Chương 1: Tai nạn máy bay
Tây Lăng Minh
02/01/2022
- Mẹ! Mẹ! Mẹ nhìn xem, bên ngoài có mây! To quá đi, thật là đẹp! Rất giống kẹo bông gòn đó mẹ!
Cậu bé hưng phấn kêu lên, giọng rất to đánh thức Trương Diệu ngủ bên cạnh. Nói thật tình bây giờ trong đầu anh đang tưởng tượng túm đầu thằng nhóc ồn ào nhét vô bồn cầu cho rồi. Anh có gặp con nít làm ầm ĩ nhưng làm ồn tới mức này thì chưa từng thấy.
Từ lúc lên máy bay bắt đầu, cậu bé cứ đòi ngồi cạnh vị trí cửa sổ không ngừng nhúc nhích, quậy phá, lớn tiếng nói chuyện với người ở ghế sau. Một lát cậu bé đòi đi nhà vệ sinh, chốc lát kêu la đòi uống nước, rồi thường chỉ ra ngoài cửa sổ thời tiết biến đổi, kêu la không ngừng. Sáu tiếng đã qua vẫn không thấy cậu bé dừng lại dù chỉ là một giây, điều này làm Trương Diệu không có tính kiên nhẫn càng thêm bực mình. Khó khăn lắm anh mới bỏ qua tạp âm thiếp ngủ chốc lát. Cậu bé càng cao giọng khiến anh ggiật mình tỉnh dậy, anh quyết định không nhịn nữa.
Anh ngoái đầu cảnh cáo cậu bé kêu la nhìn ngoài cửa sổ.
- Ê! Nhóc kia, mày im miệng giùm được không, ngồi yên coi!
Cậu bé dán sát gò má vào cửa sổ hưng phấn kêu la, ngoái đầu thấy Trương Diệu cau mày nhắc nhở mình, bộ dạng hung dữ khó gần khiến khóe môi cậu bé giật giật sụ xuống, bỗng òa khóc.
Cậu bé vừa khóc vừa kêu to.
- Mẹ... Mẹ ơi...!
- Ê này này! Mày khóc cái gì?
Thấy cậu bé bị mình hù đến phát khóc, Trương Diệu câm nín. Tốt xấu gì anh cũng là anh đẹp trai, không đến nỗi mặt mũi khủng bố hù con nít khóc chứ?
Trương Diệu không hề hay biết khuôn mặt góc cạnh cứng rắn, biểu tình nghiêm nghị, mặt mày có chút lạnh lùng sắc bén, tóc đen mượt ngắn phối hợp biểu tình nhíu mày mất kiên nhẫn trừng người khác, trông anh rất là đáng sợ, con nít không bị hù khóc mới là lạ.
- Cha nó! Nói rồi mày đừng khóc nữa!
Trán Trương Diệu nổi gân xanh, kiềm chế nổi nóng, cố khuyên vài câu mà cậu bé vẫn khóc lóc không ngừng.
Bà mẹ ngồi ghế sau hỏi han, cậu bé càng khóc lớn hơn. Trương Diệu nghe tiếng khóc nhức đầu, mở dây an toàn ra đứng dậy đi phòng rửa tay rửa mặt chút, tránh cho lỗ tai và thần kinh bị hành hạ.
Anh đẩy tên mập ngồi bên phải ngủ say như chết, ý bảo muốn ra ngoài. Tên mập bị Trương Diệu đẩy giật mình thức dậy, dụi mắt, mơ hồ dựa lưng vào ghế, co rụt thân thể và cái bụng, coi như chừa không gian cho Trương Diệu ra ngoài.
"Tại sao mình đặt mua vị trí như vậy chứ?" Trương Diệu khó khăn chen ra khỏi đống thịt mở và một bên lưng ghế, lòng rất buòn bực. Một bên là con nít la toa không ngừng, bên kia là tên mập mặc kệ ồn cỡ nào cũng ngủ say nhễu nước miếng, tiếng nghiến răng lúc vang lúc ngừng đâm thần kinh, mua chỗ ngồi này đúng là xui tám đời.
