Đào Hố Chôn Mình, Ta Nhìn Ta Chết!
Chương 4: Chị vẫn luôn biết
Ni Vô Ngả
08/01/2024
Trường cấp ba mà Thiều Phong Vân đang theo học là một trường tư nhân thuộc hệ thống giáo dục của tập đoàn Hàng Thị. Được xây dựng và đào tạo theo mô hình quốc tế, là một trong những trường học quý tộc chất lượng nhất cả nước. Chỉ có điều, vì hội tụ quá nhiều cậu ấm cô chiêu nên xảy ra đủ các loại vấn đề lớn nhỏ. Mặt tốt tất nhiên khoe ra còn mặt xấu hoàn toàn bị nhà trường ẵm nhẹm đi. Báo chí biết hay không biết cũng ngại vạch trần.
Thiều Vân San mặc chiếc váy đen tuyền dài chạm đất, khoác thêm một chiếc áo da thương hiệu Prada đi thẳng về phía văn phòng giáo viên. Khoảng mười lăm phút sau, Thiều Phong Vân đã xuất hiện ở cửa văn phòng.
Ánh mắt thằng bé có vẻ bất ngờ khi thấy cô ngồi ung dung bên trong.
Cô nói vài câu với giáo viên chủ nhiệm của thằng bé, xong thì đi về phía cửa ra vào.
Thiều Phong Vân thấy cô đi tới, theo bản năng né người tránh đi, bàn tay phủ trong ống áo khoác gió tự nhiên đưa lên che lấy một bên mặt.
Thiều Vân San nhìn thằng bé một cái, bờ môi Thiều Phong Vân đã khẽ run lên:
“Chị… sao chị lại tới?”
Cô thấp giọng đáp:
“Ra đây với chị.”
Thiều Phong Vân có chút ngỡ ngàng vì cách nói chuyện của chị gái, bởi bình thường chị chỉ xưng ‘mày tao’.
Ngày trước, lúc cậu còn nhỏ được mẹ dẫn về Thiều gia, dù chưa hiểu rõ lắm về mối quan hệ của mọi người trong nhà cậu đã thấy mẹ rất e dè chị gái Thiều Vân San.
Tới khi cậu hiểu ra thì mẹ cậu cũng đã bỏ đi, bỏ lại cậu trong ngôi nhà lớn có người chị phù thủy và người cha nhu nhược, luôn luôn thiên vị chị gái. Thiều Phong Vân cảm thấy lạc lõng cô đơn, tính cách dần dần khép mình, cậu nhận ra bản thân bắt đầu giống mẹ của mình: đặc biệt rất sợ chị.
Chị sỉ nhục mẹ con cậu, ép mẹ con cậu phải hiểu rằng mình chỉ là người thế vào chỗ trống khi Thiều phu nhân mất. Hai người chỉ là kẻ ở nhờ, càng không có tư cách ngang vai ngang vế với ‘chính thất’ là chị.
Thiều Vân San dẫn Thiều Phong Vân tìm một cái ghế đá gần đó ngồi nói chuyện. Thiều Phong Vân cả quá trình đều tránh né, không dám đối diện với ánh mắt sắc lạnh của chị gái.
Cô quan sát kỹ cậu bé này, Thiều Phong Vân dáng người cao cao nhưng hơi gù do bản chất tự ti. Đôi mắt một mí cùng làn môi mỏng, mũi cao giống y như mẹ hai của cô. So với cô, thằng bé trông khác một trời một vực, cô lại có phần giống Thiều Khước hơn.
“Vết thương lâu chưa?”
Khi câu hỏi vừa dứt, một tia sáng ngỡ ngàng lóe lên trong mắt Thiều Phong Vân.
“Em… dạ… lâu… lâu rồi ạ…”
Bị Thiều Vân San vạch trần, thằng bé không dám nói nhiều.
Cô đưa tay gỡ bàn tay đang che mặt của Thiều Phong Vân xuống, nhìn vết bầm tím nhẹ ở gần thái gương thì đáy lòng thấp thoáng một tia tội nghiệp.
Cô đi thẳng vào vấn đề:
“Chị chuyển trường cho em nhé?”
