Chương 80
Tây Lăng Minh
30/01/2022
Trương Diệu nuốt đồ ăn xong nhỏ giọng hỏi Bùi Yến:
– Bây giờ chúng ta đi hả?
Bùi Yến gật đầu, nhìn khóe môi Trương Diệu dính vụn thức ăn. Bùi Yến phản ứng nhanh, hắn cực kỳ tự nhiên đến gần, liếm khóe môi Trương Diệu, cuốn vụn thức ăn vào trong miệng.
Cha nó!
Nếu không phải ở bên ngoài cần đóng kịch thì Trương Diệu rất muốn cốc đầu Bùi Yến. Khóe môi Trương Diệu giật giật, anh quyết định lúc này tạm bỏ qua cho Bùi Yến.
Trương Diệu, Bùi Yến đứng dậy, cố gắng làm bộ tự nhiên chậm rãi tới gần Nghịch Căn Ô Thụ, vòng qua thân cây to. Bùi Yến, Trương Diệu phát hiện một cái hốc khá gần mặt đất, vị trí hốc cây không tệ, nằm ở góc chết đa số thú nhân Xích Kha không nhìn thấy. Không nhiều thú nhân Xích Kha chú ý tình hình bên này.
Nhìn trái phải đúng lúc không có thú nhân Xích Kha khác chú ý, Trương Diệu đạp hai tay Bùi Yến đan vào nhau làm bệ đỡ cho anh. Trương Diệu bấu phần dưới hốc cây nhảy lên, sau đó quay đầu lại nhìn. Trương Diệu thấy Bùi Yến đứng bên dưới đã bấu lớp vỏ cây sần sùi nhanh nhẹn leo lên, hoàn toàn không cần anh kéo tay.
Đi vào hốc cây mới hai, ba mét đã không thấy ánh sáng bên ngoài, bốn phía đen tuyền, tầm nhìn không quá rõ. Trương Diệu tháo xuống mũ áo choàng trùm trên đầu để dễ quan quan sát. Trương Diệu xòe tay sờ vách hang, khá trơn, không biết thú nhân Xích Kha dùng cái gì đào ra. Sờ chất liệu gỗ cảm giác được Nghịch Căn Ô Thụ cứng rắn, có thể đào ra nhiều cái lỗ cho bốn, năm thú nhân Xích Kha sóng vai đi cũng không phải chuyện dễ. Dù thú nhân Xích Kha có sức mạnh lớn tới đâu cũng không đến mức khủng bố như vậy, huống chi cần kiên nhẫn không ngừng đào. Trương Diệu cảm thấy thú nhân Xích Kha sẽ không kiên nhẫn đào mãi.
Vào sâu bên trong mười mét xung quanh càng thêm tối tăm. Đang khi Trương Diệu lấy làm lạ là đám thú nhân Xích Kha dựa vào thị lực mạnh mẽ cỡ nào để đi trong này được, anh phỏng đoán có phải chúng có khả năng nhìn trong bóng đêm không. Bỗng nhiên hai bên vách hốc cây toát ra đốm sáng xanh biếc làm Trương Diệu giật nảy mình, thụt lùi lại.
– Đó là cái gì?
Bùi Yến đứng bên cạnh Trương Diệu trông thấy trước mặt lấp lóe ánh sáng xanh, giải thích rằng:
– Là cỏ thực dung.
– Cỏ?
Trương Diệu bước tới gần thấy vật thể phát sáng, thì ra là thực vật xanh bám vào vách hốc cây. Hình dạng cỏ xoắn lại quấn vào nhau thành từng cục, ánh sáng màu xanh biếc phát ra từ lá của nó.
Bùi Yến nhìn những thực vật tỏa sáng rực rỡ hơn khi bọn họ tới gần, giải thích cho Trương Diệu:
– Khi cảm ứng nguồn nhiệt sẽ phát sáng, dùng nó để chiếu sáng.
