Đào Hố Chôn Mình, Ta Nhìn Ta Chết!
Chương 71: Bịa chuyện
Ni Vô Ngả
08/02/2024
Bàn tay người đàn ông đang xoa nhẹ mái tóc cô chợt vỗ khẽ một cái, không đau nhưng khiến cho cô ‘tỉnh’. Nam Thái Gia không vui nói:
“Em xem, từ lúc mới quen em đã cảnh giác tôi như tôi là tên quái dị vậy. Nhưng đến tận giờ khắc này, tôi đã làm gì tổn thương em chưa? Thậm chí, em gạt bỏ hết những việc tôi làm và xếp nó vào một chữ ‘bẫy’?”
Thiều Vân San tự nghiền ngẫm lại, quả đúng như Nam Thái Gia nói. Ngoài những lúc trêu chọc, anh chưa từng làm gì khốn nạn với cô. Tất cả đều do người mẹ kế là cô đem lòng nghi kỵ đứa con ghẻ này.
Nhưng cô tuyệt đối không chịu thừa nhận đành nghĩ một lý do khác thế vào:
“Tại do tướng số của anh không đẹp đó!”
“Hả?”
Dưới ánh nhìn khó hiểu của Nam Thái Gia, cô nghĩ ngợi một hồi rồi ra vẻ đáng tin cậy, giọng điệu nghiêm túc nói với anh:
“Anh có biết vì sao tôi một mực phải theo đuổi anh Thương Lan không?”
Tự dưng nhắc tới người đàn ông khác khiến Nam Thái Gia ngứa tai, ngữ khí không tốt trả lời:
“Em mê trai chứ gì nữa?”
Cô đáp ngay:
“Tôi mà mê trai…? Nói câu đó thì anh tự hạ thấp giá trị của mình quá!”
Dù cô mỉa mai anh là thế, nhưng câu nói khác gì ám chỉ cô khen anh đẹp. Nghe xong, Nam Thái Gia không những không cãi lại mà còn nghiêm túc lắng nghe:
“Vậy là vì sao, em mau nói đi.”
Cô vờ vịt thở dài một hơi:
“Thú thật với anh là tôi có khả năng nhìn tướng số để đoán trước tương lai… Từ lâu tôi đã nhìn ra anh Thương Lan có số cực thịnh, gia phả nhiều đời về sau càng ngày càng phất, con cháu đầm ấm sum vầy. Còn tôi…”
Cô tự chỉ vào mình:
“Anh nhìn cũng thấy tôi đanh đúng không?”
Nam Thái Gia mờ mịt gật đầu.
Cô tiếp tục bốc phét:
“Đó, là bởi vì tôi thế này nên tướng số của tôi hung lắm, mẹ kế tôi cũng phải chạy mất dép vì tôi đó. Thế nên tôi mới cố gắng theo đuổi anh Thương Lan, cố hít lấy một chút giá trị tốt của anh ấy. Chỉ có điều…”
Cô buồn bã diễn sâu, từng chút nhấn nhá y như thật:
“Sau nhiều biến cố xảy ra, tôi phát hiện việc bám lấy anh ấy không phải cách. Bây giờ tôi đổi chiến thuật sang tự độc lập, phải tự tu tâm dưỡng tính. Tôi cố gắng trở thành người tốt, tâm hướng Phật để cải thiện tương lai của mình. Mà anh…”
Cô chỉ chỉ vào ngực anh:
“Tướng số của anh vô cùng, vô cùng tệ luôn. Không cẩn thận sau này chắc chắn tán gia bại sản, gia đình tan nát, chết nơi đầu đường xó chợ.”
“Đùa à?”
Nam Thái Gia theo phản xạ thốt lên một câu. Tuy nhiên khi nhìn thái độ nghiêm túc đến mức không thể nhìn ra nửa điểm dối trá của Thiều Vân San, đâm ra có cái gì đó gai gai trong lòng anh:
“Em có nhìn lầm không thế, tướng tôi thời cổ phải làm vua chúa đấy!”
Anh không cam tâm nói.
Cô liếc anh một cái, ứng biến ngay khi anh tỏ thái độ:
“Là bạo chúa thì đúng hơn. Nhưng anh nghĩ thử đi, đã bao giờ bạo chúa có cái kết tốt đẹp chưa?”
