Đào Hố Chôn Mình, Ta Nhìn Ta Chết!
Chương 81: Bị đánh ghen
Ni Vô Ngả
10/02/2024
Thiều Vân San thở dài, thật lòng nói:
“Em còn quá trẻ, suy nghĩ của em không theo kịp chị. Chị cũng không có kiên nhẫn chờ đợi em. Không phải lỗi của em, là do chị, là vì chị không thật lòng với mối tình này… Sau này, nếu được chị vẫn muốn chúng ta làm bạn. Nhưng nếu em cảm thấy không thoải mái, chị vẫn sẽ tôn trọng quyết định của em.”
Hàng Trình Vũ muốn nắm lấy tay cô níu kéo, nhưng cô đã lùi về sau tránh đi:
“Xin em đấy… đừng níu kéo chị. Hãy tôn trọng quyết định của chị, được không? Đây là yêu cầu cuối cùng chị muốn em làm.”
Cô sợ cậu ấy năn nỉ, cô sợ cậu ấy khóc lóc ỉ ôi níu kéo. Vì cô yếu lòng, cô sẽ làm trái lòng mình để thỏa mãn cậu ấy…
Tự tôn của Hàng Trình Vũ suy sụp, trong đầu có bao nhiêu câu hỏi tự vấn rằng cậu đã làm gì sai, hay do cậu không có giá trị trong Hàng gia nên cô mới như vậy?
Ngoài mặt, cánh tay cậu đã buông thõng. Thiều Vân San nhìn vào đôi mắt phủ tầng sương mờ của cậu, đôi mắt khiến cô ngay từ lần đầu tiên gặp đã có ấn tượng. Hàng Trình Vũ chỉ thiếu mỗi sự chín chắn trưởng thành mà thôi. Nếu không, cậu ấy đã trở thành bản thay thế hoàn hảo của Hàng Thương Lan.
Càng nghĩ như vậy, Thiều Vân San càng tự sỉ vả chính mình. Với nội tâm bất ổn của mình, cô nghĩ, cô buông tha cho Hàng Trình Vũ là đúng.
Đừng làm cậu ấy khổ thêm nữa.
…
Ai đó đã chụp được hình ảnh Nam Thái Gia tới Thiều gia nhà cô sau đó đăng lên với dòng tiêu đề: Con rể đem sính lễ tới nhà ba vợ, Thiều gia một ngày tràn ngập tiếng cười.
Đọc tiêu đề xong, Thiều Vân San chỉ biết nhếch môi cười. Này thì ‘sính lễ’, này thì ‘tràn ngập tiếng cười’. Họ mà biết gia đình cô cười như khóc trong bệnh viện chắc là trở thành tiêu đề hot nhất năm mất thôi.
Thiều Khước cũng đã tỉnh lại sau một giấc ngủ dài, kỳ lạ là từ lúc ông dậy không thấy ông tỏ ra bức bối gì nữa. Ông ngồi trên giường bệnh ăn hoa quả tự tay cô gọt vỏ và cắt thành miếng. Còn cô thì ngồi lướt iPad. Nhìn thấy tiêu đề trên iPad của cô, ông cũng hừ lạnh một tiếng.
“Báo lá cải bây giờ không chấp nhận được. Toàn dắt mũi người đời.”
Thiều Vân San lướt qua nội dung của bài báo đó, không có gì đặc biệt ngoài việc họ mong chờ một đám cưới thế kỷ. Cô tắt iPad, đặt qua một bên.
“Ba, ba có muốn ăn chút cháo không?”
Ông đưa lại cho Viện Viện đầu bên kia đĩa hoa quả, gật đầu đồng ý với cô.
Vừa nhận lấy bát cháo cô múc, ông tự dưng lớn giọng cảnh cáo:
“Cô đừng tưởng lão già này không nói gì là đồng ý cho cô làm loạn. Cô biết thân biết phận đi, đừng có lêu lổng bên ngoài gây chuyện cho ta nghe chưa?”
“Con có làm gì đâu…”
Cô cãi ngang.