Trương Diệu đang suy nghĩ những thú nhân Xích Kha làm sao đi qua con đường hốc cây tối thui, ra là có những thực vật này chiếu sáng đường, vậy thì sẽ không đụng trúng vách tường. Nhưng thực vật cần có ánh sáng phản chiếu mới đúng, cỏ thực dung suốt ngày ở trong hốc cây không có đất bùn, ánh mặt trời thì làm sao sống nổi? Càng đừng hy vọng đám thú nhân Xích Kha sẽ cần mẫn tưới nước cho chúng.
Bùi Yến biết Trương Diệu thắc mắc các thực vật này làm sao sinh trưởng, hắn ngồi xổm xuống, tay chỉ vào rễ cỏ thực dung.
Bùi Yến nói:
– Chúng nó sinh tồn nhờ xác động vật, hòa tan xác chết rồi hút chất lỏng bị ăn mòn đó.
Quả nhiên...
Trương Diệu cúi đầu, thấy xác một động vật lông xù tám chân nằm ngửa dưới đất, thực vật đâm thủng cơ thể nó vươn ra ngoài. Phần thịt vị trí gần thực vật bị hòa tan một nửa, như thịt băm nhuyễn nhừ. Thì ra những thực vật này không cần tưới nước gì, ném xác vào là có thể dùng làm đèn cảm ứng.
Nhưng không sợ xác chết bốc mùi hôi sao? Bỏ xác trong hốc cây không thông gió này sẽ ngộp và rất khó ngửi.
Trương Diệu, Bùi Yến không nhìn cỏ bám vách tường nữa, hai người đi sâu vào trong. Mỗi khi Trương Diệu, Bùi Yến đi tới một vị trí, hai bên đường cảm ứng hơi nóng nhanh chóng sáng lên. Sau khi hai người đi qua, vách tường dần tối xuống. Trên đường Bọn họ đi qua hơn mười gốc thực vật như vậy, Trương Diệu cảm thấy vấn đề rất quan trọng, có nhiều thực vật nghĩa là cần nhiều xác chết cung cấp.
– Tôi thấy có khá nhiều cỏ thực dung, cần ném nhiều xác chết vào trong này nuôi chúng. Như vậy chẳng lẽ sẽ không bốc mùi hôi sao?
– Có lẽ vì trong cỏ có vật chất đặc biệt, chúng nó cần ăn thịt thực vật chuyển thành chất lỏng cần thiết, quá trình này kéo dài có khi mấy tuần. Trong cỏ tiết ra vật chất giữ cho xác chết còn nguyên như trước lúc chết, sẽ không mục rữa. Xác chết luôn tươi mới, bị cỏ tiêu hóa, hòa tan, dần hút đi, sẽ không có mùi hôi.
– Đúng là thần kỳ.
Nếu có thể mang thực vật này về thế giới văn minh nghiên cứu không chừng sẽ làm ra loại thuốc trường sinh bất tử trong thần thoại mà phụ nữ rất muốn có, giữ được xác chết mãi mãi không mục rữa. Trong đầu Trương Diệu suy nghĩ lung tung, hai người vẫn đang đi tới.
Trước mặt Trương Diệu, Bùi Yến dần có ánh sáng không phải đến từ các thực vật. Hai người cẩn thận đi tới, ánh sáng ngày càng chói hơn.
Một lúc sau Trương Diệu, Bùi Yến đến chỗ dường như là trung tâm Nghịch Căn Ô Thụ, chính giữa bị đào rỗng thành cái hang to hình cung nửa vòng tròn. Nhìn từ chính giữa cái cây hướng lên trên thì thấy một miệng hang rộng cỡ một người kéo dài lên đến phần ngọn, khiến ánh sáng từ bên ngoài xuyên qua cửa hang chiếu vào trong cây, chiếu sáng khu vực trung tâm.
Trương Diệu ngẩng đầu nhìn bốn phía. Trung tâm hốc cây bị đào rỗng khá lớn hình nửa vòng tròn, bốn vách tường gỗ có nhiều cái hang tối đen không thấy bên trong có cái gì, không biết xuyên suốt đi đâu, không rõ những cái hang này là đường đi hay để cư ngụ. Các hang chằng chịt trải rộng tựa như mê cung khiến người hoa mắt, không biết đi đến đâu.