Trương Diệu dọc theo hành lang thuận lợi đi tới nhà vệ sinh, mở vòi nước rửa mặt rồi vung vẩy giọt nước dính trên tay. Anh ngẩng đầu thấy ngọn đèn đỏ bên cạnh bồn rửa tay đang chớp lóe không ngừng. Trương Diệu đột nhiên nảy ra cảm giác kỳ lạ, xoay người mở cửa phòng rửa tay quay về hành lang thông hướng buồng phi cơ. Anh liếc mắt trên mỗi cái ghế có một tivi nhỏ đang chiếu tiết mục, chợt thấy các màn hình biến thành sọc xám. Các đường sọc trắng đen vặn vẹo vào nhau làm cảm giác bất an trong lòng Trương Diệu tăng lên nhiều hơn.
Lúc này, máy bay bỗng lắc một chút làm Trương Diệu đứng trên lối đi hơi nghiêng người, may là anh nhanh tay vịn ghế một bên mới không mất thăng bằng té xuống đất. Tiếp viên hàng không thấy vậy vội tiến lên ý bảo anh mau về chỗ ngồi.
- Phù.
Trương Diệu lướt qua tên mập, ngồi xuống chỗ của mình. Cậu bé bên cạnh dường như khóc mệt cuối cùng không nói gì nữa, yên tĩnh một lát nhưng đầu vẫn nhìn chằm chằm bầu trời bên ngoài song cửa sổ, say mê xem.
Trương Diệu rảnh rỗi, tùy tay rút một quyẻn tạp chí trên ghế ngồi, có một trang giấy rơi ra khỏi tạp chí, là tờ quảng cáo vốn kẹp ở bên trong. Trương Diệu nhặt nó lên, quảng cáo bị gấp một góc lộ ra con số bốn Ả Rập bắt mắt, cảm giác xui xẻo ngày càng nhiều, tại sao chứ? Trương Diệu nhét tờ quảng cáo trở lại táp chí, không có tâm tình đọc báo nữa.
- Anh cũng đi nước L hả?
Tên mập bên cạnh hình như ngủ no mắt, nổi lên tò mò tán gẫu cùng hàng xóm Trương Diệu.
Tâm tình Trương Diệu còn đang nóng nảy vì hàng loạt dự cảm không may, tùy tiện gật đầu đáp.
- Ừm, có người bạn mời tôi qua bên kia du lịch.
- Ồ, hay quá nhỉ. Tôi thì bên kia xảy ra chuyện, người khác đều hâm mộ tôi được đi nước ngoài, họ không biết công ty keo kiệt mỗi lần đều đặt nhà trọ rất tệ cho tôi.
Tên mập tìm ra thùng rác trút tâm sự, bla bla bla không ngừng mấp máy hai bờ môi to mọng, oán trách công ty đãi ngộ không tốt, các đồng nghiệp ghen ghét bài xích cho Trương Diệu nghe, nói không ngừng nghỉ.
Thật có lỗi, bây giờ Trương Diệu không rảnh nghe nói nhảm. Mới rồi anh còn mừng cậu bé bên cạnh không ồn ào, giờ lại thêm một, báo hại tối hôm qua anh vọc máy vi tính suốt đêm sáng nay trực tiếp lên máy bay, không được nghỉ ngơi lúc nào càng thêm khổ.
- À mà mấy thứ trên tay anh là gì vậy?
Tên mập đột nhiên chỉ vệt đen trên cổ tay Trương Diệu.
Dưới ống tay áo đen của Trương Diệu vừa mới rửa tay quên kéo xuống lộ ra một phần làn da.
- A?
Không biết tại sao đề tài chuyển sang mình, Trương Diệu vốn đang thẫn thờ lấy lại tinh thần. Nhớ lại câu hỏi của tên mập, đầu óc anh chuyển động, bỗng lộ ra nụ cười tà ác.