Nam Thái Gia nhất thời cảm thấy cô nói cũng có lý.
Thiều Vân San bỗng nhiên hằn học hỏi:
“Thế có nghe nữa không, không thì thôi tôi chẳng nói nữa.”
Nam Thái Gia vội vuốt mông xoa dịu cô như tôn thờ một bà đồng linh thiêng:
“Rồi rồi em nói đi, tôi nghe đây.”
Ngưng một chút, anh lại hỏi:
“Chẳng lẽ vì điều đó nên em mới không thích tôi sao?”
“Ừm, anh không nghĩ tới trường hợp nếu hai người có giá trị tướng số cực xấu ở cạnh nhau thì mọi thứ càng nát hơn à?”
“Em… San… em…”
Nam Thái Gia càng nghe càng thấy cô nói cũng có phần hợp lý, cảm xúc tăng vọt lên não, mặt mày anh nhăn nhó cả đi:
“Cái này là em nhìn ra hay chỉ suy đoán?”
Thiều Vân San không nghĩ đến anh sẽ hỏi câu đó, cô đáp bừa:
“Là suy đoán.”
Nghe được điều mình mong muốn, Nam Thái Gia biểu hiện thở phào:
“Cũng may…”
Còn ‘đoán’ là còn sửa được.
Sau khi nghĩ nhiều hơn, anh lại thử đề nghị:
“Nhưng mà, em chưa từng nghe phương pháp lấy độc trị độc sao? Biết đâu chúng ta…”
“Đây là cuộc đời, không phải trò chơi cá cược. Nam Thái Gia… Tôi không liều mình được đâu.”
Anh còn chưa nói xong đã bị Thiều Vân San dứt khoát cắt ngang.
“Không nhắc tới chuyện yêu đương vô nghĩa nữa… Về tướng số của anh, không phải không có cách hóa giải. Quan trọng là anh có quyết tâm làm được hay không thôi.”
Bị cô cắt ngang câu trước, tâm trạng Nam Thái Gia xuống dốc không phanh. Anh chỉ trầm mặc gật đầu ra vẻ cô cứ tiếp tục.
Lời tiếp theo, Thiều Vân San cảm thấy hơi khó nói. Cô ngập ngừng rồi cuối cùng vẫn quyết định nghiêm túc nói ra. Kể cả sau đó, Nam Thái Gia có vì người ta mà từ mặt cô, cô cũng nhẹ lòng phần nào vì bản thân đã ngỏ lời ngăn anh chứ không phải im lặng vô tình.
“Nam gia, anh hãy buông bỏ Nữ Nữ đi, cô ấy không thuộc về anh… Tướng số của anh và cô ấy khắc nhau, càng cố thì người thiệt chỉ có anh thôi…”
Dù là bịa chuyện, nhưng những thứ cô nói với anh đều từ tận đáy lòng. Cô không muốn anh rơi vào cái kết thảm như cô đã viết.
“Quan trọng là… anh đừng hơn thua với anh Thương Lan làm gì, giữ vững những điều thực tại là tốt nhất. Còn không, anh sẽ không biết một ngày tự dưng những thứ tưởng chừng không thể mất lại đột nhiên tan thành mây khói…”
Đó là sức mạnh của con chữ.
Nam Thái Gia sẽ không bao giờ biết được nguyên nhân là vì nó.
Thiều Vân San cô cũng không thể nào giải thích cho anh hiểu sâu hơn, vì nếu làm thế… có khi anh lại nghĩ cô bị tâm thần phân liệt, tự tưởng tượng linh tinh.
Thấy anh im lặng không nói gì, cô khẽ chạm vào cánh tay anh:
“Anh có nghe tôi nói không?”
Sau một hồi im lặng, Nam Thái Gia mới nắm lấy bàn tay đang đặt trên tay mình của cô. Anh đưa tới bên môi, định hôn nhưng cô đã kịp giữ lại.
“Tôi có người yêu rồi…”
Đột nhiên tầm mắt Nam Thái Gia lạnh đi:
“Vậy… Hàng Trình Vũ là người có tướng số tốt hơn tôi sao?”