“Không làm gì? Ta tin được cô hả? Cô còn qua mặt được đám người theo dõi của ta để qua lại với tên họ Nam đó. Cô thì giỏi rồi, nếu cậu ta không tự khai ra, ta cũng không biết chuyện cô cậu đã làm.”
Thiều Vân San làm vẻ mặt hốt hoảng chỉ ra ngoài cửa:
“Ba, anh ấy ở ngoài đó!”
Thiều Khước cũng chột dạ nhìn theo, một lúc sau không thấy người đàn ông ló mặt vào thì ông mới biết mình bị cô lừa. Thiều Vân San cười như nắc nẻ.
Bị ông quát:
“Cô xem có ai mất nết như cô không?”
Cô nhắc ông ăn cháo, còn ngồi xuống đấm bóp chân cho ông. Cô một bên, Viện Viện phụ giúp một bên.
Cô nói:
“Con với Nam Thái Gia chẳng phải yêu đương như ba nghĩ đâu. Con với anh ấy ký hợp đồng công việc, làm việc vất vả thì người ta thưởng cho con một buổi mua sắm là bình thường mà. Cũng giống như lúc ba cho con đi du lịch đấy thôi… Còn lại đều là tin đồn nhảm.”
Ông ‘ừ, hứ’ một tiếng, ăn một miếng cháo lại nghĩ tới Nam Thái Gia:
“Nhưng ta thì thấy hành động của cậu ta chẳng giống như ‘đồn nhảm’ chút nào.”
“Vậy sao?”
Cô cười cười:
“Vậy thì ba phải nghĩ là do con gái của ba nhiều sức hút, khiến cho đàn ông mê mệt.”
“Cô thôi đi, cái đó thì có hay ho gì. Lơ ngơ cô lại như năm ngoái là chết với ta có nghe chưa?”.
||||| Truyện đề cử: Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi - Thục Kỷ |||||
Năm ngoái?
Sắc mặt Thiều Vân San đột nhiên trở nên nghi hoặc.
Thiều Khước thấy thế thì liếc cô:
“Sao? Cô lại định tỏ thái độ gì? Mà dạo này cô còn qua lại với thằng mất dạy đó không thế? Đừng để ta biết, nếu không ta chặt gãy chân cô.”
Thiều Vân San càng trở nên mờ mịt:
“Ba nói ai…?”
Thiều Khước cau mày:
“Còn ai vào đây, tên Trần Viễn đó… Thằng đó giờ còn dám lên tivi diễn dăm ba cái phim thần tượng bẩn thỉu. Để hôm nào ta đánh tiếng với bên công ty của nó, dìm cho nó chết mới thôi, thằng khốn kiếp.”
“?!?”
Thiều Vân San tuyệt nhiên nín bặt, cô giao tiếp ánh mắt với Viện Viện, con bé cũng nhanh chóng hiểu ý của cô. Sau khi Thiều Khước nói thêm mấy câu, cô đã viện cớ ra ngoài hít thở không khí.
Gửi một tin nhắn cho Viện Viện nhờ con bé thăm dò từ chỗ Khước Đại Gia. Cô không dám tự mình dò hỏi, chỉ sợ lỡ đụng phải chuyện gì không tốt, ông sẽ nổi điên lên thì hỏng bét mọi chuyện.
Gần đây tin tức liên quan tới cô và Nam Thái Gia ngày càng nhiều, nghe Viện Viện hóng chuyện từ đám giúp việc ở nhà nói rằng cô đang là chủ đề bàn tán của giới thượng. Họ cho rằng cô lại dùng cách đánh vào truyền thông để loan tin đồn như cách mà cô đã làm với Hàng Thương Lan trước kia. Có người tin là thật, có người lại chỉ cho rằng đây là chiêu trò của cô hoặc là Nam Thái Gia nhằm chọc phá Hàng Thị…
Tóm lại, phần nhiều vẫn là mỉa mai, chê cười.