Anh xắn hai ống tay áo lên, lộ ra trên cánh tay rắn chắc một hình xăm đen bắt mắt. Hình xăm đen từ cổ tay quấn nguyên cả cánh tay, phối hợp bộ dạng hung dữ âm trầm Trương Diệu cố ý làm ra khiến người thấy liền phỏng đoán công tác của anh.
- Chú em cũng biết đó, lăn lộn trên đường này không xăm mình thì không trấn được ai. Tôi thấy chú em không tệ lắm, sau này có cơ hội sẽ 'chăm sóc' chú em, không bằng chú em kể chuyện nhà mình cho tôi nghe đi? Tôi rất muốn nghe.
Trương Diệu giả bộ xã hội đen âm trầm nhướng mày, 'nhiệt tình' nói với tên mập.
- Á... Cái kia, tôi, nhà tôi không có chuyện gì để nói cả. À mà tôi thấy hơi buồn ngủ, thôi không quấy rầy anh.
Tên mập nhanh chóng kéo miếng chụp mắt che mặt, đầu đổ mồ hôi, rõ ràng không muốn giao lưu sâu với Trương Diệu.
Nếu anh sớm biết hình xăm giúp ích như vậy thì đã sớm khoe ra hù tên mập nhát gan rồi. Trương Diệu chán chết bĩu môi, cuối cùng thoát khỏi tất cả tiếng ồn, đang thở phào thì máy bay bỗng xóc lên hạ xuống một cái.
"Không phải xui vậy chứ? Hiếm khi ngồi máy bay ra nước ngoài, sao gặp nhiều khí lưu mạnh vậy nè?" Trương Diệu dùng tay chống ghế trước mặt cố gắng ổn định thân thể, chau mày, cảm giác bất an trong lòng càng mãnh liệt.
Sau đó máy bay liên tục xóc nảy mấy lần khiến các hành khách bắt đầu hoảng hốt, nóng nảy không biết làm sao.
- Mẹ ơi!!! Mẹ xem kìa, bầu trời bên ngoài đổi màu!
Cậu bé chỗ ngồi bên trái lại kiềm không được kêu to, hưng phấn chỉ phong cảnh bên ngoài kêu mẹ xem.
Cậu bé hưng phấn kêu lên, giọng rất to đánh thức Trương Diệu ngủ bên cạnh. Nói thật tình bây giờ trong đầu anh đang tưởng tượng túm đầu thằng nhóc ồn ào nhét vô bồn cầu cho rồi. Anh có gặp con nít làm ầm ĩ nhưng làm ồn tới mức này thì chưa từng thấy.
Từ lúc lên máy bay bắt đầu, cậu bé cứ đòi ngồi cạnh vị trí cửa sổ không ngừng nhúc nhích, quậy phá, lớn tiếng nói chuyện với người ở ghế sau. Một lát cậu bé đòi đi nhà vệ sinh, chốc lát kêu la đòi uống nước, rồi thường chỉ ra ngoài cửa sổ thời tiết biến đổi, kêu la không ngừng. Sáu tiếng đã qua vẫn không thấy cậu bé dừng lại dù chỉ là một giây, điều này làm Trương Diệu không có tính kiên nhẫn càng thêm bực mình. Khó khăn lắm anh mới bỏ qua tạp âm thiếp ngủ chốc lát. Cậu bé càng cao giọng khiến anh ggiật mình tỉnh dậy, anh quyết định không nhịn nữa.
Anh ngoái đầu cảnh cáo cậu bé kêu la nhìn ngoài cửa sổ.
- Ê! Nhóc kia, mày im miệng giùm được không, ngồi yên coi!
Cậu bé dán sát gò má vào cửa sổ hưng phấn kêu la, ngoái đầu thấy Trương Diệu cau mày nhắc nhở mình, bộ dạng hung dữ khó gần khiến khóe môi cậu bé giật giật sụ xuống, bỗng òa khóc.
Cậu bé vừa khóc vừa kêu to.
- Mẹ... Mẹ ơi...!
- Ê này này! Mày khóc cái gì?
