Chương 78: Sợ mất vợ
A Phì A
07/10/2024
Chưa từng nghe ba chữ “kỳ đổi trứng”, khiến Kỷ Diễm dở khóc dở cười: “Ai nói với em về cái gọi là kỳ đổi trứng?”
Tiền Ngân Tử: “Ngụy Tiêu nói đấy. Không có chuyện này sao? Trước đây anh ta từng bảo với em, nam giới cũng như nữ giới, mỗi tháng đều có mấy ngày cơ thể không thoải mái, nam thì không đến kỳ kinh nguyệt, gọi là kỳ đổi trứng.”
Sắc mặt Kỷ Diễm lập tức tối sầm: “Em tin thật à?”
Ban đầu Tiền Ngân Tử cũng có chút nghi ngờ, dù sao cô cũng không rành mấy chuyện này, nhưng khi Ngụy Tiêu nói thì có vẻ rất bài bản, còn ra dáng nghiêm túc, không hề cười cợt, Tiền Ngân Tử nghĩ rằng, có lẽ là thật sự.
Giống như cách đàn ông không hiểu rõ về kinh nguyệt của phụ nữ, thì phụ nữ cũng không hiểu những điều lặt vặt như “kỳ đổi trứng” của đàn ông.
Tiền Ngân Tử gật đầu: “Đúng vậy, anh ta nói là em tin ngay, không phải thật sao? Em cũng thấy nghe hơi giả giả.”
Kỷ Diễm cười lạnh một tiếng, giọng đầy mỉa mai: “Ngụy Tiêu nói gì thì em đều tin đúng không?”
Tiền Ngân Tử: “…”
Sao anh lại như thế này, cứ như ăn phải thuốc nổ vậy?
Ai đã chọc giận anh?
Kỷ Diễm tức tối bước đi, Tiền Ngân Tử thấy anh còn giận nên lập tức chạy theo.
Đột nhiên cô nghĩ đến điều gì đó, kéo tay anh lại, hỏi: “Kỷ Diễm, có phải anh… nhìn thấy em và Ngụy Tiêu ở quán cà phê không?”
Anh cũng ở trung tâm thương mại này, lại bất ngờ nổi giận như vậy, chắc chắn là đã nhìn thấy cô cùng Ngụy Tiêu.
Anh nghĩ rằng cô và Ngụy Tiêu hẹn nhau gặp mặt nên mới tức giận?
Tiền Ngân Tử sợ anh hiểu lầm, vội giải thích: “Kỷ Diễm, em không hẹn Ngụy Tiêu, chỉ là tình cờ gặp anh ta ở quán cà phê thôi. Anh ta cố tình tìm đến nói chuyện, em đã bảo anh ta cút đi, nhưng anh ta không chịu, phiền chết đi được.”
Kỷ Diễm biết, nhưng anh vẫn cứ tức.
Không hiểu tại sao, nhìn thấy Ngụy Tiêu cố tình dính lấy Tiền Ngân Tử, hai người trò chuyện thân mật, anh tức đến muốn phát điên, cơn ghen tuông cuộn trào, thực sự không thể chịu nổi.
Chẳng phải người ta nói, phụ nữ chia tay với bạn trai cũ thì tốt nhất cả đời không qua lại nữa sao?
Đối với anh, bạn trai cũ nên được đối xử như người đã chết. Nhưng Ngụy Tiêu cứ như một cái xác chết vùng dậy, liên tục xuất hiện trước mặt Tiền Ngân Tử, khiến Kỷ Diễm không thể nào yên tâm.
Dù Tiền Ngân Tử không thích Ngụy Tiêu, dù ba năm bên anh ta chỉ là giả dối, nhưng dù sao đó cũng là ba năm gắn bó.
Có lần Ngụy Tiêu từng nói với Kỷ Diễm một chuyện, khiến lòng anh vẫn còn canh cánh.
Trước đây khi còn ở cùng Tiền Ngân Tử, không biết Kỷ Diễm đang để ý, anh ta từng trò chuyện phiếm với anh: “Tôi phát hiện tôi và Tiền Ngân Tử rất hợp nhau. Cả hai chúng tôi đều thích ăn những món giống nhau, thích xem những bộ phim giống nhau, sở thích rất tương đồng. Ở bên cô ấy, thật sự rất thoải mái.”
