Chương 65
Tây Lăng Minh
24/01/2022
Triệu Tường Quốc chỉ vị trí rừng cây gần bờ sông, nói tin tức tốt cho mọi người:
- Ài, các người đừng tranh luận nữa, nhìn xem, hai mẹ con đã an toàn trở về rồi.
Trong rừng cây bóng rậm rạp tối đen có hai người chậm rãi bước ra, một lớn một nhỏ.
Bà thím tóc hơi rối, ống quần bị nước thấm ướt nở nụ cười, tay dắt cậu bé, khuôn mặt thỏa mãn. Cậu bé bị bà thím dắt đi thì đầu luôn gục xuống, thân thể gầy gò không lớn hơn đầu bao nhiêu lắc tới lắc lui, thân thể vặn vẹo không cân bằng đi theo bà thím dần tới gần.
Sao... Sao có thể?
Chẳng phải cậu bé đã chết rồi sao? Sao còn sống quay về?
Lục Bác Minh khó tin trợn to mắt, gã không thể tin vào mắt mình.
* * *
Trương Diệu nằm sấp trong khu vực dưới gió ẩn khuất cách bộ lạc thú nhân Xích Kha mấy trăm mét, quay đầu hỏi Bùi Yến nằm bên cạnh đang cẩn thận quan sát.
- Chúng ta đã quan sát ba ngày rồi, là lúc đi vào rồi chứ?
Bọn họ từ trong hang tìm thấy càng nhiều quần áo, rất nhiều tóc người màu khác nhau bị Lão Hồ chế tạo thành vật kỷ niệm. Trương Diệu không chịu đựng được ông lão hung ác này, cho dù bình thường có lạnh lùng tới đâu, thấy nhiều người vô tội bị đối xử tàn nhẫn, giết chết thì con người từ tận đáy lòng thấy ghét, thất vọng, đau đớn với kẻ giết người này. Trương Diệu cảm thấy có phải anh đã vào trong bộ phim kẻ giết người khủng bố thể loại phim mỹ nên mới gặp kẻ siêu biến thái giết người ăn thịt.
Trương Diệu quyết định không bỏ qua, xách Lão Hồ bị đánh bất tỉnh lên ném cho Bùi Yến kêu hắn tìm góc nào đó ném ông lão bị dêy leo trói chặt ra ngoài, mặc ông tự sinh tự diệt, dù là chết đói hay bị thú hoang ăn. Tuy Trương Diệu cũng muốn giết Lão Hồ nhưng trong lòng anh cảm thấy có giết cỡ nào cũng không giải hận cho những nạn nhân, không bằng để Lão Hồ tự mình thể nghiệm cảm giác bị giống loài hung mãnh bắt mồi ăn.
Điều quan trọng nhất là đề phòng Lão Hồ gian xảo có cơ hội thoát khỏi dây thừng đuổi theo bọn họ gây rối, hoặc tiếp tục sống hại nhiều người hơn, Trương Diệu đề nghị khi Bùi Yến ném Lão Hồ ra ngoài gây chút vết thương trên người ông, để xác suất sống càng thấp. Nhờ thiên nhiên tàn khốc hỗ trợ, sống hay chết chỉ dựa vào Lão Hồ thống khổ giãy dụa. Chờ khi Lão Hồ bị mãnh thú ăn sống nuốt tươi, có lẽ ông sẽ cảm nhận được nỗi đau người bị hại đáng thương bị ông giết ăn thịt.
Không biết cuối cùng Lão Hồ bị ném ra ngoài phần nào trên thân thể bị Bùi Yến 'đặc biệt chăm sóc'. Nhưng nhìn Bùi Yến quay về liền rửa vết máu đầy tay, Trương Diệu cho rằng Lão Hồ không dễ chịu gì, chỉ tính mùi máu là có thể hấp dẫn nhiều thú hoang ăn thịt đến.
Giải quyết xong vấn đề lớn nhất, Trương Diệu bắt đầu xử lý rắc rối thứ hai. Bùi Yến ra ngoài ném Lão Hồ thuận tiện hái về lá cây có vị kích thích, bóp nát bôi dưới mũi Kha Diệc Xảo, Hạng Thần. Rất nhanh hai người bị mùi nồng nặc làm tỉnh dậy.
