Đào Hố Chôn Mình, Ta Nhìn Ta Chết!
Chương 58: Cãi anh trai
Ni Vô Ngả
30/01/2024
Hàng Trình Vũ lết về Hàng gia trong bộ dạng thất thiểu, gương mặt đẹp của thiếu niên xị xuống, đôi mắt phủ tầng sương mờ lúc này không thể che giấu được cảm xúc đau khổ. Cậu tưởng trong nhà không có ai mới dám để lộ ra tâm trạng của bản thân, đến khi nhìn thấy Hàng Thương Lan từ hành lang đi xuống, cậu đã vội vàng giấu đi cảm xúc của mình.
Chẳng qua, sự việc diễn ra ở bên ngoài cổng nhà họ Thiều đều đã bị Hàng Thương Lan đứng trên tầng nhìn thấy.
“Sao rồi?”
Hàng Thương Lan quan tâm hỏi.
Trong lòng Hàng Trình Vũ đang tự hỏi tại sao gần đây anh trai suốt ngày trở về biệt thự Hàng gia? Có phải anh muốn về để tiếp tục hớt lẻo chuyện của cậu cho Thiều Vân San biết nữa hay không? Lần đầu tiên Hàng Trình Vũ có bức xúc với anh trai nên giận dỗi không thèm trả lời.
Hàng Thương Lan đi tới bên ghế sô pha ngồi xuống, anh bình tĩnh phân tích cho em trai hiểu:
“Thiều Vân San trước nay vẫn là người không đơn giản, bất kể cô ấy có ý tốt hay ý xấu thì suy nghĩ của cô ấy cũng thâm sâu hơn em rất nhiều. Anh luôn nói hai đứa không hợp nhau bởi định hướng của hai đứa khác hoàn toàn…”
Nghe đến đó, Hàng Trình Vũ đột nhiên nổi giận mất kiểm soát, cậu đứng bật dậy thái độ ngỗ nghịch nói:
“Anh, có phải anh muốn nhấn mạnh với em rằng định hướng của chị ấy chỉ có anh. Còn định hướng của em chỉ là cố gắng để thoát khỏi cái mác con rơi của Hàng gia phải không ạ?”
Hàng Thương Lan giật mình khi nghe vế sau, ánh mắt anh nhìn chăm chú vào người em trai, lúc ấy mới phát hiện đôi mắt thằng bé đỏ au, làn nước chỉ chực rơi xuống. Điều đó làm anh nhất thời cứng họng không biết phải nói gì.
Hàng Trình Vũ đã giận nên không nghĩ thấu đáo, lúc ấy chỉ có thể phát tiết, trút hết buồn bực của bản thân lên gia đình mình đặc biệt là anh trai. Vì sâu trong thâm tâm cậu vẫn luôn hiểu rõ anh thương mình cỡ nào.
“Từ trước đến nay trong mắt mọi người em chỉ là một thằng ăn hại ngoài chơi bời phá phách ra thì không làm được gì. Gia đình này chỉ cần anh tài giỏi được rồi, cớ gì phải ép em bắt chước theo hình mẫu của anh? Cớ gì anh lại nói chuyện học hành yếu kém của em cho chị ấy biết…? Trước nay anh và mọi người đã bao giờ thật lòng hiểu em, thương em, tôn trọng em chưa hay chỉ toàn là cảm giác thương hại mà thôi?”
Hàng Thương Lan bất lực giải thích:
“Em và cô ấy yêu nhau, anh nghĩ cô ấy nên biết tình hình thực tại của em…”
“Em không cần! Em không khiến anh phải đi hạ thấp năng lực của em trước mặt chị ấy!”
Thấy Hàng Trình Vũ càng nói càng dại, Hàng Thương Lan chủ động tiến đến chỗ của thằng bé. Tay anh vừa muốn chạm vào vai Hàng Trình Vũ đã bị cậu mạnh mẽ né tránh.
“Anh đừng chạm vào em.”
Hàng Thương Lan kiên nhẫn nói:
“Trình Vũ, em bình tĩnh lại đi.”
Hàng Trình Vũ cảm thấy cho dù mình có nói bao nhiêu thì trong mắt anh trai và mọi người cậu vẫn chỉ là một thằng nhóc bồng bột. Mọi người làm sao hiểu được những gì cậu đã trải qua?
“Anh không thương em như anh nghĩ đâu.”