Lần này thì Thiều Phong Vân đã bị đánh úp bất ngờ đến mức không kịp trở tay. Thấy thằng bé im lặng không nói, Thiều Vân San nhẹ giọng giải thích:
“Dù chị có khó ở cỡ nào, nhưng nhìn thấy người nhà của mình bị bắt nạt thì chị cũng sẽ không vui. Ban đầu định tới làm thủ tục rời ký túc xá cho em, nhưng lại phát hiện, nếu em còn tiếp tục ở môi trường này… nơi mà vốn dĩ không phù hợp với em thì mọi chuyện chắc chắn sẽ không chấm dứt.”
Đôi mắt Thiều Phong Vân đỏ lên, chỉ là cảm giác xấu hổ khi bị nhìn thấu chứ không phải xúc động:
“Chị… chị biết hết rồi ạ?”
Nhìn người em trai đáng thương, cô thở dài một hơi, chủ động ôm và vỗ nhẹ lưng thằng bé, an ủi:
“Chị vẫn luôn biết.”
Thiều Phong Vân khẽ rùng mình khi nhận được cái ôm bất ngờ của cô. Sau đó, toàn thân lại trở nên cứng nhắc, cậu không dám ôm lại cũng không dám đẩy chị gái ra.
Trong lúc hai người đang ngồi nói chuyện ở ghế đá, một đám thanh niên cao lớn vừa từ sân thể dục đi về. Khi ngang qua bọn họ nhận ra Thiều Phong Vân thì huýt sáo giễu cợt.
“Ồ, con quạ trắng có bạn gái cơ đấy!”
Thiều Vân San đang định quay mặt lại đã bị Thiều Phong Vân giữ tay, nhỏ giọng nói:
“Chị… kệ họ đi.”
Thế nhưng, với tính cách của Thiều Vân San trước kia hay là khi Phí Tiểu Uyển xuyên vào thì chắc chắn cô sẽ không nhịn nhục. Cô luôn hiểu một điều rằng mình càng nhịn sẽ càng bị đám người xấu chà đạp.
Thiều Vân San nắm lấy tay Thiều Phong Vân, vỗ nhẹ hai cái. Sau đó, đôi mắt nhanh chóng biến chuyển từ dịu dàng sang sắc lạnh khi nhìn tới đám người kia. Lạnh lùng liếc qua từng người một khiến cho đám thanh niên đó vô thức cụp mắt tránh đi.
Ngay tại thời điểm cái nhìn của cô va thẳng vào đôi mắt của chàng trai đứng đầu nổi bật nhất trong đám. Cô tinh ý nhận ra, đối phương thoáng sững người lại. Rất nhanh, cậu ta cũng giống như những người con lại lảng tránh ánh mắt cô.
Nhưng cái lảng tránh này ý nghĩa khác hẳn so với những người còn lại. Ngôn Tình Sủng
Một linh cảm trong lòng Thiều Vân San mách bảo rằng người có tố chất cầm đầu đám công tử nhà giàu này chính là Hàng Trình Vũ.
Trong đám đó, có người sượng sùng hô khẽ:
“Úi, là chị gái nó.”
Bị ánh mắt của Thiều Vân San nghiền ngẫm, Hàng Trình Vũ đã chủ động đi về phía hai người.
Tên đàn em thấy thế vội hỏi:
“Anh Vũ định làm gì vậy?”
“Chúng mày đi trước đi.”
Hàng Trình Vũ nói xong thì đã dừng trước mặt cô.
Trong nguyên tác, Phí Tiểu Uyển từng nhắc tới việc em trai của nam chính là một trong những công tử hào môn nổi loạn có tiếng tại thành phố. Ăn chơi quậy phá là thế nhưng lại xuất phát từ nội tâm lo lắng bất an, nhìn chung về bản tính vẫn là một nhân vật tốt. Dù có chút mâu thuẫn nhưng quả thật khi ấy cô đã miêu tả Hàng Trình Vũ như vậy.
Hàng Trình Vũ là con ngoài dã thú của Hàng lão gia, đến năm mười tuổi mới được Hàng Thương Lan đón về Hàng gia. Dù là con của tình nhân của cha, nhưng Hàng Thương Lan rất quý người em trai này. Tất nhiên sinh ra trong hoàn cảnh đặc biệt nên nội tâm Hàng Trình Vũ bất ổn là điều dễ hiểu. Trong lòng luôn cảm thấy tự ti vì thế bề ngoài phá phách cũng là cơ chế phòng vệ nhằm đánh lừa mọi người.
Hàng Trình Vũ trong nguyên tác chỉ kém anh trai hai điểm. Cậu trai này cao cỡ một mét tám lăm, gương mặt thiếu niên phủ chắc da thịt, không thừa không thiếu trông rất mềm mại. Điểm nhấn chính là đôi mắt hút hồn như được phủ bởi tầng sương mù.
