thổi tan sương mù che tầm mắt Trương Diệu, Bùi Yến, Hạng Thần, Kha Diệc Xảo. Sương mù luôn che mắt bốn người nay tầm nhìn rộng thoáng hơn.
Kha Diệc Xảo híp mắt, giơ tay che gió to thổi vào mặt xen lẫn tro bụi. Mãi khi gió dần ngừng lại Kha Diệc Xảo mới buông tay xuống. Sương bị thổi tan lộ ra cảnh tượng khiến Kha Diệc Xảo tán thán.
- Oa, mấy cái cây... Thật đẹp.
Ngay cả Hạng Thần lúc này cũng không nói nên lời phản bác, mặc dù mấy ngày nay gã thấy đồ vật toàn là kỳ lạ, quái dị nhưng cảnh vật trước mắt thật khiến người kinh ngạc.
Trước mặt bốn người là một dãy cây trắng rậm rạp. Thân cây trắng bóc, nhánh cây um tùm, trắng tinh khiết như tuyết đọng. Vỏ cây như phủ lớp phấn phản chiếu ánh sáng, nắng lấp lánh. Nhưng mặt đất dưới gốc cây thì đen thui, trắng và đen trái ngược phụ trợ cây trắng tinh.
Những cây này hình dạng kỳ lạ, nhánh cây không mọc lá mà trụi lủi. Trên hòn đảo thực vật sinh trưởng tươi tốt lại có cây không lá thật hiếm thấy, cộng với chúng nó có màu trắng, cảm giác như cây mùa đông bị giá lạnh làm lá héo úa.
Nhưng thời tiết trên đảo và nhiệt độ tuyệt đối không có mùa đông, cây trụi lủi khác lạ làm người lệch thí giác hỗn loạn bốn mùa.
- Cây thật là đẹp.
Kha Diệc Xảo theo sau lưng Trương Diệu, Bùi Yến tới gần cây trắng, vươn tay tò mò chạm vào vỏ cây. Bởi vì màu sắc kỳ lạ làm Kha Diệc Xảo nghĩ thật giống cây giả, nhưng khi chạm vào vỏ cây, cô biết nó là thật. Xúc cảm cho Kha Diệc Xảo biết nó là thực vật sống, chúng nó sinh trưởng hình dạng kỳ dị.
Trương Diệu cảm thán:
- Tôi nghĩ sẽ không ai rảnh rỗi trồng cây giả tại đây, thực vật trên hòn đảo càng lúc càng quái dị.
Trương Diệu cúi đầu né nhánh cây trắng cản đường, thuận miệng hỏi Bùi Yến:
- Ông có thấy qua loại cây này chưa?
Không biết mấy cái cây có vấn đề gì hơn, Trương Diệu nghĩ hỏi rõ thì tốt hơn.
- Chưa thấy qua.
Phạm vi Bùi Yến hoạt động trên đảo khá rộng, trên đường đi cũng gặp nhiều thực vật, động vật quen thuộc nhưng lần đầu tiên hắn gặp cây trắng không có lá.
- Chưa từng thấy sao, vậy chúng ta càng nên cẩn thận.
Bốn người không quen hoàn cảnh càng cần nâng cao cảnh giác. Trương Diệu xem xét bốn phía, chú ý bất cứ tiếng động nhỏ nào. Trương Diệu tiếp tục đi tới trước, sau lưng vang tiếng *lách cách* cây cối xao động rất to. Trương Diệu quay đầu lại thấy thằng nhóc Hạng Thần kéo mạnh nhánh cây trắng không lá, chẳng biết gã đang làm gì.
- Ê, nhóc làm gì đó?
Sương mù mới bị gió thổi tan đang từ từ tụ lại, không chừng ngay sau đó tầm nhìn bốn phía biến mông lúc. Nếu đi lạc thì Trương Diệu không phụ trách tìm người.
- Tôi thấy trong nhánh cây có trái.
Mới rồi Hạng Thần phát hiện những nhánh cây trắng rất to khỏe, dưới nhánh cây nhấp nhô chứ không bằng phẳng. Hạng Thần tò mò đến gần quan sát, kinh ngạc phát hiện dưới nhánh cây có khe nứt hẹp dài, dường như bên trong bao bọc cái gì đó.
Thế là Hạng Thần kiềm không được vươn đôi tay ra vói vào trong khe nứt, mạnh vé hai bên. Bên trong tỏa mùi hoa quả thơm nồng, ngửi rất ngọt ngào ngon miệng, làm người ta thèm nhễu nước miếng.
Mùi hương khiến Hạng Thần đói khát, mấy ngày qua gã không ăn được thứ gì vừa miệng. Trái cây có mùi lạ hoặc thịt không gia vị, mùi hoa quả từ nhánh cây làm Hạng Thần hết sức hài lòng, có xúc động muốn ăn ngấu nghiến.