Nếu anh trai thương cậu, anh ấy đã không làm những việc khiến cậu cảm thấy nhục nhã trước mặt người cậu yêu như vậy.
Bỏ lại một câu nói đầy tính sát thương như thế, sau đó Hàng Trình Vũ đã giận dỗi bỏ ra ngoài bất chấp sự ngăn cản của Hàng Thương Lan.
Ông bà Hàng đang trên phòng nghỉ ngơi nghe tiếng ồn cũng đi ra xem thử. Đứng từ trên hành lang tầng lửng nhìn xuống chỉ thấy còn mỗi con trai lớn đang sững sờ trong phòng khách, ông Hàng lên tiếng hỏi anh:
“Thằng bé lại nghịch ngợm gì à?”
Hàng Thương Lan khẽ lắc đầu:
“Không có chuyện gì đâu, ba mẹ cứ đi nghỉ trước đi ạ.”
Đã lâu rồi Hàng phu nhân mới thấy con trai của mình có vẻ mệt mỏi như vậy, trong lòng không vui, ngoài mặt thái độ của bà không lạnh không nóng, chỉ nói:
“Chuyện trước kia nhà này đã không còn trách, chỉ có thằng bé vẫn cứ để trong lòng thôi.”
Haizzz.
Hàng Thương Lan khẽ thở dài, anh hiểu em trai của anh là người có nội tâm dễ bị tổn thương. Chỉ là không nghĩ bản thân đã cố gắng nhiều năm nay bù đắp yêu thương thằng bé vẫn không giúp thằng bé xóa được khúc mắc trong lòng.
Để ba mẹ yên tâm, Hàng Thương Lan đành nói:
“Con sẽ giải thích cho thằng bé hiểu.”
…
Ting ting.
Vương Lục gửi tin nhắn tới:
[Cậu bạn trai này của Thiều tiểu thư tệ thật đấy! Nhớ lại lời hồi tối tôi nói… cô cho tôi xin rút lại nhé! Chứ đối với người không biết cách ứng xử như cậu ta cô càng phải cho cậu ta nếm trải đau khổ, như thế mới trưởng thành được.]
Buổi tối nay, Thiều Vân San sau khi nghe Thiều Khước ca tế một bài mới có thể trở về phòng mình. Nghĩ lại thái độ đột nhiên thay đổi của Vương Lục lúc đưa cô về, cô nằm trên giường rầu rĩ trả lời lại:
[Có chuyện gì à?]
Vương Lục soạn tin nhắn mất mấy phút cứ viết rồi lại xóa, mãi mới gửi tin nhắn đi:
[Từ trước tới nay, cho dù không làm người nổi tiếng thì tôi cũng là thiếu gia con nhà tài phiệt, thế nên tối nay coi như là lần đầu tiên tôi nhận phải sự coi thường đến như vậy… Sự tình thế nào, cô tự hỏi cậu bạn trai của mình thì biết, tránh mang tiếng tôi bơm đểu sau lưng cậu ta, lại thành chia rẽ tình cảm của hai người. Còn cảm giác của tôi ra sao thì người kiêu ngạo như cô Thiều chắc hẳn là người rõ nhất.]
Nhìn tin nhắn, Thiều Vân San cảm tưởng như bản thân là người giám hộ hợp pháp của Hàng Trình Vũ và đang nhận tố cáo từ những người khác về cậu bạn trai dưới vòng tay bảo vệ của mình.
Giữa cô và Vương Lục mới chỉ gọi là quen biết, anh ta bị Hàng Trình Vũ khinh khỉnh ra mặt như vậy thì đương nhiên Vương Lục không cần nể mặt nể mũi ai mà sẽ phải tố cáo với cô ngay tắp lự.
Anh ta cũng có lý, cô làm sao trách được?
Cho nên, sau khi cân nhắc cô đã trả lời anh:
[Sorry anh, cậu ấy không giỏi giao tiếp, anh đừng trách cậu ấy.]
[Tôi làm gì dám trách cậu hai nhà họ Hàng, chẳng qua giữa hai người chúng ta là chỗ quen biết thì tôi góp ý như vậy thôi.]
Vương Lục lúc ấy mới tắm xong, trên người chỉ choàng khăn tắm ngồi ngay mép giường suy nghĩ. Thật ra anh không có vẻ gì là giận, có chăng do Hàng Trình Vũ kia không biết điều nên anh muốn bơm vài câu với Thiều Vân San.