Trương Diệu giải thích đơn giản chuyện sắp làm, bốn người bàn bạc với nhau. Thú nhân Xích Kha tụ tập thành bộ lạc khỏi đoán cũng biết là cực kỳ nguy hiểm, không an toàn. Cuối cùng quyết định Trương Diệu, Bùi Yến đi tìm hiểu tin tức trước. Kha Diệc Xảo, Hạng Thần canh giữ bên ngoài chờ tin.
Vốn định để Kha Diệc Xảo, Hạng Thần ở trong hang chờ, dù sao phương tiện đầy đủ. Nhưng nghe Bùi Yến nói trong hang chôn nhiều xương người thì Kha Diệc Xảo, Hạng Thần kiên quyết không ngụ lại. Bọn họ không có sự chịu đựng tâm lý mạnh như Lão Hồ biến thái, muốn bọn họ mỗi ngày ở chung với xương cốt thì mỗi đêm sẽ mơ ác mộng.
Hết cách, Trương Diệu, Bùi Yến đi lòng vòng gần đó rốt cuộc tìm ra một chỗ không tệ. Một cái hang có sẵn, bên trong vốn là động vật cư ngụ, dường như bỏ ổ chuyển sang nhà mới. Cái hang khô ráo bị đào rộng, gần đó có nước suối, miệng hang mọc gốc cây Bùi Yến biết, xác nhận có thể ăn trái chín đầy trên cây. Trương Diệu cảm thấy mọi thứ đã ổn, có ăn, có uống, có chỗ ngụ, nếu như vậy mà hai đứa nhóc còn chết thì xem như số trời.
Tìm được hang xong mấy người ngồi bên trong, ăn chút trái cây, nước suối bổ sung thể lực, tiếp tục bàn bạc kế hoạch. Bởi vì không xác định thói quen của thú nhân Xích Kha nên Trương Diệu quyết định cùng Bùi Yến tới gần chỗ thú nhân Xích Kha hơn, cẩn thận quan sát hành động, cách ăn mặc bề ngoài, cố gắng bắt chước chúng nó, hy vọng sẽ lẫn vào được.
Vật phẩm ngụy trang như đầu, da thú thì Bùi Yến lục tìm được vài bọ trong hang của Lão Hồ, có thể lựa chọn, bao gồm áo choàng bên ngoài có hai bộ. Bọn họ có đạo cụ ngụy trang, thú nhân vốn có bề ngoài rất giống nhân loại phủ lên lông động vật, tin tưởng bọn họ có thể lẫn lộn thật giả. Bùi Yến có học tiếng thú nhân Xích Kha, có lẫn vào chưa chắc lộ dấu vết. Bây giờ bọn họ cần chú ý là hành động, cách sống của thú nhân Xích Kha để ngụy trang càng giống hơn.
Vì những lý do này, Trương Diệu, Bùi Yến mang theo đồ vật chuẩn bị sẵn sàng, tạm chia tay với Hạng Thần, Kha Diệc Xảo.
Bốn người ước hẹn sau một tuần sẽ gặp lại trong hang. Hai người ở trong hang chờ, bảo vệ tốt mạng sống. Hai người khác, Trương Diệu và Bùi Yến thì ẩn núp tìm hiểu manh mối mọi người cần. Mặc dù biết rất nguy hiểm nhưng đây là cách duy nhất bọn họ nghĩ ra, không thể giống như ông lão biến thái đó chết tâm, không giãy dụa sống trên đảo.
Trương Diệu, Bùi Yến ở khu vực này đã ba ngày, buổi tối ngày thứ ba buông xuống. Trương Diệu đứng dậy, vung khuỷu tay chống mặt đất lâu hơi tê, nhìn trời tối, bên ngoài lỗ hổng vòng cây có càng nhiều thú nhân Xích Kha ra vàoh ơn hai ngày trước, tay chúng cầm đuốc dùng nhựa cây đốt lên. Trương Diệu cho rằng bọn họ đã quan sát lâu, hiểu địa khái hành động của thú nhân Xích Kha, đã đến lúc nên lẫn vào rồi đi?