Từ đó: “hợp nhau” trở thành nỗi ám ảnh trong lòng Kỷ Diễm.
Trong cuộc sống lâu dài, chẳng phải phụ nữ luôn lựa chọn người phù hợp với mình sao?
Anh lo sợ, Tiền Ngân Tử hiện tại đang ở bên anh, nhưng theo thời gian, khi sống chung sẽ nhận ra cả hai không hợp nhau, không hòa hợp bằng Ngụy Tiêu, đến lúc đó thì làm sao?
Không có cảm giác an toàn khiến Kỷ Diễm luôn để ý đến Ngụy Tiêu như vậy.
Dù biết Ngụy Tiêu chỉ là một kẻ không ra gì, nhưng anh ta lại là kiểu người hiểu rõ tâm lý phụ nữ. So với anh ta, Kỷ Diễm chẳng có chút kinh nghiệm nào trong phương diện này. Anh lo, nếu Tiền Ngân Tử tiếp xúc nhiều hơn với Ngụy Tiêu, cô sẽ không còn yêu anh nữa.
Rốt cuộc, Tiền Ngân Tử hiện tại thật sự chưa yêu anh nhiều như vậy.
Tình cảm của Kỷ Diễm dành cho Tiền Ngân Tử đã tích tụ suốt ba năm, yêu thầm đến mức sâu đậm, còn với Tiền Ngân Tử, anh chỉ là một đối tượng mới quen, cảm tình chưa sâu, đó là điều khiến anh lo sợ nhất.
Chính vì vậy mới nhỏ nhen như thế, sợ hãi như thế.
Nói cho cùng, cũng chỉ là ghen tuông. Cảm giác ghen ghét quá mạnh, không chịu nổi khi Tiền Ngân Tử và Ngụy Tiêu có chút thân thiết nào.
Trước đây không thích, bây giờ cũng vẫn không thích.
…
Tiền Ngân Tử nhìn anh vẫn còn đang dỗi, kiễng chân lên xoa xoa mặt anh, dỗ dành: “Đừng giận nữa có được không? Không đáng phải giận vì Ngụy Tiêu, thật sự lãng phí thời gian.”
Kỷ Diễm rất dễ dỗ, Tiền Ngân Tử nói vài câu nhẹ nhàng, anh đã dịu lại.
Sợ mình làm quá, mất vợ, anh vẫn cố gắng kiềm chế.
Tiền Ngân Tử khoác tay anh, vốn định đi ăn gì đó nhẹ nhàng, nhưng Kỷ Diễm lại kéo cô vào một nhà hàng đồ cay Hồ Nam.
Anh nói muốn ăn món cay.
Tiền Ngân Tử có chút lo lắng: “Nếu không thì ăn gì nhẹ nhàng thôi?”
Lời này kích thích Kỷ Diễm khiến anh lập tức bước vào trong.
Tiền Ngân Tử nhìn anh ngồi xuống gọi món, càng thêm lo.
Người ta nói ăn cay có thể luyện dần dần, rõ ràng Kỷ Diễm đang muốn rèn luyện cho mình ăn cay hơn.
Cô chỉ lo, nếu cứ rèn luyện như vậy, có một ngày Kỷ Diễm còn ăn cay giỏi hơn cô.
Đành vậy, cùng ăn thì cùng ăn. Cách Kỷ Diễm luyện ăn cay cũng không tệ, hiện tại anh đã có thể ăn cay hơn trước rất nhiều.
Trước kia ăn vào còn phải nhập viện, bây giờ có thể ăn một chút, uống nước để làm dịu xuống.
Thật sự rất khó cho Kỷ Diễm.
Một tổng tài không phải vì công việc mà làm hỏng dạ dày, mà lại vì ăn cay cùng cô mà làm hỏng dạ dày, đúng là khiến người ta phải bật cười.
Cũng xem như một loại “tổng tài” đặc biệt.
Kỷ Diễm cứng đầu, một mực khẳng định mình ăn được, Tiền Ngân Tử đành phải chiều theo.
Đàn ông mà, ai cũng vậy, cả đời đều hiếu thắng.
…
Ăn xong trở về, Kỷ Diễm hỏi Tiền Ngân Tử, tình hình tìm việc thế nào rồi.