Thấy cậu bé bị mình hù đến phát khóc, Trương Diệu câm nín. Tốt xấu gì anh cũng là anh đẹp trai, không đến nỗi mặt mũi khủng bố hù con nít khóc chứ?
Trương Diệu không hề hay biết khuôn mặt góc cạnh cứng rắn, biểu tình nghiêm nghị, mặt mày có chút lạnh lùng sắc bén, tóc đen mượt ngắn phối hợp biểu tình nhíu mày mất kiên nhẫn trừng người khác, trông anh rất là đáng sợ, con nít không bị hù khóc mới là lạ.
- Cha nó! Nói rồi mày đừng khóc nữa!
Trán Trương Diệu nổi gân xanh, kiềm chế nổi nóng, cố khuyên vài câu mà cậu bé vẫn khóc lóc không ngừng.
Bà mẹ ngồi ghế sau hỏi han, cậu bé càng khóc lớn hơn. Trương Diệu nghe tiếng khóc nhức đầu, mở dây an toàn ra đứng dậy đi phòng rửa tay rửa mặt chút, tránh cho lỗ tai và thần kinh bị hành hạ.
Anh đẩy tên mập ngồi bên phải ngủ say như chết, ý bảo muốn ra ngoài. Tên mập bị Trương Diệu đẩy giật mình thức dậy, dụi mắt, mơ hồ dựa lưng vào ghế, co rụt thân thể và cái bụng, coi như chừa không gian cho Trương Diệu ra ngoài.
"Tại sao mình đặt mua vị trí như vậy chứ?" Trương Diệu khó khăn chen ra khỏi đống thịt mở và một bên lưng ghế, lòng rất buòn bực. Một bên là con nít la toa không ngừng, bên kia là tên mập mặc kệ ồn cỡ nào cũng ngủ say nhễu nước miếng, tiếng nghiến răng lúc vang lúc ngừng đâm thần kinh, mua chỗ ngồi này đúng là xui tám đời.
Trương Diệu dọc theo hành lang thuận lợi đi tới nhà vệ sinh, mở vòi nước rửa mặt rồi vung vẩy giọt nước dính trên tay. Anh ngẩng đầu thấy ngọn đèn đỏ bên cạnh bồn rửa tay đang chớp lóe không ngừng. Trương Diệu đột nhiên nảy ra cảm giác kỳ lạ, xoay người mở cửa phòng rửa tay quay về hành lang thông hướng buồng phi cơ. Anh liếc mắt trên mỗi cái ghế có một tivi nhỏ đang chiếu tiết mục, chợt thấy các màn hình biến thành sọc xám. Các đường sọc trắng đen vặn vẹo vào nhau làm cảm giác bất an trong lòng Trương Diệu tăng lên nhiều hơn.
Lúc này, máy bay bỗng lắc một chút làm Trương Diệu đứng trên lối đi hơi nghiêng người, may là anh nhanh tay vịn ghế một bên mới không mất thăng bằng té xuống đất. Tiếp viên hàng không thấy vậy vội tiến lên ý bảo anh mau về chỗ ngồi.
- Phù.
Trương Diệu lướt qua tên mập, ngồi xuống chỗ của mình. Cậu bé bên cạnh dường như khóc mệt cuối cùng không nói gì nữa, yên tĩnh một lát nhưng đầu vẫn nhìn chằm chằm bầu trời bên ngoài song cửa sổ, say mê xem.
Trương Diệu rảnh rỗi, tùy tay rút một quyẻn tạp chí trên ghế ngồi, có một trang giấy rơi ra khỏi tạp chí, là tờ quảng cáo vốn kẹp ở bên trong. Trương Diệu nhặt nó lên, quảng cáo bị gấp một góc lộ ra con số bốn Ả Rập bắt mắt, cảm giác xui xẻo ngày càng nhiều, tại sao chứ? Trương Diệu nhét tờ quảng cáo trở lại táp chí, không có tâm tình đọc báo nữa.
- Anh cũng đi nước L hả?