Từng trái cây bao trong nhánh cây như hạt đậu sắp hàng, hình dạng giống ô - liu, màu đỏ thắm, nhìn rất ngon lành, hấp dẫn.
Hạng Thần sốt ruột rút một trái đỏ chín mọng ra khỏi nhánh cây, nắm trong tay kích cỡ vừa vặn. Hạng Thần cầm trái cây lắc hướng nhóm Trương Diệu, đắc ý vì mình phát hiện thực vật nhanh hơn người khác.
- Trong nhánh cây có mọc trái?
Trương Diệu nghi hoặc tìm một khúc cây trắng khác, quá nhiên thấy khe hở dưới nhánh cây, tách ra hai bên lộ mấy trái đỏ thắm, mùi rất thơm.
Hạng Thần nhìn trái cây tỏa mùi thơm, màu đỏ thắm, ra kết luận:
- Nhìn trái cây là biết ăn được.
- Chưa chắc. Bùi Yến, ông thấy sao?
Trương Diệu tin tưởng thứ Bùi Yến lấy được là có thể ăn, vì gã sinh tồn trong dã ngoại lâu, học tập, thực tiễn cùng đám động vật cộng với kinh nghiệm lâu năm. Bây giờ bọn họ gặp cây trắng mọc trái đỏ, dù là loại thực vật trước kia Bùi Yến không thấy thì Trương Diệu vẫn muốn hỏi rõ, không phải cái gì cũng ăn bậy được.
- ...
Bùi Yến nhận lấy trái cây quan sát, tuy ngửi thì mùi hấp dẫn nhưng càng vì vậy trong lòng hắn càng cảnh giác hơn. Bùi Yến lắc đầu, hắn cảm thấy trái cây này không quá an toàn.
- Cái gì? Sao không ăn được?
Hạng Thần thấy Bùi Yến lắc đầu, phủ định trái cây gã tìm đến. Tuy đáy lòng Hạng Thần hơi sợ Bùi Yến nhưng không kiềm được bất mãn, lên tiếng chất vấn. Hạng Thần thầm phỏng đoán chẳng lẽ Bùi Yến bất mãn gã tìm được thực vật trước nên cố ý nói như vậy? Hừ, ai nói không thể ăn? Hạng Thần nghĩ, giơ tay cầm trái cây lên.
Hạng Thần lớn tiếng nói với Trương Diệu, Bùi Yến, Kha Diệc Xảo:
- Các người sợ thì đừng ăn, một mình tôi ăn, khi đó các người đừng thèm bắt chước tôi!
- Cái kia... Đừng ăn bậy thì hơn.
Nếu anh Bùi Yến đã nói là không xác định thì đừng mạo hiểm tốt hơn. Kha Diệc Xảo tới gần muốn khuyên Hạng Thần.
Hạng Thần quay đầu, không phục và hờn giận làm gã dùng vạt áo lau trái cây, định nhét vào miệng.
- Này cậu bé, trái cây đó không thể ăn!
Thanh âm không phải của Trương Diệu, Bùi Yến hay Kha Diệc Xảo mà đến từ người thứ năm vang lên trong rừng cây trắng tĩnh lặng.
Từ trong sương mù tím dày đặc, một người mặc áo choàng do nhiều cỏ khô bện bước ra. Người đó vén mũ trùm ra lộ tóc trắng, râu lộn xộn, là một ông lão khoảng sáu mươi mấy tuổi.
Ông lão bước nhanh đi đến trước mặt Hạng Thần, gạt trái cây gã cầm xuống đất.
- Ê ông lão chết tiệt, làm gì vậy?
Bỗng nhiên bị người quát ngăn lại, còn hất trái cây trong tay mình đi, gã rất bực bội. Hạng Thần đánh giá ông lão đột nhiên xuất hiện, càng xem càng gai mắt. Tóc bẩn thỉu, làn da đỏ au gầy gò, mặt đầy nếp nhăn, mặc áo cỏ rách rưới, nhìn bề ngoài đã thấy ghét.
- Ông là ai?
Trương Diệu thấy Bùi Yến đứng bên cạnh siết chặt đao sau lưng vội giơ một tay ngăn cản anh đừng kích động như lần trước xử Hạng Thần, hỏi rõ tốt hơn. Thật không ngờ trên đảo gặp người sống sót khác, quá kỳ diệu.
Bốn người lần mò tiến tới trước, mỗi bước ra một bước đều vô cùng cẩn thận. Dù sao tầm mắt mọi người giờ đây rất nhỏ, sơ sẩy một cái là sẽ xảy ra ngoài ý muốn.
