Chương 56
Tây Lăng Minh
19/01/2022
Sau đêm đó, hành khách ngủ tỉnh mới đột nhiên phát hiện, kéo rèm che.
Bầu trời bên ngoài đen thui, rõ ràng nhìn đồng hồ thì bây giờ nên là
sáng sớm, tại sao bầu trời tối tăm? Các hành khách kiềm không được lao
ra khỏi phòng, đến bên ngoài sàn thuyền, tay vịn lan can nhìn bốn phía.
Trời tối khủng khiếp, trong bóng đen mơ hồ thấy sương tím quay quanh.
Bọn họ không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, quay đầu thắc mắc hỏi nhân
viên phục vụ bên cạnh.
Không muốn kích thích nhiều người dẫn đến khủng hoảng không cần thiết, thuyền trường ra lệnh cho các nhân viên trấn an cảm xúc của mọi người, nói là gặp thời tiết không tốt, rất nhanh sẽ tốt hơn. Bên kia, các thuyền viên nắm chặt thời gian nhanh chóng sửa dụng cụ trên thuyền bỗng dưng bị hỏng, hy vọng chúng nó sớm trở lại bình thường.
Thời tiết âm u kỳ lạ không biến tốt hơn, kéo dài ba ngày ba đêm. Có nói dối cỡ nào cũng không thể trấn an mọi người. Ở trong sương mù tím đen, rõ ràng hôm nay là tới bến, nên xuống thuyền, nhưng bốn phía vẫn tối tăm. Mặt biển mênh mông vô bờ chậm rãi dao động, nhìn như bình tĩnh lại khiến người từ đáy lòng sợ hãi. Ngay khi các thuyền viên nhức đầu không biết làm sao, các hành khách nổi giận ồn ào thì rốt cuộc có luồng sáng chiếu rọi trong bóng đêm. Sương quái dị chậm rãi tan, mọi người phấn chấn tinh thần cho rằng rốt cuộc trở về quỹ tích bình thường. Nhưng bọn họ không biết bất giác đã phiêu lưu vào khu vực biển càng kỳ lạ, khủng bố hơn.
Ánh sáng chiếu rọi nước biển là màu xanh người trên du thuyền chưa từng thấy. Kề sát lan can nhìn xuống dưới không thấy thứ gì khác, chỉ nhìn thấy chân trời không có tận cùng. Trên bầu trời không có một con chim. Vốn cho rằng ra khỏi sương mù dày đặc sẽ tốt hơn nhưng công cụ trên thuyền vẫn không bình thường, thuyền trưởng chỉ có thể trơ mắt nhìn thuyền bị nước biển đẩy đi, không có cách nào. Muốn dùng tay khống chế nhưng những linh kiện không nhạy, các thuyền viên hết đường xoay xở.
Người trên du thuyền bắt đầu nổi loạn, đập khay, đập đồ, la to nổi điên. Bọn họ chất vấn nhân viên quản lý thuyền hiện tại là sao? Tại sao không đến chỗ bọn họ muốn đi? Tại sao bọn họ còn lênh đênh trên biển? Mặc kệ hành khác biểu đạt bất mãn, kháng nghị cỡ nào thì không ai rời khỏi du thuyền được, vì bốn phía chỉ có biển rộng mênh mông, trên thuyền là chốn nương tựa duy nhất.
Ngày dần trôi qua, du thuyền mặc cho thiên nhiên loay hoay. Dụng cụ khống chế phương hướng không thể dùng, thuyền theo gió và dòng chảy trôi trên biển, đến đâu hay tới đó. Tín hiệu cầu cứu không thể phát ra, người trên thuyền bị thời gian tàn phá, mài mòn từ ban đầu bất an, nóng nảy, phát điên biền thành áp lực, chịu đựng, nhẫn nại.
Du thuyền không còn chia khách cao cấp, nhân viên phục vụ cấp thấp. Giờ phút này, mọi người chỉ muốn sống, không có tâm tình hất mặt kênh kiệu. Cộng với thực vật chứa trong du thuyền tiêu hao biến ngày càng ít, giữa người với người tranh đấu gay gắt hơn. Tuy mỗi ngày có thuyền trưởng khống chế, sắp xếp phát số thực vật nhất định cho mọi người nhưng có kẻ xoay người qua cướp đồ của người khác. Thực vật càng ít thì quan hệ giữa con người càng căng thẳng.
Còn Lão Hồ phụ trách phòng bếp xem như dính chút lợi, bởi vì bọn họ phụ trách làm và chia thực vật, có thể lén giấu đồ. Tuy nhiên dù có phát thực vật tiết kiệm cỡ nào, an ủi mọi người bình tĩnh ra sao vẫn không thể khống chế vài người ở lâu trên du thuyền đứt thần kinh. Vài người không thể chịu đựng tiếp tục ở trên chiếc du thuyền liên tục lắc lư, bọn họ lén tháo thuyền nhỏ thổi phồng cột bên mép du thuyền, muốn tự rời đi. So với du thuyền chỉ dựa vào sóng biển và gió đẩy đi, lúc không có hai thứ đó thì đứng im không nhúc nhích, bọn họ càng muốn dựa vào chính mình chèo thuyền đi tìm đường ra.