Mấy ngày qua nhìn tình huống, Trương Diệu tính ra đại khái giống lời Lão Hồ đã nói. Có vài điều Lão Hồ không che giấu bọn họ, mấy ngày nay Trương Diệu chính mắt thấy thú nhân Xích Kha thật sự chỉ có đực, không một giống cái. Như Lão Hồ nói, thú nhân Xích Kha thích thú nhân Xích Kha hoặc nhân loại dáng người vạm vỡ.
Trương Diệu đại khái phân biệt thú nhân Xích Kha chia ba đẳng cấp, cao cấp nhất là thú nhân Xích Kha chiều cao bình thường nhưng buổi tối tự do biến thân thành toàn thú. Khi Trương Diệu lần đầu tiên thấy thú nhân Xích Kha mới ra khỏi lỗ hổng bộ lạc vòng cây giây sau biến thành toàn thú thì giật, mình cảm giác như nhìn siêu nhân biến hình ngoài đời.
Những thú nhân Xích Kha có thrể biến thân thành toàn thú có tiêu chí đặc biệt là lông trên đầu và đuôi xen lẫn chút da đỏ rực. Sức mạnh khiến chúng nó sai phái, khống chế thú nhân Xích Kha khác vạm vỡ hơn nhưng không biết biến thân. Đẳng cấp thứ hai là thú nhân Xích Kha bình thường, loại hình bình thường, buổi tối không tự do biến thân được, không có lực lượng mạnh như thú nhân Xích Kha đẳng cấp một, nhưng không thể xem thường năng lực của chúng. Đẳng cấp thứ ba là thú nhân Xích Kha vạm vỡ và nhân loại thê thảm.
Trương Diệu thấy rõ thú nhân Xích Kha dáng người cao ráo, toàn thân cơ bắp cục cục, cao lớn hơn thú nhân Xích Kha đẳng cấp một nhiều nhưng ai bảo chúng nó là loại hình các thú nhân Xích Kha thích.
- Ài, các người đừng tranh luận nữa, nhìn xem, hai mẹ con đã an toàn trở về rồi.
Trong rừng cây bóng rậm rạp tối đen có hai người chậm rãi bước ra, một lớn một nhỏ.
Bà thím tóc hơi rối, ống quần bị nước thấm ướt nở nụ cười, tay dắt cậu bé, khuôn mặt thỏa mãn. Cậu bé bị bà thím dắt đi thì đầu luôn gục xuống, thân thể gầy gò không lớn hơn đầu bao nhiêu lắc tới lắc lui, thân thể vặn vẹo không cân bằng đi theo bà thím dần tới gần.
Sao... Sao có thể?
Chẳng phải cậu bé đã chết rồi sao? Sao còn sống quay về?
Lục Bác Minh khó tin trợn to mắt, gã không thể tin vào mắt mình.
* * *
Trương Diệu nằm sấp trong khu vực dưới gió ẩn khuất cách bộ lạc thú nhân Xích Kha mấy trăm mét, quay đầu hỏi Bùi Yến nằm bên cạnh đang cẩn thận quan sát.
- Chúng ta đã quan sát ba ngày rồi, là lúc đi vào rồi chứ?
Bọn họ từ trong hang tìm thấy càng nhiều quần áo, rất nhiều tóc người màu khác nhau bị Lão Hồ chế tạo thành vật kỷ niệm. Trương Diệu không chịu đựng được ông lão hung ác này, cho dù bình thường có lạnh lùng tới đâu, thấy nhiều người vô tội bị đối xử tàn nhẫn, giết chết thì con người từ tận đáy lòng thấy ghét, thất vọng, đau đớn với kẻ giết người này. Trương Diệu cảm thấy có phải anh đã vào trong bộ phim kẻ giết người khủng bố thể loại phim mỹ nên mới gặp kẻ siêu biến thái giết người ăn thịt.