Suy nghĩ miên man, nội tâm Thiều Vân San không khỏi sóng động.
Hàng Trình Vũ đã đẹp như vậy, thế thì Thương Lan của cô còn đẹp cỡ nào?
“Sao chị lại tới?”
Thiều Vân San mặc chiếc váy đen tuyền dài chạm đất, khoác thêm một chiếc áo da thương hiệu Prada đi thẳng về phía văn phòng giáo viên. Khoảng mười lăm phút sau, Thiều Phong Vân đã xuất hiện ở cửa văn phòng.
Ánh mắt thằng bé có vẻ bất ngờ khi thấy cô ngồi ung dung bên trong.
Cô nói vài câu với giáo viên chủ nhiệm của thằng bé, xong thì đi về phía cửa ra vào.
Thiều Phong Vân thấy cô đi tới, theo bản năng né người tránh đi, bàn tay phủ trong ống áo khoác gió tự nhiên đưa lên che lấy một bên mặt.
Thiều Vân San nhìn thằng bé một cái, bờ môi Thiều Phong Vân đã khẽ run lên:
“Chị… sao chị lại tới?”
Cô thấp giọng đáp:
“Ra đây với chị.”
Thiều Phong Vân có chút ngỡ ngàng vì cách nói chuyện của chị gái, bởi bình thường chị chỉ xưng ‘mày tao’.
Ngày trước, lúc cậu còn nhỏ được mẹ dẫn về Thiều gia, dù chưa hiểu rõ lắm về mối quan hệ của mọi người trong nhà cậu đã thấy mẹ rất e dè chị gái Thiều Vân San.
Tới khi cậu hiểu ra thì mẹ cậu cũng đã bỏ đi, bỏ lại cậu trong ngôi nhà lớn có người chị phù thủy và người cha nhu nhược, luôn luôn thiên vị chị gái. Thiều Phong Vân cảm thấy lạc lõng cô đơn, tính cách dần dần khép mình, cậu nhận ra bản thân bắt đầu giống mẹ của mình: đặc biệt rất sợ chị.
Chị sỉ nhục mẹ con cậu, ép mẹ con cậu phải hiểu rằng mình chỉ là người thế vào chỗ trống khi Thiều phu nhân mất. Hai người chỉ là kẻ ở nhờ, càng không có tư cách ngang vai ngang vế với ‘chính thất’ là chị.
Thiều Vân San dẫn Thiều Phong Vân tìm một cái ghế đá gần đó ngồi nói chuyện. Thiều Phong Vân cả quá trình đều tránh né, không dám đối diện với ánh mắt sắc lạnh của chị gái.
Cô quan sát kỹ cậu bé này, Thiều Phong Vân dáng người cao cao nhưng hơi gù do bản chất tự ti. Đôi mắt một mí cùng làn môi mỏng, mũi cao giống y như mẹ hai của cô. So với cô, thằng bé trông khác một trời một vực, cô lại có phần giống Thiều Khước hơn.
“Vết thương lâu chưa?”
Khi câu hỏi vừa dứt, một tia sáng ngỡ ngàng lóe lên trong mắt Thiều Phong Vân.
“Em… dạ… lâu… lâu rồi ạ…”
Bị Thiều Vân San vạch trần, thằng bé không dám nói nhiều.
Cô đưa tay gỡ bàn tay đang che mặt của Thiều Phong Vân xuống, nhìn vết bầm tím nhẹ ở gần thái gương thì đáy lòng thấp thoáng một tia tội nghiệp.
Cô đi thẳng vào vấn đề:
“Chị chuyển trường cho em nhé?”
Lần này thì Thiều Phong Vân đã bị đánh úp bất ngờ đến mức không kịp trở tay. Thấy thằng bé im lặng không nói, Thiều Vân San nhẹ giọng giải thích:
“Dù chị có khó ở cỡ nào, nhưng nhìn thấy người nhà của mình bị bắt nạt thì chị cũng sẽ không vui. Ban đầu định tới làm thủ tục rời ký túc xá cho em, nhưng lại phát hiện, nếu em còn tiếp tục ở môi trường này… nơi mà vốn dĩ không phù hợp với em thì mọi chuyện chắc chắn sẽ không chấm dứt.”
