Chương 73: Chúng tôi kết hôn, cho cậu làm phù rể
A Phì A
07/10/2024
Ngụy Tiêu bất lực trợn trừng mắt, gượng gạo cười nói: “Kỷ Diễm, cậu thật sự là người chết vì sĩ diện. Để người có kinh nghiệm nhắc nhở cậu một câu, có câu nói rằng những người thích khoe khoang tình cảm thường sẽ gặp phải kết cục bi thảm. Cậu nên cẩn thận một chút, đừng để tình yêu của ngươi chưa qua nổi trăng tròn mà đã chết yểu.”
Ở đây có ai không biết Tiền Ngân Tử đâu mà anh còn ra vẻ như vậy chứ.
Kỷ Diễm rộng lượng đáp lại: “Không sao, tôi không chấp nhặt với kẻ độc thân như cậu.”
Ngụy Tiêu: “…”
Nếu không phải còn chút lý trí, anh ta đã muốn cầm chai rượu ném thẳng vào đầu Kỷ Diễm, làm cho đầu anh nở hoa.
Kỷ Diễm ôm Tiền Ngân Tử ngồi xuống, cố ý chọn vị trí đối diện với Ngụy Tiêu, để anh ta phải nhìn rõ cảnh tượng hai người họ kề cận bên nhau.
Trước đây, khi Ngụy Tiêu và Tiền Ngân Tử còn yêu nhau, mỗi lần tụ họp, hai người họ cũng luôn ngồi cùng nhau.
Khi đó Kỷ Diễm nhìn mà ghen đến phát điên, ánh mắt như muốn phun lửa.
Không ngờ, lại có ngày đến lượt mình được quang minh chính đại ngồi bên Tiền Ngân Tử, công khai khoe ân ái.
Cảm giác thật sự rất hả hê.
Cố ý để cho Ngụy Tiêu nhìn.
Kỷ Diễm đặt tay lên đùi Tiền Ngân Tử, thân mật như một cặp tình nhân đích thực.
Loại thân mật theo bản năng này, trước đây Tiền Ngân Tử và Ngụy Tiêu chưa từng có, nhưng với Kỷ Diễm thì lại rất tự nhiên.
Tiền Ngân Tử đã quen thuộc, mặc kệ anh vuốt ve.
Điều này khiến Ngụy Tiêu càng khó chịu.
Anh ta rõ ràng chưa quên được Tiền Ngân Tử, nhưng chỉ có thể buộc mình từ bỏ, giờ nhìn cảnh tượng trước mặt, lòng càng thêm chua xót.
Chỉ đợi xem họ chia tay khi nào thôi.
Kỷ Diễm nhìn thấy ánh mắt ghen tức của Ngụy Tiêu, liền cố ý ghé sát vào tai Tiền Ngân Tử, thì thầm: “Anh muốn ăn nho, em đút anh ăn đi.”
Tiền Ngân Tử: “…”
Ngụy Tiêu nói rất đúng, Kỷ Diễm thật sự là kẻ thích khoe khoang, trước đây cô không nhận ra, không ngờ anh lại thích kích thích người khác đến vậy.
Anh từ lúc bước vào đã bắt đầu chọc tức Ngụy Tiêu, như muốn trả lại những năm tháng uất ức trước kia.
Tiền Ngân Tử cũng chiều theo anh, ai mà chẳng biết anh đang có ý đồ gì chứ.
Cô cầm một quả nho, nhét vào miệng Kỷ Diễm.
Đút anh ăn, Kỷ Diễm cắn một miếng rồi tấm tắc khen: “Ngon quá, ngọt lắm.”
Ngụy Tiêu tức đến nỗi muốn bóp nát chai rượu trong tay, muốn đi nhưng không nỡ, đành ngồi đó nhìn họ tình tứ.
Kỷ Diễm càng quá đáng hơn, vừa ăn nho xong giờ lại hôn lên môi Tiền Ngân Tử, thân mật hôn môi ngay trước mặt mọi người.
Ngụy Tiêu còn chưa kịp phản ứng, bạn bè bên cạnh anh ta đã không nhịn được, khuyên bảo: “Anh Tiêu, đừng nhìn nữa, quá đau lòng rồi. Không ấy anh đi về trước đi, sao lại tự tìm ngược đãi như vậy chứ.”
Ngụy Tiêu: “…”
Ngụy Tiêu thở phì phì nhìn Tiền Ngân Tử.