Nhìn những người đó rời đi, có nhiều người bị kích thích âm thầm tháo số thuyền thổi phồng khác chạy tốn, mặc cho thuyền trưởng và các thuyền viên ngăn cản, còn vung vũ khí nhọn cảnh cáo mọi người không được tới gần. Cả đám bất đắc dĩ nhìn thuyền bơm hơi màu da cam chở một số người rời khỏi du thuyền, có nhiều người không leo lên được còn thấy tiếc, thầm nghĩ nếu bọn họ có thể đi theo thì không chừng được cứu mau hơn.
Mấy ngày sau có người phát hiện trên biển có mảnh vụn màu da cam, lấy móc kéo vật đó lên mới phát hiện đó là một mảnh của thuyền bơm hơi những người kia lấy đi. Thuyền bơm hơi bị xé rách, bên trên để lại cái lỗ to và còn dính nửa miếng da người.
Mọi người thấy trên miếng da người loang lổ vết máu, còn dính tóc đen dài thì giật nảy mình. Bọn họ không biết những người bỏ trốn gặp sinh vật gì trên biển mới bị tấn công thành như vậy, chắc những người ngồi trên thuyền hơi khác cũng không may mắn gì hơn.
Vốn mọi người đã căng thẳng thần kinh sắp đứt dây, khi thấy mảnh vụn thuyền khí và da đầu nhân loại thì cảm xúc càng tuyệt vọng. Bọn họ không ngờ trong biển nguy hiểm như vậy, đêm không dám ngủ, cố gắng che kín cửa và cửa sổ. Bọn họ sợ dưới đáy biển sẽ có quái vật khủng bố gì trồi lên ăn từng người.
Thời gian trôi qua nhanh, chớp mắt những người trên thuyền bất giác phiêu lưu mấy tháng. Một tháng trước bỗng có bệnh độc kỳ lạ khiến đa số người nhiễm bệnh. Thuyền trưởng đáng kính phụ trách quản lý mọi người cũng bất hạnh nhiễm bệnh lạ. Đầu tiên là ho khan, rồi toàn thân chậm rãi đen thui, sốt cao, người phù thũng, trong hôn mê lặng lẽ chết.
Căn bệnh khủng bố khiến số người trên thuyền giảm còn hơn một trăm. Du thuyền thiết kế cực kỳ xa hoa, rộng rãi bây giờ chỉ còn lại một trăm người càng có vẻ thênh thang. Thực vật còn lại gần như bị chia sạch, mọi người chỉ có thể cẩn thận lấy ra chút ít từ thực vật trước kia được chia, sửa sang số thức ăn những người chết bệnh chưa đụng tới, tập hợp lại chia cho người sống. Nước uống thì dựa vào mọi người cống hiến ra các loại đồ chứa đặt bên ngoài sàn thuyền, chờ ngẫu nhiên đồ mưa tăng thêm nước ngọt.
Mài luyện trên du thuyền lâu, biểu tình mỗi người rất tiều tụy, làn da lộ ra ngoài bị ánh nắng chiếu lâu ngày tróc da thành màu đỏ đen. Lo sợ không ngủ ngon giấc làm hốc mắt mỗi người thâm quầng. Không khí tuyệt vọng ám sau lưng bọn họ, bức mọi người tan vỡ nổi điên.
Chuyện khiến mọi người thấy khủng bố, đứt dây thần kinh nhất là trên thuyền xuất hiện quái vật bí ẩn.
Bởi vì có một lần mọi người tụ tập lại, khích lệ cổ vũ nhau, có người nói vài người quen hình như bất giác biến mất. Những người khác nói có lẽ là núp trong phòng không ra, nhưng người đó lắc đầu bảo không thể nào, vì gã có đi tìm trong phòng và những nơi bọn họ thường đi nhưng không thấy ai. Lúc ấy mọi người chỉ ghi nhớ chuyện này, xoay người liền quên, dù sao không liên quan đến mình. Mọi người ôm thái độ việc không liên quan thì bỏ qua. Nhưng sau này số người biến mất càng ngày càng nhiều, thật lâu sau tổng cộng có mấy chục người mất tích.
Đến lúc này mới có người nghi ngờ phải chăng dưới đáy biển có sinh vật không biết tên lén lên du thuyền khi bọn họ không hay biết, nhân lúc không ai chú ý, cảnh giác thì kéo đi ăn.