Cô không quan tâm lắm tại cũng không phải chính cô chứng kiến lúc họ nói xấu mình, càng không rảnh đi tìm bọn họ để phân bua. Nhưng tin tức ‘ra nước ngoài kết hôn’ quan trọng như thế vẫn có người không kiềm chế được lửa giận mà tìm tới tận cửa muốn ‘đốt nhà’ cô.
Lạc Liên Chi gặp cô ở dưới sảnh bệnh viện, vừa nhìn thấy đã lao lên tát cô một phát. Khổ nỗi lúc đó cô đang bận đọc tin nhắn của Nam Thái Gia cho nên không để ý người đang lao tới. Kết quả, cô bị tát một cái tát bạt tai, cả người loạng choạng suýt chút nữa thì đập đầu vào tường. Điện thoại không cầm chắc đã rơi xuống đất, dù vỡ kính nhưng màn hình chưa tắt, Lạc Liên Chi vẫn nhìn rõ tên tài khoản của Nam Thái Gia cùng với dòng tin nhắn của hai người.
Lạc Liên Chi càng giống như phát điên, cô ta lao lên chỗ Thiều Vân San, nắm tóc của cô kéo giật lại:
“Thiều Vân San, con hồ ly tinh, tại sao mày dám quyến rũ anh Thái Gia của tao hả?”
Thiều Vân San vẫn còn choáng váng bởi cái tát, lúc tóc bị giật mạnh đau đớn cô không còn nghĩ ngợi được nhiều, ra sức phản kháng bằng cách đẩy Lạc Liên Chi ra. Chỉ là cô ta tóm chặt tóc cô không buông, cô hết cách phải dùng chân đạp vào bụng cô ta.
Lạc Liên Chi bị đau gập người mới thả tay.
“Con mẹ nó, Lạc Liên Chi, mày ngứa đòn hả?”
Cô vuốt vuốt tóc mình, Lạc Liên Chi vừa ngẩng đầu lên đã bị cô lao tới tát cho hai phát. Cô ta không kịp ngã, Thiều Vân San đã giật ngược lại tóc Lạc Liên Chi:
“Tao đã lơ mày đi rồi, mày còn muốn gây chuyện với tao? Mày cho là tao không nói là tao hiền để mày lên đầu tao ngồi hả?”
“Em còn quá trẻ, suy nghĩ của em không theo kịp chị. Chị cũng không có kiên nhẫn chờ đợi em. Không phải lỗi của em, là do chị, là vì chị không thật lòng với mối tình này… Sau này, nếu được chị vẫn muốn chúng ta làm bạn. Nhưng nếu em cảm thấy không thoải mái, chị vẫn sẽ tôn trọng quyết định của em.”
Hàng Trình Vũ muốn nắm lấy tay cô níu kéo, nhưng cô đã lùi về sau tránh đi:
“Xin em đấy… đừng níu kéo chị. Hãy tôn trọng quyết định của chị, được không? Đây là yêu cầu cuối cùng chị muốn em làm.”
Cô sợ cậu ấy năn nỉ, cô sợ cậu ấy khóc lóc ỉ ôi níu kéo. Vì cô yếu lòng, cô sẽ làm trái lòng mình để thỏa mãn cậu ấy…
Tự tôn của Hàng Trình Vũ suy sụp, trong đầu có bao nhiêu câu hỏi tự vấn rằng cậu đã làm gì sai, hay do cậu không có giá trị trong Hàng gia nên cô mới như vậy?
Ngoài mặt, cánh tay cậu đã buông thõng. Thiều Vân San nhìn vào đôi mắt phủ tầng sương mờ của cậu, đôi mắt khiến cô ngay từ lần đầu tiên gặp đã có ấn tượng. Hàng Trình Vũ chỉ thiếu mỗi sự chín chắn trưởng thành mà thôi. Nếu không, cậu ấy đã trở thành bản thay thế hoàn hảo của Hàng Thương Lan.
Càng nghĩ như vậy, Thiều Vân San càng tự sỉ vả chính mình. Với nội tâm bất ổn của mình, cô nghĩ, cô buông tha cho Hàng Trình Vũ là đúng.
Đừng làm cậu ấy khổ thêm nữa.