Tiền Ngân Tử chẳng biết làm sao với Kỷ Diễm, nhưng cũng chiều chuộng anh, cái gì cũng dung túng.
Trước đây khi ở cùng Ngụy Tiêu, mỗi lần anh ta say rượu, đặt tay lên đùi cô, Tiền Ngân Tử đều hoảng hốt đẩy anh ta ra, nói: “Ở ngoài như vậy không tốt, ảnh hưởng đến hình tượng thành phố.”
Giờ thì không ảnh hưởng đến hình tượng sao?
Nhìn bọn họ như vậy, Ngụy Tiêu chỉ muốn gọi đội bảo vệ đến.
Anh ra muốn phản kháng, nhưng lại bất lực, bởi vì Kỷ Diễm hầu như hoàn hảo, không có bất kỳ khuyết điểm nào để anh ta chê trách.
Tiền Ngân Tử đi toilet để dặm lại trang điểm, vừa đi khỏi, Kỷ Diễm đã tiến lại gần Ngụy Tiêu, nói: “Ngụy Tiêu, tôi muốn nói với cậu một chuyện.”
Ngụy Tiêu vừa nghe đã đoán chắc không có chuyện gì tốt, chưa đợi Kỷ Diễm mở miệng, anh ta đã phản đối: “Không đồng ý.”
Kỷ Diễm: “Chưa nói mà cậu đã không đồng ý? Cậu có biết tôi muốn nói gì không?”
Ngụy Tiêu có chút tò mò: “Chuyện gì?”
Kỷ Diễm: “Tương lai tôi và Ngân Tử kết hôn, tôi muốn mời cậu làm phù rể. Người có công lớn nhất để tôi và Ngân Tử ở bên nhau chính là cậu, nếu không phải cậu không biết trân trọng, làm sao đến lượt tôi. Nên cậu cần phải đến dự hôn lễ của bọn tôi, thậm chí làm chủ hôn cũng được.”
Ngụy Tiêu suýt nữa tức đến ngất: “… Đi chết đi!”
Kỷ Diễm nói đúng, anh có thể cùng Tiền Ngân Tử ở bên nhau, công thần lớn nhất chính là Ngụy Tiêu.
Chỉ cần Ngụy Tiêu tốt hơn một chút, biết quý trọng Tiền Ngân Tử, có lẽ trong hai năm qua họ đã sớm nảy sinh tình cảm, làm gì còn cơ hội cho anh chen chân vào.
Ngụy Tiêu chính là người có công lớn nhất, bắt buộc phải đến dự hôn lễ, nếu không hôn lễ này chẳng còn ý nghĩa.
Ngụy Tiêu nhìn thấy vẻ đắc ý của Kỷ Diễm, nhịn không được muốn chọc tức lại: “Cậu nghĩ chuyện hai người kết hôn dễ như vậy sao? Ngân Tử có muốn gả cho cậu không? Cô ấy chưa hề nói muốn gả cho cậu, còn cậu thì đã tưởng tượng đủ thứ. Cẩn thận đấy, đừng để đến lúc cậu muốn mà không được, nếu Tiền Ngân Tử không đồng ý gả cho cậu, tôi nhất định cười nhạo cậu đến chết.”
Kỷ Diễm cảm thấy lời này thật vô căn cứ.
Bọn họ yêu nhau tốt đẹp như vậy, tình cảm ngọt ngào như thế, làm sao cô có thể không gả cho anh?
Kỷ Diễm tự tin nói: “Cậu không cần lo chuyện đó, cứ nhìn cái vẻ chua lè của cậu là đủ biết. Bọn tôi nhất định sẽ kết hôn, sớm sinh quý tử.”
Ngụy Tiêu lạnh lùng cười, châm chọc: “Nói đừng có chắc chắn quá, cẩn thận lại bị vả mặt.”
Kỷ Diễm không muốn vả mặt, giờ chỉ muốn đánh Ngụy Tiêu.
Tên miệng quạ đen này, đừng có mà nguyền rủa anh.
Tiền Ngân Tử phát hiện, trên đường về nhà, tâm trạng của Kỷ Diễm không tốt như lúc đến. Khi đến anh hớn hở bao nhiêu, thì lúc về lại trầm buồn bấy nhiêu.
Bộ dạng như bị đả kích nghiêm trọng, không biết trong lúc cô đi toilet, hai người họ đã nói gì mà làm Kỷ Diễm trở nên khổ sở như vậy?
“Chuyện gì xảy ra? Lúc em đi, có phải anh bị Ngụy Tiêu sỉ nhục? Không cãi lại được nên mới buồn sao?”