Cô lảng tránh ánh mắt chất vấn đó, chỉ đáp:
“Đúng thế, nhưng dự định của tôi không giống với mọi người. Tôi cũng sắp chia tay rồi, sau này tính sẽ độc thân cả đời, tu tâm dưỡng tính, tránh cái chết đau đớn của mình.”
Nói càng về sau, giọng cô càng lạc đi. Nam Thái Gia nhìn rõ cô buồn, anh thở dài một hơi, hơi thở nặng nề lần đầu để lộ trước mặt cô:
“Vốn dĩ tôi không tin vào những thứ tướng số đó… Nhưng vì đó là em, là em nói… tôi sẽ tin thử một lần.”
Thiều Vân San nghe vậy, cô đem theo hy vọng nhìn anh:
“Anh sẽ làm như lời tôi nói phải không?”
Nam Thái Gia bỗng chốc thay đổi sắc mặt, anh quay trở về làm tên lưu manh như thường ngày, đôi mắt thâm sâu lướt qua nốt ruồi đuôi chân mày cô và ngay sau đó trực tiếp kéo cô ngã vào lòng mình:
“Em mơ đi… Khắc tướng khắc số thì chúng ta đi tìm thầy hóa giải, em thấy không giải quyết được vấn đề là do em chưa đủ cao tay thôi. Tôi sẽ nói với trợ lý đi tìm thầy giải hạn tốt nhất thế giới tới. Tôi càng không tin vận mệnh của mình lại đứng sau Hàng Thương Lan.”
“…”
Mẹ nhà anh.
Thiều Vân San trừng to mắt nhìn Nam Thái Gia, mất công tốn sức hết nước hết cái, nói khàn cả giọng, diễn sâu như diễn viên hạng A cũng chẳng khuyên nổi anh.
Sao anh không nói vậy ngay từ đầu luôn đi?
Thấy cô trừng trừng nhìn mình, Nam Thái Gia to gan mắng cô:
“Em nữa đấy, chia tay thì chia tay sớm đi. Làm người phải có ý thức đạo đức một chút, em động lòng với người đàn ông khác cũng chính là loại ngoại tình tư tưởng đấy có biết chưa?”
Không ngờ bị anh nhìn thấu tâm tư, Thiều Vân San trong lòng chột dạ, ngoài mặt hoảng hốt:
“Ai? Ai động lòng với ai?”
“Em xem, từ lúc mới quen em đã cảnh giác tôi như tôi là tên quái dị vậy. Nhưng đến tận giờ khắc này, tôi đã làm gì tổn thương em chưa? Thậm chí, em gạt bỏ hết những việc tôi làm và xếp nó vào một chữ ‘bẫy’?”
Thiều Vân San tự nghiền ngẫm lại, quả đúng như Nam Thái Gia nói. Ngoài những lúc trêu chọc, anh chưa từng làm gì khốn nạn với cô. Tất cả đều do người mẹ kế là cô đem lòng nghi kỵ đứa con ghẻ này.
Nhưng cô tuyệt đối không chịu thừa nhận đành nghĩ một lý do khác thế vào:
“Tại do tướng số của anh không đẹp đó!”
“Hả?”
Dưới ánh nhìn khó hiểu của Nam Thái Gia, cô nghĩ ngợi một hồi rồi ra vẻ đáng tin cậy, giọng điệu nghiêm túc nói với anh:
“Anh có biết vì sao tôi một mực phải theo đuổi anh Thương Lan không?”
Tự dưng nhắc tới người đàn ông khác khiến Nam Thái Gia ngứa tai, ngữ khí không tốt trả lời:
“Em mê trai chứ gì nữa?”
Cô đáp ngay:
“Tôi mà mê trai…? Nói câu đó thì anh tự hạ thấp giá trị của mình quá!”
Dù cô mỉa mai anh là thế, nhưng câu nói khác gì ám chỉ cô khen anh đẹp. Nghe xong, Nam Thái Gia không những không cãi lại mà còn nghiêm túc lắng nghe:
“Vậy là vì sao, em mau nói đi.”
Cô vờ vịt thở dài một hơi:
“Thú thật với anh là tôi có khả năng nhìn tướng số để đoán trước tương lai… Từ lâu tôi đã nhìn ra anh Thương Lan có số cực thịnh, gia phả nhiều đời về sau càng ngày càng phất, con cháu đầm ấm sum vầy. Còn tôi…”
Cô tự chỉ vào mình:
“Anh nhìn cũng thấy tôi đanh đúng không?”