Trương Diệu quyết định không bỏ qua, xách Lão Hồ bị đánh bất tỉnh lên ném cho Bùi Yến kêu hắn tìm góc nào đó ném ông lão bị dêy leo trói chặt ra ngoài, mặc ông tự sinh tự diệt, dù là chết đói hay bị thú hoang ăn. Tuy Trương Diệu cũng muốn giết Lão Hồ nhưng trong lòng anh cảm thấy có giết cỡ nào cũng không giải hận cho những nạn nhân, không bằng để Lão Hồ tự mình thể nghiệm cảm giác bị giống loài hung mãnh bắt mồi ăn.
Điều quan trọng nhất là đề phòng Lão Hồ gian xảo có cơ hội thoát khỏi dây thừng đuổi theo bọn họ gây rối, hoặc tiếp tục sống hại nhiều người hơn, Trương Diệu đề nghị khi Bùi Yến ném Lão Hồ ra ngoài gây chút vết thương trên người ông, để xác suất sống càng thấp. Nhờ thiên nhiên tàn khốc hỗ trợ, sống hay chết chỉ dựa vào Lão Hồ thống khổ giãy dụa. Chờ khi Lão Hồ bị mãnh thú ăn sống nuốt tươi, có lẽ ông sẽ cảm nhận được nỗi đau người bị hại đáng thương bị ông giết ăn thịt.
Không biết cuối cùng Lão Hồ bị ném ra ngoài phần nào trên thân thể bị Bùi Yến 'đặc biệt chăm sóc'. Nhưng nhìn Bùi Yến quay về liền rửa vết máu đầy tay, Trương Diệu cho rằng Lão Hồ không dễ chịu gì, chỉ tính mùi máu là có thể hấp dẫn nhiều thú hoang ăn thịt đến.
Giải quyết xong vấn đề lớn nhất, Trương Diệu bắt đầu xử lý rắc rối thứ hai. Bùi Yến ra ngoài ném Lão Hồ thuận tiện hái về lá cây có vị kích thích, bóp nát bôi dưới mũi Kha Diệc Xảo, Hạng Thần. Rất nhanh hai người bị mùi nồng nặc làm tỉnh dậy.
Trương Diệu giải thích đơn giản chuyện sắp làm, bốn người bàn bạc với nhau. Thú nhân Xích Kha tụ tập thành bộ lạc khỏi đoán cũng biết là cực kỳ nguy hiểm, không an toàn. Cuối cùng quyết định Trương Diệu, Bùi Yến đi tìm hiểu tin tức trước. Kha Diệc Xảo, Hạng Thần canh giữ bên ngoài chờ tin.
Vốn định để Kha Diệc Xảo, Hạng Thần ở trong hang chờ, dù sao phương tiện đầy đủ. Nhưng nghe Bùi Yến nói trong hang chôn nhiều xương người thì Kha Diệc Xảo, Hạng Thần kiên quyết không ngụ lại. Bọn họ không có sự chịu đựng tâm lý mạnh như Lão Hồ biến thái, muốn bọn họ mỗi ngày ở chung với xương cốt thì mỗi đêm sẽ mơ ác mộng.
Hết cách, Trương Diệu, Bùi Yến đi lòng vòng gần đó rốt cuộc tìm ra một chỗ không tệ. Một cái hang có sẵn, bên trong vốn là động vật cư ngụ, dường như bỏ ổ chuyển sang nhà mới. Cái hang khô ráo bị đào rộng, gần đó có nước suối, miệng hang mọc gốc cây Bùi Yến biết, xác nhận có thể ăn trái chín đầy trên cây. Trương Diệu cảm thấy mọi thứ đã ổn, có ăn, có uống, có chỗ ngụ, nếu như vậy mà hai đứa nhóc còn chết thì xem như số trời.
Tìm được hang xong mấy người ngồi bên trong, ăn chút trái cây, nước suối bổ sung thể lực, tiếp tục bàn bạc kế hoạch. Bởi vì không xác định thói quen của thú nhân Xích Kha nên Trương Diệu quyết định cùng Bùi Yến tới gần chỗ thú nhân Xích Kha hơn, cẩn thận quan sát hành động, cách ăn mặc bề ngoài, cố gắng bắt chước chúng nó, hy vọng sẽ lẫn vào được.