Đây là chuyện liên quan đến lòng tự trọng của đàn ông, nếu thực sự không cãi lại được, buồn cũng là chuyện bình thường.
Ngụy Tiêu thoạt nhìn rất giỏi mắng người, Kỷ Diễm có thể là quá nhã nhặn, cãi không lại.
Nếu thực sự là vậy, cô phải quay lại, cãi nhau với Ngụy Tiêu một trận ra trò.
Phải giúp Kỷ Diễm xả cơn tức.
Kỷ Diễm lắc đầu, phủ nhận: “Không phải, sao anh có thể cãi không lại hắn? Chỉ là lời hắn nói khiến anh không thoải mái, giống như nguyền rủa chúng ta.”
Tiền Ngân Tử tò mò, anh ta đã nói gì mà khiến Kỷ Diễm tức giận đến vậy.
“Hắn nói gì?”
Kỷ Diễm cũng rất tò mò muốn biết suy nghĩ của Tiền Ngân Tử, nhân lúc dừng đèn đỏ, anh quay đầu, vẻ mặt nghiêm túc nhìn cô hỏi: “Hắn nói, chúng ta chưa chắc đã kết hôn được. Hắn không phải đang nguyền rủa chúng ta sao. Nên anh muốn hỏi em nghĩ thế nào, chúng ta kết hôn khi nào thì được? Năm nay hay sang năm? Hay là tìm một ngày tốt, đăng ký trước đã, hôn lễ thì chọn ngày sau?”
Đột nhiên lại nhắc đến chuyện kết hôn.
Tiền Ngân Tử có chút căng thẳng, tim đập nhanh hơn, không biết phải trả lời thế nào.
Rốt cuộc, cô cảm thấy hai người hiện tại mà nói đến kết hôn còn quá sớm, mới ở bên nhau không bao lâu, đã tính chuyện cưới xin sao?
Tiền Ngân Tử tránh ánh mắt của Kỷ Diễm, khẩn trương nói: “Còn… còn sớm mà? Không cần vội như vậy đâu?”
Kỷ Diễm thấy Tiền Ngân Tử không nghĩ đến chuyện kết hôn, sắc mặt càng khó coi.
Cô không muốn kết hôn, hay chỉ là không muốn kết hôn sớm?
Nhưng mà, từ cái đêm hai người ở bên nhau, anh đã muốn kết hôn với cô.
Tên của con cái về sau, anh đều đã nghĩ xong rồi.
Cả đêm suy nghĩ…
Ở đây có ai không biết Tiền Ngân Tử đâu mà anh còn ra vẻ như vậy chứ.
Kỷ Diễm rộng lượng đáp lại: “Không sao, tôi không chấp nhặt với kẻ độc thân như cậu.”
Ngụy Tiêu: “…”
Nếu không phải còn chút lý trí, anh ta đã muốn cầm chai rượu ném thẳng vào đầu Kỷ Diễm, làm cho đầu anh nở hoa.
Kỷ Diễm ôm Tiền Ngân Tử ngồi xuống, cố ý chọn vị trí đối diện với Ngụy Tiêu, để anh ta phải nhìn rõ cảnh tượng hai người họ kề cận bên nhau.
Trước đây, khi Ngụy Tiêu và Tiền Ngân Tử còn yêu nhau, mỗi lần tụ họp, hai người họ cũng luôn ngồi cùng nhau.
Khi đó Kỷ Diễm nhìn mà ghen đến phát điên, ánh mắt như muốn phun lửa.
Không ngờ, lại có ngày đến lượt mình được quang minh chính đại ngồi bên Tiền Ngân Tử, công khai khoe ân ái.
Cảm giác thật sự rất hả hê.
Cố ý để cho Ngụy Tiêu nhìn.
Kỷ Diễm đặt tay lên đùi Tiền Ngân Tử, thân mật như một cặp tình nhân đích thực.
Loại thân mật theo bản năng này, trước đây Tiền Ngân Tử và Ngụy Tiêu chưa từng có, nhưng với Kỷ Diễm thì lại rất tự nhiên.
Tiền Ngân Tử đã quen thuộc, mặc kệ anh vuốt ve.
Điều này khiến Ngụy Tiêu càng khó chịu.
Anh ta rõ ràng chưa quên được Tiền Ngân Tử, nhưng chỉ có thể buộc mình từ bỏ, giờ nhìn cảnh tượng trước mặt, lòng càng thêm chua xót.