Nam Thái Gia mờ mịt gật đầu.
Cô tiếp tục bốc phét:
“Đó, là bởi vì tôi thế này nên tướng số của tôi hung lắm, mẹ kế tôi cũng phải chạy mất dép vì tôi đó. Thế nên tôi mới cố gắng theo đuổi anh Thương Lan, cố hít lấy một chút giá trị tốt của anh ấy. Chỉ có điều…”
Cô buồn bã diễn sâu, từng chút nhấn nhá y như thật:
“Sau nhiều biến cố xảy ra, tôi phát hiện việc bám lấy anh ấy không phải cách. Bây giờ tôi đổi chiến thuật sang tự độc lập, phải tự tu tâm dưỡng tính. Tôi cố gắng trở thành người tốt, tâm hướng Phật để cải thiện tương lai của mình. Mà anh…”
Cô chỉ chỉ vào ngực anh:
“Tướng số của anh vô cùng, vô cùng tệ luôn. Không cẩn thận sau này chắc chắn tán gia bại sản, gia đình tan nát, chết nơi đầu đường xó chợ.”
“Đùa à?”
Nam Thái Gia theo phản xạ thốt lên một câu. Tuy nhiên khi nhìn thái độ nghiêm túc đến mức không thể nhìn ra nửa điểm dối trá của Thiều Vân San, đâm ra có cái gì đó gai gai trong lòng anh:
“Em có nhìn lầm không thế, tướng tôi thời cổ phải làm vua chúa đấy!”
Anh không cam tâm nói.
Cô liếc anh một cái, ứng biến ngay khi anh tỏ thái độ:
“Là bạo chúa thì đúng hơn. Nhưng anh nghĩ thử đi, đã bao giờ bạo chúa có cái kết tốt đẹp chưa?”
Nam Thái Gia nhất thời cảm thấy cô nói cũng có lý.
Thiều Vân San bỗng nhiên hằn học hỏi:
“Thế có nghe nữa không, không thì thôi tôi chẳng nói nữa.”
Nam Thái Gia vội vuốt mông xoa dịu cô như tôn thờ một bà đồng linh thiêng:
“Rồi rồi em nói đi, tôi nghe đây.”
Ngưng một chút, anh lại hỏi:
“Chẳng lẽ vì điều đó nên em mới không thích tôi sao?”
“Ừm, anh không nghĩ tới trường hợp nếu hai người có giá trị tướng số cực xấu ở cạnh nhau thì mọi thứ càng nát hơn à?”
“Em… San… em…”
Nam Thái Gia càng nghe càng thấy cô nói cũng có phần hợp lý, cảm xúc tăng vọt lên não, mặt mày anh nhăn nhó cả đi:
“Cái này là em nhìn ra hay chỉ suy đoán?”
Thiều Vân San không nghĩ đến anh sẽ hỏi câu đó, cô đáp bừa:
“Là suy đoán.”
Nghe được điều mình mong muốn, Nam Thái Gia biểu hiện thở phào:
“Cũng may…”
Còn ‘đoán’ là còn sửa được.
Sau khi nghĩ nhiều hơn, anh lại thử đề nghị:
“Nhưng mà, em chưa từng nghe phương pháp lấy độc trị độc sao? Biết đâu chúng ta…”
“Đây là cuộc đời, không phải trò chơi cá cược. Nam Thái Gia… Tôi không liều mình được đâu.”
Anh còn chưa nói xong đã bị Thiều Vân San dứt khoát cắt ngang.
“Không nhắc tới chuyện yêu đương vô nghĩa nữa… Về tướng số của anh, không phải không có cách hóa giải. Quan trọng là anh có quyết tâm làm được hay không thôi.”
Bị cô cắt ngang câu trước, tâm trạng Nam Thái Gia xuống dốc không phanh. Anh chỉ trầm mặc gật đầu ra vẻ cô cứ tiếp tục.