…
Ai đó đã chụp được hình ảnh Nam Thái Gia tới Thiều gia nhà cô sau đó đăng lên với dòng tiêu đề: Con rể đem sính lễ tới nhà ba vợ, Thiều gia một ngày tràn ngập tiếng cười.
Đọc tiêu đề xong, Thiều Vân San chỉ biết nhếch môi cười. Này thì ‘sính lễ’, này thì ‘tràn ngập tiếng cười’. Họ mà biết gia đình cô cười như khóc trong bệnh viện chắc là trở thành tiêu đề hot nhất năm mất thôi.
Thiều Khước cũng đã tỉnh lại sau một giấc ngủ dài, kỳ lạ là từ lúc ông dậy không thấy ông tỏ ra bức bối gì nữa. Ông ngồi trên giường bệnh ăn hoa quả tự tay cô gọt vỏ và cắt thành miếng. Còn cô thì ngồi lướt iPad. Nhìn thấy tiêu đề trên iPad của cô, ông cũng hừ lạnh một tiếng.
“Báo lá cải bây giờ không chấp nhận được. Toàn dắt mũi người đời.”
Thiều Vân San lướt qua nội dung của bài báo đó, không có gì đặc biệt ngoài việc họ mong chờ một đám cưới thế kỷ. Cô tắt iPad, đặt qua một bên.
“Ba, ba có muốn ăn chút cháo không?”
Ông đưa lại cho Viện Viện đầu bên kia đĩa hoa quả, gật đầu đồng ý với cô.
Vừa nhận lấy bát cháo cô múc, ông tự dưng lớn giọng cảnh cáo:
“Cô đừng tưởng lão già này không nói gì là đồng ý cho cô làm loạn. Cô biết thân biết phận đi, đừng có lêu lổng bên ngoài gây chuyện cho ta nghe chưa?”
“Con có làm gì đâu…”
Cô cãi ngang.
“Không làm gì? Ta tin được cô hả? Cô còn qua mặt được đám người theo dõi của ta để qua lại với tên họ Nam đó. Cô thì giỏi rồi, nếu cậu ta không tự khai ra, ta cũng không biết chuyện cô cậu đã làm.”
Thiều Vân San làm vẻ mặt hốt hoảng chỉ ra ngoài cửa:
“Ba, anh ấy ở ngoài đó!”
Thiều Khước cũng chột dạ nhìn theo, một lúc sau không thấy người đàn ông ló mặt vào thì ông mới biết mình bị cô lừa. Thiều Vân San cười như nắc nẻ.
Bị ông quát:
“Cô xem có ai mất nết như cô không?”
Cô nhắc ông ăn cháo, còn ngồi xuống đấm bóp chân cho ông. Cô một bên, Viện Viện phụ giúp một bên.
Cô nói:
“Con với Nam Thái Gia chẳng phải yêu đương như ba nghĩ đâu. Con với anh ấy ký hợp đồng công việc, làm việc vất vả thì người ta thưởng cho con một buổi mua sắm là bình thường mà. Cũng giống như lúc ba cho con đi du lịch đấy thôi… Còn lại đều là tin đồn nhảm.”
Ông ‘ừ, hứ’ một tiếng, ăn một miếng cháo lại nghĩ tới Nam Thái Gia:
“Nhưng ta thì thấy hành động của cậu ta chẳng giống như ‘đồn nhảm’ chút nào.”
“Vậy sao?”
Cô cười cười:
“Vậy thì ba phải nghĩ là do con gái của ba nhiều sức hút, khiến cho đàn ông mê mệt.”
“Cô thôi đi, cái đó thì có hay ho gì. Lơ ngơ cô lại như năm ngoái là chết với ta có nghe chưa?”.
||||| Truyện đề cử: Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi - Thục Kỷ |||||
Năm ngoái?
Sắc mặt Thiều Vân San đột nhiên trở nên nghi hoặc.
Thiều Khước thấy thế thì liếc cô:
“Sao? Cô lại định tỏ thái độ gì? Mà dạo này cô còn qua lại với thằng mất dạy đó không thế? Đừng để ta biết, nếu không ta chặt gãy chân cô.”