Chỉ đợi xem họ chia tay khi nào thôi.
Kỷ Diễm nhìn thấy ánh mắt ghen tức của Ngụy Tiêu, liền cố ý ghé sát vào tai Tiền Ngân Tử, thì thầm: “Anh muốn ăn nho, em đút anh ăn đi.”
Tiền Ngân Tử: “…”
Ngụy Tiêu nói rất đúng, Kỷ Diễm thật sự là kẻ thích khoe khoang, trước đây cô không nhận ra, không ngờ anh lại thích kích thích người khác đến vậy.
Anh từ lúc bước vào đã bắt đầu chọc tức Ngụy Tiêu, như muốn trả lại những năm tháng uất ức trước kia.
Tiền Ngân Tử cũng chiều theo anh, ai mà chẳng biết anh đang có ý đồ gì chứ.
Cô cầm một quả nho, nhét vào miệng Kỷ Diễm.
Đút anh ăn, Kỷ Diễm cắn một miếng rồi tấm tắc khen: “Ngon quá, ngọt lắm.”
Ngụy Tiêu tức đến nỗi muốn bóp nát chai rượu trong tay, muốn đi nhưng không nỡ, đành ngồi đó nhìn họ tình tứ.
Kỷ Diễm càng quá đáng hơn, vừa ăn nho xong giờ lại hôn lên môi Tiền Ngân Tử, thân mật hôn môi ngay trước mặt mọi người.
Ngụy Tiêu còn chưa kịp phản ứng, bạn bè bên cạnh anh ta đã không nhịn được, khuyên bảo: “Anh Tiêu, đừng nhìn nữa, quá đau lòng rồi. Không ấy anh đi về trước đi, sao lại tự tìm ngược đãi như vậy chứ.”
Ngụy Tiêu: “…”
Ngụy Tiêu thở phì phì nhìn Tiền Ngân Tử.
Tiền Ngân Tử chẳng biết làm sao với Kỷ Diễm, nhưng cũng chiều chuộng anh, cái gì cũng dung túng.
Trước đây khi ở cùng Ngụy Tiêu, mỗi lần anh ta say rượu, đặt tay lên đùi cô, Tiền Ngân Tử đều hoảng hốt đẩy anh ta ra, nói: “Ở ngoài như vậy không tốt, ảnh hưởng đến hình tượng thành phố.”
Giờ thì không ảnh hưởng đến hình tượng sao?
Nhìn bọn họ như vậy, Ngụy Tiêu chỉ muốn gọi đội bảo vệ đến.
Anh ra muốn phản kháng, nhưng lại bất lực, bởi vì Kỷ Diễm hầu như hoàn hảo, không có bất kỳ khuyết điểm nào để anh ta chê trách.
Tiền Ngân Tử đi toilet để dặm lại trang điểm, vừa đi khỏi, Kỷ Diễm đã tiến lại gần Ngụy Tiêu, nói: “Ngụy Tiêu, tôi muốn nói với cậu một chuyện.”
Ngụy Tiêu vừa nghe đã đoán chắc không có chuyện gì tốt, chưa đợi Kỷ Diễm mở miệng, anh ta đã phản đối: “Không đồng ý.”
Kỷ Diễm: “Chưa nói mà cậu đã không đồng ý? Cậu có biết tôi muốn nói gì không?”
Ngụy Tiêu có chút tò mò: “Chuyện gì?”
Kỷ Diễm: “Tương lai tôi và Ngân Tử kết hôn, tôi muốn mời cậu làm phù rể. Người có công lớn nhất để tôi và Ngân Tử ở bên nhau chính là cậu, nếu không phải cậu không biết trân trọng, làm sao đến lượt tôi. Nên cậu cần phải đến dự hôn lễ của bọn tôi, thậm chí làm chủ hôn cũng được.”
Ngụy Tiêu suýt nữa tức đến ngất: “… Đi chết đi!”
Kỷ Diễm nói đúng, anh có thể cùng Tiền Ngân Tử ở bên nhau, công thần lớn nhất chính là Ngụy Tiêu.
Chỉ cần Ngụy Tiêu tốt hơn một chút, biết quý trọng Tiền Ngân Tử, có lẽ trong hai năm qua họ đã sớm nảy sinh tình cảm, làm gì còn cơ hội cho anh chen chân vào.
Ngụy Tiêu chính là người có công lớn nhất, bắt buộc phải đến dự hôn lễ, nếu không hôn lễ này chẳng còn ý nghĩa.