Trương Diệu, Bùi Yến đứng ngay chính giữa, không biết nên chọn cửa hang nào tiếp theo để tìm vài manh mối.
Hai người đang quan sát, lỗ tai Bùi Yến siêu thính nghe phía xa có tiếng bước chân đến từ cái hang bên cạnh hang hai người vừa đi ra, có cái gì đang tới gần.
Bùi Yến liếc Trương Diệu, chỉ cửa hang bên đó, nháy mắt ra hiệu. Trương Diệu hiểu ý ngay, anh không muốn muốn thú nhân Xích Kha phát hiện hai người chút nào. Trương Diệu kéo Bùi Yến xoay người núp vào một cái hang bên cạnh lớn hơn cửa hang hai người mới vào.
Trương Diệu, Bùi Yến im lặng nhìn ra ngoài, trông thấy một thú nhân Xích Kha đi vào trong. Thú nhân Xích Kha chạy vài bước leo lên trên, nhảy vào một cái hang rồi biến mất bóng dáng. Trương Diệu thở phào nhẹ nhõm.
Trương Diệu ngoái đầu nhìn, trong cái hang hai người đang núp rõ ràng nên tối tăm nhưng có thể thấy mảng lớn cỏ thực dung lóe sáng, chiếu rọi hang động ánh lên sắc xanh ngọc.
Lạ lùng là không có thú nhân Xích Kha nào đi ngang, không có nguồn nhiệt mới đúng, tại sao chúng nó tự tỏa sáng? Trương Diệu lấy làm lạ nhìn Bùi Yến đứng bên cạnh mình.
Trương Diệu hỏi ý:
– Đi xem thử không?
Bùi Yến gật đầu, hắn luôn nghe theo ý của Trương Diệu. Hai người đi hướng khu vực đầy cỏ thực dung tỏa ánh sáng.
Trương Diệu, Bùi Yến đến gần, trông thấy cảnh tượng làm người ta muốn nôn.
– Bây giờ chúng ta đi hả?
Bùi Yến gật đầu, nhìn khóe môi Trương Diệu dính vụn thức ăn. Bùi Yến phản ứng nhanh, hắn cực kỳ tự nhiên đến gần, liếm khóe môi Trương Diệu, cuốn vụn thức ăn vào trong miệng.
Cha nó!
Nếu không phải ở bên ngoài cần đóng kịch thì Trương Diệu rất muốn cốc đầu Bùi Yến. Khóe môi Trương Diệu giật giật, anh quyết định lúc này tạm bỏ qua cho Bùi Yến.
Trương Diệu, Bùi Yến đứng dậy, cố gắng làm bộ tự nhiên chậm rãi tới gần Nghịch Căn Ô Thụ, vòng qua thân cây to. Bùi Yến, Trương Diệu phát hiện một cái hốc khá gần mặt đất, vị trí hốc cây không tệ, nằm ở góc chết đa số thú nhân Xích Kha không nhìn thấy. Không nhiều thú nhân Xích Kha chú ý tình hình bên này.
Nhìn trái phải đúng lúc không có thú nhân Xích Kha khác chú ý, Trương Diệu đạp hai tay Bùi Yến đan vào nhau làm bệ đỡ cho anh. Trương Diệu bấu phần dưới hốc cây nhảy lên, sau đó quay đầu lại nhìn. Trương Diệu thấy Bùi Yến đứng bên dưới đã bấu lớp vỏ cây sần sùi nhanh nhẹn leo lên, hoàn toàn không cần anh kéo tay.