Thần kinh mọi người càng căng thẳng hơn, một mặt khao khát người khác bảo vệ một mặt e dè đề phòng người bên cạnh. Ban ngày cả đám người tụ tập, ban đêm thì nhốt mình trong phòng, đóng kín cửa. Nhưng vẫn không thể ngăn được quái vật xâm nhập, số người trên du thuyền từ một trăm giảm xuống mấy chục.
Không muốn kích thích nhiều người dẫn đến khủng hoảng không cần thiết, thuyền trường ra lệnh cho các nhân viên trấn an cảm xúc của mọi người, nói là gặp thời tiết không tốt, rất nhanh sẽ tốt hơn. Bên kia, các thuyền viên nắm chặt thời gian nhanh chóng sửa dụng cụ trên thuyền bỗng dưng bị hỏng, hy vọng chúng nó sớm trở lại bình thường.
Thời tiết âm u kỳ lạ không biến tốt hơn, kéo dài ba ngày ba đêm. Có nói dối cỡ nào cũng không thể trấn an mọi người. Ở trong sương mù tím đen, rõ ràng hôm nay là tới bến, nên xuống thuyền, nhưng bốn phía vẫn tối tăm. Mặt biển mênh mông vô bờ chậm rãi dao động, nhìn như bình tĩnh lại khiến người từ đáy lòng sợ hãi. Ngay khi các thuyền viên nhức đầu không biết làm sao, các hành khách nổi giận ồn ào thì rốt cuộc có luồng sáng chiếu rọi trong bóng đêm. Sương quái dị chậm rãi tan, mọi người phấn chấn tinh thần cho rằng rốt cuộc trở về quỹ tích bình thường. Nhưng bọn họ không biết bất giác đã phiêu lưu vào khu vực biển càng kỳ lạ, khủng bố hơn.
Ánh sáng chiếu rọi nước biển là màu xanh người trên du thuyền chưa từng thấy. Kề sát lan can nhìn xuống dưới không thấy thứ gì khác, chỉ nhìn thấy chân trời không có tận cùng. Trên bầu trời không có một con chim. Vốn cho rằng ra khỏi sương mù dày đặc sẽ tốt hơn nhưng công cụ trên thuyền vẫn không bình thường, thuyền trưởng chỉ có thể trơ mắt nhìn thuyền bị nước biển đẩy đi, không có cách nào. Muốn dùng tay khống chế nhưng những linh kiện không nhạy, các thuyền viên hết đường xoay xở.
Người trên du thuyền bắt đầu nổi loạn, đập khay, đập đồ, la to nổi điên. Bọn họ chất vấn nhân viên quản lý thuyền hiện tại là sao? Tại sao không đến chỗ bọn họ muốn đi? Tại sao bọn họ còn lênh đênh trên biển? Mặc kệ hành khác biểu đạt bất mãn, kháng nghị cỡ nào thì không ai rời khỏi du thuyền được, vì bốn phía chỉ có biển rộng mênh mông, trên thuyền là chốn nương tựa duy nhất.
Ngày dần trôi qua, du thuyền mặc cho thiên nhiên loay hoay. Dụng cụ khống chế phương hướng không thể dùng, thuyền theo gió và dòng chảy trôi trên biển, đến đâu hay tới đó. Tín hiệu cầu cứu không thể phát ra, người trên thuyền bị thời gian tàn phá, mài mòn từ ban đầu bất an, nóng nảy, phát điên biền thành áp lực, chịu đựng, nhẫn nại.
Du thuyền không còn chia khách cao cấp, nhân viên phục vụ cấp thấp. Giờ phút này, mọi người chỉ muốn sống, không có tâm tình hất mặt kênh kiệu. Cộng với thực vật chứa trong du thuyền tiêu hao biến ngày càng ít, giữa người với người tranh đấu gay gắt hơn. Tuy mỗi ngày có thuyền trưởng khống chế, sắp xếp phát số thực vật nhất định cho mọi người nhưng có kẻ xoay người qua cướp đồ của người khác. Thực vật càng ít thì quan hệ giữa con người càng căng thẳng.
Còn Lão Hồ phụ trách phòng bếp xem như dính chút lợi, bởi vì bọn họ phụ trách làm và chia thực vật, có thể lén giấu đồ. Tuy nhiên dù có phát thực vật tiết kiệm cỡ nào, an ủi mọi người bình tĩnh ra sao vẫn không thể khống chế vài người ở lâu trên du thuyền đứt thần kinh. Vài người không thể chịu đựng tiếp tục ở trên chiếc du thuyền liên tục lắc lư, bọn họ lén tháo thuyền nhỏ thổi phồng cột bên mép du thuyền, muốn tự rời đi. So với du thuyền chỉ dựa vào sóng biển và gió đẩy đi, lúc không có hai thứ đó thì đứng im không nhúc nhích, bọn họ càng muốn dựa vào chính mình chèo thuyền đi tìm đường ra.