Dựa vào thái độ của Thiều Vân San trước khi xuống xe và biểu hiện trẻ con của Hàng Trình Vũ, anh tin hai người này chắc chắn không thể lâu dài.
Thiều Vân San trong mắt Vương Lục là người như vậy… Anh hiểu cô không phải là một cô gái có tính kiên nhẫn cao, nhất là với một đứa trẻ không chịu lớn.
Chẳng qua, sự việc diễn ra ở bên ngoài cổng nhà họ Thiều đều đã bị Hàng Thương Lan đứng trên tầng nhìn thấy.
“Sao rồi?”
Hàng Thương Lan quan tâm hỏi.
Trong lòng Hàng Trình Vũ đang tự hỏi tại sao gần đây anh trai suốt ngày trở về biệt thự Hàng gia? Có phải anh muốn về để tiếp tục hớt lẻo chuyện của cậu cho Thiều Vân San biết nữa hay không? Lần đầu tiên Hàng Trình Vũ có bức xúc với anh trai nên giận dỗi không thèm trả lời.
Hàng Thương Lan đi tới bên ghế sô pha ngồi xuống, anh bình tĩnh phân tích cho em trai hiểu:
“Thiều Vân San trước nay vẫn là người không đơn giản, bất kể cô ấy có ý tốt hay ý xấu thì suy nghĩ của cô ấy cũng thâm sâu hơn em rất nhiều. Anh luôn nói hai đứa không hợp nhau bởi định hướng của hai đứa khác hoàn toàn…”
Nghe đến đó, Hàng Trình Vũ đột nhiên nổi giận mất kiểm soát, cậu đứng bật dậy thái độ ngỗ nghịch nói:
“Anh, có phải anh muốn nhấn mạnh với em rằng định hướng của chị ấy chỉ có anh. Còn định hướng của em chỉ là cố gắng để thoát khỏi cái mác con rơi của Hàng gia phải không ạ?”
Hàng Thương Lan giật mình khi nghe vế sau, ánh mắt anh nhìn chăm chú vào người em trai, lúc ấy mới phát hiện đôi mắt thằng bé đỏ au, làn nước chỉ chực rơi xuống. Điều đó làm anh nhất thời cứng họng không biết phải nói gì.
Hàng Trình Vũ đã giận nên không nghĩ thấu đáo, lúc ấy chỉ có thể phát tiết, trút hết buồn bực của bản thân lên gia đình mình đặc biệt là anh trai. Vì sâu trong thâm tâm cậu vẫn luôn hiểu rõ anh thương mình cỡ nào.
“Từ trước đến nay trong mắt mọi người em chỉ là một thằng ăn hại ngoài chơi bời phá phách ra thì không làm được gì. Gia đình này chỉ cần anh tài giỏi được rồi, cớ gì phải ép em bắt chước theo hình mẫu của anh? Cớ gì anh lại nói chuyện học hành yếu kém của em cho chị ấy biết…? Trước nay anh và mọi người đã bao giờ thật lòng hiểu em, thương em, tôn trọng em chưa hay chỉ toàn là cảm giác thương hại mà thôi?”
Hàng Thương Lan bất lực giải thích:
“Em và cô ấy yêu nhau, anh nghĩ cô ấy nên biết tình hình thực tại của em…”
“Em không cần! Em không khiến anh phải đi hạ thấp năng lực của em trước mặt chị ấy!”
Thấy Hàng Trình Vũ càng nói càng dại, Hàng Thương Lan chủ động tiến đến chỗ của thằng bé. Tay anh vừa muốn chạm vào vai Hàng Trình Vũ đã bị cậu mạnh mẽ né tránh.
“Anh đừng chạm vào em.”
Hàng Thương Lan kiên nhẫn nói:
“Trình Vũ, em bình tĩnh lại đi.”
Hàng Trình Vũ cảm thấy cho dù mình có nói bao nhiêu thì trong mắt anh trai và mọi người cậu vẫn chỉ là một thằng nhóc bồng bột. Mọi người làm sao hiểu được những gì cậu đã trải qua?
“Anh không thương em như anh nghĩ đâu.”
Nếu anh trai thương cậu, anh ấy đã không làm những việc khiến cậu cảm thấy nhục nhã trước mặt người cậu yêu như vậy.
Bỏ lại một câu nói đầy tính sát thương như thế, sau đó Hàng Trình Vũ đã giận dỗi bỏ ra ngoài bất chấp sự ngăn cản của Hàng Thương Lan.