Nghe đến đây, Tiền Ngân Tử nghĩ ngay đến chuyện buổi chiều gặp Ngụy Tiêu, nói với anh: “Nói đến mới nhớ, buổi chiều em gặp Ngụy Tiêu, cũng là vì chuyện này. Sao anh ta biết em thất nghiệp vậy nhỉ? Anh ta hỏi em có muốn đến công ty anh ta làm không, em nghi ngờ có người ở công ty cũ tiết lộ chuyện em bị sa thải cho anh ta.”
Kỷ Diễm nghe vậy có chút căng thẳng, nhìn cô hỏi: “Em nói sao?”
“Đương nhiên là em từ chối rồi, ai lại muốn làm việc với anh ta chứ? Làm cùng với hắn chẳng khác gì điên khùng!”
Kỷ Diễm nhân cơ hội duỗi tay nắm lấy tay cô, dò hỏi: “Vậy còn anh? Cùng anh làm việc thì sao?”
Tiền Ngân Tử nhìn thấu tâm tư của anh.
“Anh định đưa em vào công ty anh sao?”
Kỷ Diễm không phủ nhận.
Anh muốn lắm, nhưng sợ Tiền Ngân Tử sẽ từ chối, nên chưa dám mở miệng.
Nhưng sau khi Ngụy Tiêu nhắc đến chuyện này, anh không còn sợ Tiền Ngân Tử giận nữa.
Tiền Ngân Tử không giận, chỉ đẩy tay anh ra, từ chối: “Em không đi đâu, chuyên môn không phù hợp.”
Dù tình hình hiện tại không tốt, công việc khó tìm, nhưng Tiền Ngân Tử cảm thấy, bản thân cũng đã có nhiều năm kinh nghiệm, nếu đến mức này mà còn không tìm được việc thì đúng là đã uổng phí bao năm làm việc.
…
Về đến nhà, Tiền Ngân Tử đi tắm, còn điện thoại thì nhờ Kỷ Diễm sạc giúp.
Kỷ Diễm sạc pin thì thấy có tin nhắn mới.
Là Ngụy Tiêu gửi.
[Tiền Ngân Tử, anh hỏi giúp em rồi, mấy công ty này đều đang tuyển người, phù hợp với chuyên ngành của em. Anh đã chào hỏi qua, em cứ xem công ty nào phù hợp thì trực tiếp đến phỏng vấn.]
Kỷ Diễm: “…”
Tiền Ngân Tử: “Ngụy Tiêu nói đấy. Không có chuyện này sao? Trước đây anh ta từng bảo với em, nam giới cũng như nữ giới, mỗi tháng đều có mấy ngày cơ thể không thoải mái, nam thì không đến kỳ kinh nguyệt, gọi là kỳ đổi trứng.”
Sắc mặt Kỷ Diễm lập tức tối sầm: “Em tin thật à?”
Ban đầu Tiền Ngân Tử cũng có chút nghi ngờ, dù sao cô cũng không rành mấy chuyện này, nhưng khi Ngụy Tiêu nói thì có vẻ rất bài bản, còn ra dáng nghiêm túc, không hề cười cợt, Tiền Ngân Tử nghĩ rằng, có lẽ là thật sự.
Giống như cách đàn ông không hiểu rõ về kinh nguyệt của phụ nữ, thì phụ nữ cũng không hiểu những điều lặt vặt như “kỳ đổi trứng” của đàn ông.
Tiền Ngân Tử gật đầu: “Đúng vậy, anh ta nói là em tin ngay, không phải thật sao? Em cũng thấy nghe hơi giả giả.”
Kỷ Diễm cười lạnh một tiếng, giọng đầy mỉa mai: “Ngụy Tiêu nói gì thì em đều tin đúng không?”
Tiền Ngân Tử: “…”
Sao anh lại như thế này, cứ như ăn phải thuốc nổ vậy?
Ai đã chọc giận anh?
Kỷ Diễm tức tối bước đi, Tiền Ngân Tử thấy anh còn giận nên lập tức chạy theo.
Đột nhiên cô nghĩ đến điều gì đó, kéo tay anh lại, hỏi: “Kỷ Diễm, có phải anh… nhìn thấy em và Ngụy Tiêu ở quán cà phê không?”
Anh cũng ở trung tâm thương mại này, lại bất ngờ nổi giận như vậy, chắc chắn là đã nhìn thấy cô cùng Ngụy Tiêu.