Nhìn những người đó rời đi, có nhiều người bị kích thích âm thầm tháo số thuyền thổi phồng khác chạy tốn, mặc cho thuyền trưởng và các thuyền viên ngăn cản, còn vung vũ khí nhọn cảnh cáo mọi người không được tới gần. Cả đám bất đắc dĩ nhìn thuyền bơm hơi màu da cam chở một số người rời khỏi du thuyền, có nhiều người không leo lên được còn thấy tiếc, thầm nghĩ nếu bọn họ có thể đi theo thì không chừng được cứu mau hơn.
Mấy ngày sau có người phát hiện trên biển có mảnh vụn màu da cam, lấy móc kéo vật đó lên mới phát hiện đó là một mảnh của thuyền bơm hơi những người kia lấy đi. Thuyền bơm hơi bị xé rách, bên trên để lại cái lỗ to và còn dính nửa miếng da người.
Mọi người thấy trên miếng da người loang lổ vết máu, còn dính tóc đen dài thì giật nảy mình. Bọn họ không biết những người bỏ trốn gặp sinh vật gì trên biển mới bị tấn công thành như vậy, chắc những người ngồi trên thuyền hơi khác cũng không may mắn gì hơn.
Vốn mọi người đã căng thẳng thần kinh sắp đứt dây, khi thấy mảnh vụn thuyền khí và da đầu nhân loại thì cảm xúc càng tuyệt vọng. Bọn họ không ngờ trong biển nguy hiểm như vậy, đêm không dám ngủ, cố gắng che kín cửa và cửa sổ. Bọn họ sợ dưới đáy biển sẽ có quái vật khủng bố gì trồi lên ăn từng người.
Thời gian trôi qua nhanh, chớp mắt những người trên thuyền bất giác phiêu lưu mấy tháng. Một tháng trước bỗng có bệnh độc kỳ lạ khiến đa số người nhiễm bệnh. Thuyền trưởng đáng kính phụ trách quản lý mọi người cũng bất hạnh nhiễm bệnh lạ. Đầu tiên là ho khan, rồi toàn thân chậm rãi đen thui, sốt cao, người phù thũng, trong hôn mê lặng lẽ chết.
Căn bệnh khủng bố khiến số người trên thuyền giảm còn hơn một trăm. Du thuyền thiết kế cực kỳ xa hoa, rộng rãi bây giờ chỉ còn lại một trăm người càng có vẻ thênh thang. Thực vật còn lại gần như bị chia sạch, mọi người chỉ có thể cẩn thận lấy ra chút ít từ thực vật trước kia được chia, sửa sang số thức ăn những người chết bệnh chưa đụng tới, tập hợp lại chia cho người sống. Nước uống thì dựa vào mọi người cống hiến ra các loại đồ chứa đặt bên ngoài sàn thuyền, chờ ngẫu nhiên đồ mưa tăng thêm nước ngọt.
Mài luyện trên du thuyền lâu, biểu tình mỗi người rất tiều tụy, làn da lộ ra ngoài bị ánh nắng chiếu lâu ngày tróc da thành màu đỏ đen. Lo sợ không ngủ ngon giấc làm hốc mắt mỗi người thâm quầng. Không khí tuyệt vọng ám sau lưng bọn họ, bức mọi người tan vỡ nổi điên.
Chuyện khiến mọi người thấy khủng bố, đứt dây thần kinh nhất là trên thuyền xuất hiện quái vật bí ẩn.
Bởi vì có một lần mọi người tụ tập lại, khích lệ cổ vũ nhau, có người nói vài người quen hình như bất giác biến mất. Những người khác nói có lẽ là núp trong phòng không ra, nhưng người đó lắc đầu bảo không thể nào, vì gã có đi tìm trong phòng và những nơi bọn họ thường đi nhưng không thấy ai. Lúc ấy mọi người chỉ ghi nhớ chuyện này, xoay người liền quên, dù sao không liên quan đến mình. Mọi người ôm thái độ việc không liên quan thì bỏ qua. Nhưng sau này số người biến mất càng ngày càng nhiều, thật lâu sau tổng cộng có mấy chục người mất tích.
Đến lúc này mới có người nghi ngờ phải chăng dưới đáy biển có sinh vật không biết tên lén lên du thuyền khi bọn họ không hay biết, nhân lúc không ai chú ý, cảnh giác thì kéo đi ăn.
Thần kinh mọi người càng căng thẳng hơn, một mặt khao khát người khác bảo vệ một mặt e dè đề phòng người bên cạnh. Ban ngày cả đám người tụ tập, ban đêm thì nhốt mình trong phòng, đóng kín cửa. Nhưng vẫn không thể ngăn được quái vật xâm nhập, số người trên du thuyền từ một trăm giảm xuống mấy chục.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.