Vật phẩm ngụy trang như đầu, da thú thì Bùi Yến lục tìm được vài bọ trong hang của Lão Hồ, có thể lựa chọn, bao gồm áo choàng bên ngoài có hai bộ. Bọn họ có đạo cụ ngụy trang, thú nhân vốn có bề ngoài rất giống nhân loại phủ lên lông động vật, tin tưởng bọn họ có thể lẫn lộn thật giả. Bùi Yến có học tiếng thú nhân Xích Kha, có lẫn vào chưa chắc lộ dấu vết. Bây giờ bọn họ cần chú ý là hành động, cách sống của thú nhân Xích Kha để ngụy trang càng giống hơn.
Vì những lý do này, Trương Diệu, Bùi Yến mang theo đồ vật chuẩn bị sẵn sàng, tạm chia tay với Hạng Thần, Kha Diệc Xảo.
Bốn người ước hẹn sau một tuần sẽ gặp lại trong hang. Hai người ở trong hang chờ, bảo vệ tốt mạng sống. Hai người khác, Trương Diệu và Bùi Yến thì ẩn núp tìm hiểu manh mối mọi người cần. Mặc dù biết rất nguy hiểm nhưng đây là cách duy nhất bọn họ nghĩ ra, không thể giống như ông lão biến thái đó chết tâm, không giãy dụa sống trên đảo.
Trương Diệu, Bùi Yến ở khu vực này đã ba ngày, buổi tối ngày thứ ba buông xuống. Trương Diệu đứng dậy, vung khuỷu tay chống mặt đất lâu hơi tê, nhìn trời tối, bên ngoài lỗ hổng vòng cây có càng nhiều thú nhân Xích Kha ra vàoh ơn hai ngày trước, tay chúng cầm đuốc dùng nhựa cây đốt lên. Trương Diệu cho rằng bọn họ đã quan sát lâu, hiểu địa khái hành động của thú nhân Xích Kha, đã đến lúc nên lẫn vào rồi đi?
Mấy ngày qua nhìn tình huống, Trương Diệu tính ra đại khái giống lời Lão Hồ đã nói. Có vài điều Lão Hồ không che giấu bọn họ, mấy ngày nay Trương Diệu chính mắt thấy thú nhân Xích Kha thật sự chỉ có đực, không một giống cái. Như Lão Hồ nói, thú nhân Xích Kha thích thú nhân Xích Kha hoặc nhân loại dáng người vạm vỡ.
Trương Diệu đại khái phân biệt thú nhân Xích Kha chia ba đẳng cấp, cao cấp nhất là thú nhân Xích Kha chiều cao bình thường nhưng buổi tối tự do biến thân thành toàn thú. Khi Trương Diệu lần đầu tiên thấy thú nhân Xích Kha mới ra khỏi lỗ hổng bộ lạc vòng cây giây sau biến thành toàn thú thì giật, mình cảm giác như nhìn siêu nhân biến hình ngoài đời.
Những thú nhân Xích Kha có thrể biến thân thành toàn thú có tiêu chí đặc biệt là lông trên đầu và đuôi xen lẫn chút da đỏ rực. Sức mạnh khiến chúng nó sai phái, khống chế thú nhân Xích Kha khác vạm vỡ hơn nhưng không biết biến thân. Đẳng cấp thứ hai là thú nhân Xích Kha bình thường, loại hình bình thường, buổi tối không tự do biến thân được, không có lực lượng mạnh như thú nhân Xích Kha đẳng cấp một, nhưng không thể xem thường năng lực của chúng. Đẳng cấp thứ ba là thú nhân Xích Kha vạm vỡ và nhân loại thê thảm.
Trương Diệu thấy rõ thú nhân Xích Kha dáng người cao ráo, toàn thân cơ bắp cục cục, cao lớn hơn thú nhân Xích Kha đẳng cấp một nhiều nhưng ai bảo chúng nó là loại hình các thú nhân Xích Kha thích.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.