Anh nghĩ rằng cô và Ngụy Tiêu hẹn nhau gặp mặt nên mới tức giận?
Tiền Ngân Tử sợ anh hiểu lầm, vội giải thích: “Kỷ Diễm, em không hẹn Ngụy Tiêu, chỉ là tình cờ gặp anh ta ở quán cà phê thôi. Anh ta cố tình tìm đến nói chuyện, em đã bảo anh ta cút đi, nhưng anh ta không chịu, phiền chết đi được.”
Kỷ Diễm biết, nhưng anh vẫn cứ tức.
Không hiểu tại sao, nhìn thấy Ngụy Tiêu cố tình dính lấy Tiền Ngân Tử, hai người trò chuyện thân mật, anh tức đến muốn phát điên, cơn ghen tuông cuộn trào, thực sự không thể chịu nổi.
Chẳng phải người ta nói, phụ nữ chia tay với bạn trai cũ thì tốt nhất cả đời không qua lại nữa sao?
Đối với anh, bạn trai cũ nên được đối xử như người đã chết. Nhưng Ngụy Tiêu cứ như một cái xác chết vùng dậy, liên tục xuất hiện trước mặt Tiền Ngân Tử, khiến Kỷ Diễm không thể nào yên tâm.
Dù Tiền Ngân Tử không thích Ngụy Tiêu, dù ba năm bên anh ta chỉ là giả dối, nhưng dù sao đó cũng là ba năm gắn bó.
Có lần Ngụy Tiêu từng nói với Kỷ Diễm một chuyện, khiến lòng anh vẫn còn canh cánh.
Trước đây khi còn ở cùng Tiền Ngân Tử, không biết Kỷ Diễm đang để ý, anh ta từng trò chuyện phiếm với anh: “Tôi phát hiện tôi và Tiền Ngân Tử rất hợp nhau. Cả hai chúng tôi đều thích ăn những món giống nhau, thích xem những bộ phim giống nhau, sở thích rất tương đồng. Ở bên cô ấy, thật sự rất thoải mái.”
Từ đó: “hợp nhau” trở thành nỗi ám ảnh trong lòng Kỷ Diễm.
Trong cuộc sống lâu dài, chẳng phải phụ nữ luôn lựa chọn người phù hợp với mình sao?
Anh lo sợ, Tiền Ngân Tử hiện tại đang ở bên anh, nhưng theo thời gian, khi sống chung sẽ nhận ra cả hai không hợp nhau, không hòa hợp bằng Ngụy Tiêu, đến lúc đó thì làm sao?
Không có cảm giác an toàn khiến Kỷ Diễm luôn để ý đến Ngụy Tiêu như vậy.
Dù biết Ngụy Tiêu chỉ là một kẻ không ra gì, nhưng anh ta lại là kiểu người hiểu rõ tâm lý phụ nữ. So với anh ta, Kỷ Diễm chẳng có chút kinh nghiệm nào trong phương diện này. Anh lo, nếu Tiền Ngân Tử tiếp xúc nhiều hơn với Ngụy Tiêu, cô sẽ không còn yêu anh nữa.
Rốt cuộc, Tiền Ngân Tử hiện tại thật sự chưa yêu anh nhiều như vậy.
Tình cảm của Kỷ Diễm dành cho Tiền Ngân Tử đã tích tụ suốt ba năm, yêu thầm đến mức sâu đậm, còn với Tiền Ngân Tử, anh chỉ là một đối tượng mới quen, cảm tình chưa sâu, đó là điều khiến anh lo sợ nhất.
Chính vì vậy mới nhỏ nhen như thế, sợ hãi như thế.
Nói cho cùng, cũng chỉ là ghen tuông. Cảm giác ghen ghét quá mạnh, không chịu nổi khi Tiền Ngân Tử và Ngụy Tiêu có chút thân thiết nào.
Trước đây không thích, bây giờ cũng vẫn không thích.
…
Tiền Ngân Tử nhìn anh vẫn còn đang dỗi, kiễng chân lên xoa xoa mặt anh, dỗ dành: “Đừng giận nữa có được không? Không đáng phải giận vì Ngụy Tiêu, thật sự lãng phí thời gian.”
Kỷ Diễm rất dễ dỗ, Tiền Ngân Tử nói vài câu nhẹ nhàng, anh đã dịu lại.