Ngụy Tiêu nhìn thấy vẻ đắc ý của Kỷ Diễm, nhịn không được muốn chọc tức lại: “Cậu nghĩ chuyện hai người kết hôn dễ như vậy sao? Ngân Tử có muốn gả cho cậu không? Cô ấy chưa hề nói muốn gả cho cậu, còn cậu thì đã tưởng tượng đủ thứ. Cẩn thận đấy, đừng để đến lúc cậu muốn mà không được, nếu Tiền Ngân Tử không đồng ý gả cho cậu, tôi nhất định cười nhạo cậu đến chết.”
Kỷ Diễm cảm thấy lời này thật vô căn cứ.
Bọn họ yêu nhau tốt đẹp như vậy, tình cảm ngọt ngào như thế, làm sao cô có thể không gả cho anh?
Kỷ Diễm tự tin nói: “Cậu không cần lo chuyện đó, cứ nhìn cái vẻ chua lè của cậu là đủ biết. Bọn tôi nhất định sẽ kết hôn, sớm sinh quý tử.”
Ngụy Tiêu lạnh lùng cười, châm chọc: “Nói đừng có chắc chắn quá, cẩn thận lại bị vả mặt.”
Kỷ Diễm không muốn vả mặt, giờ chỉ muốn đánh Ngụy Tiêu.
Tên miệng quạ đen này, đừng có mà nguyền rủa anh.
Tiền Ngân Tử phát hiện, trên đường về nhà, tâm trạng của Kỷ Diễm không tốt như lúc đến. Khi đến anh hớn hở bao nhiêu, thì lúc về lại trầm buồn bấy nhiêu.
Bộ dạng như bị đả kích nghiêm trọng, không biết trong lúc cô đi toilet, hai người họ đã nói gì mà làm Kỷ Diễm trở nên khổ sở như vậy?
“Chuyện gì xảy ra? Lúc em đi, có phải anh bị Ngụy Tiêu sỉ nhục? Không cãi lại được nên mới buồn sao?”
Đây là chuyện liên quan đến lòng tự trọng của đàn ông, nếu thực sự không cãi lại được, buồn cũng là chuyện bình thường.
Ngụy Tiêu thoạt nhìn rất giỏi mắng người, Kỷ Diễm có thể là quá nhã nhặn, cãi không lại.
Nếu thực sự là vậy, cô phải quay lại, cãi nhau với Ngụy Tiêu một trận ra trò.
Phải giúp Kỷ Diễm xả cơn tức.
Kỷ Diễm lắc đầu, phủ nhận: “Không phải, sao anh có thể cãi không lại hắn? Chỉ là lời hắn nói khiến anh không thoải mái, giống như nguyền rủa chúng ta.”
Tiền Ngân Tử tò mò, anh ta đã nói gì mà khiến Kỷ Diễm tức giận đến vậy.
“Hắn nói gì?”
Kỷ Diễm cũng rất tò mò muốn biết suy nghĩ của Tiền Ngân Tử, nhân lúc dừng đèn đỏ, anh quay đầu, vẻ mặt nghiêm túc nhìn cô hỏi: “Hắn nói, chúng ta chưa chắc đã kết hôn được. Hắn không phải đang nguyền rủa chúng ta sao. Nên anh muốn hỏi em nghĩ thế nào, chúng ta kết hôn khi nào thì được? Năm nay hay sang năm? Hay là tìm một ngày tốt, đăng ký trước đã, hôn lễ thì chọn ngày sau?”
Đột nhiên lại nhắc đến chuyện kết hôn.
Tiền Ngân Tử có chút căng thẳng, tim đập nhanh hơn, không biết phải trả lời thế nào.
Rốt cuộc, cô cảm thấy hai người hiện tại mà nói đến kết hôn còn quá sớm, mới ở bên nhau không bao lâu, đã tính chuyện cưới xin sao?
Tiền Ngân Tử tránh ánh mắt của Kỷ Diễm, khẩn trương nói: “Còn… còn sớm mà? Không cần vội như vậy đâu?”
Kỷ Diễm thấy Tiền Ngân Tử không nghĩ đến chuyện kết hôn, sắc mặt càng khó coi.
Cô không muốn kết hôn, hay chỉ là không muốn kết hôn sớm?
Nhưng mà, từ cái đêm hai người ở bên nhau, anh đã muốn kết hôn với cô.
Tên của con cái về sau, anh đều đã nghĩ xong rồi.
Cả đêm suy nghĩ…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.