Đôi mắt Thiều Phong Vân đỏ lên, chỉ là cảm giác xấu hổ khi bị nhìn thấu chứ không phải xúc động:
“Chị… chị biết hết rồi ạ?”
Nhìn người em trai đáng thương, cô thở dài một hơi, chủ động ôm và vỗ nhẹ lưng thằng bé, an ủi:
“Chị vẫn luôn biết.”
Thiều Phong Vân khẽ rùng mình khi nhận được cái ôm bất ngờ của cô. Sau đó, toàn thân lại trở nên cứng nhắc, cậu không dám ôm lại cũng không dám đẩy chị gái ra.
Trong lúc hai người đang ngồi nói chuyện ở ghế đá, một đám thanh niên cao lớn vừa từ sân thể dục đi về. Khi ngang qua bọn họ nhận ra Thiều Phong Vân thì huýt sáo giễu cợt.
“Ồ, con quạ trắng có bạn gái cơ đấy!”
Thiều Vân San đang định quay mặt lại đã bị Thiều Phong Vân giữ tay, nhỏ giọng nói:
“Chị… kệ họ đi.”
Thế nhưng, với tính cách của Thiều Vân San trước kia hay là khi Phí Tiểu Uyển xuyên vào thì chắc chắn cô sẽ không nhịn nhục. Cô luôn hiểu một điều rằng mình càng nhịn sẽ càng bị đám người xấu chà đạp.
Thiều Vân San nắm lấy tay Thiều Phong Vân, vỗ nhẹ hai cái. Sau đó, đôi mắt nhanh chóng biến chuyển từ dịu dàng sang sắc lạnh khi nhìn tới đám người kia. Lạnh lùng liếc qua từng người một khiến cho đám thanh niên đó vô thức cụp mắt tránh đi.
Ngay tại thời điểm cái nhìn của cô va thẳng vào đôi mắt của chàng trai đứng đầu nổi bật nhất trong đám. Cô tinh ý nhận ra, đối phương thoáng sững người lại. Rất nhanh, cậu ta cũng giống như những người con lại lảng tránh ánh mắt cô.
Nhưng cái lảng tránh này ý nghĩa khác hẳn so với những người còn lại. Ngôn Tình Sủng
Một linh cảm trong lòng Thiều Vân San mách bảo rằng người có tố chất cầm đầu đám công tử nhà giàu này chính là Hàng Trình Vũ.
Trong đám đó, có người sượng sùng hô khẽ:
“Úi, là chị gái nó.”
Bị ánh mắt của Thiều Vân San nghiền ngẫm, Hàng Trình Vũ đã chủ động đi về phía hai người.
Tên đàn em thấy thế vội hỏi:
“Anh Vũ định làm gì vậy?”
“Chúng mày đi trước đi.”
Hàng Trình Vũ nói xong thì đã dừng trước mặt cô.
Trong nguyên tác, Phí Tiểu Uyển từng nhắc tới việc em trai của nam chính là một trong những công tử hào môn nổi loạn có tiếng tại thành phố. Ăn chơi quậy phá là thế nhưng lại xuất phát từ nội tâm lo lắng bất an, nhìn chung về bản tính vẫn là một nhân vật tốt. Dù có chút mâu thuẫn nhưng quả thật khi ấy cô đã miêu tả Hàng Trình Vũ như vậy.
Hàng Trình Vũ là con ngoài dã thú của Hàng lão gia, đến năm mười tuổi mới được Hàng Thương Lan đón về Hàng gia. Dù là con của tình nhân của cha, nhưng Hàng Thương Lan rất quý người em trai này. Tất nhiên sinh ra trong hoàn cảnh đặc biệt nên nội tâm Hàng Trình Vũ bất ổn là điều dễ hiểu. Trong lòng luôn cảm thấy tự ti vì thế bề ngoài phá phách cũng là cơ chế phòng vệ nhằm đánh lừa mọi người.
Hàng Trình Vũ trong nguyên tác chỉ kém anh trai hai điểm. Cậu trai này cao cỡ một mét tám lăm, gương mặt thiếu niên phủ chắc da thịt, không thừa không thiếu trông rất mềm mại. Điểm nhấn chính là đôi mắt hút hồn như được phủ bởi tầng sương mù.
Suy nghĩ miên man, nội tâm Thiều Vân San không khỏi sóng động.
Hàng Trình Vũ đã đẹp như vậy, thế thì Thương Lan của cô còn đẹp cỡ nào?
“Sao chị lại tới?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.