Đi vào hốc cây mới hai, ba mét đã không thấy ánh sáng bên ngoài, bốn phía đen tuyền, tầm nhìn không quá rõ. Trương Diệu tháo xuống mũ áo choàng trùm trên đầu để dễ quan quan sát. Trương Diệu xòe tay sờ vách hang, khá trơn, không biết thú nhân Xích Kha dùng cái gì đào ra. Sờ chất liệu gỗ cảm giác được Nghịch Căn Ô Thụ cứng rắn, có thể đào ra nhiều cái lỗ cho bốn, năm thú nhân Xích Kha sóng vai đi cũng không phải chuyện dễ. Dù thú nhân Xích Kha có sức mạnh lớn tới đâu cũng không đến mức khủng bố như vậy, huống chi cần kiên nhẫn không ngừng đào. Trương Diệu cảm thấy thú nhân Xích Kha sẽ không kiên nhẫn đào mãi.
Vào sâu bên trong mười mét xung quanh càng thêm tối tăm. Đang khi Trương Diệu lấy làm lạ là đám thú nhân Xích Kha dựa vào thị lực mạnh mẽ cỡ nào để đi trong này được, anh phỏng đoán có phải chúng có khả năng nhìn trong bóng đêm không. Bỗng nhiên hai bên vách hốc cây toát ra đốm sáng xanh biếc làm Trương Diệu giật nảy mình, thụt lùi lại.
– Đó là cái gì?
Bùi Yến đứng bên cạnh Trương Diệu trông thấy trước mặt lấp lóe ánh sáng xanh, giải thích rằng:
– Là cỏ thực dung.
– Cỏ?
Trương Diệu bước tới gần thấy vật thể phát sáng, thì ra là thực vật xanh bám vào vách hốc cây. Hình dạng cỏ xoắn lại quấn vào nhau thành từng cục, ánh sáng màu xanh biếc phát ra từ lá của nó.
Bùi Yến nhìn những thực vật tỏa sáng rực rỡ hơn khi bọn họ tới gần, giải thích cho Trương Diệu:
– Khi cảm ứng nguồn nhiệt sẽ phát sáng, dùng nó để chiếu sáng.
Trương Diệu đang suy nghĩ những thú nhân Xích Kha làm sao đi qua con đường hốc cây tối thui, ra là có những thực vật này chiếu sáng đường, vậy thì sẽ không đụng trúng vách tường. Nhưng thực vật cần có ánh sáng phản chiếu mới đúng, cỏ thực dung suốt ngày ở trong hốc cây không có đất bùn, ánh mặt trời thì làm sao sống nổi? Càng đừng hy vọng đám thú nhân Xích Kha sẽ cần mẫn tưới nước cho chúng.
Bùi Yến biết Trương Diệu thắc mắc các thực vật này làm sao sinh trưởng, hắn ngồi xổm xuống, tay chỉ vào rễ cỏ thực dung.
Bùi Yến nói:
– Chúng nó sinh tồn nhờ xác động vật, hòa tan xác chết rồi hút chất lỏng bị ăn mòn đó.
Quả nhiên...
Trương Diệu cúi đầu, thấy xác một động vật lông xù tám chân nằm ngửa dưới đất, thực vật đâm thủng cơ thể nó vươn ra ngoài. Phần thịt vị trí gần thực vật bị hòa tan một nửa, như thịt băm nhuyễn nhừ. Thì ra những thực vật này không cần tưới nước gì, ném xác vào là có thể dùng làm đèn cảm ứng.
Nhưng không sợ xác chết bốc mùi hôi sao? Bỏ xác trong hốc cây không thông gió này sẽ ngộp và rất khó ngửi.
Trương Diệu, Bùi Yến không nhìn cỏ bám vách tường nữa, hai người đi sâu vào trong. Mỗi khi Trương Diệu, Bùi Yến đi tới một vị trí, hai bên đường cảm ứng hơi nóng nhanh chóng sáng lên. Sau khi hai người đi qua, vách tường dần tối xuống. Trên đường Bọn họ đi qua hơn mười gốc thực vật như vậy, Trương Diệu cảm thấy vấn đề rất quan trọng, có nhiều thực vật nghĩa là cần nhiều xác chết cung cấp.
– Tôi thấy có khá nhiều cỏ thực dung, cần ném nhiều xác chết vào trong này nuôi chúng. Như vậy chẳng lẽ sẽ không bốc mùi hôi sao?