Bất giác đi mấy tiếng đồng hồ, hai bên rừng rậm dần biến mất. Vốn mỗi lần đi một lúc sẽ thấy cây cối bắt đầu giảm bớt, chân đạp cỏ dại, lá rụng dần không còn lộ ra mặt đất. Màu đất từ lúc đầu đỏ đậm dần biến sậm hơn, càng nhiều hòn đá. Chậm rãi đá thay thế đất, chân giẫm lên mặt đất toàn là đá cứng.
Vù vù vù vù vù!
Phía trước bỗng có gió mạnh thổi đến, thổi tan sương mù che tầm mắt Trương Diệu, Bùi Yến, Hạng Thần, Kha Diệc Xảo. Sương mù luôn che mắt bốn người nay tầm nhìn rộng thoáng hơn.
Kha Diệc Xảo híp mắt, giơ tay che gió to thổi vào mặt xen lẫn tro bụi. Mãi khi gió dần ngừng lại Kha Diệc Xảo mới buông tay xuống. Sương bị thổi tan lộ ra cảnh tượng khiến Kha Diệc Xảo tán thán.
- Oa, mấy cái cây... Thật đẹp.
Ngay cả Hạng Thần lúc này cũng không nói nên lời phản bác, mặc dù mấy ngày nay gã thấy đồ vật toàn là kỳ lạ, quái dị nhưng cảnh vật trước mắt thật khiến người kinh ngạc.
Trước mặt bốn người là một dãy cây trắng rậm rạp. Thân cây trắng bóc, nhánh cây um tùm, trắng tinh khiết như tuyết đọng. Vỏ cây như phủ lớp phấn phản chiếu ánh sáng, nắng lấp lánh. Nhưng mặt đất dưới gốc cây thì đen thui, trắng và đen trái ngược phụ trợ cây trắng tinh.
Những cây này hình dạng kỳ lạ, nhánh cây không mọc lá mà trụi lủi. Trên hòn đảo thực vật sinh trưởng tươi tốt lại có cây không lá thật hiếm thấy, cộng với chúng nó có màu trắng, cảm giác như cây mùa đông bị giá lạnh làm lá héo úa.
Nhưng thời tiết trên đảo và nhiệt độ tuyệt đối không có mùa đông, cây trụi lủi khác lạ làm người lệch thí giác hỗn loạn bốn mùa.
- Cây thật là đẹp.
Kha Diệc Xảo theo sau lưng Trương Diệu, Bùi Yến tới gần cây trắng, vươn tay tò mò chạm vào vỏ cây. Bởi vì màu sắc kỳ lạ làm Kha Diệc Xảo nghĩ thật giống cây giả, nhưng khi chạm vào vỏ cây, cô biết nó là thật. Xúc cảm cho Kha Diệc Xảo biết nó là thực vật sống, chúng nó sinh trưởng hình dạng kỳ dị.
Trương Diệu cảm thán:
- Tôi nghĩ sẽ không ai rảnh rỗi trồng cây giả tại đây, thực vật trên hòn đảo càng lúc càng quái dị.
Trương Diệu cúi đầu né nhánh cây trắng cản đường, thuận miệng hỏi Bùi Yến:
- Ông có thấy qua loại cây này chưa?
Không biết mấy cái cây có vấn đề gì hơn, Trương Diệu nghĩ hỏi rõ thì tốt hơn.
- Chưa thấy qua.
Phạm vi Bùi Yến hoạt động trên đảo khá rộng, trên đường đi cũng gặp nhiều thực vật, động vật quen thuộc nhưng lần đầu tiên hắn gặp cây trắng không có lá.
- Chưa từng thấy sao, vậy chúng ta càng nên cẩn thận.
Bốn người không quen hoàn cảnh càng cần nâng cao cảnh giác. Trương Diệu xem xét bốn phía, chú ý bất cứ tiếng động nhỏ nào. Trương Diệu tiếp tục đi tới trước, sau lưng vang tiếng *lách cách* cây cối xao động rất to. Trương Diệu quay đầu lại thấy thằng nhóc Hạng Thần kéo mạnh nhánh cây trắng không lá, chẳng biết gã đang làm gì.
- Ê, nhóc làm gì đó?
Sương mù mới bị gió thổi tan đang từ từ tụ lại, không chừng ngay sau đó tầm nhìn bốn phía biến mông lúc. Nếu đi lạc thì Trương Diệu không phụ trách tìm người.
- Tôi thấy trong nhánh cây có trái.
Mới rồi Hạng Thần phát hiện những nhánh cây trắng rất to khỏe, dưới nhánh cây nhấp nhô chứ không bằng phẳng. Hạng Thần tò mò đến gần quan sát, kinh ngạc phát hiện dưới nhánh cây có khe nứt hẹp dài, dường như bên trong bao bọc cái gì đó.