Ông bà Hàng đang trên phòng nghỉ ngơi nghe tiếng ồn cũng đi ra xem thử. Đứng từ trên hành lang tầng lửng nhìn xuống chỉ thấy còn mỗi con trai lớn đang sững sờ trong phòng khách, ông Hàng lên tiếng hỏi anh:
“Thằng bé lại nghịch ngợm gì à?”
Hàng Thương Lan khẽ lắc đầu:
“Không có chuyện gì đâu, ba mẹ cứ đi nghỉ trước đi ạ.”
Đã lâu rồi Hàng phu nhân mới thấy con trai của mình có vẻ mệt mỏi như vậy, trong lòng không vui, ngoài mặt thái độ của bà không lạnh không nóng, chỉ nói:
“Chuyện trước kia nhà này đã không còn trách, chỉ có thằng bé vẫn cứ để trong lòng thôi.”
Haizzz.
Hàng Thương Lan khẽ thở dài, anh hiểu em trai của anh là người có nội tâm dễ bị tổn thương. Chỉ là không nghĩ bản thân đã cố gắng nhiều năm nay bù đắp yêu thương thằng bé vẫn không giúp thằng bé xóa được khúc mắc trong lòng.
Để ba mẹ yên tâm, Hàng Thương Lan đành nói:
“Con sẽ giải thích cho thằng bé hiểu.”
…
Ting ting.
Vương Lục gửi tin nhắn tới:
[Cậu bạn trai này của Thiều tiểu thư tệ thật đấy! Nhớ lại lời hồi tối tôi nói… cô cho tôi xin rút lại nhé! Chứ đối với người không biết cách ứng xử như cậu ta cô càng phải cho cậu ta nếm trải đau khổ, như thế mới trưởng thành được.]
Buổi tối nay, Thiều Vân San sau khi nghe Thiều Khước ca tế một bài mới có thể trở về phòng mình. Nghĩ lại thái độ đột nhiên thay đổi của Vương Lục lúc đưa cô về, cô nằm trên giường rầu rĩ trả lời lại:
[Có chuyện gì à?]
Vương Lục soạn tin nhắn mất mấy phút cứ viết rồi lại xóa, mãi mới gửi tin nhắn đi:
[Từ trước tới nay, cho dù không làm người nổi tiếng thì tôi cũng là thiếu gia con nhà tài phiệt, thế nên tối nay coi như là lần đầu tiên tôi nhận phải sự coi thường đến như vậy… Sự tình thế nào, cô tự hỏi cậu bạn trai của mình thì biết, tránh mang tiếng tôi bơm đểu sau lưng cậu ta, lại thành chia rẽ tình cảm của hai người. Còn cảm giác của tôi ra sao thì người kiêu ngạo như cô Thiều chắc hẳn là người rõ nhất.]
Nhìn tin nhắn, Thiều Vân San cảm tưởng như bản thân là người giám hộ hợp pháp của Hàng Trình Vũ và đang nhận tố cáo từ những người khác về cậu bạn trai dưới vòng tay bảo vệ của mình.
Giữa cô và Vương Lục mới chỉ gọi là quen biết, anh ta bị Hàng Trình Vũ khinh khỉnh ra mặt như vậy thì đương nhiên Vương Lục không cần nể mặt nể mũi ai mà sẽ phải tố cáo với cô ngay tắp lự.
Anh ta cũng có lý, cô làm sao trách được?
Cho nên, sau khi cân nhắc cô đã trả lời anh:
[Sorry anh, cậu ấy không giỏi giao tiếp, anh đừng trách cậu ấy.]
[Tôi làm gì dám trách cậu hai nhà họ Hàng, chẳng qua giữa hai người chúng ta là chỗ quen biết thì tôi góp ý như vậy thôi.]
Vương Lục lúc ấy mới tắm xong, trên người chỉ choàng khăn tắm ngồi ngay mép giường suy nghĩ. Thật ra anh không có vẻ gì là giận, có chăng do Hàng Trình Vũ kia không biết điều nên anh muốn bơm vài câu với Thiều Vân San.
Dựa vào thái độ của Thiều Vân San trước khi xuống xe và biểu hiện trẻ con của Hàng Trình Vũ, anh tin hai người này chắc chắn không thể lâu dài.
Thiều Vân San trong mắt Vương Lục là người như vậy… Anh hiểu cô không phải là một cô gái có tính kiên nhẫn cao, nhất là với một đứa trẻ không chịu lớn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.