Tên mập bên cạnh hình như ngủ no mắt, nổi lên tò mò tán gẫu cùng hàng xóm Trương Diệu.
Tâm tình Trương Diệu còn đang nóng nảy vì hàng loạt dự cảm không may, tùy tiện gật đầu đáp.
- Ừm, có người bạn mời tôi qua bên kia du lịch.
- Ồ, hay quá nhỉ. Tôi thì bên kia xảy ra chuyện, người khác đều hâm mộ tôi được đi nước ngoài, họ không biết công ty keo kiệt mỗi lần đều đặt nhà trọ rất tệ cho tôi.
Tên mập tìm ra thùng rác trút tâm sự, bla bla bla không ngừng mấp máy hai bờ môi to mọng, oán trách công ty đãi ngộ không tốt, các đồng nghiệp ghen ghét bài xích cho Trương Diệu nghe, nói không ngừng nghỉ.
Thật có lỗi, bây giờ Trương Diệu không rảnh nghe nói nhảm. Mới rồi anh còn mừng cậu bé bên cạnh không ồn ào, giờ lại thêm một, báo hại tối hôm qua anh vọc máy vi tính suốt đêm sáng nay trực tiếp lên máy bay, không được nghỉ ngơi lúc nào càng thêm khổ.
- À mà mấy thứ trên tay anh là gì vậy?
Tên mập đột nhiên chỉ vệt đen trên cổ tay Trương Diệu.
Dưới ống tay áo đen của Trương Diệu vừa mới rửa tay quên kéo xuống lộ ra một phần làn da.
- A?
Không biết tại sao đề tài chuyển sang mình, Trương Diệu vốn đang thẫn thờ lấy lại tinh thần. Nhớ lại câu hỏi của tên mập, đầu óc anh chuyển động, bỗng lộ ra nụ cười tà ác.
Anh xắn hai ống tay áo lên, lộ ra trên cánh tay rắn chắc một hình xăm đen bắt mắt. Hình xăm đen từ cổ tay quấn nguyên cả cánh tay, phối hợp bộ dạng hung dữ âm trầm Trương Diệu cố ý làm ra khiến người thấy liền phỏng đoán công tác của anh.
- Chú em cũng biết đó, lăn lộn trên đường này không xăm mình thì không trấn được ai. Tôi thấy chú em không tệ lắm, sau này có cơ hội sẽ 'chăm sóc' chú em, không bằng chú em kể chuyện nhà mình cho tôi nghe đi? Tôi rất muốn nghe.
Trương Diệu giả bộ xã hội đen âm trầm nhướng mày, 'nhiệt tình' nói với tên mập.
- Á... Cái kia, tôi, nhà tôi không có chuyện gì để nói cả. À mà tôi thấy hơi buồn ngủ, thôi không quấy rầy anh.
Tên mập nhanh chóng kéo miếng chụp mắt che mặt, đầu đổ mồ hôi, rõ ràng không muốn giao lưu sâu với Trương Diệu.
Nếu anh sớm biết hình xăm giúp ích như vậy thì đã sớm khoe ra hù tên mập nhát gan rồi. Trương Diệu chán chết bĩu môi, cuối cùng thoát khỏi tất cả tiếng ồn, đang thở phào thì máy bay bỗng xóc lên hạ xuống một cái.
"Không phải xui vậy chứ? Hiếm khi ngồi máy bay ra nước ngoài, sao gặp nhiều khí lưu mạnh vậy nè?" Trương Diệu dùng tay chống ghế trước mặt cố gắng ổn định thân thể, chau mày, cảm giác bất an trong lòng càng mãnh liệt.
Sau đó máy bay liên tục xóc nảy mấy lần khiến các hành khách bắt đầu hoảng hốt, nóng nảy không biết làm sao.
- Mẹ ơi!!! Mẹ xem kìa, bầu trời bên ngoài đổi màu!
Cậu bé chỗ ngồi bên trái lại kiềm không được kêu to, hưng phấn chỉ phong cảnh bên ngoài kêu mẹ xem.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.