– Có lẽ vì trong cỏ có vật chất đặc biệt, chúng nó cần ăn thịt thực vật chuyển thành chất lỏng cần thiết, quá trình này kéo dài có khi mấy tuần. Trong cỏ tiết ra vật chất giữ cho xác chết còn nguyên như trước lúc chết, sẽ không mục rữa. Xác chết luôn tươi mới, bị cỏ tiêu hóa, hòa tan, dần hút đi, sẽ không có mùi hôi.
– Đúng là thần kỳ.
Nếu có thể mang thực vật này về thế giới văn minh nghiên cứu không chừng sẽ làm ra loại thuốc trường sinh bất tử trong thần thoại mà phụ nữ rất muốn có, giữ được xác chết mãi mãi không mục rữa. Trong đầu Trương Diệu suy nghĩ lung tung, hai người vẫn đang đi tới.
Trước mặt Trương Diệu, Bùi Yến dần có ánh sáng không phải đến từ các thực vật. Hai người cẩn thận đi tới, ánh sáng ngày càng chói hơn.
Một lúc sau Trương Diệu, Bùi Yến đến chỗ dường như là trung tâm Nghịch Căn Ô Thụ, chính giữa bị đào rỗng thành cái hang to hình cung nửa vòng tròn. Nhìn từ chính giữa cái cây hướng lên trên thì thấy một miệng hang rộng cỡ một người kéo dài lên đến phần ngọn, khiến ánh sáng từ bên ngoài xuyên qua cửa hang chiếu vào trong cây, chiếu sáng khu vực trung tâm.
Trương Diệu ngẩng đầu nhìn bốn phía. Trung tâm hốc cây bị đào rỗng khá lớn hình nửa vòng tròn, bốn vách tường gỗ có nhiều cái hang tối đen không thấy bên trong có cái gì, không biết xuyên suốt đi đâu, không rõ những cái hang này là đường đi hay để cư ngụ. Các hang chằng chịt trải rộng tựa như mê cung khiến người hoa mắt, không biết đi đến đâu.
Trương Diệu, Bùi Yến đứng ngay chính giữa, không biết nên chọn cửa hang nào tiếp theo để tìm vài manh mối.
Hai người đang quan sát, lỗ tai Bùi Yến siêu thính nghe phía xa có tiếng bước chân đến từ cái hang bên cạnh hang hai người vừa đi ra, có cái gì đang tới gần.
Bùi Yến liếc Trương Diệu, chỉ cửa hang bên đó, nháy mắt ra hiệu. Trương Diệu hiểu ý ngay, anh không muốn muốn thú nhân Xích Kha phát hiện hai người chút nào. Trương Diệu kéo Bùi Yến xoay người núp vào một cái hang bên cạnh lớn hơn cửa hang hai người mới vào.
Trương Diệu, Bùi Yến im lặng nhìn ra ngoài, trông thấy một thú nhân Xích Kha đi vào trong. Thú nhân Xích Kha chạy vài bước leo lên trên, nhảy vào một cái hang rồi biến mất bóng dáng. Trương Diệu thở phào nhẹ nhõm.
Trương Diệu ngoái đầu nhìn, trong cái hang hai người đang núp rõ ràng nên tối tăm nhưng có thể thấy mảng lớn cỏ thực dung lóe sáng, chiếu rọi hang động ánh lên sắc xanh ngọc.
Lạ lùng là không có thú nhân Xích Kha nào đi ngang, không có nguồn nhiệt mới đúng, tại sao chúng nó tự tỏa sáng? Trương Diệu lấy làm lạ nhìn Bùi Yến đứng bên cạnh mình.
Trương Diệu hỏi ý:
– Đi xem thử không?
Bùi Yến gật đầu, hắn luôn nghe theo ý của Trương Diệu. Hai người đi hướng khu vực đầy cỏ thực dung tỏa ánh sáng.
Trương Diệu, Bùi Yến đến gần, trông thấy cảnh tượng làm người ta muốn nôn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.