Lời tiếp theo, Thiều Vân San cảm thấy hơi khó nói. Cô ngập ngừng rồi cuối cùng vẫn quyết định nghiêm túc nói ra. Kể cả sau đó, Nam Thái Gia có vì người ta mà từ mặt cô, cô cũng nhẹ lòng phần nào vì bản thân đã ngỏ lời ngăn anh chứ không phải im lặng vô tình.
“Nam gia, anh hãy buông bỏ Nữ Nữ đi, cô ấy không thuộc về anh… Tướng số của anh và cô ấy khắc nhau, càng cố thì người thiệt chỉ có anh thôi…”
Dù là bịa chuyện, nhưng những thứ cô nói với anh đều từ tận đáy lòng. Cô không muốn anh rơi vào cái kết thảm như cô đã viết.
“Quan trọng là… anh đừng hơn thua với anh Thương Lan làm gì, giữ vững những điều thực tại là tốt nhất. Còn không, anh sẽ không biết một ngày tự dưng những thứ tưởng chừng không thể mất lại đột nhiên tan thành mây khói…”
Đó là sức mạnh của con chữ.
Nam Thái Gia sẽ không bao giờ biết được nguyên nhân là vì nó.
Thiều Vân San cô cũng không thể nào giải thích cho anh hiểu sâu hơn, vì nếu làm thế… có khi anh lại nghĩ cô bị tâm thần phân liệt, tự tưởng tượng linh tinh.
Thấy anh im lặng không nói gì, cô khẽ chạm vào cánh tay anh:
“Anh có nghe tôi nói không?”
Sau một hồi im lặng, Nam Thái Gia mới nắm lấy bàn tay đang đặt trên tay mình của cô. Anh đưa tới bên môi, định hôn nhưng cô đã kịp giữ lại.
“Tôi có người yêu rồi…”
Đột nhiên tầm mắt Nam Thái Gia lạnh đi:
“Vậy… Hàng Trình Vũ là người có tướng số tốt hơn tôi sao?”
Cô lảng tránh ánh mắt chất vấn đó, chỉ đáp:
“Đúng thế, nhưng dự định của tôi không giống với mọi người. Tôi cũng sắp chia tay rồi, sau này tính sẽ độc thân cả đời, tu tâm dưỡng tính, tránh cái chết đau đớn của mình.”
Nói càng về sau, giọng cô càng lạc đi. Nam Thái Gia nhìn rõ cô buồn, anh thở dài một hơi, hơi thở nặng nề lần đầu để lộ trước mặt cô:
“Vốn dĩ tôi không tin vào những thứ tướng số đó… Nhưng vì đó là em, là em nói… tôi sẽ tin thử một lần.”
Thiều Vân San nghe vậy, cô đem theo hy vọng nhìn anh:
“Anh sẽ làm như lời tôi nói phải không?”
Nam Thái Gia bỗng chốc thay đổi sắc mặt, anh quay trở về làm tên lưu manh như thường ngày, đôi mắt thâm sâu lướt qua nốt ruồi đuôi chân mày cô và ngay sau đó trực tiếp kéo cô ngã vào lòng mình:
“Em mơ đi… Khắc tướng khắc số thì chúng ta đi tìm thầy hóa giải, em thấy không giải quyết được vấn đề là do em chưa đủ cao tay thôi. Tôi sẽ nói với trợ lý đi tìm thầy giải hạn tốt nhất thế giới tới. Tôi càng không tin vận mệnh của mình lại đứng sau Hàng Thương Lan.”
“…”
Mẹ nhà anh.
Thiều Vân San trừng to mắt nhìn Nam Thái Gia, mất công tốn sức hết nước hết cái, nói khàn cả giọng, diễn sâu như diễn viên hạng A cũng chẳng khuyên nổi anh.
Sao anh không nói vậy ngay từ đầu luôn đi?
Thấy cô trừng trừng nhìn mình, Nam Thái Gia to gan mắng cô:
“Em nữa đấy, chia tay thì chia tay sớm đi. Làm người phải có ý thức đạo đức một chút, em động lòng với người đàn ông khác cũng chính là loại ngoại tình tư tưởng đấy có biết chưa?”
Không ngờ bị anh nhìn thấu tâm tư, Thiều Vân San trong lòng chột dạ, ngoài mặt hoảng hốt:
“Ai? Ai động lòng với ai?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.