Sợ mình làm quá, mất vợ, anh vẫn cố gắng kiềm chế.
Tiền Ngân Tử khoác tay anh, vốn định đi ăn gì đó nhẹ nhàng, nhưng Kỷ Diễm lại kéo cô vào một nhà hàng đồ cay Hồ Nam.
Anh nói muốn ăn món cay.
Tiền Ngân Tử có chút lo lắng: “Nếu không thì ăn gì nhẹ nhàng thôi?”
Lời này kích thích Kỷ Diễm khiến anh lập tức bước vào trong.
Tiền Ngân Tử nhìn anh ngồi xuống gọi món, càng thêm lo.
Người ta nói ăn cay có thể luyện dần dần, rõ ràng Kỷ Diễm đang muốn rèn luyện cho mình ăn cay hơn.
Cô chỉ lo, nếu cứ rèn luyện như vậy, có một ngày Kỷ Diễm còn ăn cay giỏi hơn cô.
Đành vậy, cùng ăn thì cùng ăn. Cách Kỷ Diễm luyện ăn cay cũng không tệ, hiện tại anh đã có thể ăn cay hơn trước rất nhiều.
Trước kia ăn vào còn phải nhập viện, bây giờ có thể ăn một chút, uống nước để làm dịu xuống.
Thật sự rất khó cho Kỷ Diễm.
Một tổng tài không phải vì công việc mà làm hỏng dạ dày, mà lại vì ăn cay cùng cô mà làm hỏng dạ dày, đúng là khiến người ta phải bật cười.
Cũng xem như một loại “tổng tài” đặc biệt.
Kỷ Diễm cứng đầu, một mực khẳng định mình ăn được, Tiền Ngân Tử đành phải chiều theo.
Đàn ông mà, ai cũng vậy, cả đời đều hiếu thắng.
…
Ăn xong trở về, Kỷ Diễm hỏi Tiền Ngân Tử, tình hình tìm việc thế nào rồi.
Nghe đến đây, Tiền Ngân Tử nghĩ ngay đến chuyện buổi chiều gặp Ngụy Tiêu, nói với anh: “Nói đến mới nhớ, buổi chiều em gặp Ngụy Tiêu, cũng là vì chuyện này. Sao anh ta biết em thất nghiệp vậy nhỉ? Anh ta hỏi em có muốn đến công ty anh ta làm không, em nghi ngờ có người ở công ty cũ tiết lộ chuyện em bị sa thải cho anh ta.”
Kỷ Diễm nghe vậy có chút căng thẳng, nhìn cô hỏi: “Em nói sao?”
“Đương nhiên là em từ chối rồi, ai lại muốn làm việc với anh ta chứ? Làm cùng với hắn chẳng khác gì điên khùng!”
Kỷ Diễm nhân cơ hội duỗi tay nắm lấy tay cô, dò hỏi: “Vậy còn anh? Cùng anh làm việc thì sao?”
Tiền Ngân Tử nhìn thấu tâm tư của anh.
“Anh định đưa em vào công ty anh sao?”
Kỷ Diễm không phủ nhận.
Anh muốn lắm, nhưng sợ Tiền Ngân Tử sẽ từ chối, nên chưa dám mở miệng.
Nhưng sau khi Ngụy Tiêu nhắc đến chuyện này, anh không còn sợ Tiền Ngân Tử giận nữa.
Tiền Ngân Tử không giận, chỉ đẩy tay anh ra, từ chối: “Em không đi đâu, chuyên môn không phù hợp.”
Dù tình hình hiện tại không tốt, công việc khó tìm, nhưng Tiền Ngân Tử cảm thấy, bản thân cũng đã có nhiều năm kinh nghiệm, nếu đến mức này mà còn không tìm được việc thì đúng là đã uổng phí bao năm làm việc.
…
Về đến nhà, Tiền Ngân Tử đi tắm, còn điện thoại thì nhờ Kỷ Diễm sạc giúp.
Kỷ Diễm sạc pin thì thấy có tin nhắn mới.
Là Ngụy Tiêu gửi.
[Tiền Ngân Tử, anh hỏi giúp em rồi, mấy công ty này đều đang tuyển người, phù hợp với chuyên ngành của em. Anh đã chào hỏi qua, em cứ xem công ty nào phù hợp thì trực tiếp đến phỏng vấn.]
Kỷ Diễm: “…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.