Thiều Vân San càng trở nên mờ mịt:
“Ba nói ai…?”
Thiều Khước cau mày:
“Còn ai vào đây, tên Trần Viễn đó… Thằng đó giờ còn dám lên tivi diễn dăm ba cái phim thần tượng bẩn thỉu. Để hôm nào ta đánh tiếng với bên công ty của nó, dìm cho nó chết mới thôi, thằng khốn kiếp.”
“?!?”
Thiều Vân San tuyệt nhiên nín bặt, cô giao tiếp ánh mắt với Viện Viện, con bé cũng nhanh chóng hiểu ý của cô. Sau khi Thiều Khước nói thêm mấy câu, cô đã viện cớ ra ngoài hít thở không khí.
Gửi một tin nhắn cho Viện Viện nhờ con bé thăm dò từ chỗ Khước Đại Gia. Cô không dám tự mình dò hỏi, chỉ sợ lỡ đụng phải chuyện gì không tốt, ông sẽ nổi điên lên thì hỏng bét mọi chuyện.
Gần đây tin tức liên quan tới cô và Nam Thái Gia ngày càng nhiều, nghe Viện Viện hóng chuyện từ đám giúp việc ở nhà nói rằng cô đang là chủ đề bàn tán của giới thượng. Họ cho rằng cô lại dùng cách đánh vào truyền thông để loan tin đồn như cách mà cô đã làm với Hàng Thương Lan trước kia. Có người tin là thật, có người lại chỉ cho rằng đây là chiêu trò của cô hoặc là Nam Thái Gia nhằm chọc phá Hàng Thị…
Tóm lại, phần nhiều vẫn là mỉa mai, chê cười.
Cô không quan tâm lắm tại cũng không phải chính cô chứng kiến lúc họ nói xấu mình, càng không rảnh đi tìm bọn họ để phân bua. Nhưng tin tức ‘ra nước ngoài kết hôn’ quan trọng như thế vẫn có người không kiềm chế được lửa giận mà tìm tới tận cửa muốn ‘đốt nhà’ cô.
Lạc Liên Chi gặp cô ở dưới sảnh bệnh viện, vừa nhìn thấy đã lao lên tát cô một phát. Khổ nỗi lúc đó cô đang bận đọc tin nhắn của Nam Thái Gia cho nên không để ý người đang lao tới. Kết quả, cô bị tát một cái tát bạt tai, cả người loạng choạng suýt chút nữa thì đập đầu vào tường. Điện thoại không cầm chắc đã rơi xuống đất, dù vỡ kính nhưng màn hình chưa tắt, Lạc Liên Chi vẫn nhìn rõ tên tài khoản của Nam Thái Gia cùng với dòng tin nhắn của hai người.
Lạc Liên Chi càng giống như phát điên, cô ta lao lên chỗ Thiều Vân San, nắm tóc của cô kéo giật lại:
“Thiều Vân San, con hồ ly tinh, tại sao mày dám quyến rũ anh Thái Gia của tao hả?”
Thiều Vân San vẫn còn choáng váng bởi cái tát, lúc tóc bị giật mạnh đau đớn cô không còn nghĩ ngợi được nhiều, ra sức phản kháng bằng cách đẩy Lạc Liên Chi ra. Chỉ là cô ta tóm chặt tóc cô không buông, cô hết cách phải dùng chân đạp vào bụng cô ta.
Lạc Liên Chi bị đau gập người mới thả tay.
“Con mẹ nó, Lạc Liên Chi, mày ngứa đòn hả?”
Cô vuốt vuốt tóc mình, Lạc Liên Chi vừa ngẩng đầu lên đã bị cô lao tới tát cho hai phát. Cô ta không kịp ngã, Thiều Vân San đã giật ngược lại tóc Lạc Liên Chi:
“Tao đã lơ mày đi rồi, mày còn muốn gây chuyện với tao? Mày cho là tao không nói là tao hiền để mày lên đầu tao ngồi hả?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.