Thế là Hạng Thần kiềm không được vươn đôi tay ra vói vào trong khe nứt, mạnh vé hai bên. Bên trong tỏa mùi hoa quả thơm nồng, ngửi rất ngọt ngào ngon miệng, làm người ta thèm nhễu nước miếng.
Mùi hương khiến Hạng Thần đói khát, mấy ngày qua gã không ăn được thứ gì vừa miệng. Trái cây có mùi lạ hoặc thịt không gia vị, mùi hoa quả từ nhánh cây làm Hạng Thần hết sức hài lòng, có xúc động muốn ăn ngấu nghiến.
Từng trái cây bao trong nhánh cây như hạt đậu sắp hàng, hình dạng giống ô - liu, màu đỏ thắm, nhìn rất ngon lành, hấp dẫn.
Hạng Thần sốt ruột rút một trái đỏ chín mọng ra khỏi nhánh cây, nắm trong tay kích cỡ vừa vặn. Hạng Thần cầm trái cây lắc hướng nhóm Trương Diệu, đắc ý vì mình phát hiện thực vật nhanh hơn người khác.
- Trong nhánh cây có mọc trái?
Trương Diệu nghi hoặc tìm một khúc cây trắng khác, quá nhiên thấy khe hở dưới nhánh cây, tách ra hai bên lộ mấy trái đỏ thắm, mùi rất thơm.
Hạng Thần nhìn trái cây tỏa mùi thơm, màu đỏ thắm, ra kết luận:
- Nhìn trái cây là biết ăn được.
- Chưa chắc. Bùi Yến, ông thấy sao?
Trương Diệu tin tưởng thứ Bùi Yến lấy được là có thể ăn, vì gã sinh tồn trong dã ngoại lâu, học tập, thực tiễn cùng đám động vật cộng với kinh nghiệm lâu năm. Bây giờ bọn họ gặp cây trắng mọc trái đỏ, dù là loại thực vật trước kia Bùi Yến không thấy thì Trương Diệu vẫn muốn hỏi rõ, không phải cái gì cũng ăn bậy được.
- ...
Bùi Yến nhận lấy trái cây quan sát, tuy ngửi thì mùi hấp dẫn nhưng càng vì vậy trong lòng hắn càng cảnh giác hơn. Bùi Yến lắc đầu, hắn cảm thấy trái cây này không quá an toàn.
- Cái gì? Sao không ăn được?
Hạng Thần thấy Bùi Yến lắc đầu, phủ định trái cây gã tìm đến. Tuy đáy lòng Hạng Thần hơi sợ Bùi Yến nhưng không kiềm được bất mãn, lên tiếng chất vấn. Hạng Thần thầm phỏng đoán chẳng lẽ Bùi Yến bất mãn gã tìm được thực vật trước nên cố ý nói như vậy? Hừ, ai nói không thể ăn? Hạng Thần nghĩ, giơ tay cầm trái cây lên.
Hạng Thần lớn tiếng nói với Trương Diệu, Bùi Yến, Kha Diệc Xảo:
- Các người sợ thì đừng ăn, một mình tôi ăn, khi đó các người đừng thèm bắt chước tôi!
- Cái kia... Đừng ăn bậy thì hơn.
Nếu anh Bùi Yến đã nói là không xác định thì đừng mạo hiểm tốt hơn. Kha Diệc Xảo tới gần muốn khuyên Hạng Thần.
Hạng Thần quay đầu, không phục và hờn giận làm gã dùng vạt áo lau trái cây, định nhét vào miệng.
- Này cậu bé, trái cây đó không thể ăn!
Thanh âm không phải của Trương Diệu, Bùi Yến hay Kha Diệc Xảo mà đến từ người thứ năm vang lên trong rừng cây trắng tĩnh lặng.
Từ trong sương mù tím dày đặc, một người mặc áo choàng do nhiều cỏ khô bện bước ra. Người đó vén mũ trùm ra lộ tóc trắng, râu lộn xộn, là một ông lão khoảng sáu mươi mấy tuổi.
Ông lão bước nhanh đi đến trước mặt Hạng Thần, gạt trái cây gã cầm xuống đất.
- Ê ông lão chết tiệt, làm gì vậy?
Bỗng nhiên bị người quát ngăn lại, còn hất trái cây trong tay mình đi, gã rất bực bội. Hạng Thần đánh giá ông lão đột nhiên xuất hiện, càng xem càng gai mắt. Tóc bẩn thỉu, làn da đỏ au gầy gò, mặt đầy nếp nhăn, mặc áo cỏ rách rưới, nhìn bề ngoài đã thấy ghét.
- Ông là ai?
Trương Diệu thấy Bùi Yến đứng bên cạnh siết chặt đao sau lưng vội giơ một tay ngăn cản anh đừng kích động như lần trước xử Hạng Thần, hỏi rõ tốt hơn. Thật không ngờ trên đảo gặp người sống sót khác, quá kỳ diệu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.